Chương 2056
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Từ Chân kéo tay Diệp Quân, sau đó nói: “Nghỉ ngơi chút đi, mấy tiếng nữa mới đến”.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đám mây trắng như một biển mây, không nhìn thấy điểm cuối.
Đây là lần thứ hai hắn đi phương tiện này.
Lần đầu đi cứ thế rơi xuống, mong là lần này đừng có chuyện gì ngoài ý muốn.
Nói thật thì hắn vẫn hơi sợ.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng hỏi: “Chân tỷ, ta từng gặp một chuyện ở gia tộc Hiên Viên, ta phát hiện trước kia đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả từng đến ngôi sao màu xanh này, bọn họ đến nơi này làm gì vậy?”
Từ Chân mỉm cười: “Lấy đồ”.
Diệp Quân nhíu mày: “Lấy đồ?”
Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân tò mò: “Lấy cái gì cơ?”
Từ Chân nói: “Nơi mà chúng ta đến lần này có một món thần vật, thần vật đó là mục đích năm đó họ đến ngôi sao màu xanh. Nhưng năm đó vì một số lý do đặc biệt, họ đã không thể thành công”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Thực lực của người phụ nữ đồ trắng đó rất mạnh, theo lý người ở ngôi sao màu xanh không thể ngăn được người đó, tại sao…”
Từ Chân bình tĩnh nói: “Nơi này có người canh giữ”.
Diệp Quân hỏi: “Ai?”
Từ Chân lắc đầu: “Ta không quen, ta chỉ biết đối phương ở trên Hỏa Tinh, từ khi ngôi sao màu xanh này xuất hiện, đối phương đã bảo vệ ở đó rồi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Nghe Từ Chân nói thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Từ khi ngôi sao xanh này xuất hiện, đối phương đã canh giữ ở đó.
Thế thì đã sống bao nhiêu năm rồi?
Nghĩ kỹ lại thì cảm thấy đáng sợ.
Diệp Quân nói: “Ngôi sao màu xanh này tồn tại rất nhiều bí mật mà nhiều người không biết”.
Từ Chân cười nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân lặng thinh, bỗng dưng hắn nhận ra mình thật nhỏ bé trong vũ trụ bao la này. Không chỉ hắn mà không biết bao nhiêu người trong vũ trụ bao la này chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ.
Vũ trụ bao la mênh mông, vô tận.
Vẫn nên hạ thấp mình xuống, khiêm tốn một chút.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân nói: “Món đồ mà chúng ta đi lấy lần này là món đồ năm đó đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả muốn lấy à?”
Từ Chân gật đầu.
Diệp Quân khó hiểu: “Người trên Hỏa Tinh đó sẽ cho chúng ta lấy đồ đi sao?”
Từ Chân nói: “Sẽ cho thôi”.
Diệp Quân ngờ vực: “Tại sao?”
Từ Chân mỉm cười không nói.
Diệp Quân cạn lời.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Từ Chân kéo tay Diệp Quân, sau đó nói: “Nghỉ ngơi chút đi, mấy tiếng nữa mới đến”.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đám mây trắng như một biển mây, không nhìn thấy điểm cuối.
Đây là lần thứ hai hắn đi phương tiện này.
Lần đầu đi cứ thế rơi xuống, mong là lần này đừng có chuyện gì ngoài ý muốn.
Nói thật thì hắn vẫn hơi sợ.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng hỏi: “Chân tỷ, ta từng gặp một chuyện ở gia tộc Hiên Viên, ta phát hiện trước kia đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả từng đến ngôi sao màu xanh này, bọn họ đến nơi này làm gì vậy?”
Từ Chân mỉm cười: “Lấy đồ”.
Diệp Quân nhíu mày: “Lấy đồ?”
Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân tò mò: “Lấy cái gì cơ?”
Từ Chân nói: “Nơi mà chúng ta đến lần này có một món thần vật, thần vật đó là mục đích năm đó họ đến ngôi sao màu xanh. Nhưng năm đó vì một số lý do đặc biệt, họ đã không thể thành công”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Thực lực của người phụ nữ đồ trắng đó rất mạnh, theo lý người ở ngôi sao màu xanh không thể ngăn được người đó, tại sao…”
Từ Chân bình tĩnh nói: “Nơi này có người canh giữ”.
Diệp Quân hỏi: “Ai?”
Từ Chân lắc đầu: “Ta không quen, ta chỉ biết đối phương ở trên Hỏa Tinh, từ khi ngôi sao màu xanh này xuất hiện, đối phương đã bảo vệ ở đó rồi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Nghe Từ Chân nói thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Từ khi ngôi sao xanh này xuất hiện, đối phương đã canh giữ ở đó.
Thế thì đã sống bao nhiêu năm rồi?
Nghĩ kỹ lại thì cảm thấy đáng sợ.
Diệp Quân nói: “Ngôi sao màu xanh này tồn tại rất nhiều bí mật mà nhiều người không biết”.
Từ Chân cười nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân lặng thinh, bỗng dưng hắn nhận ra mình thật nhỏ bé trong vũ trụ bao la này. Không chỉ hắn mà không biết bao nhiêu người trong vũ trụ bao la này chẳng qua chỉ là một hạt cát nhỏ.
Vũ trụ bao la mênh mông, vô tận.
Vẫn nên hạ thấp mình xuống, khiêm tốn một chút.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân nói: “Món đồ mà chúng ta đi lấy lần này là món đồ năm đó đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả muốn lấy à?”
Từ Chân gật đầu.
Diệp Quân khó hiểu: “Người trên Hỏa Tinh đó sẽ cho chúng ta lấy đồ đi sao?”
Từ Chân nói: “Sẽ cho thôi”.
Diệp Quân ngờ vực: “Tại sao?”
Từ Chân mỉm cười không nói.
Diệp Quân cạn lời.
/4376
|