“Cám ơn, không cần!” Huống Thiên Minh trả lời rất quả quyết.
“Mang cái này vào đi.” Trên tay Hồng Quân xuất hiện một kiện quyền sáo lấp lánh ngân quang.
“Thượng phẩm thần khí, Liệt Thiên quyền sáo.” Hồng Quân có chút thở dài, thần khí chính mình không có nhiều lắm, nếu còn cho nữa thì e rằng chỉ còn có thiên thần khí mà thôi.
Lúc trước, Khương Lập thấy tiểu nhi tử này tu vi tiến triển chậm chạp, vì thương nhi tử lên sau lưng Tần Vũ đã lấy không ít đồ vật, bất kể tốt xấu đều cho hắn, cơ hồ đều là thiên thần khí. Cho nên thần khí, phần lớn đều là Hồng Quân sau khi tới cảnh giới thần nhân dựa vào lĩnh ngộ đối với trận pháp mà luyện chế thành, thực lực của hắn vẫn chưa đủ để có thể luyện ra thiên thần khí.
La Băng hai mắt sáng ngời, vừa có thần khí, trên người hắn còn có Hồng Mông linh bảo, mặc dù biết Hồng Quân có một vị ca ca là thần vương, nhưng cho dù như thế nàng cũng không tin là Hồng Quân có thể lần lượt đưa cho người khác thần khí như vậy, không khỏi đối với thân thế của Hồng Quân càng thêm vài phần hứng thú.
Huống Thiên Minh không chút do dự tiếp nhận quyền sáo, sau đó bỏ lại một câu thiếu chút nữa để cho Hồng Quân ngã ngửa, “Lâu như vậy bây giờ mới đưa cho ta!” Nói xong mang theo quyền sáo, thân ảnh chợt lóe lên, lại tiến vào vòng chiến.
Ngay cả La Băng cũng là sửng sốt, một người luôn luôn lãnh khốc như Huống Thiên Minh, cũng nói ra những lời này. Lập tức một ánh mắt u oán nhìn về phía Hồng Quân, trong mắt rõ ràng viết hai chữ “thần khí”.
Hồng Quân nhìn ánh mắt này bất đắc dĩ cười khổ nói, “Băng nhi, ngươi đã có Hồng Mông linh bảo, nên thần khí cũng không có tác dụng gì a!”
La Băng bộ dáng hoàn toàn là một tiểu nữ nhân, sâu kín nói, “Ta mặc kệ, bọn họ ngươi đều cho, ngươi cũng phải cho ta.”
Một giọt mồ hôi lạnh chạy trên má của Hồng Quân, ở đây hơn mười vạn tiên đế ma đế đang hỗn chiến, Tôn Ngộ Không đang đấu với Lam Sam, Huống Thiên Minh một người đơn độc đấu với Ám Tinh giới bốn đại cao thủ, dưới tình huống này mà La Băng còn có bộ dáng vòi vĩnh như vậy, Hồng Quân dáo dác nhìn hai bên tả hữu, may mắn là tất cả mọi người đều bận tâm chiến đấu, không có ai chú ý bọn họ, nếu không sẽ có một trận cười lớn a.
Trong tay xuất ra một thanh đoản kiếm lấp lánh màu vàng, Hồng Quân đưa cho La Băng, “đây là kiện thượng phẩm thần khí, chưa có tên, ta cấp cho ngươi a.”
La Băng không có chút nào khách khí, cao hứng tiếp nhận đoản kiếm, lấy máu nhận chủ.
“Kinh Thiên…” Tôn Ngộ Không vừa muốn xuất ra côn pháp, nhưng đột nhiên thấy thân thể bị một áp lực thật lớn chi phối, vô luận là thân thể hay là kim bổng, trong nháy mắt hình như nặng lên gấp mười lần, cùng lúc đó thân ảnh Lam Sam di động rất nhanh, một quyền nổ vang trên ngực của Tôn Ngộ Không.
“Cha chả, ngươi không còn chiêu gì khác sao?” Tôn Ngộ Không thoát hiểm né qua một quyền này, có chút phẩn nộ. Đây là lần thứ mấy rồi? Mỗi lần muốn dùng Kinh Thiên côn pháp đều cảm giác thân thể đột nhiên nặng lên, đồng thời liền bị lão gia hỏa này đánh lén, cắt đứt chính mình phát động Kinh Thiên côn pháp, liền nhớ tới lúc trước Hồng Quân đã nói, người Ám Tinh giới am hiểu nhất là trọng lực cấm chế.
“Ta tránh!” Lại thoát một quyền của Lam Sam, Tôn Ngộ Không tức giận nghiến hai hàm răng, “bà mẹ nó, coi không gian pháp tắc của ông nội ngươi!” Tôn Ngộ Không cũng đã nghe Hồng Quân nhắc tới không gian pháp tắc, mơ hồ cũng biết chính mình đã lĩnh ngộ được một ít, lúc này phát động một thân lĩnh vực, hy vọng có để vây khốn Lam Sam.
Lam Sam đã có nghe nói qua không gian pháp tắc, lúc này nghe được Tôn Ngộ Không mạnh miệng nói một tiếng không gian pháp tắc nên lấy làm kinh hãi, không gian pháp tắc a, vốn là bọn hắn không thể đụng vào, chỉ bằng trọng lực cấm chế căn bản không làm suy chuyển được một phân hào.
Đột nhiên, một cổ kì dị lực lượng bao vây lấy Lam Sam, báo hại Lam Sam giật nảy mình, lập tức cười ha hả, “tiểu bối, ngươi thật biết nói đùa, một cái lĩnh vực căn bản không có tác dụng gì mà cũng dám nói là không gian pháp tắc, ta xem ngươi ngay cả không gian pháp tắc là cái gì chắc cũng không biết.”
Lực lượng bao vây này quả thật không có mang theo không gian pháp tắc, Tôn Ngộ Không chính mình cũng ngẩn người, hình như trong khi sử dụng Kinh Thiên nhất côn hoặc Kinh Thiên liên hoàn côn mới mơ hồ phát động được một ít không gian pháp tắc kì dị ấy.
“Ngao~~~!” Bên kia Huống Thiên Minh, một tiếng thú hống thật lớn truyền đến, một kim ngân mãnh thú với cặp cánh dài màu vàng và bạc xuất hiện tại vị trí của Huống Thiên Minh trước kia, chính là Ngân nhãn cương thi hoàng Huống Thiên Minh. Đánh thật lâu không phân thắng bại, rốt cuộc Huống Thiên Minh cũng hoàn thành lần thứ ba biến thân, sau ba lần biến thân,thân thể mặc dù có chút nhỏ hơn, nhưng cả người tản ra một khí tức kinh khủng, để cho bốn vị Ám Tinh giới mười bảy tinh đế cấp cao thủ này phải e sợ.
“Hô!” Phảng phất như một cơn gió nhẹ thổi qua, Huống Thiên Minh tựa như không để ý tới trọng lực cấm chế của Hắc Nham, Hắc Thịnh, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Kim Minh, hữu thủ mang theo Liệt Thiên quyền sáo, trực tiếp đánh ra một quyền.
Tốc độ quá nhanh, trọng lực cấp chế căn bản không có chút tác dụng, đối mặt với tốc độ của cương thi hoàng, ngay cả mười bảy tinh đế cấp cao thủ cũng chỉ có thể lựa chọn đón đỡ.
“Bồng!” Lại là thanh âm hai nắm đấm chạm vào nhau, thanh âm qua đi, Huống Thiên Minh vẫn không nhúc nhích, lại nhìn Kim Minh, toàn thân cơ hồ đều bị rạn nứt, cánh tay phải trực tiếp hóa thành phi hôi.
Lam Sam cùng Ngộ Không du đấu, không thấy được cảnh tượng này, Hắc Thịnh, Hắc Nham, Bạch Kình đều choáng váng, phải biết rằng, trong bốn người họ tính ra Kim Minh là có phòng ngự thân thể cực mạnh, không thể tưởng tượng được thiếu chút nữa bị tên này sau ba lần biến thân một quyền đánh nát.
“Thượng phẩm thần khí!” Huống Thiên Minh hài lòng nhìn quyền sáo Hồng Quân cho hắn, “Liệt Tiên quyền sáo, không sai!” Vừa dứt lời, Huống Thiên Minh thần hành đã đuổi theo Kim Minh đang còn bị văng ra xa, tiếp tục oanh xuất một quyền.
“Kìa, nhanh lên!” Bạch Kình nhìn thân ảnh Huống Thiên Minh đã sắp đuổi kịp Kim Minh, hô to một tiếng, thức tỉnh hai người Hắc Thịnh, Hắc Nham còn đang sững sờ, chỉ tiếc, cho dù bọn họ có chú ý ngay từ đầu cũng không có khả năng đuổi kịp tốc độ của Huống Thiên Minh.
Kết quả đã được đoán trước, Kim Minh đã trọng thương lại nhận thêm một trọng quyền của Huống Thiên Minh, thân thể vỡ vụn, linh hồn tức thì bị kình lực trực tiếp phá nát.
“Còn ba tên!” Huống Thiên Minh vừa chuyển thân, lạnh lùng quay lại đối mặt với ba người Hắc Thịnh đang rất nhanh bay tới, đồng thời nhìn về phía Hồng Quân cùng La Băng, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười.
“Có thể … ta đánh giá quá cao bọn họ rồi.” Hồng Quân nhìn Huống Thiên Minh dễ dàng giải quyết người kia như vậy, đột nhiên có chút cười khổ, có lẽ không cần dùng đến thần khí, Huống Thiên Minh cũng có thể giải quyết bọn họ. Tự nhiên mới có một lát mà tổn thất hai kiện thần khí.
“Ngộ Không, có cần ta hổ trợ không?” Hồng Quân nhìn Tôn Ngộ Không bên kia đang bị áp chế dị thường khó chịu, lớn tiếng hỏi.
“Không cần, để ta tự giải quyết!”Tôn Ngộ Không trong ánh mắt đã bốc hỏa, thề phải tự mình giải quyết lão già này.
Hồng Quân quay đầu lại nhìn chiến trường đang hỗn chiến, thần thức đảo qua, liền phát hiện được Bạch Vạn Kiếm, “Băng nhi, hay là ngươi đi giúp bọn hắn, cái tên Bạch Vạn Kiếm kia đang muốn chạy a!” Hồng Quân thuận tay chỉ một người, một tiên đế tám cấp đang muốn rút lui khỏi chiến trường.
La Băng trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu, nhìn Hồng Quân nói, “Hảo, nếu ngươi đã yêu cầu, ta sẽ giúp bọn hắn một chút a!” Dứt lời liền xoay người nhảy vào đám hỗn chiến, nhắm thẳng hướng Bạch Vạn Kiếm mà phóng đi.
“Nha đầu kia, rốt cuộc đang nghĩ gì???” Hồng Quân bị cái nhìn của La Băng có chút sợ hãi, dõi theo phương hướng nàng mà tự hỏi.
“Bồng!” Ngay lúc này thì nắm đấm của Lam Sam cùng với thân thể Tôn Ngộ Không lần đầu tiên va chạm, cường đại kình khí làm Tôn Ngộ Không một trận chấn động, thần khí chiến y cũng là không ngừng kêu ong ong, một tia máu đỏ tươi từ trong miệng Tôn Ngộ Không chảy ra.
“Cái gì?” Lam Sam sửng sốt, “máu máu đỏ? Chính là máu màu đỏ, Tại sao máu ngươi lại màu đỏ?” Lam Sam ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không.
“Hắc Hắc, lão gia này, ngươi chuẩn bị chịu chết đi!” Tôn Ngộ Không đã trúng một quyền, tuy nhiên trên mặt lại lộ ra nụ cười, giống như là hắn đánh người khác bị thương.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình, cho dù ngươi thật sự không chết, hôm nay ta cũng muốn cho ngươi tử một lần!” Lam Sam không hề quản Tôn Ngộ Không chết hay không, cả người sát ý đằng đằng.
“Kinh Thiên…” Ngay khi miệng Tôn Ngộ Không xuất ra hai chữ Kinh Thiên thì y như rằng cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, cả người phảng phất như nặng thêm gấp mười lần, tốc độ cũng chậm xuống, chiến thuật Lam Sam không chút nào thay đổi, một quyền nổ vang trước ngực Tôn Ngộ Không.
“Hừ, ta chờ chiêu này của ngươi!” Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng, đỡ một quyền của Lam Sam, căn bản không có chút chống cự, trong miệng lại xuất ra “…nhất côn!”
Ngay lúc Tôn Ngộ Không xuất ra Kinh Thiên nhất côn, trong tay kim bổng lớn mạnh lên, một côn đã đánh về phía trước đồng thời một cổ lực lượng kì dị bao vây lấy Lam Sam.
“Hừ, chẳng biết nói ngươi như thế nào, đế cấp lĩnh vực này sao…” Vừa muốn nói ‘đế cấp lĩnh vực này sao khốn được ta’, lại đột nhiên phát hiện chính mình toàn thân có một loại cảm giác trói buộc, thân hình chậm đi rất nhiều, hơn nữa trực giác nói cho Lam Sam biết, đây không phải là trọng lực cấm chế, “không phải trọng lực cấm chế, chẳng lẻ … chẳng lẻ là?” Đã không kịp suy nghĩ nhiều, nắm đấm Lam Sam đã tới trước ngực Tôn Ngộ Không, nhất thời một khí thế bàng bạc vô cùng to lớn tiến vào thân thể Tôn Ngộ Không, điên cuồng tàn phá hắn, mà đồng thời, kim bổng của Tôn Ngộ Không cũng đã thành công đánh lên người Lam Sam.
“Oanh!” Lam Sam bị đánh văng đi, thân thể không ngừng thối lui bể nát, phi tán, chỉ chốc lát, Lam Sam cả người đã biến mất, chỉ để lại một khối toái nhục, giống như lúc trước Tần Vũ tại Khương Lan giới biểu diễn Kinh Thiên nhất côn cho Hầu Phí, Hắc Vũ xem, trường côn đã xuất, tất cả đều hóa thành phi hôi.
Tôn Ngộ Không nhìn kết quả này cười hắc hắc, sau đó rất trực tiếp ngã trên mặt đất, mười tám tinh đế cấp một kích uy lực kinh khủng cỡ nào? giờ phút này Tôn Ngộ Không đã thấy rõ. Vốn cố ý nhận một quyền của Lam Sam, Tôn Ngộ Không chính là muốn biết lực công kích Lam Sam mạnh như thế nào, sau một quyền, Tôn Ngộ Không hợp với thần khí chiến y, cùng với lực phòng ngự của chính mình mới dám buông tay công kích, kết quả không nghĩ tới đã thành công.
Nhưng hiển nhiên, hắn đã đánh giá được lực công kích của Lam Sam, nếu không có thần khí chiến y, phỏng chừng sẽ chết không nghi ngờ, thần khí chiến y đã bị hao tổn nghiêm trọng, Tôn Ngộ Không cũng nằm sóng soài trên đất, thở hổn hễn.
Lại nhìn Huống Thiên Minh bên kia, Hắc Thịnh, Hắc Nam cùng Bạch Kình đã dụng hết sức lực, sớm đã dùng tịch tĩnh thiên hỏa cùng với Bích yên hàn khí không ngừng công kích, mặc dù đối với Huống Thiên Minh sau ba lần biến thân đã không có chút nào uy hiếp.
“Hừ! Chết đi!” Huống Thiên Minh thân thể lại tăng tốc, một sát na liền tới bên cạnh Hắc Thịnh, một quyền nặng nề đánh lên thân thể hắn, lại giết chết thêm một người.
“Mang cái này vào đi.” Trên tay Hồng Quân xuất hiện một kiện quyền sáo lấp lánh ngân quang.
“Thượng phẩm thần khí, Liệt Thiên quyền sáo.” Hồng Quân có chút thở dài, thần khí chính mình không có nhiều lắm, nếu còn cho nữa thì e rằng chỉ còn có thiên thần khí mà thôi.
Lúc trước, Khương Lập thấy tiểu nhi tử này tu vi tiến triển chậm chạp, vì thương nhi tử lên sau lưng Tần Vũ đã lấy không ít đồ vật, bất kể tốt xấu đều cho hắn, cơ hồ đều là thiên thần khí. Cho nên thần khí, phần lớn đều là Hồng Quân sau khi tới cảnh giới thần nhân dựa vào lĩnh ngộ đối với trận pháp mà luyện chế thành, thực lực của hắn vẫn chưa đủ để có thể luyện ra thiên thần khí.
La Băng hai mắt sáng ngời, vừa có thần khí, trên người hắn còn có Hồng Mông linh bảo, mặc dù biết Hồng Quân có một vị ca ca là thần vương, nhưng cho dù như thế nàng cũng không tin là Hồng Quân có thể lần lượt đưa cho người khác thần khí như vậy, không khỏi đối với thân thế của Hồng Quân càng thêm vài phần hứng thú.
Huống Thiên Minh không chút do dự tiếp nhận quyền sáo, sau đó bỏ lại một câu thiếu chút nữa để cho Hồng Quân ngã ngửa, “Lâu như vậy bây giờ mới đưa cho ta!” Nói xong mang theo quyền sáo, thân ảnh chợt lóe lên, lại tiến vào vòng chiến.
Ngay cả La Băng cũng là sửng sốt, một người luôn luôn lãnh khốc như Huống Thiên Minh, cũng nói ra những lời này. Lập tức một ánh mắt u oán nhìn về phía Hồng Quân, trong mắt rõ ràng viết hai chữ “thần khí”.
Hồng Quân nhìn ánh mắt này bất đắc dĩ cười khổ nói, “Băng nhi, ngươi đã có Hồng Mông linh bảo, nên thần khí cũng không có tác dụng gì a!”
La Băng bộ dáng hoàn toàn là một tiểu nữ nhân, sâu kín nói, “Ta mặc kệ, bọn họ ngươi đều cho, ngươi cũng phải cho ta.”
Một giọt mồ hôi lạnh chạy trên má của Hồng Quân, ở đây hơn mười vạn tiên đế ma đế đang hỗn chiến, Tôn Ngộ Không đang đấu với Lam Sam, Huống Thiên Minh một người đơn độc đấu với Ám Tinh giới bốn đại cao thủ, dưới tình huống này mà La Băng còn có bộ dáng vòi vĩnh như vậy, Hồng Quân dáo dác nhìn hai bên tả hữu, may mắn là tất cả mọi người đều bận tâm chiến đấu, không có ai chú ý bọn họ, nếu không sẽ có một trận cười lớn a.
Trong tay xuất ra một thanh đoản kiếm lấp lánh màu vàng, Hồng Quân đưa cho La Băng, “đây là kiện thượng phẩm thần khí, chưa có tên, ta cấp cho ngươi a.”
La Băng không có chút nào khách khí, cao hứng tiếp nhận đoản kiếm, lấy máu nhận chủ.
“Kinh Thiên…” Tôn Ngộ Không vừa muốn xuất ra côn pháp, nhưng đột nhiên thấy thân thể bị một áp lực thật lớn chi phối, vô luận là thân thể hay là kim bổng, trong nháy mắt hình như nặng lên gấp mười lần, cùng lúc đó thân ảnh Lam Sam di động rất nhanh, một quyền nổ vang trên ngực của Tôn Ngộ Không.
“Cha chả, ngươi không còn chiêu gì khác sao?” Tôn Ngộ Không thoát hiểm né qua một quyền này, có chút phẩn nộ. Đây là lần thứ mấy rồi? Mỗi lần muốn dùng Kinh Thiên côn pháp đều cảm giác thân thể đột nhiên nặng lên, đồng thời liền bị lão gia hỏa này đánh lén, cắt đứt chính mình phát động Kinh Thiên côn pháp, liền nhớ tới lúc trước Hồng Quân đã nói, người Ám Tinh giới am hiểu nhất là trọng lực cấm chế.
“Ta tránh!” Lại thoát một quyền của Lam Sam, Tôn Ngộ Không tức giận nghiến hai hàm răng, “bà mẹ nó, coi không gian pháp tắc của ông nội ngươi!” Tôn Ngộ Không cũng đã nghe Hồng Quân nhắc tới không gian pháp tắc, mơ hồ cũng biết chính mình đã lĩnh ngộ được một ít, lúc này phát động một thân lĩnh vực, hy vọng có để vây khốn Lam Sam.
Lam Sam đã có nghe nói qua không gian pháp tắc, lúc này nghe được Tôn Ngộ Không mạnh miệng nói một tiếng không gian pháp tắc nên lấy làm kinh hãi, không gian pháp tắc a, vốn là bọn hắn không thể đụng vào, chỉ bằng trọng lực cấm chế căn bản không làm suy chuyển được một phân hào.
Đột nhiên, một cổ kì dị lực lượng bao vây lấy Lam Sam, báo hại Lam Sam giật nảy mình, lập tức cười ha hả, “tiểu bối, ngươi thật biết nói đùa, một cái lĩnh vực căn bản không có tác dụng gì mà cũng dám nói là không gian pháp tắc, ta xem ngươi ngay cả không gian pháp tắc là cái gì chắc cũng không biết.”
Lực lượng bao vây này quả thật không có mang theo không gian pháp tắc, Tôn Ngộ Không chính mình cũng ngẩn người, hình như trong khi sử dụng Kinh Thiên nhất côn hoặc Kinh Thiên liên hoàn côn mới mơ hồ phát động được một ít không gian pháp tắc kì dị ấy.
“Ngao~~~!” Bên kia Huống Thiên Minh, một tiếng thú hống thật lớn truyền đến, một kim ngân mãnh thú với cặp cánh dài màu vàng và bạc xuất hiện tại vị trí của Huống Thiên Minh trước kia, chính là Ngân nhãn cương thi hoàng Huống Thiên Minh. Đánh thật lâu không phân thắng bại, rốt cuộc Huống Thiên Minh cũng hoàn thành lần thứ ba biến thân, sau ba lần biến thân,thân thể mặc dù có chút nhỏ hơn, nhưng cả người tản ra một khí tức kinh khủng, để cho bốn vị Ám Tinh giới mười bảy tinh đế cấp cao thủ này phải e sợ.
“Hô!” Phảng phất như một cơn gió nhẹ thổi qua, Huống Thiên Minh tựa như không để ý tới trọng lực cấm chế của Hắc Nham, Hắc Thịnh, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Kim Minh, hữu thủ mang theo Liệt Thiên quyền sáo, trực tiếp đánh ra một quyền.
Tốc độ quá nhanh, trọng lực cấp chế căn bản không có chút tác dụng, đối mặt với tốc độ của cương thi hoàng, ngay cả mười bảy tinh đế cấp cao thủ cũng chỉ có thể lựa chọn đón đỡ.
“Bồng!” Lại là thanh âm hai nắm đấm chạm vào nhau, thanh âm qua đi, Huống Thiên Minh vẫn không nhúc nhích, lại nhìn Kim Minh, toàn thân cơ hồ đều bị rạn nứt, cánh tay phải trực tiếp hóa thành phi hôi.
Lam Sam cùng Ngộ Không du đấu, không thấy được cảnh tượng này, Hắc Thịnh, Hắc Nham, Bạch Kình đều choáng váng, phải biết rằng, trong bốn người họ tính ra Kim Minh là có phòng ngự thân thể cực mạnh, không thể tưởng tượng được thiếu chút nữa bị tên này sau ba lần biến thân một quyền đánh nát.
“Thượng phẩm thần khí!” Huống Thiên Minh hài lòng nhìn quyền sáo Hồng Quân cho hắn, “Liệt Tiên quyền sáo, không sai!” Vừa dứt lời, Huống Thiên Minh thần hành đã đuổi theo Kim Minh đang còn bị văng ra xa, tiếp tục oanh xuất một quyền.
“Kìa, nhanh lên!” Bạch Kình nhìn thân ảnh Huống Thiên Minh đã sắp đuổi kịp Kim Minh, hô to một tiếng, thức tỉnh hai người Hắc Thịnh, Hắc Nham còn đang sững sờ, chỉ tiếc, cho dù bọn họ có chú ý ngay từ đầu cũng không có khả năng đuổi kịp tốc độ của Huống Thiên Minh.
Kết quả đã được đoán trước, Kim Minh đã trọng thương lại nhận thêm một trọng quyền của Huống Thiên Minh, thân thể vỡ vụn, linh hồn tức thì bị kình lực trực tiếp phá nát.
“Còn ba tên!” Huống Thiên Minh vừa chuyển thân, lạnh lùng quay lại đối mặt với ba người Hắc Thịnh đang rất nhanh bay tới, đồng thời nhìn về phía Hồng Quân cùng La Băng, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười.
“Có thể … ta đánh giá quá cao bọn họ rồi.” Hồng Quân nhìn Huống Thiên Minh dễ dàng giải quyết người kia như vậy, đột nhiên có chút cười khổ, có lẽ không cần dùng đến thần khí, Huống Thiên Minh cũng có thể giải quyết bọn họ. Tự nhiên mới có một lát mà tổn thất hai kiện thần khí.
“Ngộ Không, có cần ta hổ trợ không?” Hồng Quân nhìn Tôn Ngộ Không bên kia đang bị áp chế dị thường khó chịu, lớn tiếng hỏi.
“Không cần, để ta tự giải quyết!”Tôn Ngộ Không trong ánh mắt đã bốc hỏa, thề phải tự mình giải quyết lão già này.
Hồng Quân quay đầu lại nhìn chiến trường đang hỗn chiến, thần thức đảo qua, liền phát hiện được Bạch Vạn Kiếm, “Băng nhi, hay là ngươi đi giúp bọn hắn, cái tên Bạch Vạn Kiếm kia đang muốn chạy a!” Hồng Quân thuận tay chỉ một người, một tiên đế tám cấp đang muốn rút lui khỏi chiến trường.
La Băng trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu, nhìn Hồng Quân nói, “Hảo, nếu ngươi đã yêu cầu, ta sẽ giúp bọn hắn một chút a!” Dứt lời liền xoay người nhảy vào đám hỗn chiến, nhắm thẳng hướng Bạch Vạn Kiếm mà phóng đi.
“Nha đầu kia, rốt cuộc đang nghĩ gì???” Hồng Quân bị cái nhìn của La Băng có chút sợ hãi, dõi theo phương hướng nàng mà tự hỏi.
“Bồng!” Ngay lúc này thì nắm đấm của Lam Sam cùng với thân thể Tôn Ngộ Không lần đầu tiên va chạm, cường đại kình khí làm Tôn Ngộ Không một trận chấn động, thần khí chiến y cũng là không ngừng kêu ong ong, một tia máu đỏ tươi từ trong miệng Tôn Ngộ Không chảy ra.
“Cái gì?” Lam Sam sửng sốt, “máu máu đỏ? Chính là máu màu đỏ, Tại sao máu ngươi lại màu đỏ?” Lam Sam ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không.
“Hắc Hắc, lão gia này, ngươi chuẩn bị chịu chết đi!” Tôn Ngộ Không đã trúng một quyền, tuy nhiên trên mặt lại lộ ra nụ cười, giống như là hắn đánh người khác bị thương.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình, cho dù ngươi thật sự không chết, hôm nay ta cũng muốn cho ngươi tử một lần!” Lam Sam không hề quản Tôn Ngộ Không chết hay không, cả người sát ý đằng đằng.
“Kinh Thiên…” Ngay khi miệng Tôn Ngộ Không xuất ra hai chữ Kinh Thiên thì y như rằng cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, cả người phảng phất như nặng thêm gấp mười lần, tốc độ cũng chậm xuống, chiến thuật Lam Sam không chút nào thay đổi, một quyền nổ vang trước ngực Tôn Ngộ Không.
“Hừ, ta chờ chiêu này của ngươi!” Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng, đỡ một quyền của Lam Sam, căn bản không có chút chống cự, trong miệng lại xuất ra “…nhất côn!”
Ngay lúc Tôn Ngộ Không xuất ra Kinh Thiên nhất côn, trong tay kim bổng lớn mạnh lên, một côn đã đánh về phía trước đồng thời một cổ lực lượng kì dị bao vây lấy Lam Sam.
“Hừ, chẳng biết nói ngươi như thế nào, đế cấp lĩnh vực này sao…” Vừa muốn nói ‘đế cấp lĩnh vực này sao khốn được ta’, lại đột nhiên phát hiện chính mình toàn thân có một loại cảm giác trói buộc, thân hình chậm đi rất nhiều, hơn nữa trực giác nói cho Lam Sam biết, đây không phải là trọng lực cấm chế, “không phải trọng lực cấm chế, chẳng lẻ … chẳng lẻ là?” Đã không kịp suy nghĩ nhiều, nắm đấm Lam Sam đã tới trước ngực Tôn Ngộ Không, nhất thời một khí thế bàng bạc vô cùng to lớn tiến vào thân thể Tôn Ngộ Không, điên cuồng tàn phá hắn, mà đồng thời, kim bổng của Tôn Ngộ Không cũng đã thành công đánh lên người Lam Sam.
“Oanh!” Lam Sam bị đánh văng đi, thân thể không ngừng thối lui bể nát, phi tán, chỉ chốc lát, Lam Sam cả người đã biến mất, chỉ để lại một khối toái nhục, giống như lúc trước Tần Vũ tại Khương Lan giới biểu diễn Kinh Thiên nhất côn cho Hầu Phí, Hắc Vũ xem, trường côn đã xuất, tất cả đều hóa thành phi hôi.
Tôn Ngộ Không nhìn kết quả này cười hắc hắc, sau đó rất trực tiếp ngã trên mặt đất, mười tám tinh đế cấp một kích uy lực kinh khủng cỡ nào? giờ phút này Tôn Ngộ Không đã thấy rõ. Vốn cố ý nhận một quyền của Lam Sam, Tôn Ngộ Không chính là muốn biết lực công kích Lam Sam mạnh như thế nào, sau một quyền, Tôn Ngộ Không hợp với thần khí chiến y, cùng với lực phòng ngự của chính mình mới dám buông tay công kích, kết quả không nghĩ tới đã thành công.
Nhưng hiển nhiên, hắn đã đánh giá được lực công kích của Lam Sam, nếu không có thần khí chiến y, phỏng chừng sẽ chết không nghi ngờ, thần khí chiến y đã bị hao tổn nghiêm trọng, Tôn Ngộ Không cũng nằm sóng soài trên đất, thở hổn hễn.
Lại nhìn Huống Thiên Minh bên kia, Hắc Thịnh, Hắc Nam cùng Bạch Kình đã dụng hết sức lực, sớm đã dùng tịch tĩnh thiên hỏa cùng với Bích yên hàn khí không ngừng công kích, mặc dù đối với Huống Thiên Minh sau ba lần biến thân đã không có chút nào uy hiếp.
“Hừ! Chết đi!” Huống Thiên Minh thân thể lại tăng tốc, một sát na liền tới bên cạnh Hắc Thịnh, một quyền nặng nề đánh lên thân thể hắn, lại giết chết thêm một người.
/581
|