Những gì Dung Viễn nói khiến cho Mặc Ngọc thật sự khó hiểu, yêu thương và đoạn tuyệt, rõ ràng là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, sao có thể lẫn lộn vào nhau được chứ? Nhưng Lăng Nhã thì khác, nàng hiểu, vì hiểu nên nàng tự bịt chặt miệng mình, cố gắng không cho bật ra tiếng khóc.
Dung Viễn yêu nàng, nên tình nguyện nhận hết mọi đau khổ về mình, không cướp đoạt, không ép buộc, chỉ mong được lặng lẽ đi cạnh nàng hết cả đời cả kiếp…
“Đừng khóc.” Dung Viễn nắm chặt bàn tay trong tay áo, cố nén xúc động đưa cánh tay lên lau nước mắt giúp nàng: “Đường đường là phúc tấn của Tứ A ca mà sao lại thích khóc nhè như vậy, để người khác thấy được thế nào cũng bị chê cười.”
“Đâu có.” Lăng Nhã biết hắn nói vậy là để giúp chính bản thân mình không khóc nên nàng cũng vội lau nước mắt rồi thản nhiên nói: “Chỉ bị bụi bay vào mắt thôi.”
“Như vậy là tốt nhất.” Dung Viễn chẳng vạch trần hành động vụng về này của nàng, ngược lại còn tỏ ra thông cảm, giống như đã buông được gánh nặng trong lòng: “Khóc cười không được theo tâm trạng thật, muội ở trong phủ bối lặc phải nhớ kỹ điều này.”
“Ta biết.” Lăng Nhã vỗ vỗ gương mặt vẫn còn ướt của mình, hỏi: “Từ Thái y, Diệp phúc tấn thật sự không sao chứ?”
Dung Viễn gật đầu nhẹ nhàng, nói: “Tạm thời thì không sao, nhưng có thể trụ được bao lâu thì ta cũng không dám xác định, tóm lại là Nhã nhi đã đắc tội với ai mà khiến người ta giăng bẫy ác độc đến mức đó để hãm hại muội?” Nhớ lại chuyện tối nay hắn vẫn còn ghê sợ trong lòng, nếu Tiểu Tứ không bị hắn lừa thì e là Lăng Nhã đã bị áp giải tới Tông Nhân phủ.
Lăng Nhã khều khều viên ngọc Cảnh Thái Lam được khảm trên hộ giáp đeo ở ngón tay út, buồn bã nói: “Việc ta được sủng ái cũng có không ít người ganh ghét, nhưng hận tới mức bày ra thế cục như vậy, ngoài Niên thị ra ta không nghĩ được ai khác.” Đối mặt với Dung Viễn, dĩ nhiên nàng chẳng cần giấu diếm. Qua Nhĩ Giai thị là thứ phúc tấn, có thể khiến nàng ta nghe lời, vu oan cho mình, thì phân vị của người đó phải cao hơn, chắc chắn đích phúc tấn sẽ không hại mình, còn Lý thị thì đang muốn lôi kéo mình, trong một thời gian ngắn sẽ không trở mặt, tính tới tính lui chỉ có một mình Niên thị, nàng ta vẫn luôn coi mình là cái gai trong mắt.
“Đã biết là ai rồi thì sau này muội nói gì làm gì cũng phải đề phòng cẩn thận, đừng để mắc bẫy của nàng ta nữa.” Dứt lời, Dung Viễn đứng dậy nói: “Nói lâu vậy rồi, ta cũng nên đi thôi, không nên để người khác nghi ngờ. Tình trạng của Diệp phúc tấn hiện tại không tốt lắm, tuy có thuốc hỗ trợ, nhưng sinh non là chuyện tất nhiên, tốt nhất là muội đừng tới gần nàng ta. Hiện giờ ta sống tại ngõ Hòe ở thành Tây, nếu muội có việc gì cần thì cứ phái người tới đó tìm ta.”
Lăng Nhã nhìn Dung Viễn thật kỹ, nuốt nỗi đau ly biệt vào lòng, bình thản nói với Tiểu Lộ Tử đang chờ bên cạnh: “Giúp ta đưa Từ Thái y ra ngoài.”
Trong thoáng chốc đã bước ra khỏi cửa, thân hình Dung Viễn chìm vào bóng đêm dày đặc, ánh nến mờ nhạt lay động lập lòe trong màn tối mênh mông, như thể sẽ tắt lịm bất cứ lúc nào.
Lý Vệ nhìn theo bóng lưng gầy guộc u sầu dần xa, không che được cảm xúc, lắc đầu nói: “Từ Thái y là một người trọng tình trọng nghĩa. Đáng tiếc…”
Hắn không nói tiếp là đáng tiếc điều gì, nhưng lòng Lăng Nhã hiểu rõ, đúng vậy, ngoài hai chữ ‘đáng tiếc’ ra thì còn có thể nói gì nữa bây giờ?
Mặc Ngọc nhăn khuôn mặt tròn nhỏ của mình lại, nói: “Ta thì khác, ta cảm thấy Từ Thái y thật kỳ lạ, rõ ràng là thích chủ tử mà cứ nói cái gì mà ‘muội làm phúc tấn của muội, ta làm thái y của ta’, bộ nói vậy hắn không cảm thấy đau lòng sao?”
Khóe môi của Lý Vệ hơi nhếch lên, xoa cái đầu thấp hơn hắn gần một nửa của Mặc Ngọc: “Ngươi còn nhỏ nên không hiểu cái gọi là tình yêu đâu, đợi sau này khi ngươi thật sự thích một người thì sẽ hiểu những lời Từ Thái y nói hôm nay có ý nghĩa gì.”
“Không được xoa đầu của ta.” Mặc Ngọc bực bội hất cánh tay trên đầu mình ra, búi tóc được chải rất gọn gàng giờ đã bị Lý Vệ xoa tới rối nùi.
Thế gian, tình nghĩa là gì?
Khiến người sinh tử hẹn vì có nhau!
Trời nam đất bắc cách đâu,
Rã rời mưa nắng, bạn bầu mấy khi.
Gặp nhau vui thú mấy thì,
Mà nay cách biệt chia ly nỗi đời.
Phải lòng
Dung Viễn yêu nàng, nên tình nguyện nhận hết mọi đau khổ về mình, không cướp đoạt, không ép buộc, chỉ mong được lặng lẽ đi cạnh nàng hết cả đời cả kiếp…
“Đừng khóc.” Dung Viễn nắm chặt bàn tay trong tay áo, cố nén xúc động đưa cánh tay lên lau nước mắt giúp nàng: “Đường đường là phúc tấn của Tứ A ca mà sao lại thích khóc nhè như vậy, để người khác thấy được thế nào cũng bị chê cười.”
“Đâu có.” Lăng Nhã biết hắn nói vậy là để giúp chính bản thân mình không khóc nên nàng cũng vội lau nước mắt rồi thản nhiên nói: “Chỉ bị bụi bay vào mắt thôi.”
“Như vậy là tốt nhất.” Dung Viễn chẳng vạch trần hành động vụng về này của nàng, ngược lại còn tỏ ra thông cảm, giống như đã buông được gánh nặng trong lòng: “Khóc cười không được theo tâm trạng thật, muội ở trong phủ bối lặc phải nhớ kỹ điều này.”
“Ta biết.” Lăng Nhã vỗ vỗ gương mặt vẫn còn ướt của mình, hỏi: “Từ Thái y, Diệp phúc tấn thật sự không sao chứ?”
Dung Viễn gật đầu nhẹ nhàng, nói: “Tạm thời thì không sao, nhưng có thể trụ được bao lâu thì ta cũng không dám xác định, tóm lại là Nhã nhi đã đắc tội với ai mà khiến người ta giăng bẫy ác độc đến mức đó để hãm hại muội?” Nhớ lại chuyện tối nay hắn vẫn còn ghê sợ trong lòng, nếu Tiểu Tứ không bị hắn lừa thì e là Lăng Nhã đã bị áp giải tới Tông Nhân phủ.
Lăng Nhã khều khều viên ngọc Cảnh Thái Lam được khảm trên hộ giáp đeo ở ngón tay út, buồn bã nói: “Việc ta được sủng ái cũng có không ít người ganh ghét, nhưng hận tới mức bày ra thế cục như vậy, ngoài Niên thị ra ta không nghĩ được ai khác.” Đối mặt với Dung Viễn, dĩ nhiên nàng chẳng cần giấu diếm. Qua Nhĩ Giai thị là thứ phúc tấn, có thể khiến nàng ta nghe lời, vu oan cho mình, thì phân vị của người đó phải cao hơn, chắc chắn đích phúc tấn sẽ không hại mình, còn Lý thị thì đang muốn lôi kéo mình, trong một thời gian ngắn sẽ không trở mặt, tính tới tính lui chỉ có một mình Niên thị, nàng ta vẫn luôn coi mình là cái gai trong mắt.
“Đã biết là ai rồi thì sau này muội nói gì làm gì cũng phải đề phòng cẩn thận, đừng để mắc bẫy của nàng ta nữa.” Dứt lời, Dung Viễn đứng dậy nói: “Nói lâu vậy rồi, ta cũng nên đi thôi, không nên để người khác nghi ngờ. Tình trạng của Diệp phúc tấn hiện tại không tốt lắm, tuy có thuốc hỗ trợ, nhưng sinh non là chuyện tất nhiên, tốt nhất là muội đừng tới gần nàng ta. Hiện giờ ta sống tại ngõ Hòe ở thành Tây, nếu muội có việc gì cần thì cứ phái người tới đó tìm ta.”
Lăng Nhã nhìn Dung Viễn thật kỹ, nuốt nỗi đau ly biệt vào lòng, bình thản nói với Tiểu Lộ Tử đang chờ bên cạnh: “Giúp ta đưa Từ Thái y ra ngoài.”
Trong thoáng chốc đã bước ra khỏi cửa, thân hình Dung Viễn chìm vào bóng đêm dày đặc, ánh nến mờ nhạt lay động lập lòe trong màn tối mênh mông, như thể sẽ tắt lịm bất cứ lúc nào.
Lý Vệ nhìn theo bóng lưng gầy guộc u sầu dần xa, không che được cảm xúc, lắc đầu nói: “Từ Thái y là một người trọng tình trọng nghĩa. Đáng tiếc…”
Hắn không nói tiếp là đáng tiếc điều gì, nhưng lòng Lăng Nhã hiểu rõ, đúng vậy, ngoài hai chữ ‘đáng tiếc’ ra thì còn có thể nói gì nữa bây giờ?
Mặc Ngọc nhăn khuôn mặt tròn nhỏ của mình lại, nói: “Ta thì khác, ta cảm thấy Từ Thái y thật kỳ lạ, rõ ràng là thích chủ tử mà cứ nói cái gì mà ‘muội làm phúc tấn của muội, ta làm thái y của ta’, bộ nói vậy hắn không cảm thấy đau lòng sao?”
Khóe môi của Lý Vệ hơi nhếch lên, xoa cái đầu thấp hơn hắn gần một nửa của Mặc Ngọc: “Ngươi còn nhỏ nên không hiểu cái gọi là tình yêu đâu, đợi sau này khi ngươi thật sự thích một người thì sẽ hiểu những lời Từ Thái y nói hôm nay có ý nghĩa gì.”
“Không được xoa đầu của ta.” Mặc Ngọc bực bội hất cánh tay trên đầu mình ra, búi tóc được chải rất gọn gàng giờ đã bị Lý Vệ xoa tới rối nùi.
Thế gian, tình nghĩa là gì?
Khiến người sinh tử hẹn vì có nhau!
Trời nam đất bắc cách đâu,
Rã rời mưa nắng, bạn bầu mấy khi.
Gặp nhau vui thú mấy thì,
Mà nay cách biệt chia ly nỗi đời.
Phải lòng
/195
|