Một lát sau, sau khi hắn đã chép lại công pháp tu luyện thời không của Tiểu Tháp cho mình xong thì vội chạy đến viện của Nạp Lan Ca.
Trong tháp, Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Thằng nhóc này không giống cha hắn!"
Giọng nói bí ẩn: "Đúng là không giống!"
Tiểu Tháp nói: "Thiên phú của hắn quá biến thái, nhiều lúc tiến bộ quá nhanh. Ta thấy nhanh quá cũng không tốt, phải hãm lại mới được".
Giọng nói bí ẩn: "Ta thấy ngươi không cần phải lao tâm khổ tứ quá vậy đâu. Thằng nhóc này có chừng mực lắm, chúng ta cứ dẫn đi đúng đường là được!"
Tiểu Tháp đáp: "Ừm".
...
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã tới viện vủa Nạp Lan Ca. Lúc gặp Diệp Quân, Nạp Lan Ca thấy hơi kinh ngạc.
Diệp Quân đưa giấy cho Nạp Lan Ca, cô hơi khó hiểu: "Đây là gì?"
Diệp Quân nhoẻn miệng cười: "Muội xem thử đi!"
Nạp Lan Ca nhận giấy về, vừa xem thì mặt cô biến sắc: "Đây là?"
Diệp Quân khẽ cười: "Một vị tiền bối dạy cho huynh đấy, huynh nghĩ chắc sẽ có ích với muội!"
Nạp Lan Ca xem một lúc rồi thấp giọng nói: "Cái này khủng khiếp quá!"
Phải công nhận rằng cái này đã phá vỡ nhận thức của cô!
Diệp Quân cười: "Muội tu luyện cho tốt đi nhé!"
Nói xong hắn quay người rời đi.
Nạp Lan Ca nhìn bóng lưng rời đi xa của Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: "Một chàng trai thật thần bí!"
Càng tiếp xúc nhiều với Diệp Quân, cô càng cảm thấy hắn thần bí.
Như nghĩ đến điều gì, cô lắc đầu cười, trong lòng thấy ấm áp.
So với quyển công pháp tu luyện quý giá này, cô thích tấm lòng của hắn hơn.
...
Sau khi học được ngự kiếm xuyên thời không, Diệp Quân hoàn toàn yêu thích cảm giác này!
Ngự kiếm xuyên thời không thật sự quá khó lường, người bình thường không thể nào phòng ngự được!
Bây giờ mà bảo hắn giết lão Nguỵ Đồng kia thì hắn không cần phải đánh lén nữa, có thể quang minh chính đại kết liễu lão chỉ bằng một nhát kiếm!
Ngoài ra, hắn đã bắt đầu tu luyện thuật Thuấn Sát Nhất Kiếm kia!
Thuấn Sát Nhất Kiếm, sử dụng tất cả sức mạnh để tung ra một nhát kiếm mạnh nhất, một kiếm giết đối phương trong tích tắc!
Không xuất kiếm thì thôi, kiếm đã xuất ra tất có kẻ chết!
Đêm khuya, sâu trong ngọn núi sau Tiêu phủ.
Diệp Quân nhắm hờ hai mắt, bốn bề tịch mịch không tiếng động.
Đúng lúc này, hắn bỗng mở mắt ra, chớp mắt, cách đó ba mươi trượng, một thanh kiếm đã ghim một phiến lá rụng vào một thân cây cổ thụ!
Thấy cảnh này, Diệp Quân khẽ lắc đầu: "Vẫn chưa đủ nhanh!"
Nhát kiếm này của hắn chính là Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Tập hợp sức mạnh thần hồn toàn thân, ngự kiếm xuyên thời không, xuất ra nhát kiếm mạnh nhất!
Nhưng hắn thấy vẫn chưa đủ nhanh!
Có thể nhanh hơn nữa!
Suốt cả đêm, hết lần này đến lần khác, Diệp Quân điên cuồng tu luyện.
Mệt thì nghỉ, xong lại tiếp tục!
Diệp Quân hắn ở trên đời này, không có cha mẹ hùng mạnh, không có bối cảnh hiển hách, không có chỗ dựa vững chắc!
Thế nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình!
Thế tục như dòng nước lũ, đứng vững đã là việc khó khăn, muốn hơn người thì càng khó hơn lên trời.
Thế nên, chỉ có cố gắng, cố gắng hơn người khác gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, chỉ vậy Diệp Quân hắn mới có thể vượt trội hơn người.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày tham dự đại hội chào mừng.
Buổi chiều, Diệp Quân chải chuốt chỉnh tề, sau đó đến trước viện Nạp Lan Ca.
"Đợi muội một lát!"
Lúc này, giọng Nạp Lan Ca vang ra từ trong phòng.
Diệp Quân tránh sang một bên, hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu mây trắng; thân hình cao gầy hệt như một cây thương vậy; gương mặt thanh khiết như ngọc, để lộ ra góc cạnh rõ ràng; mày kiếm mắt sáng, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt, toát lên vẻ ung dung và nho nhã.
Bên thắt hông có treo một chiếc túi thơm.
Lúc này, cửa phòng Nạp Lan Ca mở ra, cô bước ra ngoài!
Thấy Nạp Lan Ca, Diệp Quân nhất thời thất thần.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, gương mặt đẹp như tranh vẽ, ngũ quan tinh tế đến hoàn mỹ, không chút tì vết nào, bước đi thanh thoát như tiên hạ phàm, dù là Diệp Quân thì cũng nhìn đến ngây ngất.
Trên tóc cô có cài một cây trâm hồ điệp.
Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân, mỉm cười nói: "Đi thôi!"
Diệp Quân cười khen: "Hôm nay muội thật xinh đẹp!"
Nạp Lan Ca chớp mắt: "Vậy sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Khoé miệng Nạp Lan Ca cong lên: "Vậy chút nữa huynh giúp muội xem thử, muội xinh đẹp hay Lạc Chiêu Kỳ cô nương kia xinh đẹp!"
Diệp Quân hơi ngớ người.
Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, nụ cười trên môi Nạp Lan Ca càng nở rộ, cô lắc đầu cười: "Đi thôi nào!"
Lúc hai người đến cửa Tiêu phủ, Tôn Hùng và Tiêu Qua đã đứng đợi từ sớm.
Phí Bán Thanh và Chu Phu cũng ở đó.
Phí Bán Thanh dặn dò: "Cẩn thận đấy!"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"
Bốn người lên xe ngựa đến Lễ Viện Quan Huyên.
Phí Bán Thanh nhìn bốn người, khẽ nói: "Ta thấy hơi lo lắng!"
Chu Phu cười hỏi: "Lo cho Diệp Quân à?"
Phí Bán Thanh gật đầu.
Chu Phu cười mỉm: "Không cần lo đâu, thằng nhóc đó trầm tĩnh vững vàng, không chịu thiệt đâu!"
Phí Bán Thanh lắc đầu cười: "Cũng đúng thật!"
...
Chẳng bao lâu sau bốn người đã đến Lễ Viện Quan Huyên, đại điện được xây dựng cực kỳ xa hoa, trước cổng trải da thú vô cùng đắt đỏ.
Lúc này, người ta lục tục kéo vào Lễ Viện Quan Huyên.
Cũng giống như thường lệ, lần này cũng chỉ có một trăm người được mời!
Một trăm người này có thể nói là thiên tài đỉnh cấp của các châu!
Bốn người giao thiếp mời rồi vào đại điện. Đại điện rất rộng rãi, có thể chứa được mấy ngàn người. Phía trước đại viện có một bệ đá cực lớn, dài rộng mấy chục trượng, bên dưới bệ đá là những chiếc bàn tròn.
Lúc này, Tiêu Qua bỗng cười nói: "Ta nói cho mọi người biết nhé, vị trí ngồi cũng có quy tắc đấy!"
Ba người cùng nhìn Tiêu Qua, y giải thích: "Vị trí càng ở trước thì chứng minh người đó càng được thư viện Quan Huyên xem trọng. Mỗi lần vị trí ngồi của Thanh Châu đều ở đầu tiên, Vân Châu thứ hai, còn lại phải xem thư viện Quan Huyên sắp xếp ra sao thôi!"
Tôn Hùng lắc đầu: "Thế giới này thực tế quá!"
Tiêu Qua nhìn Tôn Hùng rồi cười nói: "Thế giới này chỉ nhìn lợi ích và giá trị, ngươi mang lại lợi ích và giá trị cho người khác thì người ta mới xem trọng ngươi! Đâu còn cách nào khác!"
Tôn Hùng gật đầu: "Ta hiểu!"
Tiêu Qua mỉm cười rồi lại nói: "Xem thử chúng ta ngồi ở đâu!"
Nói rồi y nhìn quanh bốn phía nhưng không tìm thấy chỗ ngồi của bốn người họ.
Trong tháp, Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Thằng nhóc này không giống cha hắn!"
Giọng nói bí ẩn: "Đúng là không giống!"
Tiểu Tháp nói: "Thiên phú của hắn quá biến thái, nhiều lúc tiến bộ quá nhanh. Ta thấy nhanh quá cũng không tốt, phải hãm lại mới được".
Giọng nói bí ẩn: "Ta thấy ngươi không cần phải lao tâm khổ tứ quá vậy đâu. Thằng nhóc này có chừng mực lắm, chúng ta cứ dẫn đi đúng đường là được!"
Tiểu Tháp đáp: "Ừm".
...
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã tới viện vủa Nạp Lan Ca. Lúc gặp Diệp Quân, Nạp Lan Ca thấy hơi kinh ngạc.
Diệp Quân đưa giấy cho Nạp Lan Ca, cô hơi khó hiểu: "Đây là gì?"
Diệp Quân nhoẻn miệng cười: "Muội xem thử đi!"
Nạp Lan Ca nhận giấy về, vừa xem thì mặt cô biến sắc: "Đây là?"
Diệp Quân khẽ cười: "Một vị tiền bối dạy cho huynh đấy, huynh nghĩ chắc sẽ có ích với muội!"
Nạp Lan Ca xem một lúc rồi thấp giọng nói: "Cái này khủng khiếp quá!"
Phải công nhận rằng cái này đã phá vỡ nhận thức của cô!
Diệp Quân cười: "Muội tu luyện cho tốt đi nhé!"
Nói xong hắn quay người rời đi.
Nạp Lan Ca nhìn bóng lưng rời đi xa của Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: "Một chàng trai thật thần bí!"
Càng tiếp xúc nhiều với Diệp Quân, cô càng cảm thấy hắn thần bí.
Như nghĩ đến điều gì, cô lắc đầu cười, trong lòng thấy ấm áp.
So với quyển công pháp tu luyện quý giá này, cô thích tấm lòng của hắn hơn.
...
Sau khi học được ngự kiếm xuyên thời không, Diệp Quân hoàn toàn yêu thích cảm giác này!
Ngự kiếm xuyên thời không thật sự quá khó lường, người bình thường không thể nào phòng ngự được!
Bây giờ mà bảo hắn giết lão Nguỵ Đồng kia thì hắn không cần phải đánh lén nữa, có thể quang minh chính đại kết liễu lão chỉ bằng một nhát kiếm!
Ngoài ra, hắn đã bắt đầu tu luyện thuật Thuấn Sát Nhất Kiếm kia!
Thuấn Sát Nhất Kiếm, sử dụng tất cả sức mạnh để tung ra một nhát kiếm mạnh nhất, một kiếm giết đối phương trong tích tắc!
Không xuất kiếm thì thôi, kiếm đã xuất ra tất có kẻ chết!
Đêm khuya, sâu trong ngọn núi sau Tiêu phủ.
Diệp Quân nhắm hờ hai mắt, bốn bề tịch mịch không tiếng động.
Đúng lúc này, hắn bỗng mở mắt ra, chớp mắt, cách đó ba mươi trượng, một thanh kiếm đã ghim một phiến lá rụng vào một thân cây cổ thụ!
Thấy cảnh này, Diệp Quân khẽ lắc đầu: "Vẫn chưa đủ nhanh!"
Nhát kiếm này của hắn chính là Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Tập hợp sức mạnh thần hồn toàn thân, ngự kiếm xuyên thời không, xuất ra nhát kiếm mạnh nhất!
Nhưng hắn thấy vẫn chưa đủ nhanh!
Có thể nhanh hơn nữa!
Suốt cả đêm, hết lần này đến lần khác, Diệp Quân điên cuồng tu luyện.
Mệt thì nghỉ, xong lại tiếp tục!
Diệp Quân hắn ở trên đời này, không có cha mẹ hùng mạnh, không có bối cảnh hiển hách, không có chỗ dựa vững chắc!
Thế nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình!
Thế tục như dòng nước lũ, đứng vững đã là việc khó khăn, muốn hơn người thì càng khó hơn lên trời.
Thế nên, chỉ có cố gắng, cố gắng hơn người khác gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, chỉ vậy Diệp Quân hắn mới có thể vượt trội hơn người.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày tham dự đại hội chào mừng.
Buổi chiều, Diệp Quân chải chuốt chỉnh tề, sau đó đến trước viện Nạp Lan Ca.
"Đợi muội một lát!"
Lúc này, giọng Nạp Lan Ca vang ra từ trong phòng.
Diệp Quân tránh sang một bên, hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu mây trắng; thân hình cao gầy hệt như một cây thương vậy; gương mặt thanh khiết như ngọc, để lộ ra góc cạnh rõ ràng; mày kiếm mắt sáng, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt, toát lên vẻ ung dung và nho nhã.
Bên thắt hông có treo một chiếc túi thơm.
Lúc này, cửa phòng Nạp Lan Ca mở ra, cô bước ra ngoài!
Thấy Nạp Lan Ca, Diệp Quân nhất thời thất thần.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, gương mặt đẹp như tranh vẽ, ngũ quan tinh tế đến hoàn mỹ, không chút tì vết nào, bước đi thanh thoát như tiên hạ phàm, dù là Diệp Quân thì cũng nhìn đến ngây ngất.
Trên tóc cô có cài một cây trâm hồ điệp.
Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân, mỉm cười nói: "Đi thôi!"
Diệp Quân cười khen: "Hôm nay muội thật xinh đẹp!"
Nạp Lan Ca chớp mắt: "Vậy sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Khoé miệng Nạp Lan Ca cong lên: "Vậy chút nữa huynh giúp muội xem thử, muội xinh đẹp hay Lạc Chiêu Kỳ cô nương kia xinh đẹp!"
Diệp Quân hơi ngớ người.
Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, nụ cười trên môi Nạp Lan Ca càng nở rộ, cô lắc đầu cười: "Đi thôi nào!"
Lúc hai người đến cửa Tiêu phủ, Tôn Hùng và Tiêu Qua đã đứng đợi từ sớm.
Phí Bán Thanh và Chu Phu cũng ở đó.
Phí Bán Thanh dặn dò: "Cẩn thận đấy!"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"
Bốn người lên xe ngựa đến Lễ Viện Quan Huyên.
Phí Bán Thanh nhìn bốn người, khẽ nói: "Ta thấy hơi lo lắng!"
Chu Phu cười hỏi: "Lo cho Diệp Quân à?"
Phí Bán Thanh gật đầu.
Chu Phu cười mỉm: "Không cần lo đâu, thằng nhóc đó trầm tĩnh vững vàng, không chịu thiệt đâu!"
Phí Bán Thanh lắc đầu cười: "Cũng đúng thật!"
...
Chẳng bao lâu sau bốn người đã đến Lễ Viện Quan Huyên, đại điện được xây dựng cực kỳ xa hoa, trước cổng trải da thú vô cùng đắt đỏ.
Lúc này, người ta lục tục kéo vào Lễ Viện Quan Huyên.
Cũng giống như thường lệ, lần này cũng chỉ có một trăm người được mời!
Một trăm người này có thể nói là thiên tài đỉnh cấp của các châu!
Bốn người giao thiếp mời rồi vào đại điện. Đại điện rất rộng rãi, có thể chứa được mấy ngàn người. Phía trước đại viện có một bệ đá cực lớn, dài rộng mấy chục trượng, bên dưới bệ đá là những chiếc bàn tròn.
Lúc này, Tiêu Qua bỗng cười nói: "Ta nói cho mọi người biết nhé, vị trí ngồi cũng có quy tắc đấy!"
Ba người cùng nhìn Tiêu Qua, y giải thích: "Vị trí càng ở trước thì chứng minh người đó càng được thư viện Quan Huyên xem trọng. Mỗi lần vị trí ngồi của Thanh Châu đều ở đầu tiên, Vân Châu thứ hai, còn lại phải xem thư viện Quan Huyên sắp xếp ra sao thôi!"
Tôn Hùng lắc đầu: "Thế giới này thực tế quá!"
Tiêu Qua nhìn Tôn Hùng rồi cười nói: "Thế giới này chỉ nhìn lợi ích và giá trị, ngươi mang lại lợi ích và giá trị cho người khác thì người ta mới xem trọng ngươi! Đâu còn cách nào khác!"
Tôn Hùng gật đầu: "Ta hiểu!"
Tiêu Qua mỉm cười rồi lại nói: "Xem thử chúng ta ngồi ở đâu!"
Nói rồi y nhìn quanh bốn phía nhưng không tìm thấy chỗ ngồi của bốn người họ.
/4376
|