Tịnh An đang định đáp thì Thượng Thần Thiên Vân lại lắc đầu: “Không được, không được, nếu lúc trước bọn chúng để lộ thần vật thế này thì với tính cách của đám người kia, chắc chắn bọn họ sẽ muốn có được nó, khi đó bọn họ vẫn sẽ ra tay cướp đoạt”.
Nền văn minh Thiên Hành có thể giàu có thế này đều là nhờ cướp bóc khắp các vũ trụ.
Kiêng nể?
Bọn họ sẽ không kiêng nể, vì nền văn minh Thiên Hành thật sự đã vô địch quá lâu, lâu đến mức không biết sợ là gì nữa rồi.
Vì thế Diệp Quân lấy Tiểu Tháp ra để chia sẻ với nền văn minh Thiên Hành sẽ chỉ mang đến tai hoạ ngập trời cho hắn.
Nghĩ vậy, trong mắt Thượng Thần Thiên Vân nhất thời lộ vẻ phức tạp.
Tịnh An ở bên cạnh thấy nét mặt này của Thượng Thần Thiên Vân thì đương nhiên cũng hiểu.
Lòng tham!
Một khi Diệp Quân đưa thứ kia ra, nền văn minh Thiên Hành chắc chắn sẽ nổi lòng tham, tình thế khi đó sẽ không thua kém bây giờ là bao.
Thượng Thần Thiên Vân chậm rãi đi tới cửa đại điện, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía xa chân trời, vì Diệp Quân và Nhất Niệm nên lúc này chân trời liên tục có những khí thế mạnh mẽ lướt qua.
Vẻ lo lắng trong mắt Thượng Thần Thiên Vân càng trở nên nồng đậm hơn.
Sau khi rời khỏi học cung Thiên Vân, khuôn mặt Mục Tướng xám xịt khó coi.
Ông ta không ngờ đến lúc này mà Thượng Thần Thiên Vân vẫn muốn bao che cho Nhất Niệm kia, càng không ngờ Tịnh An lại sẽ nói ra một lời hoang đường và phản nghịch như thế.
Nền văn minh Thiên Hành cần dựa vào người khác?
Đúng thật là trò cười.
Mục Tướng quay đầu nhìn thoáng qua học cung Thiên Vân với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi về đến nội các, ông ta nhìn Nhị điện chủ Khâu Bạch Y đang ngồi một bên: “Nhị điện chủ, có thể trò chuyện một lát không?”
Nghe ông ta nói thế, Khâu Bạch Y nhếch môi: “Được”.
Diệp Quân cũng không rời khỏi thần cảnh Thiên Hành mà mượn kiếm Thanh Huyên trở lại hải vực Thiên Hành một lần nữa.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Với thực lực đáng sợ của nền văn minh Thiên Hành, chỉ cần hắn rời khỏi nơi này thì dù hắn có chạy bao xa chắc chắn cũng sẽ bị điều tra ra được.
Mà bây giờ chắc chắn nền văn minh Thiên Hành sẽ không ngờ rằng hắn chưa từng rời khỏi nơi đây.
Diệp Quân đi tới một hòn đảo không biết tên, lúc này dưới sự giúp đỡ của Tháp gia và Nhất Niệm, hắn đã bình thường trở lại, sau khi bảo Tháp gia che giấu hoàn toàn hơi thở của mình, hắn tìm đến một hang núi tự nhiên, sau đó tiến vào trong Tiểu Tháp. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Diệp Quân ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn cạnh bờ biển, hắn lấy một ít tinh thể Vĩnh Hằng ra ăn vào, đôi mắt khép hờ, quanh người tản ra khí thế mạnh mẽ.
Chữa thương!
Trong trận chiến với nền văn minh Thiên Hành trước đó, hắn cũng đã bị thương nặng, đặc biệt là việc liên tục thi triển ô vuông thời không thật sự mất quá nhiều sức lực, khiến thần hồn của hắn bị thương nặng.
Cũng may có kiếm Thanh Huyên trấn áp bảo vệ thần hồn, nếu không thần hồn của hắn hoàn toàn không thể chịu được việc hắn sử dụng ô vuông thời không nhiều lần như thế.
Nền văn minh Thiên Hành có thể giàu có thế này đều là nhờ cướp bóc khắp các vũ trụ.
Kiêng nể?
Bọn họ sẽ không kiêng nể, vì nền văn minh Thiên Hành thật sự đã vô địch quá lâu, lâu đến mức không biết sợ là gì nữa rồi.
Vì thế Diệp Quân lấy Tiểu Tháp ra để chia sẻ với nền văn minh Thiên Hành sẽ chỉ mang đến tai hoạ ngập trời cho hắn.
Nghĩ vậy, trong mắt Thượng Thần Thiên Vân nhất thời lộ vẻ phức tạp.
Tịnh An ở bên cạnh thấy nét mặt này của Thượng Thần Thiên Vân thì đương nhiên cũng hiểu.
Lòng tham!
Một khi Diệp Quân đưa thứ kia ra, nền văn minh Thiên Hành chắc chắn sẽ nổi lòng tham, tình thế khi đó sẽ không thua kém bây giờ là bao.
Thượng Thần Thiên Vân chậm rãi đi tới cửa đại điện, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía xa chân trời, vì Diệp Quân và Nhất Niệm nên lúc này chân trời liên tục có những khí thế mạnh mẽ lướt qua.
Vẻ lo lắng trong mắt Thượng Thần Thiên Vân càng trở nên nồng đậm hơn.
Sau khi rời khỏi học cung Thiên Vân, khuôn mặt Mục Tướng xám xịt khó coi.
Ông ta không ngờ đến lúc này mà Thượng Thần Thiên Vân vẫn muốn bao che cho Nhất Niệm kia, càng không ngờ Tịnh An lại sẽ nói ra một lời hoang đường và phản nghịch như thế.
Nền văn minh Thiên Hành cần dựa vào người khác?
Đúng thật là trò cười.
Mục Tướng quay đầu nhìn thoáng qua học cung Thiên Vân với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi về đến nội các, ông ta nhìn Nhị điện chủ Khâu Bạch Y đang ngồi một bên: “Nhị điện chủ, có thể trò chuyện một lát không?”
Nghe ông ta nói thế, Khâu Bạch Y nhếch môi: “Được”.
Diệp Quân cũng không rời khỏi thần cảnh Thiên Hành mà mượn kiếm Thanh Huyên trở lại hải vực Thiên Hành một lần nữa.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Với thực lực đáng sợ của nền văn minh Thiên Hành, chỉ cần hắn rời khỏi nơi này thì dù hắn có chạy bao xa chắc chắn cũng sẽ bị điều tra ra được.
Mà bây giờ chắc chắn nền văn minh Thiên Hành sẽ không ngờ rằng hắn chưa từng rời khỏi nơi đây.
Diệp Quân đi tới một hòn đảo không biết tên, lúc này dưới sự giúp đỡ của Tháp gia và Nhất Niệm, hắn đã bình thường trở lại, sau khi bảo Tháp gia che giấu hoàn toàn hơi thở của mình, hắn tìm đến một hang núi tự nhiên, sau đó tiến vào trong Tiểu Tháp. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Diệp Quân ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn cạnh bờ biển, hắn lấy một ít tinh thể Vĩnh Hằng ra ăn vào, đôi mắt khép hờ, quanh người tản ra khí thế mạnh mẽ.
Chữa thương!
Trong trận chiến với nền văn minh Thiên Hành trước đó, hắn cũng đã bị thương nặng, đặc biệt là việc liên tục thi triển ô vuông thời không thật sự mất quá nhiều sức lực, khiến thần hồn của hắn bị thương nặng.
Cũng may có kiếm Thanh Huyên trấn áp bảo vệ thần hồn, nếu không thần hồn của hắn hoàn toàn không thể chịu được việc hắn sử dụng ô vuông thời không nhiều lần như thế.
/4376
|