Những ngày sau đó, Dận Chân thường xuyên lui tới chỗ Lăng Nhã, thỉnh thoảng cũng tán gẫu với nàng về những việc mà hắn đang làm, một trận cuồng phong quét tới văn võ bá quan đã hình thành, tất cả đều phải trả nợ, bất kể là ai, bất kể chức vị gì, hễ còn nợ là phải nhanh chóng trả cho bằng hết, không có nể cả cũng không có châm chước, bao gồm luôn mấy vị A ca và cả... Thái tử.
Thái tử hận tới nghiến răng nghiến lợi, ở sau lưng Dận Chân đã mắng nhiếc không biết bao nhiều lần, Dận Chân là huynh đệ với hắn, tưởng đâu sẽ giấu nhẹm số bạc mà hắn đang nợ đi, ai dè chút mặt mũi cũng không giữ lại.
Vào một đêm sau đó không lâu, Ôn Như Ngôn tĩnh lặng suốt mấy năm trời lại được Dận Chân sủng hạnh một lần nữa, mà còn là liên tiếp mấy ngày, dù vào buổi thỉnh an hôm đó ai cũng đã đoán được là sẽ có ngày này, nhưng khi nó thành sự thật, vẫn có rất nhiều người cảm thấy khó mà chấp nhận, Niên thị tức tới mức cả ngày chẳng ăn nổi thứ gì, những vật trong tầm tay mà có thể đập được thì đều đập. Sau khi Na Lạp thị biết được thì chỉ mỉm cười rồi thôi, còn sai người đặt mua lại những món Niên thị đã đập vỡ rồi đem qua đó.
Về phần Hồng Ngọc, nàng không có phước phần như Ôn Như Ngôn, tuy nàng được Diệp Tú sắp xếp mượn cơ hội vào vai Mộc Quế Anh để thu hút sự chú ý của Dận Chân, nhưng thời cơ lại đến không đúng lúc, đầu tiên là Diệp Tú xảy ra chuyện, rồi lại tới Hoàng Hà lũ lụt, Hộ Bộ thiếu hụt khó khăn, nên Dận Chân đã quên nàng từ lâu rồi, thế nên bây giờ nàng vẫn ở Lưu Vân các hầu hạ Diệp Tú như trước, cùng lắm cũng chỉ có thể mong đợi một ngày nào đó Dận Chân sẽ nhớ tới nàng.
Ôn Như Ngôn được sủng hạnh giúp cho địa vị của Lăng Nhã trong phủ càng thêm vững chắc, tuy không thể so với mấy người Niên thị, nhưng cũng chẳng ai dám động vào, ngay cả Qua Nhĩ Giai thị cũng im hơi lặng tiếng, chưa có bất kỳ hành động nào khác thường.
Khi phủ Bối lặc sóng êm gió lặng, thì trong triều gió lốc ngày càng to, Dận Chân đích thân thu hồi số nợ của các vị A ca và Hoàng thân quốc thích, còn nợ của quan viên thì do một vị quan thanh liêm của Hộ Bộ phụ trách thu hồi, vô số người bị sờ tới gáy, số bạc tích góp bao nhiêu năm qua, giờ phải ói ra một lúc, cầu tình, náo loạn khắp nơi, chỗ nào cũng có.
Mỗi ngày mỗi ngày như thế cứ trôi, mùa đông giá rét cũng đã qua đi trong tĩnh lặng, nắng xuân đã dần tràn đến, cây cối tiêu điều lại nẩy mầm bung nhụy, cảnh vật phồn thịnh tươi vui. Là vậy, mùa đông dù giá buốt đến mấy rồi cũng sẽ trôi qua, bốn mùa tuần hoàn, mãi mãi không kết thúc.
Vào một ngày nắng ấm trời trong, mặt trời phủ lên vạn vật một tấm chăn mềm ấm áp, trong viện của Tịnh Tư cư có hai cây hoa Anh đào được chuyển tới từ năm ngoái, lúc này đã nở rộ những đóa xinh tươi, từ xa nhìn lại chẳng khác gì những chòm mây rực rỡ ửng hồng, dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm lung linh sặc sỡ; mỗi khi có cơn gió nhẹ vô tình lướt qua ngọn cây, những cánh hoa lay động như cợt nhả đùa vui rồi buông mình rơi xuống, nằm sóng soài trên nền đất chỗ chiếc xích đu dưới gốc Anh đào, giống như được khắc mình trên đó.
Lăng Nhã thổi chén sữa dê còn ấm trong tay, ngồi lên miếng đệm mềm mại trên chiếc xích đu, từ từ đong đưa, những cánh hoa Anh đào thỉnh thoảng rơi xuống vai nàng, mang theo hương thơm nhẹ nhàng lượn lờ quanh mũi.
Nếm thử một ngụm nhưng chẳng cảm nhận được mùi sữa dê, Lăng Nhã chợt nhớ tới mấy ngày trước, khi Dung Viễn tới thỉnh mạch cho nàng có nói, hài tử trong bụng Diệp Tú đã gần chín tháng, mấy ngày này thai máy thường xuyên, bụng lại cứng hơn trước, thuốc dưỡng thai cũng không còn tác dụng, chắc chỉ vài ngày nữa là sinh, tuy vẫn chưa đủ tháng, nhưng hài tử chín tháng cũng không khác hài tử mười tháng là bao, chỉ cần sau khi chào đời, chăm sóc tốt một chút thì sẽ ổn, hắn cũng nói với Lăng Nhã, nếu hắn đoán không nhầm, trong bụng Diệp Tú là song thai. Nhưng vì hắn không chắc chắc mười phần, nên vẫn không nói cho mấy người Dận Chân biết, dù đám người Na
Thái tử hận tới nghiến răng nghiến lợi, ở sau lưng Dận Chân đã mắng nhiếc không biết bao nhiều lần, Dận Chân là huynh đệ với hắn, tưởng đâu sẽ giấu nhẹm số bạc mà hắn đang nợ đi, ai dè chút mặt mũi cũng không giữ lại.
Vào một đêm sau đó không lâu, Ôn Như Ngôn tĩnh lặng suốt mấy năm trời lại được Dận Chân sủng hạnh một lần nữa, mà còn là liên tiếp mấy ngày, dù vào buổi thỉnh an hôm đó ai cũng đã đoán được là sẽ có ngày này, nhưng khi nó thành sự thật, vẫn có rất nhiều người cảm thấy khó mà chấp nhận, Niên thị tức tới mức cả ngày chẳng ăn nổi thứ gì, những vật trong tầm tay mà có thể đập được thì đều đập. Sau khi Na Lạp thị biết được thì chỉ mỉm cười rồi thôi, còn sai người đặt mua lại những món Niên thị đã đập vỡ rồi đem qua đó.
Về phần Hồng Ngọc, nàng không có phước phần như Ôn Như Ngôn, tuy nàng được Diệp Tú sắp xếp mượn cơ hội vào vai Mộc Quế Anh để thu hút sự chú ý của Dận Chân, nhưng thời cơ lại đến không đúng lúc, đầu tiên là Diệp Tú xảy ra chuyện, rồi lại tới Hoàng Hà lũ lụt, Hộ Bộ thiếu hụt khó khăn, nên Dận Chân đã quên nàng từ lâu rồi, thế nên bây giờ nàng vẫn ở Lưu Vân các hầu hạ Diệp Tú như trước, cùng lắm cũng chỉ có thể mong đợi một ngày nào đó Dận Chân sẽ nhớ tới nàng.
Ôn Như Ngôn được sủng hạnh giúp cho địa vị của Lăng Nhã trong phủ càng thêm vững chắc, tuy không thể so với mấy người Niên thị, nhưng cũng chẳng ai dám động vào, ngay cả Qua Nhĩ Giai thị cũng im hơi lặng tiếng, chưa có bất kỳ hành động nào khác thường.
Khi phủ Bối lặc sóng êm gió lặng, thì trong triều gió lốc ngày càng to, Dận Chân đích thân thu hồi số nợ của các vị A ca và Hoàng thân quốc thích, còn nợ của quan viên thì do một vị quan thanh liêm của Hộ Bộ phụ trách thu hồi, vô số người bị sờ tới gáy, số bạc tích góp bao nhiêu năm qua, giờ phải ói ra một lúc, cầu tình, náo loạn khắp nơi, chỗ nào cũng có.
Mỗi ngày mỗi ngày như thế cứ trôi, mùa đông giá rét cũng đã qua đi trong tĩnh lặng, nắng xuân đã dần tràn đến, cây cối tiêu điều lại nẩy mầm bung nhụy, cảnh vật phồn thịnh tươi vui. Là vậy, mùa đông dù giá buốt đến mấy rồi cũng sẽ trôi qua, bốn mùa tuần hoàn, mãi mãi không kết thúc.
Vào một ngày nắng ấm trời trong, mặt trời phủ lên vạn vật một tấm chăn mềm ấm áp, trong viện của Tịnh Tư cư có hai cây hoa Anh đào được chuyển tới từ năm ngoái, lúc này đã nở rộ những đóa xinh tươi, từ xa nhìn lại chẳng khác gì những chòm mây rực rỡ ửng hồng, dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm lung linh sặc sỡ; mỗi khi có cơn gió nhẹ vô tình lướt qua ngọn cây, những cánh hoa lay động như cợt nhả đùa vui rồi buông mình rơi xuống, nằm sóng soài trên nền đất chỗ chiếc xích đu dưới gốc Anh đào, giống như được khắc mình trên đó.
Lăng Nhã thổi chén sữa dê còn ấm trong tay, ngồi lên miếng đệm mềm mại trên chiếc xích đu, từ từ đong đưa, những cánh hoa Anh đào thỉnh thoảng rơi xuống vai nàng, mang theo hương thơm nhẹ nhàng lượn lờ quanh mũi.
Nếm thử một ngụm nhưng chẳng cảm nhận được mùi sữa dê, Lăng Nhã chợt nhớ tới mấy ngày trước, khi Dung Viễn tới thỉnh mạch cho nàng có nói, hài tử trong bụng Diệp Tú đã gần chín tháng, mấy ngày này thai máy thường xuyên, bụng lại cứng hơn trước, thuốc dưỡng thai cũng không còn tác dụng, chắc chỉ vài ngày nữa là sinh, tuy vẫn chưa đủ tháng, nhưng hài tử chín tháng cũng không khác hài tử mười tháng là bao, chỉ cần sau khi chào đời, chăm sóc tốt một chút thì sẽ ổn, hắn cũng nói với Lăng Nhã, nếu hắn đoán không nhầm, trong bụng Diệp Tú là song thai. Nhưng vì hắn không chắc chắc mười phần, nên vẫn không nói cho mấy người Dận Chân biết, dù đám người Na
/195
|