Nguyên Minh nhìn thấy hành động của Trấn Thiên thì không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, bèn kéo tay đẩy nàng lên phía trước, lắc đầu thở dài, cười châm biếm:
- Aiza, Tiểu Hoàng, ngươi không cần phải sợ tới mức đó chứ?
Trấn Thiên thiếu chút nữa thì thổ huyết: Cái, cái gì? Tiểu Hoàng? Sao lại dùng cái danh xưng này để gọi ta? Không phải là giống gọi... Chó cưng sao? Hừ!
Triệu giáo chủ dường như không để ý tới những hành động này, vẫn nhìn xoáy sâu vào Trấn Thiên, nhướng mày, mỉm cười nói - giọng nói có vài phần nể trọng:
- Tiểu huynh đệ này, tuy ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có thể suy nghĩ sâu xa. Triệu mỗ... Bội phục!
Hả? - Trong đầu Trấn Thiên ong lên như có hàng ngàn con muỗi vo ve bên tai - Mẹ ơi, Lão Triệu dùng kính ngữ với mình mà lại không nhìn nhận việc mình là môn đồ của Thanh Trúc giáo. Hơn nữa còn gọi mình ba tiếng ' Tiểu huynh đệ ', rồi còn nói cái gì mà ' Bội phục '. Xong rồi! Lão Triệu này chẳng lẽ đã đoán ra mình cùng Nguyên Minh và Lục Nghị không phài là môn đồ của giáo? Mà khoan, mình đã ngụy trang rất cẩn thận, nếu không phải là người trong cuộc thì không thể nhận ra. Huống chi Lão Triệu cũng không thể nhớ hết mặt của các môn đồ ( Già rồi lẩm cẩm ).
Trấn Thiên đảo mắt một cái: Trước tiên cứ phải chỉ rõ mình là đồ đệ của Lão Triệu đã, chuyện khác... Tính sau.
Nghĩ vậy Trấn Thiên bèn hít sâu một hơi, chắp tay cúi đầu, toàn thân cũng phối hợp nhịp nhàng mà run lên một cái, cao giọng nói:
- Thưa giáo chủ, đồ đệ mới nhập giáo nên lời nói có phần lỗ mãng. Mong... Mong giáo chủ trách phạt!
Ánh mắt vừa chuyển, Triệu giáo chủ quay sang nhìn Nguyên Minh và Lục Nghị, rồi quay lại nhìn Trấn Thiên, nhướng mắt hỏi:
- Ngươi mới nhập giáo, vậy còn họ?
Trấn Thiên nuốt nước bọt đánh ực:
- Họ, họ cũng vậy thưa giáo chủ.
- Xem ra ba người có quen biết nhau? - Cặp lông mày của Triệu giáo chủ ngày một nhướng cao hơn.
- Chúng đồ đệ chỉ mới biết nhau khi nãy. - Trấn Thiên cúi đầu đáp, mồ hôi lạnh túa ra.
Nghe xong câu trả lời của Trấn Thiên, Triệu giáo chủ đột nhiên mỉm cười khiến ba người đối diện biến sắc. Đoạn, ông xoay lưng, chầm chậm bước tới chỗ Lâm giáo chủ. Triệu giáo chủ vỗ vỗ vai của Lâm giáo chủ, trầm giọng nói:
- Lâm giáo chủ, vị tiểu huynh đệ kia nói rất đúng. Cái chúng ta cần không chỉ là cái mạng của ả ta.
Trấn Thiên đau khổ nghĩ: Aiza, Triệu đại ca à, ngài có thể thêm bốn từ ' Của Thanh Trúc giáo' vào sau bốn từ ' Vị tiểu huynh đệ ' được không? Ngài làm thế này chẳng phải nói bóng gió rằng ta và hai người kia không phải là môn đồ của Thanh Trúc giáo sao? Haiza, xem ra ta đã nhầm, bụng ngài còn đen hơn bụng của Hà giáo chủ nhiều!
Lâm giáo chủ thở dài, tiếp tục không cam tâm mà gật đầu. ( Tác giả chép miệng: " Xem ra tâm lí ngài bị ức chế không nhỏ nha! ", " Haizzz...")
Hà giáo chủ có vẻ nhìn ra tâm ý của Lâm giáo chủ, bèn quay sang nhìn Lâm Uyển Nhi, nói:
- Lâm tiểu thư, tiểu thư mau mang Trịnh Vân Ảnh đi. Nếu không ta e... Ngài ấy nhẫn không nổi.
Lâm Uyển Nhi chắp hai tay sau lưng vẻ đạo mạo, khẽ thở dài:
- Cha của tiểu nữ anh minh một đời, luôn hành động theo lí trí. Chỉ có chuyện này là... Haizzz...
- Người xưa có câu: " Con hơn cha là nhà có phúc ". Lâm giáo chủ sau này hoàn toàn trông cậy vào tiểu thư. - Hà giáo chủ ra vẻ đồng cảm, tiếp tục thở dài.
- Tiểu nữ hiểu...
Mọi người nhìn hai người này kẻ xướng người hoạ, rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt ngày một đen hơn của Lâm giáo chủ thì nhất thời mây đen bay đầy đầu. Chỉ có một vị nào đó hai vai đang run lên kịch liệt, ruột gan thắt vào với nhau. Trấn Thiên cảm thấy đoạn đối thoại này thật là mang màu sắc hài kịch quá đi!
Không khí ngưng đọng trong khách sảnh nhất thời bị đánh bay tứ tán.
Đợi Uyển Nhi trở lại sau khi trói Trịnh Vân Ảnh mang đi thì Triệu giáo chủ mới lên tiếng:
- Các vị, nay Hồng Y giáo đã tìm ra gian tế. Ta muốn hỏi các môn đồ Hồng Y dự định như thế nào?
Một nữ tử vận y phục y hệt như Uyển Nhi bước lên phía trước, ôm quyền nói:
- Tại hạ Mã Bảo Yến, đường chủ Ma Đao đường xin mạn phép có ý kiến.
- Mã đường chủ cứ nói. - Triệu giáo chủ mỉm cười.
Mã Bảo Yến khẽ gật đầu:
- Tìm ra gian tế, các tỉ muội trong Hồng Y giáo quả thực rất vui mừng. Nhưng nay Hồng Y giáo không có giáo chủ, đã như rắn mất đầu... Cho nên tại hạ thay mặt cho toàn thể các tỉ muội trong giáo cầu mong ba vị giáo chủ hãy đứng ra làm chủ, chọn cho Hồng Y giáo một vị giáo chủ mới có thể dẫn dắt các môn đồ.
Triệu giáo chủ kiên quyết lắc đầu:
- Chuyện này tuyệt đối không được! Chúng ta chỉ có thể giúp Hồng Y giáo thanh lí môn hộ. Còn chuyện chọn tân giáo chủ là việc riêng của quý giáo, ba chúng ta tuyệt đối không thể quyết định được.
- Vậy... - Mã Bảo Yến ngập ngừng.
- Không bằng quý giáo hãy chọn giáo chủ ngay lúc này. Như vậy ba chúng ta cũng có thể góp ý. - Lâm giáo chủ tiếp lời.
Trấn Thiên xoa xoa cằm, thầm nghĩ: Hồng Y giáo này cũng thật kì lạ, phàm là các giáo phái khác ngoài bốn vị trưởng lão ra thì còn có hai vị hộ pháp. Sáu người này trung thành tận tâm, dù sao cũng rất thích hợp để nhậm chức giáo chủ Hồng Y. Sao không thấy ai nhắc tới nhỉ?
Cảm thấy có chút khó hiểu, Trấn Thiên bèn nhỏ giọng hỏi hai người bên cạnh:
- Sao không thấy bốn vị trưởng lão và hai vị hộ pháp của Hồng Y giáo xuất hiện?
- Theo như ta biết thì nửa tháng trước họ đã biến mất một cách đáng ngờ. - Nguyên Minh thì thào nói.
Lục Nghị khẽ thở dài:
- Giờ thì không còn đáng ngờ nữa rồi.
Trấn Thiên nhướng mắt, gật gật đầu : Xem ra tám chín phần là đã bị Trịnh Vân Ảnh hại. Aizzz... Ả ta xuống dưới đó chắc hẳn có nhiều chuyện để nói lắm đây.
Bên kia, Mã đường chủ hướng các nhóm môn đồ, ôm quyền nói:
- Thưa các vị, từ khi tổ sư Hồng Y giáo sáng lập ra giáo phái đến nay, đã đặt ra một quy tắc . Rằng tất cả các môn đồ Hồng Y đều có quyền tham gia tỉ thí võ công để tranh chức giáo chủ. Ai khiến mọi người tâm phục thì sẽ được tôn lên làm Hồng Y giáo chủ đời tiếp theo.
Hà giáo chủ cười hào sảng, nói:
- Vậy chúng ta mau bắt đầu thôi. Việc này không thể chậm trễ được.
Ba vị giáo chủ đứng lùi sang một bên. Triệu giáo chủ mỉm cười:
- Các vị, xin cứ tự nhiên.
Các nhóm môn đồ bắt đầu xôn xao tranh luận khiến khách sảnh trở nên ầm ĩ vô cùng. Cả Trấn Thiên và Nguyên Minh cũng bị cuốn theo. Hiện tại chỉ có Lục Nghị , ba vị giáo chủ và Lâm Uyển Nhi là im lặng quan sát. Một lúc lâu sau Mã đường chủ tiến lên, chắp tay nói:
- Thưa các vị, tuy chưa tiến hành tỉ thí nhưng các tỉ muội trong Hồng Y giáo đều đồng ý tôn Lâm đường chủ lên làm Hồng Y giáo chủ đời thứ mười hai.
Lâm giáo chủ nhướng mày hỏi:
- Tại sao lại là Uyển Nhi?
Mã đường chủ mỉm cười, đáp:
- Thưa ba vị giáo chủ, hiện nay trong Hồng Y giáo chỉ có Lâm đường chủ là người có võ công cao nhất. Hơn nữa Lâm đường chủ còn là con gái của ngài và Lưu giáo chủ. Vì vậy, trên dưới Hồng Y giáo đều đồng ý tôn Lâm đường chủ lên làm tân giáo chủ!
- Không được! - Một giọng nói vang lên, chính là Uyển Nhi nãy giờ chưa từng lên tiếng.
Mọi người ngạc nhiên chú mục nhìn người thiếu nữ sắp ngồi lên bảo toạ Hồng Y giáo chủ.
Lâm Uyển Nhi thấy mọi người ngạc nhiên thì cảm thấy có chút thiếu tự nhiên, bèn hắng giọng:
- Các tỉ muội, Uyển Nhi thật sự rất cảm kích sự ưu ái mà mọi người dành cho mình. Nhưng thiết nghĩ năm xưa tổ sư Hồng Y giáo đã đặt ra nguyên tắc, yêu cầu các môn đồ phải tham gia tỉ thí một cách công bằng, chứ không phải là đóng góp ý kiến. Cho nên, chúng ta nhất định phải tuân theo!
Ngừng lại một lát, Uyển Nhi tiếp lời:
- Vì vậy, nếu có tỉ muội nào muốn tham gia tỉ thí thì xin mời hãy bước lên một bước, đừng câu nệ hay sợ hãi.
Lời của Uyển Nhi vừa dứt, nhóm môn đồ Hồng Y liền đưa mắt nhìn nhau, song lại lắc đầu. Cuối cùng vẫn không có ai tiến lên.
Trấn Thiên nãy giờ đứng khoanh tay quan sát, thấy hành động của Uyển Nhi thì cảm thấy nhàm chán vô cùng, nghĩ bụng: Lâm Uyển Nhi kia nghĩ cái gì vậy chứ? Các môn đồ Hồng Y đã đồng ý để nàng ta nhậm chức giáo chủ rồi thì còn muốn tham gia tỉ thí để làm gì? Chẳng phải là quá thừa thãi sao?
Mã Bảo Yến thấy phản ứng của mọi người bèn hít sâu một hơi, đưa ra quyết định:
-Nếu không có ai bước lên tỉ thí...
Nhưng khi nàng ta chưa nói hết câu thì đã bị một âm thanh khô khốc cắt ngang. Chỉ nghe thấy " Bịch " một tiếng, một thiếu niên là môn đồ của Thanh Trúc giáo từ đâu lao ra như tên bắn, ngã dưới đất. Mọi người lại kinh ngạc, thầm nghĩ: Đó chẳng phải là tên tiểu tử to gan đã dám nói Lâm giáo chủ ngu ngốc hay sao?
Trấn Thiên ngớ người: Cái, cái gì vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao ta lại bị đá lên đây? Aiza, thật muốn hại chết mạng cái mông già của ta mà!
Nghĩ đến đây, Trấn Thiên không khỏi bực mình bèn đứng phắt lên, trừng mắt lườm Nguyên Minh và Lục Nghị, không tự chủ mà quát lớn:
- Là tên nào trong hai ngươi đá ta lên đây hảảả...!!!?
Tiếng quát này làm rung chuyển cả đại sảnh khiến chúng nhân thất kinh, chết sững một loạt. Trấn Thiên nhìn Nguyên Minh và Lục Nghị đang há hốc mồm nhìn mình rồi lại quay sang nhìn ba vị giáo chủ phúc hắc... Khụ! Tóm lại tất cả đều đang rơi vào trạng thái xuất thần lên mây, hồn vía sớm đã lên gặp Ngọc Hoàng. Trấn Thiên cả kinh, trong lòng thầm hô to: Không xong rồi!!!
- Các, các vị... Xin cứ tiếp tục, tiếp tục... - Trấn Thiên vội hoàn hồn, ú ớ cả nửa ngày trời mới nói ra được một câu. Xong bèn vội vội vàng vàng quay về chỗ.
- Khoan đã! - Giọng nói của Triệu giáo chủ vang lên khiến hai chân Trấn Thiên như mọc rễ, không thể tiến thêm nửa bước.
Cha mẹ ơi! - Trấn Thiên rụt cổ lại - Triệu đại ca lại ra mặt rồi.
Trấn Thiên nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, chầm chậm xoay người lại, cười nịnh:
- Giáo chủ có gì chỉ dạy ạ?
- Tiểu huynh đệ muốn tham gia tỉ thí?
Hả? - Câu nói này làm cho Trấn Thiên sợ muốn chết, lưỡi như bị mèo tha mất - Lão Thiên ơi! Lại ' tiểu huynh đệ '. Aiza, rồi lại còn tỉ thí cái gì nữa chứ?
Trấn Thiên cười gượng:
- Tất nhiên là không thưa giáo chủ.
Triệu giáo chủ lại yên lặng trầm ngâm, nhìn xoáy vào đáy mắt của Trấn Thiên.
Trấn Thiên kinh hoảng, lùi về phía sau mấy bước, mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương: Triệu đại ca à, ngài đừng nhìn ta như vậy có được không? Sợ đêm nay ta gặp ác mộng mất!
Cuối cùng Triệu giáo chủ cũng buông tha cho Trấn Thiên, quay qua hỏi Lâm Uyển Nhi:
- Lâm đường chủ, người không thuộc Hồng Y giáo liệu có thể tham gia tỉ thí tranh chức giáo chủ hay không?
Uyển Nhi chau mày suy nghĩ một lúc rồi ngẩng lên, gật đầu nói:
- Hoàn toàn có thể thưa Triệu giáo chủ.
- Vậy... - Triệu giáo chủ đột ngột nắm lấy cổ tay Trấn Thiên, kéo nàng đẩy đến trước mặt Uyển Nhi - Vị tiểu huynh đệ này có thể tham gia được chứ?
Hai mắt của Trấn Thiên trợn tròn, dán sát vào lông mày, trong lòng thầm van lơn: Uyển Nhi à, ta xin cô hãy nói " Không " đi! Nếu được thì ta sẵn sàng đền đáp hậu hĩnh! ( Hiếm lắm đó)
Uyển Nhi nhìn Trấn Thiên, im lặng suy nghĩ, đôi lông mày thanh tú khẽ chau lại. Một lát sau nàng ta ngẩng lên, khẽ mỉm cười :
- Được thưa Triệu giáo chủ, cậu ấy có thể tham gia!
Khuôn mặt Trấn Thiên lúc này nếu mà đem so với cái bánh bao nhân thịt thì chỉ có hơn không có kém, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, đôi mắt nhỏ mở trừng, oán hận nghĩ: Trời hại ta rồi! Lâm Uyển Nhi, ta hận!!!
- Aiza, Tiểu Hoàng, ngươi không cần phải sợ tới mức đó chứ?
Trấn Thiên thiếu chút nữa thì thổ huyết: Cái, cái gì? Tiểu Hoàng? Sao lại dùng cái danh xưng này để gọi ta? Không phải là giống gọi... Chó cưng sao? Hừ!
Triệu giáo chủ dường như không để ý tới những hành động này, vẫn nhìn xoáy sâu vào Trấn Thiên, nhướng mày, mỉm cười nói - giọng nói có vài phần nể trọng:
- Tiểu huynh đệ này, tuy ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có thể suy nghĩ sâu xa. Triệu mỗ... Bội phục!
Hả? - Trong đầu Trấn Thiên ong lên như có hàng ngàn con muỗi vo ve bên tai - Mẹ ơi, Lão Triệu dùng kính ngữ với mình mà lại không nhìn nhận việc mình là môn đồ của Thanh Trúc giáo. Hơn nữa còn gọi mình ba tiếng ' Tiểu huynh đệ ', rồi còn nói cái gì mà ' Bội phục '. Xong rồi! Lão Triệu này chẳng lẽ đã đoán ra mình cùng Nguyên Minh và Lục Nghị không phài là môn đồ của giáo? Mà khoan, mình đã ngụy trang rất cẩn thận, nếu không phải là người trong cuộc thì không thể nhận ra. Huống chi Lão Triệu cũng không thể nhớ hết mặt của các môn đồ ( Già rồi lẩm cẩm ).
Trấn Thiên đảo mắt một cái: Trước tiên cứ phải chỉ rõ mình là đồ đệ của Lão Triệu đã, chuyện khác... Tính sau.
Nghĩ vậy Trấn Thiên bèn hít sâu một hơi, chắp tay cúi đầu, toàn thân cũng phối hợp nhịp nhàng mà run lên một cái, cao giọng nói:
- Thưa giáo chủ, đồ đệ mới nhập giáo nên lời nói có phần lỗ mãng. Mong... Mong giáo chủ trách phạt!
Ánh mắt vừa chuyển, Triệu giáo chủ quay sang nhìn Nguyên Minh và Lục Nghị, rồi quay lại nhìn Trấn Thiên, nhướng mắt hỏi:
- Ngươi mới nhập giáo, vậy còn họ?
Trấn Thiên nuốt nước bọt đánh ực:
- Họ, họ cũng vậy thưa giáo chủ.
- Xem ra ba người có quen biết nhau? - Cặp lông mày của Triệu giáo chủ ngày một nhướng cao hơn.
- Chúng đồ đệ chỉ mới biết nhau khi nãy. - Trấn Thiên cúi đầu đáp, mồ hôi lạnh túa ra.
Nghe xong câu trả lời của Trấn Thiên, Triệu giáo chủ đột nhiên mỉm cười khiến ba người đối diện biến sắc. Đoạn, ông xoay lưng, chầm chậm bước tới chỗ Lâm giáo chủ. Triệu giáo chủ vỗ vỗ vai của Lâm giáo chủ, trầm giọng nói:
- Lâm giáo chủ, vị tiểu huynh đệ kia nói rất đúng. Cái chúng ta cần không chỉ là cái mạng của ả ta.
Trấn Thiên đau khổ nghĩ: Aiza, Triệu đại ca à, ngài có thể thêm bốn từ ' Của Thanh Trúc giáo' vào sau bốn từ ' Vị tiểu huynh đệ ' được không? Ngài làm thế này chẳng phải nói bóng gió rằng ta và hai người kia không phải là môn đồ của Thanh Trúc giáo sao? Haiza, xem ra ta đã nhầm, bụng ngài còn đen hơn bụng của Hà giáo chủ nhiều!
Lâm giáo chủ thở dài, tiếp tục không cam tâm mà gật đầu. ( Tác giả chép miệng: " Xem ra tâm lí ngài bị ức chế không nhỏ nha! ", " Haizzz...")
Hà giáo chủ có vẻ nhìn ra tâm ý của Lâm giáo chủ, bèn quay sang nhìn Lâm Uyển Nhi, nói:
- Lâm tiểu thư, tiểu thư mau mang Trịnh Vân Ảnh đi. Nếu không ta e... Ngài ấy nhẫn không nổi.
Lâm Uyển Nhi chắp hai tay sau lưng vẻ đạo mạo, khẽ thở dài:
- Cha của tiểu nữ anh minh một đời, luôn hành động theo lí trí. Chỉ có chuyện này là... Haizzz...
- Người xưa có câu: " Con hơn cha là nhà có phúc ". Lâm giáo chủ sau này hoàn toàn trông cậy vào tiểu thư. - Hà giáo chủ ra vẻ đồng cảm, tiếp tục thở dài.
- Tiểu nữ hiểu...
Mọi người nhìn hai người này kẻ xướng người hoạ, rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt ngày một đen hơn của Lâm giáo chủ thì nhất thời mây đen bay đầy đầu. Chỉ có một vị nào đó hai vai đang run lên kịch liệt, ruột gan thắt vào với nhau. Trấn Thiên cảm thấy đoạn đối thoại này thật là mang màu sắc hài kịch quá đi!
Không khí ngưng đọng trong khách sảnh nhất thời bị đánh bay tứ tán.
Đợi Uyển Nhi trở lại sau khi trói Trịnh Vân Ảnh mang đi thì Triệu giáo chủ mới lên tiếng:
- Các vị, nay Hồng Y giáo đã tìm ra gian tế. Ta muốn hỏi các môn đồ Hồng Y dự định như thế nào?
Một nữ tử vận y phục y hệt như Uyển Nhi bước lên phía trước, ôm quyền nói:
- Tại hạ Mã Bảo Yến, đường chủ Ma Đao đường xin mạn phép có ý kiến.
- Mã đường chủ cứ nói. - Triệu giáo chủ mỉm cười.
Mã Bảo Yến khẽ gật đầu:
- Tìm ra gian tế, các tỉ muội trong Hồng Y giáo quả thực rất vui mừng. Nhưng nay Hồng Y giáo không có giáo chủ, đã như rắn mất đầu... Cho nên tại hạ thay mặt cho toàn thể các tỉ muội trong giáo cầu mong ba vị giáo chủ hãy đứng ra làm chủ, chọn cho Hồng Y giáo một vị giáo chủ mới có thể dẫn dắt các môn đồ.
Triệu giáo chủ kiên quyết lắc đầu:
- Chuyện này tuyệt đối không được! Chúng ta chỉ có thể giúp Hồng Y giáo thanh lí môn hộ. Còn chuyện chọn tân giáo chủ là việc riêng của quý giáo, ba chúng ta tuyệt đối không thể quyết định được.
- Vậy... - Mã Bảo Yến ngập ngừng.
- Không bằng quý giáo hãy chọn giáo chủ ngay lúc này. Như vậy ba chúng ta cũng có thể góp ý. - Lâm giáo chủ tiếp lời.
Trấn Thiên xoa xoa cằm, thầm nghĩ: Hồng Y giáo này cũng thật kì lạ, phàm là các giáo phái khác ngoài bốn vị trưởng lão ra thì còn có hai vị hộ pháp. Sáu người này trung thành tận tâm, dù sao cũng rất thích hợp để nhậm chức giáo chủ Hồng Y. Sao không thấy ai nhắc tới nhỉ?
Cảm thấy có chút khó hiểu, Trấn Thiên bèn nhỏ giọng hỏi hai người bên cạnh:
- Sao không thấy bốn vị trưởng lão và hai vị hộ pháp của Hồng Y giáo xuất hiện?
- Theo như ta biết thì nửa tháng trước họ đã biến mất một cách đáng ngờ. - Nguyên Minh thì thào nói.
Lục Nghị khẽ thở dài:
- Giờ thì không còn đáng ngờ nữa rồi.
Trấn Thiên nhướng mắt, gật gật đầu : Xem ra tám chín phần là đã bị Trịnh Vân Ảnh hại. Aizzz... Ả ta xuống dưới đó chắc hẳn có nhiều chuyện để nói lắm đây.
Bên kia, Mã đường chủ hướng các nhóm môn đồ, ôm quyền nói:
- Thưa các vị, từ khi tổ sư Hồng Y giáo sáng lập ra giáo phái đến nay, đã đặt ra một quy tắc . Rằng tất cả các môn đồ Hồng Y đều có quyền tham gia tỉ thí võ công để tranh chức giáo chủ. Ai khiến mọi người tâm phục thì sẽ được tôn lên làm Hồng Y giáo chủ đời tiếp theo.
Hà giáo chủ cười hào sảng, nói:
- Vậy chúng ta mau bắt đầu thôi. Việc này không thể chậm trễ được.
Ba vị giáo chủ đứng lùi sang một bên. Triệu giáo chủ mỉm cười:
- Các vị, xin cứ tự nhiên.
Các nhóm môn đồ bắt đầu xôn xao tranh luận khiến khách sảnh trở nên ầm ĩ vô cùng. Cả Trấn Thiên và Nguyên Minh cũng bị cuốn theo. Hiện tại chỉ có Lục Nghị , ba vị giáo chủ và Lâm Uyển Nhi là im lặng quan sát. Một lúc lâu sau Mã đường chủ tiến lên, chắp tay nói:
- Thưa các vị, tuy chưa tiến hành tỉ thí nhưng các tỉ muội trong Hồng Y giáo đều đồng ý tôn Lâm đường chủ lên làm Hồng Y giáo chủ đời thứ mười hai.
Lâm giáo chủ nhướng mày hỏi:
- Tại sao lại là Uyển Nhi?
Mã đường chủ mỉm cười, đáp:
- Thưa ba vị giáo chủ, hiện nay trong Hồng Y giáo chỉ có Lâm đường chủ là người có võ công cao nhất. Hơn nữa Lâm đường chủ còn là con gái của ngài và Lưu giáo chủ. Vì vậy, trên dưới Hồng Y giáo đều đồng ý tôn Lâm đường chủ lên làm tân giáo chủ!
- Không được! - Một giọng nói vang lên, chính là Uyển Nhi nãy giờ chưa từng lên tiếng.
Mọi người ngạc nhiên chú mục nhìn người thiếu nữ sắp ngồi lên bảo toạ Hồng Y giáo chủ.
Lâm Uyển Nhi thấy mọi người ngạc nhiên thì cảm thấy có chút thiếu tự nhiên, bèn hắng giọng:
- Các tỉ muội, Uyển Nhi thật sự rất cảm kích sự ưu ái mà mọi người dành cho mình. Nhưng thiết nghĩ năm xưa tổ sư Hồng Y giáo đã đặt ra nguyên tắc, yêu cầu các môn đồ phải tham gia tỉ thí một cách công bằng, chứ không phải là đóng góp ý kiến. Cho nên, chúng ta nhất định phải tuân theo!
Ngừng lại một lát, Uyển Nhi tiếp lời:
- Vì vậy, nếu có tỉ muội nào muốn tham gia tỉ thí thì xin mời hãy bước lên một bước, đừng câu nệ hay sợ hãi.
Lời của Uyển Nhi vừa dứt, nhóm môn đồ Hồng Y liền đưa mắt nhìn nhau, song lại lắc đầu. Cuối cùng vẫn không có ai tiến lên.
Trấn Thiên nãy giờ đứng khoanh tay quan sát, thấy hành động của Uyển Nhi thì cảm thấy nhàm chán vô cùng, nghĩ bụng: Lâm Uyển Nhi kia nghĩ cái gì vậy chứ? Các môn đồ Hồng Y đã đồng ý để nàng ta nhậm chức giáo chủ rồi thì còn muốn tham gia tỉ thí để làm gì? Chẳng phải là quá thừa thãi sao?
Mã Bảo Yến thấy phản ứng của mọi người bèn hít sâu một hơi, đưa ra quyết định:
-Nếu không có ai bước lên tỉ thí...
Nhưng khi nàng ta chưa nói hết câu thì đã bị một âm thanh khô khốc cắt ngang. Chỉ nghe thấy " Bịch " một tiếng, một thiếu niên là môn đồ của Thanh Trúc giáo từ đâu lao ra như tên bắn, ngã dưới đất. Mọi người lại kinh ngạc, thầm nghĩ: Đó chẳng phải là tên tiểu tử to gan đã dám nói Lâm giáo chủ ngu ngốc hay sao?
Trấn Thiên ngớ người: Cái, cái gì vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao ta lại bị đá lên đây? Aiza, thật muốn hại chết mạng cái mông già của ta mà!
Nghĩ đến đây, Trấn Thiên không khỏi bực mình bèn đứng phắt lên, trừng mắt lườm Nguyên Minh và Lục Nghị, không tự chủ mà quát lớn:
- Là tên nào trong hai ngươi đá ta lên đây hảảả...!!!?
Tiếng quát này làm rung chuyển cả đại sảnh khiến chúng nhân thất kinh, chết sững một loạt. Trấn Thiên nhìn Nguyên Minh và Lục Nghị đang há hốc mồm nhìn mình rồi lại quay sang nhìn ba vị giáo chủ phúc hắc... Khụ! Tóm lại tất cả đều đang rơi vào trạng thái xuất thần lên mây, hồn vía sớm đã lên gặp Ngọc Hoàng. Trấn Thiên cả kinh, trong lòng thầm hô to: Không xong rồi!!!
- Các, các vị... Xin cứ tiếp tục, tiếp tục... - Trấn Thiên vội hoàn hồn, ú ớ cả nửa ngày trời mới nói ra được một câu. Xong bèn vội vội vàng vàng quay về chỗ.
- Khoan đã! - Giọng nói của Triệu giáo chủ vang lên khiến hai chân Trấn Thiên như mọc rễ, không thể tiến thêm nửa bước.
Cha mẹ ơi! - Trấn Thiên rụt cổ lại - Triệu đại ca lại ra mặt rồi.
Trấn Thiên nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, chầm chậm xoay người lại, cười nịnh:
- Giáo chủ có gì chỉ dạy ạ?
- Tiểu huynh đệ muốn tham gia tỉ thí?
Hả? - Câu nói này làm cho Trấn Thiên sợ muốn chết, lưỡi như bị mèo tha mất - Lão Thiên ơi! Lại ' tiểu huynh đệ '. Aiza, rồi lại còn tỉ thí cái gì nữa chứ?
Trấn Thiên cười gượng:
- Tất nhiên là không thưa giáo chủ.
Triệu giáo chủ lại yên lặng trầm ngâm, nhìn xoáy vào đáy mắt của Trấn Thiên.
Trấn Thiên kinh hoảng, lùi về phía sau mấy bước, mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương: Triệu đại ca à, ngài đừng nhìn ta như vậy có được không? Sợ đêm nay ta gặp ác mộng mất!
Cuối cùng Triệu giáo chủ cũng buông tha cho Trấn Thiên, quay qua hỏi Lâm Uyển Nhi:
- Lâm đường chủ, người không thuộc Hồng Y giáo liệu có thể tham gia tỉ thí tranh chức giáo chủ hay không?
Uyển Nhi chau mày suy nghĩ một lúc rồi ngẩng lên, gật đầu nói:
- Hoàn toàn có thể thưa Triệu giáo chủ.
- Vậy... - Triệu giáo chủ đột ngột nắm lấy cổ tay Trấn Thiên, kéo nàng đẩy đến trước mặt Uyển Nhi - Vị tiểu huynh đệ này có thể tham gia được chứ?
Hai mắt của Trấn Thiên trợn tròn, dán sát vào lông mày, trong lòng thầm van lơn: Uyển Nhi à, ta xin cô hãy nói " Không " đi! Nếu được thì ta sẵn sàng đền đáp hậu hĩnh! ( Hiếm lắm đó)
Uyển Nhi nhìn Trấn Thiên, im lặng suy nghĩ, đôi lông mày thanh tú khẽ chau lại. Một lát sau nàng ta ngẩng lên, khẽ mỉm cười :
- Được thưa Triệu giáo chủ, cậu ấy có thể tham gia!
Khuôn mặt Trấn Thiên lúc này nếu mà đem so với cái bánh bao nhân thịt thì chỉ có hơn không có kém, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, đôi mắt nhỏ mở trừng, oán hận nghĩ: Trời hại ta rồi! Lâm Uyển Nhi, ta hận!!!
/24
|