Đằng xa, Hồng Thánh Vương vừa sợ hãi vừa hưng phấn, sợ hãi là vì ông ta thật sự không ngờ thanh kiếm này của Diệp Quân lại đáng sợ như thế, ngay cả thần vật trong tay ông ta cũng có thể đánh vỡ, hưng phấn là vì thanh kiếm này sắp thuộc về ông ta rồi.
Thấy Diệp Quân đã ngất xỉu, Hồng Thánh Vương nhanh chóng xông về phía hắn.
Nhưng đúng lúc đó, ở đằng xa, cột máu trước mặt Phục Võ bị bà ta chém thẳng tới, tiếp đó, cơ thể bà ta run lên, biến thành một luồng kiếm quang chém thẳng về phía Hồng Thánh Vương.
Bùm!
Hồng Thánh Vương bị một kiếm này của Phục Võ chém lùi xa gần ngàn trượng.
Nhưng Phục Võ không thừa thắng xông lên, cơ thể bà ta run rẩy, lùi đến trước mặt Diệp Quân.
Sau khi Hồng Thánh Vương dừng lại, ông ta nhìn xuống ngực mình, chỗ đó có một vết kiếm sâu, ông ta bỗng nhiên trở nên sợ hãi và căng thẳng.
Pháp Thần Ác Đạo vừa muốn ra tay, bỗng nhiên cô ta như cảm nhận được gì đó, chân mày cau lại, cô ta nhìn chằm chằm Phục Võ: “Bà đang giữ sức”.
Giữ sức sao?
Nghe thấy Pháp Thần Ác Đạo nói như vậy, Hồng Thánh Vương rất ngạc nhiên, đánh cả nửa ngày trời, người phụ nữ này vẫn còn giữ sức sao?
Bỗng nhiên ánh mắt Phục Võ lóe lên tia hung dữ, bà ta chắp hai tay thành hình chữ thập, tiếp đó, bà ta bước lên trước một bước, hai tay làm kiếm chém thẳng về phía trước: “Phá!”
Xoẹt!
Chém ra kiếm này, cả Ác Thế Giới bị chém ra một vết nứt dài, nhưng khóe miệng bà ta lại nhuốm máu tươi.
Bà ta xoay người nhìn Diệp Quân nằm trên mặt đất, sau đó cơ thể bà ta run lên, trốn khỏi Ác Thế Giới.
Vẻ mặt Pháp Thần Ác Đạo trở nên u ám, cơ thể cô ta run lên, biến mất tại chỗ.
Bên ngoài.
Cơ thể đang kéo Diệp Quân của Phục Võ run lên, bà ta đi xuyên qua hàng triệu tinh vực. Khóe miệng bà ta không ngừng trào ra máu tươi.
Bà ta đưa Diệp Quân trở về nền văn minh Thiên Hành, giao Diệp Quân cho Tịnh Sơ. Nhưng vào lúc này, thời không xung quanh bà ta đột nhiên trở nên mờ ảo, sắc mặt Phục Võ trở nên u ám, bà ta chém xuống một nhát kiếm, thời không mờ ảo trước mặt lập tức bị xé rách, ngay sau đó có một bàn tay khô héo từ thời không trước mặt bà ta đưa ra bắt lấy.
Phục Võ híp hai mắt lại, tay trái bà ta kéo Diệp Quân ra phía sau, tay phải vung kiếm ngăn cản.
Bụp!
Kiếm quang vỡ vụn.
Diệp Quân và Phục Võ bị đánh bay thẳng ra rất xa, lúc đó thời không xung quanh tan vỡ, Pháp Thần Ác Đạo cầm Ác Thư chậm rãi xuất hiện, bên cạnh cô ta còn có năm cường giả đi theo.
Chử Thánh Vương, Hồng Thánh Vương, Tông Thánh Vương, Thế Tông, Vu Dịch!
Ngoại trừ những người này thì còn có một ảo ảnh, cánh tay khô héo kia thì ra là của ảo ảnh này, nhưng mà ông ta không phải bản thể mà là một ảo ảnh.
Phục Võ đỡ Diệp Quân ngừng lại, bà ta lau máu tươi trên miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn đám cường giả Pháp Thần Ác Đạo, không nói lời vô nghĩa, cơ thể và linh hồn của bà ta đột nhiên bốc cháy.
Khí tức nhanh chóng tăng vọt.
Nhìn thấy cảnh này, Pháp Thần Ác Đạo cau chặt mày.
Thấy Diệp Quân đã ngất xỉu, Hồng Thánh Vương nhanh chóng xông về phía hắn.
Nhưng đúng lúc đó, ở đằng xa, cột máu trước mặt Phục Võ bị bà ta chém thẳng tới, tiếp đó, cơ thể bà ta run lên, biến thành một luồng kiếm quang chém thẳng về phía Hồng Thánh Vương.
Bùm!
Hồng Thánh Vương bị một kiếm này của Phục Võ chém lùi xa gần ngàn trượng.
Nhưng Phục Võ không thừa thắng xông lên, cơ thể bà ta run rẩy, lùi đến trước mặt Diệp Quân.
Sau khi Hồng Thánh Vương dừng lại, ông ta nhìn xuống ngực mình, chỗ đó có một vết kiếm sâu, ông ta bỗng nhiên trở nên sợ hãi và căng thẳng.
Pháp Thần Ác Đạo vừa muốn ra tay, bỗng nhiên cô ta như cảm nhận được gì đó, chân mày cau lại, cô ta nhìn chằm chằm Phục Võ: “Bà đang giữ sức”.
Giữ sức sao?
Nghe thấy Pháp Thần Ác Đạo nói như vậy, Hồng Thánh Vương rất ngạc nhiên, đánh cả nửa ngày trời, người phụ nữ này vẫn còn giữ sức sao?
Bỗng nhiên ánh mắt Phục Võ lóe lên tia hung dữ, bà ta chắp hai tay thành hình chữ thập, tiếp đó, bà ta bước lên trước một bước, hai tay làm kiếm chém thẳng về phía trước: “Phá!”
Xoẹt!
Chém ra kiếm này, cả Ác Thế Giới bị chém ra một vết nứt dài, nhưng khóe miệng bà ta lại nhuốm máu tươi.
Bà ta xoay người nhìn Diệp Quân nằm trên mặt đất, sau đó cơ thể bà ta run lên, trốn khỏi Ác Thế Giới.
Vẻ mặt Pháp Thần Ác Đạo trở nên u ám, cơ thể cô ta run lên, biến mất tại chỗ.
Bên ngoài.
Cơ thể đang kéo Diệp Quân của Phục Võ run lên, bà ta đi xuyên qua hàng triệu tinh vực. Khóe miệng bà ta không ngừng trào ra máu tươi.
Bà ta đưa Diệp Quân trở về nền văn minh Thiên Hành, giao Diệp Quân cho Tịnh Sơ. Nhưng vào lúc này, thời không xung quanh bà ta đột nhiên trở nên mờ ảo, sắc mặt Phục Võ trở nên u ám, bà ta chém xuống một nhát kiếm, thời không mờ ảo trước mặt lập tức bị xé rách, ngay sau đó có một bàn tay khô héo từ thời không trước mặt bà ta đưa ra bắt lấy.
Phục Võ híp hai mắt lại, tay trái bà ta kéo Diệp Quân ra phía sau, tay phải vung kiếm ngăn cản.
Bụp!
Kiếm quang vỡ vụn.
Diệp Quân và Phục Võ bị đánh bay thẳng ra rất xa, lúc đó thời không xung quanh tan vỡ, Pháp Thần Ác Đạo cầm Ác Thư chậm rãi xuất hiện, bên cạnh cô ta còn có năm cường giả đi theo.
Chử Thánh Vương, Hồng Thánh Vương, Tông Thánh Vương, Thế Tông, Vu Dịch!
Ngoại trừ những người này thì còn có một ảo ảnh, cánh tay khô héo kia thì ra là của ảo ảnh này, nhưng mà ông ta không phải bản thể mà là một ảo ảnh.
Phục Võ đỡ Diệp Quân ngừng lại, bà ta lau máu tươi trên miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn đám cường giả Pháp Thần Ác Đạo, không nói lời vô nghĩa, cơ thể và linh hồn của bà ta đột nhiên bốc cháy.
Khí tức nhanh chóng tăng vọt.
Nhìn thấy cảnh này, Pháp Thần Ác Đạo cau chặt mày.
/4376
|