- Chẳng phải trẫm từng nói, cái tính tò mò này sẽ hại chết nàng hay sao?
Hoàng đế bước vào, nhanh chóng bước đến ôm nàng từ đằng sau, tựa đầu vào vai nàng. Hơi thở lành lạnh của nam nhân phả vào cổ khiến nàng không khỏi run người một cái nhưng lại không dám lên tiếng, sợ chọc giận hắn. Cuối cùng, vẫn là Mạc Kỳ Thiên lên tiếng trước:
- Hôm nay trẫm rất khó chịu.
Thấy Hoàng đế chịu bày tỏ cảm xúc với mình, nàng có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng che giấu, quay người lại đối mặt với hắn:
- Hoàng thượng, là chuyện của Hoàng thị sao?
- Cũng không hẳn, có liên quan một chút. - Hắn nói có chút lẫn lộn - Diệp Phương Nhã, nhị huynh nàng đợt tới sẽ thi làm quan đúng không?
- Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy ạ. - Nàng đáp lời, đỡ hắn xuống phản.
- Hắn... trong Hình bộ vẫn đang thiếu một chức ghi chép các trọng án, nếu được làm chức này sẽ tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm. - Hắn ngập ngừng trong giây lát rồi nói, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng.
Ngay lập tức, Diệp Phương Nhã quỳ xuống trước mặt hắn, đầu cúi gằm, hoảng hốt:
- Hoàng thượng, hậu cung không được tham gia chính sự!
- Nàng yên tâm, những thứ gì trẫm muốn nàng nghe, kẻ nào dám phản đối? - Mạc Kỳ Thiên có vẻ hài lòng với phản ứng này của nàng, đưa tay đỡ nàng lên ngồi cạnh mình - Đi nghỉ thôi.
Dây dưa một hồi, hắn để đầu nàng tựa vào cánh tay mình, dùng tay còn lại vén vài sợi tóc lòa xòa trước mặt nàng. Có lẽ do quá mệt, nàng thiếp đi trong lòng hắn, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, đôi môi căng mọng khiến hắn không tự chủ được đặt xuống một nụ hôn nhẹ. Trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh nữ nhân đó. Thục Phi.
Thục Phi khi ấy còn là Ân Phi, chưa được ban hào Thục đã là người đầu tiên được hưởng ân sủng ngút trời, được bước chân vào Hiên Viên điện. Sự việc này cũng đánh dấu những năm tháng độc chiếm Thánh sủng của nàng ấy. Suốt ba năm, không một nữ nhân nào được vào hậu viện, đừng nói đến chuyện đến được nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế. Chính hắn cũng thấy ngoài Thục Phi không người nào phù hợp để bước vào nơi này, kể cả Hoàng hậu, vậy mà giờ lại cho một nữ nhân mới là Chính tứ phẩm vào đây, bản thân cũng cảm thấy buồn cười. Diệp Phương Nhã nàng có gì tốt? Nhan sắc chỉ thuộc loại dễ nhìn, chẳng phải chim sa cá lặn như Thục Phi hay Liễu Hiền dung, thanh âm không trong trẻo cuốn hút như Mai Phi, trí tuệ còn kém xa Lan Phi, đừng nói đến việc có phần ngố nghếch, cách hành xử lại có chút ngây ngô, không bằng một nửa Hoàng hậu. Thật sự mà nói, hắn có lục tung người nàng lên cũng chẳng thấy điểm nào thực sự ưng ý nổi. Nhưng cảm giác gần gũi mà nàng mang lại cho hắn lại là độc nhất, nàng không cho hắn cảm giác muốn chiếm hữu như Thục Phi, mà là một loại cảm giác, nàng chính là người nhà của hắn, hắn cần nàng. Không phải loại tình cảm không thể dứt ra được, mà là không có sẽ cảm thấy vô cùng thiếu thốn, trống trải.
Mải suy nghĩ, hắn đã thấy nàng khẽ rên một tiếng rồi rúc vào lòng hắn tìm hơi ấm như con mèo nhỏ, liền vòng tay ôm lấy nàng rồi cũng thiếp đi.
---
Mới tảng sáng, bên ngoài vẫn mờ trong sương, Diệp Phương Nhã đã giật mình thức dậy. Nàng gặp phải ác mộng, mồ hôi ướt đẫm hai bàn tay. Có lẽ hành động của nàng đã đánh động Hoàng đế, hắn quơ tay kéo nàng lại trong lòng, thanh âm vẫn còn ngái ngủ nói:
- Còn chưa sáng, nàng sao vậy?
- Thiếp không sao, Hoàng thượng nghỉ ngơi đi ạ. - Nàng đáp lại rồi nằm xuống bên cạnh hắn.
Nam nhân bên cạnh chỉ “Ừ” một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ. Nàng trằn trọc mãi vẫn không thể nào nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp nữa, liền nhìn ngắm khuôn mặt của hắn mà thầm đánh giá. Khuôn mặt góc cạnh, mắt phượng hẹp dài, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại. Môi mỏng bạc tình, đặt trên người Cửu ngũ chí tôn lại càng đúng hơn.
Khẽ nhón người chạm nhẹ môi mình vào môi hắn, Diệp Phương Nhã nhanh chóng rụt lại, nhưng Mạc Kỳ Thiên đã mở mắt, nhìn nàng cười ma mãnh:- Nhã Nhã là hôn trộm trẫm sao? Chậc, vậy cũng gọi là hôn, không được, trẫm nên dạy nàng lại mới phải.
Nói xong, chưa để nàng kịp phản ứng, hắn đã đặt nàng dưới thân rồi hôn mãnh liệt. Môi lưỡi dây dưa không dứt, không khí trong phòng cũng bất giác nóng lên. Có vẻ như vẫn chưa thỏa mãn, hắn bắt đầu đưa tay dọc thân nàng, rồi nhanh chóng tiến vào, khiến nàng chỉ biết bất lực gào thét trong lòng: “Hoàng thượng ơi Hoàng thượng, người có lẽ đúng là con trời, một đêm qua còn chưa thấy mệt hay sao?”
Đang định tiếp tục, hai người đã lại nghe tiếng Trương Cảnh Đức vang lên:
- Hoàng thượng, đã đến giờ thượng triều.
Thấy sự bất đắc dĩ hiện ra trong mắt hắn, nàng không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng, liền nhận được một cái lườm sắc lẻm của hắn. Hắn lên tiếng, thanh âm không mấy vui vẻ:
- Trương Cảnh Đức, chuẩn bị bồn tắm.
Có vẻ như nhận ra mình đã làm gì sai, Trương Cảnh Đức chỉ “Dạ” một tiếng rồi lui ra ngoài. Đợi tiếng bước chân im rồi, hắn mới bế bổng nàng về phía phòng tắm ấy, sắc mặt lạnh lùng không nhìn nàng lấy một lần. Đến nơi, không quản nàng có muốn hay không, hắn quăng nàng xuống bồn. Gọi là bồn tắm, nhưng đây giống như một cái hồ thu nhỏ vậy, khá rộng, trên mặt nước còn rải vài cánh hoa hồng. Nhìn nàng giãy dụa mãi mới ngoi lên được, hắn chậm rãi cởi đai áo rồi bước xuống, đưa tay ôm lấy eo nàng kéo lên, thanh âm mang chút giận dỗi hiếm thấy:
- Thấy ta như vậy thích lắm sao?
- Thiếp không dám nữa đâu... - Nàng khẽ nũng nịu, nhưng thanh âm cũng có chút trách móc - Kẻo Hoàng thượng sẽ phạt thiếp, thiếp sợ rồi.
Trong giây phút ngắn ngủi, nàng cảm nhận được vòng tay hắn qua eo nàng chặt hơn, nhưng nhanh chóng giãn ra.
Ngâm người xong xuôi, nàng lại được hắn bế lên, thả xuống đất:
- Hầu trẫm mặc đồ.
Diệp Phương Nhã vẫn giữ nét cười trên mặt, lẳng lặng tiến đến mạc từng lớp áo lên người hắn, chỉnh lại Long mão cho hắn. Đợi đến khi xong rồi, hắn mới nhìn nàng, thanh âm nửa trêu đùa nửa chán ghét:
- Trẫm cũng đã xong rồi, nàng còn chưa có gì che thân?
Nàng thầm than trong lòng. Thì ra bậc Cửu ngũ chí tôn cũng có lúc nhỏ mọn thế này sao? Ngoan ngoãn mặc đồ đầy đủ, định bước ra, nàng lại thấy hắn vẫn đang đứng ngoài đợi nàng, bèn hơi ngạc nhiên hỏi:
- Hoàng thượng còn chưa thượng triều? Sẽ muộn mất.
- Trẫm chưa vội đi, nàng đã muốn đuổi trẫm sao? - Hắn mang ý cười hỏi nàng - Hôm nay cứ ở lại đây, trưa trẫm sẽ đến dùng thiện với nàng.
- Tần thiếp vâng mệnh. - Nàng đáp lại, ánh mắt mang theo lưu luyến nhìn hắn.
Cho đến khi bóng Hoàng bào khuất hẳn rồi, nàng mới an tâm hạ nụ cười ngọt ngào trên miệng xuống.
Hoàng đế bước vào, nhanh chóng bước đến ôm nàng từ đằng sau, tựa đầu vào vai nàng. Hơi thở lành lạnh của nam nhân phả vào cổ khiến nàng không khỏi run người một cái nhưng lại không dám lên tiếng, sợ chọc giận hắn. Cuối cùng, vẫn là Mạc Kỳ Thiên lên tiếng trước:
- Hôm nay trẫm rất khó chịu.
Thấy Hoàng đế chịu bày tỏ cảm xúc với mình, nàng có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng che giấu, quay người lại đối mặt với hắn:
- Hoàng thượng, là chuyện của Hoàng thị sao?
- Cũng không hẳn, có liên quan một chút. - Hắn nói có chút lẫn lộn - Diệp Phương Nhã, nhị huynh nàng đợt tới sẽ thi làm quan đúng không?
- Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy ạ. - Nàng đáp lời, đỡ hắn xuống phản.
- Hắn... trong Hình bộ vẫn đang thiếu một chức ghi chép các trọng án, nếu được làm chức này sẽ tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm. - Hắn ngập ngừng trong giây lát rồi nói, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng.
Ngay lập tức, Diệp Phương Nhã quỳ xuống trước mặt hắn, đầu cúi gằm, hoảng hốt:
- Hoàng thượng, hậu cung không được tham gia chính sự!
- Nàng yên tâm, những thứ gì trẫm muốn nàng nghe, kẻ nào dám phản đối? - Mạc Kỳ Thiên có vẻ hài lòng với phản ứng này của nàng, đưa tay đỡ nàng lên ngồi cạnh mình - Đi nghỉ thôi.
Dây dưa một hồi, hắn để đầu nàng tựa vào cánh tay mình, dùng tay còn lại vén vài sợi tóc lòa xòa trước mặt nàng. Có lẽ do quá mệt, nàng thiếp đi trong lòng hắn, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, đôi môi căng mọng khiến hắn không tự chủ được đặt xuống một nụ hôn nhẹ. Trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh nữ nhân đó. Thục Phi.
Thục Phi khi ấy còn là Ân Phi, chưa được ban hào Thục đã là người đầu tiên được hưởng ân sủng ngút trời, được bước chân vào Hiên Viên điện. Sự việc này cũng đánh dấu những năm tháng độc chiếm Thánh sủng của nàng ấy. Suốt ba năm, không một nữ nhân nào được vào hậu viện, đừng nói đến chuyện đến được nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế. Chính hắn cũng thấy ngoài Thục Phi không người nào phù hợp để bước vào nơi này, kể cả Hoàng hậu, vậy mà giờ lại cho một nữ nhân mới là Chính tứ phẩm vào đây, bản thân cũng cảm thấy buồn cười. Diệp Phương Nhã nàng có gì tốt? Nhan sắc chỉ thuộc loại dễ nhìn, chẳng phải chim sa cá lặn như Thục Phi hay Liễu Hiền dung, thanh âm không trong trẻo cuốn hút như Mai Phi, trí tuệ còn kém xa Lan Phi, đừng nói đến việc có phần ngố nghếch, cách hành xử lại có chút ngây ngô, không bằng một nửa Hoàng hậu. Thật sự mà nói, hắn có lục tung người nàng lên cũng chẳng thấy điểm nào thực sự ưng ý nổi. Nhưng cảm giác gần gũi mà nàng mang lại cho hắn lại là độc nhất, nàng không cho hắn cảm giác muốn chiếm hữu như Thục Phi, mà là một loại cảm giác, nàng chính là người nhà của hắn, hắn cần nàng. Không phải loại tình cảm không thể dứt ra được, mà là không có sẽ cảm thấy vô cùng thiếu thốn, trống trải.
Mải suy nghĩ, hắn đã thấy nàng khẽ rên một tiếng rồi rúc vào lòng hắn tìm hơi ấm như con mèo nhỏ, liền vòng tay ôm lấy nàng rồi cũng thiếp đi.
---
Mới tảng sáng, bên ngoài vẫn mờ trong sương, Diệp Phương Nhã đã giật mình thức dậy. Nàng gặp phải ác mộng, mồ hôi ướt đẫm hai bàn tay. Có lẽ hành động của nàng đã đánh động Hoàng đế, hắn quơ tay kéo nàng lại trong lòng, thanh âm vẫn còn ngái ngủ nói:
- Còn chưa sáng, nàng sao vậy?
- Thiếp không sao, Hoàng thượng nghỉ ngơi đi ạ. - Nàng đáp lại rồi nằm xuống bên cạnh hắn.
Nam nhân bên cạnh chỉ “Ừ” một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ. Nàng trằn trọc mãi vẫn không thể nào nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp nữa, liền nhìn ngắm khuôn mặt của hắn mà thầm đánh giá. Khuôn mặt góc cạnh, mắt phượng hẹp dài, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại. Môi mỏng bạc tình, đặt trên người Cửu ngũ chí tôn lại càng đúng hơn.
Khẽ nhón người chạm nhẹ môi mình vào môi hắn, Diệp Phương Nhã nhanh chóng rụt lại, nhưng Mạc Kỳ Thiên đã mở mắt, nhìn nàng cười ma mãnh:- Nhã Nhã là hôn trộm trẫm sao? Chậc, vậy cũng gọi là hôn, không được, trẫm nên dạy nàng lại mới phải.
Nói xong, chưa để nàng kịp phản ứng, hắn đã đặt nàng dưới thân rồi hôn mãnh liệt. Môi lưỡi dây dưa không dứt, không khí trong phòng cũng bất giác nóng lên. Có vẻ như vẫn chưa thỏa mãn, hắn bắt đầu đưa tay dọc thân nàng, rồi nhanh chóng tiến vào, khiến nàng chỉ biết bất lực gào thét trong lòng: “Hoàng thượng ơi Hoàng thượng, người có lẽ đúng là con trời, một đêm qua còn chưa thấy mệt hay sao?”
Đang định tiếp tục, hai người đã lại nghe tiếng Trương Cảnh Đức vang lên:
- Hoàng thượng, đã đến giờ thượng triều.
Thấy sự bất đắc dĩ hiện ra trong mắt hắn, nàng không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng, liền nhận được một cái lườm sắc lẻm của hắn. Hắn lên tiếng, thanh âm không mấy vui vẻ:
- Trương Cảnh Đức, chuẩn bị bồn tắm.
Có vẻ như nhận ra mình đã làm gì sai, Trương Cảnh Đức chỉ “Dạ” một tiếng rồi lui ra ngoài. Đợi tiếng bước chân im rồi, hắn mới bế bổng nàng về phía phòng tắm ấy, sắc mặt lạnh lùng không nhìn nàng lấy một lần. Đến nơi, không quản nàng có muốn hay không, hắn quăng nàng xuống bồn. Gọi là bồn tắm, nhưng đây giống như một cái hồ thu nhỏ vậy, khá rộng, trên mặt nước còn rải vài cánh hoa hồng. Nhìn nàng giãy dụa mãi mới ngoi lên được, hắn chậm rãi cởi đai áo rồi bước xuống, đưa tay ôm lấy eo nàng kéo lên, thanh âm mang chút giận dỗi hiếm thấy:
- Thấy ta như vậy thích lắm sao?
- Thiếp không dám nữa đâu... - Nàng khẽ nũng nịu, nhưng thanh âm cũng có chút trách móc - Kẻo Hoàng thượng sẽ phạt thiếp, thiếp sợ rồi.
Trong giây phút ngắn ngủi, nàng cảm nhận được vòng tay hắn qua eo nàng chặt hơn, nhưng nhanh chóng giãn ra.
Ngâm người xong xuôi, nàng lại được hắn bế lên, thả xuống đất:
- Hầu trẫm mặc đồ.
Diệp Phương Nhã vẫn giữ nét cười trên mặt, lẳng lặng tiến đến mạc từng lớp áo lên người hắn, chỉnh lại Long mão cho hắn. Đợi đến khi xong rồi, hắn mới nhìn nàng, thanh âm nửa trêu đùa nửa chán ghét:
- Trẫm cũng đã xong rồi, nàng còn chưa có gì che thân?
Nàng thầm than trong lòng. Thì ra bậc Cửu ngũ chí tôn cũng có lúc nhỏ mọn thế này sao? Ngoan ngoãn mặc đồ đầy đủ, định bước ra, nàng lại thấy hắn vẫn đang đứng ngoài đợi nàng, bèn hơi ngạc nhiên hỏi:
- Hoàng thượng còn chưa thượng triều? Sẽ muộn mất.
- Trẫm chưa vội đi, nàng đã muốn đuổi trẫm sao? - Hắn mang ý cười hỏi nàng - Hôm nay cứ ở lại đây, trưa trẫm sẽ đến dùng thiện với nàng.
- Tần thiếp vâng mệnh. - Nàng đáp lại, ánh mắt mang theo lưu luyến nhìn hắn.
Cho đến khi bóng Hoàng bào khuất hẳn rồi, nàng mới an tâm hạ nụ cười ngọt ngào trên miệng xuống.
/84
|