Dung Viễn cũng không biết sau lưng mình có một cái đuôi, tự dưng hắn thấy hơi lo lắng cho Lăng Nhã nên muốn đến Tịnh Tư cư xem thử, vừa mới đặt chân tới cửa đã nhìn thấy Thủy Tú vội vội vàng vàng chạy từ trong phòng ra, Tiểu Lộ Tử đang quét sân nhìn thấy nàng cũng quăng đại cây chổi qua một bên bước nhanh tới hỏi: “Sao rồi? Đỡ… đỡ… hơn không?”
Thủy Tú Lắc đầu bối rối: “Vẫn vậy, chắc chúng ta phải mời pháp sư tới giúp chủ tử trừ tà thôi, chứ cứ vậy hoài coi bộ không ổn!”
“Pháp… pháp sư làm được… được sao? Nhưng mà… mời pháp sư… sư ở đâu?” Tiểu Lộ Tử lòng như lửa đốt, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là ta… ta tới đạo quán hoặc miếu… miếu thờ hỏi thử xem?”
“Cũng được.” Thủy Tú gật đầu nhưng vẫn còn sốt ruột: “Vậy ngươi thay y phục rồi đi nhanh đi, tinh thần chủ tử ngày càng kém, ta lo cứ đà này thì chủ tử sẽ không chịu đựng được bao lâu.”
Tiểu Lộ Tử ‘ừ’ một tiếng rồi xoay người rời đi, không ngờ sau lưng mình đã có một người đứng sẵn tự bao giờ, nhất thời không trụ lại kịp, đụng sầm một cái.
“Từ Thái… thái y ngài đến hồi nào vậy? Sao không lên… lên tiếng, sao rồi, ta đụng… đụng trúng ngài có đau hay không?” Tiểu Lộ Tử che cái mũi ửng đỏ lại, hỏi. Bọn họ biết Từ Thái y và chủ tử nhà mình quan hệ không phải bình thường, nên cũng không quá khách sáo.
“Ta không sao.” Dung Viễn vốn chẳng quan tâm tới đau đớn ngoài da, cái hắn qua tâm chính là an nguy của Lăng Nhã, liền hỏi: “Vừa rồi ta nghe các ngươi nói chuyện, có nhắc tới pháp sư trừ tà gì đó, có phải Lăng phúc tấn xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Thủy Tú và Tiểu Lộ Tử nhìn nhau, thở dài trả lời: “Từ Thái y không biết đó thôi, bắt đầu từ mấy ngày trước, chủ tử bị ma quỷ ở đâu tới phiền nhiễu, đêm nào cũng quấy rầy, khiến chủ tử không ngủ được, tinh thần mỗi ngày một kém hơn, trước đây còn ngủ được một lát vào ban ngày, nhưng giờ chỉ cần nhắm mắt lại là thấy một nữ quỷ mặc đồ trắng tóc dài mặt đầy máu tới đòi mạng của chủ tử, nô tỳ không biết chủ tử bị bóng đè hay là trúng tà nữa, nên đang tính mời một pháp sư tới đấy xem thử có cần trừ tà hay không.”
“Vậy các ngươi có gặp con quỷ đó chưa?” Dung Viễn nhíu chặt hai hàng mày lại, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Thủy Tú và Tiểu Lộ Tử đồng loạt lắc đầu: “Chúng ta chưa gặp bao giờ, nhưng có một đêm Mặc Ngọc hầu hạ chủ tử thì lại gặp, nàng ta sợ tới mức hồn tiêu phách tán.”
Dung Viễn vẫn còn nhớ rõ Lăng Nhã vốn không tin quỷ thần, nhưng bây giờ nàng lại luôn miệng nói mình gặp quỷ, không lẽ trên đời này có quỷ thật sao? Sau khi suy nghĩ, Dung Viễn nói: “Ta vào nhìn Lăng phúc tấn một chút, còn việc mời pháp sư thì… cứ đợi ta xem tình hình thế nào đã, chắc là…”
Chắc là gì, tạm thời hắn không nói được, nhưng hắn cảm thấy nơi này đang có gì đó bất thường.
Vì chống lại thời tiết lạnh giá, vừa mới bước vào phòng thì lập tức có một luồng hơi ấm xông vào mặt, lẫn trong đó còn có thoang thoảng mùi của An Tức hương, chậu ngân thán thượng hạng đang đỏ rực, thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách rất nhỏ, kèm theo mấy tia lửa, còn mùi An Tức hương là từ lư hương thiếp vàng đặt trên bàn nhỏ cạnh cửa sổ tỏa tra.
“Sao huynh lại qua đây?” Lăng Nhã tựa nửa người trên trường kỷ, thấy Dung Viễn tiến vào thì hơi ngạc nhiên. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vừa nhìn thấy Lăng Nhã, Dung Viễn vẫn giật mình, chỉ nửa tháng không gặp thôi mà giống như nàng đã biến thành người khác, cơ thể gầy guộc, hai mắt vô hồn không có cảm xúc nào khác ngoài sự sợ hãi, làn da tái nhợt đến đau lòng, rõ ràng là đã lâu rồi không chợp mắt, Mặc Ngọc đang giúp nàng uống từng muỗng từng muỗng canh sâm.
“Hoàng thượng lệnh cho ta phụ trách chăm sóc thai tượng của hai vị phúc tấn, trước khi các nàng lâm bồn, mỗi ngày ta đều phải tới đây thỉnh mạch.” Hắn đặt hòm thuốc đang đeo trên người xuống, giọng nói
Thủy Tú Lắc đầu bối rối: “Vẫn vậy, chắc chúng ta phải mời pháp sư tới giúp chủ tử trừ tà thôi, chứ cứ vậy hoài coi bộ không ổn!”
“Pháp… pháp sư làm được… được sao? Nhưng mà… mời pháp sư… sư ở đâu?” Tiểu Lộ Tử lòng như lửa đốt, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là ta… ta tới đạo quán hoặc miếu… miếu thờ hỏi thử xem?”
“Cũng được.” Thủy Tú gật đầu nhưng vẫn còn sốt ruột: “Vậy ngươi thay y phục rồi đi nhanh đi, tinh thần chủ tử ngày càng kém, ta lo cứ đà này thì chủ tử sẽ không chịu đựng được bao lâu.”
Tiểu Lộ Tử ‘ừ’ một tiếng rồi xoay người rời đi, không ngờ sau lưng mình đã có một người đứng sẵn tự bao giờ, nhất thời không trụ lại kịp, đụng sầm một cái.
“Từ Thái… thái y ngài đến hồi nào vậy? Sao không lên… lên tiếng, sao rồi, ta đụng… đụng trúng ngài có đau hay không?” Tiểu Lộ Tử che cái mũi ửng đỏ lại, hỏi. Bọn họ biết Từ Thái y và chủ tử nhà mình quan hệ không phải bình thường, nên cũng không quá khách sáo.
“Ta không sao.” Dung Viễn vốn chẳng quan tâm tới đau đớn ngoài da, cái hắn qua tâm chính là an nguy của Lăng Nhã, liền hỏi: “Vừa rồi ta nghe các ngươi nói chuyện, có nhắc tới pháp sư trừ tà gì đó, có phải Lăng phúc tấn xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Thủy Tú và Tiểu Lộ Tử nhìn nhau, thở dài trả lời: “Từ Thái y không biết đó thôi, bắt đầu từ mấy ngày trước, chủ tử bị ma quỷ ở đâu tới phiền nhiễu, đêm nào cũng quấy rầy, khiến chủ tử không ngủ được, tinh thần mỗi ngày một kém hơn, trước đây còn ngủ được một lát vào ban ngày, nhưng giờ chỉ cần nhắm mắt lại là thấy một nữ quỷ mặc đồ trắng tóc dài mặt đầy máu tới đòi mạng của chủ tử, nô tỳ không biết chủ tử bị bóng đè hay là trúng tà nữa, nên đang tính mời một pháp sư tới đấy xem thử có cần trừ tà hay không.”
“Vậy các ngươi có gặp con quỷ đó chưa?” Dung Viễn nhíu chặt hai hàng mày lại, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Thủy Tú và Tiểu Lộ Tử đồng loạt lắc đầu: “Chúng ta chưa gặp bao giờ, nhưng có một đêm Mặc Ngọc hầu hạ chủ tử thì lại gặp, nàng ta sợ tới mức hồn tiêu phách tán.”
Dung Viễn vẫn còn nhớ rõ Lăng Nhã vốn không tin quỷ thần, nhưng bây giờ nàng lại luôn miệng nói mình gặp quỷ, không lẽ trên đời này có quỷ thật sao? Sau khi suy nghĩ, Dung Viễn nói: “Ta vào nhìn Lăng phúc tấn một chút, còn việc mời pháp sư thì… cứ đợi ta xem tình hình thế nào đã, chắc là…”
Chắc là gì, tạm thời hắn không nói được, nhưng hắn cảm thấy nơi này đang có gì đó bất thường.
Vì chống lại thời tiết lạnh giá, vừa mới bước vào phòng thì lập tức có một luồng hơi ấm xông vào mặt, lẫn trong đó còn có thoang thoảng mùi của An Tức hương, chậu ngân thán thượng hạng đang đỏ rực, thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách rất nhỏ, kèm theo mấy tia lửa, còn mùi An Tức hương là từ lư hương thiếp vàng đặt trên bàn nhỏ cạnh cửa sổ tỏa tra.
“Sao huynh lại qua đây?” Lăng Nhã tựa nửa người trên trường kỷ, thấy Dung Viễn tiến vào thì hơi ngạc nhiên. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vừa nhìn thấy Lăng Nhã, Dung Viễn vẫn giật mình, chỉ nửa tháng không gặp thôi mà giống như nàng đã biến thành người khác, cơ thể gầy guộc, hai mắt vô hồn không có cảm xúc nào khác ngoài sự sợ hãi, làn da tái nhợt đến đau lòng, rõ ràng là đã lâu rồi không chợp mắt, Mặc Ngọc đang giúp nàng uống từng muỗng từng muỗng canh sâm.
“Hoàng thượng lệnh cho ta phụ trách chăm sóc thai tượng của hai vị phúc tấn, trước khi các nàng lâm bồn, mỗi ngày ta đều phải tới đây thỉnh mạch.” Hắn đặt hòm thuốc đang đeo trên người xuống, giọng nói
/195
|