Liễu Hàn Thư chết đi mang đến cho Hồng Quân không ít đả kích, trong mười năm thời gian, hắn tự giam mình trong trướng doanh của Huyền hổ thú. Mười năm thống khổ, tự trách mình cùng với hối hận hành hạ, Nghịch Ương cũng chỉ còn biết ở một bên không ngừng khuyên nhủ, cuối cùng qua mười năm, Hồng Quân cũng đã có quyết định…trước hết hắn đi tìm Lâm Lâm, mặc kệ tin tức này đối với nàng đả kích như thế nào đi chăng nữa, thì quyền của nàng là vẫn phải biết sự thật.
Sau khi Thạch Liễu Tín lui ra không lâu, thần nhân của thần giới thứ hai lại một lần nữa trở về các thành trì.
Hồng Quân thành – thành chủ phủ.
Hồng Quân một mình đi tới trước của phòng của Lâm Lâm, vốn Nghịch Ương cũng muốn đi cùng nhưng bị Hồng Quân cự tuyệt. Ngón tay hắn vẫn giữ nguyên không dám đẩy cửa, một hồi sau mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Lâm Lâm từ ngày chia tay với Hàn Thư,vẫn có một bộ phận nhân mã đi theo bảo vệ nàng, trải qua một quãng thời gian, di chuyển qua nhiều nơi rốt cuộc người của Hồng quân chín thành cũng trở về với các toà thành trì của mình, chuyện gì cần giải quyết thì cũng đã giải quyết, chỉ có một điều là nàng chưa được gặp lại Hàn Thư”
Lần trước dự cảm thấy một điều bất trắc nhưng nàng cố gắng để không tin vào điều đó, nhưng chính điều đó khiến nàng lo lắng hơn nhiều. Nhưng thực sự thì nàng không hề tin tưởng Hàn Thư đã chết, để giết thời gian và cho đỡ nhàm chán nàng chỉ còn biết tập trung vào tu luyện. Nhưng chính là tâm tình bất an nên nàng không thể nào tập trung vào tu luyện được, cứ nhắm mắt lai là thấy hình dáng của Hàn Thư, căn bản không thể nào tập trung cho việc tu luyện được.
Hôm nay nàng đang định nhập định để tu luyện thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, Lâm Lâm đột nhiên giật mình, nàng cứ nghĩ rằng Hàn Thư đã trở lại nên vội vàng không buông ra thần thức kiểm tra mà ra mở cửa ngay.
“ Hàn Thư” Vừa mở cửa ra, Lâm Lâm không hề nghĩ ngợi gì mà gọi ngay tên của Hàn Thư, cái mà nàng nhìn thấy chính là khuôn mặt buồn rầu, có nét hối hận, xấu hổ đang đứng trước mặt nàng chính là Hồng Quân.
“ Ah, là Tiểu Sương hả, xin lỗi, tỷ tưởng là Hàn Thư trở lại nên vội vàng gọi” Nàng nói xong liền nhường đường cho HỒng Quân tiến vào phòng, nàng cũng không quên nhìn ra xa ngoài cửa như chờ đợi bong dáng của ai đó, hồi lâu mới thất vọng đóng cửa lại.
“ Tiểu Sương, như thế nào mà có mình đệ trở lại? Hàn Thư đâu?” Lâm Lâm thấy Hồng Quân nửa ngày vẫn không nói lời nào thì nghi hoặc hỏi lại.
“ Sư huynh, sư huynh …đi rồi” Hồng quân do dự một chút rồi mở miệng nói.
Lâm Lâm sững sờ một chút rồi ngơ ngác hỏi “ Hàn Thư đi đâu?”
Hồng Quân ngước đầu lên, ánh mắt không thể che dấu hết được bi thương “ Chị dâu, đệ xin lỗi, sư huynh,,,sư huynh chết rồi”
“ Chết rồi?” Hai chữ giống như tiếng sét, tiếng đạn pháo bắn vào đầu nàng khiến cho đầu Lâm Lâm như muốn nổ tung, vốn nàng đang ngồi cũng không thể không run rẩy, trên mặt nàng cố gắng nở ra một nụ cười, run rẩy nói “” Tiểu Sương, đừng tìm chị dâu mà nói giỡn như thế, nhanh nói cho tỷ biết Hàn Thư giờ này ở đâu? Có đúng hay không là trọng thương? Huynh ấy ở đâu để tỷ đi xem huynh ấy thế nào?”
“ Xin lỗi chj dâu, đều là đệ không tốt, đệ không nên tự tin quá như vậy, đệ không nên bất chấp hậu quả…Sư huynh bị chết là đều tại lỗi của đệ” Hồng Quân nói xong lời cuối âm thanh đã trở thành nghẹn ngào.
Lâm Lâm lạnh lùng nhìn Hồng Quân, dùng sức lắc đầu “ không, không phải như thế, Tiểu Sương, là đệ gạt tỷ có đúng không?” Nói xong Lâm Lâm xoay người mở cửa, lớn tiếng hô “ Hàn Thư, huynh đến đây, muội biết huynh ở đây…nhanh đến đây” Lâm Lâm gọi to không ngừng nhưng không hề có ai đáp lại…..chỉ có khoảng sấn trống rỗng, âm thanh vọng đi vọng lại thê lương như tiếng gọi của một người đang vô cùng tuyệt vọng giữa đại dương vậy. Lúc này, nước mắt đã ướt hết khuôn mặt Lâm Lâm, nàng vô lực ngồi bệt xuống đất, tiếng khóc và nấc như những âm thanh tang thương nhất vẫn còn quanh quẩn đâu đây…”
Hồng Quân nhẹ nhàng đi tới nâng Lâm Lâm dậy “ Chị dâu, tại đệ hết, tại đệ không tốt mới hại chết sư huynh”
Lâm Lâm lúc này cũng không có phản ứng gìm ánh mắt trống rỗng nhìn vào một điểm hư vô nào đó. Khuôn mặt nàng giờ này cũng thế, cũng không hề biểu hiện một loại tình cảm nào cả.
Nhìn thấy Lâm Lâm như vậy khiến Hồng Quân bị dọa muốn nhảy dựng lên, nhìn vào trạng thái của Lâm Lâm lúc này như không hề có một chút khát vọng sinh tồn nào, ánh mắt đó chỉ có người đang muốn chết mới có.
“ Chị dâu” Hồng Quân lo lắng hỏi, nhưng lúc này đây, trên khuôn mặt vô thần kia đột nhiên nói “ Tiểu Sương, tỷ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút…đệ ra ngoài trước đi nhé”
Hồng Quân do dự một chút nhưng thân hình vẫn không di chuyển, không có ý định ra ngoài.
Lâm Lâm trông thấy Hồng Quân như vậy liền hiểu được ý của hắn, bộ mặt sầu thảm cố nặn ra một nụ cười “ Tiểu Sương, đệ yên tâm đi, tỷ không có chết đâu, ta thực sự muốn yên lặng một lát”.
Hồng Quân cũng không còn cách nào khác, bất đắc dĩ đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, lưu lại trong căn phòng một bóng dáng đáng thương đang ngây ngốc suy nghĩ về một quá khứ xa xôi nào đó, nhưng đối với nàng, nó dường như mới xảy ra hôm qua vậy.
“ Xin chào tiểu thư, ta tên là Liễu Hàn Thư, tiểu thư tên là gì?”
“ Bây giờ mới là bắt đầu, ta không phải là phế vật bởi vì ta có một sư tôn thần thông quảng đại”
“ Cô chính là Lâm Phi? Hàn Thư đã chết”
“ Lâm Nhi”, “Hàn Thư”
Hai người lần đầu tiên gặp mặt, đến lần thứ hai thì Tần Vũ đã báo tin Hàn Thư đã chết, lần này lại gặp nhau ở vô danh không gian, những thước phim đó không ngừng trôi qua trước mắt Lâm Lâm…một người hai mươi lăm tuổi mà vẫn còn là Kim đan kỳ, đúng là phế vật theo con mắt của những người đồng trang lứa….một người được sư tôn cải tạo kinh mạch khiến trở thành thiên tài của những thiên tài…một người vì sư tôn mà chết…cũng chính là hắn…Liễu Hàn Thư.
Mỗi một hình ảnh trôi qua là một lần tâm hồn Lâm Lâm đau đớn, mà một câu nói vẫn còn quanh quẩn quanh đây “ Chỉ một lần này nữa thôi, ta sẽ tìm một chỗ cùng nàng sống một cuộc sống bình phàm mấy trăm năm’” Câu nói đó như ngàn lưỡi dao đang dày xéo trái tim của Lâm Lâm, mỗi nhát dao đó lại một lần khiến tim nàng chảy máu. Nước mắt vẫn rơi, nỗi đau của nàng đâu có phải nhìn bề ngoài là biết được? Nỗi đau đó xuất phát từ trái tim, từ linh hồn nàng, linh hồn nàng đang run rẩy như lá khô trước gió…sự thật thì Liễu Hàn Thư đã chết, người chết thì có lẽ sẽ không còn biết đau đớn là gì nhưng người còn sống thì đau khổ đến mức thà chết đi còn hơn.
Buổi sáng ngày thứ hai, Hồng Quân lại lo lắng đi tới trước cửa phòng của Lâm Lâm, hắn lại một lần nữa gõ cửa.
Không có động tĩnh gì.
Hắn lại gõ, nhưng vẫn như trước không có động tĩnh gì.
Hồng Quân nóng nảy không nhịn được liền mở cừa bước vào phòng, nhưng hắn không hề nhìn thấy thân ảnh của Lâm Lâm ở đâu, chỉ thấy trên bàn có một phong thư.
Đối với bọn họ để ghi chép sự việc thật sự không cần phải là thư viết bằng tay, vì ngọc giản có thể lưu trữ một lượng lớn thông tin mà lại không phải viết ra. Hơn Ngọc giản chính là Quỷên trục, quyển trục ghi được rất nhiều ( giống như ngươi có một quyển sách - một cái USB 256Mb và một ổ cứng 80 Gb vậy). Thư tay không phải là việc mà người tu chân hay dùng, song Lâm Lâm lại lưu lại một phong thư như một phàm nhân vậy.
Mở phong thư ra, trước mắt Hồng Quân hiện ra một loạt hàng chữ uyển chuyển, bay lượn : “ Tiểu Sương, tỷ đi đây, đệ cứ yên tâm đi, tỷ đã nghĩ thông suốt hết rồi, nói đi nói lại thì Hàn Thư cũng đã giết không ít người, có lẽ đây là số mệnh rồi, giết người rồi bị người giết coi như là một dạng quy về điểm khởi đầu. Tiểu Sương, đệ còn nhớ tỷ nói muốn cùng Hàn Thư có mấy trăm năm sinh hoạt cuộc sống của phàm nhân không? Từ khi tỷ viết bức thư này chính là khi tỷ trở thành một người bình thường, dùng bút của con người, dùng giấy của con người, lưu lại cho đệ bức thư này muốn nói với đệ rằng mọi người không phải đi tìm tỷ nữa, tỷ sẽ tìm một nơi nào đó thật bình lặng, từ nay về sau không màng về thế sự nữa”
Ngắn ngủn chỉ có từng đấy chữ, thật sự có từng đấy chữ nhưng Hồng Quân cảm nhận được nỗi đau thương mất mát của Lâm Lâm thì không có bút giấy nào có thể nói hết.
Một địa phương có diện tích khoảng trăm dặm không có người sinh sống, có núi có song. Mặc dù ở chỗ này không phải là non xanh nước biếc nhưng một địa phương như thế này tại vô danh không gian khó mà có được.
Tại chân một ngọn núi, Lâm Lâm đang nhìn tất cả quang cảnh nhẹ nhàng nở một nụ cười rồi nói “ Hàn Thư, huynh nhìn xem, đây là địa phương rất thích hợp cho chúng ta ẩn cư huynh thấy như thế nào?...”
Âm thanh của Lâm Lâm tại không trung đã tiêu tán từ lâu nhưng vẫn như trước không có một ai trả lời nàng.
“ Hàn Thư, sau này chỗ này chính là nhà của chúng ta, chúng ta hãy đặt tên cho ngọn núi này đi, gọi nó là Hàn Lâm Sơn nhé, thiếp đặt rất hay phải không?”
Lâm Lâm vẫn lầm bầu lầu bầu như vậy, vẫn không có âm thanh nào trả lời nàng cả. “ Uhm, cứ quyết định vậy đi, gọi nó là Hàn Lâm sơn vậy”
Lâm Lâm nói xong thì lấy một tảng đá dưới chân núi khắc ba chữ thật to “ Hàn Lâm Sơn”
“ Hàn Thư, từ giờ trở đi chỗ này chính là nhà của chúng ta”
Tại nơi sơn thuỷ hữu tình này Lâm Lâm làm một toà mao ốc nho nhỏ, phi thường đơn giản nhưng lại rất ấm cúng. “ Hàn Thư, huynh thấy nhà của chúng ta thế nào? Có phải muội là một người vợ rất đảm đang phải không?” Nhòn căn phòng nhỏ ấm áp, Lâm Lâm hài lòng nói.
“ Hàn Thư, huynh còn nhớ không? Huynh đã từng nói sẽ đem muội đi để sống một cuộc sống của phàm nhân mấy trăm năm, vì việc của Hồng Quân chín thành khiến huynh không thể dứt ra được, hôm nay rốt cuộc chúng ta có thể hoàn thành được ước mơ rồi”
“ Hàn Thư, sao huynh không nói với muội một lời nào?” Trong mắt Lâm Lâm giờ này nước mắt đã ướt đẫm.
“ Hàn Thư, huynh đã nói đáp ứng muội, đáp ứng muội cùng huynh sống một cuộc sống bình phàm, tại sao huynh lại bỏ muội mà đi? Huynh đã không thực hiện lời hứa của mình, tại sao?” Lệ đã ướt đẫm khuôn mặt, Lâm Lâm quay về phía núi nói như hét lên.
Hồi lâu sau Lâm Lâm cũng không nói gì nữa, nước mắt cũng đã khô đi “ Hàn Thư, muôi biết huynh đang ở một thế giới khác chờ muội, , muội biết là huynh sẽ đáp ứng muội mà, nhất định huynh sẽ làm được mà…đúng không? Hàn Thư, huynh chờ muội, muôi đi tìm huynh đây, vô luận là huynh ở nơi nào, muội cũng sẽ gặp huynh” Bỗng nhiên trên tay Lâm Lâm xuất hiện một thanh tiểu kiếm, tự xuyên thấu thân thể của mình, chấm dứt nỗi đau cùng ngày tháng dày vò trong cô độc.
Thạch Liễu Tín mang theo ba đoàn quân rốt cuộc trốn khỏi Huyền tinh thiết quáng, đến tận đây Phong Vũ Lôi đoàn đã không còn được ba trăm người, những tên còn lại đều bị trận pháp của Hồng Quân giết chết. Không đi theo một đường, mấy chục lần thay đổi lộ tuyến rốt cuộc bọn họ cũng tìm được chỗ mà không có trận pháp của Hồng Quân bố trí chạy thoát ra ngoài. Lúc này Hồng Quân chín thành thực sự Thạch Liễu Tín không dám đi, không cần nghĩ cũng biết chín toà thành trì đó đã sớm được Hồng Quân khống chế, hôm nay hắn thoát được cũng chỉ múôn dấy lên thù hận giữa Chu gia và Hồng Quân, Chu gia là một gia tộc có không ít trận đạo siêu cấp cao thủ như Hồng Quân, mặc dù Thạch gia của hắn có yếu thế hơn một chút nhưng chỉ cần có một kế hoạch thì có thể không thèm coi Hồng Quân ra cái gì. Chỉ cần bọn họ liên thủ, Hồng Quân sẽ tuyệt đối không là đối thủ của họ.
Thạch Liễu Tín nghĩ như vậy là không sai, tuy nhiên hắn phải biết Huyền Hổ thú đã nhận Hồng Quân là chủ nhân, thậm chí tứ đại thần thú thủ hộ cũng nhận hắn làm chủ nhân thì không biết Thạch Liễu Tín có còn tự tin như thế nữa không. Tuy nhiên, một việc quan trọng là để cho Thạch Liễu Tín chạy thoát cùng với không đến ba trăm người, với một thế lực như Hoàng Sa thành liệu bọn chúng có đứng yên mà nhìn không? Tại những tầng cao hơn của Chu gia có bao nhiêu siêu cao thủ? Vốn dĩ bọn hắn có mặt khắp cả tầng không gian này bao nhiêu ức năm, đã bỏ qua hết danh lợi để tập trung tu luyện, phi thăng lên tầng thứ 8, nhưng có được một kiện Thiên thần khí cũng đã đủ hấp dẫn với họ rồi, Thạch Liễu Tín thầm nghĩ : “ Có lẽ cũng phải để cho lão già này xuất trận rồi”.
Sau khi Thạch Liễu Tín lui ra không lâu, thần nhân của thần giới thứ hai lại một lần nữa trở về các thành trì.
Hồng Quân thành – thành chủ phủ.
Hồng Quân một mình đi tới trước của phòng của Lâm Lâm, vốn Nghịch Ương cũng muốn đi cùng nhưng bị Hồng Quân cự tuyệt. Ngón tay hắn vẫn giữ nguyên không dám đẩy cửa, một hồi sau mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Lâm Lâm từ ngày chia tay với Hàn Thư,vẫn có một bộ phận nhân mã đi theo bảo vệ nàng, trải qua một quãng thời gian, di chuyển qua nhiều nơi rốt cuộc người của Hồng quân chín thành cũng trở về với các toà thành trì của mình, chuyện gì cần giải quyết thì cũng đã giải quyết, chỉ có một điều là nàng chưa được gặp lại Hàn Thư”
Lần trước dự cảm thấy một điều bất trắc nhưng nàng cố gắng để không tin vào điều đó, nhưng chính điều đó khiến nàng lo lắng hơn nhiều. Nhưng thực sự thì nàng không hề tin tưởng Hàn Thư đã chết, để giết thời gian và cho đỡ nhàm chán nàng chỉ còn biết tập trung vào tu luyện. Nhưng chính là tâm tình bất an nên nàng không thể nào tập trung vào tu luyện được, cứ nhắm mắt lai là thấy hình dáng của Hàn Thư, căn bản không thể nào tập trung cho việc tu luyện được.
Hôm nay nàng đang định nhập định để tu luyện thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, Lâm Lâm đột nhiên giật mình, nàng cứ nghĩ rằng Hàn Thư đã trở lại nên vội vàng không buông ra thần thức kiểm tra mà ra mở cửa ngay.
“ Hàn Thư” Vừa mở cửa ra, Lâm Lâm không hề nghĩ ngợi gì mà gọi ngay tên của Hàn Thư, cái mà nàng nhìn thấy chính là khuôn mặt buồn rầu, có nét hối hận, xấu hổ đang đứng trước mặt nàng chính là Hồng Quân.
“ Ah, là Tiểu Sương hả, xin lỗi, tỷ tưởng là Hàn Thư trở lại nên vội vàng gọi” Nàng nói xong liền nhường đường cho HỒng Quân tiến vào phòng, nàng cũng không quên nhìn ra xa ngoài cửa như chờ đợi bong dáng của ai đó, hồi lâu mới thất vọng đóng cửa lại.
“ Tiểu Sương, như thế nào mà có mình đệ trở lại? Hàn Thư đâu?” Lâm Lâm thấy Hồng Quân nửa ngày vẫn không nói lời nào thì nghi hoặc hỏi lại.
“ Sư huynh, sư huynh …đi rồi” Hồng quân do dự một chút rồi mở miệng nói.
Lâm Lâm sững sờ một chút rồi ngơ ngác hỏi “ Hàn Thư đi đâu?”
Hồng Quân ngước đầu lên, ánh mắt không thể che dấu hết được bi thương “ Chị dâu, đệ xin lỗi, sư huynh,,,sư huynh chết rồi”
“ Chết rồi?” Hai chữ giống như tiếng sét, tiếng đạn pháo bắn vào đầu nàng khiến cho đầu Lâm Lâm như muốn nổ tung, vốn nàng đang ngồi cũng không thể không run rẩy, trên mặt nàng cố gắng nở ra một nụ cười, run rẩy nói “” Tiểu Sương, đừng tìm chị dâu mà nói giỡn như thế, nhanh nói cho tỷ biết Hàn Thư giờ này ở đâu? Có đúng hay không là trọng thương? Huynh ấy ở đâu để tỷ đi xem huynh ấy thế nào?”
“ Xin lỗi chj dâu, đều là đệ không tốt, đệ không nên tự tin quá như vậy, đệ không nên bất chấp hậu quả…Sư huynh bị chết là đều tại lỗi của đệ” Hồng Quân nói xong lời cuối âm thanh đã trở thành nghẹn ngào.
Lâm Lâm lạnh lùng nhìn Hồng Quân, dùng sức lắc đầu “ không, không phải như thế, Tiểu Sương, là đệ gạt tỷ có đúng không?” Nói xong Lâm Lâm xoay người mở cửa, lớn tiếng hô “ Hàn Thư, huynh đến đây, muội biết huynh ở đây…nhanh đến đây” Lâm Lâm gọi to không ngừng nhưng không hề có ai đáp lại…..chỉ có khoảng sấn trống rỗng, âm thanh vọng đi vọng lại thê lương như tiếng gọi của một người đang vô cùng tuyệt vọng giữa đại dương vậy. Lúc này, nước mắt đã ướt hết khuôn mặt Lâm Lâm, nàng vô lực ngồi bệt xuống đất, tiếng khóc và nấc như những âm thanh tang thương nhất vẫn còn quanh quẩn đâu đây…”
Hồng Quân nhẹ nhàng đi tới nâng Lâm Lâm dậy “ Chị dâu, tại đệ hết, tại đệ không tốt mới hại chết sư huynh”
Lâm Lâm lúc này cũng không có phản ứng gìm ánh mắt trống rỗng nhìn vào một điểm hư vô nào đó. Khuôn mặt nàng giờ này cũng thế, cũng không hề biểu hiện một loại tình cảm nào cả.
Nhìn thấy Lâm Lâm như vậy khiến Hồng Quân bị dọa muốn nhảy dựng lên, nhìn vào trạng thái của Lâm Lâm lúc này như không hề có một chút khát vọng sinh tồn nào, ánh mắt đó chỉ có người đang muốn chết mới có.
“ Chị dâu” Hồng Quân lo lắng hỏi, nhưng lúc này đây, trên khuôn mặt vô thần kia đột nhiên nói “ Tiểu Sương, tỷ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút…đệ ra ngoài trước đi nhé”
Hồng Quân do dự một chút nhưng thân hình vẫn không di chuyển, không có ý định ra ngoài.
Lâm Lâm trông thấy Hồng Quân như vậy liền hiểu được ý của hắn, bộ mặt sầu thảm cố nặn ra một nụ cười “ Tiểu Sương, đệ yên tâm đi, tỷ không có chết đâu, ta thực sự muốn yên lặng một lát”.
Hồng Quân cũng không còn cách nào khác, bất đắc dĩ đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, lưu lại trong căn phòng một bóng dáng đáng thương đang ngây ngốc suy nghĩ về một quá khứ xa xôi nào đó, nhưng đối với nàng, nó dường như mới xảy ra hôm qua vậy.
“ Xin chào tiểu thư, ta tên là Liễu Hàn Thư, tiểu thư tên là gì?”
“ Bây giờ mới là bắt đầu, ta không phải là phế vật bởi vì ta có một sư tôn thần thông quảng đại”
“ Cô chính là Lâm Phi? Hàn Thư đã chết”
“ Lâm Nhi”, “Hàn Thư”
Hai người lần đầu tiên gặp mặt, đến lần thứ hai thì Tần Vũ đã báo tin Hàn Thư đã chết, lần này lại gặp nhau ở vô danh không gian, những thước phim đó không ngừng trôi qua trước mắt Lâm Lâm…một người hai mươi lăm tuổi mà vẫn còn là Kim đan kỳ, đúng là phế vật theo con mắt của những người đồng trang lứa….một người được sư tôn cải tạo kinh mạch khiến trở thành thiên tài của những thiên tài…một người vì sư tôn mà chết…cũng chính là hắn…Liễu Hàn Thư.
Mỗi một hình ảnh trôi qua là một lần tâm hồn Lâm Lâm đau đớn, mà một câu nói vẫn còn quanh quẩn quanh đây “ Chỉ một lần này nữa thôi, ta sẽ tìm một chỗ cùng nàng sống một cuộc sống bình phàm mấy trăm năm’” Câu nói đó như ngàn lưỡi dao đang dày xéo trái tim của Lâm Lâm, mỗi nhát dao đó lại một lần khiến tim nàng chảy máu. Nước mắt vẫn rơi, nỗi đau của nàng đâu có phải nhìn bề ngoài là biết được? Nỗi đau đó xuất phát từ trái tim, từ linh hồn nàng, linh hồn nàng đang run rẩy như lá khô trước gió…sự thật thì Liễu Hàn Thư đã chết, người chết thì có lẽ sẽ không còn biết đau đớn là gì nhưng người còn sống thì đau khổ đến mức thà chết đi còn hơn.
Buổi sáng ngày thứ hai, Hồng Quân lại lo lắng đi tới trước cửa phòng của Lâm Lâm, hắn lại một lần nữa gõ cửa.
Không có động tĩnh gì.
Hắn lại gõ, nhưng vẫn như trước không có động tĩnh gì.
Hồng Quân nóng nảy không nhịn được liền mở cừa bước vào phòng, nhưng hắn không hề nhìn thấy thân ảnh của Lâm Lâm ở đâu, chỉ thấy trên bàn có một phong thư.
Đối với bọn họ để ghi chép sự việc thật sự không cần phải là thư viết bằng tay, vì ngọc giản có thể lưu trữ một lượng lớn thông tin mà lại không phải viết ra. Hơn Ngọc giản chính là Quỷên trục, quyển trục ghi được rất nhiều ( giống như ngươi có một quyển sách - một cái USB 256Mb và một ổ cứng 80 Gb vậy). Thư tay không phải là việc mà người tu chân hay dùng, song Lâm Lâm lại lưu lại một phong thư như một phàm nhân vậy.
Mở phong thư ra, trước mắt Hồng Quân hiện ra một loạt hàng chữ uyển chuyển, bay lượn : “ Tiểu Sương, tỷ đi đây, đệ cứ yên tâm đi, tỷ đã nghĩ thông suốt hết rồi, nói đi nói lại thì Hàn Thư cũng đã giết không ít người, có lẽ đây là số mệnh rồi, giết người rồi bị người giết coi như là một dạng quy về điểm khởi đầu. Tiểu Sương, đệ còn nhớ tỷ nói muốn cùng Hàn Thư có mấy trăm năm sinh hoạt cuộc sống của phàm nhân không? Từ khi tỷ viết bức thư này chính là khi tỷ trở thành một người bình thường, dùng bút của con người, dùng giấy của con người, lưu lại cho đệ bức thư này muốn nói với đệ rằng mọi người không phải đi tìm tỷ nữa, tỷ sẽ tìm một nơi nào đó thật bình lặng, từ nay về sau không màng về thế sự nữa”
Ngắn ngủn chỉ có từng đấy chữ, thật sự có từng đấy chữ nhưng Hồng Quân cảm nhận được nỗi đau thương mất mát của Lâm Lâm thì không có bút giấy nào có thể nói hết.
Một địa phương có diện tích khoảng trăm dặm không có người sinh sống, có núi có song. Mặc dù ở chỗ này không phải là non xanh nước biếc nhưng một địa phương như thế này tại vô danh không gian khó mà có được.
Tại chân một ngọn núi, Lâm Lâm đang nhìn tất cả quang cảnh nhẹ nhàng nở một nụ cười rồi nói “ Hàn Thư, huynh nhìn xem, đây là địa phương rất thích hợp cho chúng ta ẩn cư huynh thấy như thế nào?...”
Âm thanh của Lâm Lâm tại không trung đã tiêu tán từ lâu nhưng vẫn như trước không có một ai trả lời nàng.
“ Hàn Thư, sau này chỗ này chính là nhà của chúng ta, chúng ta hãy đặt tên cho ngọn núi này đi, gọi nó là Hàn Lâm Sơn nhé, thiếp đặt rất hay phải không?”
Lâm Lâm vẫn lầm bầu lầu bầu như vậy, vẫn không có âm thanh nào trả lời nàng cả. “ Uhm, cứ quyết định vậy đi, gọi nó là Hàn Lâm sơn vậy”
Lâm Lâm nói xong thì lấy một tảng đá dưới chân núi khắc ba chữ thật to “ Hàn Lâm Sơn”
“ Hàn Thư, từ giờ trở đi chỗ này chính là nhà của chúng ta”
Tại nơi sơn thuỷ hữu tình này Lâm Lâm làm một toà mao ốc nho nhỏ, phi thường đơn giản nhưng lại rất ấm cúng. “ Hàn Thư, huynh thấy nhà của chúng ta thế nào? Có phải muội là một người vợ rất đảm đang phải không?” Nhòn căn phòng nhỏ ấm áp, Lâm Lâm hài lòng nói.
“ Hàn Thư, huynh còn nhớ không? Huynh đã từng nói sẽ đem muội đi để sống một cuộc sống của phàm nhân mấy trăm năm, vì việc của Hồng Quân chín thành khiến huynh không thể dứt ra được, hôm nay rốt cuộc chúng ta có thể hoàn thành được ước mơ rồi”
“ Hàn Thư, sao huynh không nói với muội một lời nào?” Trong mắt Lâm Lâm giờ này nước mắt đã ướt đẫm.
“ Hàn Thư, huynh đã nói đáp ứng muội, đáp ứng muội cùng huynh sống một cuộc sống bình phàm, tại sao huynh lại bỏ muội mà đi? Huynh đã không thực hiện lời hứa của mình, tại sao?” Lệ đã ướt đẫm khuôn mặt, Lâm Lâm quay về phía núi nói như hét lên.
Hồi lâu sau Lâm Lâm cũng không nói gì nữa, nước mắt cũng đã khô đi “ Hàn Thư, muôi biết huynh đang ở một thế giới khác chờ muội, , muội biết là huynh sẽ đáp ứng muội mà, nhất định huynh sẽ làm được mà…đúng không? Hàn Thư, huynh chờ muội, muôi đi tìm huynh đây, vô luận là huynh ở nơi nào, muội cũng sẽ gặp huynh” Bỗng nhiên trên tay Lâm Lâm xuất hiện một thanh tiểu kiếm, tự xuyên thấu thân thể của mình, chấm dứt nỗi đau cùng ngày tháng dày vò trong cô độc.
Thạch Liễu Tín mang theo ba đoàn quân rốt cuộc trốn khỏi Huyền tinh thiết quáng, đến tận đây Phong Vũ Lôi đoàn đã không còn được ba trăm người, những tên còn lại đều bị trận pháp của Hồng Quân giết chết. Không đi theo một đường, mấy chục lần thay đổi lộ tuyến rốt cuộc bọn họ cũng tìm được chỗ mà không có trận pháp của Hồng Quân bố trí chạy thoát ra ngoài. Lúc này Hồng Quân chín thành thực sự Thạch Liễu Tín không dám đi, không cần nghĩ cũng biết chín toà thành trì đó đã sớm được Hồng Quân khống chế, hôm nay hắn thoát được cũng chỉ múôn dấy lên thù hận giữa Chu gia và Hồng Quân, Chu gia là một gia tộc có không ít trận đạo siêu cấp cao thủ như Hồng Quân, mặc dù Thạch gia của hắn có yếu thế hơn một chút nhưng chỉ cần có một kế hoạch thì có thể không thèm coi Hồng Quân ra cái gì. Chỉ cần bọn họ liên thủ, Hồng Quân sẽ tuyệt đối không là đối thủ của họ.
Thạch Liễu Tín nghĩ như vậy là không sai, tuy nhiên hắn phải biết Huyền Hổ thú đã nhận Hồng Quân là chủ nhân, thậm chí tứ đại thần thú thủ hộ cũng nhận hắn làm chủ nhân thì không biết Thạch Liễu Tín có còn tự tin như thế nữa không. Tuy nhiên, một việc quan trọng là để cho Thạch Liễu Tín chạy thoát cùng với không đến ba trăm người, với một thế lực như Hoàng Sa thành liệu bọn chúng có đứng yên mà nhìn không? Tại những tầng cao hơn của Chu gia có bao nhiêu siêu cao thủ? Vốn dĩ bọn hắn có mặt khắp cả tầng không gian này bao nhiêu ức năm, đã bỏ qua hết danh lợi để tập trung tu luyện, phi thăng lên tầng thứ 8, nhưng có được một kiện Thiên thần khí cũng đã đủ hấp dẫn với họ rồi, Thạch Liễu Tín thầm nghĩ : “ Có lẽ cũng phải để cho lão già này xuất trận rồi”.
/581
|