Ông lão nói: “Một trăm Tổ Mạch”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Dứt lời hắn mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian bay tới chỗ ông lão kia.
Ông lão nhìn nhẫn không gian, sau đó cất nó đi.
Diệp Quân chắp tay, đang định ngự kiếm rời đi thì ông lão kia lại nói: “Đợi đã”.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Tiền bối có chuyện gì sao?”
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Một trăm Tổ Mạch chỉ là phí qua đường, còn có tiền thủ tục mở biên giới vũ trụ nữa”.
Diệp Quân nhìn ông lão, hắn không nói gì mà mở lòng bàn tay, lại một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt ông lão, bên trong là một trăm Tổ Mạch.
Thấy Diệp Quân tuỳ tiện đưa ra một trăm Tổ Mạch, ông lão nhất thời sửng sốt, có tiền lại còn nghe lời như thế?
Xem ra đây là một kẻ không có chỗ dựa.
Làm người trông coi biên giới ở đây, ông ta luôn rất tin tưởng vào khả năng quan sát của mình, người có chỗ dựa nói chuyện làm việc đều rất khác, đặc biệt là người trẻ tuổi, chỉ cần trong nhà có chút thế lực thì kẻ đó sẽ vểnh mũi lên trời, chỉ muốn khắc hai chữ “chỗ dựa” vào gáy. Mà người nghe lời như thiếu niên trước mắt, bảo đưa là đưa, nhát gan như thế, không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là một kẻ trong nhà không có cao thủ, tổ tiên vô dụng.
Có thể làm thịt!
Nghĩ vậy, ông lão cười nói: “Ngoài phí qua đường và phí thủ tục, còn có…”
“Láo toét”.
Lúc này, một tiếng hét phẫn nộ chợt vang lên từ phía xa, sau đó một tàn ảnh xông đến trước mặt ông lão kia, ông lão còn chưa kịp phản ứng thì người đó đã đè tay phải xuống, một lực lượng uy áp mạnh mẽ khiến ông lão quỳ xuống đất.
Nhìn thấy người đến, ông lão tỏ vẻ sợ hãi: “Cảnh giới Khai Đạo…”
Diệp Quân nhìn về phía người đó, hơi ngạc nhiên vì người đến không phải ai khác mà chính là Bát điện chủ kia.
Thấy người này, Diệp Quân hơi nghi ngờ, tại sao gã lại đến đây?
Kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.
Bát điện chủ không để tâm đ ến ông lão kia mà xoay người nhìn Diệp Quân, gã chắp tay, dường như cảm thấy không đủ nên lại vội cúi người chào: “Diệp thiếu”.
Thấy Bát điện chủ như thế, Diệp Quân nhất thời hơi nghi ngờ: “Ngươi đang diễn tuồng gì vậy?”
Bát điện chủ cười ngượng ngùng: “Diệp thiếu, lần này ta đến để xin lỗi cậu”.
Diệp Quân càng nghi ngờ hơn: “Xin lỗi?”
Bát điện chủ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Bát điện chủ, không nói một lời.
Bát điện chủ mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian bây tới trước mặt Diệp Quân, gã cung kính nói: “Đây là chút tấm lòng của ta, xin Diệp thiếu vui lòng nhận cho”.
Khi thấy thứ bên trong, Diệp Quân nhất thời hơi bất ngờ, không ngờ trong nhẫn không gian này lại có hơn hai nghìn Tổ Mạch, còn có hơn một trăm tinh thể Vĩnh Hằng.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Dứt lời hắn mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian bay tới chỗ ông lão kia.
Ông lão nhìn nhẫn không gian, sau đó cất nó đi.
Diệp Quân chắp tay, đang định ngự kiếm rời đi thì ông lão kia lại nói: “Đợi đã”.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Tiền bối có chuyện gì sao?”
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Một trăm Tổ Mạch chỉ là phí qua đường, còn có tiền thủ tục mở biên giới vũ trụ nữa”.
Diệp Quân nhìn ông lão, hắn không nói gì mà mở lòng bàn tay, lại một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt ông lão, bên trong là một trăm Tổ Mạch.
Thấy Diệp Quân tuỳ tiện đưa ra một trăm Tổ Mạch, ông lão nhất thời sửng sốt, có tiền lại còn nghe lời như thế?
Xem ra đây là một kẻ không có chỗ dựa.
Làm người trông coi biên giới ở đây, ông ta luôn rất tin tưởng vào khả năng quan sát của mình, người có chỗ dựa nói chuyện làm việc đều rất khác, đặc biệt là người trẻ tuổi, chỉ cần trong nhà có chút thế lực thì kẻ đó sẽ vểnh mũi lên trời, chỉ muốn khắc hai chữ “chỗ dựa” vào gáy. Mà người nghe lời như thiếu niên trước mắt, bảo đưa là đưa, nhát gan như thế, không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là một kẻ trong nhà không có cao thủ, tổ tiên vô dụng.
Có thể làm thịt!
Nghĩ vậy, ông lão cười nói: “Ngoài phí qua đường và phí thủ tục, còn có…”
“Láo toét”.
Lúc này, một tiếng hét phẫn nộ chợt vang lên từ phía xa, sau đó một tàn ảnh xông đến trước mặt ông lão kia, ông lão còn chưa kịp phản ứng thì người đó đã đè tay phải xuống, một lực lượng uy áp mạnh mẽ khiến ông lão quỳ xuống đất.
Nhìn thấy người đến, ông lão tỏ vẻ sợ hãi: “Cảnh giới Khai Đạo…”
Diệp Quân nhìn về phía người đó, hơi ngạc nhiên vì người đến không phải ai khác mà chính là Bát điện chủ kia.
Thấy người này, Diệp Quân hơi nghi ngờ, tại sao gã lại đến đây?
Kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.
Bát điện chủ không để tâm đ ến ông lão kia mà xoay người nhìn Diệp Quân, gã chắp tay, dường như cảm thấy không đủ nên lại vội cúi người chào: “Diệp thiếu”.
Thấy Bát điện chủ như thế, Diệp Quân nhất thời hơi nghi ngờ: “Ngươi đang diễn tuồng gì vậy?”
Bát điện chủ cười ngượng ngùng: “Diệp thiếu, lần này ta đến để xin lỗi cậu”.
Diệp Quân càng nghi ngờ hơn: “Xin lỗi?”
Bát điện chủ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Bát điện chủ, không nói một lời.
Bát điện chủ mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian bây tới trước mặt Diệp Quân, gã cung kính nói: “Đây là chút tấm lòng của ta, xin Diệp thiếu vui lòng nhận cho”.
Khi thấy thứ bên trong, Diệp Quân nhất thời hơi bất ngờ, không ngờ trong nhẫn không gian này lại có hơn hai nghìn Tổ Mạch, còn có hơn một trăm tinh thể Vĩnh Hằng.
/4376
|