Một đêm này, An Bình hầu gia không về phủ, mà bên trong Hầu phủ lại xảy ra một chuyện đại sự.
An Bình hầu phủ, bên trong Cẩm Tú các.
Trên giường, Đại phu nhân tỉnh lại, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là tin tức vừa nghe được, tấm đệm phía dưới bị nắm thật chặt, mang thai! Tiện nhân Tần Ngọc Song kia vậy mà có thể mang thai!
Một cỗ lửa giận nhanh chóng dâng lên trong lồng ngực, nghĩ đến những gì mình sắp đặt, trong lòng Đại phu nhân lại tràn đầy sự không cam lòng, ai có thể dự đoán trước được, lần này đi U châu Tần Ngọc Song có thể tránh được kế của mình?
“ Phu … phu nhân, người tỉnh rồi.” Lục phu nhân Tuyết nhi đang trông coi ở cạnh giường, nhìn thấy Đại phu nhân đã tỉnh lại, liền nhanh chóng tiến tới đỡ Lưu Hương Liên dậy.
“ Lão gia đâu?” Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại của Đại phu nhân, vừa hỏi Đại phu nhân nhìn thấy khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp của Lục phu nhân Tuyết nhi , trong lòng càng không thể nói ra có tư vị gì.
Ánh mắt có chút úp mở, muốn nói lại thôi, Đại phu nhân lại nổi lên tức khí, “ Ngươi câm hay điếc rồi? Ta hỏi ngươi lão gia đâu?”
Tuyết nhi thoáng cái co rút lại, “ Lão … lão gia… Lão gia sau khi hồi phủ, liền vào Vô Song các cùng với Ngũ phu nhân, sau… sau này Tuyết nhi cũng không biết.”
“ Vô Song các ! Tiện nhân Tần Ngọc Song kia muốn chiếm lấy lão gia sao?” Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi, xốc chăn lên, hiện tại bà ta đang rất kích động, cũng vì thế mà bà ta không nhìn thấy trong mắt của Lục phu nhân hiện lên một điều gì đó khác thường, bị lửa giận công tâm, vừa nghĩ đến lão gia cùng Tần Ngọc Song đang ở cùng một chỗ, bà ta liền hận không thể nhanh chóng chạy tới Vô Song các lôi lão gia ra khỏi đó.
“ Phu nhân, người nguôi giận, đừng chọc tức chính mình.” Lục phu nhân thân thiết ở một bên nói, “ Có lẽ là vì Ngũ phu nhân vừa có thai, lão gia để ý đến đứa nhỏ, cho nên mới tới Vô Song các cùng với Ngũ phu nhân, tới khi lão gia nhớ tới phu nhân tất nhiên sẽ mau chóng tới thăm phu nhân.”
“ Có thai? Hừ, Tần Ngọc Song kia nghĩ rằng cô ta có thai thì rất giỏi sao? Có thể duy trì tới ngày sinh ra hay không vẫn còn là hai việc khác nhau.” Vừa nhắc tới việc Tần Ngọc Song có thai, lửa giận của Đại phu nhân lại tăng vọt.
“ Phu nhân, người…” Lục phu nhân nghe được ý tứ trong câu của Đại phu nhân, con ngươi thâm thúy co lại, “ Phu nhân người đang nói tới việc ám hại đứa nhỏ của Ngũ phu nhân? Trước đó lão gia… a…”
“ Ba…” Lục phu nhân còn chưa có nói hết lời, Đại phu nhân liền tát lên mặt Lục phu nhân một cái, đồng thời cũng cắt ngang lời nói của Lục phu nhân, “ Ngươi đang nói linh tinh gì? Cẩn thận lời từ miệng ngươi ra làm hại đứa nhỏ của Ngũ phu nhân, đứa nhỏ đó cũng là con của lão gia, ta làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Lời nói này của ngươi nếu truyền ra ngoài, làm hỏng thanh danh của ta, xem thử ta có lột da của người không?”
“ Đúng là do Tuyết nhi nói lung tung, sau này Tuyết nhi không bao giờ nói lung tung nữa.” Lục phu nhân bụm mặt, vội vàng xin tha thứ, cắn chặt môi, trong lòng tràn đầy oán hận, cùng lúc này nàng ta cũng nhìn ra được Đại phu nhân không dung nạp Ngũ phu nhân, càng không chấp nhận đứa nhỏ của Ngũ Phu nhân.
Có lẽ, Đại phu nhân thật sự muốn động thủ!
Suy đoán này hình thành trong đầu của Tuyết nhi, nghĩ đến chuyện Đại phu nhân đã làm với mình, Lục phu nhân cố gắng cho dấu bàn tay đã nắm chặt thành quyền ở trong tay áo, trong lòng cũng âm thầm tính toán.
“Được rồi được rồi, mau chóng trở về, nếu lão gia có thể đến chỗ của ngươi thì tốt, ngươi cũng không thể thua kém người khác, lúc này Ngũ phu nhân đang có thai, với sự coi trọng của cô ta với đứa nhỏ này thì ắt hẳn sẽ không giữ lão gia lại qua đêm, ngươi phải tận dụng cơ hội này, nhất định phải giữ được lão gia, bằng không… chuyện ngày hôm kia tất yếu ngươi còn nhớ rõ, hậu quả ngươi cũng tự biết, tự bản thân suy nghĩ cho tốt rồi làm việc.” Đại phu nhân lạnh giọng nói, hàm ý với Lục Phu nhân, hiện tại phải giữ im lặng.
“ Dạ, Tuyết nhi cáo lui.” Lục phu nhân phúc thân hành lễ, không lưu lại lâu thêm, vội vàng rời khỏi Cẩm Tú các, dọc theo đường đi, Lục phu nhân không ngừng nghĩ tới những lời vừa rồi Đại phu nhân nói, nếu thực sự Đại phu nhân muốn làm hại đứa nhỏ trong bụng Ngũ phu nhân, như vậy…. hiện tại mình nên làm gì bây giờ? Suy nghĩ một hồi lâu, cho đến lúc đi qua Thính Vũ hiên, Lục phu nhân không khỏi dừng chân lại, trong Thính Vũ hiên đèn đuốc sáng trưng, trong viện truyền ra hai tiếng cười vui vẻ, giống như đang nói về chuyện gì rất vui vậy, Lục phu nhân không tự chủ được, chân hướng về phía cửa Thính Vũ hiên mà đi, đã rất lâu rồi mình chưa nghe qua tiếng cười vui vẻ như vậy, từ khi vào hầu phủ, bản thân liền bị giam vĩnh viễn trong những toan tính.
Thính Vũ hiên, chỗ này chính là chỗ ở của Nhị tiểu thư, ngày thường bản thân mình cùng Nhị tiểu thư không có qua lại, khi gặp cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi, nhưng từ trên người Nhị tiểu thư, mình luôn cảm thấy được một cảm giác rất tốt rất dễ chịu, nàng ấy vân đạm phong kinh, luôn đặt mình ở ngoài mọi chuyện, nhất là vào ngày đó Nhị tiểu thư lưu lại một câu nói cho mình, Lục phu nhân cắn môi, muốn đi vào trong, đứng ở trước cửa Thính Vũ hiên, nhưng lại nhớ tới câu nói của Đại phu nhân, liền thu chân lại từng bước tiến ra ngoài.
Lục phu nhân nghe nói Đại phu nhân rất ghen ghét Nhị tiểu thư, tuy rằng không rõ việc thế nào, nhưng nếu sau này để cho Đại phu nhân biết được mình đi vào Thính Vũ hiên, những ngày tiếp đó sợ là những ngày gian nan.
Hít vào một hơi thật sâu, Lục phu nhân tiếp tục đi về phía nơi ở của mình.
Bên trong Thính Vũ hiên.
“ Người mới vừa rồi hình như là Lục phu nhân, bà ấy tới đây làm gì?” Bích Châu từ trong phòng đi ra ngoài, bóng dáng vừa rời khỏi rơi vào trong mắt, “ Nhưng rõ ràng đứng ở ngoài lâu như thế không tiến vào nay lại đi rồi?”
An Ninh cũng nhìn thấy bóng dáng của Lục phu nhân, hơi thu lại mi mắt, “ Như thế nào? Ngươi muốn có thể cùng Lục phu nhân trở thành bạn bè?”
“ Nào dám ạ? Lục phu nhân là chủ tử, Bích Châu cùng lắm chỉ là một nha hoàn.” Cho tới nay, Bích Châu đều có sự thương hại cho Lục phu nhân, đơn giản vì mình và bà ấy đều xuất thân nghèo khổ, nhưng lại chưa từng có tâm tư trở thành bạn bè cùng Lục phu nhân.
“ Cái gì mà nha hoàn với không phải là nha hoàn, nhà ngươi trên tay nắm giữ sổ sách, còn ai dám nói Bích Châu cô nương là nha hoàn chứ?” An Ninh bỡn cợt nói, cũng chỉ có thời điểm này An Ninh mới cùng Bích Châu đùa giỡn, bất quá năng lực hỏi học của Bích Châu rất tốt, từ sau khi mình đưa sổ sách cho Bích Châu xem, mỗi lần biểu ca ngầm đem sổ sách đến, đều do Bích Châu xem qua, An Ninh tính toán, sau khi rời khỏi Hầu phủ, cũng là lúc để cho Bích Châu tiếp xúc trực tiếp với công việc buôn bán, không bao lâu sau Bích Châu cũng đã có thể một mình quản lí một vùng rồi.
Ngày hôm trước nhận được tin tức của biểu ca, biểu ca báo rằng phủ đệ của bọn họ đã được xây dựng, chẳng qua nghĩ tới chỗ mà biểu ca chọn lựa, An Ninh không khỏi nhíu mày, nơi này lại ở bên cạnh Thần vương phủ, này… Thân ảnh của Thương Địch hiện ra trong đầu, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ trở thành hàng xóm rồi!
“ Không phải như vậy mà.” Bích Châu hơi dương cằm lên, thần sắc mang vài phần đắc ý nhỏ, hiện tại Bích Châu này đã không còn là Bích Châu của trước kia, nhưng những thứ này tất cả đều do tiểu thư ban cho mình, cả đời này mình nguyện là nha hoàn của tiểu thư!
Vô Song các.
Trời tối đen, Tần Ngọc Song bảo quản gia sai bảo hạ nhân mang bữa tối lên, đợi An Bình hầu gia trở về cùng ăn, nhưng lúc này cũng đã trễ, lại không thấy người đâu, không phải là lão gia đã đi chỗ của Lục phu nhân? Tần Ngọc Song tìm quản gia đến truy hỏi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra kết quả gì, đành sai hạ nhân đem đổ cả bàn đồ ăn đi.
Ngồi ở trước bàn trang điểm, Tần Ngọc Song mở tờ giấy đang cầm trong tay ra, trên mặt giấy có viết hơn mười loại dược liệu, thứ này là lúc Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan sắp chết để lại cho nàng ta làm lễ vật, nhiều năm như vậy, Tần Ngọc Song cuối cùng cũng có thể mang thai, Tần Ngọc Song tự nhiên sẽ đem hết công lao dành cho phương thuốc này.
Vào thời gian trước nàng ta dùng phương thuốc này cố gắng điều dưỡng thân thể cho thật tốt cuối cùng cũng có thu hoạch.
“ Tứ tỷ, Ngọc Song thật lòng cảm ơn người, đợi sau khi đứa nhỏ của Ngọc Song sinh ra, Ngọc Song nhất định sẽ mang theo đứa nhỏ đi bái tế người, mặc khác, Tứ tỷ hãy yên tâm, Tứ tỷ đã giúp ta một đại ân như vậy, nữ nhi An Lan Hinh của người Ngọc Song sẽ cố gắng chiếu cố tốt nhất.” Tần Ngọc Song nỉ non với phương thuốc, thật cẩn thận đem phương thuốc cất đi, thứ này không thể đánh mất, bảo bối tốt như vậy phải cất giữ cho tốt.
Không đợi đến lúc An Bình hầu gia trở lại, Tần Ngọc Song tự biết cơ thể mình không còn như trước, nên phải thật cẩn thận, không đợi được nàng ta liền không đợi, nghỉ ngơi cho tốt, phải tĩnh dưỡng thân thể mình cho tốt mới là quan trọng nhất, để Phúc nhi hầu hạ đi nghỉ, không lâu sau đó liền ngủ, nhưng đến nữa đêm lại bỗng dưng tỉnh giấc vì khó chịu.
“ Phúc nhi… Phúc nhi…” Tần Ngọc Song lớn tiếng gọi, không biết vì sao ngực của nàng rất khác thường, cứ như bị một tảng đá nặng đè lên, rất khó chịu.
Ở bên ngoài Phúc nhi nghe được tiếng gọi, bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng tiến vào, trên mặt đầy vẻ khẩn trương, “ Phu nhân… phu nhân người làm sao vậy?”
Phúc nhi thắp sáng đèn, nhìn thấy Ngũ phu nhân ôm ngực trên giường, Ngũ phu nhân hiện tại đang có thai, mọi chuyện phải cực kì cẩn thận, thấy bộ dạng khó chịu như vậy của Ngũ phu nhân, chân tay của Phúc nhi luống cuống lên.
“ Đi rót cho ta chén nước, không biết tại sao lại thế này, trong ngực ta rất khó chịu.” Tần Ngọc Song nhíu mày, nhanh chóng phân phó, xốc chăn lên, vịn vào giường đứng lên đi đến tháp ngồi xuống, không biết vì sao đi kèm với cảm giác khó chịu trong lòng lại nổi lên một tia bất an.
Phúc nhi nhanh chóng bưng nước lên, Tần Ngọc Song uống xong, ngồi ở trên tháp không thể nào ngủ tiếp được, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Tần Ngọc Song phân phó Phúc nhi: “ Thời gian này, ngươi phải hết sức chú ý, ngươi không nên quên lần trước bị Lục phu nhân tận dụng chỗ trống, canh ngươi đem cho ta uống bị người ta hạ dược, may mắn đó chỉ là thuốc mê, chỉ có thể làm ta ngủ mê, nhưng nếu lần này lại có người hạ thuốc, làm hại đến đứa con trong bụng ta, ngươi có thể đoán được hậu quả gì xảy ra."
Thân thể phúc nhi ngẩn ra, nhanh chóng quỳ xuống đất, “ Phúc nhi biết sai, ngày đó là do Phúc nhi sơ xuất, không biết Đại phu nhân động tay động chân ở trong canh, Phúc nhi…” Cho tới bây giờ Phúc nhi cũng không biết chén canh đó bị hạ dược bằng cách nào, ngày ấy Ngũ phu nhân chưa có trách phạt, Phúc nhi có thể nhìn ra được thực sự Ngũ phu nhân cũng chút có oán trách.
“ Tốt lắm, ngươi mau đứng lên, về sau đừng để cho chuyện như thế phát sinh nữa là được, tương lai của ta cùng tiểu thiếu gia đều là do ngươi chiếu cố, đợi cho đến lúc tiểu thiếu gia sinh ra, ta tất sẽ không quên công lao của ngươi.” Tần Ngọc Song liếc mắt nhìn Phúc nhi, hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là trách cứ, Phúc nhi là nha hoàn thân cận của Tần Ngọc Song, thu mua được Phúc nhi mới có thể khiến cho bản thân mình và đứa con trong bụng được an toàn hơn nữa, Đại phu nhân tất nhiên sẽ không để cho mình an toàn sinh hạ đứa con này, tính tình của Đại phu nhân không phải Tần Ngọc Song không biết, ở ngoài mặt tuy rằng rất hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng thực chất chính là một tiểu nhân âm hiểm, hèn hạ ghen tị không nói, còn có thủ đoạn độc ác, lần trước làm cho mình phải chịu điền tỉnh ( Lạc chưa đọc chương này theo QT là hình phạt dìm giếng nên để nguyên từ không dám dịch bậy :”> ) chính là có tâm tư dồn mình vào chỗ chết, ngay cả lời nói của lão gia hôm nay cũng mang theo vài phần cảnh cáo, nghĩ kĩ lại thì bản thân phải càng phòng bị đối với Đại phu nhân.
“ Cảm ơn phu nhân, Phúc nhi nhất định sẽ chú ý, sẽ không lơ là.” Phúc nhi đứng lên, nghe thấy Ngũ phu nhân nói sẽ không quên công lao của mình, trong lòng tất nhiên sẽ vui vẻ, ở trong phủ này, chủ tử có địa vị cao, thì những người hầu kẻ hạ địa vị cũng sẽ cao theo, tựa như Cố đại nương đang hầu hạ Đại phu nhân vậy, nếu như Ngũ phu nhân thật sự sinh cho lão gia một tiểu thiếu gia sau này chắc chắn rằng địa vị của Ngũ phu nhân ở trong phủ sẽ không thấp, Đại phu nhân tuy rằng là chính thất nhưng lại không có con, chỉ có duy nhất một nữ nhi là Đại tiểu thư, nay cũng đã nằm trên giường, người không ra người quỷ không ra quỷ, cả ngày ở Khởi Thủy Uyển đánh chửi hạ nhân làm niềm vui, so với người điên cũng chẳng khác là bao.
Đại tiểu thư không thể trông cậy vào, địa vị sau này của Đại phu nhân ở trong phủ sợ rằng khó nói trước.
Một đêm này, khi trời hừng sáng Tần Ngọc Song mới ngủ lại được, cũng chỉ nằm ở tháp thượng, vừa ngủ được không bao lâu lại bị Phúc nhi đánh thức, Tần Ngọc Song mở mắt trong lòng không khỏi vì bị quấy rầy giấc ngủ mà nổi lên một tia khó chịu, “ Chuyện gì? Không phải ta đã nói rồi sao? Lúc ta ngủ không được quấy rầy.”
“ Ngũ phu nhân…” Phúc nhi vẻ mặt khó xử, đang nói thì phía sau liền vang lên một tiếng nói khác cắt ngang lời của Phúc nhi.
“ Ngũ muội, thời gian đã sắp tới trưa mà muội còn chưa thức dậy sao? Ngũ muội thật có phúc khí nha.” Tiếng nói của Đại phu nhân truyền đến, người cũng đi tới theo tiếng nói, đi theo phía sau Đại phu nhân còn có Cố đại nương, nhìn thấy Tần Ngọc Song đang nằm ở trên tháp, mày khẽ nhíu lại, “ Kìa, Ngũ muội sao lại nằm ngủ ở trên tháp? Thân thể muội bây giờ không còn như trước kia, ngủ ở trên tháp làm sao có thể so với nằm ở trên giường? Vạn nhất làm hại đến đứa nhỏ của muội thì phải tính làm sao?”
An Bình hầu phủ, bên trong Cẩm Tú các.
Trên giường, Đại phu nhân tỉnh lại, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là tin tức vừa nghe được, tấm đệm phía dưới bị nắm thật chặt, mang thai! Tiện nhân Tần Ngọc Song kia vậy mà có thể mang thai!
Một cỗ lửa giận nhanh chóng dâng lên trong lồng ngực, nghĩ đến những gì mình sắp đặt, trong lòng Đại phu nhân lại tràn đầy sự không cam lòng, ai có thể dự đoán trước được, lần này đi U châu Tần Ngọc Song có thể tránh được kế của mình?
“ Phu … phu nhân, người tỉnh rồi.” Lục phu nhân Tuyết nhi đang trông coi ở cạnh giường, nhìn thấy Đại phu nhân đã tỉnh lại, liền nhanh chóng tiến tới đỡ Lưu Hương Liên dậy.
“ Lão gia đâu?” Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại của Đại phu nhân, vừa hỏi Đại phu nhân nhìn thấy khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp của Lục phu nhân Tuyết nhi , trong lòng càng không thể nói ra có tư vị gì.
Ánh mắt có chút úp mở, muốn nói lại thôi, Đại phu nhân lại nổi lên tức khí, “ Ngươi câm hay điếc rồi? Ta hỏi ngươi lão gia đâu?”
Tuyết nhi thoáng cái co rút lại, “ Lão … lão gia… Lão gia sau khi hồi phủ, liền vào Vô Song các cùng với Ngũ phu nhân, sau… sau này Tuyết nhi cũng không biết.”
“ Vô Song các ! Tiện nhân Tần Ngọc Song kia muốn chiếm lấy lão gia sao?” Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi, xốc chăn lên, hiện tại bà ta đang rất kích động, cũng vì thế mà bà ta không nhìn thấy trong mắt của Lục phu nhân hiện lên một điều gì đó khác thường, bị lửa giận công tâm, vừa nghĩ đến lão gia cùng Tần Ngọc Song đang ở cùng một chỗ, bà ta liền hận không thể nhanh chóng chạy tới Vô Song các lôi lão gia ra khỏi đó.
“ Phu nhân, người nguôi giận, đừng chọc tức chính mình.” Lục phu nhân thân thiết ở một bên nói, “ Có lẽ là vì Ngũ phu nhân vừa có thai, lão gia để ý đến đứa nhỏ, cho nên mới tới Vô Song các cùng với Ngũ phu nhân, tới khi lão gia nhớ tới phu nhân tất nhiên sẽ mau chóng tới thăm phu nhân.”
“ Có thai? Hừ, Tần Ngọc Song kia nghĩ rằng cô ta có thai thì rất giỏi sao? Có thể duy trì tới ngày sinh ra hay không vẫn còn là hai việc khác nhau.” Vừa nhắc tới việc Tần Ngọc Song có thai, lửa giận của Đại phu nhân lại tăng vọt.
“ Phu nhân, người…” Lục phu nhân nghe được ý tứ trong câu của Đại phu nhân, con ngươi thâm thúy co lại, “ Phu nhân người đang nói tới việc ám hại đứa nhỏ của Ngũ phu nhân? Trước đó lão gia… a…”
“ Ba…” Lục phu nhân còn chưa có nói hết lời, Đại phu nhân liền tát lên mặt Lục phu nhân một cái, đồng thời cũng cắt ngang lời nói của Lục phu nhân, “ Ngươi đang nói linh tinh gì? Cẩn thận lời từ miệng ngươi ra làm hại đứa nhỏ của Ngũ phu nhân, đứa nhỏ đó cũng là con của lão gia, ta làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Lời nói này của ngươi nếu truyền ra ngoài, làm hỏng thanh danh của ta, xem thử ta có lột da của người không?”
“ Đúng là do Tuyết nhi nói lung tung, sau này Tuyết nhi không bao giờ nói lung tung nữa.” Lục phu nhân bụm mặt, vội vàng xin tha thứ, cắn chặt môi, trong lòng tràn đầy oán hận, cùng lúc này nàng ta cũng nhìn ra được Đại phu nhân không dung nạp Ngũ phu nhân, càng không chấp nhận đứa nhỏ của Ngũ Phu nhân.
Có lẽ, Đại phu nhân thật sự muốn động thủ!
Suy đoán này hình thành trong đầu của Tuyết nhi, nghĩ đến chuyện Đại phu nhân đã làm với mình, Lục phu nhân cố gắng cho dấu bàn tay đã nắm chặt thành quyền ở trong tay áo, trong lòng cũng âm thầm tính toán.
“Được rồi được rồi, mau chóng trở về, nếu lão gia có thể đến chỗ của ngươi thì tốt, ngươi cũng không thể thua kém người khác, lúc này Ngũ phu nhân đang có thai, với sự coi trọng của cô ta với đứa nhỏ này thì ắt hẳn sẽ không giữ lão gia lại qua đêm, ngươi phải tận dụng cơ hội này, nhất định phải giữ được lão gia, bằng không… chuyện ngày hôm kia tất yếu ngươi còn nhớ rõ, hậu quả ngươi cũng tự biết, tự bản thân suy nghĩ cho tốt rồi làm việc.” Đại phu nhân lạnh giọng nói, hàm ý với Lục Phu nhân, hiện tại phải giữ im lặng.
“ Dạ, Tuyết nhi cáo lui.” Lục phu nhân phúc thân hành lễ, không lưu lại lâu thêm, vội vàng rời khỏi Cẩm Tú các, dọc theo đường đi, Lục phu nhân không ngừng nghĩ tới những lời vừa rồi Đại phu nhân nói, nếu thực sự Đại phu nhân muốn làm hại đứa nhỏ trong bụng Ngũ phu nhân, như vậy…. hiện tại mình nên làm gì bây giờ? Suy nghĩ một hồi lâu, cho đến lúc đi qua Thính Vũ hiên, Lục phu nhân không khỏi dừng chân lại, trong Thính Vũ hiên đèn đuốc sáng trưng, trong viện truyền ra hai tiếng cười vui vẻ, giống như đang nói về chuyện gì rất vui vậy, Lục phu nhân không tự chủ được, chân hướng về phía cửa Thính Vũ hiên mà đi, đã rất lâu rồi mình chưa nghe qua tiếng cười vui vẻ như vậy, từ khi vào hầu phủ, bản thân liền bị giam vĩnh viễn trong những toan tính.
Thính Vũ hiên, chỗ này chính là chỗ ở của Nhị tiểu thư, ngày thường bản thân mình cùng Nhị tiểu thư không có qua lại, khi gặp cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi, nhưng từ trên người Nhị tiểu thư, mình luôn cảm thấy được một cảm giác rất tốt rất dễ chịu, nàng ấy vân đạm phong kinh, luôn đặt mình ở ngoài mọi chuyện, nhất là vào ngày đó Nhị tiểu thư lưu lại một câu nói cho mình, Lục phu nhân cắn môi, muốn đi vào trong, đứng ở trước cửa Thính Vũ hiên, nhưng lại nhớ tới câu nói của Đại phu nhân, liền thu chân lại từng bước tiến ra ngoài.
Lục phu nhân nghe nói Đại phu nhân rất ghen ghét Nhị tiểu thư, tuy rằng không rõ việc thế nào, nhưng nếu sau này để cho Đại phu nhân biết được mình đi vào Thính Vũ hiên, những ngày tiếp đó sợ là những ngày gian nan.
Hít vào một hơi thật sâu, Lục phu nhân tiếp tục đi về phía nơi ở của mình.
Bên trong Thính Vũ hiên.
“ Người mới vừa rồi hình như là Lục phu nhân, bà ấy tới đây làm gì?” Bích Châu từ trong phòng đi ra ngoài, bóng dáng vừa rời khỏi rơi vào trong mắt, “ Nhưng rõ ràng đứng ở ngoài lâu như thế không tiến vào nay lại đi rồi?”
An Ninh cũng nhìn thấy bóng dáng của Lục phu nhân, hơi thu lại mi mắt, “ Như thế nào? Ngươi muốn có thể cùng Lục phu nhân trở thành bạn bè?”
“ Nào dám ạ? Lục phu nhân là chủ tử, Bích Châu cùng lắm chỉ là một nha hoàn.” Cho tới nay, Bích Châu đều có sự thương hại cho Lục phu nhân, đơn giản vì mình và bà ấy đều xuất thân nghèo khổ, nhưng lại chưa từng có tâm tư trở thành bạn bè cùng Lục phu nhân.
“ Cái gì mà nha hoàn với không phải là nha hoàn, nhà ngươi trên tay nắm giữ sổ sách, còn ai dám nói Bích Châu cô nương là nha hoàn chứ?” An Ninh bỡn cợt nói, cũng chỉ có thời điểm này An Ninh mới cùng Bích Châu đùa giỡn, bất quá năng lực hỏi học của Bích Châu rất tốt, từ sau khi mình đưa sổ sách cho Bích Châu xem, mỗi lần biểu ca ngầm đem sổ sách đến, đều do Bích Châu xem qua, An Ninh tính toán, sau khi rời khỏi Hầu phủ, cũng là lúc để cho Bích Châu tiếp xúc trực tiếp với công việc buôn bán, không bao lâu sau Bích Châu cũng đã có thể một mình quản lí một vùng rồi.
Ngày hôm trước nhận được tin tức của biểu ca, biểu ca báo rằng phủ đệ của bọn họ đã được xây dựng, chẳng qua nghĩ tới chỗ mà biểu ca chọn lựa, An Ninh không khỏi nhíu mày, nơi này lại ở bên cạnh Thần vương phủ, này… Thân ảnh của Thương Địch hiện ra trong đầu, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ trở thành hàng xóm rồi!
“ Không phải như vậy mà.” Bích Châu hơi dương cằm lên, thần sắc mang vài phần đắc ý nhỏ, hiện tại Bích Châu này đã không còn là Bích Châu của trước kia, nhưng những thứ này tất cả đều do tiểu thư ban cho mình, cả đời này mình nguyện là nha hoàn của tiểu thư!
Vô Song các.
Trời tối đen, Tần Ngọc Song bảo quản gia sai bảo hạ nhân mang bữa tối lên, đợi An Bình hầu gia trở về cùng ăn, nhưng lúc này cũng đã trễ, lại không thấy người đâu, không phải là lão gia đã đi chỗ của Lục phu nhân? Tần Ngọc Song tìm quản gia đến truy hỏi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra kết quả gì, đành sai hạ nhân đem đổ cả bàn đồ ăn đi.
Ngồi ở trước bàn trang điểm, Tần Ngọc Song mở tờ giấy đang cầm trong tay ra, trên mặt giấy có viết hơn mười loại dược liệu, thứ này là lúc Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan sắp chết để lại cho nàng ta làm lễ vật, nhiều năm như vậy, Tần Ngọc Song cuối cùng cũng có thể mang thai, Tần Ngọc Song tự nhiên sẽ đem hết công lao dành cho phương thuốc này.
Vào thời gian trước nàng ta dùng phương thuốc này cố gắng điều dưỡng thân thể cho thật tốt cuối cùng cũng có thu hoạch.
“ Tứ tỷ, Ngọc Song thật lòng cảm ơn người, đợi sau khi đứa nhỏ của Ngọc Song sinh ra, Ngọc Song nhất định sẽ mang theo đứa nhỏ đi bái tế người, mặc khác, Tứ tỷ hãy yên tâm, Tứ tỷ đã giúp ta một đại ân như vậy, nữ nhi An Lan Hinh của người Ngọc Song sẽ cố gắng chiếu cố tốt nhất.” Tần Ngọc Song nỉ non với phương thuốc, thật cẩn thận đem phương thuốc cất đi, thứ này không thể đánh mất, bảo bối tốt như vậy phải cất giữ cho tốt.
Không đợi đến lúc An Bình hầu gia trở lại, Tần Ngọc Song tự biết cơ thể mình không còn như trước, nên phải thật cẩn thận, không đợi được nàng ta liền không đợi, nghỉ ngơi cho tốt, phải tĩnh dưỡng thân thể mình cho tốt mới là quan trọng nhất, để Phúc nhi hầu hạ đi nghỉ, không lâu sau đó liền ngủ, nhưng đến nữa đêm lại bỗng dưng tỉnh giấc vì khó chịu.
“ Phúc nhi… Phúc nhi…” Tần Ngọc Song lớn tiếng gọi, không biết vì sao ngực của nàng rất khác thường, cứ như bị một tảng đá nặng đè lên, rất khó chịu.
Ở bên ngoài Phúc nhi nghe được tiếng gọi, bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng tiến vào, trên mặt đầy vẻ khẩn trương, “ Phu nhân… phu nhân người làm sao vậy?”
Phúc nhi thắp sáng đèn, nhìn thấy Ngũ phu nhân ôm ngực trên giường, Ngũ phu nhân hiện tại đang có thai, mọi chuyện phải cực kì cẩn thận, thấy bộ dạng khó chịu như vậy của Ngũ phu nhân, chân tay của Phúc nhi luống cuống lên.
“ Đi rót cho ta chén nước, không biết tại sao lại thế này, trong ngực ta rất khó chịu.” Tần Ngọc Song nhíu mày, nhanh chóng phân phó, xốc chăn lên, vịn vào giường đứng lên đi đến tháp ngồi xuống, không biết vì sao đi kèm với cảm giác khó chịu trong lòng lại nổi lên một tia bất an.
Phúc nhi nhanh chóng bưng nước lên, Tần Ngọc Song uống xong, ngồi ở trên tháp không thể nào ngủ tiếp được, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Tần Ngọc Song phân phó Phúc nhi: “ Thời gian này, ngươi phải hết sức chú ý, ngươi không nên quên lần trước bị Lục phu nhân tận dụng chỗ trống, canh ngươi đem cho ta uống bị người ta hạ dược, may mắn đó chỉ là thuốc mê, chỉ có thể làm ta ngủ mê, nhưng nếu lần này lại có người hạ thuốc, làm hại đến đứa con trong bụng ta, ngươi có thể đoán được hậu quả gì xảy ra."
Thân thể phúc nhi ngẩn ra, nhanh chóng quỳ xuống đất, “ Phúc nhi biết sai, ngày đó là do Phúc nhi sơ xuất, không biết Đại phu nhân động tay động chân ở trong canh, Phúc nhi…” Cho tới bây giờ Phúc nhi cũng không biết chén canh đó bị hạ dược bằng cách nào, ngày ấy Ngũ phu nhân chưa có trách phạt, Phúc nhi có thể nhìn ra được thực sự Ngũ phu nhân cũng chút có oán trách.
“ Tốt lắm, ngươi mau đứng lên, về sau đừng để cho chuyện như thế phát sinh nữa là được, tương lai của ta cùng tiểu thiếu gia đều là do ngươi chiếu cố, đợi cho đến lúc tiểu thiếu gia sinh ra, ta tất sẽ không quên công lao của ngươi.” Tần Ngọc Song liếc mắt nhìn Phúc nhi, hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là trách cứ, Phúc nhi là nha hoàn thân cận của Tần Ngọc Song, thu mua được Phúc nhi mới có thể khiến cho bản thân mình và đứa con trong bụng được an toàn hơn nữa, Đại phu nhân tất nhiên sẽ không để cho mình an toàn sinh hạ đứa con này, tính tình của Đại phu nhân không phải Tần Ngọc Song không biết, ở ngoài mặt tuy rằng rất hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng thực chất chính là một tiểu nhân âm hiểm, hèn hạ ghen tị không nói, còn có thủ đoạn độc ác, lần trước làm cho mình phải chịu điền tỉnh ( Lạc chưa đọc chương này theo QT là hình phạt dìm giếng nên để nguyên từ không dám dịch bậy :”> ) chính là có tâm tư dồn mình vào chỗ chết, ngay cả lời nói của lão gia hôm nay cũng mang theo vài phần cảnh cáo, nghĩ kĩ lại thì bản thân phải càng phòng bị đối với Đại phu nhân.
“ Cảm ơn phu nhân, Phúc nhi nhất định sẽ chú ý, sẽ không lơ là.” Phúc nhi đứng lên, nghe thấy Ngũ phu nhân nói sẽ không quên công lao của mình, trong lòng tất nhiên sẽ vui vẻ, ở trong phủ này, chủ tử có địa vị cao, thì những người hầu kẻ hạ địa vị cũng sẽ cao theo, tựa như Cố đại nương đang hầu hạ Đại phu nhân vậy, nếu như Ngũ phu nhân thật sự sinh cho lão gia một tiểu thiếu gia sau này chắc chắn rằng địa vị của Ngũ phu nhân ở trong phủ sẽ không thấp, Đại phu nhân tuy rằng là chính thất nhưng lại không có con, chỉ có duy nhất một nữ nhi là Đại tiểu thư, nay cũng đã nằm trên giường, người không ra người quỷ không ra quỷ, cả ngày ở Khởi Thủy Uyển đánh chửi hạ nhân làm niềm vui, so với người điên cũng chẳng khác là bao.
Đại tiểu thư không thể trông cậy vào, địa vị sau này của Đại phu nhân ở trong phủ sợ rằng khó nói trước.
Một đêm này, khi trời hừng sáng Tần Ngọc Song mới ngủ lại được, cũng chỉ nằm ở tháp thượng, vừa ngủ được không bao lâu lại bị Phúc nhi đánh thức, Tần Ngọc Song mở mắt trong lòng không khỏi vì bị quấy rầy giấc ngủ mà nổi lên một tia khó chịu, “ Chuyện gì? Không phải ta đã nói rồi sao? Lúc ta ngủ không được quấy rầy.”
“ Ngũ phu nhân…” Phúc nhi vẻ mặt khó xử, đang nói thì phía sau liền vang lên một tiếng nói khác cắt ngang lời của Phúc nhi.
“ Ngũ muội, thời gian đã sắp tới trưa mà muội còn chưa thức dậy sao? Ngũ muội thật có phúc khí nha.” Tiếng nói của Đại phu nhân truyền đến, người cũng đi tới theo tiếng nói, đi theo phía sau Đại phu nhân còn có Cố đại nương, nhìn thấy Tần Ngọc Song đang nằm ở trên tháp, mày khẽ nhíu lại, “ Kìa, Ngũ muội sao lại nằm ngủ ở trên tháp? Thân thể muội bây giờ không còn như trước kia, ngủ ở trên tháp làm sao có thể so với nằm ở trên giường? Vạn nhất làm hại đến đứa nhỏ của muội thì phải tính làm sao?”
/210
|