“Cái này gọi là ‘tái ông mất ngựa lại được phúc’.” Mặc Ngọc cười hì hì nói.
Lý Vệ trợn hai mắt làm bộ giật mình: “Ôi, ngươi cũng biết mấy câu này sao, không uổng công học hành trong thời gian qua nha.”
Mặc Ngọc giơ nắm tay nhỏ lên, đắc ý nói: “Dĩ nhiên, cũng phải nhìn xem bổn cô nương là ai đã, vừa học đã biết, một chút đã thông, thông minh hơn ngươi nhiều.”
“Đừng quên những gì ngươi học được là từ ai.” Lý Vệ nheo mắt cười, chẳng thèm quan tâm tới Mặc Ngọc vì câu nói của hắn mà nghẹn không nói thành lời.
“Hai người các ngươi ngày nào không đấu võ mồm thì ăn cơm không ngon có phải không?” Lăng Nhã lắc đầu cười mắng, giải hòa được với Ôn Như Ngôn khiến tâm trạng nàng rất tốt, nàng nghiêng đầu chỉ ấm nước nóng vẫn còn nằm im trên bàn, cười nói với Tố Vân: “Bây giờ đã có thể pha ấm trà nóng chưa?”
Tố Vân định thần lại, vội vàng pha cho Lăng Nhã và Ôn Như Ngôn mỗi người một chén trà nóng, nàng tự mình dâng trà cho Lăng Nhã, khụy gối nói: “Hồi nãy nô tỳ nói lời không phải, mong Lăng phúc tấn bỏ qua.”
“Không biết không có tội, ngươi cũng muốn bảo vệ tỷ tỷ thôi, nếu ta trách ngươi thì chẳng phải là trách luôn tỷ tỷ sao? Ngược lại ta còn phải cảm ơn ngươi mới đúng, cũng may bên cạnh tỷ tỷ còn có một nô tài trung thành như ngươi nên thời gian qua mới không phải chịu khổ quá mức.” Lăng Nhã nhận lấy chén trà ý bảo Tố Vân đứng lên, nụ cười luôn nở trên môi, lâu lắm rồi nàng không được thoải mái như vậy.
“Đúng rồi, tỷ tỷ, có chuyện này muội vẫn luôn thắc mắc, tỷ nhặt được cây trâm mà muội ném đi là trùng hợp thật sao?” Sau khi cùng Ôn Như Ngôn ngồi xuống, Lăng Nhã hỏi ngay vấn đề mà nàng đã thắc mắc từ tối qua tới nay.
Ôn Như Ngôn cầm chén trà chạm khắc gồ ghề lên, cười nói: “Muội hỏi vậy chứng tỏ không tin việc này là trùng hợp rồi.” Nàng ngừng lại cười nhẹ rồi mới nói tiếp: “Tối qua việc ta làm đổ rượu lên áo là thật, vốn định trở về thay y phục rồi quay lại, không ngờ đi được nửa đường thì thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của muội ở phía trước, hình như là đuổi theo ai đó, ta hơi tò mò nên lặng lẽ đi theo, sau đó thì thấy muội và Lý Trung nói chuyện với nhau, khi Lý Trung rời đi muội liền quăng cây Thất Bảo Linh Lung vào bụi cây. Ta nhớ rõ cây trâm này là của Bối lặc gia tặng cho muội, trước giờ muội quý trọng vô cùng, nhất định không phải vô duyên vô cớ mà ném đi, chắc chắc có nguyên do gì đó. Lại nhớ lại chuyện sau khi muội rời khỏi đó thì không còn ai lui tới phòng bếp nữa, ta loáng thoáng đoán được gì đó không lành, nhưng không xác định rõ, để phòng bất trắc, ta quyết định nhặt cây trâm đó lên, sau đó về Lãm Nguyện cư thay y phục, lúc ta trở lại Thanh Âm các, thấy mọi người đang rối ren, biết chắc chắc đã xảy ra chuyện thì tránh qua một bên không xuất hiện cho đến tận lúc Niên phúc tấn nói phải đưa muội tới Tông Nhân phủ. Nhưng nói gì thì nói, người muội phải cảm ơn là Từ Thái y, nhờ kế của hắn mới bắt được thủ phạm hạ độc, giúp muội thoát khỏi hiềm nghi.”
Nói đến điểm này Ôn Như Ngôn nhíu đôi mày đẹp lại, nhìn Lăng Nhã nói: “Muội muội, muội có đoán ra ai là người đã bày kế hãm hại muội hay chưa?”
“Chẳng phải tỷ tỷ cũng đoán được là ai rồi sao?” Lăng Nhã chậm rãi gạt nắp chén trà, cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Muội biết nàng ta vẫn luôn không thích muội, nhưng chưa từng nghĩ nàng ta lại hận muội tới mức này, dùng cả một hài tử chưa ra đời để hại muội. Tuy muội cũng không thích Diệp thị cho lắm, nhưng hài tử vô tội, sáu tháng cũng đã thành hình rồi còn gì.”
Sắc mặt của Ôn Như Ngôn cũng có chút không nỡ, thở dài nói: “Tiếc rằng mọi chuyện đều chỉ là phỏng đoán của chúng ta mà thôi, không có chứng cứ xác thực, vẫn không làm gì được Niên thị; Niên thị được sủng nhờ sắc đẹp chỉ là một phần, quan trọng là gia thế, nếu không nắm chắc mười phần thắng thì trăm vạn lần cũng không được động vào nàng ta, bằng không chỉ tự rước tai họa vào mình.”
“Muội hiểu, chuyện này không gấp, tương lai còn dài, muội tin nàng ta không thể một tay che trời mãi được!” Trong mắt Lăng Nhã hiện ra một tia lạnh như sương khuya, từ nay về sau, nàng và Niên thị chưa chết thì vẫn chưa dừng lại.
Khi rời khỏi chỗ Ôn Như Ngôn thì đã là giờ Ngọ, nắng thu chiếu rọi từ trên cao, tưới xuống những tia vàng lấp lánh, tuy có ấm áp, nhưng vẫn không làm dịu đi được khí lạnh thấu xương đang theo mùa thu tràn về.
“Chẳng bao lâu nữa là trời chuyển đông rồi!” Lăng Nhã lẩm bẩm với chính mình.
Lý Vệ đi bên cạnh tiếp lời: “Dạ phải, sáng sớm nay nô tài thức dậy, nhìn
/195
|