“Đại nhân, chúng ta thật sự vì bọn họ mà lao động sao?” Đứng trong tiền viện, Cam Vân đánh giá không giỏi nhưng lại thập phần nhanh trí, tuy nói không giống như bọn người Lão hắc nhưng là trong mắt thoáng hiện lên một tia tán thưởng.
Tần Vũ mở cửa phòng, một màn khói bụi dày đặc bay lên khiến hắn nhíu mày, phất tay một đạo năng lượng khiến tro bụi trong phòng biến mất đồng thời hình thành một cái chậu lớn đặt trên đất.
“Lao động? Tất nhiên là không muốn, nhưng chúng ta hôm nay ngươi không thấy Thiên nhân bốn cánh kia sao? Chỉ là một tiểu đội trưởng mà đã lợi hại như vậy rồi nếu là gặp cao thủ chúng ta chẳng phải hết đường sống sao?”
Tần Vũ không vì phải lao động mà xấu hổ, cho dù kiếp trước hắn là Chưởng khống giả, cho dù hắn đã từng chỉ một cái phất tay quyết định biết bao nhiêu sinh mệnh. Hắn hiểu được tình thế hôm nay chỉ có sống sót mới là đạo lí, huống chi, còn có gia gia cùng mọi người chờ hắn đi khôi phục trí nhớ, chờ hắn mang mọi người trở về Nhân gian giới.
“Chỉ với một Thiên nhân bốn cánh kia đã có thể giết chết toàn bộ chúng ta! Ngươi nắm chắc chiến thắng hắn sao?” Thanh âm Tần Vũ cực kì bình tĩnh nhưng mang theo một tia áp bức, một tia bất đắc dĩ.
Cam Vân suy nghĩ một lúc lộ ra nụ cười, tựa hồ bị Tần Vũ nói mấy câu làm xúc động:
“Đại nhân nói đúng! Tình thế hôm nay chúng ta chỉ có thể cúi đầu, đợi ngày khác tu vi chúng ta tiến nhanh trở lại trả thù cũng không muộn!”
Nhìn bọn người Lão hắc, Cam Vân tràn ngập cảm xúc nói:
“Hôm nay các ngươi cũng đã biết Thiên nhân bốn cánh lợi hại như thế nào rồi chứ? Trước mặt hắn chúng ta căn bản ngay cả ý nghĩ ra tay cũng đều không thể, nếu hắn có ý muốn giết chúng ta sợ là chúng ta chỉ có thể để mặc cho hắn giết!”
Ưng Phong trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt, nét mặt kiên định nói:
“Ta nhất định sẽ lợi hại như hắn!”
Hùng Ngưu và Bạch Hổ phía sau cũng gật gật đầu, đôi mắt tản ra quyết tâm cuồng nhiệt.
Tần Vũ liếc mắt nhìn mọi người, thấy Tình Nhi vẻ mặt không được vui, không khỏi kinh ngạc nói:
“Tình Nhi, muội sao vậy?”
Tình Nhi lộ vẻ uỷ khuất, buồn bã nói:
“Vũ ca ca không cho Tình Nhi đột phá, Tình Nhi biết mình tu vi quá thấp, không thể trợ giúp mọi người!”
Tần Vũ không thể cười nổi, thanh âm trầm thấp nói:
“Vô luận là ai, nếu muốn thành công sẽ phải nỗ lực! Không nên thấy người khác tu vi cao mà đố kị, phải biết rằng bọn họ có thành tựu cao như ngày hôm nay khẳng định là phải nỗ lực rất nhiều!”
Mọi người gật gật đầu, Tần Vũ đột nhiên có cảm giác như ở cùng Hắc Vũ và Hầu Phí vậy, khoé miệng nở nụ cười:
“Chỉ cần các ngươi cố gắng, tu luyện đến bốn cánh căn bản không tính là gì, sẽ có một ngày các ngươi đạt tới một cảnh giới mà bây giờ ngay cả tưởng tượng cũng đều không thể!”
Bốn cánh, hừ, có lẽ đạt tới bảy cánh mới làm ta có chút ngạc nhiên a! Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ.
“Tất cả đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta phải vì bọn họ lao động, đào quặng... đáng chờ a!” Tần Vũ nghĩ lại lúc trước tại Thần giới cũng đã từng đi đào quặng, chỉ có điều bản thân được tự do, không thể tưởng tượng được Thiên giới cũng như vậy.
* * *.
Trung tâm Tử Dực thành.
Người Thiên nhân bốn cánh vừa rồi nói chuyện cùng bọn Tần Vũ nay đang đứng trong đại sảnh, hai mắt sùng kính nhìn nam tử đang ngồi trên ghế. Nam tử kia không cao nhưng khuôn mặt anh tuấn khôi ngô, như một người phi thường.
Khoé miệng nam tử có chút nhếch lên, những nét đẹp nhất của Thiên nhân hoàn toàn hiển hiện trên mặt hắn, nhưng nếu so với Tần Vũ tướng mạo kém hơn một phần, chỉ có điều sau lưng hắn có năm đôi cánh chim (xin đính chính một chút là từ trước đến giờ lấy theo đơn vị đôi cánh, tính theo đơn vị chiếc cánh nghe không hợp lí lắm), năm đôi cánh màu tím!
Một cỗ khí thế uy nghiêm từ trên người hắn tản ra, loại khí tức này rất mạnh khiến cho Thiên nhân bốn cánh kia phải rất cẩn thận trong lời nói, sợ hắn nổi giận.
“Ngươi nói hôm nay một trong bảy người vừa tới lại có một người đàn bà hai cánh lại phi thường xinh đẹp?”
Ngữ khí của hắn vô cùng trầm ấm, thoáng ôn nhu rồi lại mang theo một tia đặc chất làm cho người ta phải tin phục, nghe rất thoải mái.
Thiên nhân bốn cánh trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, cúi đầu khẳng định nói:
“Đúng vậy, Thiên Vương, người đó so với Tu La mĩ nữ thì không thua kém chút nào, thuộc hạ có chút hoài nghi người đàn bà đó nói không chừng chính là Tu La tộc nhân!”
Tử Dực nam tử chính là thành chủ của Tử Dực thành, Tử Dực Thiên Vương, hắn cười thoáng kinh ngạc nói:
“Kim Tư, ngươi có thế khẳng định sao? Thiên nhân tộc chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ có đàn bà là bình thường, nếu thật sự xuất hiện mĩ nhân chắc chắn làm cho người ta tò mò a!”
Kim Tư khẳng định gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc đáp:
“Thiên Vương, người đàn bà đó quả nhiên tuyệt đẹp, tuyệt đối không nhìn nhầm!”
Tử Dực nam tử trầm ngâm một lát trong mắt hiện lên quang mang dị thường, sau một lát mới chậm rãi nói:
“Trước tiên cứ để bọn họ đi đào quáng, nhớ kĩ, người đàn bà đó là của ta, chờ ta đưa hai vương tử đi xem mỹ nữ về nhất định sẽ gặp nàng!”
Kim Tư quì xuống đất, cung kính nói:
“Thuộc hạ hiểu!”
“Còn nữa, ta cảnh cáo những người trong thành, ai dám động đến bọn họ ta diệt cả nhà hắn!”
* * *.
Hôm sau, trời vẫn còn âm u, mây mù vẫn còn chưa tan hẳn, bọn người Tần Vũ đã bị Kim Tư sai người đi đánh thức:
“Cùng ta đi đào khoáng, từ hôm nay trở đi, các ngươi nhất định phải đào ra ba trăm khoả Thiên nguyên thạch nếu không sẽ bị trục xuất khỏi Tử Dực thành!”
Người đến là một Thiên nhân ba cánh, đi sau hắn là hai gã Thiên nhân hai cánh, xem hắn nói như vậy địa vị chắc cũng không thấp! Lúc này trong tay hắn cầm một khối đá phát ra quang mang kì dị nhìn bọn người Tần Vũ, lạnh lùng nói:
“Ta gọi là Trịnh Triết, sau này các ngươi đào được bao nhiêu thiên nguyên thạch toàn bộ đều phải giao hết cho ta cất trữ, có gì thắc mắc cũng có thể tới gặp ta!”
“Tuy nhiên, ta không hi vọng các ngươi không có nghi vấn gì!”
Tần Vũ không quan tâm, nhàn nhạt lúc lắc đầu nói:
“Bây giờ có thể đi chưa?”
Trịnh Triết sắc mặt cứng lại, không nghĩ Tần Vũ có thể bình tĩnh như vậy, nghĩ đến Kim Tư đại nhân đã dặn dò không quá hà khắc với bọn chúng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, không một lời hướng thành Tây đi đến.
Tử Dực thành rất lớn, thậm chí so với Thần giới còn rộng hơn rất nhiều. Tình Nhi được Tần Vũ dắt đi, quan sát bọn Trịnh Triết đang đi phía trước mọi người, dọc theo đường đi, tửu quán san sát, bốn phía nơi nơi đều là các cửa hàng.
Tần Vũ tinh tế quan sát một chút, thấy có rất ít cửa hàng bán binh khí, lại phóng thần thức đưa toàn bộ mọi chuyện xung quanh quan sát. Cũng nhờ Tần Vũ tu luyện Tinh Thần công pháp hôm nay tại Thiên giới cũng có thể coi là công pháp siêu việt, thần thức kì dị cũng không khiến người khác chú ý cho nên mới có thể thoải mái phóng thần thức tìm tất cả mọi tin tức hữu dụng!
Sau khi chuyển sinh một lần nữa tu luyện, Tần Vũ đối với Tinh Thần công pháp càng thêm khắc sâu, nhất là Tinh Thần biến gần đây một mực tin tưởng Tinh Thần biến cuối cùng sẽ hình thành một vũ trụ độc lập, điều này cũng giống tại Nhân giới, nếu chỉ là như thế này sống lại một lần lại chẳng có ý nghĩa gì!
Nhìn thanh quang bầu trời rộng lớn hắn nhàn nhạt nghĩ chẳng biết Tinh Thần biến có khả năng biến thành thế nào? Nếu lại biến đổi nhất định cần Hỗn Độn lực tu luyện nhưng là biến đổi như thế nào? Cuối cùng là đạt tới cảnh giới gì nữa?
Mặc dù hôm nay mọi người đều mang trên mình một cái lệnh bài không hề cảm thấy cảm giác áp bức như lúc trước nữa nhưng chính là trong Tử Dực thành này không thể giương cánh phi hành, cho nên mọi người đi phía sau Trịnh Triết rất chậm.
Tần Vũ thật ra không hài lòng lắm, tu vi hôm nay của hắn đã đột phá Lưu tinh kì, phỏng chứng có thể đột phá được rồi nhưng tại Tử Dực thành này lại không có cách nào phi hành!
Suốt hai canh giờ, mọi người xuyên qua vài cái chợ, xuyên qua vài bức tường thành, qua Bắc môn. Người đi đường thấy vẻ đẹp của Tình Nhi thì ngạc nhiên thán phục, rốt cục đã tới khu vực đào khoáng.
Đây là một quánh mạch rất lớn! Chiếm một phần lớn Tử Dực thành, tại đây có thể thấy thảo nguyên xanh biếc phía xa xa, chỉ là thần thức Tần Vũ phóng ra cũng không cảm giác được phía xa đó, thậm chí không bằng mắt thường nhìn.
Một cỗ áp lực cường đại từ phương xa truyền tới, cho dù là khoảng cách khá xa nhưng Tần Vũ cảm nhận được linh khí phía trước phát sinh biến hóa!
Nơi đó Hỗn Độn lực còn dày đặc hơn ở khu khai thác này rất nhiều, cũng là bởi vì nguyên nhân này mà không gian nơi đó cực kì ổn định, cũng giống như lúc trước tại Thiên giới, tu vi của hắn yếu không có cách nào thích ứng cỗ áp lực to lớn như vậy.
Xem ra càng tiếp cận trung tâm thảo nguyên áp lực càng lớn! Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ, nếu là trung tâm thảo nguyên, tại nơi đế vương đang sống sẽ là tu vi thế nào?
Sợ rằng sẽ không kém tu vi lúc trước của mình a!
Trịnh Triết chẳng biết từ đâu lôi ra mấy cái xẻng, một cái đưa cho Cam Vân, lạnh lùng nói:
“Cái này tặng không cho các ngươi, nếu làm hư nó các ngươi cũng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ! Tốt nhất là giữ gìn cho cẩn thận!”
Cam Vân nhìn thoáng qua Tần Vũ, đã thấy vẻ mặt hắn đang trầm tư, không biết là đang suy nghĩ cái gì, lại thấy ánh mắt hung ác của Trịnh Triết liền cắn răng gật đầu đáp ứng!
Trịnh Triết sau khi dặn dò mấy câu liền mang theo thuộc hạ rời khỏi nơi này. Cam Vân cười khổ nhìn khu khai khoáng phía trước chỉ thấy trung tâm nơi này đã có rất nhiều người, cực kì náo nhiệt.
Thấy một khoảng đất trống, xung quanh đã là những cái hố sâu hun hút dọc theo vách núi uốn lượn, đứng bên ngoài chỉ nhìn thấy toàn màu đen.
Khu khai khoáng này thật kì lạ, chính là một toà núi nhỏ, chẳng biết là ai đã dùng thần thông tách ngọn núi này ra tới tận trung tâm, từ giữa bổ ra, hai bên vách núi có thể thấy được dấu vết những lưỡi dao sắc bén.
“Chúng ta bắt đầu đi!” Cam Vân thở dài một tiếng hướng vào trong đi đến!
Tần Vũ mở cửa phòng, một màn khói bụi dày đặc bay lên khiến hắn nhíu mày, phất tay một đạo năng lượng khiến tro bụi trong phòng biến mất đồng thời hình thành một cái chậu lớn đặt trên đất.
“Lao động? Tất nhiên là không muốn, nhưng chúng ta hôm nay ngươi không thấy Thiên nhân bốn cánh kia sao? Chỉ là một tiểu đội trưởng mà đã lợi hại như vậy rồi nếu là gặp cao thủ chúng ta chẳng phải hết đường sống sao?”
Tần Vũ không vì phải lao động mà xấu hổ, cho dù kiếp trước hắn là Chưởng khống giả, cho dù hắn đã từng chỉ một cái phất tay quyết định biết bao nhiêu sinh mệnh. Hắn hiểu được tình thế hôm nay chỉ có sống sót mới là đạo lí, huống chi, còn có gia gia cùng mọi người chờ hắn đi khôi phục trí nhớ, chờ hắn mang mọi người trở về Nhân gian giới.
“Chỉ với một Thiên nhân bốn cánh kia đã có thể giết chết toàn bộ chúng ta! Ngươi nắm chắc chiến thắng hắn sao?” Thanh âm Tần Vũ cực kì bình tĩnh nhưng mang theo một tia áp bức, một tia bất đắc dĩ.
Cam Vân suy nghĩ một lúc lộ ra nụ cười, tựa hồ bị Tần Vũ nói mấy câu làm xúc động:
“Đại nhân nói đúng! Tình thế hôm nay chúng ta chỉ có thể cúi đầu, đợi ngày khác tu vi chúng ta tiến nhanh trở lại trả thù cũng không muộn!”
Nhìn bọn người Lão hắc, Cam Vân tràn ngập cảm xúc nói:
“Hôm nay các ngươi cũng đã biết Thiên nhân bốn cánh lợi hại như thế nào rồi chứ? Trước mặt hắn chúng ta căn bản ngay cả ý nghĩ ra tay cũng đều không thể, nếu hắn có ý muốn giết chúng ta sợ là chúng ta chỉ có thể để mặc cho hắn giết!”
Ưng Phong trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt, nét mặt kiên định nói:
“Ta nhất định sẽ lợi hại như hắn!”
Hùng Ngưu và Bạch Hổ phía sau cũng gật gật đầu, đôi mắt tản ra quyết tâm cuồng nhiệt.
Tần Vũ liếc mắt nhìn mọi người, thấy Tình Nhi vẻ mặt không được vui, không khỏi kinh ngạc nói:
“Tình Nhi, muội sao vậy?”
Tình Nhi lộ vẻ uỷ khuất, buồn bã nói:
“Vũ ca ca không cho Tình Nhi đột phá, Tình Nhi biết mình tu vi quá thấp, không thể trợ giúp mọi người!”
Tần Vũ không thể cười nổi, thanh âm trầm thấp nói:
“Vô luận là ai, nếu muốn thành công sẽ phải nỗ lực! Không nên thấy người khác tu vi cao mà đố kị, phải biết rằng bọn họ có thành tựu cao như ngày hôm nay khẳng định là phải nỗ lực rất nhiều!”
Mọi người gật gật đầu, Tần Vũ đột nhiên có cảm giác như ở cùng Hắc Vũ và Hầu Phí vậy, khoé miệng nở nụ cười:
“Chỉ cần các ngươi cố gắng, tu luyện đến bốn cánh căn bản không tính là gì, sẽ có một ngày các ngươi đạt tới một cảnh giới mà bây giờ ngay cả tưởng tượng cũng đều không thể!”
Bốn cánh, hừ, có lẽ đạt tới bảy cánh mới làm ta có chút ngạc nhiên a! Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ.
“Tất cả đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta phải vì bọn họ lao động, đào quặng... đáng chờ a!” Tần Vũ nghĩ lại lúc trước tại Thần giới cũng đã từng đi đào quặng, chỉ có điều bản thân được tự do, không thể tưởng tượng được Thiên giới cũng như vậy.
* * *.
Trung tâm Tử Dực thành.
Người Thiên nhân bốn cánh vừa rồi nói chuyện cùng bọn Tần Vũ nay đang đứng trong đại sảnh, hai mắt sùng kính nhìn nam tử đang ngồi trên ghế. Nam tử kia không cao nhưng khuôn mặt anh tuấn khôi ngô, như một người phi thường.
Khoé miệng nam tử có chút nhếch lên, những nét đẹp nhất của Thiên nhân hoàn toàn hiển hiện trên mặt hắn, nhưng nếu so với Tần Vũ tướng mạo kém hơn một phần, chỉ có điều sau lưng hắn có năm đôi cánh chim (xin đính chính một chút là từ trước đến giờ lấy theo đơn vị đôi cánh, tính theo đơn vị chiếc cánh nghe không hợp lí lắm), năm đôi cánh màu tím!
Một cỗ khí thế uy nghiêm từ trên người hắn tản ra, loại khí tức này rất mạnh khiến cho Thiên nhân bốn cánh kia phải rất cẩn thận trong lời nói, sợ hắn nổi giận.
“Ngươi nói hôm nay một trong bảy người vừa tới lại có một người đàn bà hai cánh lại phi thường xinh đẹp?”
Ngữ khí của hắn vô cùng trầm ấm, thoáng ôn nhu rồi lại mang theo một tia đặc chất làm cho người ta phải tin phục, nghe rất thoải mái.
Thiên nhân bốn cánh trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, cúi đầu khẳng định nói:
“Đúng vậy, Thiên Vương, người đó so với Tu La mĩ nữ thì không thua kém chút nào, thuộc hạ có chút hoài nghi người đàn bà đó nói không chừng chính là Tu La tộc nhân!”
Tử Dực nam tử chính là thành chủ của Tử Dực thành, Tử Dực Thiên Vương, hắn cười thoáng kinh ngạc nói:
“Kim Tư, ngươi có thế khẳng định sao? Thiên nhân tộc chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ có đàn bà là bình thường, nếu thật sự xuất hiện mĩ nhân chắc chắn làm cho người ta tò mò a!”
Kim Tư khẳng định gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc đáp:
“Thiên Vương, người đàn bà đó quả nhiên tuyệt đẹp, tuyệt đối không nhìn nhầm!”
Tử Dực nam tử trầm ngâm một lát trong mắt hiện lên quang mang dị thường, sau một lát mới chậm rãi nói:
“Trước tiên cứ để bọn họ đi đào quáng, nhớ kĩ, người đàn bà đó là của ta, chờ ta đưa hai vương tử đi xem mỹ nữ về nhất định sẽ gặp nàng!”
Kim Tư quì xuống đất, cung kính nói:
“Thuộc hạ hiểu!”
“Còn nữa, ta cảnh cáo những người trong thành, ai dám động đến bọn họ ta diệt cả nhà hắn!”
* * *.
Hôm sau, trời vẫn còn âm u, mây mù vẫn còn chưa tan hẳn, bọn người Tần Vũ đã bị Kim Tư sai người đi đánh thức:
“Cùng ta đi đào khoáng, từ hôm nay trở đi, các ngươi nhất định phải đào ra ba trăm khoả Thiên nguyên thạch nếu không sẽ bị trục xuất khỏi Tử Dực thành!”
Người đến là một Thiên nhân ba cánh, đi sau hắn là hai gã Thiên nhân hai cánh, xem hắn nói như vậy địa vị chắc cũng không thấp! Lúc này trong tay hắn cầm một khối đá phát ra quang mang kì dị nhìn bọn người Tần Vũ, lạnh lùng nói:
“Ta gọi là Trịnh Triết, sau này các ngươi đào được bao nhiêu thiên nguyên thạch toàn bộ đều phải giao hết cho ta cất trữ, có gì thắc mắc cũng có thể tới gặp ta!”
“Tuy nhiên, ta không hi vọng các ngươi không có nghi vấn gì!”
Tần Vũ không quan tâm, nhàn nhạt lúc lắc đầu nói:
“Bây giờ có thể đi chưa?”
Trịnh Triết sắc mặt cứng lại, không nghĩ Tần Vũ có thể bình tĩnh như vậy, nghĩ đến Kim Tư đại nhân đã dặn dò không quá hà khắc với bọn chúng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, không một lời hướng thành Tây đi đến.
Tử Dực thành rất lớn, thậm chí so với Thần giới còn rộng hơn rất nhiều. Tình Nhi được Tần Vũ dắt đi, quan sát bọn Trịnh Triết đang đi phía trước mọi người, dọc theo đường đi, tửu quán san sát, bốn phía nơi nơi đều là các cửa hàng.
Tần Vũ tinh tế quan sát một chút, thấy có rất ít cửa hàng bán binh khí, lại phóng thần thức đưa toàn bộ mọi chuyện xung quanh quan sát. Cũng nhờ Tần Vũ tu luyện Tinh Thần công pháp hôm nay tại Thiên giới cũng có thể coi là công pháp siêu việt, thần thức kì dị cũng không khiến người khác chú ý cho nên mới có thể thoải mái phóng thần thức tìm tất cả mọi tin tức hữu dụng!
Sau khi chuyển sinh một lần nữa tu luyện, Tần Vũ đối với Tinh Thần công pháp càng thêm khắc sâu, nhất là Tinh Thần biến gần đây một mực tin tưởng Tinh Thần biến cuối cùng sẽ hình thành một vũ trụ độc lập, điều này cũng giống tại Nhân giới, nếu chỉ là như thế này sống lại một lần lại chẳng có ý nghĩa gì!
Nhìn thanh quang bầu trời rộng lớn hắn nhàn nhạt nghĩ chẳng biết Tinh Thần biến có khả năng biến thành thế nào? Nếu lại biến đổi nhất định cần Hỗn Độn lực tu luyện nhưng là biến đổi như thế nào? Cuối cùng là đạt tới cảnh giới gì nữa?
Mặc dù hôm nay mọi người đều mang trên mình một cái lệnh bài không hề cảm thấy cảm giác áp bức như lúc trước nữa nhưng chính là trong Tử Dực thành này không thể giương cánh phi hành, cho nên mọi người đi phía sau Trịnh Triết rất chậm.
Tần Vũ thật ra không hài lòng lắm, tu vi hôm nay của hắn đã đột phá Lưu tinh kì, phỏng chứng có thể đột phá được rồi nhưng tại Tử Dực thành này lại không có cách nào phi hành!
Suốt hai canh giờ, mọi người xuyên qua vài cái chợ, xuyên qua vài bức tường thành, qua Bắc môn. Người đi đường thấy vẻ đẹp của Tình Nhi thì ngạc nhiên thán phục, rốt cục đã tới khu vực đào khoáng.
Đây là một quánh mạch rất lớn! Chiếm một phần lớn Tử Dực thành, tại đây có thể thấy thảo nguyên xanh biếc phía xa xa, chỉ là thần thức Tần Vũ phóng ra cũng không cảm giác được phía xa đó, thậm chí không bằng mắt thường nhìn.
Một cỗ áp lực cường đại từ phương xa truyền tới, cho dù là khoảng cách khá xa nhưng Tần Vũ cảm nhận được linh khí phía trước phát sinh biến hóa!
Nơi đó Hỗn Độn lực còn dày đặc hơn ở khu khai thác này rất nhiều, cũng là bởi vì nguyên nhân này mà không gian nơi đó cực kì ổn định, cũng giống như lúc trước tại Thiên giới, tu vi của hắn yếu không có cách nào thích ứng cỗ áp lực to lớn như vậy.
Xem ra càng tiếp cận trung tâm thảo nguyên áp lực càng lớn! Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ, nếu là trung tâm thảo nguyên, tại nơi đế vương đang sống sẽ là tu vi thế nào?
Sợ rằng sẽ không kém tu vi lúc trước của mình a!
Trịnh Triết chẳng biết từ đâu lôi ra mấy cái xẻng, một cái đưa cho Cam Vân, lạnh lùng nói:
“Cái này tặng không cho các ngươi, nếu làm hư nó các ngươi cũng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ! Tốt nhất là giữ gìn cho cẩn thận!”
Cam Vân nhìn thoáng qua Tần Vũ, đã thấy vẻ mặt hắn đang trầm tư, không biết là đang suy nghĩ cái gì, lại thấy ánh mắt hung ác của Trịnh Triết liền cắn răng gật đầu đáp ứng!
Trịnh Triết sau khi dặn dò mấy câu liền mang theo thuộc hạ rời khỏi nơi này. Cam Vân cười khổ nhìn khu khai khoáng phía trước chỉ thấy trung tâm nơi này đã có rất nhiều người, cực kì náo nhiệt.
Thấy một khoảng đất trống, xung quanh đã là những cái hố sâu hun hút dọc theo vách núi uốn lượn, đứng bên ngoài chỉ nhìn thấy toàn màu đen.
Khu khai khoáng này thật kì lạ, chính là một toà núi nhỏ, chẳng biết là ai đã dùng thần thông tách ngọn núi này ra tới tận trung tâm, từ giữa bổ ra, hai bên vách núi có thể thấy được dấu vết những lưỡi dao sắc bén.
“Chúng ta bắt đầu đi!” Cam Vân thở dài một tiếng hướng vào trong đi đến!
/581
|