Khi Ôn Như Ngôn mặt bộ y phục màu hồng tím đính hạt châu lên người, ngay cả Lăng Nhã cũng giật mình, Ôn Như Ngôn vốn là một nữ nhân uyển chuyển, ẩn sau đó là vài phần tao nhã trang trọng, nhưng vì hàng ngày nàng thích đơn giản, không muốn tranh sủng đoạt tình, nên không hao phí tâm tư trau chuốt, bây giờ trang điểm tỉ mỉ một chút thì dĩ nhiên là xinh đẹp tuyệt vời, mê mẩn mắt người.
Lăng Nhã lấy sợi dây chuyền minh châu và đôi khuyên tai làm bằng lông Oanh vũ đính ngọc trai thay cho trang sức đơn giản trên người Ôn Như Ngôn, ngắm nghía thật kỹ rồi nàng mới cười nói: “Tốt quá, như vầy mới đúng chứ, chắc là Bối lặc gia vừa nhìn đã khó mà quên được.”
Có lẽ do tâm tư thay đổi, nên cả con người thoạt nhìn cũng không giống với trước kia. Ôn Như Ngôn chạm chạm vào đóa hoa Tường vi phía sau búi tóc, nhẹ nhàng nói: “Dựa vào nhan sắc thì bao lâu chứ, cuối cùng cũng phải có lòng mới được.” Nàng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lăng Nhã, trong mắt có một tia mờ ảo: “Thật ra muội muội nói không sai, chẳng lẽ sống cô quạnh cả đời, chỉ mới có năm năm thôi mà ta đã bắt đầu cảm thấy một ngày dài như một năm rồi, rồi mười năm hai mươi năm tới ta làm cách nào để trải qua đây, cuối cùng cũng phải có chút hi vọng thì mới ổn, mà hài tử...” Nói tới đây, giọng của Ôn Như Ngôn nhạt nhẽo như đám mấy phía chân trời, hai má nàng ửng đỏ: “Đó chính là hạnh phúc duy nhất mà nữ nhân chúng ta có thể nắm trong tay, ta thật sự muốn có một hài tử thuộc về mình, như lời muội nói, nhìn nó lớn lên, nhìn nó thành gia lập nghiệp.”
“Nhất định tỷ tỷ sẽ được như ý nguyện.” Lăng Nhã nắm chặt tay Ôn Như Ngôn mà thổn thức.
“Ta hi vọng hài tử của muội sẽ cùng làm bạn với nó.” Ôn Như Ngôn đáp lại nàng bằng một nụ cười không thể nào tươi hơn được, nàng thật may mắn, ở trong một nơi ta gạt người người lừa ta này mà có được một tình cảm tỷ muội tin tưởng nhau hoàn toàn như vậy, trời cao đối với nàng cũng không tệ. Khi Lăng Nhã và Ôn Như Ngôn cùng xuất hiện ở Hàm Nguyên cư, đúng như nàng đoán, Ôn Như Ngôn bỗng nhiên rực rỡ hẳn lên đã thu hút ánh mắt của biết bao người, bao gồm cả Dận Chân, ánh mắt hắn đầy kinh ngạc, còn mấy người Niên thị thì sắc mặt lại hơi khó coi.
Vừa nhìn thấy Dận Chân, trái tim Lăng Nhã liền run lên, xa nhau hai tháng, Dận Chân đã ốm đi rất nhiều, thần sắc cũng không được tốt cho lắm, chắc là do bôn ba mệt nhọc, không được nghỉ ngơi thoải mái.
Đợi hai người nàng hành lễ xong rồi Na Lạp thị mới gật đầu cười nói: “Ngồi xuống hết đi, không thể tưởng tượng được Ôn cách cách lại xinh đẹp đến mức này, vậy mà trước giờ ta không phát hiện ra.”
Ôn Như Ngôn vừa mới ngồi xuống, nghe vậy thì vội vàng đứng lên, cúi đầu nói: “Thiếp thân xấu xí không xứng với lời ngợi khen của đích phúc tấn.”
“Ta chỉ có gì nói đó mà thôi, muội không cần khiêm tốn.” Na Lạp thị quay qua nói với Dận Chân: “Bối lặc gia thấy đúng không?”
Dận Chân nhìn kỹ hơn rồi mở giọng ôn hòa: “Đúng là có dung mạo hơn người, y phục này rất hợp với nàng, đừng mặc những y phục quá đơn giản như trước đây nữa, lát nữa ta sẽ bảo Cao Phúc đưa tới chỗ nàng thêm mấy cuộn vải đẹp.” Hắn vừa dứt lời thì Na Lạp thị
Lăng Nhã lấy sợi dây chuyền minh châu và đôi khuyên tai làm bằng lông Oanh vũ đính ngọc trai thay cho trang sức đơn giản trên người Ôn Như Ngôn, ngắm nghía thật kỹ rồi nàng mới cười nói: “Tốt quá, như vầy mới đúng chứ, chắc là Bối lặc gia vừa nhìn đã khó mà quên được.”
Có lẽ do tâm tư thay đổi, nên cả con người thoạt nhìn cũng không giống với trước kia. Ôn Như Ngôn chạm chạm vào đóa hoa Tường vi phía sau búi tóc, nhẹ nhàng nói: “Dựa vào nhan sắc thì bao lâu chứ, cuối cùng cũng phải có lòng mới được.” Nàng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lăng Nhã, trong mắt có một tia mờ ảo: “Thật ra muội muội nói không sai, chẳng lẽ sống cô quạnh cả đời, chỉ mới có năm năm thôi mà ta đã bắt đầu cảm thấy một ngày dài như một năm rồi, rồi mười năm hai mươi năm tới ta làm cách nào để trải qua đây, cuối cùng cũng phải có chút hi vọng thì mới ổn, mà hài tử...” Nói tới đây, giọng của Ôn Như Ngôn nhạt nhẽo như đám mấy phía chân trời, hai má nàng ửng đỏ: “Đó chính là hạnh phúc duy nhất mà nữ nhân chúng ta có thể nắm trong tay, ta thật sự muốn có một hài tử thuộc về mình, như lời muội nói, nhìn nó lớn lên, nhìn nó thành gia lập nghiệp.”
“Nhất định tỷ tỷ sẽ được như ý nguyện.” Lăng Nhã nắm chặt tay Ôn Như Ngôn mà thổn thức.
“Ta hi vọng hài tử của muội sẽ cùng làm bạn với nó.” Ôn Như Ngôn đáp lại nàng bằng một nụ cười không thể nào tươi hơn được, nàng thật may mắn, ở trong một nơi ta gạt người người lừa ta này mà có được một tình cảm tỷ muội tin tưởng nhau hoàn toàn như vậy, trời cao đối với nàng cũng không tệ. Khi Lăng Nhã và Ôn Như Ngôn cùng xuất hiện ở Hàm Nguyên cư, đúng như nàng đoán, Ôn Như Ngôn bỗng nhiên rực rỡ hẳn lên đã thu hút ánh mắt của biết bao người, bao gồm cả Dận Chân, ánh mắt hắn đầy kinh ngạc, còn mấy người Niên thị thì sắc mặt lại hơi khó coi.
Vừa nhìn thấy Dận Chân, trái tim Lăng Nhã liền run lên, xa nhau hai tháng, Dận Chân đã ốm đi rất nhiều, thần sắc cũng không được tốt cho lắm, chắc là do bôn ba mệt nhọc, không được nghỉ ngơi thoải mái.
Đợi hai người nàng hành lễ xong rồi Na Lạp thị mới gật đầu cười nói: “Ngồi xuống hết đi, không thể tưởng tượng được Ôn cách cách lại xinh đẹp đến mức này, vậy mà trước giờ ta không phát hiện ra.”
Ôn Như Ngôn vừa mới ngồi xuống, nghe vậy thì vội vàng đứng lên, cúi đầu nói: “Thiếp thân xấu xí không xứng với lời ngợi khen của đích phúc tấn.”
“Ta chỉ có gì nói đó mà thôi, muội không cần khiêm tốn.” Na Lạp thị quay qua nói với Dận Chân: “Bối lặc gia thấy đúng không?”
Dận Chân nhìn kỹ hơn rồi mở giọng ôn hòa: “Đúng là có dung mạo hơn người, y phục này rất hợp với nàng, đừng mặc những y phục quá đơn giản như trước đây nữa, lát nữa ta sẽ bảo Cao Phúc đưa tới chỗ nàng thêm mấy cuộn vải đẹp.” Hắn vừa dứt lời thì Na Lạp thị
/195
|