Chương 2131
Diệp Quân lắc đầu cười.
Từ Thụ cười nói: “Muốn sớm gặp được nó à?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Thụ mỉm cười: “Ba năm, chỉ là chuyện trong một cái búng tay”.
Diệp Quân cười nói: “Cũng đúng”.
Hắn ôm lấy Từ Thụ, sau đó khẽ nói: “Hôm nay ta ngủ ở đây được không?”
Mặt Từ Thụ đỏ bừng, nàng ta không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Diệp Quân.
Tay phải Diệp Quân bỗng luồn vào trong áo Từ Thụ, nhẹ nhàng xoa bụng dưới của nàng ta.
Cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của Diệp Quân, Từ Thụ trở nên căng thẳng, sợ hắn sẽ trượt lên trên hoặc sờ xuống dưới.
Lần này Diệp Quân rất thành thật, chỉ nhẹ nhàng xoa bụng Từ Thụ không làm loạn.
Thấy Diệp Quân không làm loạn, Từ Thụ cũng thầm thở phào, nàng ta khẽ nói: “Huynh sắp rời khỏi hệ Ngân Hà rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đến lúc đó đi chung nhé”.
Từ Thụ không nói gì.
Diệp Quân nói: “Không muốn đi à?”
Từ Thụ bỗng hỏi: “Huynh có thể cảm nhận được Vũ Trụ Kiếp sao?”
Diệp Quân nhíu mày: “Vũ Trụ Kiếp xảy ra vấn đề gì à?”
Từ Thụ gật đầu: “Ừ”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm: “Lẽ nào là sắp phát nổ toàn diện?”
Từ Thụ khẽ lắc đầu: “Ta không biết, bọn ta hỏi đại tỷ, đại tỷ chỉ nói không sao, đừng lo, nhưng…”
Nói đến đây ánh mắt nàng ta hiện lên vẻ lo lắng.
Từ Thụ im lặng.
Vũ Trụ Kiếp.
Hắn chỉ từng thấy một lần nhưng lần đó khiến hắn có ấn tượng sâu sắc, đến nay nhớ lại vẫn cảm thấy sợ.
Mà đó chỉ là một góc núi băng của Vũ Trụ Kiếp.
Có thể tưởng tượng cả Vũ Trụ Kiếp đáng sợ đến mức nào.
Chân tỷ có thể áp chế được sao?
Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn cũng không biết.
Trước khi rời khỏi hệ Ngân Hà thì phải đi gặp cha và cô cô, đến lúc đó có thể hỏi.
Không lâu sau hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Từ Thụ mở mắt ra, không biết cảm nhận được gì mặt nàng ta đỏ ửng, hóa ta là tay Diệp Quân đã dịch lên trên.
Lúc này tay Diệp Quân hơi dùng sức.
Cả người Từ Thụ run rẩy, hai tay nắm chặt lấy tay Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng cúi xuống bên tai Từ Thụ, khẽ nói: “Được không?”
Hai gò má Từ Thụ ráng hồng, không nói gì.
“Ư…”
Từ Thụ bỗng khẽ rên.
Có câu:
Miệng cũng bận.
Tay cũng bận.
Người đẹp e thẹn, không hề phòng bị.
Hai chỗ trêu người đỏ ửng.
Cây giáo dài đâm vỡ nhụy hoa.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Từ Thụ cười nói: “Muốn sớm gặp được nó à?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Thụ mỉm cười: “Ba năm, chỉ là chuyện trong một cái búng tay”.
Diệp Quân cười nói: “Cũng đúng”.
Hắn ôm lấy Từ Thụ, sau đó khẽ nói: “Hôm nay ta ngủ ở đây được không?”
Mặt Từ Thụ đỏ bừng, nàng ta không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Diệp Quân.
Tay phải Diệp Quân bỗng luồn vào trong áo Từ Thụ, nhẹ nhàng xoa bụng dưới của nàng ta.
Cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của Diệp Quân, Từ Thụ trở nên căng thẳng, sợ hắn sẽ trượt lên trên hoặc sờ xuống dưới.
Lần này Diệp Quân rất thành thật, chỉ nhẹ nhàng xoa bụng Từ Thụ không làm loạn.
Thấy Diệp Quân không làm loạn, Từ Thụ cũng thầm thở phào, nàng ta khẽ nói: “Huynh sắp rời khỏi hệ Ngân Hà rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đến lúc đó đi chung nhé”.
Từ Thụ không nói gì.
Diệp Quân nói: “Không muốn đi à?”
Từ Thụ bỗng hỏi: “Huynh có thể cảm nhận được Vũ Trụ Kiếp sao?”
Diệp Quân nhíu mày: “Vũ Trụ Kiếp xảy ra vấn đề gì à?”
Từ Thụ gật đầu: “Ừ”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm: “Lẽ nào là sắp phát nổ toàn diện?”
Từ Thụ khẽ lắc đầu: “Ta không biết, bọn ta hỏi đại tỷ, đại tỷ chỉ nói không sao, đừng lo, nhưng…”
Nói đến đây ánh mắt nàng ta hiện lên vẻ lo lắng.
Từ Thụ im lặng.
Vũ Trụ Kiếp.
Hắn chỉ từng thấy một lần nhưng lần đó khiến hắn có ấn tượng sâu sắc, đến nay nhớ lại vẫn cảm thấy sợ.
Mà đó chỉ là một góc núi băng của Vũ Trụ Kiếp.
Có thể tưởng tượng cả Vũ Trụ Kiếp đáng sợ đến mức nào.
Chân tỷ có thể áp chế được sao?
Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn cũng không biết.
Trước khi rời khỏi hệ Ngân Hà thì phải đi gặp cha và cô cô, đến lúc đó có thể hỏi.
Không lâu sau hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Từ Thụ mở mắt ra, không biết cảm nhận được gì mặt nàng ta đỏ ửng, hóa ta là tay Diệp Quân đã dịch lên trên.
Lúc này tay Diệp Quân hơi dùng sức.
Cả người Từ Thụ run rẩy, hai tay nắm chặt lấy tay Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng cúi xuống bên tai Từ Thụ, khẽ nói: “Được không?”
Hai gò má Từ Thụ ráng hồng, không nói gì.
“Ư…”
Từ Thụ bỗng khẽ rên.
Có câu:
Miệng cũng bận.
Tay cũng bận.
Người đẹp e thẹn, không hề phòng bị.
Hai chỗ trêu người đỏ ửng.
Cây giáo dài đâm vỡ nhụy hoa.
/4376
|