Lúc này cả người Diệp Quân xuất hiện một bộ áo giáp rồng màu vàng, quanh người còn có khí tức của rồng.
Thấy Diệp Quân không sao, mấy người Từ Thiên đều thở phào.
Lúc này đám người Thiên Xích ở đằng xa cũng thở phào, đều lùi đến cạnh Diệp Quân bảo vệ cho hắn.
Người đồ đen bí ẩn đánh lén Diệp Quân vừa rồi bỗng dần biến mất.
Mọi người cũng không cảm nhận được sự tồn tại của người này.
Tiểu Tháp nói: “Một ngàn trượng về phía bên phải”.
Diệp Quân lau máu trên khóe miệng: “Tháp gia, tại sao trước đó ngươi không nhắc chứ?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ta quên”.
Diệp Quân: “…”
Từ Thiên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, cường giả chi viện của Ác Đạo Minh đến rồi”.
Diệp Quân nhìn Bát điện chủ phía xa, lúc này quanh người Bát điện chủ được bao bọc bởi khí tức màu đen, cánh tay phải cực kỳ đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu, khí tức cả người vừa kỳ lạ vừa mạnh.
Phía sau Bát điện chủ chỉ còn lại ba cường giả cảnh giới Khai Đạo.
Diệp Quân lặng thinh, hắn vốn muốn giế t chết các cường giả cảnh giới Khai Đạo phía sau Bát điện chủ trước, sau đó cùng đối phó với Bát điện chủ này, nhưng hắn không ngờ các cường giả cảnh giới Khai Đạo của Ác Đạo Minh lại khó đối phó như thế.
Thiên Xích bỗng nói: “Cậu Diệp, rút trước à?”
Lúc này ông ta thấy chỉ mấy người họ mà muốn tiêu diệt được Bát điện chủ này quả thật hơi phi thực tế.
Thực lực của Bát điện chủ rất mạnh, nếu đối phương không muốn đánh, cả đám họ có hợp sức cũng chẳng thể làm gì đối phương được.
“Đi?”
Bát điện chủ bật cười: “Bây giờ mới muốn đi có phải quá muộn rồi không?”
Gã vừa dứt lời, thời không ở phía xa bỗng sùng sục, sau đó một tiếng cười vang lên ở cuối chân trời: “Tấn công Ác Đạo Minh? Thú vị đấy”.
Vừa dứt lời.
Vèo!
Thời không bên phải của Bát điện chủ đột nhiên nổ tung, một người đàn ông trung niên bước ra, người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo màu tím nhạt, tay phải cầm một viên đá đen sẫm, một chữ “Võ” được khắc trên viên đá đó.
“Là Võ Tuyệt”.
Tú Võ bỗng trầm giọng nói: “Ông ta thế mà cũng là người của Ác Đạo Minh”.
Nghe đến cái tên này, sắc mặt mấy người Thiên Xích trở nên khó coi.
Võ Tuyệt!
Dĩ nhiên là họ biết người này, người này đã từng đánh bại Tam Trọng Thiên, tuyệt thế của võ đạo.
Hễ là người có thể đánh được Tam Trọng Thiên thì đều là cao thủ trong cao thủ.
Sau khi bước ra, Võ Tuyệt nhìn mấy người Diệp Quân, mặt đầy vẻ khinh thường: “Một đám ô hợp”.
Nói rồi ông ta giơ tay lên tung ra một quyền.
Gần như cùng lúc đó Cương Chủ bên cạnh Diệp Quân bỗng lao đến trước cho đối phương một quyền.
Thấy Diệp Quân không sao, mấy người Từ Thiên đều thở phào.
Lúc này đám người Thiên Xích ở đằng xa cũng thở phào, đều lùi đến cạnh Diệp Quân bảo vệ cho hắn.
Người đồ đen bí ẩn đánh lén Diệp Quân vừa rồi bỗng dần biến mất.
Mọi người cũng không cảm nhận được sự tồn tại của người này.
Tiểu Tháp nói: “Một ngàn trượng về phía bên phải”.
Diệp Quân lau máu trên khóe miệng: “Tháp gia, tại sao trước đó ngươi không nhắc chứ?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ta quên”.
Diệp Quân: “…”
Từ Thiên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, cường giả chi viện của Ác Đạo Minh đến rồi”.
Diệp Quân nhìn Bát điện chủ phía xa, lúc này quanh người Bát điện chủ được bao bọc bởi khí tức màu đen, cánh tay phải cực kỳ đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu, khí tức cả người vừa kỳ lạ vừa mạnh.
Phía sau Bát điện chủ chỉ còn lại ba cường giả cảnh giới Khai Đạo.
Diệp Quân lặng thinh, hắn vốn muốn giế t chết các cường giả cảnh giới Khai Đạo phía sau Bát điện chủ trước, sau đó cùng đối phó với Bát điện chủ này, nhưng hắn không ngờ các cường giả cảnh giới Khai Đạo của Ác Đạo Minh lại khó đối phó như thế.
Thiên Xích bỗng nói: “Cậu Diệp, rút trước à?”
Lúc này ông ta thấy chỉ mấy người họ mà muốn tiêu diệt được Bát điện chủ này quả thật hơi phi thực tế.
Thực lực của Bát điện chủ rất mạnh, nếu đối phương không muốn đánh, cả đám họ có hợp sức cũng chẳng thể làm gì đối phương được.
“Đi?”
Bát điện chủ bật cười: “Bây giờ mới muốn đi có phải quá muộn rồi không?”
Gã vừa dứt lời, thời không ở phía xa bỗng sùng sục, sau đó một tiếng cười vang lên ở cuối chân trời: “Tấn công Ác Đạo Minh? Thú vị đấy”.
Vừa dứt lời.
Vèo!
Thời không bên phải của Bát điện chủ đột nhiên nổ tung, một người đàn ông trung niên bước ra, người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo màu tím nhạt, tay phải cầm một viên đá đen sẫm, một chữ “Võ” được khắc trên viên đá đó.
“Là Võ Tuyệt”.
Tú Võ bỗng trầm giọng nói: “Ông ta thế mà cũng là người của Ác Đạo Minh”.
Nghe đến cái tên này, sắc mặt mấy người Thiên Xích trở nên khó coi.
Võ Tuyệt!
Dĩ nhiên là họ biết người này, người này đã từng đánh bại Tam Trọng Thiên, tuyệt thế của võ đạo.
Hễ là người có thể đánh được Tam Trọng Thiên thì đều là cao thủ trong cao thủ.
Sau khi bước ra, Võ Tuyệt nhìn mấy người Diệp Quân, mặt đầy vẻ khinh thường: “Một đám ô hợp”.
Nói rồi ông ta giơ tay lên tung ra một quyền.
Gần như cùng lúc đó Cương Chủ bên cạnh Diệp Quân bỗng lao đến trước cho đối phương một quyền.
/4376
|