Hầu Gái Của Ác Quỷ

Chương 52 - Chương 52

/85


Tống Vinh Hiển nhẹ nhàng mở cửa phòng Mỹ Huệ. Hắn biết cô hiện giờ rất ghét hắn nên việc ngủ chung với cô hiện giờ là điều không thể. Vậy nên hắn chờ đến khi chắc chắn cô đã ngủ say mới dám vào phòng. Hắn chỉ muốn xem thử việc ngủ của cô thế nào? Thiếu hắn, cô có ngủ ngon không? Có gặp ác mộng không?

Tống Vinh Hiển không gây chút tiếng động nào lên giường rồi ôm Mỹ Huệ vào lòng. Hắn yêu thương nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.

Huệ à, anh xin lỗi em. Hắn đau lòng nói nhỏ. Anh không có ý định nói ra lời đó, anh chỉ muốn chúng ta có thể ở bên nhau mà không có bất kì lời dèm pha nào. Anh biết nếu em yêu anh, tất cả mọi người sẽ nói nặng với em. Anh thật sự không muốn điều đó. Anh sẽ trừng trị những người dám gây tổn thương cho em. Có lẽ anh phải tự trừng trị mình rồi. Hắn cười khổ một tiếng. Chẳng phải em đã nói làm hầu gái, chúng ta không thể để mọi người biết chuyện sao? Nhưng anh không muốn như vậy. Anh muốn chúng ta cùng nhau cầm tay, quang minh chính đại công bố em là người con gái anh yêu. Vậy nên anh mới bảo em nghỉ việc. Nhưng có lẽ anh đã sai rồi. Việc này chỉ khiến em ghét anh hơn thôi. Nhưng mà tại sao em lại mạnh mẽ đến như vậy? Hắn giận dỗi. Xin em đừng mạnh mẽ nữa, để anh có cơ hội để bảo vệ em. Em mạnh mẽ thế, sao anh có thể bảo vệ người con gái anh yêu được? Em đang làm tổn thương lòng tự trọng của anh đó. Biết không hả, cô bé ngốc!

Trước khi ra khỏi phòng, hắn để lại trên trán cô một nụ hôn nhẹ. Hắn tin khi không có hắn bên cạnh, nụ hôn này sẽ giúp Mỹ Huệ tránh gặp ác mộng.

Sau khi Tống Vinh Hiển ra khỏi phòng, Mỹ Huệ cũng từ từ mở mắt. Thật ra, vừa nãy cô đã gặp ác mộng, nhưng rất nhanh cơn ác mộng đó liền biến mất. Mỹ Huệ trong giấc mơ vẫn còn ý thức, lần trước cũng vậy, ác mộng biến mất khi ông chủ bên cô, thấy vậy cô liền nhanh chóng thức giấc. Đúng như cô đoán, tên ác ma kia đang ôm cô vào lòng và... cô đã nghe hết những lời hắn nói. Lập tức, cảm giác ghét hắn không còn nữa, thay vào đó cô cảm thấy có lỗi. Đáng lẽ ra cô nên nghe hắn giải thích. Mỹ Huệ thở dài. Phải đối diện với ông chủ sao đây?

Sáng sớm. Mỹ Huệ vẫn còn ngái ngủ ngồi trên giường. Không ngờ tối hôm qua không có ông chủ mà cô vẫn ngủ rất ngon. Mỹ Huệ cười nhẹ. Vậy thì kể từ giờ không cần làm phiền ông chủ nữa rồi.

Ủa. Mỹ Huệ ngạc nhiên khi thấy bình hoa Huệ trắng được đặt trên bàn. Hoa Huệ trắng? Cô thắc mắc. Thì ra là vậy! Hèn chi cô lại có thể ngủ ngon đến thế. Nhưng ai đã mang vào đây? Là ông chủ sao? Tâm trạng Mỹ Huệ bỗng xịu xuống, cô cười khổ. Có lẽ cô sẽ còn làm phiền ông chủ dài dài. Hiển! Tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế chứ? Ông chủ, cảm ơn anh rất nhiều!

Mỹ Huệ nhìn bình Hoa huệ trắng mà cười ngọt ngào. Làm sao đây! Có lẽ cô yêu ông chủ của mình nhiều hơn rồi.

***

Ông chủ, anh đang làm gì vậy? Mỹ Huệ ngạc nhiên hỏi Tống Vinh Hiển đang chuẩn bị bữa sáng.

Em dậy rồi sao? Thấy Mỹ Huệ, hắn cười tươi. Em mau ngồi xuống đi. Hắn kéo ghế chờ Mỹ Huệ ngồi xuống.

Thấy ông chủ hành động như vậy, Mỹ Huệ có chút khó xử. Cô nhìn đống đồ ăn trên bàn. Đều do ông chủ làm hết sao?

Em còn chờ gì nữa? Hắn vẫn bình tĩnh chờ đợi.

Mỹ Huệ cũng không muốn làm ông chủ thất vọng, cô liền e ngại ngồi xuống.

Đây là... Cô vẫn không thể tin vào mắt mình. Ông chủ chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô sao? Tại sao anh ấy lại làm vậy?

Em mau ăn thử đi. Tống Vinh Hiển nhẹ nhàng gắp một miếng thịt vào đĩa của Mỹ Huệ.

Thế nào? Xin lỗi nếu không ngon, vì đây là lần đầu tiên anh nấu ăn. Hắn gãi đầu ngượng ngùng nói.

Không! Ngon lắm. Mỹ Huệ cười thật tươi. Xin lỗi ư? Ông chủ sao lại có thể vì chuyện như thé này mà xin lỗi? Ông chủ đối tốt với cô như thế, mà cô lại hiểu nhầm anh ấy. Cô thật sự thấy có lỗi.

Tống Vinh Hiển giật mình khi thấy hàng nước mắt chảy trên gương mặt Mỹ Huệ.

Tại sao em lại khó chứ? Hắn đau lòng cười ôn nhu, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô.

Bởi vì ngon quá. Cô thút thít, tự trách mình thật mít ướt. Mạnh mẽ ư? Có lẽ ông chủ đã nhầm. Cô thật sự là con chuột nhắt mà! Nhưng mà cô lại nói dối. Ông chủ nấu không ngon gì hết, nói chung là dở tệ mà.

Vậy thì ăn nhiều một chút. Hắn cười thỏa mãn. Cô hết giận hắn rồi? Thật đúng là chuyện tốt. Có lẽ sau này, hắn nên nấu ăn cho cô thường xuyên hơn.

Em khi nào sẽ đi. Bỗng dưng hắn hỏi.

Ăn xong em sẽ đi.

Thật ra hôm nay đã là ngày ba mươi Tết. Trong biệt thự hằng năm đều cho phép người hầu về thăm gia đình mình, sau Tết sẽ quay lại làm việc. Mỹ Huệ cũng không ngoại lệ. Nhưng mà phải xa ông chủ sao? Ngày hôm qua cô đã khó chịu đến thế rồi, không biết hai ba ngày tới, cô sẽ phải làm sao đây? Mỹ Huệ thở dài.

***

Huệ! Thiên Thiên từ xa chạy đến. Trên tay cô đầy những chiếc balo nặng trịch.

Thiên! Cậu mang nhiều đồ thế sao? Mỹ Huệ tò mò hỏi. Nghỉ Tết chỉ vài ngày thôi mà?

Đây là quà cho gia đình mình. Thiên Thiên tươi cười trả lời. Trông cô rất vui vẻ, có lẽ vì sắp được đoàn tụ với gia đình.

Mỹ Huệ nhìn xung quanh. Từng người từng người đều rất phấn khởi rời khỏi biệt thự. Chỉ có riêng Mỹ Huệ. Dù cô cũng rất vui vì được gặp Hùng, nhưng cô cũng lo lắng cho Tống Vinh Hiển. Cũng may bà chủ còn ở lại biệt thự để đón Tết cùng hắn nên cô cũng bớt lo lắng được phần nào.

Huệ Huệ.

Thật trùng hợp, cô vừa mới nghĩ đến, bà chủ liền xuất hiện. Đằng sau bà là quản gia Kim. Nhưng... Mỹ Huệ cau mày.

Bà chủ, người đi đâu vậy? Mỹ Huệ cảm thấy bất an khi thấy bà chủ mang theo rất nhiều đồ.

Ta tiếp tục đi du lịch. Bà Lữ vui vẻ trả lời.

Du lịch? Mỹ Huệ hoảng hốt. Vậy còn ông chủ thì sao?

Vậy nên ta muốn hỏi cháu có thể ở lại đón Tết với Hiển được không? Bà dịu dàng nắm bàn tay Mỹ Huệ. Quản gia Kim cũng sẽ đi theo để chăm sóc ta. Tội nghiệp thằng nhỏ. Năm nào cũng phải cô đơn một mình trong căn biệt thự rộng lớn này. Ta bảo nó nên đi du lịch nhưng nó lại không chịu. Cái thằng này cứ thích lủi thủi một mình. Bà Lữ thở dài, tỏ vẻ tội nghiệp nói.

Mỹ Huệ trở nên lo lắng. Bà Lữ lại tiến sát đến gần cô nói nhỏ.

Thật ra thì cũng có cậu Tuấn Kiệt gì đó bên cạnh Hiển. Nhưng ta không yên tâm với cậu ta chút nào. Năm nào cậu ta cũng bên cạnh Hiển. Ta đặc biệt nghi ngờ cậu ta. Cậu ta đẹp trai như thế chẳng lẽ lại ế sao? Không thể tin được đúng không? Bà Lữ nhăn mặt. Mỹ Huệ gật đầu tán thành. Bà lại nói tiếp. Vậy nên ta không yên tâm khi để cậu ấy bên cạnh Hiển. Vả lại cậu ta cũng đã từng ngăn cản con và Hiển. Vì vậy, ta muốn năm nay con có thể đá cậu ta đi chỗ khác mà chăm sóc Hiển. Được không? Hai từ cuối được bà Lữ nói vô cùng ngọt.

Mỹ Huệ cũng tán thành với bà chủ, cô không ngờ bà chủ lại có cùng suy nghĩ với cô. Mỹ Huệ cũng đặc biệt nghi ngờ Tuấn Kiệt. Tại sao cậu ta lại ghét cô như vậy? Lúc trước cậu ta còn khiến cô sốc toàn tập khi thừa nhận thích ông chủ. Không được, cô sẽ không để anh ta chăm sóc ông chủ đâu...

/85

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status