Khoác lên mình bộ lễ phục của Hồng Y giáo chủ, bước chân vào khách sảnh, Trấn Thiên nhất thời có chút dở khóc dở cười. Nhìn quang cảnh lộng lẫy tràn ngập màu đỏ trước mắt, lại quan sát hai hàng người đang ngồi vui vẻ thưởng trà, phía sau lưng họ là các môn đồ của Tứ trấn giang hồ đứng nói chuyện rôm rả, thiết nghĩ nếu bộ lễ phục vẫn được giữ màu nguyên bản thì nàng thật có cảm giác như mình đang thành thân, chỉ khác là nàng không giống tân nương mà giống tân lang.
Theo sát phía sau, Vân Nhi cúi gằm mặt, mắt nhìn sàn nhà, trong lòng đầy ủy khuất. Khi nãy, nàng cố sống cố chết phục vụ vị tân giáo chủ này thay áo vậy mà người ta không thèm cảm kích thì thôi còn tránh nàng như tránh tà. À ừ thì nàng có điểm ngưỡng mộ giáo chủ, một thiếu niên tuổi trẻ tài cao không thích sao được? Huống chi Vân Nhi còn là nô tỳ thiếp thân của hắn. Tốt xấu gì thì Vân Nhi cũng có võ công, lại thấy mình bị xua đuổi nên lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, cho nên nàng đã "thuận tay" điểm huyệt vị giáo chủ đang chạy quanh phòng như có lửa đốt sau mông, những việc sau này quả thực rất dễ dàng. Ai...! Nhưng ông trời thật nhẫn tâm, là tự Vân Nhi đa tình.
Vừa nhìn thấy hai người bước vào, các cao thủ võ lâm đang ngồi trên ghế lập tức đứng lên, trừ bỏ Nguyên Minh, Lục Nghị, Hà Vô Song, Tứ đại quái nhân cùng ba vị giáo chủ ra thì buổi lễ nhậm chức hôm nay còn có sự tham dự của một người khác, Trấn Thiên hoàn toàn không biết y là ai. Chỉ thấy người này mặc một bộ áo dài trắng toát, tuổi trạc hai mươi, tay cầm thiết phiến[1], mặt đẹp như ngọc, tuy vận nam trang nhưng nhìn qua mọi người đều sẽ phán đoán đây là một đại mỹ nhân, không, phải nói là tiên tử hạ phàm.
- Hoàng tiểu huynh đệ. - Triệu giáo chủ vừa nhìn thấy Trấn Thiên, hai mắt liền sáng lên như bắt được vàng bất giác khiến vị đang bị chú mục lạnh sống lưng.
Những người khác thì sững người nhìn kẻ đang ngược sáng tiến vào. Cậu thiếu niên này mặc một bộ bộ trường bào đen thêu phượng, búi tóc gài chắc bởi một cây trâm bạch ngọc, mày rậm khẽ nhếch, tuy bề ngoài không bằng được hai người bạn đồng hành nhưng mặt mày thanh tú, toàn thân ẩn hiện một vầng hào quang, mang theo khí thế uy nghiêm của đấng quân vương. Chúng nhân không khỏi nín thở, trước mắt dường như hiện lên vô số ảo ảnh về sự đổi thay xã tắc về sau.
Trấn Thiên bước lên phía trước ghế ngọc, hướng mọi người, ôm quyền nói:
- Tại hạ có lễ.
Trong lòng nàng lại thầm than: Mẹ nó chứ! Lão Triệu rõ ràng đã biết thân phận của mình vậy mà vẫn một "Hoàng tiểu huynh đệ" hai "Hoàng tiểu huynh đệ", rốt cuộc lão ấy muốn gì đây? Đừng nói là muốn mượn tiền nha. Ai da, bệnh tim không có thuốc chữa đâu!
- Hoàng giáo chủ quả nhiên tuổi trẻ tài cao, tâm tư thông tuệ mẫn tiệp. Hứa mỗ bội phục. - Mỹ nhân áo trắng chợt chắp quạt, đứng dậy đưa ánh mắt phong tình về phía Trấn Thiên, ôm quyền nói.
Khóe mắt Trấn Thiên giật giật, khẽ rùng mình một cái, toàn thân chợt nổi đầy gai ốc, khóe môi run run gắng gượng nở một nụ cười:
- Ha! Đâu có, đâu có, cô nương đã quá khen rồi.
Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời im bặt, anh nhìn tôi tôi nhìn anh rồi đồng loạt chú mục nhìn Trấn Thiên.
- Hahaha! - Hà Vô Song đột nhiên ôm bụng cười lớn, cười nghiêng ngả, cười đến mức hai mắt long lanh - Cô nương? Hứa bang chủ, xem ra không chỉ có một mình Hà Vô Song ta nhầm lẫn đâu nha, lần này huynh mất hai mươi lượng rồi! Cười chết ta!
Trấn Thiên trợn mắt: Con hà mã kia, ngươi cười cái gì??? Ấy, "Hứa bang chủ"? Là ai nhỉ???? Mà mình nhầm lẫn gì chứ?
- Khụ khụ khụ. - Ba vị giáo chủ rất phối hợp, đồng loạt ho khan ba tiếng.
Các vị bị ho lao sao? Chỗ ta có thuốc đây! - Mắt của Trấn Thiên ngày một trợn to hơn.
Lại nhìn sang "mỹ nhân", chỉ thấy trên đầu y nổi đầy gân xanh, bàn tay cầm quạt nắm chặt đến mức lộ ra các khớp xương trắng bệch, khuôn mặt mỹ lệ chợt đỏ lên như tôm luộc. Nguyên Minh chép miệng, hắng giọng bước đến gần Trấn Thiên, nhìn mọi người một lượt rồi nhỏ giọng thì thào:
- Hắn không phải là nữ đâu, là bang chủ bang Huyết Hải đấy.
Chỉ một câu nói vừa thốt ra, Trấn Thiên bỗng cảm thấy mây đen bay đầy đầu, lập tức đánh mắt quan sát "mỹ nhân" một lần nữa, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, người mang sắc đẹp yêu nghiệt kia tuyệt đối không thể là nam được!
Mà lúc này, tinh thần của bang chủ bang Huyết Hải Hứa La Nguyệt đang bị đả kích nặng nề. Đường đường là một đấng nam nhi thân cao bảy thước, võ nghệ siêu quần vậy mà lại bị nhầm tưởng là nữ nhân, y thật hận bản thân không thể kiếm được cái lỗ nẻ nào để chui xuống!
-Ahaha! - Triệu giáo chủ cười khan, vội giới thiệu - Hoàng tiểu huynh đệ, đây chính là bang chủ bang Huyết Hải Hứa La Nguyệt, biết tin hôm nay lễ nhậm chức tân giáo chủ Hồng Y sẽ diễn ra cho nên cậu ấy đã đến đây để tham dự và chúc mừng.
Bang Huyết Hải? - Trấn Thiên nhíu mày, nỗi nghi hoặc bắt đầu xuất hiện trong đầu.
Bang Huyết Hải mới thành lập cách đây mấy năm, được hợp thành bởi hơn hai mươi tiểu phái, sống trên đảo Hoa Hùng, chuyên hoạt động ngoài biển. Sao nay lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, chuyện nàng được chọn làm tân giáo chủ ngoài những người có mặt tại Hồng Y tổng đà vào hôm qua ra thì không một ai được biết, vậy thì làm sao một bang chủ sống cách đây cả vài trăm dặm có thể biết mà đến? Chắc chắn có người đã đưa tin, trùng hợp thay lại là vào đúng lúc này...
Tâm tư khẽ xoay chuyển, Trấn Thiên không đợi những người khác lên tiếng mà lấy lại vẻ bình tĩnh, khẽ cười nhìn Hứa La Nguyệt, vờ đùa cợt:
- Ai da, tại hạ quả nhiên có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đã để Hứa bang chủ chê cười. Hứa bang chủ đây anh tài vô song, quả là hiếm có, chuyến này có duyên gặp gỡ quả nhiên là "Tam sinh hữu hạnh[2]".
- Hoàng giáo chủ khách sáo rồi, tại hạ chỉ là một nhân vật nhỏ trong chốn võ lâm, đừng nói võ công, đến tướng mạo cũng không thể bì được với Hoàng giáo chủ đây.
Da mặt của tên này quá dày! - Trấn Thiên rủa thầm trong bụng. - Cái gì mà "tướng mạo không bì được"? Ngươi đang giễu cợt ta à? Tốt xấu gì thì ngũ quan của ta cũng được coi là đoan chính, còn hơn loại người mang sắc đẹp yêu nghiệt, lam nhan họa thủy[3] như ngươi! Hừ hừ!
- Hứa bang chủ nói sai rồi, Hứa bang chủ đây tuổi còn trẻ mà có thể thống lĩnh một đại phái, tin tức nhanh nhạy, cộng thêm dung mạo tuyệt thế kia, quả nhiên là thiên hạ vô song. - Trấn Thiên lại ôm quyền, mâu quang sắc nhọn, khóe môi khẽ cong lên cố tình nhấn mạnh bốn chữ "dung mạo tuyệt thế". Kỳ thực, nói ra mấy từ hoa ngôn lệ ngữ như vậy nàng cũng cảm thấy nhồn nhột sống lưng, trong bụng hơi nôn nao, khó chịu vô cùng.
Ánh mắt kín đáo này của Trấn Thiên ngoài Nguyên Minh ra thì không một ai nhìn thấy, trong lòng cậu cảm thấy có chút buồn cười, con người này ngoài mặt thì không ngừng nịnh nọt vuốt mông ngựa nhưng tâm cơ thật không vừa, không biết trong bụng hắn còn chứa những gì, aizzz... Nếu hắn mà nổi giận thì không biết sẽ thế nào đây. - Nguyên Minh bất giác nhớ lại lúc Trấn Thiên cao giọng quát nạt thì không khỏi cảm thấy lạnh người, những lúc như vậy cậu ta hoàn toàn áp đảo tất cả, thậm chí nhiều khi không giận mà uy, khiến cho kẻ khác e sợ một phép. Tuy nhiên điều này rất hiếm khi xảy ra.
Những người còn lại thấy hai người này kẻ tung người hứng, lời lời nói ra tuy đều là ngươi kính ta trọng nhưng lại là miên lí tàng châm[4], sực mùi thuốc súng, nếu không dừng lại thì chỉ e một trận hỗn chiến sẽ lại xảy ra. Mà riêng một buổi hôm qua thôi bọn họ đã bị dọa cho sợ mất mật rồi!
Quả nhiên ngay lập tức Triệu giáo chủ đã lên tiếng:
- Hai vị, theo Triệu mỗ thấy thì chúng ta nên làm lễ thôi.
( Đồng thời trong đáy mắt của Triệu giáo chủ xẹt qua một tia sáng, Trấn Thiên khẽ gật đầu.)
Đối với những người trong khách sảnh lúc bấy giờ mà nói thì từng câu từng chữ mà Triệu giáo chủ nói ra chính là tiếng gọi đến từ cõi Phật, mùi thuốc súng gần như biến mất, trong lòng họ xúc động không thôi.
- Đúng, đúng vậy. - Lâm giáo chủ cười gượng.
... - Hà giáo chủ cùng Tứ đại quái nhân dường như không để ý tới, vẫn im lặng thưởng trà.
Hà Vô Song ôm kiếm với bộ dáng cà lơ phất phơ nhìn cảnh tượng thú vị trước mắt. Lục Nghị nhíu mày nhìn Trấn Thiên, lắc đầu ra hiệu. Chỉ duy có Nguyên Minh là vẫn lãnh đạm, tuy nhiên tay đã đặt vào chuôi kiếm.
Trấn Thiên vẫn nhìn Hứa La Nguyệt, khuôn mặt lạnh băng không chút biểu cảm. Chúng nhân nhất thời cảm thấy kì quái, đừng nói họ, ngay cả Nguyên Minh và Lục Nghị cũng thấy ngạc nhiên. Bình thường Trấn Thiên đối với ai cũng tỏ thái độ cẩn trọng, vuốt mông ngựa triệt để hoặc tỏ ra mờ nhạt, nhưng nay đột nhiên lại mỉa mai người khác một cách lộ liễu, cũng không có vẻ gì là sợ hãi trước kẻ trấn cả một vùng biển - Hứa La Nguyệt. Chỉ sau một đêm mà hắn như biến thành người khác.
Kì thực, mọi người không hề hay biết rằng từ hôm qua Trấn Thiên đã vô cùng ức chế, bị người ta chém cho hai nhát, lại bại lộ thân phận trước y thuật của Triệu giáo chủ, hơn nữa còn bị đẩy lên làm giáo chủ Hồng Y - đồng nghĩa với việc chém chém giết giết, không những thế nàng còn bị Triệu giáo chủ phúc hắc uy hiếp ( Tác giả: hình như không có khoản uy hiếp à nha! ).
Ai da, nàng phải chịu một bụng ấm ức mà không có chỗ phát tiết cho nên rất khó chịu. Đúng lúc đó Hứa La Nguyệt lại tặng cho nàng một ánh mắt lẳng lơ đến sởn gai ốc cộng thêm mấy lời nịnh nọt khiến người ta buồn nôn cho nên Trấn Thiên chính thức phát nộ, mặc kệ hắn ta là bang chủ Huyết Hải, Huyết Lạch[5] gì gì đó, nàng phải trút giận đã!
Mọi thứ sau đó đều rơi vào trầm mặc, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, mỗi người đều cảm thấy trên ngực như bị vật gì đó đè nặng, cơ hồ không thở nổi. Họ chỉ cảm thấy vị tân giáo chủ này mang theo một thứ khí thế kì lạ, hơn nữa khí thế này ngày một lớn hơn. Thậm chí Hứa La Nguyệt cũng không đủ tự tin mà nhìn thẳng vào cậu ta nữa, khuôn mặt của Trấn Thiên tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt tuy nhìn y nhưng dường như lại không phải ( Hữu tình chú thích: Thực ra Trấn Thiên bị "bỏ đói" từ sáng nên ánh mắt có điểm thất thần ), cảm giác nguy hiểm chợt ập đến khiến cho Hứa bang chủ cao cao tại thượng biến sắc, đành ngồi lại vị trí của mình. Triệu giáo chủ lúc này mới thở phào một hơi, mọi người trở lại chỗ ngồi. Đám môn đồ của Tứ trấn giang hồ thì như vừa thoát khỏi biển băng, trong lòng vui như mở cờ.
Ngay lập tức, lễ nhậm chức được diễn ra trong an bình, mọi căng thẳng trước đó bị phá tan khi Trấn Thiên nhận quyền trượng bằng ngọc cùng ngọc ấn cũng như cuốn bí kíp tu tập "Tụ long đả kích" của Hồng Y giáo chủ. Tiếng reo hò vang lên không dứt, Triệu giáo chủ thì đắc ý cười sảng khoái - điều rất hiếm khi xảy ra. Mọi người nhất loạt nâng chén, thống khoái uống cạn, lời tuy không nhiều nhưng lại khiến nhân tâm khoái hoạt, các môn đồ Hồng Y lúc đó dường như đã ngầm cam kết nguyện trung thành tận tụy với Hồng Y giáo chủ Hoàng Trấn Thiên.
Sự kiện này được hậu thế gọi là "Vạn tâm hợp nhất", đánh một dấu mốc quan trọng làm nền tảng xây nên một thời thịnh thế phồn hoa. Nhiều năm sau có người cảm khái mà nhớ lại mới phát hiện ra rằng khí chất Hoàng đế quân lâm thiên hạ của Trấn Thiên Nữ hoàng bắt đầu bộc lộ từ lúc đó.
Đương lúc mọi người đang say trong hương vị của mỹ tửu, của sự hoan hỉ thì Lâm Uyển Nhi từ ngoài hớt hải chạy vào, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười, cao giọng:
- Giáo chủ, bọn chúng đã đến!
Chỉ một câu thôi đã khiến cho những bậc tinh anh trong khách sảnh vui mừng thấy rõ. Trấn Thiên đặt bát rượu xuống, quay qua nhìn Triệu giáo chủ, Nguyên Minh và Lục Nghị, khẽ gật đầu. Trong lòng lại thầm hô: Ta sắp được về kinh thành rồi!
Theo sát phía sau, Vân Nhi cúi gằm mặt, mắt nhìn sàn nhà, trong lòng đầy ủy khuất. Khi nãy, nàng cố sống cố chết phục vụ vị tân giáo chủ này thay áo vậy mà người ta không thèm cảm kích thì thôi còn tránh nàng như tránh tà. À ừ thì nàng có điểm ngưỡng mộ giáo chủ, một thiếu niên tuổi trẻ tài cao không thích sao được? Huống chi Vân Nhi còn là nô tỳ thiếp thân của hắn. Tốt xấu gì thì Vân Nhi cũng có võ công, lại thấy mình bị xua đuổi nên lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, cho nên nàng đã "thuận tay" điểm huyệt vị giáo chủ đang chạy quanh phòng như có lửa đốt sau mông, những việc sau này quả thực rất dễ dàng. Ai...! Nhưng ông trời thật nhẫn tâm, là tự Vân Nhi đa tình.
Vừa nhìn thấy hai người bước vào, các cao thủ võ lâm đang ngồi trên ghế lập tức đứng lên, trừ bỏ Nguyên Minh, Lục Nghị, Hà Vô Song, Tứ đại quái nhân cùng ba vị giáo chủ ra thì buổi lễ nhậm chức hôm nay còn có sự tham dự của một người khác, Trấn Thiên hoàn toàn không biết y là ai. Chỉ thấy người này mặc một bộ áo dài trắng toát, tuổi trạc hai mươi, tay cầm thiết phiến[1], mặt đẹp như ngọc, tuy vận nam trang nhưng nhìn qua mọi người đều sẽ phán đoán đây là một đại mỹ nhân, không, phải nói là tiên tử hạ phàm.
- Hoàng tiểu huynh đệ. - Triệu giáo chủ vừa nhìn thấy Trấn Thiên, hai mắt liền sáng lên như bắt được vàng bất giác khiến vị đang bị chú mục lạnh sống lưng.
Những người khác thì sững người nhìn kẻ đang ngược sáng tiến vào. Cậu thiếu niên này mặc một bộ bộ trường bào đen thêu phượng, búi tóc gài chắc bởi một cây trâm bạch ngọc, mày rậm khẽ nhếch, tuy bề ngoài không bằng được hai người bạn đồng hành nhưng mặt mày thanh tú, toàn thân ẩn hiện một vầng hào quang, mang theo khí thế uy nghiêm của đấng quân vương. Chúng nhân không khỏi nín thở, trước mắt dường như hiện lên vô số ảo ảnh về sự đổi thay xã tắc về sau.
Trấn Thiên bước lên phía trước ghế ngọc, hướng mọi người, ôm quyền nói:
- Tại hạ có lễ.
Trong lòng nàng lại thầm than: Mẹ nó chứ! Lão Triệu rõ ràng đã biết thân phận của mình vậy mà vẫn một "Hoàng tiểu huynh đệ" hai "Hoàng tiểu huynh đệ", rốt cuộc lão ấy muốn gì đây? Đừng nói là muốn mượn tiền nha. Ai da, bệnh tim không có thuốc chữa đâu!
- Hoàng giáo chủ quả nhiên tuổi trẻ tài cao, tâm tư thông tuệ mẫn tiệp. Hứa mỗ bội phục. - Mỹ nhân áo trắng chợt chắp quạt, đứng dậy đưa ánh mắt phong tình về phía Trấn Thiên, ôm quyền nói.
Khóe mắt Trấn Thiên giật giật, khẽ rùng mình một cái, toàn thân chợt nổi đầy gai ốc, khóe môi run run gắng gượng nở một nụ cười:
- Ha! Đâu có, đâu có, cô nương đã quá khen rồi.
Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời im bặt, anh nhìn tôi tôi nhìn anh rồi đồng loạt chú mục nhìn Trấn Thiên.
- Hahaha! - Hà Vô Song đột nhiên ôm bụng cười lớn, cười nghiêng ngả, cười đến mức hai mắt long lanh - Cô nương? Hứa bang chủ, xem ra không chỉ có một mình Hà Vô Song ta nhầm lẫn đâu nha, lần này huynh mất hai mươi lượng rồi! Cười chết ta!
Trấn Thiên trợn mắt: Con hà mã kia, ngươi cười cái gì??? Ấy, "Hứa bang chủ"? Là ai nhỉ???? Mà mình nhầm lẫn gì chứ?
- Khụ khụ khụ. - Ba vị giáo chủ rất phối hợp, đồng loạt ho khan ba tiếng.
Các vị bị ho lao sao? Chỗ ta có thuốc đây! - Mắt của Trấn Thiên ngày một trợn to hơn.
Lại nhìn sang "mỹ nhân", chỉ thấy trên đầu y nổi đầy gân xanh, bàn tay cầm quạt nắm chặt đến mức lộ ra các khớp xương trắng bệch, khuôn mặt mỹ lệ chợt đỏ lên như tôm luộc. Nguyên Minh chép miệng, hắng giọng bước đến gần Trấn Thiên, nhìn mọi người một lượt rồi nhỏ giọng thì thào:
- Hắn không phải là nữ đâu, là bang chủ bang Huyết Hải đấy.
Chỉ một câu nói vừa thốt ra, Trấn Thiên bỗng cảm thấy mây đen bay đầy đầu, lập tức đánh mắt quan sát "mỹ nhân" một lần nữa, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, người mang sắc đẹp yêu nghiệt kia tuyệt đối không thể là nam được!
Mà lúc này, tinh thần của bang chủ bang Huyết Hải Hứa La Nguyệt đang bị đả kích nặng nề. Đường đường là một đấng nam nhi thân cao bảy thước, võ nghệ siêu quần vậy mà lại bị nhầm tưởng là nữ nhân, y thật hận bản thân không thể kiếm được cái lỗ nẻ nào để chui xuống!
-Ahaha! - Triệu giáo chủ cười khan, vội giới thiệu - Hoàng tiểu huynh đệ, đây chính là bang chủ bang Huyết Hải Hứa La Nguyệt, biết tin hôm nay lễ nhậm chức tân giáo chủ Hồng Y sẽ diễn ra cho nên cậu ấy đã đến đây để tham dự và chúc mừng.
Bang Huyết Hải? - Trấn Thiên nhíu mày, nỗi nghi hoặc bắt đầu xuất hiện trong đầu.
Bang Huyết Hải mới thành lập cách đây mấy năm, được hợp thành bởi hơn hai mươi tiểu phái, sống trên đảo Hoa Hùng, chuyên hoạt động ngoài biển. Sao nay lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, chuyện nàng được chọn làm tân giáo chủ ngoài những người có mặt tại Hồng Y tổng đà vào hôm qua ra thì không một ai được biết, vậy thì làm sao một bang chủ sống cách đây cả vài trăm dặm có thể biết mà đến? Chắc chắn có người đã đưa tin, trùng hợp thay lại là vào đúng lúc này...
Tâm tư khẽ xoay chuyển, Trấn Thiên không đợi những người khác lên tiếng mà lấy lại vẻ bình tĩnh, khẽ cười nhìn Hứa La Nguyệt, vờ đùa cợt:
- Ai da, tại hạ quả nhiên có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đã để Hứa bang chủ chê cười. Hứa bang chủ đây anh tài vô song, quả là hiếm có, chuyến này có duyên gặp gỡ quả nhiên là "Tam sinh hữu hạnh[2]".
- Hoàng giáo chủ khách sáo rồi, tại hạ chỉ là một nhân vật nhỏ trong chốn võ lâm, đừng nói võ công, đến tướng mạo cũng không thể bì được với Hoàng giáo chủ đây.
Da mặt của tên này quá dày! - Trấn Thiên rủa thầm trong bụng. - Cái gì mà "tướng mạo không bì được"? Ngươi đang giễu cợt ta à? Tốt xấu gì thì ngũ quan của ta cũng được coi là đoan chính, còn hơn loại người mang sắc đẹp yêu nghiệt, lam nhan họa thủy[3] như ngươi! Hừ hừ!
- Hứa bang chủ nói sai rồi, Hứa bang chủ đây tuổi còn trẻ mà có thể thống lĩnh một đại phái, tin tức nhanh nhạy, cộng thêm dung mạo tuyệt thế kia, quả nhiên là thiên hạ vô song. - Trấn Thiên lại ôm quyền, mâu quang sắc nhọn, khóe môi khẽ cong lên cố tình nhấn mạnh bốn chữ "dung mạo tuyệt thế". Kỳ thực, nói ra mấy từ hoa ngôn lệ ngữ như vậy nàng cũng cảm thấy nhồn nhột sống lưng, trong bụng hơi nôn nao, khó chịu vô cùng.
Ánh mắt kín đáo này của Trấn Thiên ngoài Nguyên Minh ra thì không một ai nhìn thấy, trong lòng cậu cảm thấy có chút buồn cười, con người này ngoài mặt thì không ngừng nịnh nọt vuốt mông ngựa nhưng tâm cơ thật không vừa, không biết trong bụng hắn còn chứa những gì, aizzz... Nếu hắn mà nổi giận thì không biết sẽ thế nào đây. - Nguyên Minh bất giác nhớ lại lúc Trấn Thiên cao giọng quát nạt thì không khỏi cảm thấy lạnh người, những lúc như vậy cậu ta hoàn toàn áp đảo tất cả, thậm chí nhiều khi không giận mà uy, khiến cho kẻ khác e sợ một phép. Tuy nhiên điều này rất hiếm khi xảy ra.
Những người còn lại thấy hai người này kẻ tung người hứng, lời lời nói ra tuy đều là ngươi kính ta trọng nhưng lại là miên lí tàng châm[4], sực mùi thuốc súng, nếu không dừng lại thì chỉ e một trận hỗn chiến sẽ lại xảy ra. Mà riêng một buổi hôm qua thôi bọn họ đã bị dọa cho sợ mất mật rồi!
Quả nhiên ngay lập tức Triệu giáo chủ đã lên tiếng:
- Hai vị, theo Triệu mỗ thấy thì chúng ta nên làm lễ thôi.
( Đồng thời trong đáy mắt của Triệu giáo chủ xẹt qua một tia sáng, Trấn Thiên khẽ gật đầu.)
Đối với những người trong khách sảnh lúc bấy giờ mà nói thì từng câu từng chữ mà Triệu giáo chủ nói ra chính là tiếng gọi đến từ cõi Phật, mùi thuốc súng gần như biến mất, trong lòng họ xúc động không thôi.
- Đúng, đúng vậy. - Lâm giáo chủ cười gượng.
... - Hà giáo chủ cùng Tứ đại quái nhân dường như không để ý tới, vẫn im lặng thưởng trà.
Hà Vô Song ôm kiếm với bộ dáng cà lơ phất phơ nhìn cảnh tượng thú vị trước mắt. Lục Nghị nhíu mày nhìn Trấn Thiên, lắc đầu ra hiệu. Chỉ duy có Nguyên Minh là vẫn lãnh đạm, tuy nhiên tay đã đặt vào chuôi kiếm.
Trấn Thiên vẫn nhìn Hứa La Nguyệt, khuôn mặt lạnh băng không chút biểu cảm. Chúng nhân nhất thời cảm thấy kì quái, đừng nói họ, ngay cả Nguyên Minh và Lục Nghị cũng thấy ngạc nhiên. Bình thường Trấn Thiên đối với ai cũng tỏ thái độ cẩn trọng, vuốt mông ngựa triệt để hoặc tỏ ra mờ nhạt, nhưng nay đột nhiên lại mỉa mai người khác một cách lộ liễu, cũng không có vẻ gì là sợ hãi trước kẻ trấn cả một vùng biển - Hứa La Nguyệt. Chỉ sau một đêm mà hắn như biến thành người khác.
Kì thực, mọi người không hề hay biết rằng từ hôm qua Trấn Thiên đã vô cùng ức chế, bị người ta chém cho hai nhát, lại bại lộ thân phận trước y thuật của Triệu giáo chủ, hơn nữa còn bị đẩy lên làm giáo chủ Hồng Y - đồng nghĩa với việc chém chém giết giết, không những thế nàng còn bị Triệu giáo chủ phúc hắc uy hiếp ( Tác giả: hình như không có khoản uy hiếp à nha! ).
Ai da, nàng phải chịu một bụng ấm ức mà không có chỗ phát tiết cho nên rất khó chịu. Đúng lúc đó Hứa La Nguyệt lại tặng cho nàng một ánh mắt lẳng lơ đến sởn gai ốc cộng thêm mấy lời nịnh nọt khiến người ta buồn nôn cho nên Trấn Thiên chính thức phát nộ, mặc kệ hắn ta là bang chủ Huyết Hải, Huyết Lạch[5] gì gì đó, nàng phải trút giận đã!
Mọi thứ sau đó đều rơi vào trầm mặc, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, mỗi người đều cảm thấy trên ngực như bị vật gì đó đè nặng, cơ hồ không thở nổi. Họ chỉ cảm thấy vị tân giáo chủ này mang theo một thứ khí thế kì lạ, hơn nữa khí thế này ngày một lớn hơn. Thậm chí Hứa La Nguyệt cũng không đủ tự tin mà nhìn thẳng vào cậu ta nữa, khuôn mặt của Trấn Thiên tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt tuy nhìn y nhưng dường như lại không phải ( Hữu tình chú thích: Thực ra Trấn Thiên bị "bỏ đói" từ sáng nên ánh mắt có điểm thất thần ), cảm giác nguy hiểm chợt ập đến khiến cho Hứa bang chủ cao cao tại thượng biến sắc, đành ngồi lại vị trí của mình. Triệu giáo chủ lúc này mới thở phào một hơi, mọi người trở lại chỗ ngồi. Đám môn đồ của Tứ trấn giang hồ thì như vừa thoát khỏi biển băng, trong lòng vui như mở cờ.
Ngay lập tức, lễ nhậm chức được diễn ra trong an bình, mọi căng thẳng trước đó bị phá tan khi Trấn Thiên nhận quyền trượng bằng ngọc cùng ngọc ấn cũng như cuốn bí kíp tu tập "Tụ long đả kích" của Hồng Y giáo chủ. Tiếng reo hò vang lên không dứt, Triệu giáo chủ thì đắc ý cười sảng khoái - điều rất hiếm khi xảy ra. Mọi người nhất loạt nâng chén, thống khoái uống cạn, lời tuy không nhiều nhưng lại khiến nhân tâm khoái hoạt, các môn đồ Hồng Y lúc đó dường như đã ngầm cam kết nguyện trung thành tận tụy với Hồng Y giáo chủ Hoàng Trấn Thiên.
Sự kiện này được hậu thế gọi là "Vạn tâm hợp nhất", đánh một dấu mốc quan trọng làm nền tảng xây nên một thời thịnh thế phồn hoa. Nhiều năm sau có người cảm khái mà nhớ lại mới phát hiện ra rằng khí chất Hoàng đế quân lâm thiên hạ của Trấn Thiên Nữ hoàng bắt đầu bộc lộ từ lúc đó.
Đương lúc mọi người đang say trong hương vị của mỹ tửu, của sự hoan hỉ thì Lâm Uyển Nhi từ ngoài hớt hải chạy vào, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười, cao giọng:
- Giáo chủ, bọn chúng đã đến!
Chỉ một câu thôi đã khiến cho những bậc tinh anh trong khách sảnh vui mừng thấy rõ. Trấn Thiên đặt bát rượu xuống, quay qua nhìn Triệu giáo chủ, Nguyên Minh và Lục Nghị, khẽ gật đầu. Trong lòng lại thầm hô: Ta sắp được về kinh thành rồi!
/24
|