Mặc dù bị thương khá nặng và sớm chìm sâu vào mộng đẹp nhưng chẳng mấy chốc Trấn Thiên đã bị đánh thức bởi vô số những âm thanh lạ, thoạt đầu thì có vẻ là tiếng bước chân, một lúc sau lại biến thành thứ thanh âm rì rầm rì rầm.
Trấn Thiên dụi dụi mắt, gượng dậy. Nàng tháo thắt lưng ra buộc vào "tay bánh tét", sau đó cố định lên cổ. Rời khỏi giường, Trấn Thiên rút lấy một thanh kiếm trong đôi song kiếm trên bàn, chém đứt một dải vải từ vạt áo, buộc vào eo làm thắt lưng, rồi loạng choạng đẩy cửa ra ngoài. Đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người khiến nàng giật mình, hai mắt tối sầm, lảo đảo ngã về phía sau.
- Giáo chủ! - Người đó lập tức đỡ lấy Trấn Thiên.
Trấn Thiên ổn định thân hình, đứng thẳng dậy. Định thần nhìn người trước mắt, nàng không khỏi kinh ngạc:
- Uyển Nhi? Sao cô lại ở đây?
Lâm Uyển Nhi buông tay Trấn Thiên ra, khẽ mỉm cười:
- Triệu giáo chủ nhắc ta đến chăm sóc cho người.
Nhất thời thụ sủng nhược kinh, khoé mắt Trấn Thiên thoáng co giật: Không cần phải chu đáo đến thế chứ?
Lâm Uyển Nhi rót một chén trà rồi đưa cho Trấn Thiên. Trấn Thiên xua xua tay, đoạn, hỏi:
- Khi nãy ta thấy ngoài kia có rất nhiều âm thanh lạ, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Lâm Uyển Nhi đặt chén trà lên bàn song liền đáp:
- Chúng ta đã bắt được số gian tế còn lại cho nên ba vị giáo chủ cùng Lâm công tử, Lý công tử đã đến mật thất tiến hành tra hỏi.
Lâm công tử? Là ai nhỉ? - Trấn Thiên nhíu mày, chợt nhớ ra Vạn Hoa kiếm pháp mà mình thay tên thành Đào Hoa kiếm pháp lúc giao đấu thì khẽ "A" lên một tiếng - Đúng rồi, là Lục Nghị, không ngờ mình chỉ uốn lưỡi vài cái mà mọi người đều tin tên hắn là "Lâm Lục Nghị". Nhưng hai cái danh hiệu sởn da gà Lâm công tử, Lý công tử này xem ra không ổn lắm.
- Uyển Nhi, làm sao mà chúng ta bắt được số gian tế đó? - Trấn Thiên tiếp tục hỏi.
Lâm Uyển Nhi khẽ cười, trả lời:
- Là nhờ kế sách của Triệu giáo chủ, ngài ấy biết một khi Trịnh Vân Ảnh bị bắt chắc chắn đồng bọn của ả sẽ ra tay, một là giải cứu, hai là diệt khẩu. Vì vậy Triệu giáo chủ đã cho loan tin rằng Trịnh Vân Ảnh đang bị giam tại biệt uyển, đồng thời cắt cử nhiều người trông coi để che mắt. Quả nhiên đến canh hai lũ gian tế kia đã tới, Độc Tôn vung một nắm bột, Huyết Tử đánh một bản đàn, Tử Khánh cùng bọn chúng giao đấu một phen, cuối cùng tóm gọn mười hai tên gian tế. Triệu giáo chủ thật cao minh!
Nói xong hai mắt Lâm Uyển Nhi đột nhiên sáng lấp lánh, hiển nhiên trong lòng đang phục Triệu giáo chủ sát đất. Trấn Thiên khinh thường liếc mắt: Cao minh cái con khỉ, chính xác hơn là phúc hắc! Mà mấy tên gian tế kia hình như không có não, kế "Thụ thượng khai hoa*" bày ra rõ ràng mà vẫn lao đầu vào. Chỉ e là cố ý để bị bắt, nếu là như vậy...
Trấn Thiên hoảng hốt, vội hỏi:
- Uyển Nhi, mật thất giam Trịnh Vân Ảnh ở đâu?
- Ở Đông Sương các thưa giáo chủ.
- Đông Sương các? - Trấn Thiên nhíu mày.
Lâm Uyển Nhi liền hoa chân múa tay chỉ đường:
- Giáo chủ hãy ra khỏi phòng, rẽ trái, sau đó đi thẳng, gặp một vườn hoa thì rẽ vào đó. Trong vườn đặt một hòn giả sơn rất lớn, ngay chính giữa có thiết kế cơ quan, nhấn vào cơ quan sẽ vào được mật thất. Nhưng hiện mọi người đang ở đó nên không cần làm nhiều công đoạn như vậy.
Trấn Thiên thở dài, thân hình khẽ động, thoáng chốc đã lao vọt ra ngoài, nhanh chóng đến mật thất.
Hai mắt Lâm Uyển Nhi trợn tròn, trong lòng không khỏi cảm khái mà thốt lên:
- Giáo chủ không hổ danh là Nho sinh của Thái Học viện, làm việc rất có trách nhiệm, xem ra sau này Hồng Y giáo có tương lai rồi.
Mà Trấn Thiên vừa chạy vừa không ngừng tính toán:
Chậc chậc, lũ gian tế kia não đâu có bị hỏng mà không phát hiện ra kế của lão Triệu cơ chứ! Nếu chúng đã biết mà vẫn cố tình chui đầu vào lưới thì chỉ có hai khả năng xảy ra, một là não chúng thực sự bị tàn, hai là chúng đang tìm cách tiếp cận Trịnh Vân Ảnh. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với ả ta thì chuyến đi này coi như công toi, đừng mong nhận được chút tiền thưởng nào từ phía Hồ phu tử!
Tuy mọi người đều cho rằng chuyện này là do Chúa phi nhúng tay vào nhưng lại không có bằng chứng, một khi ả họ Trịnh kia không còn thì mọi chuyện sẽ hỏng bét! Hừ hừ!
Bản thân mình mặc dù bị thương nhưng vẫn tận trung với nhiệm vụ, duy trì hình tượng. Lục Nghị nhìn thấy hẳn sẽ nói tốt vài câu với phu tử, tiền thưởng tăng nhiều một chút. Cao minh, rất cao minh!!! Ho ho!
Thân hình lao đi như cơn gió, chẳng mấy chốc Trấn Thiên đã ở trước cửa mật thất. Còn chưa đặt chân vào trong, đã nghe thấy tiếng quát giận giữ của Triệu giáo chủ:
- Nói mau! Là ai đã sai các ngươi đến đây?
Trấn Thiên lúc này mới tiến vào, chỉ thấy mọi người đang đứng đối diện với mười ba tên gian tế, nàng liền nhẹ nhàng lủi vào sau lưng Nguyên Minh, tất cả nhất thời không phát hiện ra. Chỉ có Nguyên Minh thân hình thoáng chốc khẽ run lên, trầm giọng thì thào:
- Mau quay về.
- Suỵt! - Trấn Thiên khẽ lắc đầu, trong lòng lại nghĩ: Vớ vẩn, ta mà quay về chẳng phải hình tượng hi sinh vì nghĩa sẽ bị phá vỡ sao?
Nguyên Minh nghe vậy liền nhăn trán, nhíu mày. Lại thấy Trịnh Vân Ảnh hừ lạnh, nhếch mép cười:
- Triệu Vân Long, chẳng phải ông đã đoán ra rồi sao? Sao còn tiếp tục hỏi?
Triệu giáo chủ nhướng mày:
- Đúng, ban đầu thì chúng ta cho là người đó, nhưng Trịnh Vân Ảnh ngươi không hề biết chính ngươi lại là người lộ ra sơ hở.
- Ông lại định giở quái chiêu gì nữa đây? Muốn chém muốn giết thì tùy, không cần vòng vo nhiều lời! - Trịnh Vân Ảnh gằn giọng.
Triệu giáo chủ khoanh hai tay trước ngực, khẽ lắc đầu:
- Chúa phi là người thế nào? Là đại thần trải ba đời vua, phế và phong hai Hoàng đế. Một người phụ nữ có thể làm được như vậy hiển nhiên không phải người tầm thường. Hành động sơ hở không phải là nguyên tắc của bà ấy.
Ngữ khí của Triệu giáo chủ vẫn mang vài phần kính trọng, hai tiếng "Chúa phi" vừa thốt ra đã khiến ánh nến bốn phía bất giác rung rung.
Hà giáo chủ lại tiếp lời:
- Giết tất cả người của Tứ trấn giang hồ gài trong các phủ đại quan, cho rút môn đồ của Hồng Y giáo về trong khoảng thời gian chúng ta bế quan, hại chết Lưu Triệt, muốn hợp nhất võ lâm. Người làm tất cả những điều này phải nói là đại ngu ngốc! Chúa phi không phải chủ mưu, Trịnh Vân Ảnh, ngươi vốn là kẻ thông minh cho nên mới được Lưu Triệt yêu thương, ưu ái. Làm ra chuyện như vậy hiển nhiên là cố ý!
Lời vừa dứt, Hà giáo chủ dịu dàng nói:
- Còn không khai?
Mọi người nhất thời kinh hoàng, lui về phía sau mấy bước, một khi Hà giáo chủ ăn nói nhẹ nhàng như vậy, chắc chắn rằng điềm xấu sắp xảy ra.
Trịnh Vân Ảnh không nói không rằng, lạnh lùng nhìn Hà giáo chủ, cười lạnh, mồm hơi động đậy, ánh mắt loé lên tia điên cuồng.
Trấn Thiên cả kinh, ánh sáng kim loại đập vào mắt. Não chưa kịp nghĩ thì chân đã phi lên trước, điểm huyệt Trịnh Vân Ảnh, đưa cánh tay lành lặn bóp miệng ả ta, nhanh chóng lấy ra một cây ngân châm dài khoảng hai tấc tẩm Miêu Cương cổ độc, ghê sợ búng tay bắn nó găm vào tường.
Xong xuôi, Trấn Thiên thở phào một hơi còn những người khác thì bị doạ cho sợ đến vãi linh hồn, há hốc mồm nhìn nàng, đến mức Trấn Thiên cảm tưởng cằm của họ sắp rơi xuống đất.
Chết! Khi nãy do hoảng hốt quá độ mà mình mới có hành động cấp tiến như vậy. Chỉ nghĩ nếu Hà giáo chủ mà có mệnh hệ gì, giang hồ dậy sóng, Hồ phu tử lại có hứng sai mình đi giải quyết thì nguy to! - Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống hai bên thái dương, Trấn Thiên cả kinh nín thở.
- Ngươi là kẻ nào? - Hà Vô Song lập tức rút kiếm.
Da đầu Trấn Thiên ngứa râm ran, nhìn sang chàng trai mặc áo đen đứng cạnh Lục Nghị, chân mày giật giật: Cái này ta phải hỏi ngươi mới đúng nha!
- Vô Song, không được vô lễ! Đây là tân giáo chủ của Hồng Y giáo! - Vẫn là định lực của Triệu giáo chủ hơn người, ông lập tức hoàn hồn, cao giọng nói.
Hà Vô Song nheo mắt nhìn Trấn Thiên một lát, ngẫm nghĩ rồi tròn mắt, vui vẻ reo lên:
- Ngươi chính là người dám nói Lâm thúc ngu ngốc?
- Vô Song! - Hà giáo chủ quắc mắt.
Hà Vô Song dường như bỏ lời của cha mình ngoài tai, chạy tới ngắm nghía rồi vỗ "bụp" một cái vào vai Trấn Thiên làm nàng hoa mày chóng mặt, nói:
- Ta rất ngưỡng mộ ngươi đó! Hôm nào rảnh đi ngắm trăng với ta.
- Khụ khụ! - Trấn Thiên sặc nước bọt, ho khan một hồi.
Khí lạnh thốc tới, sương giá đột nhiên giăng đầy, mọi người đồng loạt hắt xì, rất rất náo nhiệt. Cả đám gian tế vốn được đào tạo làm tử sĩ cũng tái mặt, run cầm cập.
Hà Vô Song có cảm giác sau lưng nóng rực, ngoảnh lại nhìn thì thấy bốn đốm lửa nhỏ đang nhảy loạn trong mắt hai vị nào đó.
Nguyên Minh túm vai trái, Lục Nghị nắm tay phải, thoáng chốc đã lôi Trấn Thiên về chỗ mình. Chúng nhân biến sắc, Hà Vô Song tức đến đỏ mặt tía tai. Từ trước đến giờ chưa có kẻ nào dám giành thứ mà hắn yêu thích. Bản tính cố chấp, Hà Vô Song liền lao lên kéo lấy vai áo Trấn Thiên.
Bị ba người này lôi lôi kéo kéo khiến các khớp xương của Trấn Thiên đau muốn rụng rời. Nàng nghiến răng, phẫn nộ hét lớn:
- Dừng lại hết cho ta!!!
Im lặng...
Ba người đang mải giành giật như bị sét đánh, lập tức buông tay. Trợn mắt nhìn Trấn Thiên. Trấn Thiên nhíu mày, lắc lắc đầu, hậm hực dời sang đứng cạnh ba vị giáo chủ phúc hắc, trong lòng oán hận không thôi:
Bà nội nó! Ta đang bị thương, nhịn đau để giữ vững hình tượng tận trung với nhiệm vụ. Mấy tên các ngươi không thương tình thì chớ lại còn gây khó dễ cho ta, mặc dù ta hiện là Hồng Y giáo chủ, của cải không ít nhưng còn phải nuôi mấy nghìn miệng ăn, chi tiêu dè sẻn, tranh ta làm gì?
Ngoảnh sang bên cạnh, nhận ra bản thân đang đứng cạnh Triệu giáo chủ thì Trấn Thiên không khỏi hối hận vạn phần, lập tứ rơi vào tình huống "Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa".
Triệu giáo chủ nheo mắt, nho nhã cười chào hỏi:
- Hoàng cô... Hoàng tiểu huynh đệ.
Trấn Thiên chắc chắn ông ta cố tình, da mặt co rúm, khoé môi co giật, nhất thời dở khóc dở cười:
- Triệu giáo chủ...!
Dứt lời, Trấn Thiên liền khom lưng tìm cách trốn sang chỗ khác, khổ nỗi chân chưa kịp phát lực thì đã bị ai đó nắm lấy cánh tay kéo lại.
- Hoàng tiểu huynh đệ, cậu ra đây lẽ nào là đã nghĩ ra biện pháp giúp bọn chúng khai ra? - Triệu giáo chủ mừng rỡ nói.
Hả? - Trấn Thiên há hốc mồm, ngoảnh lại nhìn Triệu giáo chủ - Ta bảo này lão Triệu, ta chỉ là tìm cách trốn khỏi ba tên đàn ông kia, không quan sát kĩ mới xui xẻo nhảy ra chỗ của ngài chứ nào có cao kiến gì. Mà hình như ngài có thâm thù đại hận gì với ta chăng???
- Tại hạ nào có cao kiến gì đâu thưa giáo chủ. - Trấn Thiên xua tay, cười trừ.
Triệu giáo chủ nhướng mày:
- Thật không có?
Trấn Thiên đánh hơi thấy mùi nguy hiểm liền lui về phía sau, đang định đáp lời thì đã bị một giọng nói khác xen ngang:
- Tiểu Hoàng chắc chắn có cách!
Lý Nguyên Minh! - Khuôn mặt Trấn Thiên không ngừng co giật, nghiến răng ken két. - Ta chưa đủ thảm sao?
- Đúng vậy, Hoàng tiểu huynh đệ tâm tư mẫn tiệp, hiển nhiên trong lòng đã có suy tính. - Triệu giáo chủ gật gù.
- Tiểu Hoàng rất tài giỏi! - Nguyên Minh phụ hoạ.
Bô lô ba la.
Hai tai Trấn Thiên lùng bùng, đầu ong mắt hoa, lập tức đánh đòn phủ đầu:
- Im lặng!
Lời vừa nói ra, mọi người liền sửng sốt nhìn nàng.
Trấn Thiên nhíu mày:
- Đầu tiên chúng ta cần nhốt riêng Trịnh Vân Ảnh ra đã.
- Ý cậu là... - Hà giáo chủ vuốt chòm râu đen nhánh.
Trấn Thiên liền tiếp lời:
- Tại hạ chỉ e mười hai tên gian tế kia cố tình để bị bắt hòng tiếp cận Trịnh Vân Ảnh.
Triệu giáo chủ khẽ gật đầu:
- Rất có lí! Vô Song, con mau mang ả ta đi.
- Vâng thưa thúc thúc. - Hà Vô Song cúi đầu sau đó cởi trói cho Trịnh Vân Ảnh, giải huyệt đạo rồi lôi ả ta ra ngoài.
Đợi Hà Vô Song đi khuất, Trấn Thiên lục lọi trong áo, lấy ra một lọ sứ màu đỏ, bực bội dốc lấy mười hai viên, tiến đến chỗ mấy tên gian tế, nhét vào miệng chúng mỗi người một viên, bản thân lại lẩm bẩm:
- Tam Thiên Tiếu đan là loại độc dược mà một khi trúng phải thì sẽ cười không ngừng trong ba ngày, muốn sống không được, muốn chết không xong, cuối cùng mệt mỏi quá độ, đứt ruột mà chết. Ta cá chưa đến ba ngày, các ngươi sẽ tự khai ra.
Tuy lời Trấn Thiên rất nhỏ nhưng mọi người trong mật thất lại nghe rất rõ, một trận gió lạnh thổi qua khiến họ bất giác rùng mình một cái.
Mà mười hai tên gian tế còn lại đột nhiên cười rộ lên. Tuy ánh mắt nhìn Trấn Thiên lạnh đến thấu xương nhưng lại không thể ngừng cười. Mật thất nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trấn Thiên bèn lui về chỗ, xoa xoa hai tay vào nhau, cười híp mắt,xum xoe trước Triệu giáo chủ:
- Chúng ta chỉ cần đợi nữa thôi.
- Đợi? - Triệu giáo chủ kinh ngạc.
- Đợi những tên còn lại xuất hiện. - Trấn Thiên nhướng mày.
Triệu giáo chủ bỗng cảm thấy sống lưng nhồn nhột, cộng thêm tiếng cười do mấy tên gian tế tạo ra tựa ma âm xuyên thẳng vào lỗ tai. Cuối cùng không nhịn được mà phải quay lưng về phòng.
Đứng tựa bên ngoài cửa mật thất nãy giờ, Hà Vô Song lập tức phát biểu một câu:
- Người của Thái Học viện không tầm thường chút nào!
Nguyên Minh đi qua, nghe thấy liền vỗ vai Hà Vô Song ra vẻ đồng cảm:
- Ta hiểu.
Trấn Thiên dụi dụi mắt, gượng dậy. Nàng tháo thắt lưng ra buộc vào "tay bánh tét", sau đó cố định lên cổ. Rời khỏi giường, Trấn Thiên rút lấy một thanh kiếm trong đôi song kiếm trên bàn, chém đứt một dải vải từ vạt áo, buộc vào eo làm thắt lưng, rồi loạng choạng đẩy cửa ra ngoài. Đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người khiến nàng giật mình, hai mắt tối sầm, lảo đảo ngã về phía sau.
- Giáo chủ! - Người đó lập tức đỡ lấy Trấn Thiên.
Trấn Thiên ổn định thân hình, đứng thẳng dậy. Định thần nhìn người trước mắt, nàng không khỏi kinh ngạc:
- Uyển Nhi? Sao cô lại ở đây?
Lâm Uyển Nhi buông tay Trấn Thiên ra, khẽ mỉm cười:
- Triệu giáo chủ nhắc ta đến chăm sóc cho người.
Nhất thời thụ sủng nhược kinh, khoé mắt Trấn Thiên thoáng co giật: Không cần phải chu đáo đến thế chứ?
Lâm Uyển Nhi rót một chén trà rồi đưa cho Trấn Thiên. Trấn Thiên xua xua tay, đoạn, hỏi:
- Khi nãy ta thấy ngoài kia có rất nhiều âm thanh lạ, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Lâm Uyển Nhi đặt chén trà lên bàn song liền đáp:
- Chúng ta đã bắt được số gian tế còn lại cho nên ba vị giáo chủ cùng Lâm công tử, Lý công tử đã đến mật thất tiến hành tra hỏi.
Lâm công tử? Là ai nhỉ? - Trấn Thiên nhíu mày, chợt nhớ ra Vạn Hoa kiếm pháp mà mình thay tên thành Đào Hoa kiếm pháp lúc giao đấu thì khẽ "A" lên một tiếng - Đúng rồi, là Lục Nghị, không ngờ mình chỉ uốn lưỡi vài cái mà mọi người đều tin tên hắn là "Lâm Lục Nghị". Nhưng hai cái danh hiệu sởn da gà Lâm công tử, Lý công tử này xem ra không ổn lắm.
- Uyển Nhi, làm sao mà chúng ta bắt được số gian tế đó? - Trấn Thiên tiếp tục hỏi.
Lâm Uyển Nhi khẽ cười, trả lời:
- Là nhờ kế sách của Triệu giáo chủ, ngài ấy biết một khi Trịnh Vân Ảnh bị bắt chắc chắn đồng bọn của ả sẽ ra tay, một là giải cứu, hai là diệt khẩu. Vì vậy Triệu giáo chủ đã cho loan tin rằng Trịnh Vân Ảnh đang bị giam tại biệt uyển, đồng thời cắt cử nhiều người trông coi để che mắt. Quả nhiên đến canh hai lũ gian tế kia đã tới, Độc Tôn vung một nắm bột, Huyết Tử đánh một bản đàn, Tử Khánh cùng bọn chúng giao đấu một phen, cuối cùng tóm gọn mười hai tên gian tế. Triệu giáo chủ thật cao minh!
Nói xong hai mắt Lâm Uyển Nhi đột nhiên sáng lấp lánh, hiển nhiên trong lòng đang phục Triệu giáo chủ sát đất. Trấn Thiên khinh thường liếc mắt: Cao minh cái con khỉ, chính xác hơn là phúc hắc! Mà mấy tên gian tế kia hình như không có não, kế "Thụ thượng khai hoa*" bày ra rõ ràng mà vẫn lao đầu vào. Chỉ e là cố ý để bị bắt, nếu là như vậy...
Trấn Thiên hoảng hốt, vội hỏi:
- Uyển Nhi, mật thất giam Trịnh Vân Ảnh ở đâu?
- Ở Đông Sương các thưa giáo chủ.
- Đông Sương các? - Trấn Thiên nhíu mày.
Lâm Uyển Nhi liền hoa chân múa tay chỉ đường:
- Giáo chủ hãy ra khỏi phòng, rẽ trái, sau đó đi thẳng, gặp một vườn hoa thì rẽ vào đó. Trong vườn đặt một hòn giả sơn rất lớn, ngay chính giữa có thiết kế cơ quan, nhấn vào cơ quan sẽ vào được mật thất. Nhưng hiện mọi người đang ở đó nên không cần làm nhiều công đoạn như vậy.
Trấn Thiên thở dài, thân hình khẽ động, thoáng chốc đã lao vọt ra ngoài, nhanh chóng đến mật thất.
Hai mắt Lâm Uyển Nhi trợn tròn, trong lòng không khỏi cảm khái mà thốt lên:
- Giáo chủ không hổ danh là Nho sinh của Thái Học viện, làm việc rất có trách nhiệm, xem ra sau này Hồng Y giáo có tương lai rồi.
Mà Trấn Thiên vừa chạy vừa không ngừng tính toán:
Chậc chậc, lũ gian tế kia não đâu có bị hỏng mà không phát hiện ra kế của lão Triệu cơ chứ! Nếu chúng đã biết mà vẫn cố tình chui đầu vào lưới thì chỉ có hai khả năng xảy ra, một là não chúng thực sự bị tàn, hai là chúng đang tìm cách tiếp cận Trịnh Vân Ảnh. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với ả ta thì chuyến đi này coi như công toi, đừng mong nhận được chút tiền thưởng nào từ phía Hồ phu tử!
Tuy mọi người đều cho rằng chuyện này là do Chúa phi nhúng tay vào nhưng lại không có bằng chứng, một khi ả họ Trịnh kia không còn thì mọi chuyện sẽ hỏng bét! Hừ hừ!
Bản thân mình mặc dù bị thương nhưng vẫn tận trung với nhiệm vụ, duy trì hình tượng. Lục Nghị nhìn thấy hẳn sẽ nói tốt vài câu với phu tử, tiền thưởng tăng nhiều một chút. Cao minh, rất cao minh!!! Ho ho!
Thân hình lao đi như cơn gió, chẳng mấy chốc Trấn Thiên đã ở trước cửa mật thất. Còn chưa đặt chân vào trong, đã nghe thấy tiếng quát giận giữ của Triệu giáo chủ:
- Nói mau! Là ai đã sai các ngươi đến đây?
Trấn Thiên lúc này mới tiến vào, chỉ thấy mọi người đang đứng đối diện với mười ba tên gian tế, nàng liền nhẹ nhàng lủi vào sau lưng Nguyên Minh, tất cả nhất thời không phát hiện ra. Chỉ có Nguyên Minh thân hình thoáng chốc khẽ run lên, trầm giọng thì thào:
- Mau quay về.
- Suỵt! - Trấn Thiên khẽ lắc đầu, trong lòng lại nghĩ: Vớ vẩn, ta mà quay về chẳng phải hình tượng hi sinh vì nghĩa sẽ bị phá vỡ sao?
Nguyên Minh nghe vậy liền nhăn trán, nhíu mày. Lại thấy Trịnh Vân Ảnh hừ lạnh, nhếch mép cười:
- Triệu Vân Long, chẳng phải ông đã đoán ra rồi sao? Sao còn tiếp tục hỏi?
Triệu giáo chủ nhướng mày:
- Đúng, ban đầu thì chúng ta cho là người đó, nhưng Trịnh Vân Ảnh ngươi không hề biết chính ngươi lại là người lộ ra sơ hở.
- Ông lại định giở quái chiêu gì nữa đây? Muốn chém muốn giết thì tùy, không cần vòng vo nhiều lời! - Trịnh Vân Ảnh gằn giọng.
Triệu giáo chủ khoanh hai tay trước ngực, khẽ lắc đầu:
- Chúa phi là người thế nào? Là đại thần trải ba đời vua, phế và phong hai Hoàng đế. Một người phụ nữ có thể làm được như vậy hiển nhiên không phải người tầm thường. Hành động sơ hở không phải là nguyên tắc của bà ấy.
Ngữ khí của Triệu giáo chủ vẫn mang vài phần kính trọng, hai tiếng "Chúa phi" vừa thốt ra đã khiến ánh nến bốn phía bất giác rung rung.
Hà giáo chủ lại tiếp lời:
- Giết tất cả người của Tứ trấn giang hồ gài trong các phủ đại quan, cho rút môn đồ của Hồng Y giáo về trong khoảng thời gian chúng ta bế quan, hại chết Lưu Triệt, muốn hợp nhất võ lâm. Người làm tất cả những điều này phải nói là đại ngu ngốc! Chúa phi không phải chủ mưu, Trịnh Vân Ảnh, ngươi vốn là kẻ thông minh cho nên mới được Lưu Triệt yêu thương, ưu ái. Làm ra chuyện như vậy hiển nhiên là cố ý!
Lời vừa dứt, Hà giáo chủ dịu dàng nói:
- Còn không khai?
Mọi người nhất thời kinh hoàng, lui về phía sau mấy bước, một khi Hà giáo chủ ăn nói nhẹ nhàng như vậy, chắc chắn rằng điềm xấu sắp xảy ra.
Trịnh Vân Ảnh không nói không rằng, lạnh lùng nhìn Hà giáo chủ, cười lạnh, mồm hơi động đậy, ánh mắt loé lên tia điên cuồng.
Trấn Thiên cả kinh, ánh sáng kim loại đập vào mắt. Não chưa kịp nghĩ thì chân đã phi lên trước, điểm huyệt Trịnh Vân Ảnh, đưa cánh tay lành lặn bóp miệng ả ta, nhanh chóng lấy ra một cây ngân châm dài khoảng hai tấc tẩm Miêu Cương cổ độc, ghê sợ búng tay bắn nó găm vào tường.
Xong xuôi, Trấn Thiên thở phào một hơi còn những người khác thì bị doạ cho sợ đến vãi linh hồn, há hốc mồm nhìn nàng, đến mức Trấn Thiên cảm tưởng cằm của họ sắp rơi xuống đất.
Chết! Khi nãy do hoảng hốt quá độ mà mình mới có hành động cấp tiến như vậy. Chỉ nghĩ nếu Hà giáo chủ mà có mệnh hệ gì, giang hồ dậy sóng, Hồ phu tử lại có hứng sai mình đi giải quyết thì nguy to! - Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống hai bên thái dương, Trấn Thiên cả kinh nín thở.
- Ngươi là kẻ nào? - Hà Vô Song lập tức rút kiếm.
Da đầu Trấn Thiên ngứa râm ran, nhìn sang chàng trai mặc áo đen đứng cạnh Lục Nghị, chân mày giật giật: Cái này ta phải hỏi ngươi mới đúng nha!
- Vô Song, không được vô lễ! Đây là tân giáo chủ của Hồng Y giáo! - Vẫn là định lực của Triệu giáo chủ hơn người, ông lập tức hoàn hồn, cao giọng nói.
Hà Vô Song nheo mắt nhìn Trấn Thiên một lát, ngẫm nghĩ rồi tròn mắt, vui vẻ reo lên:
- Ngươi chính là người dám nói Lâm thúc ngu ngốc?
- Vô Song! - Hà giáo chủ quắc mắt.
Hà Vô Song dường như bỏ lời của cha mình ngoài tai, chạy tới ngắm nghía rồi vỗ "bụp" một cái vào vai Trấn Thiên làm nàng hoa mày chóng mặt, nói:
- Ta rất ngưỡng mộ ngươi đó! Hôm nào rảnh đi ngắm trăng với ta.
- Khụ khụ! - Trấn Thiên sặc nước bọt, ho khan một hồi.
Khí lạnh thốc tới, sương giá đột nhiên giăng đầy, mọi người đồng loạt hắt xì, rất rất náo nhiệt. Cả đám gian tế vốn được đào tạo làm tử sĩ cũng tái mặt, run cầm cập.
Hà Vô Song có cảm giác sau lưng nóng rực, ngoảnh lại nhìn thì thấy bốn đốm lửa nhỏ đang nhảy loạn trong mắt hai vị nào đó.
Nguyên Minh túm vai trái, Lục Nghị nắm tay phải, thoáng chốc đã lôi Trấn Thiên về chỗ mình. Chúng nhân biến sắc, Hà Vô Song tức đến đỏ mặt tía tai. Từ trước đến giờ chưa có kẻ nào dám giành thứ mà hắn yêu thích. Bản tính cố chấp, Hà Vô Song liền lao lên kéo lấy vai áo Trấn Thiên.
Bị ba người này lôi lôi kéo kéo khiến các khớp xương của Trấn Thiên đau muốn rụng rời. Nàng nghiến răng, phẫn nộ hét lớn:
- Dừng lại hết cho ta!!!
Im lặng...
Ba người đang mải giành giật như bị sét đánh, lập tức buông tay. Trợn mắt nhìn Trấn Thiên. Trấn Thiên nhíu mày, lắc lắc đầu, hậm hực dời sang đứng cạnh ba vị giáo chủ phúc hắc, trong lòng oán hận không thôi:
Bà nội nó! Ta đang bị thương, nhịn đau để giữ vững hình tượng tận trung với nhiệm vụ. Mấy tên các ngươi không thương tình thì chớ lại còn gây khó dễ cho ta, mặc dù ta hiện là Hồng Y giáo chủ, của cải không ít nhưng còn phải nuôi mấy nghìn miệng ăn, chi tiêu dè sẻn, tranh ta làm gì?
Ngoảnh sang bên cạnh, nhận ra bản thân đang đứng cạnh Triệu giáo chủ thì Trấn Thiên không khỏi hối hận vạn phần, lập tứ rơi vào tình huống "Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa".
Triệu giáo chủ nheo mắt, nho nhã cười chào hỏi:
- Hoàng cô... Hoàng tiểu huynh đệ.
Trấn Thiên chắc chắn ông ta cố tình, da mặt co rúm, khoé môi co giật, nhất thời dở khóc dở cười:
- Triệu giáo chủ...!
Dứt lời, Trấn Thiên liền khom lưng tìm cách trốn sang chỗ khác, khổ nỗi chân chưa kịp phát lực thì đã bị ai đó nắm lấy cánh tay kéo lại.
- Hoàng tiểu huynh đệ, cậu ra đây lẽ nào là đã nghĩ ra biện pháp giúp bọn chúng khai ra? - Triệu giáo chủ mừng rỡ nói.
Hả? - Trấn Thiên há hốc mồm, ngoảnh lại nhìn Triệu giáo chủ - Ta bảo này lão Triệu, ta chỉ là tìm cách trốn khỏi ba tên đàn ông kia, không quan sát kĩ mới xui xẻo nhảy ra chỗ của ngài chứ nào có cao kiến gì. Mà hình như ngài có thâm thù đại hận gì với ta chăng???
- Tại hạ nào có cao kiến gì đâu thưa giáo chủ. - Trấn Thiên xua tay, cười trừ.
Triệu giáo chủ nhướng mày:
- Thật không có?
Trấn Thiên đánh hơi thấy mùi nguy hiểm liền lui về phía sau, đang định đáp lời thì đã bị một giọng nói khác xen ngang:
- Tiểu Hoàng chắc chắn có cách!
Lý Nguyên Minh! - Khuôn mặt Trấn Thiên không ngừng co giật, nghiến răng ken két. - Ta chưa đủ thảm sao?
- Đúng vậy, Hoàng tiểu huynh đệ tâm tư mẫn tiệp, hiển nhiên trong lòng đã có suy tính. - Triệu giáo chủ gật gù.
- Tiểu Hoàng rất tài giỏi! - Nguyên Minh phụ hoạ.
Bô lô ba la.
Hai tai Trấn Thiên lùng bùng, đầu ong mắt hoa, lập tức đánh đòn phủ đầu:
- Im lặng!
Lời vừa nói ra, mọi người liền sửng sốt nhìn nàng.
Trấn Thiên nhíu mày:
- Đầu tiên chúng ta cần nhốt riêng Trịnh Vân Ảnh ra đã.
- Ý cậu là... - Hà giáo chủ vuốt chòm râu đen nhánh.
Trấn Thiên liền tiếp lời:
- Tại hạ chỉ e mười hai tên gian tế kia cố tình để bị bắt hòng tiếp cận Trịnh Vân Ảnh.
Triệu giáo chủ khẽ gật đầu:
- Rất có lí! Vô Song, con mau mang ả ta đi.
- Vâng thưa thúc thúc. - Hà Vô Song cúi đầu sau đó cởi trói cho Trịnh Vân Ảnh, giải huyệt đạo rồi lôi ả ta ra ngoài.
Đợi Hà Vô Song đi khuất, Trấn Thiên lục lọi trong áo, lấy ra một lọ sứ màu đỏ, bực bội dốc lấy mười hai viên, tiến đến chỗ mấy tên gian tế, nhét vào miệng chúng mỗi người một viên, bản thân lại lẩm bẩm:
- Tam Thiên Tiếu đan là loại độc dược mà một khi trúng phải thì sẽ cười không ngừng trong ba ngày, muốn sống không được, muốn chết không xong, cuối cùng mệt mỏi quá độ, đứt ruột mà chết. Ta cá chưa đến ba ngày, các ngươi sẽ tự khai ra.
Tuy lời Trấn Thiên rất nhỏ nhưng mọi người trong mật thất lại nghe rất rõ, một trận gió lạnh thổi qua khiến họ bất giác rùng mình một cái.
Mà mười hai tên gian tế còn lại đột nhiên cười rộ lên. Tuy ánh mắt nhìn Trấn Thiên lạnh đến thấu xương nhưng lại không thể ngừng cười. Mật thất nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trấn Thiên bèn lui về chỗ, xoa xoa hai tay vào nhau, cười híp mắt,xum xoe trước Triệu giáo chủ:
- Chúng ta chỉ cần đợi nữa thôi.
- Đợi? - Triệu giáo chủ kinh ngạc.
- Đợi những tên còn lại xuất hiện. - Trấn Thiên nhướng mày.
Triệu giáo chủ bỗng cảm thấy sống lưng nhồn nhột, cộng thêm tiếng cười do mấy tên gian tế tạo ra tựa ma âm xuyên thẳng vào lỗ tai. Cuối cùng không nhịn được mà phải quay lưng về phòng.
Đứng tựa bên ngoài cửa mật thất nãy giờ, Hà Vô Song lập tức phát biểu một câu:
- Người của Thái Học viện không tầm thường chút nào!
Nguyên Minh đi qua, nghe thấy liền vỗ vai Hà Vô Song ra vẻ đồng cảm:
- Ta hiểu.
/24
|