Tuyển tú có hai vòng, vòng thứ nhất là tình tạng thân thể tú nữ còn có phong tư dáng vẻ linh tinh. Các ngự y thay phiên bắt mạch, thân thể có bệnh không tiện nói ra, hoặc là không dễ mang thai, đều bị đánh rớt. Phong tư dáng vẻ lại là xem trên thân thể có vết sẹo, vết bớt hay không, thời điểm nói chuyện khẩu khí có vị thối linh tinh hay không, còn có thời điểm đi đường có sẽ có động tác bất nhã hay không.
Chỉ một vòng này, liền đánh rớt một lượng lớn, đến thời điểm vòng thứ hai, bất quá cũng còn lại ba mươi tú nữ. Lúc trước Hoàng thượng hạ chỉ, nói không cần phiền nhiễu dân chúng, cho nên tuyển tú chỉ chọn lựa nữ hài vừa độ tuổi nhưng chưa kết hôn từ trong nhà quan viên tứ phẩm trở lên. Số còn lại, bối cảnh đều rất không tệ.
Trần Mạn Nhu lật xem hai danh sách mới vừa được đưa tới, danh tự Đường gia cô nương đã được liệt ngay đầu trang, còn Chu gia cô nương lại theo sát sau xếp vị thứ hai. Cô nương tôn thất tuyệt đối sẽ không tham gia tuyển tú, cho nên nhà mẹ đẻ Từ An là Trung Dũng Bá cùng nhà mẹ đẻ tiên hoàng hậu là Định quốc công tương đối nổi bật.
"Đi thôi, chúng ta đi thỉnh an Thái hậu." Lật một lần, Trần Mạn Nhu nghiêng đầu phân phó, Lập Xuân lập tức đến đây hành lễ, đỡ Trần Mạn Nhu tới nội thất trước, trang điểm tốt một phen, lại cho người bên ngoài chuẩn bị phượng liễn.
Từ An thái hậu vừa ngủ trưa dậy, nghe thông báo nói Hhoàng hậu cầu kiến, chỉ dừng một chút, liền ứng tiếng: "Để cho nàng vào đi." Đại công chúa đang chiều lòng ở bên người Thái hậu, bưng ly trà nhấp một ngụm nước trà cười nói: "Hoàng tổ mẫu, ngài gần đây không phải đã nói thân mình mệt mỏi sao? Không bằng cháu gái chuyển đến đây, hằng ngày cũng có thể chiếu cố Hoàng tổ mẫu một chút."
"Ngươi có hiếu tâm, ai gia cũng rất thỏa mãn." Từ An thái hậu cười nói, nghĩ nghĩ lắc đầu: "Chính là, ai gia nơi này luôn luôn thanh tịnh, ngày thường ai gia cũng ăn chay niệm phật thường xuyên, một cô nương gia như ngươi, cũng không thể đem phòng làm giống như am ni cô a."
Đại công chúa ôm cánh tay Từ An thái hậu: "Hoàng tổ mẫu ngài lão nhân gia là tổ mẫu hiền lành hòa ái nhất, ta nha, thích Hoàng tổ mẫu nhất."
"A, nhanh để cho ai gia nhìn xem, hôm nay Đại công chúa chúng ta có ăn mật đường hay không a." Từ An cười xoa bóp hai má Đại công chúa, tổ tôn hai người cười thành một đoàn, một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ, ai cũng không nhắc tới Trần Mạn Nhu còn chờ trong đại điện.
Ngay tại thời điểm Trần Mạn Nhu cảm thấy mình ngồi đến mông ~ cổ sinh đau, Từ An thái hậu mới để Đại công chúa đỡ tay đi ra: "Hôm nay tại sao Hoàng hậu có thời gian đến chỗ ai gia ngồi?"
Trần Mạn Nhu đứng dậy hành lễ với Từ An thái hậu, Đại công chúa né tránh qua một bên: "Thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương, ngày thường thiếp cũng muốn đến nhiều một chút, chỉ là sợ quấy rầy Thái hậu nương nương thanh tịnh."
"Nào có thanh tịnh gì, ai gia già đi, cũng chỉ ngóng trông con cháu quanh gối, vãn bối hiếu thuận, nếu ngươi không rảnh đến, cho Tiểu tứ thường xuyên đến đây một chút." Từ An thái hậu nói, còn kém chỉ vào mũi Trần Mạn Nhu nói bất hiếu.
Trong lòng Trần Mạn Nhu cũng hận không thể cắn lão thái bà này hai cái, trên mặt còn phải cười ung dung: "Thái hậu nương nương nói đùa, thiếp có nhiều thời gian, lần này thiếp đến đây, chính là muốn cùng Thái hậu nương nương nói một tiếng, chuyện tình tuyển tú, giao cho Huệ phi cùng Đức phi trước, thiếp có thời gian trống đến tìm lão nhân gia ngài trò chuyện."
Sắc mặt Thái hậu trầm trầm, nếu thật sự để cho Trần Mạn Nhu đem chuyện tuyển tú giao cho Huệ phi cùng Đức phi, sau đó nàng mỗi ngày đến Từ An cung, vậy truyền ra, có thể thành Thái hậu cố ý làm khó dễ Hoàng hậu.
Loại đại sự như tuyển tú, vốn là việc thuộc bổn phận Hoàng hậu, nếu thật sự lại nói tiếp, ngay cả Thái hậu cung không thể nhúng tay. Hai lần trướng, là Hoàng thượng hiếu thuận, lại thêm thủ đoạn của Từ Ninh, thế nên mới ở trong lúc tuyển tú có thể nói vài câu. Cuối cùng một đại bộ phận trong danh sách, vẫn là Hoàng thượng định đoạt. Râu ria còn lại, mới là Thái hậu định đoạt.
"Vậy thì không cần, tuyển tú trọng đại, Đức phi cùng Huệ phi mặc dù có bản sự, lại cũng không thể nhúng tay." Từ An thái hậu cười nói: "Ai gia nơi này tìm người khác ở cùng là được. Lần này Hoàng hậu đến đây, là có chuyện gì?"
"Thái hậu nương nương, thiếp đến đây, đúng là có một chuyện hồi bẩm." Từ An thái hậu thu binh, Trần Mạn Nhu cũng sẽ không vội vàng tỏ sắc mặt, từ trong tay Lập Xuân cầm lấy danh sách kia, trực tiếp trình cho Từ An: "Đây là danh sách tuyển tú, thỉnh Thái hậu nương nương xem qua."
Từ An thái hậu lấy lại đây lật xem hai trang, gật gật đầu nói: "Những tú nữ này còn ở trong cung một đoạn thời gian, vài ngày kế tiếp, ngươi kêu từng nhóm người đi qua, nhìn biểu hiện của các nàng cho kỹ, chờ một đoạn thời gian cuối cùng, lại nhìn nhìn tài nghệ các nàng."
"Thái hậu nương nương, thiếp còn có chuyện muốn cầu ngài đâu." Trần Mạn Nhu vội vàng nói: "Ngài cũng biết, thiếp là lần đầu trải qua tuyển tú, rất nhiều chuyện đều là xem qua, ánh mắt cũng không tốt, cho nên thiếp muốn cầu Thái hậu nương nương, tọa trấn cho thiếp."
Thấy Trần Mạn Nhu cảm kích biết điều như thế, sắc mặt Từ An thái hậu rốt cục không còn cương cứng, hơi chút vừa lòng, bất quá trên mặt cũng phải chối từ một phen: "Ai gia già rồi, chỉ sợ ánh mắt cũng không thể tốt."
"Thái hậu nương nương cũng không già, ngài ngồi nơi này a, người khác đưa mắt nhìn lên, còn tưởng rằng Thái hậu nương nương ngài cùng Đại công chúa là tỷ muội đâu. Thái hậu nương nương ngài ngày thường dùng cái gì để bảo dưỡng? Màu da này, thiếp nhìn cũng có chút hâm mộ." Ta không thể chửi hai câu ra ngoài, vậy ngầm dùng tinh thần AQ đi.
Thái hậu chỉ nghe ra Trần Mạn Nhu nói nàng trẻ tuổi, ha ha nở nụ cười hai tiếng: "Còn dùng cái gì, chẳng qua là hằng ngày dùng một chút quy linh cao, nếu ngươi muốn, ai gia nơi này còn có một chút, đợi lát nữa phái người đưa cho ngươi."
"Đa tạ Thái hậu nương nương, thiếp về sau cũng có thể trẻ tuổi giống Thái hậu nương nương ngài." Trần Mạn Nhu vội vàng tạ ơn, đem lão thái bà phủng cao cao, Từ An thái hậu tâm tình rất tốt, cũng sẽ không đâm chọc, dù sao Trần Mạn Nhu đã thực thức thời đem chuyện tuyển tú giao ra.
Nói thêm vài câu, Trần Mạn Nhu đứng dậy cáo lui, Từ An thái hậu cũng không giữ lại.
Vừa trở về Vĩnh Thọ cung, chợt nghe Lập Thu lại đây bát quái: "Đức phi nương nương phái người đi Trọng Hoa cung xem qua, lúc trở về Đức phi nương nương liền quăng ngã một bộ trà cụ, Huệ phi nương nương nơi đó lại không có động tĩnh gì."
"Phó phi đâu?" Trần Mạn Nhu bưng ly trà nhấp hai ngụm, chậm rãi mở miệng hỏi. Lập Thu nhăn mặt nhíu mày: "Phó phi hai ngày nay cũng không có đi ra ngoài, Thường mỹ nhân cùng Thôi uyển nghi cũng không có động tĩnh."
Sau khi Trần Mạn Nhu thiên cung, chậm rãi liền cho hơn phân nửa người trong cung thay đổi chỗ ở, Thôi uyển nghi cùng Thường mỹ nhân toàn bộ đều đưa đến Thừa Càn cung của Phó phi, ba người này thời điểm lúc trước cùng nhau tiến cung nói các loại tỷ muội tình thâm, vậy hiện tại liền tiếp tục tình thâm đi thôi.
"Ngô, không động tĩnh gì cũng phải nhìn, Phó phi cũng không phải là người bớt lo." Trần Mạn Nhu nhẹ giọng nói, lần trước thăng chức không có Phó phi, lần này cuối năm cũng không biết có thể thăng chức hay không, dựa theo theo lệ thường là sẽ, nhưng năm trước cũng vừa thăng qua, đến lúc đó còn phải xem ý tứ Hoàng thượng.
Thở dài, Trần Mạn Nhu cảm thấy, không làm hoàng hậu thật lao tâm lao lực, làm hoàng hậu, lại càng lao tâm lao lực.
"Tứ điện hạ đi đâu rồi?" Trần Mạn Nhu buông ly trà hỏi, Lập Thu vội vàng chỉ chỉ nội thất: "Đang ở bên trong cùng Ngũ công chúa nói chuyện, Tứ điện hạ vừa học vài, đang dạy Ngũ công chúa đâu."
Nghĩ đến ra vẻ đại nhân đáng yêu của con trai cùng nữ nhi bảo bối phấn nộn nộn, Trần Mạn Nhu tạm thời buông xuống việc hậu cung, đứng dậy đi vào nội thất. Chưa đi đến cửa chợt nghe gặp thanh âm Tiểu tứ: "Đến, muội muội, đọc theo ca ca, nhân chi sơ, tính bản thiện ~ "
Tiểu ngũ lầm bầm theo: "Nhân nhân nhân, thiện ~ "
"Không đúng, đọc sai rồi, phải là nhân chi sơ, tính bản thiện." Tiểu tứ sửa cho đúng, Tiểu ngũ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tiểu tứ: "Nhân, sơ, bản, thiện ~ "
Tiểu tứ còn muốn sửa cho đúng, Tiểu ngũ không kiên nhẫn, bắt đầu bắt con hổ vải trên giường ném tới trên người Tiểu tứ: "Ca ca xấu xa, không đọc! Cao cao!"
"Muội muội, hôm nay ngươi đã ăn hai khối cao cao, không thể ăn nữa, bằng không răng nanh sẽ bị hư." Tiểu tứ rất kiên nhẫn dạy, Tiểu hgũ không để ý tới hắn, tiếp tục kêu: "Cao cao, cao cao, ta muốn cao cao!"
"Vậy được rồi, chỉ có thể ăn một chút." Trần Mạn Nhu hướng bên trong nhìn xem, chỉ thấy Tiểu tứ lấy ngón tay khoa tay múa chân đại khái ‘một chút’ cỡ bắng móng tay, Tiểu ngũ xem xem xét xét hắn, bắt ngón tay hắn xê dịch xuống: "Thật to, một chút."
Tiểu tứ có chút khó xử, thấy Tiểu ngũ bĩu môi muốn khóc, vội vàng gật đầu: "Hảo, vậy một chút thật to."
Trần Mạn Nhu bật cười, vào cửa bế Tiểu ngũ, đưa tay niết mũi nàng: "Ngươi nghịch ngợm, là thấy ca ca dễ bị khi dễ đi?" Tiểu ngũ vốn thấy Trần Mạn Nhu nên rất cao hứng, nghe Trần Mạn Nhu nói xong, nháy mắt mấy cái, liền làm ra một bộ dáng lã chã chực khóc.
"Còn cùng mẫu hậu diễn trò?" Trần Mạn Nhu kinh ngạc, đưa tay xoa xoa mũi nàng: "Được rồi, mẫu hậu sai, mẫu hậu không nên niết mũi tiểu công chúa của chúng ta, ta nhận sai, hôm nay tiểu công chúa của chúng ta có thể ăn nửa khối cao cao được không?"
Tuy rằng Tiểu ngũ không hiểu được đầy đủ, nhưng là nửa khối vẫn có thể nghe hiểu được. Ngày thường thời điểm Trần Mạn Nhu cho nàng bao nhiêu điểm tâm, cũng luôn ở trước mặt nàng khoa tay múa chân về phân lượng, cho nên lúc này cũng biết bán khối so với một ngụm thì lớn hơn, cao hứng vỗ tay nhỏ bé cười: "Nửa khối!"
Trần Mạn Nhu hướng Tiểu tứ nháy mắt mấy cái, Tiểu tứ nghẹn cười đáp ra bên ngoài lấy điểm tâm, không phải một khối hoàn chỉnh, mà là bỏ xuống một phần rồi mới mang vào. Sau đó ở trước mặt Tiểu ngũ mặt khoa tay múa chân một chút, bỏ ra một nửa: "Nhìn kỹ, đây là nửa khối nga."
Trần Mạn Nhu nhân cơ hội nói: "Tiểu ngũ nửa khối, ca ca nửa khối, lớn bằng nhau, được không?"
Ánh mắt Tiểu ngũ ở hai khối điểm tâm chuyển động liên tục, gần nửa ngày mới đưa tay chỉ: "Này, Tiểu ngũ."
Tiểu tứ cười đem nửa khối đưa cho nàng, huynh muội hai người tiến đến cùng nhau ăn điểm tâm, Trần Mạn Nhu đưa tay cầm hà bao ở trên người Tiểu tứ khoa tay múa chân một chút: "Về sau cũng không thể để điểm tâm vào trong hà bao, nương làm cho ngươi cái túi sách nhỏ, đặc biệt để cái kia."
"Uh, hảo." Tiểu tứ nhu thuận gật đầu, nhìn hà bao mới, híp mắt cười.
"Hai thư đồng cuả ngươi thế nào? Có hợp?" Trần Mạn Nhu dừng một chút lại hỏi, mấy ngày hôm trước, Hoàng thượng ban cho Tiểu tứ một bộ văn phòng tứ bảo, chính thức phê chuẩn Tiểu tứ có thể đi Sùng Văn quán học, hai thư đồng cũng là Hoàng thượng chính miệng điểm.
Một người là tiểu tôn tử nhà Đoan thân vương, Đoan thân vương là đường bá phụ của Hoàng thượng, bối phận trong tôn thất không tính là cao nhất, nói chuyện cũng có phân lượng. Năm đó, Đoan thân vương cùng tiên hoàng quan hệ vẫn rất không tệ.
Một người là tiểu tôn tử nhà Điện các đại học sĩ Bành đại nhân, thuở nhỏ thông minh lanh lợi, diện mạo cũng thập phần đáng yêu.
Vốn trên danh sách Trần gia đưa vào còn có một đứa nhỏ nhà Thuần thân vương, bất quá Thuần thân vương là tông nhân, này địa vị rất đặc thù, cho nên đã bị Trần Mạn Nhu đánh rớt trước.
Chỉ một vòng này, liền đánh rớt một lượng lớn, đến thời điểm vòng thứ hai, bất quá cũng còn lại ba mươi tú nữ. Lúc trước Hoàng thượng hạ chỉ, nói không cần phiền nhiễu dân chúng, cho nên tuyển tú chỉ chọn lựa nữ hài vừa độ tuổi nhưng chưa kết hôn từ trong nhà quan viên tứ phẩm trở lên. Số còn lại, bối cảnh đều rất không tệ.
Trần Mạn Nhu lật xem hai danh sách mới vừa được đưa tới, danh tự Đường gia cô nương đã được liệt ngay đầu trang, còn Chu gia cô nương lại theo sát sau xếp vị thứ hai. Cô nương tôn thất tuyệt đối sẽ không tham gia tuyển tú, cho nên nhà mẹ đẻ Từ An là Trung Dũng Bá cùng nhà mẹ đẻ tiên hoàng hậu là Định quốc công tương đối nổi bật.
"Đi thôi, chúng ta đi thỉnh an Thái hậu." Lật một lần, Trần Mạn Nhu nghiêng đầu phân phó, Lập Xuân lập tức đến đây hành lễ, đỡ Trần Mạn Nhu tới nội thất trước, trang điểm tốt một phen, lại cho người bên ngoài chuẩn bị phượng liễn.
Từ An thái hậu vừa ngủ trưa dậy, nghe thông báo nói Hhoàng hậu cầu kiến, chỉ dừng một chút, liền ứng tiếng: "Để cho nàng vào đi." Đại công chúa đang chiều lòng ở bên người Thái hậu, bưng ly trà nhấp một ngụm nước trà cười nói: "Hoàng tổ mẫu, ngài gần đây không phải đã nói thân mình mệt mỏi sao? Không bằng cháu gái chuyển đến đây, hằng ngày cũng có thể chiếu cố Hoàng tổ mẫu một chút."
"Ngươi có hiếu tâm, ai gia cũng rất thỏa mãn." Từ An thái hậu cười nói, nghĩ nghĩ lắc đầu: "Chính là, ai gia nơi này luôn luôn thanh tịnh, ngày thường ai gia cũng ăn chay niệm phật thường xuyên, một cô nương gia như ngươi, cũng không thể đem phòng làm giống như am ni cô a."
Đại công chúa ôm cánh tay Từ An thái hậu: "Hoàng tổ mẫu ngài lão nhân gia là tổ mẫu hiền lành hòa ái nhất, ta nha, thích Hoàng tổ mẫu nhất."
"A, nhanh để cho ai gia nhìn xem, hôm nay Đại công chúa chúng ta có ăn mật đường hay không a." Từ An cười xoa bóp hai má Đại công chúa, tổ tôn hai người cười thành một đoàn, một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ, ai cũng không nhắc tới Trần Mạn Nhu còn chờ trong đại điện.
Ngay tại thời điểm Trần Mạn Nhu cảm thấy mình ngồi đến mông ~ cổ sinh đau, Từ An thái hậu mới để Đại công chúa đỡ tay đi ra: "Hôm nay tại sao Hoàng hậu có thời gian đến chỗ ai gia ngồi?"
Trần Mạn Nhu đứng dậy hành lễ với Từ An thái hậu, Đại công chúa né tránh qua một bên: "Thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương, ngày thường thiếp cũng muốn đến nhiều một chút, chỉ là sợ quấy rầy Thái hậu nương nương thanh tịnh."
"Nào có thanh tịnh gì, ai gia già đi, cũng chỉ ngóng trông con cháu quanh gối, vãn bối hiếu thuận, nếu ngươi không rảnh đến, cho Tiểu tứ thường xuyên đến đây một chút." Từ An thái hậu nói, còn kém chỉ vào mũi Trần Mạn Nhu nói bất hiếu.
Trong lòng Trần Mạn Nhu cũng hận không thể cắn lão thái bà này hai cái, trên mặt còn phải cười ung dung: "Thái hậu nương nương nói đùa, thiếp có nhiều thời gian, lần này thiếp đến đây, chính là muốn cùng Thái hậu nương nương nói một tiếng, chuyện tình tuyển tú, giao cho Huệ phi cùng Đức phi trước, thiếp có thời gian trống đến tìm lão nhân gia ngài trò chuyện."
Sắc mặt Thái hậu trầm trầm, nếu thật sự để cho Trần Mạn Nhu đem chuyện tuyển tú giao cho Huệ phi cùng Đức phi, sau đó nàng mỗi ngày đến Từ An cung, vậy truyền ra, có thể thành Thái hậu cố ý làm khó dễ Hoàng hậu.
Loại đại sự như tuyển tú, vốn là việc thuộc bổn phận Hoàng hậu, nếu thật sự lại nói tiếp, ngay cả Thái hậu cung không thể nhúng tay. Hai lần trướng, là Hoàng thượng hiếu thuận, lại thêm thủ đoạn của Từ Ninh, thế nên mới ở trong lúc tuyển tú có thể nói vài câu. Cuối cùng một đại bộ phận trong danh sách, vẫn là Hoàng thượng định đoạt. Râu ria còn lại, mới là Thái hậu định đoạt.
"Vậy thì không cần, tuyển tú trọng đại, Đức phi cùng Huệ phi mặc dù có bản sự, lại cũng không thể nhúng tay." Từ An thái hậu cười nói: "Ai gia nơi này tìm người khác ở cùng là được. Lần này Hoàng hậu đến đây, là có chuyện gì?"
"Thái hậu nương nương, thiếp đến đây, đúng là có một chuyện hồi bẩm." Từ An thái hậu thu binh, Trần Mạn Nhu cũng sẽ không vội vàng tỏ sắc mặt, từ trong tay Lập Xuân cầm lấy danh sách kia, trực tiếp trình cho Từ An: "Đây là danh sách tuyển tú, thỉnh Thái hậu nương nương xem qua."
Từ An thái hậu lấy lại đây lật xem hai trang, gật gật đầu nói: "Những tú nữ này còn ở trong cung một đoạn thời gian, vài ngày kế tiếp, ngươi kêu từng nhóm người đi qua, nhìn biểu hiện của các nàng cho kỹ, chờ một đoạn thời gian cuối cùng, lại nhìn nhìn tài nghệ các nàng."
"Thái hậu nương nương, thiếp còn có chuyện muốn cầu ngài đâu." Trần Mạn Nhu vội vàng nói: "Ngài cũng biết, thiếp là lần đầu trải qua tuyển tú, rất nhiều chuyện đều là xem qua, ánh mắt cũng không tốt, cho nên thiếp muốn cầu Thái hậu nương nương, tọa trấn cho thiếp."
Thấy Trần Mạn Nhu cảm kích biết điều như thế, sắc mặt Từ An thái hậu rốt cục không còn cương cứng, hơi chút vừa lòng, bất quá trên mặt cũng phải chối từ một phen: "Ai gia già rồi, chỉ sợ ánh mắt cũng không thể tốt."
"Thái hậu nương nương cũng không già, ngài ngồi nơi này a, người khác đưa mắt nhìn lên, còn tưởng rằng Thái hậu nương nương ngài cùng Đại công chúa là tỷ muội đâu. Thái hậu nương nương ngài ngày thường dùng cái gì để bảo dưỡng? Màu da này, thiếp nhìn cũng có chút hâm mộ." Ta không thể chửi hai câu ra ngoài, vậy ngầm dùng tinh thần AQ đi.
Thái hậu chỉ nghe ra Trần Mạn Nhu nói nàng trẻ tuổi, ha ha nở nụ cười hai tiếng: "Còn dùng cái gì, chẳng qua là hằng ngày dùng một chút quy linh cao, nếu ngươi muốn, ai gia nơi này còn có một chút, đợi lát nữa phái người đưa cho ngươi."
"Đa tạ Thái hậu nương nương, thiếp về sau cũng có thể trẻ tuổi giống Thái hậu nương nương ngài." Trần Mạn Nhu vội vàng tạ ơn, đem lão thái bà phủng cao cao, Từ An thái hậu tâm tình rất tốt, cũng sẽ không đâm chọc, dù sao Trần Mạn Nhu đã thực thức thời đem chuyện tuyển tú giao ra.
Nói thêm vài câu, Trần Mạn Nhu đứng dậy cáo lui, Từ An thái hậu cũng không giữ lại.
Vừa trở về Vĩnh Thọ cung, chợt nghe Lập Thu lại đây bát quái: "Đức phi nương nương phái người đi Trọng Hoa cung xem qua, lúc trở về Đức phi nương nương liền quăng ngã một bộ trà cụ, Huệ phi nương nương nơi đó lại không có động tĩnh gì."
"Phó phi đâu?" Trần Mạn Nhu bưng ly trà nhấp hai ngụm, chậm rãi mở miệng hỏi. Lập Thu nhăn mặt nhíu mày: "Phó phi hai ngày nay cũng không có đi ra ngoài, Thường mỹ nhân cùng Thôi uyển nghi cũng không có động tĩnh."
Sau khi Trần Mạn Nhu thiên cung, chậm rãi liền cho hơn phân nửa người trong cung thay đổi chỗ ở, Thôi uyển nghi cùng Thường mỹ nhân toàn bộ đều đưa đến Thừa Càn cung của Phó phi, ba người này thời điểm lúc trước cùng nhau tiến cung nói các loại tỷ muội tình thâm, vậy hiện tại liền tiếp tục tình thâm đi thôi.
"Ngô, không động tĩnh gì cũng phải nhìn, Phó phi cũng không phải là người bớt lo." Trần Mạn Nhu nhẹ giọng nói, lần trước thăng chức không có Phó phi, lần này cuối năm cũng không biết có thể thăng chức hay không, dựa theo theo lệ thường là sẽ, nhưng năm trước cũng vừa thăng qua, đến lúc đó còn phải xem ý tứ Hoàng thượng.
Thở dài, Trần Mạn Nhu cảm thấy, không làm hoàng hậu thật lao tâm lao lực, làm hoàng hậu, lại càng lao tâm lao lực.
"Tứ điện hạ đi đâu rồi?" Trần Mạn Nhu buông ly trà hỏi, Lập Thu vội vàng chỉ chỉ nội thất: "Đang ở bên trong cùng Ngũ công chúa nói chuyện, Tứ điện hạ vừa học vài, đang dạy Ngũ công chúa đâu."
Nghĩ đến ra vẻ đại nhân đáng yêu của con trai cùng nữ nhi bảo bối phấn nộn nộn, Trần Mạn Nhu tạm thời buông xuống việc hậu cung, đứng dậy đi vào nội thất. Chưa đi đến cửa chợt nghe gặp thanh âm Tiểu tứ: "Đến, muội muội, đọc theo ca ca, nhân chi sơ, tính bản thiện ~ "
Tiểu ngũ lầm bầm theo: "Nhân nhân nhân, thiện ~ "
"Không đúng, đọc sai rồi, phải là nhân chi sơ, tính bản thiện." Tiểu tứ sửa cho đúng, Tiểu ngũ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tiểu tứ: "Nhân, sơ, bản, thiện ~ "
Tiểu tứ còn muốn sửa cho đúng, Tiểu ngũ không kiên nhẫn, bắt đầu bắt con hổ vải trên giường ném tới trên người Tiểu tứ: "Ca ca xấu xa, không đọc! Cao cao!"
"Muội muội, hôm nay ngươi đã ăn hai khối cao cao, không thể ăn nữa, bằng không răng nanh sẽ bị hư." Tiểu tứ rất kiên nhẫn dạy, Tiểu hgũ không để ý tới hắn, tiếp tục kêu: "Cao cao, cao cao, ta muốn cao cao!"
"Vậy được rồi, chỉ có thể ăn một chút." Trần Mạn Nhu hướng bên trong nhìn xem, chỉ thấy Tiểu tứ lấy ngón tay khoa tay múa chân đại khái ‘một chút’ cỡ bắng móng tay, Tiểu ngũ xem xem xét xét hắn, bắt ngón tay hắn xê dịch xuống: "Thật to, một chút."
Tiểu tứ có chút khó xử, thấy Tiểu ngũ bĩu môi muốn khóc, vội vàng gật đầu: "Hảo, vậy một chút thật to."
Trần Mạn Nhu bật cười, vào cửa bế Tiểu ngũ, đưa tay niết mũi nàng: "Ngươi nghịch ngợm, là thấy ca ca dễ bị khi dễ đi?" Tiểu ngũ vốn thấy Trần Mạn Nhu nên rất cao hứng, nghe Trần Mạn Nhu nói xong, nháy mắt mấy cái, liền làm ra một bộ dáng lã chã chực khóc.
"Còn cùng mẫu hậu diễn trò?" Trần Mạn Nhu kinh ngạc, đưa tay xoa xoa mũi nàng: "Được rồi, mẫu hậu sai, mẫu hậu không nên niết mũi tiểu công chúa của chúng ta, ta nhận sai, hôm nay tiểu công chúa của chúng ta có thể ăn nửa khối cao cao được không?"
Tuy rằng Tiểu ngũ không hiểu được đầy đủ, nhưng là nửa khối vẫn có thể nghe hiểu được. Ngày thường thời điểm Trần Mạn Nhu cho nàng bao nhiêu điểm tâm, cũng luôn ở trước mặt nàng khoa tay múa chân về phân lượng, cho nên lúc này cũng biết bán khối so với một ngụm thì lớn hơn, cao hứng vỗ tay nhỏ bé cười: "Nửa khối!"
Trần Mạn Nhu hướng Tiểu tứ nháy mắt mấy cái, Tiểu tứ nghẹn cười đáp ra bên ngoài lấy điểm tâm, không phải một khối hoàn chỉnh, mà là bỏ xuống một phần rồi mới mang vào. Sau đó ở trước mặt Tiểu ngũ mặt khoa tay múa chân một chút, bỏ ra một nửa: "Nhìn kỹ, đây là nửa khối nga."
Trần Mạn Nhu nhân cơ hội nói: "Tiểu ngũ nửa khối, ca ca nửa khối, lớn bằng nhau, được không?"
Ánh mắt Tiểu ngũ ở hai khối điểm tâm chuyển động liên tục, gần nửa ngày mới đưa tay chỉ: "Này, Tiểu ngũ."
Tiểu tứ cười đem nửa khối đưa cho nàng, huynh muội hai người tiến đến cùng nhau ăn điểm tâm, Trần Mạn Nhu đưa tay cầm hà bao ở trên người Tiểu tứ khoa tay múa chân một chút: "Về sau cũng không thể để điểm tâm vào trong hà bao, nương làm cho ngươi cái túi sách nhỏ, đặc biệt để cái kia."
"Uh, hảo." Tiểu tứ nhu thuận gật đầu, nhìn hà bao mới, híp mắt cười.
"Hai thư đồng cuả ngươi thế nào? Có hợp?" Trần Mạn Nhu dừng một chút lại hỏi, mấy ngày hôm trước, Hoàng thượng ban cho Tiểu tứ một bộ văn phòng tứ bảo, chính thức phê chuẩn Tiểu tứ có thể đi Sùng Văn quán học, hai thư đồng cũng là Hoàng thượng chính miệng điểm.
Một người là tiểu tôn tử nhà Đoan thân vương, Đoan thân vương là đường bá phụ của Hoàng thượng, bối phận trong tôn thất không tính là cao nhất, nói chuyện cũng có phân lượng. Năm đó, Đoan thân vương cùng tiên hoàng quan hệ vẫn rất không tệ.
Một người là tiểu tôn tử nhà Điện các đại học sĩ Bành đại nhân, thuở nhỏ thông minh lanh lợi, diện mạo cũng thập phần đáng yêu.
Vốn trên danh sách Trần gia đưa vào còn có một đứa nhỏ nhà Thuần thân vương, bất quá Thuần thân vương là tông nhân, này địa vị rất đặc thù, cho nên đã bị Trần Mạn Nhu đánh rớt trước.
/213
|