Kỷ Trà Huyên trong lòng thở dài, Thường phi thật biết cách ăn nói, cứ như vậy chẳng những không cần chịu tội chăm sóc bất lực, hơn nữa còn giải thích hợp lý sự quấy rầy tối qua.
Triệu Tồn Hi nói: Có lòng là tốt, chẳng qua ngươi bình thường quá mức dung túng nô tài bên người. Ngày hôm qua cãi nhau ở cung điện của chủ tử, đây là quy củ ở đâu?
Tay Thường phi cứng đờ, xem xét ánh mắt của Triệu Tồn Hi, nàng lập tức nói: Xin Hoàng thượng tha tội.
Triệu Tồn Hi nói: Được rồi, về sau ngươi cần dạy bảo nô tài bên người thật tốt mới đúng.
Thường phi cúi đầu, che dấu cảm xúc trong mắt, kính cẩn nói: Tạ ơn Hoàng thượng khoan dung.
Triệu Tồn Hi cũng không tiếp tục nhìn Thường phi, hắn lắc mình đi vào tẩm điện bên trong.
Hoàng hậu thấy thế, cũng vội vàng theo vào.
Thường phi quét mắt liếc Kỷ Trà Huyên một cái, cũng theo vào.
Những người còn lại đều canh giữ ở bên ngoài, Đức phi ngồi xuống, Vân tần cười hì hì tiếp đón Kỷ Trà Huyên: Kỷ tần muội muội, cùng nhau chờ là được. Nói xong, nàng ta nhường vị trí của mình.
Vân tần có phong hào, qua hơn mười ngày lại sẽ được sắc phong thành Vân quý tần, còn có địa vị hơn so với nàng là Kỷ tần không có phong hào. Kỷ Trà Huyên không phải là người không biết suy nghĩ, nàng chủ động ngồi ở bên kia: Cám ơn Vân tần tỷ tỷ.
Vân tần cười cười, lại lần nữa ngồi trở về.
Đức phi coi như không có thấy, thưởng thức móng tay dài của mình.
Đợi Kỷ Trà Huyên ngồi ổn, thấy một đám tần phi đang đứng trong điện, nàng ta chậm rãi mở miệng: Ninh tiệp dư cũng ngồi đi, tuy rằng danh phận không tới, nhưng dầu gì ngươi cũng là phi tần được Hoàng thượng ân chuẩn ở trong chủ điện của một hiên.
Trong lòng Ninh tiệp dư khẽ động, Kỷ Trà Huyên nhàn nhạt cười, giống như không hiểu ẩn ý trong lời nói của Đức phi. Không phải là chỉ nàng là người có danh phận nhưng không vào ở chủ điện, khiêu khích để nàng rời khỏi Tĩnh An cung làm chủ tử nương nương chân chính sao, đơn giản là muốn nàng mất mặt trước mặt người ngoài, chỉ có Đức phi rõ ràng.
Ninh tiệp dư bị ánh mắt sắc bén của Đức phi quét đến, tâm thần chấn động, nàng thi lễ, sau đó ngồi xuống ghế dưới Kỷ Trà Huyên.
Không ít người đem ánh mắt phóng tới trên người Kỷ Trà Huyên, cũng có một ít người đánh giá Ninh tiệp dư.
Trong phòng im lặng.
Sau khi Ninh tiệp dư ngồi xuống, Đức phi cũng không nói nữa.
Ánh mắt của Vân tần thủy chung vẫn nhìn vào phòng trong.
Kỷ Trà Huyên cũng thế.
Ninh tiệp dư thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ Kỷ tần làm khó nàng ta. Kỷ tần hiếu thắng, nếu cãi nhau lớn, nàng mang thai Hoàng tự, người chịu thiệt khẳng định là nàng. Những phi tần còn lại, không cúi đầu thì cũng là nhìn vào phòng trong.
Không biết qua bao lâu, rèm châu ở cửa phòng trong động đậy.
Mọi người cùng nhau nhìn sang, khi thấy người bước ra là Hoàng hậu, trong lòng không khỏi thất vọng.
Theo phía sau, Thường phi cùng Ngô Thái y phụ trách chăm sóc Du tu hoa cũng đi ra.
Hoàng hậu nói: Đã bảo vệ được long thai của tu hoa, chẳng qua cần cẩn thận chăm sóc, cho nên các vị muội muội đều trở về đi.
Mọi người ào ào nói: Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu hơi hơi nâng tay, trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười yếu ớt nhàn nhạt.
Đức phi dẫn đầu đi ra ngoài, Thường phi là người thứ hai.
Vân tần cũng coi như là hàng xóm với chỗ nên, nên không vội đi.
Hoàng hậu quét Kỷ tần liếc mắt một cái, nói: Kỷ muội muội, muội đã chịu ủy khuất, bản cung đã truyền chỉ xuống phái Chu Lộc chịu phạt xong đến cung của muội muội làm Thái giám làm việc nặng.
Trong lòng Kỷ Trà Huyên kinh hãi, nhưng Hoàng hậu đã hạ chỉ, nàng cũng không thể không nhận ý tốt của nàng ta. Nàng có thể tưởng tượng biểu cảm của Thường phi khi biết tin tức này.
Người đã đưa tới, nàng tiếp nhận là được.
Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu gật đầu.
Kỷ Trà Huyên cũng hướng nàng thi lễ ta cáo lui, đi đến bên ngoài Hi Phương hiên. Chi Thảo nói: Chủ tử, kiệu còn chưa tới!
Kỷ Trà Huyên nói: Không cần chờ, bản cung tự đi trở về.
Chi Thảo cảm thấy hơi lo lắng, Kỷ Trà Huyên nói: Thời tiết thật tốt, đường cũng không xa lắm, đi bộ về là được.
Chi Thảo nhìn trời, lại thấy Kỷ Trà Huyên có tinh thần, liền gật đầu.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Kỷ Trà Huyên lập tức quay đầu lại, liền thấy Kỷ Trà Phù đi tới.
Nhị tỷ tỷ còn chưa đi?
Kỷ Trà Phù đi trước thi lễ, sau đó đến gần Kỷ Trà Huyên, dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe được nói: Chu Lộc, muội vẫn nên sớm phái đi ra ngoài.
Kỷ Trà Huyên nói: Nhị tỷ tỷ không cần lo lắng, đến Tĩnh An hiên, hắn cũng không dám manh động.
Kỷ Trà Phù nói: Muội còn có thai, vẫn là nhổ trước những nhân tố không ổn định mới tốt.
Kỷ Trà Huyên nghĩ nghĩ, nói: Muội đã biết.
Kỷ Trà Phù cầm tay Kỷ Trà Huyên, sau đó mới cáo từ rời đi.
Chi Thảo lúc này mới đến gần Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nói: Chúng ta đi thôi!
Một đường bình an, khi đến Tĩnh An cung đã phát hiện bảng hiệu đổi thành Tĩnh An hiên.
Người phía dưới cũng vô cùng nhanh nhẹn chuyển đồ vào chủ điện.
Ánh mắt Chi Thảo sáng lên, nàng nhìn về phía Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên không buồn không vui, nói: Đây là ân điển của Hoàng thượng.
Chi Thảo nói: Chúc mừng nương nương!
Kỷ Trà Huyên nhớ tới lời châm chọc của Đức phi, nàng ta thật sự là biết cách lôi kéo thù hận.
Vườn hoa ở chủ điện còn lớn hơn vườn hoa ở cung điện phụ, Kỷ Trà Huyên cho người đặt ghế quý phi ở bên ngoài. Nằm ở trên ghế, thần thái thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã.
Hiện tại đã đầu mùa đông, hoa mai đã chớm nụ, là thật đúng dịp, trong vườn đã có mấy gốc hoa mai. Hoa chưa nở, nàng cũng có thể ngửi mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Trên bàn bên cạnh ghế nằm có một lò lửa nhỏ, phía trên ấm nước trà đang đun sôi tỏa ra nhiệt khí ấm áp.
Chi Thảo chuyển đến một chồng sách, Kỷ Trà Huyên lấy qua một quyển chậm rãi lật xem, trải qua một đoạn thời gian như vậy, Kỷ Trà Huyên cũng có hứng thú với những sách cổ này.
Trời chậm rãi tối đen.
Kỷ Trà Huyên buông sách, hỏi: Có tin tức không?
Chi Thảo biết Kỷ Trà Huyên hỏi là ý gì.
Hoàng thượng nghỉ ở Hi Phương hiên.
Kỷ Trà Huyên thở dài, Du tu hoa này thật sự rất có thủ đoạn.
Nương nương... Du tu hoa bây giờ vẫn còn nguy hiểm... Cho nên... Nếu không phải Du tu hoa, Hoàng thượng tất nhiên sẽ ở cùng nương nương thật tốt, hôm nay nương nương cũng không mãi chờ ở bên ngoài như vậy.
Kỷ Trà Huyên ngồi dậy, Chi Thảo đỡ nàng đứng lên. Kỷ Trà Huyên nhìn về phía cửa Tĩnh An hiên, biểu cảm không biết là vui mừng hay là buồn bã.
Sau một lúc lâu, Kỷ Trà Huyên hỏi: Chu Lộc như thế nào?
Chi Thảo nói: Ở cùng một chỗ với mấy người mới tới, thoạt nhìn rất thành thật.
Kỷ Trà Huyên nói: Quan sát hắn thật tốt, qua một tháng, lại đem hắn đưa cho Thường phi.
Nương nương... Chi Thảo không rõ.
Kỷ Trà Huyên nói: Em lén nói cho Chu Lộc, chỉ cần trong một tháng bản cung không có việc gì, bản cung sẽ để cho hắn trở về Thích Phương cung.
Ánh mắt Chi Thảo sáng lên. Tiếp qua một tháng, long thai của nương nương cũng khá ổn định rồi.
Hắn có thể được không?
Kỷ Trà Huyên nói: Hắn ở trong cung cũng hơn mười năm, biết phân biệt nặng nhẹ.
Chi Thảo nói: Nô tì đi làm ngay.
Kỷ Trà Huyên nói: Tuy là như thế, nhưng em phải nhớ kỹ, bất luận hắn có năng lực như thế nào, thái giám làm việc nặng chính là thái giám làm việc nặng, huống chi hắn lại là thái giám làm việc nặng từ bên ngoài tới, càng không thể tin tưởng.
Chi Thảo gật đầu.
Kỷ Trà Huyên thất vọng nói: Về cung đi!
Chi Thảo vội vàng gọi thái giám tới chuyển ghế nằm về. Lại phân phó Tử Châu chạy tới đỡ Kỷ Trà Huyên vào phòng, Kỷ Trà Huyên mỏi mệt xoa xoa thái dương.
Tử Châu cúi đầu, vừa đúng che giấu thần sắc phức tạp trong mắt.
Kỷ Trà Huyên đi khỏi đình, đi ngang qua thang lầu nhỏ ngoài vườn hoa tiến vào chủ điện, nhưng khi bước vào thang lầu, chân nàng đột nhiên trượt đi, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống cùng Tử Châu.
Tử Châu không biết lấy sức lực từ đâu, đỡ Kỷ Trà Huyên sau đó mang theo nàng nhảy qua chỗ trơn này.
Kỷ Trà Huyên được Tử Châu yên ổn đỡ lấy có chút kinh hồn chưa định, đợi lấy lại tinh thần, nàng run run chỉ tay vào thang lầu nhỏ kia.
Chi Thảo cũng nghe thấy động tĩnh, vốn đang giám sát tiểu thái giám bê này nọ, cũng không quan tâm nhiều nữa vội vàng chạy tới. Kỷ Trà Huyên chỉ vào mặt đất, Chi Thảo ngồi xuống, tay tiếp xúc một lát, trong lòng kinh hãi. Có dầu, rất trơn!
Nương nương, trên đường rải dầu.
Kỷ Trà Huyên nói: Đi thăm dò.
Chi Thảo cũng biết sự nghiêm trọng của việc này.
Chi Thảo quét Tử Châu liếc mắt một cái, sau đó vội vàng đi tìm người.
Kỷ Trà Huyên không muốn rời đi, Tử Châu vội vàng nói: Nương nương, nơi này gió lớn dễ bị lạnh!
Kỷ Trà Huyên nói: Gió vừa lớn vừa lạnh, cũng không lạnh bằng lòng của mình, trong cung mình xảy ra việc này, kêu bản cung làm thế nào an ổn xuống dưới.
Tử Châu cúi đầu không nói.
Kỷ Trà Huyên nhìn mặt sàn phía dưới, nắm chặt tay.
Thần sắc của Tử Châu càng thêm phức tạp.
Nương nương, Hoàng tự...
Kỷ Trà Huyên sửng sốt, nàng nhắm mắt lại, khi lại mở mắt ra đã là một mảnh bình tĩnh.
Về cung.
Tử Châu vội vàng gật đầu.
Trở lại tẩm cung, Tử Châu dẫn người đi điều tra.
Kỷ Trà Huyên nhìn nàng ta đang giúp nàng lau tay, nàng đột nhiên nói: Tử Châu, ngươi biết võ công sao?
Triệu Tồn Hi nói: Có lòng là tốt, chẳng qua ngươi bình thường quá mức dung túng nô tài bên người. Ngày hôm qua cãi nhau ở cung điện của chủ tử, đây là quy củ ở đâu?
Tay Thường phi cứng đờ, xem xét ánh mắt của Triệu Tồn Hi, nàng lập tức nói: Xin Hoàng thượng tha tội.
Triệu Tồn Hi nói: Được rồi, về sau ngươi cần dạy bảo nô tài bên người thật tốt mới đúng.
Thường phi cúi đầu, che dấu cảm xúc trong mắt, kính cẩn nói: Tạ ơn Hoàng thượng khoan dung.
Triệu Tồn Hi cũng không tiếp tục nhìn Thường phi, hắn lắc mình đi vào tẩm điện bên trong.
Hoàng hậu thấy thế, cũng vội vàng theo vào.
Thường phi quét mắt liếc Kỷ Trà Huyên một cái, cũng theo vào.
Những người còn lại đều canh giữ ở bên ngoài, Đức phi ngồi xuống, Vân tần cười hì hì tiếp đón Kỷ Trà Huyên: Kỷ tần muội muội, cùng nhau chờ là được. Nói xong, nàng ta nhường vị trí của mình.
Vân tần có phong hào, qua hơn mười ngày lại sẽ được sắc phong thành Vân quý tần, còn có địa vị hơn so với nàng là Kỷ tần không có phong hào. Kỷ Trà Huyên không phải là người không biết suy nghĩ, nàng chủ động ngồi ở bên kia: Cám ơn Vân tần tỷ tỷ.
Vân tần cười cười, lại lần nữa ngồi trở về.
Đức phi coi như không có thấy, thưởng thức móng tay dài của mình.
Đợi Kỷ Trà Huyên ngồi ổn, thấy một đám tần phi đang đứng trong điện, nàng ta chậm rãi mở miệng: Ninh tiệp dư cũng ngồi đi, tuy rằng danh phận không tới, nhưng dầu gì ngươi cũng là phi tần được Hoàng thượng ân chuẩn ở trong chủ điện của một hiên.
Trong lòng Ninh tiệp dư khẽ động, Kỷ Trà Huyên nhàn nhạt cười, giống như không hiểu ẩn ý trong lời nói của Đức phi. Không phải là chỉ nàng là người có danh phận nhưng không vào ở chủ điện, khiêu khích để nàng rời khỏi Tĩnh An cung làm chủ tử nương nương chân chính sao, đơn giản là muốn nàng mất mặt trước mặt người ngoài, chỉ có Đức phi rõ ràng.
Ninh tiệp dư bị ánh mắt sắc bén của Đức phi quét đến, tâm thần chấn động, nàng thi lễ, sau đó ngồi xuống ghế dưới Kỷ Trà Huyên.
Không ít người đem ánh mắt phóng tới trên người Kỷ Trà Huyên, cũng có một ít người đánh giá Ninh tiệp dư.
Trong phòng im lặng.
Sau khi Ninh tiệp dư ngồi xuống, Đức phi cũng không nói nữa.
Ánh mắt của Vân tần thủy chung vẫn nhìn vào phòng trong.
Kỷ Trà Huyên cũng thế.
Ninh tiệp dư thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ Kỷ tần làm khó nàng ta. Kỷ tần hiếu thắng, nếu cãi nhau lớn, nàng mang thai Hoàng tự, người chịu thiệt khẳng định là nàng. Những phi tần còn lại, không cúi đầu thì cũng là nhìn vào phòng trong.
Không biết qua bao lâu, rèm châu ở cửa phòng trong động đậy.
Mọi người cùng nhau nhìn sang, khi thấy người bước ra là Hoàng hậu, trong lòng không khỏi thất vọng.
Theo phía sau, Thường phi cùng Ngô Thái y phụ trách chăm sóc Du tu hoa cũng đi ra.
Hoàng hậu nói: Đã bảo vệ được long thai của tu hoa, chẳng qua cần cẩn thận chăm sóc, cho nên các vị muội muội đều trở về đi.
Mọi người ào ào nói: Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu hơi hơi nâng tay, trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười yếu ớt nhàn nhạt.
Đức phi dẫn đầu đi ra ngoài, Thường phi là người thứ hai.
Vân tần cũng coi như là hàng xóm với chỗ nên, nên không vội đi.
Hoàng hậu quét Kỷ tần liếc mắt một cái, nói: Kỷ muội muội, muội đã chịu ủy khuất, bản cung đã truyền chỉ xuống phái Chu Lộc chịu phạt xong đến cung của muội muội làm Thái giám làm việc nặng.
Trong lòng Kỷ Trà Huyên kinh hãi, nhưng Hoàng hậu đã hạ chỉ, nàng cũng không thể không nhận ý tốt của nàng ta. Nàng có thể tưởng tượng biểu cảm của Thường phi khi biết tin tức này.
Người đã đưa tới, nàng tiếp nhận là được.
Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu gật đầu.
Kỷ Trà Huyên cũng hướng nàng thi lễ ta cáo lui, đi đến bên ngoài Hi Phương hiên. Chi Thảo nói: Chủ tử, kiệu còn chưa tới!
Kỷ Trà Huyên nói: Không cần chờ, bản cung tự đi trở về.
Chi Thảo cảm thấy hơi lo lắng, Kỷ Trà Huyên nói: Thời tiết thật tốt, đường cũng không xa lắm, đi bộ về là được.
Chi Thảo nhìn trời, lại thấy Kỷ Trà Huyên có tinh thần, liền gật đầu.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Kỷ Trà Huyên lập tức quay đầu lại, liền thấy Kỷ Trà Phù đi tới.
Nhị tỷ tỷ còn chưa đi?
Kỷ Trà Phù đi trước thi lễ, sau đó đến gần Kỷ Trà Huyên, dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe được nói: Chu Lộc, muội vẫn nên sớm phái đi ra ngoài.
Kỷ Trà Huyên nói: Nhị tỷ tỷ không cần lo lắng, đến Tĩnh An hiên, hắn cũng không dám manh động.
Kỷ Trà Phù nói: Muội còn có thai, vẫn là nhổ trước những nhân tố không ổn định mới tốt.
Kỷ Trà Huyên nghĩ nghĩ, nói: Muội đã biết.
Kỷ Trà Phù cầm tay Kỷ Trà Huyên, sau đó mới cáo từ rời đi.
Chi Thảo lúc này mới đến gần Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nói: Chúng ta đi thôi!
Một đường bình an, khi đến Tĩnh An cung đã phát hiện bảng hiệu đổi thành Tĩnh An hiên.
Người phía dưới cũng vô cùng nhanh nhẹn chuyển đồ vào chủ điện.
Ánh mắt Chi Thảo sáng lên, nàng nhìn về phía Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên không buồn không vui, nói: Đây là ân điển của Hoàng thượng.
Chi Thảo nói: Chúc mừng nương nương!
Kỷ Trà Huyên nhớ tới lời châm chọc của Đức phi, nàng ta thật sự là biết cách lôi kéo thù hận.
Vườn hoa ở chủ điện còn lớn hơn vườn hoa ở cung điện phụ, Kỷ Trà Huyên cho người đặt ghế quý phi ở bên ngoài. Nằm ở trên ghế, thần thái thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã.
Hiện tại đã đầu mùa đông, hoa mai đã chớm nụ, là thật đúng dịp, trong vườn đã có mấy gốc hoa mai. Hoa chưa nở, nàng cũng có thể ngửi mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Trên bàn bên cạnh ghế nằm có một lò lửa nhỏ, phía trên ấm nước trà đang đun sôi tỏa ra nhiệt khí ấm áp.
Chi Thảo chuyển đến một chồng sách, Kỷ Trà Huyên lấy qua một quyển chậm rãi lật xem, trải qua một đoạn thời gian như vậy, Kỷ Trà Huyên cũng có hứng thú với những sách cổ này.
Trời chậm rãi tối đen.
Kỷ Trà Huyên buông sách, hỏi: Có tin tức không?
Chi Thảo biết Kỷ Trà Huyên hỏi là ý gì.
Hoàng thượng nghỉ ở Hi Phương hiên.
Kỷ Trà Huyên thở dài, Du tu hoa này thật sự rất có thủ đoạn.
Nương nương... Du tu hoa bây giờ vẫn còn nguy hiểm... Cho nên... Nếu không phải Du tu hoa, Hoàng thượng tất nhiên sẽ ở cùng nương nương thật tốt, hôm nay nương nương cũng không mãi chờ ở bên ngoài như vậy.
Kỷ Trà Huyên ngồi dậy, Chi Thảo đỡ nàng đứng lên. Kỷ Trà Huyên nhìn về phía cửa Tĩnh An hiên, biểu cảm không biết là vui mừng hay là buồn bã.
Sau một lúc lâu, Kỷ Trà Huyên hỏi: Chu Lộc như thế nào?
Chi Thảo nói: Ở cùng một chỗ với mấy người mới tới, thoạt nhìn rất thành thật.
Kỷ Trà Huyên nói: Quan sát hắn thật tốt, qua một tháng, lại đem hắn đưa cho Thường phi.
Nương nương... Chi Thảo không rõ.
Kỷ Trà Huyên nói: Em lén nói cho Chu Lộc, chỉ cần trong một tháng bản cung không có việc gì, bản cung sẽ để cho hắn trở về Thích Phương cung.
Ánh mắt Chi Thảo sáng lên. Tiếp qua một tháng, long thai của nương nương cũng khá ổn định rồi.
Hắn có thể được không?
Kỷ Trà Huyên nói: Hắn ở trong cung cũng hơn mười năm, biết phân biệt nặng nhẹ.
Chi Thảo nói: Nô tì đi làm ngay.
Kỷ Trà Huyên nói: Tuy là như thế, nhưng em phải nhớ kỹ, bất luận hắn có năng lực như thế nào, thái giám làm việc nặng chính là thái giám làm việc nặng, huống chi hắn lại là thái giám làm việc nặng từ bên ngoài tới, càng không thể tin tưởng.
Chi Thảo gật đầu.
Kỷ Trà Huyên thất vọng nói: Về cung đi!
Chi Thảo vội vàng gọi thái giám tới chuyển ghế nằm về. Lại phân phó Tử Châu chạy tới đỡ Kỷ Trà Huyên vào phòng, Kỷ Trà Huyên mỏi mệt xoa xoa thái dương.
Tử Châu cúi đầu, vừa đúng che giấu thần sắc phức tạp trong mắt.
Kỷ Trà Huyên đi khỏi đình, đi ngang qua thang lầu nhỏ ngoài vườn hoa tiến vào chủ điện, nhưng khi bước vào thang lầu, chân nàng đột nhiên trượt đi, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống cùng Tử Châu.
Tử Châu không biết lấy sức lực từ đâu, đỡ Kỷ Trà Huyên sau đó mang theo nàng nhảy qua chỗ trơn này.
Kỷ Trà Huyên được Tử Châu yên ổn đỡ lấy có chút kinh hồn chưa định, đợi lấy lại tinh thần, nàng run run chỉ tay vào thang lầu nhỏ kia.
Chi Thảo cũng nghe thấy động tĩnh, vốn đang giám sát tiểu thái giám bê này nọ, cũng không quan tâm nhiều nữa vội vàng chạy tới. Kỷ Trà Huyên chỉ vào mặt đất, Chi Thảo ngồi xuống, tay tiếp xúc một lát, trong lòng kinh hãi. Có dầu, rất trơn!
Nương nương, trên đường rải dầu.
Kỷ Trà Huyên nói: Đi thăm dò.
Chi Thảo cũng biết sự nghiêm trọng của việc này.
Chi Thảo quét Tử Châu liếc mắt một cái, sau đó vội vàng đi tìm người.
Kỷ Trà Huyên không muốn rời đi, Tử Châu vội vàng nói: Nương nương, nơi này gió lớn dễ bị lạnh!
Kỷ Trà Huyên nói: Gió vừa lớn vừa lạnh, cũng không lạnh bằng lòng của mình, trong cung mình xảy ra việc này, kêu bản cung làm thế nào an ổn xuống dưới.
Tử Châu cúi đầu không nói.
Kỷ Trà Huyên nhìn mặt sàn phía dưới, nắm chặt tay.
Thần sắc của Tử Châu càng thêm phức tạp.
Nương nương, Hoàng tự...
Kỷ Trà Huyên sửng sốt, nàng nhắm mắt lại, khi lại mở mắt ra đã là một mảnh bình tĩnh.
Về cung.
Tử Châu vội vàng gật đầu.
Trở lại tẩm cung, Tử Châu dẫn người đi điều tra.
Kỷ Trà Huyên nhìn nàng ta đang giúp nàng lau tay, nàng đột nhiên nói: Tử Châu, ngươi biết võ công sao?
/75
|