- Từ tỉ tỉ? - Nghe đến cái tên “Từ tiệp dư”, Diệp Phương Nhã dường như không kiềm chế cảm xúc mà reo lên vui vẻ, bàn tay vòng qua eo hắn cũng hạ xuống, khiến Mạc Kỳ Thiên cau mày:
- Từ tiệp dư? Nàng quen nàng ta sao?
- Hoàng thượng... - Diệp Phương Nhã ngước nhìn hắn - Lúc mới nhập cung, thiếp ở cùng một chỗ với tỉ ấy.
- Nàng có vẻ rất quý nàng ta. - Mạc Kỳ Thiên chưa vội truyền Từ tiệp dư, ngồi xuống kỉ, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình - Nàng ta rất tốt sao?
- Hoàng thượng, Từ tỉ tỉ rất tốt mà ~ Có thể nói trong cung, chỉ có tỉ ấy thực lòng đối tốt với thiếp. - Nói đến đây, ánh mắt nàng hơi trùng xuống.
Mạc Kỳ Thiên quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt không đành lòng nhìn nữ nhân ủ dột cúi gằm mặt xuống đất:
- Nàng thực sự thấy vậy?
- Hoàng thượng, thiếp cũng không phải không nhận ra, nữ nhân trong cung hết lần này đến lần khác sỉ nhục thiếp, đầu độc thiếp, có được mấy người thực tâm muốn đối tốt với thiếp? - Đôi mắt nàng đã phủ một tầng sương mờ, Diệp Phương Nhã dựa người vào Hoàng đế - Chỉ có Từ tỉ tỉ khiến thiếp thực sự rất an tâm, rất tin tưởng.
- Tại sao nàng lại tin nàng ta đến vậy? - Mạc Kỳ Thiên vuốt nhẹ mái tóc nàng. Từ tiệp dư này... đã lâu lắm rồi hắn không ghé qua, có lẽ đã suýt quên mất đây là ai rồi.
- Câu nói của tỉ ấy... - Nàng lấp lửng, ánh mắt đượm buồn, lại như cố gắng nở nụ cười méo xệch - Hoàng thượng, người không muốn gặp cũng đừng để tỉ ấy đợi ngoài kia như vậy chứ?
- Truyền Từ tiệp dư vào đi. - Hắn phẩy tay.
Từ tiệp dư đi cùng Ngọc Sương bước vào bên trong, quy củ quỳ xuống hành lễ:
- Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Thiên tần nương nương.
Đây chính là cái kì lạ trong cung, nơi đây không phân biệt tuổi tác, chỉ có phẩm vị. Từ tiệp dư nếu so ra hơn nàng đến ba tuổi, nhưng phẩm vị của nàng là Trắc Tứ phẩm, còn phẩm hạnh tiệp dư cũng chỉ dừng ở thất phẩm, vậy nên dù hơn tuổi, gặp nàng Từ tiệp dư vẫn phải thi lễ.
- Đứng lên đi. - Mạc Kỳ Thiên nhìn nữ nhân mang vẻ trầm buồn u mịch này, bỗng cảm thấy dường như có gì đó không đúng.
- Hoàng thượng, nương nương, nô tì đến đây để đầu thú. Mong Hoàng thượng trách phạt. - Từ tiệp dư vẫn quỳ mọp trên đất, đầu cũng không dám ngước lên.
Trong lòng Diệp Phương Nhã chợt rơi lộp độp mấy cái. Từ tiệp dư này, nói vậy là có ý gì? Đây rõ ràng là để nàng cùng Hoàng đế cùng nghe thấy, phải không? Là chuyện liên quan đến nàng sao?
Lẽ nào... là vụ hạ độc đó?!
Hoàng đế nhíu nhẹ mày nhìn Từ tiệp dư, một lúc sau mới trầm giọng lên tiếng:
- Nói!
- Việc nương nương bị trúng độc vào sinh thần Thục Phi, toàn bộ đều do nô tì làm. Xin Hoàng thượng trừng phạt! - Từ tiệp dư nói liền một hồi, đầu đập xuống thềm đá - Nô tì ngu muội, đến đây để tạ tội Thiên tần nương nương.
- Tỉ nói gì? - Chưa để Hoàng thượng lên tiếng, Diệp Phương Nhã đã ngỡ ngàng hô to - Từ tỉ tỉ, chuyện này không thể đem ra đùa cợt!
- Nô tì đáng trách! - Từ tiệp dư vẫn cứng đầu không chịu ngước mặt lên, lại khiến Diệp Phương Nhã hoảng loạn tột độ.
- Tỉ!
- Nhã Nhã! - Thấy thân thể nàng chợt trở nên vô lực, Mạc Kỳ Thiên hoảng hốt nắm bả vai nàng - Gọi Thái y!
Diệp Phương Nhã mê man dần, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Hoàng đế thấy việc này, nộ khí dâng trào, thét lớn:
- Giam Từ tiệp dư vào Lãnh cung, truyền Hoàng hậu đến đây cho trẫm!
Bế nàng đặt trên Long sàng, hắn nhìn nàng đang mê man, khuôn mặt tái nhợt, mày liễu nhíu chặt, nộ khí trong lòng hắn lại không kìm được mà muốn dâng trào. Dám làm ra loại chuyện này trước mặt hắn, Từ thị kia có thể sao?
Thiên tần bị chính người mình tin tưởng nhất phản bội, đây chính là đả kích rất lớn, không khó hiểu vì sao nàng lại kích động đến mức ngất đi như vậy. Nhưng hắn càng không thể ngờ, một Từ tiệp dư nhỏ bé lại dám làm ra chuyện này.
Không thể nghi ngờ, đây chính là có kẻ giật dây phía sau!
Nếu không phải hôm nay hắn đưa Thiên tần đến đây cùng dùng ngọ thiện, chắc chắn nàng ta cũng sẽ trực tiếp đến Lạc Tiên điện, nếu điều đó thực sự xảy ra, chắc chắn còn hỗn loạn hơn bây giờ!
Ngồi xuống bên Long sàng, hắn xoa nhẹ thái dương, trong đầu bỗng nhiên thông suốt. Hình ảnh nữ nhân u mịch treo mình trên xà nhà lần nữa trở về trong tâm trí hắn.
Hắn nhớ ra rồi, Từ thị này không phải là em gái của Từ chiêu hoa năm đó hay sao? Thật hay cho một cặp tỉ muội, năm đó Từ Yên hãm hại Thục Phi bị hắn ban ba thước lụa trắng, giờ một Từ Nghi nhỏ bé lại đi vào vết xe đổ của tỉ tỉ hay sao?
Hắn vốn cho rằng nàng ta thiện lương, nên sau khi tỉ tỉ chết không trách phạt, còn ban cho Hương Minh điện ở phía đông Hoàng cung, cũng là muốn nàng ta an tĩnh một đời không như tỉ tỉ mình, cuối cùng... Nghĩ đến đây, hắn không kiềm chế được mà hất văng chén sứ trên bàn rơi đánh “choang” một cái xuống đất.
Triệu Hoàng hậu vừa bước vào đã thấy mảnh sứ văng đến sát chân, vội vén tà váy đi nhanh qua tiến đến chỗ hắn:
- Hoàng thượng, thần thiếp đến rồi.
Mạc Kỳ Thiên lại dường như không để tâm đến lời nàng, hỏi lại một câu khác:
- Thái y đến chưa?
Hoàng hậu bị câu nói này của hắn làm cho nghẹn họng. Nỗi uất ức vô hình khiến nàng đột nhiên hít thở không thông. Hoàng thượng lại dùng câu nói này, rõ ràng là quan tâm cho Thiên tần kia hơn Chính cung nàng sao? Nghĩ vậy, nhưng lí trí ngay lập tức đè sự ủy khuất đó xuống, nàng đứng gọn sang một bên nhường đường cho Thái y tiến vào, rồi cứ thế đứng đợi tại đó, lòng lại lạnh lẽo vô cùng.
Trương Thái y tiến vào hành lễ rồi tiến đến bên Long sàng bắt mạch, một nén hương sau liền đứng lên:
- Hoàng thượng, Thiên tần chỉ là bị kích động quá mức, không có gì đáng ngại.
- Bao giờ nàng ấy tỉnh lại? - Mạc Kỳ Thiên xoa nhẹ mi tâm.
- Bẩm Hoàng thượng, theo thần, nương nương sẽ tỉnh lại trong vòng nửa canh giờ, nếu quá thời gian này vẫn chưa tỉnh lại cần lập tức triệu thần. - Trương Thái y quy củ đáp. Ông làm Thái y trong cung đã nhiều năm, những việc như thế này luôn được Hoàng thượng đặc cách không cần câu nệ tiểu tiết.
- Trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi. - Mạc Kỳ Thiên rời ánh mắt khỏi Diệp Phương Nhã, đứng lên đi về phía Hoàng hậu - Đi, đến Lãnh cung.
- Từ tiệp dư? Nàng quen nàng ta sao?
- Hoàng thượng... - Diệp Phương Nhã ngước nhìn hắn - Lúc mới nhập cung, thiếp ở cùng một chỗ với tỉ ấy.
- Nàng có vẻ rất quý nàng ta. - Mạc Kỳ Thiên chưa vội truyền Từ tiệp dư, ngồi xuống kỉ, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình - Nàng ta rất tốt sao?
- Hoàng thượng, Từ tỉ tỉ rất tốt mà ~ Có thể nói trong cung, chỉ có tỉ ấy thực lòng đối tốt với thiếp. - Nói đến đây, ánh mắt nàng hơi trùng xuống.
Mạc Kỳ Thiên quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt không đành lòng nhìn nữ nhân ủ dột cúi gằm mặt xuống đất:
- Nàng thực sự thấy vậy?
- Hoàng thượng, thiếp cũng không phải không nhận ra, nữ nhân trong cung hết lần này đến lần khác sỉ nhục thiếp, đầu độc thiếp, có được mấy người thực tâm muốn đối tốt với thiếp? - Đôi mắt nàng đã phủ một tầng sương mờ, Diệp Phương Nhã dựa người vào Hoàng đế - Chỉ có Từ tỉ tỉ khiến thiếp thực sự rất an tâm, rất tin tưởng.
- Tại sao nàng lại tin nàng ta đến vậy? - Mạc Kỳ Thiên vuốt nhẹ mái tóc nàng. Từ tiệp dư này... đã lâu lắm rồi hắn không ghé qua, có lẽ đã suýt quên mất đây là ai rồi.
- Câu nói của tỉ ấy... - Nàng lấp lửng, ánh mắt đượm buồn, lại như cố gắng nở nụ cười méo xệch - Hoàng thượng, người không muốn gặp cũng đừng để tỉ ấy đợi ngoài kia như vậy chứ?
- Truyền Từ tiệp dư vào đi. - Hắn phẩy tay.
Từ tiệp dư đi cùng Ngọc Sương bước vào bên trong, quy củ quỳ xuống hành lễ:
- Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Thiên tần nương nương.
Đây chính là cái kì lạ trong cung, nơi đây không phân biệt tuổi tác, chỉ có phẩm vị. Từ tiệp dư nếu so ra hơn nàng đến ba tuổi, nhưng phẩm vị của nàng là Trắc Tứ phẩm, còn phẩm hạnh tiệp dư cũng chỉ dừng ở thất phẩm, vậy nên dù hơn tuổi, gặp nàng Từ tiệp dư vẫn phải thi lễ.
- Đứng lên đi. - Mạc Kỳ Thiên nhìn nữ nhân mang vẻ trầm buồn u mịch này, bỗng cảm thấy dường như có gì đó không đúng.
- Hoàng thượng, nương nương, nô tì đến đây để đầu thú. Mong Hoàng thượng trách phạt. - Từ tiệp dư vẫn quỳ mọp trên đất, đầu cũng không dám ngước lên.
Trong lòng Diệp Phương Nhã chợt rơi lộp độp mấy cái. Từ tiệp dư này, nói vậy là có ý gì? Đây rõ ràng là để nàng cùng Hoàng đế cùng nghe thấy, phải không? Là chuyện liên quan đến nàng sao?
Lẽ nào... là vụ hạ độc đó?!
Hoàng đế nhíu nhẹ mày nhìn Từ tiệp dư, một lúc sau mới trầm giọng lên tiếng:
- Nói!
- Việc nương nương bị trúng độc vào sinh thần Thục Phi, toàn bộ đều do nô tì làm. Xin Hoàng thượng trừng phạt! - Từ tiệp dư nói liền một hồi, đầu đập xuống thềm đá - Nô tì ngu muội, đến đây để tạ tội Thiên tần nương nương.
- Tỉ nói gì? - Chưa để Hoàng thượng lên tiếng, Diệp Phương Nhã đã ngỡ ngàng hô to - Từ tỉ tỉ, chuyện này không thể đem ra đùa cợt!
- Nô tì đáng trách! - Từ tiệp dư vẫn cứng đầu không chịu ngước mặt lên, lại khiến Diệp Phương Nhã hoảng loạn tột độ.
- Tỉ!
- Nhã Nhã! - Thấy thân thể nàng chợt trở nên vô lực, Mạc Kỳ Thiên hoảng hốt nắm bả vai nàng - Gọi Thái y!
Diệp Phương Nhã mê man dần, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Hoàng đế thấy việc này, nộ khí dâng trào, thét lớn:
- Giam Từ tiệp dư vào Lãnh cung, truyền Hoàng hậu đến đây cho trẫm!
Bế nàng đặt trên Long sàng, hắn nhìn nàng đang mê man, khuôn mặt tái nhợt, mày liễu nhíu chặt, nộ khí trong lòng hắn lại không kìm được mà muốn dâng trào. Dám làm ra loại chuyện này trước mặt hắn, Từ thị kia có thể sao?
Thiên tần bị chính người mình tin tưởng nhất phản bội, đây chính là đả kích rất lớn, không khó hiểu vì sao nàng lại kích động đến mức ngất đi như vậy. Nhưng hắn càng không thể ngờ, một Từ tiệp dư nhỏ bé lại dám làm ra chuyện này.
Không thể nghi ngờ, đây chính là có kẻ giật dây phía sau!
Nếu không phải hôm nay hắn đưa Thiên tần đến đây cùng dùng ngọ thiện, chắc chắn nàng ta cũng sẽ trực tiếp đến Lạc Tiên điện, nếu điều đó thực sự xảy ra, chắc chắn còn hỗn loạn hơn bây giờ!
Ngồi xuống bên Long sàng, hắn xoa nhẹ thái dương, trong đầu bỗng nhiên thông suốt. Hình ảnh nữ nhân u mịch treo mình trên xà nhà lần nữa trở về trong tâm trí hắn.
Hắn nhớ ra rồi, Từ thị này không phải là em gái của Từ chiêu hoa năm đó hay sao? Thật hay cho một cặp tỉ muội, năm đó Từ Yên hãm hại Thục Phi bị hắn ban ba thước lụa trắng, giờ một Từ Nghi nhỏ bé lại đi vào vết xe đổ của tỉ tỉ hay sao?
Hắn vốn cho rằng nàng ta thiện lương, nên sau khi tỉ tỉ chết không trách phạt, còn ban cho Hương Minh điện ở phía đông Hoàng cung, cũng là muốn nàng ta an tĩnh một đời không như tỉ tỉ mình, cuối cùng... Nghĩ đến đây, hắn không kiềm chế được mà hất văng chén sứ trên bàn rơi đánh “choang” một cái xuống đất.
Triệu Hoàng hậu vừa bước vào đã thấy mảnh sứ văng đến sát chân, vội vén tà váy đi nhanh qua tiến đến chỗ hắn:
- Hoàng thượng, thần thiếp đến rồi.
Mạc Kỳ Thiên lại dường như không để tâm đến lời nàng, hỏi lại một câu khác:
- Thái y đến chưa?
Hoàng hậu bị câu nói này của hắn làm cho nghẹn họng. Nỗi uất ức vô hình khiến nàng đột nhiên hít thở không thông. Hoàng thượng lại dùng câu nói này, rõ ràng là quan tâm cho Thiên tần kia hơn Chính cung nàng sao? Nghĩ vậy, nhưng lí trí ngay lập tức đè sự ủy khuất đó xuống, nàng đứng gọn sang một bên nhường đường cho Thái y tiến vào, rồi cứ thế đứng đợi tại đó, lòng lại lạnh lẽo vô cùng.
Trương Thái y tiến vào hành lễ rồi tiến đến bên Long sàng bắt mạch, một nén hương sau liền đứng lên:
- Hoàng thượng, Thiên tần chỉ là bị kích động quá mức, không có gì đáng ngại.
- Bao giờ nàng ấy tỉnh lại? - Mạc Kỳ Thiên xoa nhẹ mi tâm.
- Bẩm Hoàng thượng, theo thần, nương nương sẽ tỉnh lại trong vòng nửa canh giờ, nếu quá thời gian này vẫn chưa tỉnh lại cần lập tức triệu thần. - Trương Thái y quy củ đáp. Ông làm Thái y trong cung đã nhiều năm, những việc như thế này luôn được Hoàng thượng đặc cách không cần câu nệ tiểu tiết.
- Trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi. - Mạc Kỳ Thiên rời ánh mắt khỏi Diệp Phương Nhã, đứng lên đi về phía Hoàng hậu - Đi, đến Lãnh cung.
/84
|