“Vì sứ mạng của ta mà Cha đã hao tổn rất nhiều tâm huyết chế tạo linh hồn ta, cũng tại linh hồn ta vốn rất phức tạp. Bởi bản thân không có tính mạng cho nên vừa mới sinh ra thực lực không cao khi đó phải hút máu tươi động vật để duy trì tính mạng, tăng lực lượng. Cha ta sau khi phát hiện điểm này lại lợi dụng lực lượng cực lớn đưa linh hồn lạc ấn vào trong máu của ta khiến cho chúng ta có thể có đồng minh tại Nhân giới, khuyếch tán lực lượng, hy vọng có thể bảo toàn tính mạng nho nhỏ như vậy.”
Cuối cùng Cha đã lợi dụng Tu La kim bảng bảo vệ chân linh đưa ta vào luân hồi chi môn, ta ý thức được lúc đó đã chuyển thế đầu thai vào một không gian khác cũng chính là cái không gian mà mọi người vẫn thường nói đó là Nhân gian giới. Bởi vì cha ta là nguời Tu La nên đưa ta tới một hành tinh gọi là Tu La giới, Tu La giới này cũng không phải là phi thăng lên mà là những người tu luyện Tu La đạo tập hợp lại!”
Huống Thiên Minh nói đến đấy không khỏi buồn cười, hắn bây giờ cũng biết trước đây người Tu La cùng với phi thăng giả chiến tranh nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới kì thật hai bên đều có chung một tổ sư, hơn nữa lại đều là đám hậu bối của hắn.
“Nguyên lai trước kia người bị ta đồng hoá cũng không nhiều, ta chỉ lưu lại công pháp là giao cho những người không bị đồng hoá tu luyện, bất quá cuối cùng người bên Cương Thi quá đông và cũng không tu luyện Tu La công pháp nữa. Cũng bởi vậy mà bị phi thăng giả biết được cuối cùng hai bên chiến tranh liên miên. Bất quá, người gây ra hậu quả lớn nhất vẫn là Chu An.” Huống Thiên Minh nói đến đây trong ánh mắt bùng lên sự tức giận.
“Chu An?” Tần Vũ mặc dù đang chú ý Huống Thiên Minh nói nhưng qua vài lần hắn rống hận tên của Chu An nên vẫn không rõ là Chu An cuối cùng là dắc tội gì với hắn.
“Lúc trước Chu An ganh ghét thực lực của chúng ta.” Huống Thiên Minh nói lại một lần về chuyện Chu An diệt trừ Cương Thi nhất tộc sau đó giở thủ đoạn với linh hồn bọn hắn.
“Thật sự là độc ác a!” Tần Vũ nghĩ đến Chu An lúc trước tại Thần giới; lúc đó hắn thân là Thiên Tôn lại đi truy giết một Thần Vương thậm chí lợi dụng tính mạng của người khác để uy hiếp trong lòng cũng lại hậm hực không thôi.
“Lúc trước Tả tiền bối giúp ta hoàn chỉnh linh hồn mới biết rõ sự việc này chỉ tiếc tất cả đã quá muộn, ta rốt cục đã không cảm nhận được hơi thở của cha.” Huống Thiên Minh trong lòng lại buồn bã.
Sau hồi lâu, Huống Thiên Minh lại tiếp tục nói:
“Trong khi chế tạo ra ta, Cha đã đưa chút trí nhớ của Thiên giới gắn vào trong linh hồn ta, đối với Thiên giới ta cũng không biết nhiều lắm nhưng ta biết Thiên giới có hai đạo, Thiên đạo cùng Tu La đạo cũng là phân biệt hai loại người, một loại là Thiên nhân một loại là Tu La nhân. Chúng ta là người Tu La, nam giới thì có bộ dạng giống ta, nữ thì kiều mị đáng yêu, thân hình to lớn nhưng Tu La nhân không có nhiều nữ. Điều này đối với Nhân giới cũng có chút giống nhau, Nhân giới có hai đạo đó là nhân đạo cùng súc sinh đạo. Nhân đạo là loài người, có thể tu chân, tu tiên, tu ma thậm chí là tu thần, ngoại trừ Thiên giới và Nhân giới ngoài ra còn có một giới nữa đó là Địa giới cũng giống hai giới trên. Địa giới gồm địa ngục đạo và quỉ đói đạo, đó là không gian không có tồn tại thân thể, ở nơi này chỉ có vĩnh cửu hành hạ, không nói cũng được.”
“Thiên nhân cùng Tu La nhân trong lúc đó tranh đấu nhau rôt cục là vì cái gì không thể biết rõ nhưng có thể khẳng định chính là Thiên nhân đặc biệt thích mỹ nữ của Tu La nhân đặc biệt là thích những món ăn ngon do họ làm, có lẽ đó là hai nguyên nhân gây ra tranh đấu, Cha ta từng nói qua một Thiên nhân trong truyền thuyết. Đó là Chưởng khống giả cao nhất, Thiên đế, hắn đã đoạt đi không ít mỹ nữ của Tu La mà Thiên đế đó lại rất thù ghét cha ta vốn là Chưởng khống giả. Thiên nhân cùng Tu La nhân tranh đấu thế nào ta cũng không rõ lắm nhưng ta biết bởi vì Chưởng khống giả đều nằm trong tay Thiên nhân. Bởi vậy, người Tu La bị người Thiên giới chèn ép khi dễ; Cha ta theo đuổi Thiên đạo đến cảnh giới cuối cùng cũng chính là nguyên nhân đó. Chỉ tiếc ta đã không cảm nhận được hơi thở của cha ta nữa rồi, ngay cả Tu La kim bảng ta cũng không cảm ứng được. Nguời Tu La chúng ta sợ rằng vĩnh viễn bị người Thiên giới chèn ép.” Huống Thiên Minh nói rõ sau đó lại lâm vào trầm tư.
Tàn Vũ cũng tự hỏi, phân tích: “Dựa theo những lời Huống Thiên Minh nói thì những Chưởng khống giả này không khác chúng ta là mấy chỉ bất quá chúng ta không biết Thiên đạo tồn tại, mà bọn họ lại là chưởng quản bộ phận Thiên đạo.
Sau hồi lâu, Huống Thiên Minh hồi phục lại tinh thần xin lỗi rồi cười cười nói:
“Chắc ngài rất thắc mắc vì sao vừa rồi ta lại nói với Chu Viêm như vậy a?”
Tần Vũ gật đầu, đối với việc Chu Viêm luyện được Hỗn Độn chi thể hắn rất kinh ngạc nhưng cũng rất tò mò. Tại sao Huống Thiên Minh lại nói già yếu và bệnh tật uy hiếp, huống chi Chu Viêm lại đường đường là một Thiên Tôn, mặt khác chính hắn cũng hấp thu Hỗn Độn khí, nếu tình huống của Tần Vũ giống Chu Viêm vậy chẳng phải là... .
“Cái này quan hệ đến Thiên đạo.” Huống Thiên Minh ngẩng đầu nhìn trời nói: “Mặc kệ tại thế giới nào cũng không thoát được sự khống chế của Thiên, Thiên hay chính là qui tắc tổng quan của mọi thế giới! Theo đuổi Thiên đạo chính là muốn chưởng quản một bộ phận của Thiên đạo, Chưởng khống giả trong thế giới này cũng chính là một người chấp hành một bộ phận Thiên đạo; đối với Thiên đạo ta cũng không hiểu rõ lắm. Có lẽ ngay cả Chưởng khống giả Thiên giới cũng không biết nhiều lắm nhưng có thể khẳng định nếu có thể hoàn toàn thấu hiểu Thiên đạo vậy chính xác là có thể sánh ngang với Thiên.”
“Đối với Thiên đạo ta chỉ biết là giống như người tu chân năm tháng vô hạn, đấy là kết quả của tìm hiểu Thiên đạo, chỉ tiếc tất cả người tu chân đều không biết mà thôi, đó là nắm được Thiên đạo có thể khống chế được tính mạng, con người chỉ có thể sống ngắn ngủi trăm năm nhưng khi tìm hiểu Thiên đạo càng nhiều sẽ thoát li khỏi đó và có thể sống một thời gian rất lâu, có thể nắm rõ tính mạng mình trong tay, nhưng Thiên đạo có rất nhiều nhưng ta biết rất ít, con người sống lâu cũng chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.”
“Chưởng quản Thiên đạo, chúng ta xưng là nghịch Thiên nhưng vẫn nằm trong vòng ảnh hưởng của Thiên đạo, bởi vì ngươi đã nắm giữ Thiên đạo. Nếu dưới tình huống phản lại Thiên đạo, có thể tiến hành một chút thay đổi an bài mọi chuyện thật tốt hay sao.” Nói đến đây Huống Thiên Minh cười cười: “A a, rất là mâu thuẫn a? Có lẽ, nếu có cha ta giải thích thì tốt rồi.”
“Mà ta vừa noí với Chu Viêm như vậy nhưng cũng không có căn cứ, Hỗn Độn là theo cùng cấp bậc Thiên tồn tại, cuối cùng là ai ta cũng không rõ lắm nhưng nếu dùng Hỗn Độn luyện thể khẳng định đã phản lại Thiên đạo chính thức nghịch Thiên rốt cục cũng sẽ bị Thiên trừng phạt, mà thủ đoạn trừng phạt cha ta cũng nói qua rồi coi như là cuối cùng sẽ huỷ bỏ lĩnh ngộ Thiên đạo biến thành con người bình thường, già yếu bệnh tật là điều đương nhiên. Bởi vậy Chu Viêm chết là cái chắc!” Huống Thiên Minh cười khổ, hắn cũng biết một Thiên Tôn bị bệnh cũng rất khó nay lại chết vì bệnh cũng thật uất ức quá a.
“Thiên Tôn đều trốn không thoát?” Tần Vũ trong lòng nhắc nhở chính mình cùng với Đại ca Hồng Mông, Nhị ca Lâm Mông, bọn tứ đệ Cổ Bàn. Chính hắn hấp thu Hỗn Độn linh khí mà bọn họ cũng đều là dùng Hỗn Độn để luyện thể, vậy kết quả...
“Đúng, trong vòng Thiên thì không thể trốn thoát, Thiên đạo vô cùng căn bản không phải ai cũng có thể chống đỡ!” Huống Thiên Minh trả lời.
“Chưởng khống giả thì sao?” Tần Vũ mặc dù hiểu được Huống Thiên Minh nói nhưng chính là vẫn phải hỏi lại một câu.
“Chưởng khống giả, cũng không thể tránh!” Huống Thiên Minh hoài nghi nhìn Tần Vũ chính là lựa chọn không có trả lời chi tiết, bất quá sau khi trả lời hắn lại buột miệng hỏi lại một câu “Tiền bối không phải là... ?”
Tần Vũ khổ sở nở nụ cười nói:
“Đã biết dùng Hỗn Độn khí luyện thể sẽ bị Thiên trừng phạt, mà ta lại hấp thu Hỗn Độn linh khí vậy chẳng phải là càng thêm nặng hay sao.” Tần Vũ trước tiên cũng không phải nghĩ đến bản thân mà chính là nghĩ đến bọn Hồng Mông, đáng thương bọn họ đã là chí cao tồn tại của Nhân giới nhưng vẫn bị Hỗn Độn linh khí uy hiếp.
“Hấp thu?” Huống Thiên Minh kinh hô: “Ngài nói hấp thu??”
Tần Vũ nghi hoặc nhìn Huống Thiên Minh hỏi: “Phải! Nếu nói luyện thể lợi dụng Hỗn Độn linh khí có quan hệ thì nguyên tắc của ta còn hơn nữa, đó là khống chế Hỗn Độn linh khí, cũng không biết Thiên đạo sẽ trừng phạt ta thế nào!” Nói xong Tần Vũ lại cười khổ một phen. Thân là Chưởng khống giả cũng có thể vì già yếu bệnh tật gây khó khăn.
“Không! Ngài sẽ không bị Thiên trừng phạt!” Huống Thiên Minh khẳng định nói: “Thiên đạo mặc dù nắm trong tay tất cả nhưng xét cho cùng vẫn là có qui tắc, cha ta đã từng nói qua nếu như hoàn toàn nắm được Thiên đạo có thể hấp thu Hỗn Độn chính thức trở thành Thiên, nhưng tiền bối, ngài thật sự là đã hấp thu? Ngài khẳng định là không hoàn toàn lĩnh ngộ Thiên đạo chứ, nếu không những điều lúc trước về Thiên đạo căn bản không cần ta nói ngài khẳng định đã biết nhiều hơn...”
“Sẽ không bị trừng phạt?” Tần Vũ lại hưng phấn hẳn lên, căn bản không để ý đến câu hỏi của Huống Thiên Minh mà lại hỏi: “Nếu là dùng Hỗn Độn khí luyện thể thì sao? Có biện pháp gì giải quyết?”
“Luyện thể? Không có biện pháp! Trừ phi.” Huống Thiên Minh ngoảnh đầu nhìn ra luân hồi chi môn phía xa xa nhàn nhạt nói: “Trừ phi luân hồi!”
“Luân hồi?” Tần Vũ nhớ tới đại ca bọn họ, đối với luân hồi hắn cũng biết một chút, nếu như luân hồi thì không cách nào bảo toàn chân linh cũng là không cách nào bảo toàn được trí nhớ, vậy so với chết có gì khác nhau đâu.
“Nếu Tu La kim bảng của Cha ta vẫn còn có thể khiến cho người có thể bảo toàn trí nhớ tiến nạp luân hồi chi môn. Bất quá sau khi luân hồi tu vi sẽ mất hết phải một lần nữa tu luyện lĩnh ngộ, chỉ tiếc bây giờ ngay cả bóng dáng Tu La kim bảng cũng đều không tra ra.” Huống Thiên Minh vẻ mặt tiếc hận nói.
“Tu La kim bảng!” Tần Vũ tìm được mấu chốt để giải quyết vấn đề, mặc dù ông không thể khẳng định bản thân có thể trong vòng trăm năm tìm ra kim bảng nhưng ông có thể nắm chắc với lực lượng bản thân mình có thể duy trì Hồng Mông bọn hắn sống lâu, chỉ cần có hy vọng là được, cho dù là mất một thân tu vi cũng quyết không thể chết huống chi dưới tình huống vẫn còn trí nhớ tu luyện lại một lần nữa đương nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Tần Vũ lại chuẩn bị tiếp tục hỏi thì Huống Thiên Minh đột nhiên bật dậy nói:
“Không xong, tiền bối, Thiên đạo có biến, chúng ta nhanh trở về đợi!”
Cuối cùng Cha đã lợi dụng Tu La kim bảng bảo vệ chân linh đưa ta vào luân hồi chi môn, ta ý thức được lúc đó đã chuyển thế đầu thai vào một không gian khác cũng chính là cái không gian mà mọi người vẫn thường nói đó là Nhân gian giới. Bởi vì cha ta là nguời Tu La nên đưa ta tới một hành tinh gọi là Tu La giới, Tu La giới này cũng không phải là phi thăng lên mà là những người tu luyện Tu La đạo tập hợp lại!”
Huống Thiên Minh nói đến đấy không khỏi buồn cười, hắn bây giờ cũng biết trước đây người Tu La cùng với phi thăng giả chiến tranh nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới kì thật hai bên đều có chung một tổ sư, hơn nữa lại đều là đám hậu bối của hắn.
“Nguyên lai trước kia người bị ta đồng hoá cũng không nhiều, ta chỉ lưu lại công pháp là giao cho những người không bị đồng hoá tu luyện, bất quá cuối cùng người bên Cương Thi quá đông và cũng không tu luyện Tu La công pháp nữa. Cũng bởi vậy mà bị phi thăng giả biết được cuối cùng hai bên chiến tranh liên miên. Bất quá, người gây ra hậu quả lớn nhất vẫn là Chu An.” Huống Thiên Minh nói đến đây trong ánh mắt bùng lên sự tức giận.
“Chu An?” Tần Vũ mặc dù đang chú ý Huống Thiên Minh nói nhưng qua vài lần hắn rống hận tên của Chu An nên vẫn không rõ là Chu An cuối cùng là dắc tội gì với hắn.
“Lúc trước Chu An ganh ghét thực lực của chúng ta.” Huống Thiên Minh nói lại một lần về chuyện Chu An diệt trừ Cương Thi nhất tộc sau đó giở thủ đoạn với linh hồn bọn hắn.
“Thật sự là độc ác a!” Tần Vũ nghĩ đến Chu An lúc trước tại Thần giới; lúc đó hắn thân là Thiên Tôn lại đi truy giết một Thần Vương thậm chí lợi dụng tính mạng của người khác để uy hiếp trong lòng cũng lại hậm hực không thôi.
“Lúc trước Tả tiền bối giúp ta hoàn chỉnh linh hồn mới biết rõ sự việc này chỉ tiếc tất cả đã quá muộn, ta rốt cục đã không cảm nhận được hơi thở của cha.” Huống Thiên Minh trong lòng lại buồn bã.
Sau hồi lâu, Huống Thiên Minh lại tiếp tục nói:
“Trong khi chế tạo ra ta, Cha đã đưa chút trí nhớ của Thiên giới gắn vào trong linh hồn ta, đối với Thiên giới ta cũng không biết nhiều lắm nhưng ta biết Thiên giới có hai đạo, Thiên đạo cùng Tu La đạo cũng là phân biệt hai loại người, một loại là Thiên nhân một loại là Tu La nhân. Chúng ta là người Tu La, nam giới thì có bộ dạng giống ta, nữ thì kiều mị đáng yêu, thân hình to lớn nhưng Tu La nhân không có nhiều nữ. Điều này đối với Nhân giới cũng có chút giống nhau, Nhân giới có hai đạo đó là nhân đạo cùng súc sinh đạo. Nhân đạo là loài người, có thể tu chân, tu tiên, tu ma thậm chí là tu thần, ngoại trừ Thiên giới và Nhân giới ngoài ra còn có một giới nữa đó là Địa giới cũng giống hai giới trên. Địa giới gồm địa ngục đạo và quỉ đói đạo, đó là không gian không có tồn tại thân thể, ở nơi này chỉ có vĩnh cửu hành hạ, không nói cũng được.”
“Thiên nhân cùng Tu La nhân trong lúc đó tranh đấu nhau rôt cục là vì cái gì không thể biết rõ nhưng có thể khẳng định chính là Thiên nhân đặc biệt thích mỹ nữ của Tu La nhân đặc biệt là thích những món ăn ngon do họ làm, có lẽ đó là hai nguyên nhân gây ra tranh đấu, Cha ta từng nói qua một Thiên nhân trong truyền thuyết. Đó là Chưởng khống giả cao nhất, Thiên đế, hắn đã đoạt đi không ít mỹ nữ của Tu La mà Thiên đế đó lại rất thù ghét cha ta vốn là Chưởng khống giả. Thiên nhân cùng Tu La nhân tranh đấu thế nào ta cũng không rõ lắm nhưng ta biết bởi vì Chưởng khống giả đều nằm trong tay Thiên nhân. Bởi vậy, người Tu La bị người Thiên giới chèn ép khi dễ; Cha ta theo đuổi Thiên đạo đến cảnh giới cuối cùng cũng chính là nguyên nhân đó. Chỉ tiếc ta đã không cảm nhận được hơi thở của cha ta nữa rồi, ngay cả Tu La kim bảng ta cũng không cảm ứng được. Nguời Tu La chúng ta sợ rằng vĩnh viễn bị người Thiên giới chèn ép.” Huống Thiên Minh nói rõ sau đó lại lâm vào trầm tư.
Tàn Vũ cũng tự hỏi, phân tích: “Dựa theo những lời Huống Thiên Minh nói thì những Chưởng khống giả này không khác chúng ta là mấy chỉ bất quá chúng ta không biết Thiên đạo tồn tại, mà bọn họ lại là chưởng quản bộ phận Thiên đạo.
Sau hồi lâu, Huống Thiên Minh hồi phục lại tinh thần xin lỗi rồi cười cười nói:
“Chắc ngài rất thắc mắc vì sao vừa rồi ta lại nói với Chu Viêm như vậy a?”
Tần Vũ gật đầu, đối với việc Chu Viêm luyện được Hỗn Độn chi thể hắn rất kinh ngạc nhưng cũng rất tò mò. Tại sao Huống Thiên Minh lại nói già yếu và bệnh tật uy hiếp, huống chi Chu Viêm lại đường đường là một Thiên Tôn, mặt khác chính hắn cũng hấp thu Hỗn Độn khí, nếu tình huống của Tần Vũ giống Chu Viêm vậy chẳng phải là... .
“Cái này quan hệ đến Thiên đạo.” Huống Thiên Minh ngẩng đầu nhìn trời nói: “Mặc kệ tại thế giới nào cũng không thoát được sự khống chế của Thiên, Thiên hay chính là qui tắc tổng quan của mọi thế giới! Theo đuổi Thiên đạo chính là muốn chưởng quản một bộ phận của Thiên đạo, Chưởng khống giả trong thế giới này cũng chính là một người chấp hành một bộ phận Thiên đạo; đối với Thiên đạo ta cũng không hiểu rõ lắm. Có lẽ ngay cả Chưởng khống giả Thiên giới cũng không biết nhiều lắm nhưng có thể khẳng định nếu có thể hoàn toàn thấu hiểu Thiên đạo vậy chính xác là có thể sánh ngang với Thiên.”
“Đối với Thiên đạo ta chỉ biết là giống như người tu chân năm tháng vô hạn, đấy là kết quả của tìm hiểu Thiên đạo, chỉ tiếc tất cả người tu chân đều không biết mà thôi, đó là nắm được Thiên đạo có thể khống chế được tính mạng, con người chỉ có thể sống ngắn ngủi trăm năm nhưng khi tìm hiểu Thiên đạo càng nhiều sẽ thoát li khỏi đó và có thể sống một thời gian rất lâu, có thể nắm rõ tính mạng mình trong tay, nhưng Thiên đạo có rất nhiều nhưng ta biết rất ít, con người sống lâu cũng chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.”
“Chưởng quản Thiên đạo, chúng ta xưng là nghịch Thiên nhưng vẫn nằm trong vòng ảnh hưởng của Thiên đạo, bởi vì ngươi đã nắm giữ Thiên đạo. Nếu dưới tình huống phản lại Thiên đạo, có thể tiến hành một chút thay đổi an bài mọi chuyện thật tốt hay sao.” Nói đến đây Huống Thiên Minh cười cười: “A a, rất là mâu thuẫn a? Có lẽ, nếu có cha ta giải thích thì tốt rồi.”
“Mà ta vừa noí với Chu Viêm như vậy nhưng cũng không có căn cứ, Hỗn Độn là theo cùng cấp bậc Thiên tồn tại, cuối cùng là ai ta cũng không rõ lắm nhưng nếu dùng Hỗn Độn luyện thể khẳng định đã phản lại Thiên đạo chính thức nghịch Thiên rốt cục cũng sẽ bị Thiên trừng phạt, mà thủ đoạn trừng phạt cha ta cũng nói qua rồi coi như là cuối cùng sẽ huỷ bỏ lĩnh ngộ Thiên đạo biến thành con người bình thường, già yếu bệnh tật là điều đương nhiên. Bởi vậy Chu Viêm chết là cái chắc!” Huống Thiên Minh cười khổ, hắn cũng biết một Thiên Tôn bị bệnh cũng rất khó nay lại chết vì bệnh cũng thật uất ức quá a.
“Thiên Tôn đều trốn không thoát?” Tần Vũ trong lòng nhắc nhở chính mình cùng với Đại ca Hồng Mông, Nhị ca Lâm Mông, bọn tứ đệ Cổ Bàn. Chính hắn hấp thu Hỗn Độn linh khí mà bọn họ cũng đều là dùng Hỗn Độn để luyện thể, vậy kết quả...
“Đúng, trong vòng Thiên thì không thể trốn thoát, Thiên đạo vô cùng căn bản không phải ai cũng có thể chống đỡ!” Huống Thiên Minh trả lời.
“Chưởng khống giả thì sao?” Tần Vũ mặc dù hiểu được Huống Thiên Minh nói nhưng chính là vẫn phải hỏi lại một câu.
“Chưởng khống giả, cũng không thể tránh!” Huống Thiên Minh hoài nghi nhìn Tần Vũ chính là lựa chọn không có trả lời chi tiết, bất quá sau khi trả lời hắn lại buột miệng hỏi lại một câu “Tiền bối không phải là... ?”
Tần Vũ khổ sở nở nụ cười nói:
“Đã biết dùng Hỗn Độn khí luyện thể sẽ bị Thiên trừng phạt, mà ta lại hấp thu Hỗn Độn linh khí vậy chẳng phải là càng thêm nặng hay sao.” Tần Vũ trước tiên cũng không phải nghĩ đến bản thân mà chính là nghĩ đến bọn Hồng Mông, đáng thương bọn họ đã là chí cao tồn tại của Nhân giới nhưng vẫn bị Hỗn Độn linh khí uy hiếp.
“Hấp thu?” Huống Thiên Minh kinh hô: “Ngài nói hấp thu??”
Tần Vũ nghi hoặc nhìn Huống Thiên Minh hỏi: “Phải! Nếu nói luyện thể lợi dụng Hỗn Độn linh khí có quan hệ thì nguyên tắc của ta còn hơn nữa, đó là khống chế Hỗn Độn linh khí, cũng không biết Thiên đạo sẽ trừng phạt ta thế nào!” Nói xong Tần Vũ lại cười khổ một phen. Thân là Chưởng khống giả cũng có thể vì già yếu bệnh tật gây khó khăn.
“Không! Ngài sẽ không bị Thiên trừng phạt!” Huống Thiên Minh khẳng định nói: “Thiên đạo mặc dù nắm trong tay tất cả nhưng xét cho cùng vẫn là có qui tắc, cha ta đã từng nói qua nếu như hoàn toàn nắm được Thiên đạo có thể hấp thu Hỗn Độn chính thức trở thành Thiên, nhưng tiền bối, ngài thật sự là đã hấp thu? Ngài khẳng định là không hoàn toàn lĩnh ngộ Thiên đạo chứ, nếu không những điều lúc trước về Thiên đạo căn bản không cần ta nói ngài khẳng định đã biết nhiều hơn...”
“Sẽ không bị trừng phạt?” Tần Vũ lại hưng phấn hẳn lên, căn bản không để ý đến câu hỏi của Huống Thiên Minh mà lại hỏi: “Nếu là dùng Hỗn Độn khí luyện thể thì sao? Có biện pháp gì giải quyết?”
“Luyện thể? Không có biện pháp! Trừ phi.” Huống Thiên Minh ngoảnh đầu nhìn ra luân hồi chi môn phía xa xa nhàn nhạt nói: “Trừ phi luân hồi!”
“Luân hồi?” Tần Vũ nhớ tới đại ca bọn họ, đối với luân hồi hắn cũng biết một chút, nếu như luân hồi thì không cách nào bảo toàn chân linh cũng là không cách nào bảo toàn được trí nhớ, vậy so với chết có gì khác nhau đâu.
“Nếu Tu La kim bảng của Cha ta vẫn còn có thể khiến cho người có thể bảo toàn trí nhớ tiến nạp luân hồi chi môn. Bất quá sau khi luân hồi tu vi sẽ mất hết phải một lần nữa tu luyện lĩnh ngộ, chỉ tiếc bây giờ ngay cả bóng dáng Tu La kim bảng cũng đều không tra ra.” Huống Thiên Minh vẻ mặt tiếc hận nói.
“Tu La kim bảng!” Tần Vũ tìm được mấu chốt để giải quyết vấn đề, mặc dù ông không thể khẳng định bản thân có thể trong vòng trăm năm tìm ra kim bảng nhưng ông có thể nắm chắc với lực lượng bản thân mình có thể duy trì Hồng Mông bọn hắn sống lâu, chỉ cần có hy vọng là được, cho dù là mất một thân tu vi cũng quyết không thể chết huống chi dưới tình huống vẫn còn trí nhớ tu luyện lại một lần nữa đương nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Tần Vũ lại chuẩn bị tiếp tục hỏi thì Huống Thiên Minh đột nhiên bật dậy nói:
“Không xong, tiền bối, Thiên đạo có biến, chúng ta nhanh trở về đợi!”
/581
|