Rầm!
Ngày lúc này thời không trên đỉnh đầu Hoành Sơn Ảnh bỗng tách ra, sau đó một cột sáng chiếu thẳng xuống, một ông lão bước ra từ trong cột sáng đó, ông lão mặc áo đạo sĩ màu tím, mày rồng mắt phượng, đầu đội mão, sau lưng còn đeo một thanh trường kiếm, khí thế phi thường.
Ông lão vừa xuất hiện, trời đất bỗng xuất hiện từng sức mạnh bí ẩn đáng sợ.
Loại bỏ!
Đại Đạo hiện có của thế gian đang loại bỏ ông lão này.
Lão đạo sĩ nhìn Hoành Sơn Ảnh, đang định lên tiếng thì bỗng quay đầu nhìn Đạo Quân ở phía xa, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực, sao lại có người tín ngưỡng đạo thống của mình?
Lão đạo sĩ tựa như cảm nhận được gì, quay đầu nhìn Diệp Quân, bàn tay xòe ra, một ngọc bội từ trong người Diệp Quân bay lên, sau đó rơi vào trong tay ông ta.
Đạo sĩ đó nhìn ngọc bội trong tay, nhíu mày: “Tại sao ngươi lại có ngọc bội này?’
Giọng nói như một thanh kiếm sắc bén lập tức đâm vào trong ý thức của Diệp Quân.
Tâm thần Diệp Quân run sợ.
Ngay lúc này, Đạo Quân đó bỗng nói: “Vị tiền bối này, vật này là do sư tổ của ta tặng cho Diệp công tử, ông ta thay sư phụ nhận đồ đệ”.
“Khốn nạn!”
Lão đạo sĩ tức đến mức dựng cả râu lên: “Thay sư phụ nhận đồ đệ? Thật chẳng thuyết phục gì cả, ai mà có thể nhận đồ đệ thay sư phụ chứ? Tên khốn Thanh Phong này đang ở đâu? Bảo nó ra đây, ông đây cho mông nó nở hoa”.
Nghe đạo sĩ nói thế, Đạo Quân cực kỳ ngạc nhiên. Ôi đệch, sư tổ nhà mình có sư phụ thật à?
Thật ra ông ta biết rất ít về lai lịch của sư tổ nhà họ Đạo, trong ghi chép của nhà họ Đạo cũng rất ít thông tin, chỉ biết ông ta đột nhiên đến Đại Chu, không đúng, khi đó vẫn chưa có Đại Chu, ông ta thấy nơi này nhân kiệt địa linh nên sáng lập ra Đạo Môn ở đây.
Ngoài ra chẳng còn thông tin nào khác.
Thấy lão đạo sĩ vẫn còn tức giận, Đạo Quân vội nói: “Tiền bối, ông nhìn Diệp công tử xem, cũng khá tốt mà”.
Lão đạo sĩ tức giận nói: “Có thiên tài yêu nghiệt nào mà ta chưa từng gặp chứ?”
Nói rồi ông ta liếc mắt nhìn Diệp Quân, đang định nói thì đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó ông ta vung tay lên, Diệp Quân còn chưa kịp phản ứng, cả người đã xuất hiện ở trước mặt ông ta.
Diệp Quân hốt hoảng.
Lão đạo sĩ nhìn chằm chằm Diệp Quân hồi lâu rồi nói: “Ta không xứng làm sư phụ của hắn”.
Mọi người: “…”
Diệp Quân: “…”
Không xứng ư?
Nói vậy là sao?
Đạo Quân khó hiểu.
Lão Đạo nhìn sang Hoành Sơn Ảnh, hỏi: “Đánh ai?”
Hoành Sơn Ảnh hất đầu về phía Bát điện chủ.
Thấy Lão Đạo nhìn mình, Bát điện chủ nhếch môi cười với Hoành Sơn Ảnh: “Ly Hận Thiên, Cựu Thần… Không ngờ hôm nay lại may mắn gặp được người của nơi trong truyền thuyết này”.
Ngày lúc này thời không trên đỉnh đầu Hoành Sơn Ảnh bỗng tách ra, sau đó một cột sáng chiếu thẳng xuống, một ông lão bước ra từ trong cột sáng đó, ông lão mặc áo đạo sĩ màu tím, mày rồng mắt phượng, đầu đội mão, sau lưng còn đeo một thanh trường kiếm, khí thế phi thường.
Ông lão vừa xuất hiện, trời đất bỗng xuất hiện từng sức mạnh bí ẩn đáng sợ.
Loại bỏ!
Đại Đạo hiện có của thế gian đang loại bỏ ông lão này.
Lão đạo sĩ nhìn Hoành Sơn Ảnh, đang định lên tiếng thì bỗng quay đầu nhìn Đạo Quân ở phía xa, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực, sao lại có người tín ngưỡng đạo thống của mình?
Lão đạo sĩ tựa như cảm nhận được gì, quay đầu nhìn Diệp Quân, bàn tay xòe ra, một ngọc bội từ trong người Diệp Quân bay lên, sau đó rơi vào trong tay ông ta.
Đạo sĩ đó nhìn ngọc bội trong tay, nhíu mày: “Tại sao ngươi lại có ngọc bội này?’
Giọng nói như một thanh kiếm sắc bén lập tức đâm vào trong ý thức của Diệp Quân.
Tâm thần Diệp Quân run sợ.
Ngay lúc này, Đạo Quân đó bỗng nói: “Vị tiền bối này, vật này là do sư tổ của ta tặng cho Diệp công tử, ông ta thay sư phụ nhận đồ đệ”.
“Khốn nạn!”
Lão đạo sĩ tức đến mức dựng cả râu lên: “Thay sư phụ nhận đồ đệ? Thật chẳng thuyết phục gì cả, ai mà có thể nhận đồ đệ thay sư phụ chứ? Tên khốn Thanh Phong này đang ở đâu? Bảo nó ra đây, ông đây cho mông nó nở hoa”.
Nghe đạo sĩ nói thế, Đạo Quân cực kỳ ngạc nhiên. Ôi đệch, sư tổ nhà mình có sư phụ thật à?
Thật ra ông ta biết rất ít về lai lịch của sư tổ nhà họ Đạo, trong ghi chép của nhà họ Đạo cũng rất ít thông tin, chỉ biết ông ta đột nhiên đến Đại Chu, không đúng, khi đó vẫn chưa có Đại Chu, ông ta thấy nơi này nhân kiệt địa linh nên sáng lập ra Đạo Môn ở đây.
Ngoài ra chẳng còn thông tin nào khác.
Thấy lão đạo sĩ vẫn còn tức giận, Đạo Quân vội nói: “Tiền bối, ông nhìn Diệp công tử xem, cũng khá tốt mà”.
Lão đạo sĩ tức giận nói: “Có thiên tài yêu nghiệt nào mà ta chưa từng gặp chứ?”
Nói rồi ông ta liếc mắt nhìn Diệp Quân, đang định nói thì đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó ông ta vung tay lên, Diệp Quân còn chưa kịp phản ứng, cả người đã xuất hiện ở trước mặt ông ta.
Diệp Quân hốt hoảng.
Lão đạo sĩ nhìn chằm chằm Diệp Quân hồi lâu rồi nói: “Ta không xứng làm sư phụ của hắn”.
Mọi người: “…”
Diệp Quân: “…”
Không xứng ư?
Nói vậy là sao?
Đạo Quân khó hiểu.
Lão Đạo nhìn sang Hoành Sơn Ảnh, hỏi: “Đánh ai?”
Hoành Sơn Ảnh hất đầu về phía Bát điện chủ.
Thấy Lão Đạo nhìn mình, Bát điện chủ nhếch môi cười với Hoành Sơn Ảnh: “Ly Hận Thiên, Cựu Thần… Không ngờ hôm nay lại may mắn gặp được người của nơi trong truyền thuyết này”.
/4376
|