Đại phu nhân vừa đi vào phòng, nhìn cảnh bọn nha hoàn quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ, An Như Yên cười đến điên cuồng, mà nha hoàn ở cửa kia sắc mặt trắng bệch, sắc mặt tái nhợt, trên trán xuất hiện tầng mồ hôi, thân thể run rẩy, mi tâm không khỏi nhìu vào, "Đây có chuyện gì?"
"Nương người đến rồi." An Như Yên muốn đứng dậy, thân thể vừa động một trận đau truyền đến, mắt nhất thời rối rắm, hạ thân như thế nào cũng không thể đứng dậy, lúc này vừa vặn nhắc nhở nàng thân thể bị trọng thương, trong lòng càng thêm thống khổ, "Bất quá là giáo huấn nha hoàn một chút thôi, không nghe lời nên trừng trị."
Đại phu nhân nhìn An Như Yên trong lòng thở dài, lập tức phân phó Dĩnh Thu đưa nha hoàn đang run rẩy đi xuống, trươc khi rời đi, nghĩ đến cái gì công đạo liền nói, "Đừng để lão gia biết, các ngươi nghe đây, vừa rồi ở Thủy Uyển xảy ra chuyện gì cũng không được nói ra ngoài, nếu có người hỏi tới tình trạng của đại tiểu thư, phải nói đại tiểu thư ở An Tâm dưỡng thương, nếu dám nói cái gì không nên nói, cẩn thận thân các ngươi."
"Vâng, bọn nô tỳ biết, cái gì bọn nô tỳ cũng không nói." Bọn nha hoàn hứa hẹn lập tức lui xuống.
Đại phu nhân đến cạnh An Như Yên, An Như Yên còn nóng giận đưa mặt nhìn đại phu nhân, "Nương, người cho bọn chúng đi xuống làm gì? Yên nhi chính là giáo huấn bọn chúng."
Đại phu nhân giật mình, hẳn là chuyện hôm đó cho nàng đă kích, hại ngày nay, tính tình An Như Yên thay đổi không ít, lúc đau thì lớn tiếng quát tháo, hơi chút lợi dụng đau đớn để khí dễ nha hoàn mua vui, như vậy thật chẳng ra sao.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, trên mặt đại phu nhân nở ra nụ cười tươi, "Còn nhớ nữ nhi của cậu ngươi không, nàng so với ngươi nhỏ hơn một tuổi, trước kia ta mang ngươi về nhà cậu, các ngươi có cùng nhau chơi đùa, cậu ngươi đem nàng ta lên núi học nghệ, nay sắp trở lại, sáng sớm nay ta đã phái người đi đón, tối nay sẽ đến đây, để cho hai người các ngươi hồi tưởng kỉ niệm, sẽ có cùng tiếng nói chung."
Trên mặt An Như Yên thần sắc giật giật, trên mặ xẹt qua một chút giận dữ, " Lúc này nương đưa người đến, là nhìn ta chê cười sao?"
Sắc mặt Đại phu nhân cứng đờ, kéo kéo khóe miệng, "Làm sao có thể nhìn ngươi chê cười, Nương đã cho Cố đại nương đi thu thập Thính Vũ hiên cho biểu muội của ngươi ngụ ở."
Vừa nghe đến hai chữ An Ninh, An Như Yên vốn đang giận dữ liền biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ mặt hưng phấn, "Tốt, cái gì của An Ninh đều bỏ đi, nhất định không cho lưu lại."
"Đó là đương nhiên, Cố đại nương tự sẽ biết làm như thế nào." Đại phu nhân liễm hạ mi, trừ khử Vân Trăn nữ nhi, trong lòng nàng thoải mái không ít.
Chính lúc này, Cố đại nương vội vàng vào phòng, nhìn đại phu nhân và đại tiểu thư trong phòng, bước lên phía trước, " Phu....... phu nhân........."
"Làm sao kích động như vậy? Ngươi không phải đưa người đi dọn dẹp Thính Vũ hiên sao? Đã dọn dẹp xong? Biểu tiểu thư rất nhanh sẽ tới, đừng để đến lúc đó không có địa phương an trí."
Đại phu nhân nhíu nhíu mày, nàng nghe nói ca ca tiểu nữ nhi thập phần ương ngạnh, lại học được một chút võ nghệ, tự cho mình tài giỏi, ở phương diện ăn mặc, đi lại thập phần chú ý, nha đầu kia vẫn là lần đầu đến Hầu phủ làm khách, nàng đương nhiên không thể chậm trễ.
Cố đại nương vào giờ phút này không có tâm tư nghe đại phu nhân nói, thần trí vẫn đang nghĩ đến sự việc vừa xảy ra trong Thính Vũ hiên, thân thể lại không khỏi run rẩy, "Phu nhân, nhị tiểu thư nàng,........ Nàng đang trong Thính Vũ hiên!"
Oanh! một tiếng, Đại phu nhân cùng An Như Yên nhất thời đều ngẩn ra, An Như Yên hung hăng trừng mắt Cố đại nương, mà Đại phu nhân đã đứng dậy, sắc bén hỏi, "Rốt cục là như thế nào?"
An Ninh làm sao đang ở trong Thính Vũ hiên? Rõ ràng........ rõ ràng đã chết không phải sao?"
"Phu nhân......... Sợ là nhị tiểu thư...........quỷ hồn." Cố đại nương như trước gương mặt hoảng sợ, nàng thế nào quên hàn ý cảm nhận được ở Thính Vũ hiên.
Đại phu nhân cùng An Như Yên lại ngẩn ngơ nói không nên lời.
"Quỷ hồn?" Đại phu nhân nhớ lại lần trước mơ thấy Vân Trăn về lấy mạng, sắc mặt nàng càng trở nên trắng bệch, "Ngươi xác định?"
Hôm qua Uyển Quý phi truyền tin tới, nàng tự nhiên đã tin tưởng An Ninh chết, huống hồ, trên người còn mang theo mùi hương kia, tiến lại khu vực săn bắn, sống sót là kì tích, lúc này Lưu Hương Liên, làm sao có thể biết, Uyển quý phi khi nhìn thấy An Ninh cũng là không muốn tin tưởng đây chính là An Ninh.
Cố đại nương không trả lời nhưng phản ứng của bà ta cũng là câu trả lời, ánh mắt Đại phu nhân chuyển đến phía trước váy bị ẩm ướt của bà ta, thần sắc giật mình, "Đi, đi xem, ta thật muốn nhìn, ban ngày ban mặt, làm sao có chuyện như vậy."
Dứt lời liền lắc ống tay áo, một bên kích thích xoay người bước ra khỏi phòng.
Trong Thính Vũ hiên.
An Ninh thật không ngờ người đầu tiên tới không phải đại phu nhân, mà là An Bình Hầu gia, vẫn còn nhớ khi phụ thân vào Thính Vũ hiên, nhìn thấy nàng thì trên mặt xanh, trắng biến đổi, trong lòng trồi lên một tia cười lạnh.
"Ngươi là người hay quỷ?" An Bình Hầu gia hai mắt híp lại, tập trung tìm kiếm, mơ hồ còn mang theo vài phần phòng bị.
An Ninh nhìn thấy hết, trong lòng hiểu rõ, hắn sợ chính mình nếu là quỷ, đối với hắn bất lợi sao? Hừ, An Bình Hầu gia a An Bình Hầu gia, An Ninh nàng lại không phải quỷ, cũng sẽ khiến hắn bất lợi, cũng sẽ khiến hắn thấy việc kinh doanh của An Bình Hầu phủ từng chút, từng chút sụp đổ.
"Cha, người nói cái gì? Cái gì là quỷ? Cha là hi vọng An Ninh chết sao?" An Ninh vô tội nhìn An Bình Hầu gia, trước sau ôn hòa vô hại.
An Bình Hầu gia giật mình, cố lấy dũng khí tiến lên, chạm vào mặt nàng, cảm nhận được hơi ấm, mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, giống như thật vui sướng, "Làm sao có thể? Cha làm sao có thể mong Ninh Nhi chết? Ninh nhi a, ta biết ngươi phúc lớn, mạng lớn, hôm qua nghe tin có ngươi trong khu vực săn bắn không đi ra, cha lập tức suốt đêm kiếm người đi tìm, hiện tại nhìn An Nin trước mắt, cha quả nhiên cao hứng a!"
An Ninh nghe lời của hắn, nhìn hưng phấn trên mặt, suốt đêm cho người đi tìm sao? Nàng cũng không phải không biết bản tính An Bình Hầu phủ, hắn làm sao có thể tốn tâm tư đi tìm. Giờ phút này hắn thật sự cao hứng nhưng không phải vì nàng mà là vì chính hắn.
Giờ phút này, nàng còn sống đối với An Bình Hầu gia mà nói, nàng chính là quân cờ hữu dụng không phải sao?
Ở trong mắt An Bình Hầu gia vĩnh viễn chỉ coi trọng lời ích.
"Cha, đây là lần đầu tiên người đến Thính Vũ hiên!" An Ninh hướng Bích Châu lệnh rót trà cho An Bình Hầu gia, hai người ngồi trên bàn đá, An Ninh nhắc tới cũng làm cho An Bình Hầu gia trồi lên một tia xấu hổ.
Mặc dù kiếp trước cùng ở một chỗ, cho đến lúc này hắn cũng chưa từng tiến vào Thính Vũ hiên của nàng.
An Bình hầu gia kéo kéo khóe miệng, trước kia hắn không quá để ý nữ nhi này, căn bản không có quan tâm, nhưng trước khác nay khác, hắn sẽ yêu thương nữ nhi này vì lợi ích An Bình hầu phủ, hắn phải sửa tác phong trước kia của mình.
"Trong ngày thường cha bận quá, không có thời gian quan tâm tới con và mấy nữ nhi kia nữa, trong lòng phụ thân nhớ mong vẫn chính là ngươi." An Bình Hầu gia túc trí đa mưu xem ra nhị nữ nhi dễ lừa nhất, bài bố thật tốt, hắn nói cái gì nàng hẳn không hoài nghi mới đúng.
Nhưng là, lúc này hắn lại hoàn toàn hiểu sai, mắt An Ninh hiện lên một tia lạnh như băng, cũng cười đến ngây thơ vô hại, "Phụ thân thật tốt, đều nói thật sự thương nữ nhi, hận không thể mấy ngày liền hái sao xuống cho nàng, nữ nhi muốn cái gì, phụ thân nhất định sẽ thỏa mãn nữ nhi."
An Bình hầu gia sắc mặt vi cương, hắn nhớ tới giá tiền nguyên bảo tương, khóe miệng không khỏi rút trừu, giờ phút này còn có chút thịt đau, sao trên trời? Này An Nình, trước kia không thấy nàng có thích vật chất nhiều như vậy, tại sao hiện tại cái gì cũng muốn!
Nhưng xem sự chờ mong trên mặt An Ninh, vẫn là kéo kéo khóe miệng, "Đây là tự nhiên, Ninh Nhi nghĩ muốn cái gì, liền nói cho phụ thân, hoặc là phân phó quản gia là được."
Thôi, không trả giá một chút, làm sao có thể có thu hoạch? Hiện tại thỏa mãn nàng, làm cho nàng cao hứng chút, về sau hắn có càng nhiều chỗ tốt!
Lúc này hắn, lại làm sao có thể biết, vẻ mặt vô hại nhị nữ nhi, là cố ý biến đổi phương pháp làm cho hắn hao tổn, cố ý nhìn hắn vì nữ nhi mà đau lòng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân, An Ninh xa xa nghe thấy, trong lòng trồi lên một tia hiểu rõ, Thính Vũ hiên truyền ra tin tức ma quái, trong phủ bọn nha hoàn đều tránh không kịp, phía sau đến, nhất định là đại phu nhân.
Liễm hạ mặt mày, đáy mắt có một chút tà ác chợt lóe, dư quang nhìn đến bóng dáng đại phu nhân, mơ hồ xuất hiện ở tại cửa, An Ninh trên mặt lập tức nở rộ tươi cười, đứng dậy nâng lên làn váy liền vội chạy hướng tới đại phu nhân, "Nương..."
Một tiếng "Nương" làm cho đại phu nhân trong lòng lộp bộp, lập tức liền nhìn đến bóng trắng hướng chính mình đi tới, nghĩ đến Cố đại nương bẩm báo, đại phu nhân lui mạnh về phía sau, lại bởi vì không đồng nhất, mất đi cân bằng, ngã ngồi trên mặt đất, Cố đại nương ở gần nàng cũng không tránh khỏi liên lụy cùng nàng lần lượt ngã xuống.
"Ôi..." Đại phu nhân ngã chổng vó, kêu ra tiếng, trong sân Bích Châu nhìn thấy, nhịn không được muốn cười ra tiếng, nhưng vẫn cố nén, nghẹn cười, nàng biết, đại phu nhân tìm tới cửa, nhất định là không có cái gì tốt lành, cú ngã này, cho là lễ gặp mặt cấp cho nàng.
An Ninh mâu quang vi thiểm, gặp đại phu nhân té ngã, thân thiết tiến lên, muốn đem nàng ta nâng dậy, "Nương, người thế nào? May mắn dưới đất là đá phiến, ai nha, nếu là không có đá phiến này, liền muốn làm dơ quần áo của nương."
Nếu không biết nàng cố ý diễn trò, nghe xong lời của nàng, chắc chắn cảm thấy nha đầu kia có phải hay không có chút không bình thường, đúng là dưới mặt đất lát đá phiến, nhưng là ngã xuống càng thêm đau.
Đại phu nhân mông đã tê rần một trận, lập tức đau đớn truyền đến, nhưng nàng lại căn bản không rảnh bận tâm, nhìn An Ninh trước mắt, sắc mặt sớm trắng bệch, run run đưa tay chỉ vào An Ninh, "Ngươi... Ngươi... Ngươi..."
An Ninh nhíu nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, "Nương, ngươi làm sao? Ninh Nhi... Ninh Nhi làm sao vậy?"
Vô tội, vô hại, ngây thơ, An Ninh có thể nói là diễn đến cực hạn, vẻ mặt khó hiểu, cắn môi, nghi hoặc nhìn đại phu nhân, nhìn thấy trong mắt nàng ta hoảng sợ, trong lòng hiểu rõ, An Bình hầu gia ngay từ đầu có lẽ không tin Quỷ Hồn của nàng đã trở lại, nhưng mà, đại phu nhân lại không giống, đoạn thời gian trước, nàng ta mỗi ngày nằm mơ, mơ thấy mẫu thân tìm nàng ta lấy mạng, mà cũng đúng lúc nàng phân phó Phi Phiên, mỗi ngày buổi tối phải đi dọa nàng ta, nàng ta thật sự tin tưởng có quỷ, trước kia trải qua, vốn là có chút tinh thần thất thường, hiện tại, chỉ càng thêm sợ hãi, a! Xem giờ phút này bộ dạng đại phu nhân sợ tới mức nói không ra lời, trong lòng thật sự là vui sướng.
Đại phu nhân sắc mặt trắng lại xanh, xanh lại trắng, cả người một cỗ lãnh ý, như lại nhớ ác mộng mỗi ngày, bắt gặp mặt tiền nữ tử lại gần, đại phu nhân bối rối vung cánh tay, "Không cần lại đây... Tránh ra..."
"Nương..." An ninh mi tâm mặt nhăn càng nhanh, trong lòng cũng là lại thống khoái, nàng làm sao có thể thật sự như đại phu nhân nói tránh ra a? A! Nàng ta càng là sợ hãi nàng tới gần, nàng lại càng cần phải tới gần nàng ta, thừa dịp nàng ta bây giờ còn hoảng sợ, không có phản ứng lại, nàng đương nhiên trị nàng ta thật tốt!
An Ninh không đi nữa, ngược lại "Thân thiết" tiến lên, đem đại phu nhân dưới đất nâng dậy, đại phu nhân một bên giãy giụa, một bên sợ hãi kêu càng thêm lợi hại, "Tránh ra... Vân Trăn... Ngươi cùng nữ nhi ngươi đều tránh ra!"
An Ninh giật mình, con ngươi rất nhanh xẹt qua một chút không dấu vết lợi hại, nắm nàng cánh phút chốc căng thẳng, giống như phát tiết hận ý trong lòng.
"Nương... Ta là ai nữ nhi?" Thanh âm từ từ trong miệng An Ninh phát ra đến, bình tĩnh lại trầm sâu, như một khối thạch ngàn cân, từ trên trời giáng xuống, khí thế sắc bén.
An Bình hầu gia khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ trồi lên một tia dự cảm, quả nhiên, hắn còn chưa kịp ngăn cản, đại phu nhân liền điên cuồng hướng tới An Ninh rống lên tiếng, "Vân trăn kia tiện nhân nữ nhi, Vân Trăn kia tiện nhân... Các ngươi đã chết đều không buông tha ta!"
Giờ phút này đại phu nhân giương nanh múa vuốt, trong mắt bắn nhanh ra một đạo âm ngoan quang mang, An Ninh con ngươi căng thẳng, trong lòng hừ lạnh, rốt cục chính mồm cũng nói ra? Tốt lắm!
"Không... Làm sao có thể?" An Ninh kêu lên sợ hãi, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, trong lòng cũng là trồi lên một tia tà ác, nguyên bản cầm cánh tay của nàng ta, buông mạnh, đại phu nhân đang lung tung giãy dụa , bài xích An Ninh, giờ phút này, An Ninh buông lỏng tay, đại phu nhân không có An Ninh đỡ, thân thể lui mấy bước, vừa vặn không khéo, phía sau nàng đó là cửa sân, không hề trì hoãn đụng vào trên tường đá, bịch một tiếng, máu tươi nhất thời trên trán chảy ra.
Đại phu nhân một trận mê muội, thân mình cũng đi theo dứt lời, tựa vào tường đá, Cố đại nương không ngừng tiến lên, nhìn vết máu trên mặt đại phu nhân, nếu ngày thường bà ta còn có khả năng bình tĩnh ứng phó, nhưng giờ phút này, bà ta đã bị hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn cũng tay chân hoảng hốt.
An Ninh liếc đại phu nhân một cái, lại như trước phe phẩy đầu, trong miệng không ngừng mà thì thào, "Làm sao có thể? Ngươi đã nói, ta là của ngươi thân sinh nữ nhi a... Cha... Các ngươi gạt ta? Các ngươi đều ở gạt ta sao?"
An Ninh tuy là diễn trò diễn trò, nhưng cũng là nội tâm nàng rít ngào, những người này lừa gạt như vậy, trong lòng hận ý càng đậm.
An Bình hầu gia ánh mắt rùng mình, trong lòng âm thầm thấp rủa, Lưu Hương Liên chết tiệt, chỉ biết phá hư chuyện tốt của hắn!
Hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta liếc mắt một cái, nàng ta vội vàng sợ hãi lại sương mù hai mắt, hắn biết, nữ nhân này nhất định là nghe xong lời nói của nha hoàn, nghĩ đến An Ninh là quỷ, tinh thần có chút thất thường, trong lòng nhất hoảng sợ, An Bình hầu gia nhanh tiến lên, hướng tới đại phu nhân.
Cố đại nương nhìn đến lão gia hùng hổ lại đây, trong lòng trồi lên một tia bất an, đứng trước mặt đại phu nhân, "Lão gia..."
"Cút ngay!" An Bình hầu gia lịch rống ra tiếng, cánh tay giống nhau, đem Cố đại nương hung hăng đẩy ra, lập tức, một tay lấy đại phu nhân dưới đất nhắc lên, một cái tát hung hăng đánh trên mặt đại phu nhân, phải đánh nàng ta cho thanh tỉnh như bình thường.
Sắc bén một cái tát, không có chút lưu tình, trên mặt đại phu nhân năm đầu ngón tay rõ ràng có thể thấy được, đại phu nhân đau đớn thở ra, bụm mặt, nhìn An Bình hầu gia không thể tưởng tượng được, "Ngươi..."
Lão gia nhưng lại đánh nàng, hắn biết phía sau mình chính là quý phi Lâm gia dịu dàng, vẫn đối nàng nồng hậu, hắn hôm nay nhưng lại đánh nàng!
"Ngươi xem cho rõ, nàng là Ninh Nhi, nàng không chết!" An Bình hầu gia rốt cuộc không chịu nổi, lớn tiếng hướng đại phu nhân rống, thanh âm bén nhọn giống như muốn phá màng nhĩ của nàng, nữ nhân chết tiệt, được việc không đủ bại sự có thừa, hiện tại An Ninh biết nàng là Vân Trăn nữ nhi, biết bọn họ lừa nàng, nên như thế nào?
Hắn hiện tại may mắn chính là An Ninh không có khôi phục trí nhớ, nếu là nàng bởi vì biết chính mình thân sinh mẫu thân là Vân Trăn, mà hoài nghi tìm kiếm, tiện đà nhớ lại, nên làm thế nào cho phải?
Nhớ tới Vân Trăn sau khi mất, An Ninh đối hắn oán hận, không biết khi đó nàng có thể hay không lựa chọn báo thù cho Vân Trăn?
Nghĩ đến đoạn thời gian trong mắt An Ninh đầy oán hận, An Bình hầu gia trong lòng căng thẳng, Lưu Hương Liên... Cắn chặt hàm răng, đại phu nhân trong mắt đã muốn có vài phần thanh tỉnh, nhưng tức giận trong lòng hắn lại không tiêu, trên trán gân xanh sắc bén nổi lên, lại một cái tát đi qua, lúc này đây, trực tiếp đánh vào một bên mặt khác của đại phu nhân.
"A..." Đại phu nhân phun ra một ngụm máu tươi, hai bạt tai hoàn toàn đem nàng theo mới vừa rồi hoảng sợ đánh tỉnh, lại không rảnh bận tâm An Bình hầu gia đối nàng xuống tay vô tình, mà là nhìn một bên An Ninh.
Không chết? Nàng thế nhưng không chết! Không, không có khả năng, nhìn đến "An bình Quỷ Hồn" khó chịu, sợ hãi càng làm cho nàng khó chịu.
Làm sao có thể? Hương liệu kia, còn có Uyển quý phi giúp, chỉ cần An Ninh vừa tiến vào khu vực săn bắn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa, Uyển quý phi đã muốn truyền tin tức đến đây, không phải sao? Nhưng là... Hiện tại đứng trước mặt nàng, là người nàng vốn tưởng rằng đã chết!
Nhìn từ trên xuống dưới An Ninh, như không có một chút tổn thương, đây là vì sao? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
An Ninh cảm nhận được tầm mắt đại phu nhân, khóe miệng không dấu vết giơ lên một phần, mới vừa rồi kia An Bình hầu gia hạ hai cáibạt tai, ra tay quả nhiên rất tàn nhẫn a! Thoáng nhìn đại phu nhân trong mắt không giống hoảng sợ, ngược lại còn có hỗn loạn cảm xúc, trong lòng trồi lên một chút cười lạnh, rốt cục đem đại phu nhân đánh thanh tỉnh sao? Hừ, thanh tỉnh? Thanh tỉnh sao sợ là thất vọng hơn nữa cùng không cam lòng đi!
Nàng ta trăm phương nghìn kế thiết kế hãm hại nàng, không phải là muốn làm cho nàng chết sao? Nhưng là, nàng An Ninh mệnh lớn, không chết được đâu!
"Không chết... Ngươi không chết..." Đại phu nhân trong miệng lẩm bẩm nói, nàng như thế nào có thể không chết? Nghĩ đến tối hôm qua nàng cùng Yên nhi thu được tin tức liền hưng phấn, giờ phút này đánh sâu vào cũng là làm cho nàng có chút không thể chống đỡ được, lúc ấy cao hưng bao nhiêu, giờ phút này có bấy nhiêu không cam lòng!
Tay theo bản năng nắm chặt thành quyền, đại phu nhân đẩy An Bình hầu gia, từng bước một tiêu sái gần An Ninh, một cái chớp mắt không chuyển nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như kiếm.
An Ninh như trước nhanh cau mày, tựa hồ còn không có theo mới vừa rồi khiếp sợ phục hồi tinh thần, ngay cả Bích Châu ở trong lòng đã âm thầm cảm thán tiểu thư hành động chi kỹ càng, nếu nàng không có biết tiểu thư đã khôi phục trí nhớ, chỉ sợ cũng tin tưởng tiểu thư giờ phút này mới biết được nàng không phải đại phu nhân thân sinh nữ nhi.
Đột nhiên, đại phu nhân mạnh bắt lấy cánh tay An Ninh, kéo kéo khóe miệng, "Ninh Nhi, thật tốt quá, ngươi không có việc gì, liền thật tốt quá!"
Giờ phút này nàng, như quên mới vừa rồi bị An Ninh dọa sợ, hoảng sợ, nếu An Ninh không chết, nàng liền vẫn như cũ muốn ở trước mặt nàng làm một người mẹ tốt, tuy rằng hiện tại An Ninh đối Yên nhi mà nói, đã không có giá trị lợi dụng, nhưng mê hoặc An Ninh, về sau muốn giết chết, cũng càng thêm có lợi.
An Ninh cũng là nhìn đại phu nhân, không được lắc đầu, một đôi mắt híp lại, "Nàng không có việc gì, liền thật tốt quá" sao? Đại phu nhân bây giờ còn nghĩ một đằng nói một lẻo!
Nhìn ánh mắt của nàng, đại phu nhân trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt đổi đổi, "Ngươi... Làm sao vậy? Như thế nào như vậy nhìn nương?"
Nương? An Ninh trong lòng hừ lạnh, đại phu nhân nhưng thật ra quên mới vừa rồi phun ra trong lời nói , hừ, quên? Nếu quên, như vậy nàng liền hảo tâm nhắc nhở nàng một chút, đáy mắt hiện lên một chút sắc bén, An Ninh mạnh mẽ giãy giụa thoát khỏi cánh tay đại phu nhân, đại phu nhân bất ngờ không kịp phòng, thân thể lảo đảo một cái, trên mặt một tia tức giận, "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Ngươi là nương của ta sao? Ngươi mới vừa rồi nói rõ ràng, mẫu thân của ta là Vân Trăn, không phải sao?" An Ninh rống to ra tiếng, giờ phút này, xé rách da mặt lại như thế nào? Xé rách da mặt, nàng nếu không dùng kêu này ác độc nữ nhân nương, nàng đã sớm tưởng xé rách da mặt !
An Bình hầu gia sắc mặt cứng đờ, đại phu nhân cũng đột nhiên nhớ đến mới vừa rồi chính mình ở bên trong kinh hách theo như trong lời nói, trong lòng kêu to không tốt, thần sắc lại bối rối không thôi.
"Vì sao gạt ta? Các ngươi vì sao muốn gạt ta?" An Ninh thanh âm tràn đầy chỉ trích, đem An Bình hầu gia cùng đại phu nhân phản ứng thu hết đáy mắt, trong lòng hừ lạnh, nàng nhưng thật ra muốn nhìn, vợ chồng hai người như thế nào giải thích!
"Nương người đến rồi." An Như Yên muốn đứng dậy, thân thể vừa động một trận đau truyền đến, mắt nhất thời rối rắm, hạ thân như thế nào cũng không thể đứng dậy, lúc này vừa vặn nhắc nhở nàng thân thể bị trọng thương, trong lòng càng thêm thống khổ, "Bất quá là giáo huấn nha hoàn một chút thôi, không nghe lời nên trừng trị."
Đại phu nhân nhìn An Như Yên trong lòng thở dài, lập tức phân phó Dĩnh Thu đưa nha hoàn đang run rẩy đi xuống, trươc khi rời đi, nghĩ đến cái gì công đạo liền nói, "Đừng để lão gia biết, các ngươi nghe đây, vừa rồi ở Thủy Uyển xảy ra chuyện gì cũng không được nói ra ngoài, nếu có người hỏi tới tình trạng của đại tiểu thư, phải nói đại tiểu thư ở An Tâm dưỡng thương, nếu dám nói cái gì không nên nói, cẩn thận thân các ngươi."
"Vâng, bọn nô tỳ biết, cái gì bọn nô tỳ cũng không nói." Bọn nha hoàn hứa hẹn lập tức lui xuống.
Đại phu nhân đến cạnh An Như Yên, An Như Yên còn nóng giận đưa mặt nhìn đại phu nhân, "Nương, người cho bọn chúng đi xuống làm gì? Yên nhi chính là giáo huấn bọn chúng."
Đại phu nhân giật mình, hẳn là chuyện hôm đó cho nàng đă kích, hại ngày nay, tính tình An Như Yên thay đổi không ít, lúc đau thì lớn tiếng quát tháo, hơi chút lợi dụng đau đớn để khí dễ nha hoàn mua vui, như vậy thật chẳng ra sao.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, trên mặt đại phu nhân nở ra nụ cười tươi, "Còn nhớ nữ nhi của cậu ngươi không, nàng so với ngươi nhỏ hơn một tuổi, trước kia ta mang ngươi về nhà cậu, các ngươi có cùng nhau chơi đùa, cậu ngươi đem nàng ta lên núi học nghệ, nay sắp trở lại, sáng sớm nay ta đã phái người đi đón, tối nay sẽ đến đây, để cho hai người các ngươi hồi tưởng kỉ niệm, sẽ có cùng tiếng nói chung."
Trên mặt An Như Yên thần sắc giật giật, trên mặ xẹt qua một chút giận dữ, " Lúc này nương đưa người đến, là nhìn ta chê cười sao?"
Sắc mặt Đại phu nhân cứng đờ, kéo kéo khóe miệng, "Làm sao có thể nhìn ngươi chê cười, Nương đã cho Cố đại nương đi thu thập Thính Vũ hiên cho biểu muội của ngươi ngụ ở."
Vừa nghe đến hai chữ An Ninh, An Như Yên vốn đang giận dữ liền biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ mặt hưng phấn, "Tốt, cái gì của An Ninh đều bỏ đi, nhất định không cho lưu lại."
"Đó là đương nhiên, Cố đại nương tự sẽ biết làm như thế nào." Đại phu nhân liễm hạ mi, trừ khử Vân Trăn nữ nhi, trong lòng nàng thoải mái không ít.
Chính lúc này, Cố đại nương vội vàng vào phòng, nhìn đại phu nhân và đại tiểu thư trong phòng, bước lên phía trước, " Phu....... phu nhân........."
"Làm sao kích động như vậy? Ngươi không phải đưa người đi dọn dẹp Thính Vũ hiên sao? Đã dọn dẹp xong? Biểu tiểu thư rất nhanh sẽ tới, đừng để đến lúc đó không có địa phương an trí."
Đại phu nhân nhíu nhíu mày, nàng nghe nói ca ca tiểu nữ nhi thập phần ương ngạnh, lại học được một chút võ nghệ, tự cho mình tài giỏi, ở phương diện ăn mặc, đi lại thập phần chú ý, nha đầu kia vẫn là lần đầu đến Hầu phủ làm khách, nàng đương nhiên không thể chậm trễ.
Cố đại nương vào giờ phút này không có tâm tư nghe đại phu nhân nói, thần trí vẫn đang nghĩ đến sự việc vừa xảy ra trong Thính Vũ hiên, thân thể lại không khỏi run rẩy, "Phu nhân, nhị tiểu thư nàng,........ Nàng đang trong Thính Vũ hiên!"
Oanh! một tiếng, Đại phu nhân cùng An Như Yên nhất thời đều ngẩn ra, An Như Yên hung hăng trừng mắt Cố đại nương, mà Đại phu nhân đã đứng dậy, sắc bén hỏi, "Rốt cục là như thế nào?"
An Ninh làm sao đang ở trong Thính Vũ hiên? Rõ ràng........ rõ ràng đã chết không phải sao?"
"Phu nhân......... Sợ là nhị tiểu thư...........quỷ hồn." Cố đại nương như trước gương mặt hoảng sợ, nàng thế nào quên hàn ý cảm nhận được ở Thính Vũ hiên.
Đại phu nhân cùng An Như Yên lại ngẩn ngơ nói không nên lời.
"Quỷ hồn?" Đại phu nhân nhớ lại lần trước mơ thấy Vân Trăn về lấy mạng, sắc mặt nàng càng trở nên trắng bệch, "Ngươi xác định?"
Hôm qua Uyển Quý phi truyền tin tới, nàng tự nhiên đã tin tưởng An Ninh chết, huống hồ, trên người còn mang theo mùi hương kia, tiến lại khu vực săn bắn, sống sót là kì tích, lúc này Lưu Hương Liên, làm sao có thể biết, Uyển quý phi khi nhìn thấy An Ninh cũng là không muốn tin tưởng đây chính là An Ninh.
Cố đại nương không trả lời nhưng phản ứng của bà ta cũng là câu trả lời, ánh mắt Đại phu nhân chuyển đến phía trước váy bị ẩm ướt của bà ta, thần sắc giật mình, "Đi, đi xem, ta thật muốn nhìn, ban ngày ban mặt, làm sao có chuyện như vậy."
Dứt lời liền lắc ống tay áo, một bên kích thích xoay người bước ra khỏi phòng.
Trong Thính Vũ hiên.
An Ninh thật không ngờ người đầu tiên tới không phải đại phu nhân, mà là An Bình Hầu gia, vẫn còn nhớ khi phụ thân vào Thính Vũ hiên, nhìn thấy nàng thì trên mặt xanh, trắng biến đổi, trong lòng trồi lên một tia cười lạnh.
"Ngươi là người hay quỷ?" An Bình Hầu gia hai mắt híp lại, tập trung tìm kiếm, mơ hồ còn mang theo vài phần phòng bị.
An Ninh nhìn thấy hết, trong lòng hiểu rõ, hắn sợ chính mình nếu là quỷ, đối với hắn bất lợi sao? Hừ, An Bình Hầu gia a An Bình Hầu gia, An Ninh nàng lại không phải quỷ, cũng sẽ khiến hắn bất lợi, cũng sẽ khiến hắn thấy việc kinh doanh của An Bình Hầu phủ từng chút, từng chút sụp đổ.
"Cha, người nói cái gì? Cái gì là quỷ? Cha là hi vọng An Ninh chết sao?" An Ninh vô tội nhìn An Bình Hầu gia, trước sau ôn hòa vô hại.
An Bình Hầu gia giật mình, cố lấy dũng khí tiến lên, chạm vào mặt nàng, cảm nhận được hơi ấm, mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, giống như thật vui sướng, "Làm sao có thể? Cha làm sao có thể mong Ninh Nhi chết? Ninh nhi a, ta biết ngươi phúc lớn, mạng lớn, hôm qua nghe tin có ngươi trong khu vực săn bắn không đi ra, cha lập tức suốt đêm kiếm người đi tìm, hiện tại nhìn An Nin trước mắt, cha quả nhiên cao hứng a!"
An Ninh nghe lời của hắn, nhìn hưng phấn trên mặt, suốt đêm cho người đi tìm sao? Nàng cũng không phải không biết bản tính An Bình Hầu phủ, hắn làm sao có thể tốn tâm tư đi tìm. Giờ phút này hắn thật sự cao hứng nhưng không phải vì nàng mà là vì chính hắn.
Giờ phút này, nàng còn sống đối với An Bình Hầu gia mà nói, nàng chính là quân cờ hữu dụng không phải sao?
Ở trong mắt An Bình Hầu gia vĩnh viễn chỉ coi trọng lời ích.
"Cha, đây là lần đầu tiên người đến Thính Vũ hiên!" An Ninh hướng Bích Châu lệnh rót trà cho An Bình Hầu gia, hai người ngồi trên bàn đá, An Ninh nhắc tới cũng làm cho An Bình Hầu gia trồi lên một tia xấu hổ.
Mặc dù kiếp trước cùng ở một chỗ, cho đến lúc này hắn cũng chưa từng tiến vào Thính Vũ hiên của nàng.
An Bình hầu gia kéo kéo khóe miệng, trước kia hắn không quá để ý nữ nhi này, căn bản không có quan tâm, nhưng trước khác nay khác, hắn sẽ yêu thương nữ nhi này vì lợi ích An Bình hầu phủ, hắn phải sửa tác phong trước kia của mình.
"Trong ngày thường cha bận quá, không có thời gian quan tâm tới con và mấy nữ nhi kia nữa, trong lòng phụ thân nhớ mong vẫn chính là ngươi." An Bình Hầu gia túc trí đa mưu xem ra nhị nữ nhi dễ lừa nhất, bài bố thật tốt, hắn nói cái gì nàng hẳn không hoài nghi mới đúng.
Nhưng là, lúc này hắn lại hoàn toàn hiểu sai, mắt An Ninh hiện lên một tia lạnh như băng, cũng cười đến ngây thơ vô hại, "Phụ thân thật tốt, đều nói thật sự thương nữ nhi, hận không thể mấy ngày liền hái sao xuống cho nàng, nữ nhi muốn cái gì, phụ thân nhất định sẽ thỏa mãn nữ nhi."
An Bình hầu gia sắc mặt vi cương, hắn nhớ tới giá tiền nguyên bảo tương, khóe miệng không khỏi rút trừu, giờ phút này còn có chút thịt đau, sao trên trời? Này An Nình, trước kia không thấy nàng có thích vật chất nhiều như vậy, tại sao hiện tại cái gì cũng muốn!
Nhưng xem sự chờ mong trên mặt An Ninh, vẫn là kéo kéo khóe miệng, "Đây là tự nhiên, Ninh Nhi nghĩ muốn cái gì, liền nói cho phụ thân, hoặc là phân phó quản gia là được."
Thôi, không trả giá một chút, làm sao có thể có thu hoạch? Hiện tại thỏa mãn nàng, làm cho nàng cao hứng chút, về sau hắn có càng nhiều chỗ tốt!
Lúc này hắn, lại làm sao có thể biết, vẻ mặt vô hại nhị nữ nhi, là cố ý biến đổi phương pháp làm cho hắn hao tổn, cố ý nhìn hắn vì nữ nhi mà đau lòng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân, An Ninh xa xa nghe thấy, trong lòng trồi lên một tia hiểu rõ, Thính Vũ hiên truyền ra tin tức ma quái, trong phủ bọn nha hoàn đều tránh không kịp, phía sau đến, nhất định là đại phu nhân.
Liễm hạ mặt mày, đáy mắt có một chút tà ác chợt lóe, dư quang nhìn đến bóng dáng đại phu nhân, mơ hồ xuất hiện ở tại cửa, An Ninh trên mặt lập tức nở rộ tươi cười, đứng dậy nâng lên làn váy liền vội chạy hướng tới đại phu nhân, "Nương..."
Một tiếng "Nương" làm cho đại phu nhân trong lòng lộp bộp, lập tức liền nhìn đến bóng trắng hướng chính mình đi tới, nghĩ đến Cố đại nương bẩm báo, đại phu nhân lui mạnh về phía sau, lại bởi vì không đồng nhất, mất đi cân bằng, ngã ngồi trên mặt đất, Cố đại nương ở gần nàng cũng không tránh khỏi liên lụy cùng nàng lần lượt ngã xuống.
"Ôi..." Đại phu nhân ngã chổng vó, kêu ra tiếng, trong sân Bích Châu nhìn thấy, nhịn không được muốn cười ra tiếng, nhưng vẫn cố nén, nghẹn cười, nàng biết, đại phu nhân tìm tới cửa, nhất định là không có cái gì tốt lành, cú ngã này, cho là lễ gặp mặt cấp cho nàng.
An Ninh mâu quang vi thiểm, gặp đại phu nhân té ngã, thân thiết tiến lên, muốn đem nàng ta nâng dậy, "Nương, người thế nào? May mắn dưới đất là đá phiến, ai nha, nếu là không có đá phiến này, liền muốn làm dơ quần áo của nương."
Nếu không biết nàng cố ý diễn trò, nghe xong lời của nàng, chắc chắn cảm thấy nha đầu kia có phải hay không có chút không bình thường, đúng là dưới mặt đất lát đá phiến, nhưng là ngã xuống càng thêm đau.
Đại phu nhân mông đã tê rần một trận, lập tức đau đớn truyền đến, nhưng nàng lại căn bản không rảnh bận tâm, nhìn An Ninh trước mắt, sắc mặt sớm trắng bệch, run run đưa tay chỉ vào An Ninh, "Ngươi... Ngươi... Ngươi..."
An Ninh nhíu nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, "Nương, ngươi làm sao? Ninh Nhi... Ninh Nhi làm sao vậy?"
Vô tội, vô hại, ngây thơ, An Ninh có thể nói là diễn đến cực hạn, vẻ mặt khó hiểu, cắn môi, nghi hoặc nhìn đại phu nhân, nhìn thấy trong mắt nàng ta hoảng sợ, trong lòng hiểu rõ, An Bình hầu gia ngay từ đầu có lẽ không tin Quỷ Hồn của nàng đã trở lại, nhưng mà, đại phu nhân lại không giống, đoạn thời gian trước, nàng ta mỗi ngày nằm mơ, mơ thấy mẫu thân tìm nàng ta lấy mạng, mà cũng đúng lúc nàng phân phó Phi Phiên, mỗi ngày buổi tối phải đi dọa nàng ta, nàng ta thật sự tin tưởng có quỷ, trước kia trải qua, vốn là có chút tinh thần thất thường, hiện tại, chỉ càng thêm sợ hãi, a! Xem giờ phút này bộ dạng đại phu nhân sợ tới mức nói không ra lời, trong lòng thật sự là vui sướng.
Đại phu nhân sắc mặt trắng lại xanh, xanh lại trắng, cả người một cỗ lãnh ý, như lại nhớ ác mộng mỗi ngày, bắt gặp mặt tiền nữ tử lại gần, đại phu nhân bối rối vung cánh tay, "Không cần lại đây... Tránh ra..."
"Nương..." An ninh mi tâm mặt nhăn càng nhanh, trong lòng cũng là lại thống khoái, nàng làm sao có thể thật sự như đại phu nhân nói tránh ra a? A! Nàng ta càng là sợ hãi nàng tới gần, nàng lại càng cần phải tới gần nàng ta, thừa dịp nàng ta bây giờ còn hoảng sợ, không có phản ứng lại, nàng đương nhiên trị nàng ta thật tốt!
An Ninh không đi nữa, ngược lại "Thân thiết" tiến lên, đem đại phu nhân dưới đất nâng dậy, đại phu nhân một bên giãy giụa, một bên sợ hãi kêu càng thêm lợi hại, "Tránh ra... Vân Trăn... Ngươi cùng nữ nhi ngươi đều tránh ra!"
An Ninh giật mình, con ngươi rất nhanh xẹt qua một chút không dấu vết lợi hại, nắm nàng cánh phút chốc căng thẳng, giống như phát tiết hận ý trong lòng.
"Nương... Ta là ai nữ nhi?" Thanh âm từ từ trong miệng An Ninh phát ra đến, bình tĩnh lại trầm sâu, như một khối thạch ngàn cân, từ trên trời giáng xuống, khí thế sắc bén.
An Bình hầu gia khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ trồi lên một tia dự cảm, quả nhiên, hắn còn chưa kịp ngăn cản, đại phu nhân liền điên cuồng hướng tới An Ninh rống lên tiếng, "Vân trăn kia tiện nhân nữ nhi, Vân Trăn kia tiện nhân... Các ngươi đã chết đều không buông tha ta!"
Giờ phút này đại phu nhân giương nanh múa vuốt, trong mắt bắn nhanh ra một đạo âm ngoan quang mang, An Ninh con ngươi căng thẳng, trong lòng hừ lạnh, rốt cục chính mồm cũng nói ra? Tốt lắm!
"Không... Làm sao có thể?" An Ninh kêu lên sợ hãi, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, trong lòng cũng là trồi lên một tia tà ác, nguyên bản cầm cánh tay của nàng ta, buông mạnh, đại phu nhân đang lung tung giãy dụa , bài xích An Ninh, giờ phút này, An Ninh buông lỏng tay, đại phu nhân không có An Ninh đỡ, thân thể lui mấy bước, vừa vặn không khéo, phía sau nàng đó là cửa sân, không hề trì hoãn đụng vào trên tường đá, bịch một tiếng, máu tươi nhất thời trên trán chảy ra.
Đại phu nhân một trận mê muội, thân mình cũng đi theo dứt lời, tựa vào tường đá, Cố đại nương không ngừng tiến lên, nhìn vết máu trên mặt đại phu nhân, nếu ngày thường bà ta còn có khả năng bình tĩnh ứng phó, nhưng giờ phút này, bà ta đã bị hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn cũng tay chân hoảng hốt.
An Ninh liếc đại phu nhân một cái, lại như trước phe phẩy đầu, trong miệng không ngừng mà thì thào, "Làm sao có thể? Ngươi đã nói, ta là của ngươi thân sinh nữ nhi a... Cha... Các ngươi gạt ta? Các ngươi đều ở gạt ta sao?"
An Ninh tuy là diễn trò diễn trò, nhưng cũng là nội tâm nàng rít ngào, những người này lừa gạt như vậy, trong lòng hận ý càng đậm.
An Bình hầu gia ánh mắt rùng mình, trong lòng âm thầm thấp rủa, Lưu Hương Liên chết tiệt, chỉ biết phá hư chuyện tốt của hắn!
Hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta liếc mắt một cái, nàng ta vội vàng sợ hãi lại sương mù hai mắt, hắn biết, nữ nhân này nhất định là nghe xong lời nói của nha hoàn, nghĩ đến An Ninh là quỷ, tinh thần có chút thất thường, trong lòng nhất hoảng sợ, An Bình hầu gia nhanh tiến lên, hướng tới đại phu nhân.
Cố đại nương nhìn đến lão gia hùng hổ lại đây, trong lòng trồi lên một tia bất an, đứng trước mặt đại phu nhân, "Lão gia..."
"Cút ngay!" An Bình hầu gia lịch rống ra tiếng, cánh tay giống nhau, đem Cố đại nương hung hăng đẩy ra, lập tức, một tay lấy đại phu nhân dưới đất nhắc lên, một cái tát hung hăng đánh trên mặt đại phu nhân, phải đánh nàng ta cho thanh tỉnh như bình thường.
Sắc bén một cái tát, không có chút lưu tình, trên mặt đại phu nhân năm đầu ngón tay rõ ràng có thể thấy được, đại phu nhân đau đớn thở ra, bụm mặt, nhìn An Bình hầu gia không thể tưởng tượng được, "Ngươi..."
Lão gia nhưng lại đánh nàng, hắn biết phía sau mình chính là quý phi Lâm gia dịu dàng, vẫn đối nàng nồng hậu, hắn hôm nay nhưng lại đánh nàng!
"Ngươi xem cho rõ, nàng là Ninh Nhi, nàng không chết!" An Bình hầu gia rốt cuộc không chịu nổi, lớn tiếng hướng đại phu nhân rống, thanh âm bén nhọn giống như muốn phá màng nhĩ của nàng, nữ nhân chết tiệt, được việc không đủ bại sự có thừa, hiện tại An Ninh biết nàng là Vân Trăn nữ nhi, biết bọn họ lừa nàng, nên như thế nào?
Hắn hiện tại may mắn chính là An Ninh không có khôi phục trí nhớ, nếu là nàng bởi vì biết chính mình thân sinh mẫu thân là Vân Trăn, mà hoài nghi tìm kiếm, tiện đà nhớ lại, nên làm thế nào cho phải?
Nhớ tới Vân Trăn sau khi mất, An Ninh đối hắn oán hận, không biết khi đó nàng có thể hay không lựa chọn báo thù cho Vân Trăn?
Nghĩ đến đoạn thời gian trong mắt An Ninh đầy oán hận, An Bình hầu gia trong lòng căng thẳng, Lưu Hương Liên... Cắn chặt hàm răng, đại phu nhân trong mắt đã muốn có vài phần thanh tỉnh, nhưng tức giận trong lòng hắn lại không tiêu, trên trán gân xanh sắc bén nổi lên, lại một cái tát đi qua, lúc này đây, trực tiếp đánh vào một bên mặt khác của đại phu nhân.
"A..." Đại phu nhân phun ra một ngụm máu tươi, hai bạt tai hoàn toàn đem nàng theo mới vừa rồi hoảng sợ đánh tỉnh, lại không rảnh bận tâm An Bình hầu gia đối nàng xuống tay vô tình, mà là nhìn một bên An Ninh.
Không chết? Nàng thế nhưng không chết! Không, không có khả năng, nhìn đến "An bình Quỷ Hồn" khó chịu, sợ hãi càng làm cho nàng khó chịu.
Làm sao có thể? Hương liệu kia, còn có Uyển quý phi giúp, chỉ cần An Ninh vừa tiến vào khu vực săn bắn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa, Uyển quý phi đã muốn truyền tin tức đến đây, không phải sao? Nhưng là... Hiện tại đứng trước mặt nàng, là người nàng vốn tưởng rằng đã chết!
Nhìn từ trên xuống dưới An Ninh, như không có một chút tổn thương, đây là vì sao? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
An Ninh cảm nhận được tầm mắt đại phu nhân, khóe miệng không dấu vết giơ lên một phần, mới vừa rồi kia An Bình hầu gia hạ hai cáibạt tai, ra tay quả nhiên rất tàn nhẫn a! Thoáng nhìn đại phu nhân trong mắt không giống hoảng sợ, ngược lại còn có hỗn loạn cảm xúc, trong lòng trồi lên một chút cười lạnh, rốt cục đem đại phu nhân đánh thanh tỉnh sao? Hừ, thanh tỉnh? Thanh tỉnh sao sợ là thất vọng hơn nữa cùng không cam lòng đi!
Nàng ta trăm phương nghìn kế thiết kế hãm hại nàng, không phải là muốn làm cho nàng chết sao? Nhưng là, nàng An Ninh mệnh lớn, không chết được đâu!
"Không chết... Ngươi không chết..." Đại phu nhân trong miệng lẩm bẩm nói, nàng như thế nào có thể không chết? Nghĩ đến tối hôm qua nàng cùng Yên nhi thu được tin tức liền hưng phấn, giờ phút này đánh sâu vào cũng là làm cho nàng có chút không thể chống đỡ được, lúc ấy cao hưng bao nhiêu, giờ phút này có bấy nhiêu không cam lòng!
Tay theo bản năng nắm chặt thành quyền, đại phu nhân đẩy An Bình hầu gia, từng bước một tiêu sái gần An Ninh, một cái chớp mắt không chuyển nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như kiếm.
An Ninh như trước nhanh cau mày, tựa hồ còn không có theo mới vừa rồi khiếp sợ phục hồi tinh thần, ngay cả Bích Châu ở trong lòng đã âm thầm cảm thán tiểu thư hành động chi kỹ càng, nếu nàng không có biết tiểu thư đã khôi phục trí nhớ, chỉ sợ cũng tin tưởng tiểu thư giờ phút này mới biết được nàng không phải đại phu nhân thân sinh nữ nhi.
Đột nhiên, đại phu nhân mạnh bắt lấy cánh tay An Ninh, kéo kéo khóe miệng, "Ninh Nhi, thật tốt quá, ngươi không có việc gì, liền thật tốt quá!"
Giờ phút này nàng, như quên mới vừa rồi bị An Ninh dọa sợ, hoảng sợ, nếu An Ninh không chết, nàng liền vẫn như cũ muốn ở trước mặt nàng làm một người mẹ tốt, tuy rằng hiện tại An Ninh đối Yên nhi mà nói, đã không có giá trị lợi dụng, nhưng mê hoặc An Ninh, về sau muốn giết chết, cũng càng thêm có lợi.
An Ninh cũng là nhìn đại phu nhân, không được lắc đầu, một đôi mắt híp lại, "Nàng không có việc gì, liền thật tốt quá" sao? Đại phu nhân bây giờ còn nghĩ một đằng nói một lẻo!
Nhìn ánh mắt của nàng, đại phu nhân trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt đổi đổi, "Ngươi... Làm sao vậy? Như thế nào như vậy nhìn nương?"
Nương? An Ninh trong lòng hừ lạnh, đại phu nhân nhưng thật ra quên mới vừa rồi phun ra trong lời nói , hừ, quên? Nếu quên, như vậy nàng liền hảo tâm nhắc nhở nàng một chút, đáy mắt hiện lên một chút sắc bén, An Ninh mạnh mẽ giãy giụa thoát khỏi cánh tay đại phu nhân, đại phu nhân bất ngờ không kịp phòng, thân thể lảo đảo một cái, trên mặt một tia tức giận, "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Ngươi là nương của ta sao? Ngươi mới vừa rồi nói rõ ràng, mẫu thân của ta là Vân Trăn, không phải sao?" An Ninh rống to ra tiếng, giờ phút này, xé rách da mặt lại như thế nào? Xé rách da mặt, nàng nếu không dùng kêu này ác độc nữ nhân nương, nàng đã sớm tưởng xé rách da mặt !
An Bình hầu gia sắc mặt cứng đờ, đại phu nhân cũng đột nhiên nhớ đến mới vừa rồi chính mình ở bên trong kinh hách theo như trong lời nói, trong lòng kêu to không tốt, thần sắc lại bối rối không thôi.
"Vì sao gạt ta? Các ngươi vì sao muốn gạt ta?" An Ninh thanh âm tràn đầy chỉ trích, đem An Bình hầu gia cùng đại phu nhân phản ứng thu hết đáy mắt, trong lòng hừ lạnh, nàng nhưng thật ra muốn nhìn, vợ chồng hai người như thế nào giải thích!
/210
|