Chúc mừng hoàng thượng, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, Kỷ tần nương nương đã sinh một tiểu hoàng tử. Bà đỡ ôm Tứ hoàng tử mới sinh ra bên ngoài, nhanh chóng nói chúc mừng.
Tuy Kỷ Trà Huyên nói không cần quấy rầy, nhưng người phía dưới nào dám khinh thường, vội vàng đi báo.
Hoàng hậu nửa đêm chạy tới, thế nhưng thái hậu và hoàng hậu được người khuyên nhủ, có điều trời vừa sáng đã chạy tới. Những phi tần khác, trừ Kỷ Trà Phù cùng hoàng hậu, thì sáng sớm ai cũng đều tới.
Thái hậu vừa nghe bà đỡ báo tin mừng, vẻ mặt lộ rõ vẻ vui sướng.
Mau ôm cho ai gia nhìn.
Triệu Tồn Hi cũng có chút vui vẻ, nhưng không rõ ràng.
Hoàng hậu rất vui mừng, vội vàng cho Triệu Tồn Hi cùng thái hậu chúc mừng, những phi tần khác thấy hoàng hậu chúc cũng tới tấp chúc mừng nịnh hót. Tuy nhiên chẳng có mấy ai là thật lòng cả.
Bà đỡ nghe lời uyển chuyển đi tới bên cạnh thái hậu.
Thái hậu nhìn tiểu hoàng tử còn đang nhắm chặt mắt, sau đó bế, một bên nhìn một bên nói với Trình ma ma: Nhìn xem, có phải là rất giống hoàng thượng khi còn bé.
Triệu Tồn Hi đi tới, thái hậu nhanh chóng đưa đứa bé qua.
Tay Triệu Tồn Hi ôm đứa nhỏ không được thuần thục cho lắm.
Nhưng thấy thái hậu cao hứng, đây là con hắn, hắn đang ôm một sinh mạng.
Ánh mắt Hoàng hậu chợt lóe lên, giả vờ cười.
Trong lòng Kỷ Trà Phù khẽ động, nhìn về phía tứ hoàng tử lộ rõ vẻ tươi cười.
Đức phi nắm chặt bàn tay lại, lúc nhị hoàng tử và tam hoàng tử được sinh ra, hoàng thượng chưa từng bế qua. Chẳng lẽ, thật sự muốn tranh giành với hoàng nhi của nàng?
Kỷ muội muội có phúc thật lớn, liền lúc có hai hoàng tử. Nô tì chiếu cố tam hoàng tử đã được một thời gian, nhưng không thể không thừa nhận, tứ hoàng tử làm người ta yêu thích hơn tam hoàng tử rất nhiều. Đức phi ân cần nhìn tứ hoàng tử, sau đó mỉm cười nói.
Nơi này không khỏi yên tĩnh.
Tứ hoàng tử có phúc hơn tam hoàng tử, một khía cạnh nào đó ý nói Kỷ tần sẽ thiên vị tam hoàng tử.
Lời nói này thật sự đánh vào lòng người nào đó.
Mọi người ở đây đều là những người thông minh, trong lòng Kỷ Trà Phù căng thẳng, nàng nhàn nhạt nói: Đức phi nương nương, không biết tam hoàng tử so sánh với đại hoàng tử thì như thế nào?
Đức phi đạm cười nói: Tam hoàng tử làm người ta rất hài lòng, không ồn ào như đại hoàng tử khi còn bé khiến bản rất đau đầu.
Khiến người ta không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Kỷ Trà Phù vô cùng tức giận, vì hoàng hậu nhìn nàng một cái.
Thái hậu nhìn tứ hoàng tử trong ngực rồi nói: Đức phi nên nuôi dưỡng tam hoàng tử cho tốt.
Đức phi nói: Đây là việc nô tì phải làm.
Không ít người trong lòng khinh bỉ, nàng ta không phải mẹ cả của tam hoàng tử cũng không phải mẹ ruột hay mẹ nuôi, những vẫn cố tình tranh công.
Ánh mắt Triệu Tồn Hi nhìn về phía Đức phi, nói: Nhìn qua Đức phi có vẻ gầy đi chút ít.
Trong lòng Đức phi kích động, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bộ dáng không hề hối hận.
Triệu Tồn Hi nhìn về phía Thường Toàn Hóa, nói: Lát nữa, ngươi đem một nhánh nhân sâm mới được cống nạp cho Đức phi.
Nô tài tuân chỉ.
Một lần nữa Triệu Tồn Hi đặt tứ hoàng tử vào trong lòng thái hậu, ý tứ không cần nói cũng biết.
Thái hậu bế một lát, rồi đem tứ hoàng tử cho Trình ma ma đang đứng phía sau
Hoàng hậu mỉm cười nói: Gần đây có không ít tin vui, đầu tiên là việc chiến sự bình ổn, nay tứ hoàng tử lại được sinh ra, ông trời đang bảo vệ Đại Hán của chúng ta.
Tuy Triệu Tồn Hi biết lời nói của hoàng hậu là tâng bốc hắn, nhưng khó tránh khỏi sự vui mừng.
Nô tì đang nghĩ có phải vì vậy mà trong cung có thêm việc vui hay không!
Triệu Tồn Hi nhìn hoàng hậu, hoàng hậu liếc mắt nhìn chúng phi một cái, nói: Hoàng thượng, lễ thăng cấp cho các phi tần trong hậu cung thì như thế nào?
Chúng phi vừa mừng vừa sợ, hai mắt đều nhìn về phía Triệu Tồn Hi .
Trong nhóm người thì chỉ có Thường phi cùng Ninh tần là miễn cưỡng cười.
Hai người là nhà công thần, hoàng hậu nói không thì chính là không, qua một thời gian ngắn hoàng thượng sẽ sắc phong các nàng. Bây giờ hoàng hậu vừa mở miệng, làm không ít người mở tưởng đến phần vinh quang mỏng manh này.
Hơn nữa, hoàng hậu là một cái tên rất lớn, thậm chí còn có thể dựa vào cái danh này lôi kéo không ít người.
Triệu Tồn Hi không phải không hiểu, hắn nói: Liền theo ý hoàng hậu đi, về phần danh sách thì do người tự đặt.
Hoàng hậu mỉm cười nói: Nô tì và các vị muội muội tạ ơn long ân của hoàng thượng.
Triệu Tồn Hi chuyển hướng về phía thái hậu, thái hậu nói: Ai gia đi xem Trà Huyên, hoàng thượng tự mình đi lên triều, hoàng hậu cả đêm chờ ở nơi đây nên cũng mệt mỏi rồi, ngươi trở về đi!
Triệu Tồn Hi khẽ gật đầu.
Hoàng hậu hành lễ: Tạ ơn mẫu hậu quan tâm.
Thái hậu thấy thế, cùng Trình ma ma đi vào phòng sinh.
Phòng sinh đã được dọn dẹp sạch sẽ, cung nữ bên trong gặp thái hậu và Trình ma ma giá lâm, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Thái hậu tiêu sái đi vào bên trong không chút trở ngại.
Thấy Kỷ Trà Huyên đang được hầu hạ ăn canh, nàng gật gật đầu.
Kỷ Trà Huyên nhìn thấy thái hậu, thân thể theo bản năng đứng dậy, nhưng rất nhanh bị người nhấn xuống.
Người lại đa lễ rồi, thân thể còn chưa tốt đâu đó!
Kỷ Trà Huyên cười nói: Thái hậu quan tâm tần thiếp, tần thiếp đã cảm thấy đây là phúc phận vô cùng to lớn .
Thái hậu ngồi ở đầu thuyền, vẫy tay về phía Trình ma ma.
Tứ hoàng tử được ôm đến trước mặt Kỷ Trà Huyên, ánh mắt Kỷ Trà Huyên nhìn hắn không chớp mắt.
Thái hậu thấy thế, sau đó liếc mắt về phía Trình ma ma liếc nhau.
Trình ma ma tiến lên một bước, nói: Nương nương, đến ôm đi.
Kỷ Trà Huyên cắn môi, nói: Tần thiếp không có một chút sức lực nào cả, vì để hoàng nhi không bị thương cho nên tần thiếp không ôm .
Thái hậu nhẹ nhàng nở ra một nụ cười ôn nhu, nói: Trình ma ma, ngươi ôm tới để cho Kỷ tần nhìn xem.
Vâng! Trình ma ma ôm tứ hoàng tử đến trước mặt Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên không nhịn được khẽ nâng tay, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt đáng yêu đang ngủ của hắn.
Một lúc sau, thái hậu vẫy vẫy tay về phía Trình ma ma.
Trình ma ma ôm tứ hoàng tử đi ra, Kỷ Trà Huyên ngạc nhiên, đành phải buồn bã cúi đầu.
Thái hậu nói: Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hoàng thượng chuẩn bị cho ngươi một tin mừng.
Kỷ Trà Huyên cúi đầu: Tần thiếp tạ ơn hoàng thượng, thái hậu ân điển.
Thái hậu đứng lên, Kỷ Trà Huyên luôn luôn cúi đầu, vẫn duy trì lễ tiết tạ ơn.
Thái hậu và trình ma ma cùng nhau rời đi.
Cửa ra vào lại được mở ra lần nữa, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Chi Thảo lo lắng nói: Nương nương...
Kỷ Trà Huyên từ từ nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, Chi Thảo nhanh chóng chắp chăn cho Kỷ Trà Huyên, rõ ràng nàng nhìn thấy một giọt nước mắt từ trên mặt rơi xuống.
Chi Thảo hầu hạ Kỷ Trà Huyên lâu như vậy, cũng phần nào hiểu tính tình của nàng.
Bây giờ cái gì cũng không nói, để nương nương tự mình suy nghĩ là tốt nhất.
Màn giường bị kéo xuống, Kỷ Trà Huyên mở mắt ra.
Nàng lau khô nước mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Có mấy người có thể từ chối thậm chí còn phản kháng lại mệnh lệnh của đế vương, tam hoàng tử đã như vậy, tứ hoàng tử cũng như thế.
Nàng xuất thân thấp hèn, ngoan ngoãn nghe lời mới tạo được gốc rễ.
Biết hoàng đế lợi dụng nàng, biết thái hậu lợi dụng nàng, nàng vì vật mà mình muốn, nàng vẫn phải thuận theo. Nếu nàng là Thường phi, Ninh tần, nàng có thể nói không với hoàng thượng, nhưng nàng không phải.
Vinh thọ cung.
Thái hậu gọi những vú nuôi đã chuẩn từ trước đi lên.
Sau đó vẫy tay để vú nuôi đưa tứ hoàng tử đi xuống, nàng nói: Ngươi thấy thế nào?
Trình ma ma nói: Ánh mắt nương nương vẫn như năm đó, thật tốt!
Thái hậu thở dài: Phần tâm trí này, thật khó khăn!
Trình ma ma nói: Nương nương, hẳn là như thế nào?
Thái hậu nói: Lưu thị thế nào?
Trình ma ma nói: Thường phi đã xuống tay .
Vậy cũng tốt, lưu lại người đã phạm vào điều kiêng kị ở trên đời này cũng không phải là chuyện tốt!
Trình ma ma khẽ gật đầu.
Ngâm Lan hầu hạ nương nương đã nửa đời người, hiển nhiên biết điều cấm kỵ của nương nương, cũng không thấy lạ nương nương chả nhớ tới tình xưa.
Thái hậu tựa vào ghế, hoàng thượng càng ngày càng giống một đế vương.
Thái hậu, tứ hoàng tử...
Thái hậu nói: Khi hoàng thượng còn chưa quyết định tam hoàng tử ở nơi nào, cứ nuôi dưỡng trước đã.
Vậy Kỷ tần...
Thái hậu làm sao mà không hiểu, đứa con mình sinh ra bị ôm đi, trong lòng sẽ có ngăn cách. Dù cho nàng là người thông minh, sẽ không sinh ra bất kỳ sự oán hận vào với nàng, nhưng chung quy tâm tư sẽ không còn trong sạch như xưa.
Lão nô không rõ, vì sao nương nương không chọn tam hoàng tử?
Thái hậu thở dài: Căn bản hoàng thượng chưa có ý tưởng, hắn giao tam hoàng tử cho Kỷ tần mà nàng ta không thể cự tuyệt, là có thể nhìn ra.
Trình ma ma nói: Đáng thương ...
Thái hậu nói: Tuy sinh được hoàng tử là công lớn, nhưng chỉ khi nào hoàng tử đủ 1 tuổi thì mới được tấn phong, hiện thời hoàng hậu đã mở miệng, có thể thấy được hoàng thượng đã có ý bồi thường.
Đêm đến, hoàng hậu đưa danh sách đã dự tính từ trước cho Triệu Tồn Hi.
Triệu Tồn Hi nhìn lướt qua, Đức phi được thăng lên làm nhất phẩm quý phi, Thường phi lên làm nhị phẩm Thục phi, Kỷ tần cũng được tân phong thành tam phẩm thục nghi, Ninh tần lên làm tứ phẩm quý tần, còn lại tuyển chọn một số phi tần mới để thăng lên một cấp.
Đức phi không cần phải thăng chức! Trong lòng hoàng hậu vui vẻ, nàng nói: Đức phi mấy năm nay...
Triệu Tồn Hi nói: Trước kia phong hào của Đức phi là Cung, liền sắc phong thành Cung Đức phi.
Ánh mắt hoàng hậu lóe lên, nói: Vâng! bốn chính phi, cũng không thể mang phong hào, thêm phong hào này, tuy rằng là vị trí thấp nhất trong tứ phi nhưng cũng tương đương với người đứng đầu tứ phi.
Đạo cân bằng! Hoàng hậu cảm thấy bản thân lại hiểu thêm một ít này nọ.
Triệu Tồn Hi lại chỉ vào Kỷ tần, nói: Thêm một phong hào thôi.
Hoàng hậu cười nói: Nô tì cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn do hoàng thượng tự ban thưởng, càng có thể biểu hiện rõ ân đức của hoàng thượng.
Triệu Tồn Hi nói: Liền lấy chữ ‘Giản’ thôi.
Hoàng hậu cười cười: Một là đức không ngừng viết giản, dịch theo có công viết Giản. Hoàng thượng, quả nhiên thích hợp với Kỷ muội muội.
Triệu Tồn Hi còn nói: Vì sao không có vị trí của Tần tần?
Hoàng hậu hơi dừng một chút, ấm áp nói: Tần tần nhập cung chưa đến năm tháng, nô tì cho rằng lúc này cũng không thích hợp lại thăng cấp.
Triệu Tồn Hi nghe xong, cũng không lập tức nói chuyện, hoàng hậu cảm thấy lo sợ.
Liền dựa theo ý của hoàng hậu, trẫm ban thưởng chữ ‘Tuệ’ làm phong hào.
Hoàng thượng anh minh! Hoàng hậu rộng lượng nói.
Triệu Tồn Hi nói: Hoàng hậu hiền lành, trẫm cảm thấy rất yên tâm.
Hoàng hậu nhẹ giọng nói: Nô tì là quốc mẫu cũng là thê tử của hoàng thượng, dĩ nhiên nô tì phải làm tốt nhất có thể, mới không làm hoàng thượng cảm thấy thất vọng.
Triệu Tồn Hi nhìn thê tử của mình, sau đó ôm hoàng hậu.
Tuy Kỷ Trà Huyên nói không cần quấy rầy, nhưng người phía dưới nào dám khinh thường, vội vàng đi báo.
Hoàng hậu nửa đêm chạy tới, thế nhưng thái hậu và hoàng hậu được người khuyên nhủ, có điều trời vừa sáng đã chạy tới. Những phi tần khác, trừ Kỷ Trà Phù cùng hoàng hậu, thì sáng sớm ai cũng đều tới.
Thái hậu vừa nghe bà đỡ báo tin mừng, vẻ mặt lộ rõ vẻ vui sướng.
Mau ôm cho ai gia nhìn.
Triệu Tồn Hi cũng có chút vui vẻ, nhưng không rõ ràng.
Hoàng hậu rất vui mừng, vội vàng cho Triệu Tồn Hi cùng thái hậu chúc mừng, những phi tần khác thấy hoàng hậu chúc cũng tới tấp chúc mừng nịnh hót. Tuy nhiên chẳng có mấy ai là thật lòng cả.
Bà đỡ nghe lời uyển chuyển đi tới bên cạnh thái hậu.
Thái hậu nhìn tiểu hoàng tử còn đang nhắm chặt mắt, sau đó bế, một bên nhìn một bên nói với Trình ma ma: Nhìn xem, có phải là rất giống hoàng thượng khi còn bé.
Triệu Tồn Hi đi tới, thái hậu nhanh chóng đưa đứa bé qua.
Tay Triệu Tồn Hi ôm đứa nhỏ không được thuần thục cho lắm.
Nhưng thấy thái hậu cao hứng, đây là con hắn, hắn đang ôm một sinh mạng.
Ánh mắt Hoàng hậu chợt lóe lên, giả vờ cười.
Trong lòng Kỷ Trà Phù khẽ động, nhìn về phía tứ hoàng tử lộ rõ vẻ tươi cười.
Đức phi nắm chặt bàn tay lại, lúc nhị hoàng tử và tam hoàng tử được sinh ra, hoàng thượng chưa từng bế qua. Chẳng lẽ, thật sự muốn tranh giành với hoàng nhi của nàng?
Kỷ muội muội có phúc thật lớn, liền lúc có hai hoàng tử. Nô tì chiếu cố tam hoàng tử đã được một thời gian, nhưng không thể không thừa nhận, tứ hoàng tử làm người ta yêu thích hơn tam hoàng tử rất nhiều. Đức phi ân cần nhìn tứ hoàng tử, sau đó mỉm cười nói.
Nơi này không khỏi yên tĩnh.
Tứ hoàng tử có phúc hơn tam hoàng tử, một khía cạnh nào đó ý nói Kỷ tần sẽ thiên vị tam hoàng tử.
Lời nói này thật sự đánh vào lòng người nào đó.
Mọi người ở đây đều là những người thông minh, trong lòng Kỷ Trà Phù căng thẳng, nàng nhàn nhạt nói: Đức phi nương nương, không biết tam hoàng tử so sánh với đại hoàng tử thì như thế nào?
Đức phi đạm cười nói: Tam hoàng tử làm người ta rất hài lòng, không ồn ào như đại hoàng tử khi còn bé khiến bản rất đau đầu.
Khiến người ta không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Kỷ Trà Phù vô cùng tức giận, vì hoàng hậu nhìn nàng một cái.
Thái hậu nhìn tứ hoàng tử trong ngực rồi nói: Đức phi nên nuôi dưỡng tam hoàng tử cho tốt.
Đức phi nói: Đây là việc nô tì phải làm.
Không ít người trong lòng khinh bỉ, nàng ta không phải mẹ cả của tam hoàng tử cũng không phải mẹ ruột hay mẹ nuôi, những vẫn cố tình tranh công.
Ánh mắt Triệu Tồn Hi nhìn về phía Đức phi, nói: Nhìn qua Đức phi có vẻ gầy đi chút ít.
Trong lòng Đức phi kích động, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bộ dáng không hề hối hận.
Triệu Tồn Hi nhìn về phía Thường Toàn Hóa, nói: Lát nữa, ngươi đem một nhánh nhân sâm mới được cống nạp cho Đức phi.
Nô tài tuân chỉ.
Một lần nữa Triệu Tồn Hi đặt tứ hoàng tử vào trong lòng thái hậu, ý tứ không cần nói cũng biết.
Thái hậu bế một lát, rồi đem tứ hoàng tử cho Trình ma ma đang đứng phía sau
Hoàng hậu mỉm cười nói: Gần đây có không ít tin vui, đầu tiên là việc chiến sự bình ổn, nay tứ hoàng tử lại được sinh ra, ông trời đang bảo vệ Đại Hán của chúng ta.
Tuy Triệu Tồn Hi biết lời nói của hoàng hậu là tâng bốc hắn, nhưng khó tránh khỏi sự vui mừng.
Nô tì đang nghĩ có phải vì vậy mà trong cung có thêm việc vui hay không!
Triệu Tồn Hi nhìn hoàng hậu, hoàng hậu liếc mắt nhìn chúng phi một cái, nói: Hoàng thượng, lễ thăng cấp cho các phi tần trong hậu cung thì như thế nào?
Chúng phi vừa mừng vừa sợ, hai mắt đều nhìn về phía Triệu Tồn Hi .
Trong nhóm người thì chỉ có Thường phi cùng Ninh tần là miễn cưỡng cười.
Hai người là nhà công thần, hoàng hậu nói không thì chính là không, qua một thời gian ngắn hoàng thượng sẽ sắc phong các nàng. Bây giờ hoàng hậu vừa mở miệng, làm không ít người mở tưởng đến phần vinh quang mỏng manh này.
Hơn nữa, hoàng hậu là một cái tên rất lớn, thậm chí còn có thể dựa vào cái danh này lôi kéo không ít người.
Triệu Tồn Hi không phải không hiểu, hắn nói: Liền theo ý hoàng hậu đi, về phần danh sách thì do người tự đặt.
Hoàng hậu mỉm cười nói: Nô tì và các vị muội muội tạ ơn long ân của hoàng thượng.
Triệu Tồn Hi chuyển hướng về phía thái hậu, thái hậu nói: Ai gia đi xem Trà Huyên, hoàng thượng tự mình đi lên triều, hoàng hậu cả đêm chờ ở nơi đây nên cũng mệt mỏi rồi, ngươi trở về đi!
Triệu Tồn Hi khẽ gật đầu.
Hoàng hậu hành lễ: Tạ ơn mẫu hậu quan tâm.
Thái hậu thấy thế, cùng Trình ma ma đi vào phòng sinh.
Phòng sinh đã được dọn dẹp sạch sẽ, cung nữ bên trong gặp thái hậu và Trình ma ma giá lâm, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Thái hậu tiêu sái đi vào bên trong không chút trở ngại.
Thấy Kỷ Trà Huyên đang được hầu hạ ăn canh, nàng gật gật đầu.
Kỷ Trà Huyên nhìn thấy thái hậu, thân thể theo bản năng đứng dậy, nhưng rất nhanh bị người nhấn xuống.
Người lại đa lễ rồi, thân thể còn chưa tốt đâu đó!
Kỷ Trà Huyên cười nói: Thái hậu quan tâm tần thiếp, tần thiếp đã cảm thấy đây là phúc phận vô cùng to lớn .
Thái hậu ngồi ở đầu thuyền, vẫy tay về phía Trình ma ma.
Tứ hoàng tử được ôm đến trước mặt Kỷ Trà Huyên, ánh mắt Kỷ Trà Huyên nhìn hắn không chớp mắt.
Thái hậu thấy thế, sau đó liếc mắt về phía Trình ma ma liếc nhau.
Trình ma ma tiến lên một bước, nói: Nương nương, đến ôm đi.
Kỷ Trà Huyên cắn môi, nói: Tần thiếp không có một chút sức lực nào cả, vì để hoàng nhi không bị thương cho nên tần thiếp không ôm .
Thái hậu nhẹ nhàng nở ra một nụ cười ôn nhu, nói: Trình ma ma, ngươi ôm tới để cho Kỷ tần nhìn xem.
Vâng! Trình ma ma ôm tứ hoàng tử đến trước mặt Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên không nhịn được khẽ nâng tay, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt đáng yêu đang ngủ của hắn.
Một lúc sau, thái hậu vẫy vẫy tay về phía Trình ma ma.
Trình ma ma ôm tứ hoàng tử đi ra, Kỷ Trà Huyên ngạc nhiên, đành phải buồn bã cúi đầu.
Thái hậu nói: Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hoàng thượng chuẩn bị cho ngươi một tin mừng.
Kỷ Trà Huyên cúi đầu: Tần thiếp tạ ơn hoàng thượng, thái hậu ân điển.
Thái hậu đứng lên, Kỷ Trà Huyên luôn luôn cúi đầu, vẫn duy trì lễ tiết tạ ơn.
Thái hậu và trình ma ma cùng nhau rời đi.
Cửa ra vào lại được mở ra lần nữa, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Chi Thảo lo lắng nói: Nương nương...
Kỷ Trà Huyên từ từ nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, Chi Thảo nhanh chóng chắp chăn cho Kỷ Trà Huyên, rõ ràng nàng nhìn thấy một giọt nước mắt từ trên mặt rơi xuống.
Chi Thảo hầu hạ Kỷ Trà Huyên lâu như vậy, cũng phần nào hiểu tính tình của nàng.
Bây giờ cái gì cũng không nói, để nương nương tự mình suy nghĩ là tốt nhất.
Màn giường bị kéo xuống, Kỷ Trà Huyên mở mắt ra.
Nàng lau khô nước mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Có mấy người có thể từ chối thậm chí còn phản kháng lại mệnh lệnh của đế vương, tam hoàng tử đã như vậy, tứ hoàng tử cũng như thế.
Nàng xuất thân thấp hèn, ngoan ngoãn nghe lời mới tạo được gốc rễ.
Biết hoàng đế lợi dụng nàng, biết thái hậu lợi dụng nàng, nàng vì vật mà mình muốn, nàng vẫn phải thuận theo. Nếu nàng là Thường phi, Ninh tần, nàng có thể nói không với hoàng thượng, nhưng nàng không phải.
Vinh thọ cung.
Thái hậu gọi những vú nuôi đã chuẩn từ trước đi lên.
Sau đó vẫy tay để vú nuôi đưa tứ hoàng tử đi xuống, nàng nói: Ngươi thấy thế nào?
Trình ma ma nói: Ánh mắt nương nương vẫn như năm đó, thật tốt!
Thái hậu thở dài: Phần tâm trí này, thật khó khăn!
Trình ma ma nói: Nương nương, hẳn là như thế nào?
Thái hậu nói: Lưu thị thế nào?
Trình ma ma nói: Thường phi đã xuống tay .
Vậy cũng tốt, lưu lại người đã phạm vào điều kiêng kị ở trên đời này cũng không phải là chuyện tốt!
Trình ma ma khẽ gật đầu.
Ngâm Lan hầu hạ nương nương đã nửa đời người, hiển nhiên biết điều cấm kỵ của nương nương, cũng không thấy lạ nương nương chả nhớ tới tình xưa.
Thái hậu tựa vào ghế, hoàng thượng càng ngày càng giống một đế vương.
Thái hậu, tứ hoàng tử...
Thái hậu nói: Khi hoàng thượng còn chưa quyết định tam hoàng tử ở nơi nào, cứ nuôi dưỡng trước đã.
Vậy Kỷ tần...
Thái hậu làm sao mà không hiểu, đứa con mình sinh ra bị ôm đi, trong lòng sẽ có ngăn cách. Dù cho nàng là người thông minh, sẽ không sinh ra bất kỳ sự oán hận vào với nàng, nhưng chung quy tâm tư sẽ không còn trong sạch như xưa.
Lão nô không rõ, vì sao nương nương không chọn tam hoàng tử?
Thái hậu thở dài: Căn bản hoàng thượng chưa có ý tưởng, hắn giao tam hoàng tử cho Kỷ tần mà nàng ta không thể cự tuyệt, là có thể nhìn ra.
Trình ma ma nói: Đáng thương ...
Thái hậu nói: Tuy sinh được hoàng tử là công lớn, nhưng chỉ khi nào hoàng tử đủ 1 tuổi thì mới được tấn phong, hiện thời hoàng hậu đã mở miệng, có thể thấy được hoàng thượng đã có ý bồi thường.
Đêm đến, hoàng hậu đưa danh sách đã dự tính từ trước cho Triệu Tồn Hi.
Triệu Tồn Hi nhìn lướt qua, Đức phi được thăng lên làm nhất phẩm quý phi, Thường phi lên làm nhị phẩm Thục phi, Kỷ tần cũng được tân phong thành tam phẩm thục nghi, Ninh tần lên làm tứ phẩm quý tần, còn lại tuyển chọn một số phi tần mới để thăng lên một cấp.
Đức phi không cần phải thăng chức! Trong lòng hoàng hậu vui vẻ, nàng nói: Đức phi mấy năm nay...
Triệu Tồn Hi nói: Trước kia phong hào của Đức phi là Cung, liền sắc phong thành Cung Đức phi.
Ánh mắt hoàng hậu lóe lên, nói: Vâng! bốn chính phi, cũng không thể mang phong hào, thêm phong hào này, tuy rằng là vị trí thấp nhất trong tứ phi nhưng cũng tương đương với người đứng đầu tứ phi.
Đạo cân bằng! Hoàng hậu cảm thấy bản thân lại hiểu thêm một ít này nọ.
Triệu Tồn Hi lại chỉ vào Kỷ tần, nói: Thêm một phong hào thôi.
Hoàng hậu cười nói: Nô tì cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn do hoàng thượng tự ban thưởng, càng có thể biểu hiện rõ ân đức của hoàng thượng.
Triệu Tồn Hi nói: Liền lấy chữ ‘Giản’ thôi.
Hoàng hậu cười cười: Một là đức không ngừng viết giản, dịch theo có công viết Giản. Hoàng thượng, quả nhiên thích hợp với Kỷ muội muội.
Triệu Tồn Hi còn nói: Vì sao không có vị trí của Tần tần?
Hoàng hậu hơi dừng một chút, ấm áp nói: Tần tần nhập cung chưa đến năm tháng, nô tì cho rằng lúc này cũng không thích hợp lại thăng cấp.
Triệu Tồn Hi nghe xong, cũng không lập tức nói chuyện, hoàng hậu cảm thấy lo sợ.
Liền dựa theo ý của hoàng hậu, trẫm ban thưởng chữ ‘Tuệ’ làm phong hào.
Hoàng thượng anh minh! Hoàng hậu rộng lượng nói.
Triệu Tồn Hi nói: Hoàng hậu hiền lành, trẫm cảm thấy rất yên tâm.
Hoàng hậu nhẹ giọng nói: Nô tì là quốc mẫu cũng là thê tử của hoàng thượng, dĩ nhiên nô tì phải làm tốt nhất có thể, mới không làm hoàng thượng cảm thấy thất vọng.
Triệu Tồn Hi nhìn thê tử của mình, sau đó ôm hoàng hậu.
/75
|