Tối đó, nàng bị hắn chuốc say đến quên trời đất, mặc kệ tất cả mà rúc vào lòng hắn tìm hơi ấm rồi đánh một giấc. Mạc Kỳ Thiên cũng không phải chưa từng thấy nữ nhân say rượu, chỉ cười nhẹ rồi bế xốc người nàng lên, đưa vào trong căn phòng phía sau khu vườn. Đặt nàng lên nệm gấm, hắn nhìn khuôn mặt đã ửng hồng vì lạnh và vì rượu, y phục xộc xệch để lộ một mảng trắng nõn ngay xương quai xanh, trong lòng đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn là từ từ cởi bỏ y phục rườm ra bên ngoài cho nàng, chỉ để lại bộ đồ trắng bên trong rồi cuốn chặt nàng trong chăn, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng bước khỏi phòng.
Hôm nay, hắn không có hứng thú.
Tản bộ một vòng, để gió lạnh của mùa đông rít gào bên tai cho tỉnh, hắn đi đến trước một bức tường đã phủ đầy rêu xanh. Hắn thở hắt ra một hơi, cúi người xuống nhấc viên đá lát tường dưới cùng. Bức tường khẽ chuyển động, rồi một cánh cửa gỗ hiện ra. Hắn đẩy cửa bước vào, đưa chân đẩy lớp tuyết phía dưới ra. Hàn khí bao trùm xung quanh. Đây chính là cửa sau của Đông cung.
Nơi này từ khi hắn đăng cơ cách đây ba năm liền bị niêm phong lại, không một ai có thể bén mảng tới, kể cả những người trong hoàng gia. Hắn đạp tuyết đi đến hành lang, rảo bước tới căn phòng cuối cùng phía nam mà đẩy cửa vào. Bên trong im ắng khác thường. Không có người ở, mạng nhện đã sớm treo đầy các góc nhà. Văn án hắn ngồi bàn bạc cùng cố nhân khi xưa cũng đã phủ một lớp bụi dày. Duy chỉ có giá sách phía sau vẫn sạch sẽ không dính chút bụi nào, đến cả chiếc bình đồng để trên cùng cũng được lau bóng loáng. Mạc Kỳ Thiên bất giác nhìn xuống sàn. Mặt sàn bẩn như vậy lại có hai dấu chân khác nhau, quả nhiên đã có người đến trước hắn. Dâu chân nhỏ hơn chân hắn, liếc qua giống như giày của nữ nhân. Nhìn quanh, không có ai, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, tiến đến căn phòng lớn nhất phía tây bước vào. Dòng chữ trên tấm bảng gỗ chạm trổ tinh vi đã sớm mờ đi, nhưng vẫn có một chữ Phi lấp ló...
Nghe động, người bên trong đang ngồi trên chính vị liền ngước mắt lên, trong ánh mắt không có lấy một tia ngạc nhiên, ngược lại còn có phần vui vẻ. Nữ nhân ấy một thân lam bào, đung đưa ly rượu đồng trước mặt cười với hắn:
- Thái tử, chúc mừng Ngài đăng cơ.
- Nàng vẫn nhớ. - Hắn khẽ nhếch môi, tiến đến đoạt lấy ly rượu trong tay nàng ấy uống một ngụm - Thái Bảo tửu, là lấy từ trong kho cũ của Đông cung?
- Đúng vậy, khi chàng niêm phong, tất cả mọi thứ vẫn ở chỗ cũ không phải sao? - Nữ nhân ấy thanh âm dịu dàng, ngước mắt nhìn xung quanh - Đến bàn trang điểm của thiếp, ngoài những vật thiếp mang đi thì toàn bộ vẫn ở nguyên đó.
Hắn không ngồi xuống, đứng sát văn án nhìn nữ nhân. Người đó cũng không ngại ngần đưa mắt nhìn thẳng vào hắn, hoàn toàn chẳng có vẻ lo sợ của mọi người khi thấy Hoàng đế, thậm chí, khóe môi được tô son đỏ kia còn khẽ nhếch lên một đường cong, không rõ là vui vẻ, hay là chế giễu.
- Thục Nghi, đêm hôm khuya khoắt ở đây uống rượu, là đợi ta, hay đợi người? - Hắn rời mắt đi chỗ khác, đặt ly rượu xuống tiếp tục rót thêm.
- Người chết rồi, đợi làm gì? Tất nhiên là ở đây đợi Hoàng thượng. - Nghe đến chữ người kia, Hoàng hậu khựng lại, rồi lại cười cười tự mình uống thêm một ngụm rượu.
- Hận trẫm?
Hắn ngồi xuống vị trí bên cạnh Triệu Thục Nghi, nhìn nàng ấy, chính là hình ảnh năm năm trước, Thái tử phi y phục đơn giản, nở một nụ cười với hắn, nhưng năm đó của nàng ấy còn kèm theo một câu hỏi:
- Vì sao giết Thân Vương?
Đáp lại nàng, chỉ là sự im lặng như thừa nhận bản thân đã giết kẻ đó. Sự im lặng khiến nàng ngộ nhận suốt năm năm trời.
Đến giờ, hắn vẫn chưa bao giờ nói với nàng rằng, năm đó Thân Vương là bị chính phụ thân nàng cùng Thái hậu lập mưu hại chết.
Năm năm đằng đẵng, nàng vẫn cho rằng hắn là kẻ giết chết người nàng yêu...
---
Gió rét đập mạnh vào cửa từng tiếng cộc cộc, đánh thức Diệp Phương Nhã đang mê man trong men rượu. Nàng mở mắt, hơi nhíu mày. Đầu óc không hoàn toàn tỉnh táo, hương rượu vẫn vương vấn xung quanh, vô cùng khó chịu. Tửu lượng của nàng từ trước đến nay chưa từng tốt, nhưng không nghĩ mình lại dễ say đến vậy. Rõ ràng là mới uống có vài ly, vậy mà đầu óc đã nhanh chóng mụ mị quên trời quên đất rồi.
Chống tay ngồi dậy, nàng nhìn trên người chỉ còn một lớp vải mỏng manh, lại ngó sang bên cạnh. Vị trí kế bên nệm gấm vẫn thẳng thớm, sờ tay cũng không thấy hơi ấm, rõ ràng là chưa có người ngồi lên. Sự lo lắng nhanh chóng xâm chiếm nàng. Nàng đang ở đâu? Hoàng đế đâu rồi?
Nhìn quanh nơi mình nghỉ vừa rồi, xác thực đây không phải Lạc Tiên điện, nàng đặt chân xuống đất, đi đôi hài nhỏ rồi đứng lên. Hôm nay là sinh thần nàng, Hoàng đế lại chuốc say rồi vứt nàng lại một nơi xa lạ sau đó biến mất, hẳn bên trong phải ẩn chứa sự tình. Đây cũng không phải Hiên Viên điện của hắn, vậy rốt cuộc là nơi nào?
Nàng tiến tới cầm lấy y phục được đặt gọn gàng ở góc giường thay vào, rồi khẽ khàng đi từng bước từng bước chậm rãi tới phía cửa sổ mở ra. Gió lạnh nhanh chóng ùa vào phòng, khiến nàng có chút không thích ứng kịp mà loạng choạng suýt ngã. Để cho gió đông tạt vào mặt cho tỉnh rượu, nàng dụi mắt, đóng cửa lại rồi đi xung quanh phòng. Căn phòng này khá nhỏ, chỉ có một chiếc giường nệm gấm với một giá sách nhỏ. Tiến tới nhìn thử, binh pháp, quốc trị, luật tiền triều, đều là những bộ sách dành cho một bậc Đế vương. Nàng định trở lại giường, bỗng thấy lấp ló một mẩu giấy đã ngả vàng, liền nhìn quanh, không thấy động tĩnh bèn mở ra xem. Bên trong là rtranh vẽ một nữ nhân yêu kiều ngồi bên thủy đình nơi nàng được Hoàng đế dẫn đến, mà khuôn mặt nàng ấy, nàng không thể rõ ràng hơn.
Bức họa rơi xuống đất.
Thục Phi.
Hôm nay, hắn không có hứng thú.
Tản bộ một vòng, để gió lạnh của mùa đông rít gào bên tai cho tỉnh, hắn đi đến trước một bức tường đã phủ đầy rêu xanh. Hắn thở hắt ra một hơi, cúi người xuống nhấc viên đá lát tường dưới cùng. Bức tường khẽ chuyển động, rồi một cánh cửa gỗ hiện ra. Hắn đẩy cửa bước vào, đưa chân đẩy lớp tuyết phía dưới ra. Hàn khí bao trùm xung quanh. Đây chính là cửa sau của Đông cung.
Nơi này từ khi hắn đăng cơ cách đây ba năm liền bị niêm phong lại, không một ai có thể bén mảng tới, kể cả những người trong hoàng gia. Hắn đạp tuyết đi đến hành lang, rảo bước tới căn phòng cuối cùng phía nam mà đẩy cửa vào. Bên trong im ắng khác thường. Không có người ở, mạng nhện đã sớm treo đầy các góc nhà. Văn án hắn ngồi bàn bạc cùng cố nhân khi xưa cũng đã phủ một lớp bụi dày. Duy chỉ có giá sách phía sau vẫn sạch sẽ không dính chút bụi nào, đến cả chiếc bình đồng để trên cùng cũng được lau bóng loáng. Mạc Kỳ Thiên bất giác nhìn xuống sàn. Mặt sàn bẩn như vậy lại có hai dấu chân khác nhau, quả nhiên đã có người đến trước hắn. Dâu chân nhỏ hơn chân hắn, liếc qua giống như giày của nữ nhân. Nhìn quanh, không có ai, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, tiến đến căn phòng lớn nhất phía tây bước vào. Dòng chữ trên tấm bảng gỗ chạm trổ tinh vi đã sớm mờ đi, nhưng vẫn có một chữ Phi lấp ló...
Nghe động, người bên trong đang ngồi trên chính vị liền ngước mắt lên, trong ánh mắt không có lấy một tia ngạc nhiên, ngược lại còn có phần vui vẻ. Nữ nhân ấy một thân lam bào, đung đưa ly rượu đồng trước mặt cười với hắn:
- Thái tử, chúc mừng Ngài đăng cơ.
- Nàng vẫn nhớ. - Hắn khẽ nhếch môi, tiến đến đoạt lấy ly rượu trong tay nàng ấy uống một ngụm - Thái Bảo tửu, là lấy từ trong kho cũ của Đông cung?
- Đúng vậy, khi chàng niêm phong, tất cả mọi thứ vẫn ở chỗ cũ không phải sao? - Nữ nhân ấy thanh âm dịu dàng, ngước mắt nhìn xung quanh - Đến bàn trang điểm của thiếp, ngoài những vật thiếp mang đi thì toàn bộ vẫn ở nguyên đó.
Hắn không ngồi xuống, đứng sát văn án nhìn nữ nhân. Người đó cũng không ngại ngần đưa mắt nhìn thẳng vào hắn, hoàn toàn chẳng có vẻ lo sợ của mọi người khi thấy Hoàng đế, thậm chí, khóe môi được tô son đỏ kia còn khẽ nhếch lên một đường cong, không rõ là vui vẻ, hay là chế giễu.
- Thục Nghi, đêm hôm khuya khoắt ở đây uống rượu, là đợi ta, hay đợi người? - Hắn rời mắt đi chỗ khác, đặt ly rượu xuống tiếp tục rót thêm.
- Người chết rồi, đợi làm gì? Tất nhiên là ở đây đợi Hoàng thượng. - Nghe đến chữ người kia, Hoàng hậu khựng lại, rồi lại cười cười tự mình uống thêm một ngụm rượu.
- Hận trẫm?
Hắn ngồi xuống vị trí bên cạnh Triệu Thục Nghi, nhìn nàng ấy, chính là hình ảnh năm năm trước, Thái tử phi y phục đơn giản, nở một nụ cười với hắn, nhưng năm đó của nàng ấy còn kèm theo một câu hỏi:
- Vì sao giết Thân Vương?
Đáp lại nàng, chỉ là sự im lặng như thừa nhận bản thân đã giết kẻ đó. Sự im lặng khiến nàng ngộ nhận suốt năm năm trời.
Đến giờ, hắn vẫn chưa bao giờ nói với nàng rằng, năm đó Thân Vương là bị chính phụ thân nàng cùng Thái hậu lập mưu hại chết.
Năm năm đằng đẵng, nàng vẫn cho rằng hắn là kẻ giết chết người nàng yêu...
---
Gió rét đập mạnh vào cửa từng tiếng cộc cộc, đánh thức Diệp Phương Nhã đang mê man trong men rượu. Nàng mở mắt, hơi nhíu mày. Đầu óc không hoàn toàn tỉnh táo, hương rượu vẫn vương vấn xung quanh, vô cùng khó chịu. Tửu lượng của nàng từ trước đến nay chưa từng tốt, nhưng không nghĩ mình lại dễ say đến vậy. Rõ ràng là mới uống có vài ly, vậy mà đầu óc đã nhanh chóng mụ mị quên trời quên đất rồi.
Chống tay ngồi dậy, nàng nhìn trên người chỉ còn một lớp vải mỏng manh, lại ngó sang bên cạnh. Vị trí kế bên nệm gấm vẫn thẳng thớm, sờ tay cũng không thấy hơi ấm, rõ ràng là chưa có người ngồi lên. Sự lo lắng nhanh chóng xâm chiếm nàng. Nàng đang ở đâu? Hoàng đế đâu rồi?
Nhìn quanh nơi mình nghỉ vừa rồi, xác thực đây không phải Lạc Tiên điện, nàng đặt chân xuống đất, đi đôi hài nhỏ rồi đứng lên. Hôm nay là sinh thần nàng, Hoàng đế lại chuốc say rồi vứt nàng lại một nơi xa lạ sau đó biến mất, hẳn bên trong phải ẩn chứa sự tình. Đây cũng không phải Hiên Viên điện của hắn, vậy rốt cuộc là nơi nào?
Nàng tiến tới cầm lấy y phục được đặt gọn gàng ở góc giường thay vào, rồi khẽ khàng đi từng bước từng bước chậm rãi tới phía cửa sổ mở ra. Gió lạnh nhanh chóng ùa vào phòng, khiến nàng có chút không thích ứng kịp mà loạng choạng suýt ngã. Để cho gió đông tạt vào mặt cho tỉnh rượu, nàng dụi mắt, đóng cửa lại rồi đi xung quanh phòng. Căn phòng này khá nhỏ, chỉ có một chiếc giường nệm gấm với một giá sách nhỏ. Tiến tới nhìn thử, binh pháp, quốc trị, luật tiền triều, đều là những bộ sách dành cho một bậc Đế vương. Nàng định trở lại giường, bỗng thấy lấp ló một mẩu giấy đã ngả vàng, liền nhìn quanh, không thấy động tĩnh bèn mở ra xem. Bên trong là rtranh vẽ một nữ nhân yêu kiều ngồi bên thủy đình nơi nàng được Hoàng đế dẫn đến, mà khuôn mặt nàng ấy, nàng không thể rõ ràng hơn.
Bức họa rơi xuống đất.
Thục Phi.
/84
|