Hậu Cung Kế

Chương 90 - Mùi Hương Lạ

/268


Editor: Mai Thái phi. (MaiHuynh)

Beta: Thiên phi. (Giabi-shine)

Nô tì vì mua thuốc xổ kia, phải trực tiếp bỏ ra hai mươi lượng bạc. Đúng rồi, còn có một việc này nữa. Vì lấy công chuộc tội, Đại Mạo cũng đành liều mạng Lý tổng quản nghe nói Huệ phi nương nương được sủng ái, mang đồ tốt nhất trong hành cung an bài tại Vạn An hiên. Biết được Huệ phi nương nương thích viết chữ, còn lấy mực Huy Châu tốt nhất của mình đưa đến thư phòng của Vạn An hiên. Nghe nói mực Huy Châu có mùi hương khác thường, chỉ cần mài mực, cả phòng đều có mùi hương.

Tiểu Lục Tử nghi hoặc: Làm sao ngươi biết rõ ràng như thế? Ngươi chỉ là một cung nữ, sao Lý tổng quản có thể nói những điều này với ngươi?

Đại Mạo: Nô tỳ có một tỷ muội đồng hương, cũng đang là cung nữ trong hành cung, nàng là cung nữ đối thực * của Lý công công. Một lần nàng nói với nô tỳ, khi Lý công công say rượu, nói cho nàng biết. Nếu được Huệ phi nương nương thích, về sau không chừng hắn có thể được điều đến trong hoàng cung, còn muốn nghĩ biện pháp đem tỷ muội tốt của nô tỳ vào cung.

Quả thật nói thế sao? Tiểu Lục Tử theo sát hỏi.

Vâng, là nàng ta nói vậy, nô tì còn xin nàng mang theo nô tỳ vào cung, nhưng nàng ta nói, nô tỳ hầu việc tại Đạm Bạc cư, có sẵn cơ hội, cho nên nô tỳ liền...

Được rồi, trước tiên trông chừng nàng ta cho kỹ, không thể để lộ ra ngoài. Tiểu Lục Tử phân phó.

Sư phụ,ngài xem, bên trong này có vấn đề gì không? Tiểu Lục Tử đem sự việc vừa hỏi được, toàn bộ nói với Lưu Vĩnh Toàn.

Lưu Vĩnh Toàn nói: Ngươi chờ đi, ta phải bẩm báo với Hoàng Thượng.

Sư phụ, có phải mực kia thật sự có vấn đề? trong lòng Tiểu Lục Tử căng thẳng.

Tốt nhất là không có vấn đề, nhưng nếu có vấn đề sợ là đã trễ! Ngươi suy nghĩ một chút, sự kiện quýt vàng lần trước!

Lưu Vĩnh Toàn không dám chậm trễ, lập tức đi nói với Hoàng Thượng.

Lý Già La thấy Hoàng Thượng mang theo một đám người đến, chưa kịp hành lễ, Hoàng Thượng đã nói: Thư phòng của nàng, mau dẫn trẫm qua xem xem!

Hoàng Thượng sao vậy? Lý Già La bước đi vội vàng, hỏi.

Hoàng Thượng đầu không quay đầu lại, nói: Loại mực nàng hiện tại dùng là mực gì?

Lý Già La trả lời: Đều là mực của thượng cung, Hoàng Thượng, có phải có vấn đề gì hay không?

Mực thượng cung ở đây, nàng có dùng hay không?

Mực thượng cung ở đây? Ý Hoàng thượng nói là trong hành cung? Lý Già La hỏi.

Đúng, Hoàng thượng vừa nói vừa đi đến thư phòng.

Lý Già La nói: Mực ở đây, thần thiếp đều để ở một bên, còn chưa kịp dùng. Thần thiếp đã cho người thu lại.

Hoàng Thượng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đến thư phòng. Gọi người của Lý Già La đem mực đến, có rất nhiều loại, Hoàng Thượng lệnh mang hết đi.

Thái y xem xét rất kĩ, cho người nghiền nát hết số mực đang có, mới có thể phân biệt.

Khởi bẩm Hoàng Thượng, có hai thanh mực có vấn đề! Thái y nói: Bên trong mực này chứa Huyễn trí dược. Nếu dùng mực này để viết chữ, mặc dù có dị hương, nhưng sẽ khiến cho tinh thần uể oải không phấn chấn. Nếu sử dụng loại mực này trong thời gian dài sẽ ngủ không đủ giấc, xuất hiện ảo giác, sau đó tinh thần bất ổn, cuối cùng nổi điên.

Hoàng Thượng! Lý Già La run run, Nếu không dùng thì có vấn đề gì hay không? Đây là Hoàng Thượng hỏi.

Thái y nói: Thuốc này tan trong nước mới có thể phát tán dược lực, hiện tại nương nương không dùng, sẽ không có vấn đề.

Vậy đối với tiểu hài tử thì sao? Thân thể của Tiểu hài tử luôn yếu hơn.

Chỉ cần không ngửi loại mực này, sẽ không có vấn đề gì.

Lý Già La thở ra nhẹ nhõm, Tốt rồi, tốt rồi, Hoàng Thượng, thần thiếp một chút cũng không dùng, cũng không mang Lạc nhi đến thư phòng!

Thái y mang hai thanh mực kia đi, Hoàng Thượng cho người lục soát thư phòng, không có phát hiện thêm cái gì.

Hoàng Thượng, sao ngài lại biết việc này? Lý Già La hỏi.

Trước tiên đừng hỏi cái này, nàng nghe lời trẫm, về sau, trước khi dùng cái gì đều phải kiểm tra lại, đừng tùy tiện dùng đồ không rõ nguồn gốc.

Dạ, thần thiếp đã biết! Sau này thần thiếp sẽ cẩn thận hơn! Chỉ là lần đầu tiên thần thiếp đến hành cung, khác không có oán thù với người nào, ai lại hãm hại thần thiếp như vậy? Lý Già La nói, Hại thần thiếp cũng không sao, chỉ cần không hại Lạc nhi là được.

Nàng nói hưu nói vượn cái gì vậy, nàng là mẫu phi, Lạc nhi còn nhỏ như vậy, nàng phải sống thật tốt. Chuyện này, trẫm sẽ làm chủ cho nàng!

Cuối cùng, Hoàng Thượng cho Lưu Vĩnh Toàn nói toàn bộ sự tình với Lý Già La, Lý Già La vội vàng nói: Đa tạ Lưu công công, nếu không phải có Lưu công công, ta còn không biết mình bị người ta hại. Lại nói, cũng là ta không phải, nếu không phải ta thích viết chữ, mọi người sẽ không đưa mực qua cho ta, sau đó làm cho người có chỗ trống để chui vào.

Nương nương, ngài đừng nghĩ nhiều, người trong cung này, kẻ có ý định hại người còn rất nhiều. Bọn họ ganh tị việc Hoàng Thượng đối tốt với nương nương, huống chi, nương nương cát nhân thiên tướng, bọn họ tính kế, kết quả chỉ là công dã tràng. Lưu Vĩnh Toàn nói, Lời của nô tài không phải là lời nói suông, nương nương chỉ cần chăm sóc tốt Tam hoàng tử, Hoàng Thượng sẽ an tâm.

Đây là lần đầu tiên Lưu Vĩnh Toàn công khai nhắc nhở Huệ phi nương nương.

Lý Già La nói: Ý tốt của công công, ta ghi tạc trong lòng.

Nàng ra ngoài nói chuyện cùng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài đừng lo lắng, những gì Lạc nhi dùng, thần thiếp chưa bao giờ dám khinh xuất. Như mực này, thần thiếp cũng là thu lại chứ chưa dùng.

Hoàng Thượng gật đầu, có rất nhiều người đối phó với Huệ phi, nhưng chưa lần nào thành công, nói không chừng nàng thật là có phúc khí. Mọi việc đều có thể hóa nguy thành an (ý là có thể vượt qua nguy hiểm).

Hắn cần một người mẫu thân có thể bảo vệ được đứa nhỏ của mình, chứ không phải người cái gì cũng không hiểu, cần người khác bảo hộ.

Lần này sự cẩn thận của Huệ phi đã có tác dụng.

Nương nương, nương nương, ở bên Huệ phi, nghe nói Hoàng Thượng mang theo một đội nhân mã vây quanh! Đại cung nữ San Hô của Tĩnh phi vội vàng bẩm báo.

Ngươi nói là sự thật? Thật sự bao vây lại? Thật tốt quá, Huệ phi phạm lỗi, như vậy mới có lợi cho mình.

Tĩnh phi nghĩ, lần này chỉ cần Huệ phi phạm lỗi lớn, nói không chừng có thể bị biếm lãnh cung, hoặc là bị lưu tại hành cung, không có cơ hội trở lại hoàng cung. Như vậy đối với mình không phải rất có lợi sao?

Ngươi âm thầm đi hỏi thăm, xem cụ thể là xảy ra chuyện gì. Tĩnh phi nói: Không phải sợ tiêu tiền, được tin tức hữu dụng, mau trở về bẩm báo!

Triệu Hoàng Hậu tại An Tịch trai cũng biết tin này, Cái gì? Hoàng Thượng giận đùng đùng dẫn người đi Vạn An hiên? Điều đó không có khả năng.

Hoàng Thượng là thật sự thích Huệ phi, từ thái độ đối với Tam hoàng tử, không giống như tức giận Huệ phi, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì?

Nói tới đây, sủng phi trong cung không phải dễ làm như vậy, vị Huệ phi này gặp rất nhiều chuyện. Đại công chúa nghe xong nói: Mẫu hậu, ngài nhanh chóng đi xem một chút đi, ngài là người đứng đầu hậu cung, xảy ra chuyện, ngài đi qua giải quyết, nói không chừng sẽ không có chuyện gì.

Triệu Hoàng Hậu nói: Phụ hoàng con không truyền mẫu hậu, nếu mẫu hậu qua đó, sẽ có người e ngại. Nếu Huệ phi xảy ra chuyện, Tam hoàng đệ của con sẽ được đem qua đây, chẳng phải là càng tốt?

Đại công chúa lắc đầu nói: Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy việc này không thỏa đáng. Khi Tam hoàng đệ trưởng thành, nói không chừng còn tưởng rằng mẫu hậu hại mẫu phi của hắn, bị người xúi giục, ngầm xung đột với mẫu hậu, việc này có gì tốt? Chúng ta phải làm cho mẫu phi hắn sống thật khỏe mạnh, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, lâu ngày lấy được lòng người, như vậy không phải tốt hơn sao? Nhi thần cảm thấy, vị Huệ phi này, không giống loại người thiếu hiểu biết. Chỉ cần chúng ta yêu cầu không cao, tin tưởng có thể có mối quan hệ tốt với Huệ phi. Đại công chúa rất chán ghét Triệu gia, nếu mẫu phi Tam hoàng đệ không còn, mẫu hậu lại nuôi dưỡng Tam hoàng đệ, sau này Triệu gia không phải là dùng sức châm ngòi ly gián sao?

Dù sao, nàng chỉ cần mình và mẫu hậu đều tốt, bọn người Triệu gia, nàng không quản sống chết của bọn họ!

Sợ là Huệ phi có dã tâm lớn, mẫu hậu không cho nổi. Nữ nhân trong cung, ai không muốn làm Hoàng Hậu? Huệ phi có hoàng tử, lại được Hoàng Thượng thích, nếu thật sự muốn kéo mình xuống, nói không chừng có thể thành.

Một Hoàng Hậu bị phế, có kết cục gì tốt?

Mẫu hậu, ngài chẳng lẽ không biết, nhà mẹ đẻ của Huệ phi, không được hiển hách, nếu nàng ta thật sự muốn, e là cũng không có cách nào. Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy chuyện gì cũng đều phải mạo hiểm, vì sao không đi thử một lần?

Được, Bình An, con còn nhỏ có một số việc không rõ, mẫu hậu cam đoan với con, chỉ cần người khác không khiêu chiến địa vị của mẫu hậu, mẫu hậu sẽ không làm gì các nàng. Nhưng nếu ai dám đem mình kéo xuống, trước khi mình chết, sẽ không để cho người khác dễ chịu.

Chỉ là, Hoàng Hậu rất nhanh cũng bị Hoàng Thượng kêu qua.

Vạn An hiên xảy ra chuyện, nhóm tần phi trong hành cung, nội tâm đều rất kích động. Nhưng hỏi thăm tin tức, lại không hỏi được gì, không có tin tức gì truyền ra, ngược lại Triệu Hoàng Hậu bị gọi qua.

Triệu Hoàng Hậu nghe xong chuyện xảy ra, cảm thấy Huệ phi cũng rất xui xẻo. Nàng nghĩ có nên khuyên Hoàng Thượng, nên quan tâm đến những phi tần khác, tránh mọi người đều đem oán khí trút lên người Huệ phi.

Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên là phải bắt Lý tổng quản lại, may mắn phát hiện sớm, vẫn chưa có người nào bị giết.

Cung nữ đối thực của Lý tổng quản, cũng chính là đồng hương của Đại Mạo, đang muốn dùng độc dược tự sát, kết quả bị đoạt độc dược, người cũng cho bắt lại. Người này tên gọi là Tuệ Phương, khoảng hai mươi tuổi, bị bắt cũng không nói một lời.

Nhưng bởi vì nàng đang muốn nuốt độc dược, chuyện này liền có điều kỳ quái.

Mà Lý tổng quản lại cảm thấy mình bị oan uổng, hắn chỉ là muốn nịnh bợ Huệ phi nương nương, căn bản không có ý khác.

Mực Hương kia, thật sự là cống phẩm, do mình vụng trộm dấu lại, biết Huệ phi nương nương thích viết chữ, cho nên cố ý lưu trữ tiến cống cho Huệ phi nương nương.

Lưu công công, là Tuệ Phương nàng hại nô tài, nô tài căn bản không biết mực kia có vấn đề. Có cho nô tài một trăm lá gan, nô tài cũng sẽ không lấy vật có vấn đề gì đó đưa Huệ phi nương nương. Xin Lưu công công tha cho nô tài, nô tài vô tội!

Lưu Vĩnh Toàn lắc đầu, nói với Lý công công: Chỉ dựa vào lời nói của ngươi, không có chứng cớ, mực là ngươi đưa lên, không phải ngươi thì là ai?

Khẳng định là tiểu tiện nhân Tuệ Phương kia, là ả hại nô tài! Ả ta lúc ấy không bằng lòng cùng nô tài đối thực, chỉ muốn thoát khỏi nô tài, ả muốn hại chết nô tài, tự mình tiêu dao tự tại! Lưu công công, ngài nhất định phải trả lại trong sạch cho nô tài!

Lưu Vĩnh Toàn thầm nghĩ, ngươi còn có cái gì trong sạch. Trong hành cung, Lý tổng quản ngươi lấy tay che trời, ngay cả việc mua thuốc cho cung nữ ngươi cũng có thể làm, ngươi làm thật tốt. Không biết có bao nhiêu người như vậy, Tuệ Phương chỉ là một trong số đó.

Một người không có nam căn, không thể làm nam nhân, muốn nhiều đối thực như vậy làm cái gì? Hoàn toàn là hại đến người khác.

Hiện tại tiêu ít tiền, có thể cho người mang thuốc xổ, nếu dùng nhiều tiền, có phải độc dược đều có thể mang vào? Loại người này, có chết cũng không cảm thấy đáng tiếc.

Cho nên mặc kệ Lý công công gào khóc kêu oan khuất, hắn định là chết chắc rồi, chỉ là không biết sớm hay muộn mà thôi.

Hoàng Thượng, theo nô tài thấy, Lý tổng quản này có thể hoàn toàn không biết gì, bị người khác lợi dụng. Chỉ là, trong hành cung hắn làm nhiều việc ác, bức bách rất nhiều người làm việc cho hắn. Cung nữ Tuệ Phương kia, đã thụ hình, nhưng không khai ra chữ nào. Là một người cứng rắn.

Hoàng Thượng nói: Lưu Vĩnh Toàn, trẫm không muốn nghe cái này, trẫm chỉ muốn biết kết quả. Lần này nếu trẫm không cho Huệ phi một cái công đạo, trẫm không biết ăn nói với nàng thế nào.

Lưu Vĩnh Toàn thưa: Hoàng Thượng, nô tài sẽ hết sức cố gắng.

Nhưng Tuệ Phương này, chịu các loại nhục hình như vậy, ngất đi nhiều lần, nhưng một câu cũng không nói. Đại Mạo nói người nhà nàng ta đều chết sạch.Vì tính mạng người nhà bị uy hiếp cho nên nàng ta mới làm ra sự tình này.

Hơn nữa từ trong phòng Tuệ Phương, không tìm ra kim ngân châu báu dư thừa nào, điều này cho thấy, nàng ta không phải bị người thu mua.

Chẳng lẽ Tuệ Phương có thù oán với Huệ phi nương nương?

Mắt thấy mấy ngày đã qua, Lưu Vĩnh Toàn gấp đến muốn bốc hỏa, cái cung nữ này, thật đúng là cái xương cứng. Ai hỏi hay nói gì đều không lên tiếng.

Hoàng Thượng muốn mình cho ngài một câu trả lời. Lưu Vĩnh Toàn đầu tiên là hỏi lại Đại Mạo, bởi vì Đại Mạo nói các nàng là đồng hương, xem xem Đại Mạo có nhớ thêm chuyện gì hay không.

May mắn lúc ấy không có xử trí Đại Mạo, Đại Mạo cũng bị dọa hôn mê, nói: Ta và Tuệ Phương chỉ là đến cùng một châu phủ, không phải cùng một huyện, cho nên không biết. Tuệ Phương nói nàng từ khi mười tuổi, bị bán đi. Sau này nàng ta vào cung, được phân đến hành cung. Nàng ta hẳn chưa từng thấy Huệ phi nương nương.

Xem ra Đại Mạo này cũng không biết rõ ràng. Lưu Vĩnh Toàn cho người trông chừng thật kỹ mấy người này, không cho người khác tới giết người diệt khẩu.

Hắn đành phải đi tìm Huệ phi nương nương, không thì khi Hoàng Thượng nổi giận, sẽ không dễ chịu gì.

Huệ phi nương nương nghe xong, nói: Tuệ Phương? Tên này ta chưa từng nghe nói qua. Trước kia, ta cũng ít tiếp xúc với người khác.

Cũng đúng, một bên là tiểu thư thế gia, một bên là nha đầu ở nông thôn, làm sao có khả năng cùng xuất hiện? Hắn thật là hồ đồ.

Hổ Phách theo ta thời gian lâu một chút, Lưu công công, không bằng cho nàng đi xem thử, nói không chừng có thể nhận ra.

Đa tạ Huệ phi nương nương. Lưu Vĩnh Toàn vội vàng nói.

Hổ Phách đi theo, cũng không biết người này, nàng trở lại nói với Lý Già La: Người này, nô tỳ từ đầu tới đuôi đều chưa từng thấy qua. Nô tỳ cảm thấy, nàng ta khẳng định là bị người ta chỉ điểm. Chỉ là nàng ta một câu cũng không nói, cũng không biết có phải nàng ta bị Lý Phú Quý kia lợi dụng hay không, bị người ta đổ oan. Nhưng nếu nàng ta bị oan, sao lại muốn dùng độc tự sát? Điều này không thể nào hiểu nổi!

Hổ Phách, ngươi nói, nàng ta có phải thay người gánh tội hay không? Lý Già La nói.

Ý của chủ tử là, nàng ta cố ý trước mặt mọi người muốn dùng độc, khiến mọi người cho rằng chuyện này là nàng làm, vì bảo vệ hung thủ thật sự?

Cũng không phải là không có khả năng này! Nàng ta một câu cũng không nói, hoặc là kiên quyết chịu chết, hoặc là không muốn nhiều lời, lộ ra chân tướng, tính tình người này, thật là không nhìn ra!

Có vài người, vì người mà mình để ý, cái gì cũng có thể vứt bỏ.

Ý của chủ tử, nô tỳ đi nói với Lưu công công?

Đi đi, chỉ là để nhắc nhở Lưu công công, hỏi người trong hành cung này, xem Tuệ Phương có từng gặp người khác ở một nơi không bị chú ý hay không, có lẽ thật sự có người nhìn thấy. Không phải có câu nói, trên đời không bức tường nào không thể thông gió, nghề cung nữ này có lúc nào mà không có náo nhiệt. Có một số việc, vô tình nhìn thấy, nói không chừng chính là manh mối. Chuyện này, nói đến cùng, cũng là việc của ta, giúp Lưu công công một lần, cũng là giúp bản thân ta.

Bây giờ nô tỳ liền đi nói với Lưu công công.

Không cần gấp gáp như vậy, ngươi không phải chưa ăn cơm sao? Ăn cơm trước rồi đi. Lý Già La cười.

Lưu công công nghe Hổ Phách nói xong, liền nghĩ, đúng rồi, quả nhiên mình không phải nữ nhân, nên không cẩn thận, cũng không nghĩ tới điều này. Tuệ Phương rất có khả năng là thay người khác gánh tội. Hắn muốn tra, phải tra thật kĩ. Hắn không tin những người này còn có thể chạy!

Dẫn Đại Mạo tới cho ta! Lưu Vĩnh Toàn cảm thấy mình bị người đùa bỡn, thật là dọa người!

Đại Mạo bị người mang đến, đang quỳ trên mặt đất, Lưu công công, ngài làm cái gì vậy? Nô tỳ không phải đã nói hết rồi sao?

Đều nói hết rồi, giỏi cho một Đại Mạo, ngươi tốt thật, dám lừa bản công công! Bản công công biết Tuệ Phương là cái xương cứng, cũng không biết ngươi có phải xương cứng hay không. Người đâu, hành hình cho ta!

* đối thực: quan hệ góp gạo thổi cơm chung giữa thái giám và cung nữ.

/268

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status