Hàn quang bắn tung ra, từng đạo từng đạo quang mang dày đặc hóa thành luồng quang nhận như tia chớp, lạnh lẽo lướt qua cần cổ của bọn binh sĩ, mỗi một lần lên xuống, đều có binh khí vỡ tan, thảm trạng đầu rơi xuống đất hàng loạt thật rùng rợn. Trong những binh khí vỡ nát kia, từng đợt từng đợt Hỗn độn khí tuôn tràn ra, xem ra suy nghĩ của Hồng Quân quả nhiên không sai, binh khí áo giáp này là dựa vào vật chất Hỗn độn mới hình thành mức độ phòng ngự mạnh như thế.
Đợi cho đạo hàn quang thứ bảy lóe lên, tất cả binh sĩ đều đã ngã gục trên mặt đất, máu tươi giàn giụa, theo chân của bọn chúng chảy vào hư vô.
“Ha... Ha ha... Ha! Ta... giết sạch Loạn Thần giới... Giết sạch...” Tiếng cười từ trong cổ họng hắn phát ra khàn khàn khó nghe, giống như tiếng cú kêu đêm làm cho người ta trong lòng không rét mà run. Mà cổ tử khí kia tựa hồ cũng theo tâm tình hưng phấn của hắn mà càng lúc càng mãnh liệt hẳn lên. Có lẽ cũng bởi vì tử khí do đám quang ảnh này phóng xuất ra, vì thế cỏ cây mọc ra ở bên trong tinh cầu phần lớn đều có chất kịch độc hoặc là có tình trạng khô héo mà chết.
“Đấu Chiến nhất côn!”
Bỗng nhiên, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, cuộn dẫn theo khí thế không gì sánh bằng hung hãn oanh kích lên đỉnh núi, toàn bộ sơn lĩnh sau một tiếng nổ “ầm” thật lớn đột nhiên bị san bằng một nửa. Đấu Chiến côn pháp của Tôn Ngộ Không tuy rằng không có tạo thành thương tổn quá lớn đối với đám quang ảnh này, nhưng cổ uy thế đó chắc chắn đã khiến cho bọn chúng kinh tâm động phách.
Đúng ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi thất thần này, một đạo quang hoa sáng chói từ trên trời giáng xuống, không gian bốn phía đều nổi lên gợn sóng li ti, nhưng hiển nhiên không phải do không gian nguyên thủy sinh ra dao động.
Thủ lĩnh quang ảnh kia đồng thời nhìn thấy hiện tượng kỳ dị này, ánh mắt đỏ như máu chợt biến thành hung ác hẳn lên, liêm đao trong tay cũng phát ra một tiếng rít chói tai.
Quang hoa sáng rực chỉ trong chốc lát đã bao phủ lên tất cả đám quang ảnh, mà nơi xuất phát của quang hoa kia, rõ ràng là một viên quang điểm được ngưng tụ giữa lòng bàn tay của Hồng Quân phát ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Lúc này, hai đạo nhân ảnh xuất hiện ở bên cạnh Hồng Quân, Cổ Bàn thần sắc ngưng trọng hơi hơi dãn ra, nói:
“Xem ra Hồng Quân giới đã hoàn toàn phong tỏa bọn chúng, tình thế hiện giờ đối với chúng ta rất có lợi.”
Hồng Quân lạnh nhạt cười, tác dụng của Hồng Quân giới hắn hiểu rõ hơn ai hết, mặc dù ở trong vũ trụ nguyên thủy này sáng tạo ra phạm vi không gian của mình rất nhỏ, nhưng ở trong đó Chưởng Khống giả vẫn như cũ là Hồng Quân, bất luận pháp tắc của kẻ nào tới nơi này cũng sẽ mất đi hiệu lực, mà Hồng Quân lại có thể tùy ý sáng tạo ra pháp tắc.
Giữa không trung Tôn Ngộ Không hưng phấn nhảy vào trong Hồng Quân giới, Đấu Chiến côn pháp hình thành từng vầng quang mang kim sắc hình cánh quạt thổi quét tới, cùng với hơn trăm quang ảnh đánh loạn xạ hỗn loạn hẳn lên, vô thượng chiến ý bùng phát, làm cho hắn ở trong trận hỗn chiến miễn cưỡng không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng mà những quang ảnh đó lại quá cường đại ngoài dự liệu, Huống Thiên Minh ánh mắt chợt lóe, chỉ trong giây lát đã hoàn thành bảy lần biến thân, Thiên đạo chi nhận hình viên nguyệt cũng phóng xuất ra quang mang bạch kim mãnh liệt.
“Bắt giặc trước bắt vua, nơi này pháp tắc đối với chúng ta hạn chế quá lớn, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng!” Cổ Bàn cũng giơ lên Bàn Cổ phiên, ánh mắt thủy chung tập trung tại trên người của tên quang ảnh tử khí đậm đặc kia. Huống Thiên Minh hiểu ý gật gật đầu, nhảy vào trong Hồng Quân giới, Thiên đạo chi nhận phát ra một tiếng kêu dữ dội vang rền.
Và hắn cũng không giống như Tôn Ngộ Không cần phải tiến hành liên kích Đấu Chiến côn pháp mới có thể đạt tới lực lượng cực mạnh, mà Thiên đạo chi nhận bùng phát ra đã ngưng tụ tất cả lực lượng của Huống Thiên Minh, trong nháy mắt đã hủy diệt ba bốn quang ảnh, rồi lập tức nhằm thẳng hướng tên thủ lĩnh tử khí đậm đặc kia phóng vọt tới.
Giờ phút này, Hồng Quân nhìn Cổ Bàn nháy mắt ra hiệu, thân ảnh biến mất trong hư vô, chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện ở trong Hồng Quân giới, thân thể hắn tản ra vật chất Hỗn độn đặc biệt có vầng hào quang mờ ảo, cả người đều trở thành âm u hẳn lên, nhưng lại thấu phát ra một cỗ khí thế vô cùng cường đại khiến cho tất cả đám quang ảnh đều không tự chủ được phát ra một tràng tiếng kêu kỳ quái.
Hồng Quân tiến vào Hồng Quân giới, tức thì cảm nhận được một loại thân tình thoải mái, nhưng cảm giác áp chế kia vẫn tồn tại như cũ, hiển nhiên là hạn chế pháp tắc của vũ trụ nguyên thủy rõ ràng cũng vươn tới ảnh hưởng cả đến trong Hồng Quân giới này, đây cũng là ngoài ý liệu của Hồng Quân.
Trong khoảnh khắc, bảy tám tên quang ảnh màu xám đã từ mọi hướng bổ nhào tới, liêm đao trong tay bọn chúng cách Hồng Quân không đến một trượng.
Khóe miệng của Hồng Quân nhếch lên một nụ cười khinh miệt, hắn không có né tránh, nổi bật dưới vầng hào quang mờ ảo, thân thể kia nhìn thoáng qua cũng biến thành rắn chắc hẳn lên. Chỉ nghe mấy tiếng kêu vang chói tai, liêm đao ầm ầm vỡ tan, mảnh vụn bắn tung tóe ra khắp nơi.
“Nếu ngay cả các ngươi cũng có thể phá giải Bất diệt phách thể của ta, ta đây cũng sẽ không đủ tư cách để bước vào phiến tinh vực này!”
Ánh mắt Hồng Quân lóe lên một đạo sát khí, một quyền đẩy ra, nhìn qua tuy rằng ung dung chậm rãi nhưng lại có cảm giác như cực kỳ trầm trọng, giống như ẩn chứa trong đó một nguồn năng lượng kỳ diệu không thể tưởng. Đây cũng là lần đầu tiên Hồng Quân sử xuất ra Bất diệt phách thể trong thực chiến, năng lực phòng ngự và tiến công siêu cường kia tại trong khoảnh khắc này thi triển ra đã đạt tới mức hoàn mỹ.
Quyền kình biến ảo thành một quầng khí Hỗn độn màu xám đột nhiên bùng nổ lên, tại trong Hồng Quân giới nổi lên sóng gợn dữ dội. Nhưng mà điểm lợi hại của Hồng Quân không chỉ là Bất diệt phách thể của hắn, mà tại trong Hồng Quân giới này, thực lực của những quang ảnh đó cũng chịu đựng áp chế thật lớn, chỉ là có chút ra ngoài dự liệu chính là Hồng Quân giới cũng không thể hoàn toàn ngăn cách với hạn chế của pháp tắc nguyên thủy, đồng dạng cũng không thể áp chế toàn bộ năng lực của đám quang ảnh này.
Chẳng qua tiến tới mức độ áp lực trên diện rộng, lực lượng của đám quang ảnh đó phóng xuất ra so với ở bên ngoài Hồng Quân giới đã không còn tới năm thành.
Lấy nắm tay của Hồng Quân làm điểm khởi đầu, trong phạm vi vầng khí ẩn chứa vật chất Hỗn độn kia bao trùm, hơn hai mươi tên quang ảnh tức thì bị nghiền nát thành bột, cứ giống như làn khói bốc lên, lặng yên không một tiếng động biến mất ở trong Hồng Quân giới.
Cổ Bàn nhìn đến Bất diệt phách thể của Hồng Quân, trong ánh mắt không khỏi toát ra vài phần khâm phục, ngay sau đó hắn cũng phóng vọt vào, Bàn Cổ phiên cổ xưa lay động, năng lực phá toái hư không kia đã đem ba bốn tên quang ảnh chấn thành bột phấn. Mà giờ phút này, Đấu Chiến Côn Điển của Tôn Ngộ Không đã phát huy tới cảnh giới cực hạn ba mươi hai côn, cột sáng màu vàng càn quét mỗi một tấc không gian trong Hồng Quân giới, lực sát thương cũng không kém gì Hồng Quân.
Thế công của bốn người đã đạt tới mức không thể ngăn cản, đám quang ảnh màu xám tản phát ra tử khí hiển nhiên đã không chống đỡ được nổi.
Lần này tập kích bất ngờ thành công ở chỗ bốn người hoàn toàn không có giữ lại thực lực, ngay lúc đầu đã tạo ra thế công kích mãnh liệt, hơn nữa Hồng Quân nắm bắt thời cơ cũng cực kỳ chuẩn xác, khiến cho bọn chúng không có hình thành sử xuất ra trận pháp như khi đối phó với bọn binh sĩ mặc khôi giáp tử sắc.
Nhìn số lượng bọn quang ảnh bốn phía dần dần giảm bớt, tên thủ lĩnh tử khí đậm đặc kia bất thình lình phát ra một tiếng gào phẫn nộ, giơ cao liêm đao lên khỏi đầu, khàn khàn nói:
“Loạn thần giới... lại đánh trộm... Đáng chết!”
Ngắn gọn mấy chữ, lại ẩn chứa lửa giận của hắn không thể dằn lại được, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên đem liêm đao thật lớn đặt ngang trên cánh tay, hai bàn tay khô héo như ẩn như hiện, đặt ở trước ngực tản phát ra lãnh quang màu xám kết thành một cái thủ thế thật kỳ quái, tựa hồ như một dạng kết ấn nào đó, trong lúc đó ngón tay biến ảo giống như bông cúc nở rộ, cực kỳ cổ quái.
“Ba!”
Ngay sau đó, một đạo quang hoa đen bóng cực kỳ mãnh liệt phóng lên cao, ở phía sau hắn, đột nhiên hiện ra ra một cái đồ án thật lớn giống như vầng thái dương đen hừng hực, từng đạo từng đạo khí thể màu xám đen lưu chuyển ở mặt ngoài của đồ án, không có bất cứ nhiệt độ gì, thậm chí có một chút lạnh giá, khí tức hủy diệt tản phát ra khiến cho người ta hít thở không thông.
Mọi người đều cảm giác được cổ khí tức kinh khủng này, Cổ Bàn sắc mặt đại biến, tận đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác rất không ổn, lớn tiếng kêu:
“Ngăn cản hắn!” Lời còn chưa dứt, Hồng Quân là người đầu tiên phóng vọt tới, dù sao cũng là ở trong Hồng Quân giới của mình, tốc độ di chuyển của hắn không thể kém hơn so với Huống Thiên Minh sau bảy lần biến thân.
Hồng Quân cũng như vậy ý thức được vầng liệt dương màu đen kia rất đáng sợ, dùng hết khí lực toàn thân, tung ra một quyền thật trầm trọng, giờ phút này trạng thái phách thể đã đạt tới mức cực hạn mà Hồng Quân có khả năng chịu đựng. Quyền đầu ấy ẩn chứa lực lượng hủy diệt, đang trong quỹ tích vận hành, không gian của Hồng Quân giới đều bắt đầu rúng động hẳn lên, không ngừng sụp đổ xuống.
“Chết!”
Trong cổ họng tên thủ lĩnh kia phát ra một tiếng gầm trầm thấp, bàn tay khô héo tái nhợt đột nhiên đưa về hướng Hồng Quân, năm ngón tay hơi hơi giương ra, như là đang muốn chộp lấy thứ gì đó.
Giờ khắc này, toàn cả Hồng Quân giới đều u ám một cách không thể giải thích được, dường như một bức màn tối đen ăn mòn mỗi một tấc không gian, thậm chí ngay cả Hồng Quân cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, ngay cả hắn cũng không thể dọ biết được đến tột cùng cái này thuộc về loại lực lượng gì.
“Đây... Đây là chuyện gì xảy ra, không xong!”
Trong khoảnh khắc, thân thể Hồng Quân bỗng nhiên ngừng lại, tựa như thời không ngừng trôi, hình ảnh cứ như vậy dừng lại giữa không trung, thậm chí ngay cả đầu ngón tay đều không thể rung động một chút nào, nhưng ý thức của hắn vẫn tồn tại rất rõ ràng, còn có thể cảm giác được một dòng khí lạnh lẽo từ lồng ngực nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.
Sau khi làn khí lạnh lướt qua, đột nhiên phát hiện trên ngực không biết từ lúc nào xuất hiện một cái đồ án liệt dương màu đen, cùng với cái sau lưng tên thủ lĩnh kia không khác gì, chỉ là diện tích nhỏ hơn rất nhiều.
“Tử Thần Lục Vương Quyết!”
Ánh mắt đỏ như máu của tên thủ lĩnh bỗng nhiên chớp động một cái, đồng thời ngón tay phát ra một tiếng vang vỡ vụn rất nhỏ.
Đúng ngay trong khoảnh khắc này, một đạo quang trụ đen bóng cỡ vòng tay ôm tựa như từ trên trời giáng xuống, chợt xỏ xuyên qua ngực của Hồng Quân, kết hợp với đồ án liệt dương màu đen nhỏ ấy, đạo quang trụ đen bóng bộc phát ra khí tức tử vong nồng đậm.
“Tiểu quân!”
Đạo quang trụ đen bóng kia chợt lóe rồi biến mất, thế tới cực kỳ hung mảnh, thế đi lại lặng yên không một tiếng động. Huống Thiên Minh và Tôn Ngộ Không đồng thời phát ra một tiếng thét phẫn nộ, nhắm hướng tên thủ lĩnh phóng vọt tới.
Tên thủ lĩnh kia cực kỳ đắc ý cười lạnh hai tiếng, đầu ngón tay rung động, lại bộc phát ra hai đạo quang hoa đen bóng, đẩy lui thế công của hai người lại.
Loại này giống như một chiêu thức cấm chú nào đó, có thể nói đã hoàn toàn thoát khỏi tác dụng hạn chế của Hồng Quân giới, lực lượng hủy diệt cường đại của nó làm cho Huống Thiên Minh và Tôn Ngộ Không đều cảm thấy vô cùng rúng động, tuy rằng trong lòng sớm đã phẫn nộ đến cùng cực, nhưng không thể tiếp cận được dù chỉ là nửa bước.
Đợi cho đạo hàn quang thứ bảy lóe lên, tất cả binh sĩ đều đã ngã gục trên mặt đất, máu tươi giàn giụa, theo chân của bọn chúng chảy vào hư vô.
“Ha... Ha ha... Ha! Ta... giết sạch Loạn Thần giới... Giết sạch...” Tiếng cười từ trong cổ họng hắn phát ra khàn khàn khó nghe, giống như tiếng cú kêu đêm làm cho người ta trong lòng không rét mà run. Mà cổ tử khí kia tựa hồ cũng theo tâm tình hưng phấn của hắn mà càng lúc càng mãnh liệt hẳn lên. Có lẽ cũng bởi vì tử khí do đám quang ảnh này phóng xuất ra, vì thế cỏ cây mọc ra ở bên trong tinh cầu phần lớn đều có chất kịch độc hoặc là có tình trạng khô héo mà chết.
“Đấu Chiến nhất côn!”
Bỗng nhiên, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, cuộn dẫn theo khí thế không gì sánh bằng hung hãn oanh kích lên đỉnh núi, toàn bộ sơn lĩnh sau một tiếng nổ “ầm” thật lớn đột nhiên bị san bằng một nửa. Đấu Chiến côn pháp của Tôn Ngộ Không tuy rằng không có tạo thành thương tổn quá lớn đối với đám quang ảnh này, nhưng cổ uy thế đó chắc chắn đã khiến cho bọn chúng kinh tâm động phách.
Đúng ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi thất thần này, một đạo quang hoa sáng chói từ trên trời giáng xuống, không gian bốn phía đều nổi lên gợn sóng li ti, nhưng hiển nhiên không phải do không gian nguyên thủy sinh ra dao động.
Thủ lĩnh quang ảnh kia đồng thời nhìn thấy hiện tượng kỳ dị này, ánh mắt đỏ như máu chợt biến thành hung ác hẳn lên, liêm đao trong tay cũng phát ra một tiếng rít chói tai.
Quang hoa sáng rực chỉ trong chốc lát đã bao phủ lên tất cả đám quang ảnh, mà nơi xuất phát của quang hoa kia, rõ ràng là một viên quang điểm được ngưng tụ giữa lòng bàn tay của Hồng Quân phát ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Lúc này, hai đạo nhân ảnh xuất hiện ở bên cạnh Hồng Quân, Cổ Bàn thần sắc ngưng trọng hơi hơi dãn ra, nói:
“Xem ra Hồng Quân giới đã hoàn toàn phong tỏa bọn chúng, tình thế hiện giờ đối với chúng ta rất có lợi.”
Hồng Quân lạnh nhạt cười, tác dụng của Hồng Quân giới hắn hiểu rõ hơn ai hết, mặc dù ở trong vũ trụ nguyên thủy này sáng tạo ra phạm vi không gian của mình rất nhỏ, nhưng ở trong đó Chưởng Khống giả vẫn như cũ là Hồng Quân, bất luận pháp tắc của kẻ nào tới nơi này cũng sẽ mất đi hiệu lực, mà Hồng Quân lại có thể tùy ý sáng tạo ra pháp tắc.
Giữa không trung Tôn Ngộ Không hưng phấn nhảy vào trong Hồng Quân giới, Đấu Chiến côn pháp hình thành từng vầng quang mang kim sắc hình cánh quạt thổi quét tới, cùng với hơn trăm quang ảnh đánh loạn xạ hỗn loạn hẳn lên, vô thượng chiến ý bùng phát, làm cho hắn ở trong trận hỗn chiến miễn cưỡng không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng mà những quang ảnh đó lại quá cường đại ngoài dự liệu, Huống Thiên Minh ánh mắt chợt lóe, chỉ trong giây lát đã hoàn thành bảy lần biến thân, Thiên đạo chi nhận hình viên nguyệt cũng phóng xuất ra quang mang bạch kim mãnh liệt.
“Bắt giặc trước bắt vua, nơi này pháp tắc đối với chúng ta hạn chế quá lớn, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng!” Cổ Bàn cũng giơ lên Bàn Cổ phiên, ánh mắt thủy chung tập trung tại trên người của tên quang ảnh tử khí đậm đặc kia. Huống Thiên Minh hiểu ý gật gật đầu, nhảy vào trong Hồng Quân giới, Thiên đạo chi nhận phát ra một tiếng kêu dữ dội vang rền.
Và hắn cũng không giống như Tôn Ngộ Không cần phải tiến hành liên kích Đấu Chiến côn pháp mới có thể đạt tới lực lượng cực mạnh, mà Thiên đạo chi nhận bùng phát ra đã ngưng tụ tất cả lực lượng của Huống Thiên Minh, trong nháy mắt đã hủy diệt ba bốn quang ảnh, rồi lập tức nhằm thẳng hướng tên thủ lĩnh tử khí đậm đặc kia phóng vọt tới.
Giờ phút này, Hồng Quân nhìn Cổ Bàn nháy mắt ra hiệu, thân ảnh biến mất trong hư vô, chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện ở trong Hồng Quân giới, thân thể hắn tản ra vật chất Hỗn độn đặc biệt có vầng hào quang mờ ảo, cả người đều trở thành âm u hẳn lên, nhưng lại thấu phát ra một cỗ khí thế vô cùng cường đại khiến cho tất cả đám quang ảnh đều không tự chủ được phát ra một tràng tiếng kêu kỳ quái.
Hồng Quân tiến vào Hồng Quân giới, tức thì cảm nhận được một loại thân tình thoải mái, nhưng cảm giác áp chế kia vẫn tồn tại như cũ, hiển nhiên là hạn chế pháp tắc của vũ trụ nguyên thủy rõ ràng cũng vươn tới ảnh hưởng cả đến trong Hồng Quân giới này, đây cũng là ngoài ý liệu của Hồng Quân.
Trong khoảnh khắc, bảy tám tên quang ảnh màu xám đã từ mọi hướng bổ nhào tới, liêm đao trong tay bọn chúng cách Hồng Quân không đến một trượng.
Khóe miệng của Hồng Quân nhếch lên một nụ cười khinh miệt, hắn không có né tránh, nổi bật dưới vầng hào quang mờ ảo, thân thể kia nhìn thoáng qua cũng biến thành rắn chắc hẳn lên. Chỉ nghe mấy tiếng kêu vang chói tai, liêm đao ầm ầm vỡ tan, mảnh vụn bắn tung tóe ra khắp nơi.
“Nếu ngay cả các ngươi cũng có thể phá giải Bất diệt phách thể của ta, ta đây cũng sẽ không đủ tư cách để bước vào phiến tinh vực này!”
Ánh mắt Hồng Quân lóe lên một đạo sát khí, một quyền đẩy ra, nhìn qua tuy rằng ung dung chậm rãi nhưng lại có cảm giác như cực kỳ trầm trọng, giống như ẩn chứa trong đó một nguồn năng lượng kỳ diệu không thể tưởng. Đây cũng là lần đầu tiên Hồng Quân sử xuất ra Bất diệt phách thể trong thực chiến, năng lực phòng ngự và tiến công siêu cường kia tại trong khoảnh khắc này thi triển ra đã đạt tới mức hoàn mỹ.
Quyền kình biến ảo thành một quầng khí Hỗn độn màu xám đột nhiên bùng nổ lên, tại trong Hồng Quân giới nổi lên sóng gợn dữ dội. Nhưng mà điểm lợi hại của Hồng Quân không chỉ là Bất diệt phách thể của hắn, mà tại trong Hồng Quân giới này, thực lực của những quang ảnh đó cũng chịu đựng áp chế thật lớn, chỉ là có chút ra ngoài dự liệu chính là Hồng Quân giới cũng không thể hoàn toàn ngăn cách với hạn chế của pháp tắc nguyên thủy, đồng dạng cũng không thể áp chế toàn bộ năng lực của đám quang ảnh này.
Chẳng qua tiến tới mức độ áp lực trên diện rộng, lực lượng của đám quang ảnh đó phóng xuất ra so với ở bên ngoài Hồng Quân giới đã không còn tới năm thành.
Lấy nắm tay của Hồng Quân làm điểm khởi đầu, trong phạm vi vầng khí ẩn chứa vật chất Hỗn độn kia bao trùm, hơn hai mươi tên quang ảnh tức thì bị nghiền nát thành bột, cứ giống như làn khói bốc lên, lặng yên không một tiếng động biến mất ở trong Hồng Quân giới.
Cổ Bàn nhìn đến Bất diệt phách thể của Hồng Quân, trong ánh mắt không khỏi toát ra vài phần khâm phục, ngay sau đó hắn cũng phóng vọt vào, Bàn Cổ phiên cổ xưa lay động, năng lực phá toái hư không kia đã đem ba bốn tên quang ảnh chấn thành bột phấn. Mà giờ phút này, Đấu Chiến Côn Điển của Tôn Ngộ Không đã phát huy tới cảnh giới cực hạn ba mươi hai côn, cột sáng màu vàng càn quét mỗi một tấc không gian trong Hồng Quân giới, lực sát thương cũng không kém gì Hồng Quân.
Thế công của bốn người đã đạt tới mức không thể ngăn cản, đám quang ảnh màu xám tản phát ra tử khí hiển nhiên đã không chống đỡ được nổi.
Lần này tập kích bất ngờ thành công ở chỗ bốn người hoàn toàn không có giữ lại thực lực, ngay lúc đầu đã tạo ra thế công kích mãnh liệt, hơn nữa Hồng Quân nắm bắt thời cơ cũng cực kỳ chuẩn xác, khiến cho bọn chúng không có hình thành sử xuất ra trận pháp như khi đối phó với bọn binh sĩ mặc khôi giáp tử sắc.
Nhìn số lượng bọn quang ảnh bốn phía dần dần giảm bớt, tên thủ lĩnh tử khí đậm đặc kia bất thình lình phát ra một tiếng gào phẫn nộ, giơ cao liêm đao lên khỏi đầu, khàn khàn nói:
“Loạn thần giới... lại đánh trộm... Đáng chết!”
Ngắn gọn mấy chữ, lại ẩn chứa lửa giận của hắn không thể dằn lại được, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên đem liêm đao thật lớn đặt ngang trên cánh tay, hai bàn tay khô héo như ẩn như hiện, đặt ở trước ngực tản phát ra lãnh quang màu xám kết thành một cái thủ thế thật kỳ quái, tựa hồ như một dạng kết ấn nào đó, trong lúc đó ngón tay biến ảo giống như bông cúc nở rộ, cực kỳ cổ quái.
“Ba!”
Ngay sau đó, một đạo quang hoa đen bóng cực kỳ mãnh liệt phóng lên cao, ở phía sau hắn, đột nhiên hiện ra ra một cái đồ án thật lớn giống như vầng thái dương đen hừng hực, từng đạo từng đạo khí thể màu xám đen lưu chuyển ở mặt ngoài của đồ án, không có bất cứ nhiệt độ gì, thậm chí có một chút lạnh giá, khí tức hủy diệt tản phát ra khiến cho người ta hít thở không thông.
Mọi người đều cảm giác được cổ khí tức kinh khủng này, Cổ Bàn sắc mặt đại biến, tận đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác rất không ổn, lớn tiếng kêu:
“Ngăn cản hắn!” Lời còn chưa dứt, Hồng Quân là người đầu tiên phóng vọt tới, dù sao cũng là ở trong Hồng Quân giới của mình, tốc độ di chuyển của hắn không thể kém hơn so với Huống Thiên Minh sau bảy lần biến thân.
Hồng Quân cũng như vậy ý thức được vầng liệt dương màu đen kia rất đáng sợ, dùng hết khí lực toàn thân, tung ra một quyền thật trầm trọng, giờ phút này trạng thái phách thể đã đạt tới mức cực hạn mà Hồng Quân có khả năng chịu đựng. Quyền đầu ấy ẩn chứa lực lượng hủy diệt, đang trong quỹ tích vận hành, không gian của Hồng Quân giới đều bắt đầu rúng động hẳn lên, không ngừng sụp đổ xuống.
“Chết!”
Trong cổ họng tên thủ lĩnh kia phát ra một tiếng gầm trầm thấp, bàn tay khô héo tái nhợt đột nhiên đưa về hướng Hồng Quân, năm ngón tay hơi hơi giương ra, như là đang muốn chộp lấy thứ gì đó.
Giờ khắc này, toàn cả Hồng Quân giới đều u ám một cách không thể giải thích được, dường như một bức màn tối đen ăn mòn mỗi một tấc không gian, thậm chí ngay cả Hồng Quân cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, ngay cả hắn cũng không thể dọ biết được đến tột cùng cái này thuộc về loại lực lượng gì.
“Đây... Đây là chuyện gì xảy ra, không xong!”
Trong khoảnh khắc, thân thể Hồng Quân bỗng nhiên ngừng lại, tựa như thời không ngừng trôi, hình ảnh cứ như vậy dừng lại giữa không trung, thậm chí ngay cả đầu ngón tay đều không thể rung động một chút nào, nhưng ý thức của hắn vẫn tồn tại rất rõ ràng, còn có thể cảm giác được một dòng khí lạnh lẽo từ lồng ngực nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.
Sau khi làn khí lạnh lướt qua, đột nhiên phát hiện trên ngực không biết từ lúc nào xuất hiện một cái đồ án liệt dương màu đen, cùng với cái sau lưng tên thủ lĩnh kia không khác gì, chỉ là diện tích nhỏ hơn rất nhiều.
“Tử Thần Lục Vương Quyết!”
Ánh mắt đỏ như máu của tên thủ lĩnh bỗng nhiên chớp động một cái, đồng thời ngón tay phát ra một tiếng vang vỡ vụn rất nhỏ.
Đúng ngay trong khoảnh khắc này, một đạo quang trụ đen bóng cỡ vòng tay ôm tựa như từ trên trời giáng xuống, chợt xỏ xuyên qua ngực của Hồng Quân, kết hợp với đồ án liệt dương màu đen nhỏ ấy, đạo quang trụ đen bóng bộc phát ra khí tức tử vong nồng đậm.
“Tiểu quân!”
Đạo quang trụ đen bóng kia chợt lóe rồi biến mất, thế tới cực kỳ hung mảnh, thế đi lại lặng yên không một tiếng động. Huống Thiên Minh và Tôn Ngộ Không đồng thời phát ra một tiếng thét phẫn nộ, nhắm hướng tên thủ lĩnh phóng vọt tới.
Tên thủ lĩnh kia cực kỳ đắc ý cười lạnh hai tiếng, đầu ngón tay rung động, lại bộc phát ra hai đạo quang hoa đen bóng, đẩy lui thế công của hai người lại.
Loại này giống như một chiêu thức cấm chú nào đó, có thể nói đã hoàn toàn thoát khỏi tác dụng hạn chế của Hồng Quân giới, lực lượng hủy diệt cường đại của nó làm cho Huống Thiên Minh và Tôn Ngộ Không đều cảm thấy vô cùng rúng động, tuy rằng trong lòng sớm đã phẫn nộ đến cùng cực, nhưng không thể tiếp cận được dù chỉ là nửa bước.
/581
|