Chương 2045
Nói đoạn, hắn ngả người nhắm mắt, ngủ.
Từ Chân vẫn chằm chằm nhìn Diệp Quân, nhưng lúc này, Diệp Quân đã ngủ rồi.
Hồi lâu sau, cô ta mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt.
Hôm sau.
Trời mới tờ mờ sáng, Diệp Quân đã tỉnh dậy, nhận ra điều bất thường, hắn quay người sang, thấy Từ Chân lại ngủ trong lòng mình, đầu gối lên cánh tay hắn.
Từ Chân đang co người nằm trong lòng hắn, nửa người áp sát bên người hắn, mềm mại ấm áp vô cùng.
Máu trong huyết quản Diệp Quân như sôi lên.
Song, thoáng chốc hắn đã trấn áp được.
Diệp Quân cười cười, chậm rãi nhắm mắt, hơi men tối qua còn chưa tan hết, hiện giờ hắn vẫn thấy choáng váng đầu óc.
Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!
Trong đầu hắn chợt hiện ra bóng dáng cô gái áo bào trắng hôm qua.
Hai bên vừa gặp mặt, không cần nói bất kì một câu thừa thãi nào, lập tức ra tay.
Hắn là vua của vũ trụ Quan Huyên, có rất nhiều khi, dù hắn không đụng đến ai nhưng người ta cũng sẽ tự tới gây hấn với hắn.
Thực lực!
Thời gian của mình thực sự không còn nhiều.
Hiện giờ kiếm đạo của hắn đã tăng cao nhiều lần, nếu khôi phục thực lực, không bị áp chế, Vĩnh Sinh Đại Đế chắc chắn đã không còn là đối thủ của hắn, nhưng hắn biết, như thế còn xa mới đủ, bởi vì kẻ địch có lẽ cũng sẽ thăng cấp.
Đại Đế!
Phải tìm biện pháp đạt được cảnh giới Đại Đế.
Đương nhiên, cảnh giới Đại Đế cũng còn chưa đủ cao, bởi vì tiếp theo, rất có thể có những đối thủ như Vũ Trụ Kiếp, Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hoặc một vài kẻ địch chưa rõ.
Thời gian của mình thực sự không có nhiều lắm.
Sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm nghị, bởi hắn biết, mình không thể cứ mãi dựa vào An tiền bối cùng những người khác.
Đúng lúc này, Từ Chân đang nằm trong lòng hắn đột nhiên cử động.
Diệp Quân dứt khỏi dòng suy tư, cúi đầu nhìn Từ Chân, Từ Chân chậm rãi mở mắt, nhìn lên phía Diệp Quân, bốn mắt chạm nhau.
Từ Chân mỉm cười, vùi đầu vào ngực hắn, nói: “Thì ra vòng tay của đàn ông là như thế sao”.
Diệp Quân cũng cười cười, tay phải ôm lấy vai Từ Chân.
Từ Chân ngẩng lên nhìn Diệp Quân, hắn không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Khóe miệng Từ Chân thoáng cong lên: “Hiện giờ tư tưởng biến thành thuần khiết rồi”.
Diệp Quân cười bảo: “Không biết vì sao, khi ôm Chân tỷ, ta luôn có cảm giác an toàn”.
Từ Chân chớp mắt: “Cảm giác an toàn?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Từ Chân cười hỏi: “Không suy nghĩ lung tung?”
Diệp Quân do dự giây lát mới nói: “Thỉnh thoảng cũng nghĩ lan man một chút”.
Nghe Diệp Quân nói thế, nụ cười trên môi Từ Chân bỗng trở nên rạng rỡ bất ngờ: “Coi như cậu còn thành thật”.
Diệp Quân hỏi: “Tỷ có để ý điều đó không?”
Từ Chân chỉ cười cười không đáp.
Diệp Quân trầm mặc.
Cô gái trước mắt đây không quá giống những cô gái khác, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ và ý đồ của người này, ở cạnh cô ta cứ có cảm giác sẽ bị bắt chẹt không chạy được.
Từ Chân đột nhiên nhắc: “Dậy ăn thôi, còn phải làm việc”.
Nói xong, cô ta định ngồi dậy, nhưng Diệp Quân bỗng nói: “Chân tỷ, bây giờ trong tỷ chỉ có một mặt nhân tính, đúng không?”
Từ Chân nhìn Diệp Quân, cười nói: “Cậu sợ ta hai mặt?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Chân bảo: “Không cần nghĩ linh tinh, ta chính là ta, ta mà cậu nhìn thấy lúc này chính là ta chân thật nhất”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ra là thế”.
Từ Chân nói: “Ta đi nấu mì”.
Cô ta đứng dậy, đi vào phòng bếp.
Nói đoạn, hắn ngả người nhắm mắt, ngủ.
Từ Chân vẫn chằm chằm nhìn Diệp Quân, nhưng lúc này, Diệp Quân đã ngủ rồi.
Hồi lâu sau, cô ta mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt.
Hôm sau.
Trời mới tờ mờ sáng, Diệp Quân đã tỉnh dậy, nhận ra điều bất thường, hắn quay người sang, thấy Từ Chân lại ngủ trong lòng mình, đầu gối lên cánh tay hắn.
Từ Chân đang co người nằm trong lòng hắn, nửa người áp sát bên người hắn, mềm mại ấm áp vô cùng.
Máu trong huyết quản Diệp Quân như sôi lên.
Song, thoáng chốc hắn đã trấn áp được.
Diệp Quân cười cười, chậm rãi nhắm mắt, hơi men tối qua còn chưa tan hết, hiện giờ hắn vẫn thấy choáng váng đầu óc.
Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!
Trong đầu hắn chợt hiện ra bóng dáng cô gái áo bào trắng hôm qua.
Hai bên vừa gặp mặt, không cần nói bất kì một câu thừa thãi nào, lập tức ra tay.
Hắn là vua của vũ trụ Quan Huyên, có rất nhiều khi, dù hắn không đụng đến ai nhưng người ta cũng sẽ tự tới gây hấn với hắn.
Thực lực!
Thời gian của mình thực sự không còn nhiều.
Hiện giờ kiếm đạo của hắn đã tăng cao nhiều lần, nếu khôi phục thực lực, không bị áp chế, Vĩnh Sinh Đại Đế chắc chắn đã không còn là đối thủ của hắn, nhưng hắn biết, như thế còn xa mới đủ, bởi vì kẻ địch có lẽ cũng sẽ thăng cấp.
Đại Đế!
Phải tìm biện pháp đạt được cảnh giới Đại Đế.
Đương nhiên, cảnh giới Đại Đế cũng còn chưa đủ cao, bởi vì tiếp theo, rất có thể có những đối thủ như Vũ Trụ Kiếp, Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hoặc một vài kẻ địch chưa rõ.
Thời gian của mình thực sự không có nhiều lắm.
Sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm nghị, bởi hắn biết, mình không thể cứ mãi dựa vào An tiền bối cùng những người khác.
Đúng lúc này, Từ Chân đang nằm trong lòng hắn đột nhiên cử động.
Diệp Quân dứt khỏi dòng suy tư, cúi đầu nhìn Từ Chân, Từ Chân chậm rãi mở mắt, nhìn lên phía Diệp Quân, bốn mắt chạm nhau.
Từ Chân mỉm cười, vùi đầu vào ngực hắn, nói: “Thì ra vòng tay của đàn ông là như thế sao”.
Diệp Quân cũng cười cười, tay phải ôm lấy vai Từ Chân.
Từ Chân ngẩng lên nhìn Diệp Quân, hắn không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Khóe miệng Từ Chân thoáng cong lên: “Hiện giờ tư tưởng biến thành thuần khiết rồi”.
Diệp Quân cười bảo: “Không biết vì sao, khi ôm Chân tỷ, ta luôn có cảm giác an toàn”.
Từ Chân chớp mắt: “Cảm giác an toàn?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Từ Chân cười hỏi: “Không suy nghĩ lung tung?”
Diệp Quân do dự giây lát mới nói: “Thỉnh thoảng cũng nghĩ lan man một chút”.
Nghe Diệp Quân nói thế, nụ cười trên môi Từ Chân bỗng trở nên rạng rỡ bất ngờ: “Coi như cậu còn thành thật”.
Diệp Quân hỏi: “Tỷ có để ý điều đó không?”
Từ Chân chỉ cười cười không đáp.
Diệp Quân trầm mặc.
Cô gái trước mắt đây không quá giống những cô gái khác, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ và ý đồ của người này, ở cạnh cô ta cứ có cảm giác sẽ bị bắt chẹt không chạy được.
Từ Chân đột nhiên nhắc: “Dậy ăn thôi, còn phải làm việc”.
Nói xong, cô ta định ngồi dậy, nhưng Diệp Quân bỗng nói: “Chân tỷ, bây giờ trong tỷ chỉ có một mặt nhân tính, đúng không?”
Từ Chân nhìn Diệp Quân, cười nói: “Cậu sợ ta hai mặt?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Chân bảo: “Không cần nghĩ linh tinh, ta chính là ta, ta mà cậu nhìn thấy lúc này chính là ta chân thật nhất”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ra là thế”.
Từ Chân nói: “Ta đi nấu mì”.
Cô ta đứng dậy, đi vào phòng bếp.
/4376
|