Kỷ Trà Phù nói: Đều đã qua rồi... Xem muội kìa, sắp làm mẫu thân, sao còn sợ hãi như thế!
Kỷ Trà Huyên tựa vào vai Kỷ Trà Phù, thần sắc thoáng thả lỏng.
Hai tỷ muội qua một lúc lâu mới buông nhau ra.
Kỷ Trà Phù nói: Nô tài trong cung có nghe lời không? Muội mang thai hoàng tự, một phút cũng không được sơ sẩy.
Các nàng đều tốt lắm, hơn nữa thái hậu tự mình sai Trình ma ma đi làm việc, không có gì đâu.
Kỷ Trà Phù gật đầu, có thái hậu che chở thì nguy hiểm của muội muội ít đi rất nhiều.
Trừ bỏ thái hậu, mọi việc đều phải để tâm thêm một chút. Nếu như sinh ra hoàng tử, muội liền có thể đứng vững vàng trong cung.
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Ngày nào tổ chức lễ sắc phong?
Kỷ Trà Huyên nói: Bảy ngày sau.
Dựa theo quy củ trong cung muội có thể tự mình quản lý một hiên, nếu hoàng hậu hoặc là Đức phi, Thường phi khuyên muội chuyển ra Tĩnh An cung, muội tuyệt đối không được nghe các nàng.
Kỷ Trà Huyên nhìn Kỷ Trà Phù, hơi cô đơn nói: Muội đã biết
Kỷ Trà Phù thở dài: Muội muội biết là tốt rồi, căn cơ của chúng ta rất mỏng, đứa nhỏ... Về sau sẽ có cơ hội nuôi nấng!
Hai người không nói thêm nữa.
Nhị tỷ tỷ, tỷ có hận muội hay không? Kỷ Trà Huyên hỏi.
Kỷ Trà Phù kinh ngạc nhìn Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nói: Bốn tháng nay, muội nhìn thấy rất nhiều việc xảy ra, cũng nghe thấy một chút lời đồn thổi, hiện tại lòng của muội rất loạn.
Kỷ Trà Phù gắt gao mím chặt miệng, hận, thì vẫn chưa tới, tóm lại nàng chỉ hơi ghen tị mà thôi.
Muội không cần suy nghĩ lung tung. Nàng ta an ủi nói.
Kỷ Trà Huyên vẫn như cũ không hoàn toàn yên tâm, Kỷ Trà Phù còn cảm giác được sự sợ hãi của nàng.
Không cần nghĩ nhiều, nên vì tương lai tiểu hoàng tử suy nghĩ mới đúng.
Kỷ Trà Huyên khôi phục lại bình thường, nói: Muội muốn một tiểu công chúa đáng yêu hơn. Như vậy liền sẽ không bị ôm đi.
Kỷ Trà Phù ngẩn ra, nàng ta nhìn Kỷ Trà Huyên, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vang nhỏ.
Chủ tử... Kỷ Trà Phù nói: Xem ra có việc gấp.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, nói: Tiến vào.
Cửa bị Chi Thảo canh giữ ở bên ngoài đẩy ra, Tiểu Đinh Tử nghiêng người đi vào, trước tiên thi lễ với Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Trà Phù, sau đó nói: Hoàng hậu sai người đánh chết bảy thái giám trông coi núi giả.
Đánh chết thái giám? Kỷ Trà Huyên trong lòng cười lạnh, xem ra là không tính toán tiếp tục điều tra.
Sao lại thế này? Kỷ Trà Phù không nhịn được hỏi.
Hai người phi tử mang hoàng tự, còn có một vị Ninh tiệp dư gia thế phi phàm, liền dễ dàng kết thúc như vậy sao?
Tiểu Đinh Tử thấy chủ tử nhà mình không phản đối, liền nói: Hoàng hậu ra ý chỉ truyền khắp hậu cung, là bảy vị thái giám này không có kịp thời phát hiện núi giả lâu năm thiếu tu sửa, thậm chí còn phái nhiều cung nữ chính mắt quan sát bảy vị thái giám này trộm gian dùng mánh lới bị đánh chết.
Trộm gian dùng mánh lới, thật sự là lấy cớ rất tốt a? Kỷ Trà Huyên hơi hơi thất vọng, vốn tưởng rằng còn có trò hay để xem?
Còn có ý chỉ khác không?
Tiểu Đinh Tử nói: Ngày đó có mặt, trừ bỏ chủ tử cùng Du tu hoa, ngay cả Ninh tiệp dư sắp được tấn phong Vân quý tần cũng bị giam cầm!
Trong lòng Kỷ Trà Huyên buông lỏng, biết rằng người phía trên muốn phát tác.
Nàng vẫy tay.
Tiểu Đinh Tử hành lễ lui ra.
Người phía trên đã muốn nhanh chóng kết thúc việc này, chuyện bị người đẩy, nàng chỉ có thể nuốt xuống. Chẳng qua, nếu để nàng tra ra, nàng cũng không phải là người dễ nói chuyện đâu.
Muội hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày khác ta lại đến thăm muội.
Kỷ Trà Huyên thoáng do dự, trong mắt còn có chút sợ hãi.
Kỷ Trà Phù nói: Chỉ là một lần ngoài ý muốn, muội hãy nghe lời của thái hậu và Trình ma ma thêm một chút.
Kỷ Trà Huyên nhíu mày, Kỷ Trà Phù vỗ vỗ tay của Kỷ Trà Huyên, sau đó xoay người rời đi.
Chi Thảo cùng Tử Châu đi vào, Chủ tử, qua một lát Trương thái y muốn đến đây bắt mạch cho người.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, đây là ân điển của thái hậu. Chi Thảo đỡ Kỷ Trà Huyên nằm xuống nghỉ ngơi, Tử Châu thấy nàng không vui, mỉm cười nói: Chủ tử của các cung khác tặng cho chủ tử không ít lễ vật, nô tì xem còn nhiều hơn năm phần so với Du tu hoa lúc trước.
Chi Thảo sao có thể không rõ ý của Tử Châu, thức thời tiếp lời nói: Đương nhiên phải nhiều hơn, qua bảy ngày sau chủ tử chính là nương nương, các nàng đương nhiên muốn đến nịnh bợ.
Kỷ Trà Huyên vẫn như cũ không cười.
Hai người lặng im xuống, đều nói chủ tử dễ hầu hạ, nhưng vị chủ tử trước mặt này, làm người ta không nắm bắt được tâm tư.
Thu lấy rồi cất cẩn thận, không cần dùng tới những đồ này.
Chủ tử yên tâm, nô tì đã sớm thu vào khố phòng (phòng kho).
Kỷ Trà Huyên nói: Ngày làm lễ sắc phong, tất nhiên sẽ tăng thêm vài cung nữ thái giám, ngươi sắp mấy người còn đang làm thô sử cho vào danh ngạch cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh ta.
Dạ!
Tần vị có một nữ quan lục phẩm và một tổng quản, cùng với một ma ma giáo dưỡng đúng không?
Tử Châu hơi nhún người nói: Vâng, hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ gọi chủ tử đi chọn lựa.
Kỷ Trà Huyên ngẩm nghĩ, quét mắt nhìn hai người một cái liền nhắm mắt lại chợp mắt.
Chi Thảo và Tử Châu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng hơi cảm thấy thất vọng.
Trương thái y đến khám lại, đáp án cùng Lí thái y giống nhau như đúc, vấn đề tĩnh dưỡng là hàng đầu!
Hoàng hậu liền hạ lệnh miễn việc thỉnh an của nàng.
Kỷ Trà Huyên đương nhiên vui vẻ đón nhận, chẳng qua nàng vẫn phái người đi tới tạ ơn hoàng hậu.
Giam giữ hơn phân nửa phi tần, trong đó còn có Ninh tiệp dư được sủng ái nhất, mặt khác, Du tu hoa có thai, hơn nữa Kỷ Trà Huyên hơi được sủng ái cũng mang thai. Có thể nói, ngày thị tẩm của hoàng thượng trống hơn một nửa.
Phi tần còn lại ào ào hô to cơ hội tốt tới rồi, ngay cả phi tần ngày thường rất yên tĩnh cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Kỷ Trà Huyên luôn luôn tĩnh dưỡng ở Tĩnh An cung, đều nói long thai chưa ổn, nàng làm sao có thể đi ra ngoài. Chẳng qua, mỗi ngày nàng vẫn phái người đi thỉnh an thái hậu cùng hoàng hậu.
Trong lòng thái hậu càng thêm vừa lòng, trong lòng hoàng hậu cũng yên tâm không ít, chỉ sợ nàng trở nên kiêu ngạo. Nhớ tới Dung quý nhân cẩn thận cung kính, thoạt nhìn, giáo dưỡng của Kỷ gia cực kỳ không tệ.
Thừa dịp tình huống này, hoàng hậu phải triệu về Thị Cầm trước kia ở bên người Dung quý nhân.
Minh Dật hiên lại đổi bài, nếu là trước kia, Thường phi sẽ tranh đấu cùng hoàng hậu đến cùng, nhưng hoàng thượng vừa đem Du tu hoa giao cho nàng, đồng thời lại nhận lời sẽ cho đứa nhỏ này ghi vào danh nghĩa của nàng (ý nói cho Thường phi làm mẹ của đứa bé). Đúng vậy, không phải là nuôi dưỡng, mà là ghi danh, điều này đương nhiên làm cho Thường phi quan tâm ít nhiều.
Bảy ngày nhoáng một cái đã trôi qua.
Trong nháy mắt, ngày sắc phong của Kỷ Trà Huyên đã đến.
Sáng sớm, phủ nội vụ đã đem triều phục (lễ phục mặc vào những ngày quan trọng) đến.
Triều phục thật hoa lệ, cũng thật rườm rà. Đây mới chỉ là triều phục của tứ phẩm tần vị, có thể tưởng tượng được triều phục của phẩm cấp cao hơn sẽ rườm rà đến thế nào.
Chi Thảo và các vị cung nữ cùng thái giám đều hòa theo không khí vui mừng nồng đậm, khi nhìn đến triều phục này cũng vô cùng kích động.
Nương nương, nô tì hầu hạ ngài mặc vào! Hồng Châu nói.
Tâm trạng của Kỷ Trà Huyên cũng không tệ, tuy rằng chưa tổ chức lễ sắc phong, nhưng đã đưa tới triều phục và dấu ấn, thay đổi xưng hô cũng không tính sai với quy củ.
Nàng gật đầu, Hồng Châu và Lục Châu cầm lấy triều phục, sau đó hầu hạ Kỷ Trà Huyên mặc vào. Chi Thảo và Tử Châu lấy cả bộ trang sức phối hợp với triều phục, sau đó cẩn thận trang điểm cho Kỷ Trà Huyên.
Sau hai canh giờ (khoảng 4 tiếng), Chi Thảo mới đỡ Kỷ Trà Huyên ra cửa, cỗ kiệu đã sớm chờ ở ngoài cung. Thăng đến tần vị, đã cho phép ngồi kiệu ở trong cung.
Trước tiên đi Chiêu Phượng cung nghe hoàng hậu dạy dỗ, hoàng hậu mặt nở nụ cười, theo lệ cũ nhắc nhở nàng một số điều cần lưu ý.
Lại đi ra từ Chiêu Phượng cung, xe kiệu liền chạy về phía Phụng Tiền điện, Phụng Tiền điện là nơi để linh vị của các đời hoàng hậu phi tần trước, dựa theo quy củ tam bái cửu khấu*. Đi ra Phụng Tiền điện, tên của Kỷ tần liền xuất hiện trên ngọc điệp (danh sách thành viên) của hoàng thất. Đến bước này, nghi lễ vẫn chưa hoàn tất.
*Tam bái cửu khấu: Ba lần quỳ lễ mỗi lần vái ba lần.
Xe kiệu chở nàng đi về phía Long Nghi điện.
Long Nghi điện là vườn ngự uyển thứ nhất ở ngoài cung, xe kiệu liền dừng lại ở quảng trường cuối cùng trong hậu cung.
Kỷ Trà Huyên bước xuống, xa xa dập đầu về phía Long Nghi cung.
Cho đến lúc này, rốt cuộc mới hoàn thành lễ sắc phong. Kỷ Trà Huyên ngồi trở lại xe kiệu đã thật mỏi mệt, mặc triều phục nặng nề quỳ tới quỳ lui, đi qua đi lại mấy lượt, khiến nàng có chút khó chịu.
Nghĩ đến sau khi về cung, còn có phi tử dưới cấp tần vội tới thỉnh an nàng, nàng chỉ có thể phục hồi lại tinh thần.
Chủ điện của Tĩnh An cung, ngồi hai hàng người.
Mọi người thấy canh giờ chậm rãi đi qua, nhưng không ai có một tia không kiên nhẫn.
Nhưng trong lòng họ suy nghĩ như thế nào, vậy thì khó nói.
Kỷ tần nương nương thật quá may mắn, Dung quý nhân, ngươi nói có đúng không? Tôn tu hoa che miệng cười nói.
Kỷ Trà Phù mí mắt cũng chưa nâng, nhàn nhạt nói: Tôn tu hoa nếu như ghen tị, thì ngày thường tích phúc thêm một chút, như vậy tự nhiên sẽ có phúc khí.
Tươi cười của Tôn tu hoa cứng đờ, đây không là đang trào phúng nàng là người không có phúc sao? Cảm giác được không ít ánh mắt của những người xem kịch vui chiếu tới đây, nàng ta giật giật khóe miệng, nói: Bản tu hoa tuy rằng so ra kém Kỷ tần nương nương, nhưng nói về phúc khí, vẫn nên giữ lại cho quý nhân dùng thì hơn.
Kỷ Trà Phù ngẩng đầu, từ khi nàng đoạt cơ hội thị tẩm của Tôn tu hoa, nàng ta luôn nhằm vào mình.
Tôn tu hoa không chút nào yếu thế quay lại nhìn nàng.
Ninh tiệp dư nhíu mày, nói: Đều là tỷ muội trong cung, sao phải đối chọi gay gắt như vậy?
Kỷ Trà Phù thản nhiên nói: Tần thiếp thất lễ.
Tôn tu hoa hừ lạnh một tiếng, Ninh tiệp dư cũng không để ý tới. Quan hệ của tỷ muội Kỷ gia không tệ, ở ngày vui của Tĩnh An cung bắt nạt người nhà người ta, cũng không biết Tôn tu hoa nghĩ như thế nào.
Kỷ tần nương nương về cung! Một câu nói đánh gãy ý nghĩ của mọi người.
Mọi người vội vàng đứng lên, từ Ninh, Ngô, Ngụy ba vị tiệp dư dẫn đầu, Đan, Du, Tôn ba vị tu hoa theo sát phía sau, các phi tần còn lại cũng theo thứ tự và phẩm cấp đứng vào vị trí.
Kỷ Trà Huyên vừa bước vào chủ điện, mọi người vội vàng thỉnh an.
Các vị muội muội miễn lễ. Thanh âm không mấy thân thiết, nhưng cũng không cao ngạo. Bình thường lạnh nhạt, không có lập uy, không có mượn sức, càng không có nhân cơ hội thị uy trước mặt mọi người.
Mọi người đứng dậy, Kỷ Trà Huyên vừa vặn ngồi vào trên vị trí chủ vị.
Quét về phía mọi người trong phòng, trừ bỏ Tần quý nhân sinh bệnh, bao gồm tần phi vị phân thấp xuất thân từ cung nữ cũng có mặt.
Nàng có thể nhìn thấy Chu tu hoa không cam lòng, mà Đan tu hoa bình thường thích nhất cãi nhau với nàng nay lại cúi đầu cực thấp. Kỷ Trà Huyên trong lòng nhợt nhạt cười, ánh mắt dừng trên người Ninh tiệp dư, thật sự là bình tĩnh kính cẩn a! Ninh tiệp dư cảm giác được phía trên truyền đến ánh mắt nóng rực, trong lòng nàng ra cười lạnh.
Qua một lúc lâu, Kỷ Trà Huyên mới dời đi tầm mắt.
Chi Thảo thấy thế, liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Thuật Tử mặc quần áo tổng quản đứng bên phải Kỷ Trà Huyên.
Tiểu Thuật tử lập tức nói: Bắt đầu hành lễ.
Ninh, Ngô, Ngụy - ba vị tiệp dư bước ra khỏi hàng ngũ, đi đến cách Kỷ Trà Huyên ba bước, sau đó hành lễ bái. Kỷ Trà Huyên mỉm cười gọi ba người đứng lên, đến phiên ba vị tu hoa, Kỷ Trà Huyên rất thân thiện với Du tu hoa. Nhưng không gọi Đan tu hoa cùng Tôn tu hoa đứng lên.
Không khí nhất thời trở nên yên lặng, Kỷ Trà Huyên nhìn hai vị tu hoa một lúc lâu.
Đầu Đan tu hoa cúi xuống càng thấp, trong lòng Tôn tu hoa cũng có chút lo sợ bất an. Ai cũng không nghĩ tới, Kỷ Trà Huyên sẽ ở ngày vui hôm nay ra mặt chỉnh người. Trên mặt Kỷ Trà Phù lộ ra thần sắc lo lắng, muội muội không nên hành động như vậy để bị nói thành ương ngạnh mới đúng.
Kỷ Trà Huyên nói: Hai vị muội muội ngày sau cần phải cẩn thận lời nói hành vi của mình, miễn cho mất đi khí độ phi tần của thiên tử. Lại để bản cung bắt gặp, chớ trách bản cung sai người trừng phạt muội muội. Chủ vị chính là chủ vị, tuy rằng là chủ vị thấp nhất, nhưng cũng có quyền lực dạy quy củ cho phi tần cấp dưới.
Sắc mặt Đan tu hoa trắng nhợt, Tôn tu hoa cũng xanh mặt, ngày đầu tiên liền dám làm nàng ta bẽ mặt như thế. Trong lòng mọi người căng thẳng, xem ra vị Kỷ tần nương nương mới được sắc phong này là vị chủ nhân trừng mắt tất báo (ý nói có cơ hội sẽ báo thù cũ), tức thời cẩn thận nhớ lại trước kia có từng đắc tội qua với nàng hay không.
Đứng lên đi! Đan tu hoa cùng Tôn tu hoa đồng loạt đứng lên, Tôn tu hoa nắm chặt khăn tay, Đan tu hoa sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Kỷ Trà Huyên không tiếp tục nhìn các nàng.
Xuất thân của nàng nếu lại đối xử với các nàng ôn hòa, sẽ chỉ khiến người trong cung nghĩ nàng dễ bắt nạt. Hơn nữa, so với việc hoà thuận hiền lành để người ta bắt nạt, không bằng làm một người nghiêm khắc. Nàng chính là muốn bọn họ sợ hãi, nếu ngày nào đó bản thân thất thế, mọi người sẽ e ngại uy thế trước kia của nàng cũng không có người dám bắt nạt, nàng đã thành công.
Một vị phi tần bộc lộ tài năng, xuất thân không cao, dưới tình huống không chạm đến điểm mấu chốt, mặc kệ hoàng thượng hay là hoàng hậu đều sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Mà Kỷ Trà Huyên cũng thấy đã sống như vậy lại càng không để bản thân nghẹn khuất, nàng sẽ cố gắng để mình sống thật tốt.
Người kế tiếp cũng không có nhiều thù oán với nàng, đương nhiên vẫn có một số người đã từng nói mấy câu ghen tuông với nàng, nàng tuy rằng không nói gì thêm, nhưng cũng cho các nàng hành lễ lâu một chút mới gọi các nàng đứng lên.
Sau khi mọi người hành lễ, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Kỷ Trà Huyên khóe miệng nở nụ cười, nhưng không ai cho rằng biểu hiện này của nàng là dễ nói chuyện. Khi nàng còn không chưa được thăng phi vị, có người bắt nạt nàng, nàng đều phản kích trở về, bây giờ có quyền lực lớn hơn, có thể răng dạy trừng phạt kẻ khác, căn bản nàng không cần tiếp tục nhiều lời với bọn họ. Từ lễ thỉnh an ngắn ngủi vừa rồi có thể biết được, hôm nay là ngày vui lớn của nàng, nàng đã không dễ tha thứ như thế, cho nên về sau cũng không cần kỳ vọng nhiều.
Bản cung mệt mỏi, các vị muội muội tự nhiên. Mọi người sửng sốt.
Kỷ Trà Huyên lập tức đỡ tay của Chi Thảo rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đi cũng không được, không đi cũng không phải.
Cho nên, tất cả mọi người đem ánh mắt phóng tới trên người Kỷ Trà Phù cùng Ninh tiệp dư.
Kỷ Trà Phù chủ động hành lễ với Ninh tiệp dư, dẫn đầu cáo lui. Mọi người thấy thế, cũng ào ào từ biệt rời đi.
Đi ở cuối cùng là Ninh tiệp dư cùng Du tu hoa!
Bởi vì là Thường phi phụ trách long thai của Du tu hoa, cho nên Du tu hoa đi trước một bước.
Sau khi Ninh tiệp dư bước ra Tĩnh An cung, giống như nghĩ đến cái gì, nàng quay đầu lại nhìn tòa cung điện này, cuối cùng dừng ở ba chữ Tĩnh An cung.
Tĩnh An cung? Có một vị chủ tử như vậy, từ hôm nay trở đi, thật sự có thể im lặng yên bình hay không?
Kỷ Trà Huyên tựa vào vai Kỷ Trà Phù, thần sắc thoáng thả lỏng.
Hai tỷ muội qua một lúc lâu mới buông nhau ra.
Kỷ Trà Phù nói: Nô tài trong cung có nghe lời không? Muội mang thai hoàng tự, một phút cũng không được sơ sẩy.
Các nàng đều tốt lắm, hơn nữa thái hậu tự mình sai Trình ma ma đi làm việc, không có gì đâu.
Kỷ Trà Phù gật đầu, có thái hậu che chở thì nguy hiểm của muội muội ít đi rất nhiều.
Trừ bỏ thái hậu, mọi việc đều phải để tâm thêm một chút. Nếu như sinh ra hoàng tử, muội liền có thể đứng vững vàng trong cung.
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Ngày nào tổ chức lễ sắc phong?
Kỷ Trà Huyên nói: Bảy ngày sau.
Dựa theo quy củ trong cung muội có thể tự mình quản lý một hiên, nếu hoàng hậu hoặc là Đức phi, Thường phi khuyên muội chuyển ra Tĩnh An cung, muội tuyệt đối không được nghe các nàng.
Kỷ Trà Huyên nhìn Kỷ Trà Phù, hơi cô đơn nói: Muội đã biết
Kỷ Trà Phù thở dài: Muội muội biết là tốt rồi, căn cơ của chúng ta rất mỏng, đứa nhỏ... Về sau sẽ có cơ hội nuôi nấng!
Hai người không nói thêm nữa.
Nhị tỷ tỷ, tỷ có hận muội hay không? Kỷ Trà Huyên hỏi.
Kỷ Trà Phù kinh ngạc nhìn Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nói: Bốn tháng nay, muội nhìn thấy rất nhiều việc xảy ra, cũng nghe thấy một chút lời đồn thổi, hiện tại lòng của muội rất loạn.
Kỷ Trà Phù gắt gao mím chặt miệng, hận, thì vẫn chưa tới, tóm lại nàng chỉ hơi ghen tị mà thôi.
Muội không cần suy nghĩ lung tung. Nàng ta an ủi nói.
Kỷ Trà Huyên vẫn như cũ không hoàn toàn yên tâm, Kỷ Trà Phù còn cảm giác được sự sợ hãi của nàng.
Không cần nghĩ nhiều, nên vì tương lai tiểu hoàng tử suy nghĩ mới đúng.
Kỷ Trà Huyên khôi phục lại bình thường, nói: Muội muốn một tiểu công chúa đáng yêu hơn. Như vậy liền sẽ không bị ôm đi.
Kỷ Trà Phù ngẩn ra, nàng ta nhìn Kỷ Trà Huyên, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vang nhỏ.
Chủ tử... Kỷ Trà Phù nói: Xem ra có việc gấp.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, nói: Tiến vào.
Cửa bị Chi Thảo canh giữ ở bên ngoài đẩy ra, Tiểu Đinh Tử nghiêng người đi vào, trước tiên thi lễ với Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Trà Phù, sau đó nói: Hoàng hậu sai người đánh chết bảy thái giám trông coi núi giả.
Đánh chết thái giám? Kỷ Trà Huyên trong lòng cười lạnh, xem ra là không tính toán tiếp tục điều tra.
Sao lại thế này? Kỷ Trà Phù không nhịn được hỏi.
Hai người phi tử mang hoàng tự, còn có một vị Ninh tiệp dư gia thế phi phàm, liền dễ dàng kết thúc như vậy sao?
Tiểu Đinh Tử thấy chủ tử nhà mình không phản đối, liền nói: Hoàng hậu ra ý chỉ truyền khắp hậu cung, là bảy vị thái giám này không có kịp thời phát hiện núi giả lâu năm thiếu tu sửa, thậm chí còn phái nhiều cung nữ chính mắt quan sát bảy vị thái giám này trộm gian dùng mánh lới bị đánh chết.
Trộm gian dùng mánh lới, thật sự là lấy cớ rất tốt a? Kỷ Trà Huyên hơi hơi thất vọng, vốn tưởng rằng còn có trò hay để xem?
Còn có ý chỉ khác không?
Tiểu Đinh Tử nói: Ngày đó có mặt, trừ bỏ chủ tử cùng Du tu hoa, ngay cả Ninh tiệp dư sắp được tấn phong Vân quý tần cũng bị giam cầm!
Trong lòng Kỷ Trà Huyên buông lỏng, biết rằng người phía trên muốn phát tác.
Nàng vẫy tay.
Tiểu Đinh Tử hành lễ lui ra.
Người phía trên đã muốn nhanh chóng kết thúc việc này, chuyện bị người đẩy, nàng chỉ có thể nuốt xuống. Chẳng qua, nếu để nàng tra ra, nàng cũng không phải là người dễ nói chuyện đâu.
Muội hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày khác ta lại đến thăm muội.
Kỷ Trà Huyên thoáng do dự, trong mắt còn có chút sợ hãi.
Kỷ Trà Phù nói: Chỉ là một lần ngoài ý muốn, muội hãy nghe lời của thái hậu và Trình ma ma thêm một chút.
Kỷ Trà Huyên nhíu mày, Kỷ Trà Phù vỗ vỗ tay của Kỷ Trà Huyên, sau đó xoay người rời đi.
Chi Thảo cùng Tử Châu đi vào, Chủ tử, qua một lát Trương thái y muốn đến đây bắt mạch cho người.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, đây là ân điển của thái hậu. Chi Thảo đỡ Kỷ Trà Huyên nằm xuống nghỉ ngơi, Tử Châu thấy nàng không vui, mỉm cười nói: Chủ tử của các cung khác tặng cho chủ tử không ít lễ vật, nô tì xem còn nhiều hơn năm phần so với Du tu hoa lúc trước.
Chi Thảo sao có thể không rõ ý của Tử Châu, thức thời tiếp lời nói: Đương nhiên phải nhiều hơn, qua bảy ngày sau chủ tử chính là nương nương, các nàng đương nhiên muốn đến nịnh bợ.
Kỷ Trà Huyên vẫn như cũ không cười.
Hai người lặng im xuống, đều nói chủ tử dễ hầu hạ, nhưng vị chủ tử trước mặt này, làm người ta không nắm bắt được tâm tư.
Thu lấy rồi cất cẩn thận, không cần dùng tới những đồ này.
Chủ tử yên tâm, nô tì đã sớm thu vào khố phòng (phòng kho).
Kỷ Trà Huyên nói: Ngày làm lễ sắc phong, tất nhiên sẽ tăng thêm vài cung nữ thái giám, ngươi sắp mấy người còn đang làm thô sử cho vào danh ngạch cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh ta.
Dạ!
Tần vị có một nữ quan lục phẩm và một tổng quản, cùng với một ma ma giáo dưỡng đúng không?
Tử Châu hơi nhún người nói: Vâng, hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ gọi chủ tử đi chọn lựa.
Kỷ Trà Huyên ngẩm nghĩ, quét mắt nhìn hai người một cái liền nhắm mắt lại chợp mắt.
Chi Thảo và Tử Châu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng hơi cảm thấy thất vọng.
Trương thái y đến khám lại, đáp án cùng Lí thái y giống nhau như đúc, vấn đề tĩnh dưỡng là hàng đầu!
Hoàng hậu liền hạ lệnh miễn việc thỉnh an của nàng.
Kỷ Trà Huyên đương nhiên vui vẻ đón nhận, chẳng qua nàng vẫn phái người đi tới tạ ơn hoàng hậu.
Giam giữ hơn phân nửa phi tần, trong đó còn có Ninh tiệp dư được sủng ái nhất, mặt khác, Du tu hoa có thai, hơn nữa Kỷ Trà Huyên hơi được sủng ái cũng mang thai. Có thể nói, ngày thị tẩm của hoàng thượng trống hơn một nửa.
Phi tần còn lại ào ào hô to cơ hội tốt tới rồi, ngay cả phi tần ngày thường rất yên tĩnh cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Kỷ Trà Huyên luôn luôn tĩnh dưỡng ở Tĩnh An cung, đều nói long thai chưa ổn, nàng làm sao có thể đi ra ngoài. Chẳng qua, mỗi ngày nàng vẫn phái người đi thỉnh an thái hậu cùng hoàng hậu.
Trong lòng thái hậu càng thêm vừa lòng, trong lòng hoàng hậu cũng yên tâm không ít, chỉ sợ nàng trở nên kiêu ngạo. Nhớ tới Dung quý nhân cẩn thận cung kính, thoạt nhìn, giáo dưỡng của Kỷ gia cực kỳ không tệ.
Thừa dịp tình huống này, hoàng hậu phải triệu về Thị Cầm trước kia ở bên người Dung quý nhân.
Minh Dật hiên lại đổi bài, nếu là trước kia, Thường phi sẽ tranh đấu cùng hoàng hậu đến cùng, nhưng hoàng thượng vừa đem Du tu hoa giao cho nàng, đồng thời lại nhận lời sẽ cho đứa nhỏ này ghi vào danh nghĩa của nàng (ý nói cho Thường phi làm mẹ của đứa bé). Đúng vậy, không phải là nuôi dưỡng, mà là ghi danh, điều này đương nhiên làm cho Thường phi quan tâm ít nhiều.
Bảy ngày nhoáng một cái đã trôi qua.
Trong nháy mắt, ngày sắc phong của Kỷ Trà Huyên đã đến.
Sáng sớm, phủ nội vụ đã đem triều phục (lễ phục mặc vào những ngày quan trọng) đến.
Triều phục thật hoa lệ, cũng thật rườm rà. Đây mới chỉ là triều phục của tứ phẩm tần vị, có thể tưởng tượng được triều phục của phẩm cấp cao hơn sẽ rườm rà đến thế nào.
Chi Thảo và các vị cung nữ cùng thái giám đều hòa theo không khí vui mừng nồng đậm, khi nhìn đến triều phục này cũng vô cùng kích động.
Nương nương, nô tì hầu hạ ngài mặc vào! Hồng Châu nói.
Tâm trạng của Kỷ Trà Huyên cũng không tệ, tuy rằng chưa tổ chức lễ sắc phong, nhưng đã đưa tới triều phục và dấu ấn, thay đổi xưng hô cũng không tính sai với quy củ.
Nàng gật đầu, Hồng Châu và Lục Châu cầm lấy triều phục, sau đó hầu hạ Kỷ Trà Huyên mặc vào. Chi Thảo và Tử Châu lấy cả bộ trang sức phối hợp với triều phục, sau đó cẩn thận trang điểm cho Kỷ Trà Huyên.
Sau hai canh giờ (khoảng 4 tiếng), Chi Thảo mới đỡ Kỷ Trà Huyên ra cửa, cỗ kiệu đã sớm chờ ở ngoài cung. Thăng đến tần vị, đã cho phép ngồi kiệu ở trong cung.
Trước tiên đi Chiêu Phượng cung nghe hoàng hậu dạy dỗ, hoàng hậu mặt nở nụ cười, theo lệ cũ nhắc nhở nàng một số điều cần lưu ý.
Lại đi ra từ Chiêu Phượng cung, xe kiệu liền chạy về phía Phụng Tiền điện, Phụng Tiền điện là nơi để linh vị của các đời hoàng hậu phi tần trước, dựa theo quy củ tam bái cửu khấu*. Đi ra Phụng Tiền điện, tên của Kỷ tần liền xuất hiện trên ngọc điệp (danh sách thành viên) của hoàng thất. Đến bước này, nghi lễ vẫn chưa hoàn tất.
*Tam bái cửu khấu: Ba lần quỳ lễ mỗi lần vái ba lần.
Xe kiệu chở nàng đi về phía Long Nghi điện.
Long Nghi điện là vườn ngự uyển thứ nhất ở ngoài cung, xe kiệu liền dừng lại ở quảng trường cuối cùng trong hậu cung.
Kỷ Trà Huyên bước xuống, xa xa dập đầu về phía Long Nghi cung.
Cho đến lúc này, rốt cuộc mới hoàn thành lễ sắc phong. Kỷ Trà Huyên ngồi trở lại xe kiệu đã thật mỏi mệt, mặc triều phục nặng nề quỳ tới quỳ lui, đi qua đi lại mấy lượt, khiến nàng có chút khó chịu.
Nghĩ đến sau khi về cung, còn có phi tử dưới cấp tần vội tới thỉnh an nàng, nàng chỉ có thể phục hồi lại tinh thần.
Chủ điện của Tĩnh An cung, ngồi hai hàng người.
Mọi người thấy canh giờ chậm rãi đi qua, nhưng không ai có một tia không kiên nhẫn.
Nhưng trong lòng họ suy nghĩ như thế nào, vậy thì khó nói.
Kỷ tần nương nương thật quá may mắn, Dung quý nhân, ngươi nói có đúng không? Tôn tu hoa che miệng cười nói.
Kỷ Trà Phù mí mắt cũng chưa nâng, nhàn nhạt nói: Tôn tu hoa nếu như ghen tị, thì ngày thường tích phúc thêm một chút, như vậy tự nhiên sẽ có phúc khí.
Tươi cười của Tôn tu hoa cứng đờ, đây không là đang trào phúng nàng là người không có phúc sao? Cảm giác được không ít ánh mắt của những người xem kịch vui chiếu tới đây, nàng ta giật giật khóe miệng, nói: Bản tu hoa tuy rằng so ra kém Kỷ tần nương nương, nhưng nói về phúc khí, vẫn nên giữ lại cho quý nhân dùng thì hơn.
Kỷ Trà Phù ngẩng đầu, từ khi nàng đoạt cơ hội thị tẩm của Tôn tu hoa, nàng ta luôn nhằm vào mình.
Tôn tu hoa không chút nào yếu thế quay lại nhìn nàng.
Ninh tiệp dư nhíu mày, nói: Đều là tỷ muội trong cung, sao phải đối chọi gay gắt như vậy?
Kỷ Trà Phù thản nhiên nói: Tần thiếp thất lễ.
Tôn tu hoa hừ lạnh một tiếng, Ninh tiệp dư cũng không để ý tới. Quan hệ của tỷ muội Kỷ gia không tệ, ở ngày vui của Tĩnh An cung bắt nạt người nhà người ta, cũng không biết Tôn tu hoa nghĩ như thế nào.
Kỷ tần nương nương về cung! Một câu nói đánh gãy ý nghĩ của mọi người.
Mọi người vội vàng đứng lên, từ Ninh, Ngô, Ngụy ba vị tiệp dư dẫn đầu, Đan, Du, Tôn ba vị tu hoa theo sát phía sau, các phi tần còn lại cũng theo thứ tự và phẩm cấp đứng vào vị trí.
Kỷ Trà Huyên vừa bước vào chủ điện, mọi người vội vàng thỉnh an.
Các vị muội muội miễn lễ. Thanh âm không mấy thân thiết, nhưng cũng không cao ngạo. Bình thường lạnh nhạt, không có lập uy, không có mượn sức, càng không có nhân cơ hội thị uy trước mặt mọi người.
Mọi người đứng dậy, Kỷ Trà Huyên vừa vặn ngồi vào trên vị trí chủ vị.
Quét về phía mọi người trong phòng, trừ bỏ Tần quý nhân sinh bệnh, bao gồm tần phi vị phân thấp xuất thân từ cung nữ cũng có mặt.
Nàng có thể nhìn thấy Chu tu hoa không cam lòng, mà Đan tu hoa bình thường thích nhất cãi nhau với nàng nay lại cúi đầu cực thấp. Kỷ Trà Huyên trong lòng nhợt nhạt cười, ánh mắt dừng trên người Ninh tiệp dư, thật sự là bình tĩnh kính cẩn a! Ninh tiệp dư cảm giác được phía trên truyền đến ánh mắt nóng rực, trong lòng nàng ra cười lạnh.
Qua một lúc lâu, Kỷ Trà Huyên mới dời đi tầm mắt.
Chi Thảo thấy thế, liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Thuật Tử mặc quần áo tổng quản đứng bên phải Kỷ Trà Huyên.
Tiểu Thuật tử lập tức nói: Bắt đầu hành lễ.
Ninh, Ngô, Ngụy - ba vị tiệp dư bước ra khỏi hàng ngũ, đi đến cách Kỷ Trà Huyên ba bước, sau đó hành lễ bái. Kỷ Trà Huyên mỉm cười gọi ba người đứng lên, đến phiên ba vị tu hoa, Kỷ Trà Huyên rất thân thiện với Du tu hoa. Nhưng không gọi Đan tu hoa cùng Tôn tu hoa đứng lên.
Không khí nhất thời trở nên yên lặng, Kỷ Trà Huyên nhìn hai vị tu hoa một lúc lâu.
Đầu Đan tu hoa cúi xuống càng thấp, trong lòng Tôn tu hoa cũng có chút lo sợ bất an. Ai cũng không nghĩ tới, Kỷ Trà Huyên sẽ ở ngày vui hôm nay ra mặt chỉnh người. Trên mặt Kỷ Trà Phù lộ ra thần sắc lo lắng, muội muội không nên hành động như vậy để bị nói thành ương ngạnh mới đúng.
Kỷ Trà Huyên nói: Hai vị muội muội ngày sau cần phải cẩn thận lời nói hành vi của mình, miễn cho mất đi khí độ phi tần của thiên tử. Lại để bản cung bắt gặp, chớ trách bản cung sai người trừng phạt muội muội. Chủ vị chính là chủ vị, tuy rằng là chủ vị thấp nhất, nhưng cũng có quyền lực dạy quy củ cho phi tần cấp dưới.
Sắc mặt Đan tu hoa trắng nhợt, Tôn tu hoa cũng xanh mặt, ngày đầu tiên liền dám làm nàng ta bẽ mặt như thế. Trong lòng mọi người căng thẳng, xem ra vị Kỷ tần nương nương mới được sắc phong này là vị chủ nhân trừng mắt tất báo (ý nói có cơ hội sẽ báo thù cũ), tức thời cẩn thận nhớ lại trước kia có từng đắc tội qua với nàng hay không.
Đứng lên đi! Đan tu hoa cùng Tôn tu hoa đồng loạt đứng lên, Tôn tu hoa nắm chặt khăn tay, Đan tu hoa sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Kỷ Trà Huyên không tiếp tục nhìn các nàng.
Xuất thân của nàng nếu lại đối xử với các nàng ôn hòa, sẽ chỉ khiến người trong cung nghĩ nàng dễ bắt nạt. Hơn nữa, so với việc hoà thuận hiền lành để người ta bắt nạt, không bằng làm một người nghiêm khắc. Nàng chính là muốn bọn họ sợ hãi, nếu ngày nào đó bản thân thất thế, mọi người sẽ e ngại uy thế trước kia của nàng cũng không có người dám bắt nạt, nàng đã thành công.
Một vị phi tần bộc lộ tài năng, xuất thân không cao, dưới tình huống không chạm đến điểm mấu chốt, mặc kệ hoàng thượng hay là hoàng hậu đều sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Mà Kỷ Trà Huyên cũng thấy đã sống như vậy lại càng không để bản thân nghẹn khuất, nàng sẽ cố gắng để mình sống thật tốt.
Người kế tiếp cũng không có nhiều thù oán với nàng, đương nhiên vẫn có một số người đã từng nói mấy câu ghen tuông với nàng, nàng tuy rằng không nói gì thêm, nhưng cũng cho các nàng hành lễ lâu một chút mới gọi các nàng đứng lên.
Sau khi mọi người hành lễ, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Kỷ Trà Huyên khóe miệng nở nụ cười, nhưng không ai cho rằng biểu hiện này của nàng là dễ nói chuyện. Khi nàng còn không chưa được thăng phi vị, có người bắt nạt nàng, nàng đều phản kích trở về, bây giờ có quyền lực lớn hơn, có thể răng dạy trừng phạt kẻ khác, căn bản nàng không cần tiếp tục nhiều lời với bọn họ. Từ lễ thỉnh an ngắn ngủi vừa rồi có thể biết được, hôm nay là ngày vui lớn của nàng, nàng đã không dễ tha thứ như thế, cho nên về sau cũng không cần kỳ vọng nhiều.
Bản cung mệt mỏi, các vị muội muội tự nhiên. Mọi người sửng sốt.
Kỷ Trà Huyên lập tức đỡ tay của Chi Thảo rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đi cũng không được, không đi cũng không phải.
Cho nên, tất cả mọi người đem ánh mắt phóng tới trên người Kỷ Trà Phù cùng Ninh tiệp dư.
Kỷ Trà Phù chủ động hành lễ với Ninh tiệp dư, dẫn đầu cáo lui. Mọi người thấy thế, cũng ào ào từ biệt rời đi.
Đi ở cuối cùng là Ninh tiệp dư cùng Du tu hoa!
Bởi vì là Thường phi phụ trách long thai của Du tu hoa, cho nên Du tu hoa đi trước một bước.
Sau khi Ninh tiệp dư bước ra Tĩnh An cung, giống như nghĩ đến cái gì, nàng quay đầu lại nhìn tòa cung điện này, cuối cùng dừng ở ba chữ Tĩnh An cung.
Tĩnh An cung? Có một vị chủ tử như vậy, từ hôm nay trở đi, thật sự có thể im lặng yên bình hay không?
/75
|