Gần đây kinh thành náo nhiệt hơn thường lệ, sứ giả của bốn quốc gia cũng lục đục kéo đến kinh thành. Đại hoàng tử Thương Dực của Bắc Yến quốc, nữ vương nước Tây Lăng, quốc vương nước Nam Chiếu đều tự mình tới trước, triều đình Đông Tần đặc biệt tiếp đón các đại sứ ở dịch quán, mọi đồ dùng của các sứ thần phải được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trên xuống dưới.
Ngày các sứ thần bốn nước đến càng lúc càng gần, An Ninh tập đàn bên trong, An Như Yên cũng càng lúc càng chăm chỉ, có lúc cả ngày chỉ ở trong phòng tập đàn.
Cuối cùng ngày ấy cũng tới, An Như Yên phấn khích ra mặt, nghĩ đến dàn nhạc của nàng được long trọng biểu diễn như mong đợi, càng nghĩ nàng càng vui, liếc nhìn An Ninh ngồi bên cạnh mình, ánh mắt chợt lóe lên, “Ninh Nhi, lát nữa muội cũng phải cẩn thận, ta đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, trước kia chúng ta phối hợp như thế nào thì giờ cũng làm như thế, muội hiểu chưa? Ta không cho phép muội có bất kỳ điều gì sai sót, làm hỏng đại sự của ta, ta sẽ....”
An Như Yên đang muốn nói thêm vài lời đe dọa, chợt nghĩ đến lời dặn dò của mẫu thân, đợi lát nữa còn phải nhờ vả An Ninh, kìm chế tâm tình lại, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ý ta là, chúng ta là tỷ muội, không cần phân biệt rõ ràng ta với muội, muội giúp ta, ta rất cảm kích, sẽ không thiếu phần tốt của muội đâu.”
“Muội không muốn phần tốt của tỷ tỷ đâu.” An Ninh lắc đầu một cái, quả nhiên sắc mặt của An Như Yên liền thay đổi.
“Sao? Chẳng lẽ muội đổi ý, không giúp ta nữa?” Ánh mắt An Như Yên sắc lại, lộ ra một tia nguy hiểm. Lúc này, nàng nghe theo sự sắp đặt của mẫu thân. Ngày ngày ở bên cạnh An Ninh, ngoài mặt đối tốt với nàng ấy chính là muốn nàng ấy cam tâm tình nguyện vì mình làm việc, nàng muốn lần này ở lễ tế của bốn nước có biểu hiện thật tốt, phải dựa vào An Ninh, không thể để nàng ta đổi ý được.
“Không, không, không, Ninh Nhi không có ý này.” An Ninh vội vàng giải thích, “Dĩ nhiên là Ninh Nhi sẽ dốc hết sức giúp tỷ tỷ rồi.”
Nàng đương nhiên sẽ dốc hết sức, chẳng qua, nàng sợ là An Như Yên không thể chống đỡ được thôi!
Sắc mặt An Như Yên dịu lại, “Vậy thì tốt.”
“Tỷ tỷ, có thật là tỷ nghĩ mình sẽ trở thành nữ nhi đệ nhất thiên hạ?” An Ninh nhìn An Như Yên dò xét hỏi.
Hai mắt An Như Yên sáng lên, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, “Dĩ nhiên, lễ tế của bốn nước lần này không giống nhau, sức ảnh hưởng cũng khác nhau, nếu hôm nay ta bị trượt khỏi cuộc thi này, nhưng lại được ghi vào sử sách, trong thiên hạ này, có thể được ghi vào sử sách, danh tiếng lẫy lừng hiếm có vang vọng khắp nữ nhi của bốn nước, ta muốn ta là một trong những người đó.”
Bốn nước tề tựu không chỉ là ngày hội của nam tử, ngày hội của bậc vương giả, mà còn là dịp tốt của những nữ nhi muốn được nổi danh. Nàng cũng muốn lợi dụng cơ hội này, để cho khắp thiên hạ biết đến An Như Yên nàng!
Hừ!, khẩu khí lớn thật! An Ninh liếc nhìn An Như Yên tràn đầy tự tin, nàng nghĩ rằng nàng có thể được toại nguyện sao?
Chấn động bốn nước? Trước kia nàng quả thật là vanh danh bốn nước, trong thiên hạ ai ai cũng biết, Đông Tần quốc An Bình Hầu phủ có một tài nữ hơn người. Hơn nữa, đệ nhất mỹ nữ An Như Yên còn là đệ nhất tài nữ, không ai lung lay được vị trí này. Nhưng mấy người biết được, nói tài hoa hơn người, chỉ là An Như Yên lừa gạt thiên hạ, vậy mà lúc này nàng còn tràn đầy tự tin cho là mình sẽ để cho nàng tùy ý định đoạt lợi dụng sao?
Nghĩ đến mối hận kiếp trước, đáy mắt An Ninh xẹt qua một tia sắn bén, nhẹ nhàng vuốt ve đồ dùng An Như Yên đã sớm chuẩn bị xong, ánh mắt nàng lộ ra một cỗ quỷ quyệt, ngược lại nàng muốn xem, lát nữa An Như Yên sẽ vang danh bốn nước như thế nào?
Nhàn nhạt hạ lông mày xuống, An Ninh thản nhiên nói: “Vậy Ninh Nhi chúc mừng tỷ tỷ trước, nếu tỷ tỷ bị loại ra đầu tiên, cũng trở thành nữ nhi đệ nhất thiên hạ, Ninh Nhi cũng sẽ vui mừng cho tỷ tỷ.”
An Như Yên nhàn nhạt quét mắt nhìn An Ninh một cái, đáy mắt chứa một tia ác độc, vui mừng vì nàng? Vậy cũng phải còn sống mới được chứ. Hừ! Đợi qua ngày hôm nay, nàng có thể yên tâm nắm tính mạng của An Ninh trong tay. Tới lúc đó, nàng ta sẽ không bao giờ lo lắng An Ninh trở thành nỗi uy hiếp của nàng nữa!
Nàng muốn nàng sẽ được vẻ vang trong lễ tế của bốn nước, còn nơi đây sẽ trở thành nơi chôn thây của An Ninh!
Tỷ muội hai người tính toán kế hoạch của riêng mình, xe ngựa rất nhanh liền đến quảng trường nơi diễn ra lễ tế của bốn nước. Ở bên ngoài quảng trường đã có rất nhiều xe ngựa, sứ thần các quốc gia đã đến, An Ninh và An Như Yên vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy một người cưỡi tuấn mã đi tới, toàn thân Nam Cung Thiên Duệ toát ra vẻ hăng hái, khôi ngô tuấn tú lạ thường.
Nam Cung Thiên Duệ là uy viễn Đại tướng quân, lần này bốn nước tề tựu. Hoàng thượng giao cho hắn trọng trách bảo đảm an toàn cho lễ tế của bốn nước được thuận lợi. Thấy An Ninh xuất hiện, Nam Cung Thiên Duệ vui mừng trong lòng, gương mặt cương nghị nghiêm túc liền nhu hòa một chút, siết chặt dây cương cưỡi ngựa hướng về phía An Ninh.
Mới hơn một ngày không nhìn thấy nàng mà đã làm người ta không thể dời mắt đi được.
“Nam Cung đại ca.....” Thấy Nam Cung Thiên Duệ tới gần, An Như Yên vui mừng trong lòng, gương mặt lập tức nở nụ cười, âm thanh dịu dàng như nước chảy.
Vừa nghe âm thanh quen thuộc vang lên, hắn ngẩn người, lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt mơ hồ xẹt qua một tia chán ghét, chợt siết chặt sợi dây cương, quay ngựa đi về hướng ngược lại.
Nụ cười trên mặt An Như Yên nhất thời cứng đờ, Tướng quân vừa nhìn thấy nàng đã quay đầu bỏ đi! Này.... Hành động đó rõ ràng là chạm vào lòng tự ái của An Như Yên nàng, nỗi tức giận ngưng tụ trong lòng, ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt càng đỏ hồng.
Đáy mắt An Ninh mơ hồ xẹt qua một tia châm chọc, cố ý nghi ngờ mở miệng: “Ơ, hình như tướng quân nghe tỷ tỷ gọi huynh ấy rồi, sao lại quay đầy bỏ đi vậy?”
“Muội thì biết cái gì!” An Như Yên nghiêm khắc lên tiếng, sắc mặt càng khó coi, “Tướng quân lấy chuyện đại sự quốc gia làm trọng, sao lúc này có thể bận tâm tư tình với nữ nhi được.”
Tuy miệng nói thế nhưng nỗi tức giận trong lòng An Như Yên khó có thể hóa giải được. Nam Cung Thiên Duệ đối với nàng càng ngày càng lạnh nhạt, vừa rồi không phải là nàng không nhìn thấy ánh mắt của Nam Cung Thiên Duệ dừng lại trên người An Ninh, chính vì thế nên nàng mới không cam lòng. Giờ phút này, thấy An Ninh tỏ vẻ tò mò vô tội, nàng ghen tỵ không chịu được, ánh mắt nàng xẹt qua một tia kiên định, đợi lát nữa bốn nước cúng tế, nhất định nàng phải biểu hiện thật tốt, để cho Nam Cung Thiên Duệ phải khuynh đảo vì nàng!
Hung hăng trợn mắt nhìn An Ninh một cái, An Như Yên vẩy ống tay áo, xoay người bỏ đi....
Nhìn bóng lưng An Như Yên đã đi xa, gương mặt vô tội lúc đầu của An Ninh mới nở nụ cười, con ngươi nàng như ẩn như hiện. Đời này, An Như Yên không có cách nào chiếm được cảm tình trong lòng Hoàng hậu nương nương, xem ra chuyện tình tựa hồ không có giống kiếp trước thuận lợi đây!
Đột nhiên, một hơi thở của biển cả nhẹ nhàng khoan khoái truyền đến. An Ninh nhìn sang, khi đã nhìn thấy mục tiêu, bóng dáng ấy khiến nàng giật mình, trong đầu hiện ra khuôn mặt của tên yêu nghiệt kia, con ngươi căng thẳng, An Ninh nhếch miệng cười, quả nhiên hắn đã tới!
Mà người bên cạnh hắn..... An Ninh muốn tránh xa nhưng không còn kịp nữa, bốn mắt nhìn nhau.
“Nhị tiểu thư, thứ cho ta mạo muội, đã sớm nghe qua đại danh của Nhị tiểu thư, tiếc rằng không có cơ hội, hôm nay lại ở lễ cúng tế của bốn nước được gặp, thật là may mắn!” Sở Thái tử sải bước đi đến gần An Ninh, người nam nhân đi theo sát bên cạnh hắn. Trong khoảng thời gian này, hắn rất nổi danh, tiếc rằng An Bình Hầu phủ Nhị tiểu thư An Ninh không thèm để tâm đến, làm hắn mất hết mặt mũi!
“Đa tạ Sở Thái tử, Sở thái tử coi trọng An Ninh, An Ninh đâu có danh tiếng gì, không dám cả gan mạo phạn trước mặt Sở Thái tử danh tiếng lẫy lừng.” An Ninh nhàn nhạt cười nói, quan sát nam tử trước mắt, một bộ bạch y, làm hắn thêm mấy phần ôn hòa, cộng thêm hắn cố ý che dấu sự sắc sảo, thật là không giống ấn tượng của Sở Thái tử trong kiếp trước, cũng không giống một vị hoàng tử nhàn tản rảnh rỗi.
“Nhị tiểu thư đừng gọi ta là Thái tử danh tiếng gì đó, cùng lắm ta cũng chỉ là một con tin thôi, đâu còn là Thái tử nữa? Nhị tiểu thư gọi ta Lưu Danh là được rồi.” Sở Thái tử nở nụ cười tự giễu, mơ hồ lộ ra mấy phần chán nản.
An Ninh nhìn hắn, trong lòng thầm oán trách, khả năng diễn xuất của Sở Thái tử thật cao siêu, nếu ai không biết sẽ cho rằng hắn chỉ là một con tin mà thôi. Nhưng nghĩ đến kiếp trước người đàn ông này nắm trong tay mánh khóe thủ đoạn cựa kỳ sắc bén, là một nam nhân có dã tâm rất lớn, sao giống với bộ dạng an nhàn hiện tại?
Lưu danh? An ninh khẽ nhíu mày, nhếch khóe miệng lên, “Lưu danh.... Lưu danh thiên cổ sao? Thái tử thật là chí khí!”
Thần sắc Sở Thái tử cứng ngắc, không nghĩ tới An Ninh lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, hai chữ “Lưu Danh” đến tay nàng, cũng có thể trở thành văn chương, nhưng nhất thời hắn không biết nên ứng đối như thế nào. Xem ra, Nhị tiểu thư Hầu phủ An Ninh trong tưởng tượng của hắn còn phải khó lường thêm mấy phần!
An Ninh nhìn thấy vẻ lúng túng trên gương mặt Sở Thái tử, ánh mắt lóe lên, cười ngây thơ vô hại, “Lần này bốn nước cúng tế, với năng lực của Sở Thái tử, muốn lưu danh thiên cổ cũng không không phải việc khó khăn gì, người nói xem, đó có phải là lưu danh không?”
Nghe An Ninh giảng hòa, tinh thần Sở Thái tử hồi phục trở lại, phụ họa theo: “Đa tạ lời tốt lành của Nhị tiểu thư, nhưng mà, lưu danh làm sao so được với nam nhân của Đông Tần quốc, Thần vương điện hạ, Nam Cung tướng quân, Tô Cầm công tử, còn có các vương gia Đông Tần đây!”
Mấy người này cũng đều là lúc An Ninh đến tuổi cập kê, đưa đến An Bình Hầu phủ rất nhiều lễ vật đặc biệt!
Có thể khiến những nam nhân ưu tú này đổ xô chạy theo nàng, đời này được mấy người! Nàng An Ninh này thật không đơn giản!
An Ninh cười nhạt, ánh mắt rơi vào người nọ bên cạnh Sở Thái tử, mặc dù hắn vẫn cúi đầu, nhưng nàng nhận ra hắn đã tới, dù tên yêu nghiệt kia có hóa trang như thế nào đi nữa, nhưng ánh mắt màu lam khác hẳn với những người bình thường đã tố cáo thân phận của hắn!
“Từ xa đã có người nhắc đến chúng ta, chúng ta có thể bỏ qua được sao?”
Sau lưng truyền đến một âm thanh quen thuộc, không cần nhìn nàng cũng biết là ai. Quay đầu lại, quả nhiên là Tô Cầm cười dến phong lưu phóng khoáng, mà bên cạnh lại là Thần vương Thương Địch, khôi ngô tuấn tú, gương mặt gợn sóng không sợ hãi, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Chống lại ánh mắt của Thương Địch, An Ninh nhớ lại những ngày hắn đưa lễ vật tới, trong lòng nảy lên một tia ấm áp, gương mặt càng vui vẻ, đợi khi hai người đến gần, nghĩ đến mình còn chưa mở miệng nói, An Ninh hướng Thương Địch đi tới vài phần, nhàn nhạt mở miệng: “Dĩ nhiên không sai, An Ninh đang muốn xin Lưu Danh giới thiệu vị công tử đứng bên cạnh đây.”
Ngày các sứ thần bốn nước đến càng lúc càng gần, An Ninh tập đàn bên trong, An Như Yên cũng càng lúc càng chăm chỉ, có lúc cả ngày chỉ ở trong phòng tập đàn.
Cuối cùng ngày ấy cũng tới, An Như Yên phấn khích ra mặt, nghĩ đến dàn nhạc của nàng được long trọng biểu diễn như mong đợi, càng nghĩ nàng càng vui, liếc nhìn An Ninh ngồi bên cạnh mình, ánh mắt chợt lóe lên, “Ninh Nhi, lát nữa muội cũng phải cẩn thận, ta đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, trước kia chúng ta phối hợp như thế nào thì giờ cũng làm như thế, muội hiểu chưa? Ta không cho phép muội có bất kỳ điều gì sai sót, làm hỏng đại sự của ta, ta sẽ....”
An Như Yên đang muốn nói thêm vài lời đe dọa, chợt nghĩ đến lời dặn dò của mẫu thân, đợi lát nữa còn phải nhờ vả An Ninh, kìm chế tâm tình lại, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Ý ta là, chúng ta là tỷ muội, không cần phân biệt rõ ràng ta với muội, muội giúp ta, ta rất cảm kích, sẽ không thiếu phần tốt của muội đâu.”
“Muội không muốn phần tốt của tỷ tỷ đâu.” An Ninh lắc đầu một cái, quả nhiên sắc mặt của An Như Yên liền thay đổi.
“Sao? Chẳng lẽ muội đổi ý, không giúp ta nữa?” Ánh mắt An Như Yên sắc lại, lộ ra một tia nguy hiểm. Lúc này, nàng nghe theo sự sắp đặt của mẫu thân. Ngày ngày ở bên cạnh An Ninh, ngoài mặt đối tốt với nàng ấy chính là muốn nàng ấy cam tâm tình nguyện vì mình làm việc, nàng muốn lần này ở lễ tế của bốn nước có biểu hiện thật tốt, phải dựa vào An Ninh, không thể để nàng ta đổi ý được.
“Không, không, không, Ninh Nhi không có ý này.” An Ninh vội vàng giải thích, “Dĩ nhiên là Ninh Nhi sẽ dốc hết sức giúp tỷ tỷ rồi.”
Nàng đương nhiên sẽ dốc hết sức, chẳng qua, nàng sợ là An Như Yên không thể chống đỡ được thôi!
Sắc mặt An Như Yên dịu lại, “Vậy thì tốt.”
“Tỷ tỷ, có thật là tỷ nghĩ mình sẽ trở thành nữ nhi đệ nhất thiên hạ?” An Ninh nhìn An Như Yên dò xét hỏi.
Hai mắt An Như Yên sáng lên, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, “Dĩ nhiên, lễ tế của bốn nước lần này không giống nhau, sức ảnh hưởng cũng khác nhau, nếu hôm nay ta bị trượt khỏi cuộc thi này, nhưng lại được ghi vào sử sách, trong thiên hạ này, có thể được ghi vào sử sách, danh tiếng lẫy lừng hiếm có vang vọng khắp nữ nhi của bốn nước, ta muốn ta là một trong những người đó.”
Bốn nước tề tựu không chỉ là ngày hội của nam tử, ngày hội của bậc vương giả, mà còn là dịp tốt của những nữ nhi muốn được nổi danh. Nàng cũng muốn lợi dụng cơ hội này, để cho khắp thiên hạ biết đến An Như Yên nàng!
Hừ!, khẩu khí lớn thật! An Ninh liếc nhìn An Như Yên tràn đầy tự tin, nàng nghĩ rằng nàng có thể được toại nguyện sao?
Chấn động bốn nước? Trước kia nàng quả thật là vanh danh bốn nước, trong thiên hạ ai ai cũng biết, Đông Tần quốc An Bình Hầu phủ có một tài nữ hơn người. Hơn nữa, đệ nhất mỹ nữ An Như Yên còn là đệ nhất tài nữ, không ai lung lay được vị trí này. Nhưng mấy người biết được, nói tài hoa hơn người, chỉ là An Như Yên lừa gạt thiên hạ, vậy mà lúc này nàng còn tràn đầy tự tin cho là mình sẽ để cho nàng tùy ý định đoạt lợi dụng sao?
Nghĩ đến mối hận kiếp trước, đáy mắt An Ninh xẹt qua một tia sắn bén, nhẹ nhàng vuốt ve đồ dùng An Như Yên đã sớm chuẩn bị xong, ánh mắt nàng lộ ra một cỗ quỷ quyệt, ngược lại nàng muốn xem, lát nữa An Như Yên sẽ vang danh bốn nước như thế nào?
Nhàn nhạt hạ lông mày xuống, An Ninh thản nhiên nói: “Vậy Ninh Nhi chúc mừng tỷ tỷ trước, nếu tỷ tỷ bị loại ra đầu tiên, cũng trở thành nữ nhi đệ nhất thiên hạ, Ninh Nhi cũng sẽ vui mừng cho tỷ tỷ.”
An Như Yên nhàn nhạt quét mắt nhìn An Ninh một cái, đáy mắt chứa một tia ác độc, vui mừng vì nàng? Vậy cũng phải còn sống mới được chứ. Hừ! Đợi qua ngày hôm nay, nàng có thể yên tâm nắm tính mạng của An Ninh trong tay. Tới lúc đó, nàng ta sẽ không bao giờ lo lắng An Ninh trở thành nỗi uy hiếp của nàng nữa!
Nàng muốn nàng sẽ được vẻ vang trong lễ tế của bốn nước, còn nơi đây sẽ trở thành nơi chôn thây của An Ninh!
Tỷ muội hai người tính toán kế hoạch của riêng mình, xe ngựa rất nhanh liền đến quảng trường nơi diễn ra lễ tế của bốn nước. Ở bên ngoài quảng trường đã có rất nhiều xe ngựa, sứ thần các quốc gia đã đến, An Ninh và An Như Yên vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy một người cưỡi tuấn mã đi tới, toàn thân Nam Cung Thiên Duệ toát ra vẻ hăng hái, khôi ngô tuấn tú lạ thường.
Nam Cung Thiên Duệ là uy viễn Đại tướng quân, lần này bốn nước tề tựu. Hoàng thượng giao cho hắn trọng trách bảo đảm an toàn cho lễ tế của bốn nước được thuận lợi. Thấy An Ninh xuất hiện, Nam Cung Thiên Duệ vui mừng trong lòng, gương mặt cương nghị nghiêm túc liền nhu hòa một chút, siết chặt dây cương cưỡi ngựa hướng về phía An Ninh.
Mới hơn một ngày không nhìn thấy nàng mà đã làm người ta không thể dời mắt đi được.
“Nam Cung đại ca.....” Thấy Nam Cung Thiên Duệ tới gần, An Như Yên vui mừng trong lòng, gương mặt lập tức nở nụ cười, âm thanh dịu dàng như nước chảy.
Vừa nghe âm thanh quen thuộc vang lên, hắn ngẩn người, lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt mơ hồ xẹt qua một tia chán ghét, chợt siết chặt sợi dây cương, quay ngựa đi về hướng ngược lại.
Nụ cười trên mặt An Như Yên nhất thời cứng đờ, Tướng quân vừa nhìn thấy nàng đã quay đầu bỏ đi! Này.... Hành động đó rõ ràng là chạm vào lòng tự ái của An Như Yên nàng, nỗi tức giận ngưng tụ trong lòng, ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt càng đỏ hồng.
Đáy mắt An Ninh mơ hồ xẹt qua một tia châm chọc, cố ý nghi ngờ mở miệng: “Ơ, hình như tướng quân nghe tỷ tỷ gọi huynh ấy rồi, sao lại quay đầy bỏ đi vậy?”
“Muội thì biết cái gì!” An Như Yên nghiêm khắc lên tiếng, sắc mặt càng khó coi, “Tướng quân lấy chuyện đại sự quốc gia làm trọng, sao lúc này có thể bận tâm tư tình với nữ nhi được.”
Tuy miệng nói thế nhưng nỗi tức giận trong lòng An Như Yên khó có thể hóa giải được. Nam Cung Thiên Duệ đối với nàng càng ngày càng lạnh nhạt, vừa rồi không phải là nàng không nhìn thấy ánh mắt của Nam Cung Thiên Duệ dừng lại trên người An Ninh, chính vì thế nên nàng mới không cam lòng. Giờ phút này, thấy An Ninh tỏ vẻ tò mò vô tội, nàng ghen tỵ không chịu được, ánh mắt nàng xẹt qua một tia kiên định, đợi lát nữa bốn nước cúng tế, nhất định nàng phải biểu hiện thật tốt, để cho Nam Cung Thiên Duệ phải khuynh đảo vì nàng!
Hung hăng trợn mắt nhìn An Ninh một cái, An Như Yên vẩy ống tay áo, xoay người bỏ đi....
Nhìn bóng lưng An Như Yên đã đi xa, gương mặt vô tội lúc đầu của An Ninh mới nở nụ cười, con ngươi nàng như ẩn như hiện. Đời này, An Như Yên không có cách nào chiếm được cảm tình trong lòng Hoàng hậu nương nương, xem ra chuyện tình tựa hồ không có giống kiếp trước thuận lợi đây!
Đột nhiên, một hơi thở của biển cả nhẹ nhàng khoan khoái truyền đến. An Ninh nhìn sang, khi đã nhìn thấy mục tiêu, bóng dáng ấy khiến nàng giật mình, trong đầu hiện ra khuôn mặt của tên yêu nghiệt kia, con ngươi căng thẳng, An Ninh nhếch miệng cười, quả nhiên hắn đã tới!
Mà người bên cạnh hắn..... An Ninh muốn tránh xa nhưng không còn kịp nữa, bốn mắt nhìn nhau.
“Nhị tiểu thư, thứ cho ta mạo muội, đã sớm nghe qua đại danh của Nhị tiểu thư, tiếc rằng không có cơ hội, hôm nay lại ở lễ cúng tế của bốn nước được gặp, thật là may mắn!” Sở Thái tử sải bước đi đến gần An Ninh, người nam nhân đi theo sát bên cạnh hắn. Trong khoảng thời gian này, hắn rất nổi danh, tiếc rằng An Bình Hầu phủ Nhị tiểu thư An Ninh không thèm để tâm đến, làm hắn mất hết mặt mũi!
“Đa tạ Sở Thái tử, Sở thái tử coi trọng An Ninh, An Ninh đâu có danh tiếng gì, không dám cả gan mạo phạn trước mặt Sở Thái tử danh tiếng lẫy lừng.” An Ninh nhàn nhạt cười nói, quan sát nam tử trước mắt, một bộ bạch y, làm hắn thêm mấy phần ôn hòa, cộng thêm hắn cố ý che dấu sự sắc sảo, thật là không giống ấn tượng của Sở Thái tử trong kiếp trước, cũng không giống một vị hoàng tử nhàn tản rảnh rỗi.
“Nhị tiểu thư đừng gọi ta là Thái tử danh tiếng gì đó, cùng lắm ta cũng chỉ là một con tin thôi, đâu còn là Thái tử nữa? Nhị tiểu thư gọi ta Lưu Danh là được rồi.” Sở Thái tử nở nụ cười tự giễu, mơ hồ lộ ra mấy phần chán nản.
An Ninh nhìn hắn, trong lòng thầm oán trách, khả năng diễn xuất của Sở Thái tử thật cao siêu, nếu ai không biết sẽ cho rằng hắn chỉ là một con tin mà thôi. Nhưng nghĩ đến kiếp trước người đàn ông này nắm trong tay mánh khóe thủ đoạn cựa kỳ sắc bén, là một nam nhân có dã tâm rất lớn, sao giống với bộ dạng an nhàn hiện tại?
Lưu danh? An ninh khẽ nhíu mày, nhếch khóe miệng lên, “Lưu danh.... Lưu danh thiên cổ sao? Thái tử thật là chí khí!”
Thần sắc Sở Thái tử cứng ngắc, không nghĩ tới An Ninh lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, hai chữ “Lưu Danh” đến tay nàng, cũng có thể trở thành văn chương, nhưng nhất thời hắn không biết nên ứng đối như thế nào. Xem ra, Nhị tiểu thư Hầu phủ An Ninh trong tưởng tượng của hắn còn phải khó lường thêm mấy phần!
An Ninh nhìn thấy vẻ lúng túng trên gương mặt Sở Thái tử, ánh mắt lóe lên, cười ngây thơ vô hại, “Lần này bốn nước cúng tế, với năng lực của Sở Thái tử, muốn lưu danh thiên cổ cũng không không phải việc khó khăn gì, người nói xem, đó có phải là lưu danh không?”
Nghe An Ninh giảng hòa, tinh thần Sở Thái tử hồi phục trở lại, phụ họa theo: “Đa tạ lời tốt lành của Nhị tiểu thư, nhưng mà, lưu danh làm sao so được với nam nhân của Đông Tần quốc, Thần vương điện hạ, Nam Cung tướng quân, Tô Cầm công tử, còn có các vương gia Đông Tần đây!”
Mấy người này cũng đều là lúc An Ninh đến tuổi cập kê, đưa đến An Bình Hầu phủ rất nhiều lễ vật đặc biệt!
Có thể khiến những nam nhân ưu tú này đổ xô chạy theo nàng, đời này được mấy người! Nàng An Ninh này thật không đơn giản!
An Ninh cười nhạt, ánh mắt rơi vào người nọ bên cạnh Sở Thái tử, mặc dù hắn vẫn cúi đầu, nhưng nàng nhận ra hắn đã tới, dù tên yêu nghiệt kia có hóa trang như thế nào đi nữa, nhưng ánh mắt màu lam khác hẳn với những người bình thường đã tố cáo thân phận của hắn!
“Từ xa đã có người nhắc đến chúng ta, chúng ta có thể bỏ qua được sao?”
Sau lưng truyền đến một âm thanh quen thuộc, không cần nhìn nàng cũng biết là ai. Quay đầu lại, quả nhiên là Tô Cầm cười dến phong lưu phóng khoáng, mà bên cạnh lại là Thần vương Thương Địch, khôi ngô tuấn tú, gương mặt gợn sóng không sợ hãi, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Chống lại ánh mắt của Thương Địch, An Ninh nhớ lại những ngày hắn đưa lễ vật tới, trong lòng nảy lên một tia ấm áp, gương mặt càng vui vẻ, đợi khi hai người đến gần, nghĩ đến mình còn chưa mở miệng nói, An Ninh hướng Thương Địch đi tới vài phần, nhàn nhạt mở miệng: “Dĩ nhiên không sai, An Ninh đang muốn xin Lưu Danh giới thiệu vị công tử đứng bên cạnh đây.”
/210
|