Lúc này, trong nháy mắt dường như Cổ Bàn giác ngộ được cái gì, ánh mắt không ngừng quét qua vật chất hỗn độn ép mà tới, từng đoàn từng đoàn khí thể dính dày đặc màu đen xám từ nguyên thủy vũ trụ tuôn tràn ra trong nháy mắt đã hội tụ tới bốn phía của Luyện Hồn bích.
Thần sắc của Cổ Bàn bình tĩnh như thường, trong ánh mắt chớp động ánh sáng trí tuệ sâu sắc, bỗng nhiên nhảy vọt lên, hai tay nắm chặt cán cờ, mạnh mẻ vung lên. Lực lượng nghiền nát hư không kia cường đại vô cùng bộc phát ra tới, vật chất hỗn độn liền hướng vào phía trong sụp đổ xuống.
Cổ Bàn không đình chỉ, ngược lại bay vào bên trong vòng xoáy hỗn độn sụp đổ đó, Bàn Cổ phiên liên tiếp vung lên, nhưng mà một lần nữa lại xuất hiện lực lượng cũng không còn phá toái hư không, dưới ma lực huyền ảo của Bàn Cổ phiên những vật chất hỗn độn này bỗng nhiên tách ra, khí thể nhẹ mà rõ ràng không ngừng tăng lên, hình thành lưu vân, mà khí thể pha lẫn hỗn loạn không ngừng nén xuống, biến hóa thành đất đai.
Cổ Bàn nhìn toàn bộ mọi thứ, trên gương mặt như thạch điêu hiện lên một vẻ tươi vui thích thú sâu sắc, thở dài nói:
“Thiên địa kết hợp khép kín lại, dường như rất tròn, bao bọc vững chắc vạn vật ở bên trong, phàm là hết thảy mọi vật, đều hòa tan trong đó... Bàn Cổ phiên này không chỉ có có thể nghiền nát hư không, còn có thể cải tạo lại thiên địa, diễn hóa vạn vật, thật sự là huyền diệu.”
Lúc này, Cổ Bàn đi tới trước Luyện Hồn bích, cả người bỗng phát run, một đạo ánh sáng trong suốt tràn ra. Bàn Cổ phiên lơ lững trên đỉnh đầu của hắn cách ba tấc, mặt phiên quạt lên, diễn hóa hết thảy. Lúc này, Luyện Hồn bích dường như cũng có chỗ cảm ứng, ầm ầm rung động hẳn lên, linh hồn trên mặt bích giống như gặp phải một loại cực hình nào đó, đau đớn gào thét, gầm gừ, khẩn nài.
Cổ Bàn khép chặt hai mắt, ánh sáng trong suốt kia càng phát ra chói mắt, không ngừng hội tụ ở trên mặt bích của Luyện Hồn bích, huyền ảo hóa thành quái nhân thân rắn đầu rồng. Dáng hình đó cực kỳ khổng lồ, đứng ở dưới chân của hắn, thậm chí không có cách nào nhìn tới đầu của hắn.
Đây mới là chân thân của Cổ Bàn, gọi là Bàn Cổ!
Ảo ảnh to lớn kia với tốc độ phát triển không thể tưởng tượng được, sinh ra đem vật chất hỗn độn dày đặc mở ra. Nhưng mà thiên số cực cao, địa số cực sâu, thân thể Bàn Cổ càng lớn, mãi đến khi đạt tới khoảng chừng chín vạn dặm, dường như toàn bộ đều đạt tới giới hạn cuối cùng, Bàn Cổ cuối cùng ngã dài trên mặt đất.
Trong lúc sắp chết, hắn phát ra một tiếng gầm thét “A”, đây là âm thanh thứ nhất Bàn Cổ khai thiên, trong thiên địa hỗn độn đang phân bố hoàn toàn hóa thành mưa gió, chân khí của hắn phun ra hình thành lôi điện. Lúc này, hai đạo ánh sáng từ trong ánh mắt của hắn bắn ra, phân biệt hóa thành nhật nguyệt.
Cổ Bàn nhìn hết thảy cái này, thần sắc không lộ vẻ xúc động chút nào, ngược lại mang theo một tia vui mừng.
Bàn Cổ ngã ở trên mặt đất, ảo ảnh kia cũng dần dần biến thành chân thực hơn, tứ chi ngũ thể hình thành bốn cực cùng năm tòa núi cao, máu chảy hóa thành biển lớn như Trường Giang và Hoàng Hà, gân mạch biến thành địa lý, bắp thịt hóa thành đất đai, từng cái chân tóc kia bắn ra, tán loạn trong bầu trời, hóa thành ngôi sao đầy trời.
Da lông là cỏ cây, xương răng là sắt đá, tủy xương là châu ngọc, mồ hôi chảy là mưa sông hồ đầm lầy, dường như toàn bộ thiên địa đều từ trong cơ thể Bàn Cổ diễn hóa thành. Sau khi làm mỗi tấc thể xác của Bàn Cổ đều bị diễn hóa, cả bầu trời thiên địa cũng đều dần dần hình thành, tân thế giới Bàn Cổ cứ như vậy hiện ra ở trước mặt Cổ Bàn.
Hết thảy đều đã xảy ra biến hóa, chỉ duy nhất Luyện Hồn Bích vẫn lặng đứng như cũ, trước sau không có biến đổi qua.
Cổ Bàn nhìn chằm chằm vào Bàn Cổ phiên, nói:
“Bàn Cổ thế giới... Thật sự là huyền bí ảo diệu.”
Bàn Cổ thế giới cho Cổ Bàn có cảm giác thứ nhất chính là ổn định, thậm chí so với vũ trụ nguyên thủy còn muốn ổn định hơn, đây là do chân thân của Cổ Bàn biến hóa, bất kể là pháp tắc gì, có thể nói toàn bộ đều nằm ở trong tầm khống chế của hắn, với lại bất cứ lực lượng gì cũng không cách nào phá hủy.
Sáng tạo Bàn Cổ thế giới, nhưng cũng không phải là phần cuối của Bàn Cổ phiên, Cổ Bàn mờ mờ cảm giác được, Bàn Cổ thế giới chỉ là khởi đầu của Bàn Cổ phiên, mà phương diện thần kỳ của nơi này, cho dù xa xa cũng không chỉ thế này.
Phạm vi của Bàn Cổ thế giới không lớn, có thể nói chỉ là một khối đại lục, thậm chí không có phạm vi vũ trụ gì. Nhưng nó lại là một cái không gian phong tỏa tuyệt đối, bất luận kẻ nào cũng không cách nào từ nơi này thoát đi, cũng không cách nào tiến vào, ngoại trừ Cổ Bàn.
Cổ Bàn hít một hơi thật sâu, hờ hững cười nói:
“Đã trải qua hơn một ngàn năm, không biết tiểu Quân, Hầu Tử cùng Thiên Minh bọn họ như thế nào, có lẽ Tru Thần giới hiện tại đã vô cùng cường đại rồi không chừng.”
Khi hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, một cổ dao động năng lượng kỳ dị truyền tới, mặc dù Bàn Cổ thế giới không có hiện tượng chấn động gì, nhưng Cổ Bàn vẫn như cũ có thể cảm giác rõ ràng, cổ năng lượng rung động này gần như là khủng bố, nó cũng không phải là đến từ chính Bàn Cổ thế giới, mà là ở trong vũ trụ tinh hệ bên ngoài.
Trong lòng Cổ Bàn trầm xuống, hắn dường như đoán trước được một ít chuyện không hay, Bàn Cổ phiên lại lần nữa vung lên, một cái khe không gian xuất hiện ở trước mặt hắn. Cổ Bàn rất nhanh xông vào trong, sau phút chốc đã xuất hiện tại trên vùng trời vạn dặm của thành Tru Thần.
Đứng trên đám mây hỗn độn, hai mắt của Cổ Bàn chăm chú nhìn , trong nháy mắt đã có thể nhìn tới khoảng cách trên trăm vạn dặm, dường như trải qua việc sáng lập Bàn Cổ, năng lực của hắn cũng tăng lên rất nhiều, hiện tại hạn chế pháp tắc của phiến tinh vực này so với lúc đầu mới bước vào nơi này mà nói đã giảm đi rất nhiều rồi.
Cố hết sức nhìn trăm vạn dặm, Cổ Bàn mờ mờ nhìn được một đạo ánh sáng màu bạch kim hình vòng tròn xông tới, gần như rúng động toàn cả không gian tinh vực, trong phạm vi không trung xẹt qua đều xuất hiện vết nứt thật lớn , tốc độ khôi phục cũng cực kỳ chậm chạp, có thể thấy được lực phá hoại mạnh mẻ của nó.
Đạo ánh sáng này cách thành Tru Thần năm mươi vạn dặm dần dần biến mất, nhưng qua hai canh giờ sau, lại một đạo dao động ánh sáng lan đến, dường như mãi mãi không có kết thúc.
“Đây là lực lượng gì?” Cổ Bàn có chút lo lắng nhíu nhíu mày, với thị lực của hắn và năng lực kéo dài thần thức cũng không cách nào tra xét được nguồn gốc của cổ lực lượng này, chỉ là dao động ánh sáng phát ra đã có lực phá hoại cường đại như thế, vậy thì tại trung tâm của nó sẽ có năng lượng đáng sợ đến cỡ nào.
“Tiểu Cổ, hóa ra là ngươi cũng xuất quan rồi?”
Trong lòng Cổ Bàn vui mừng, xoay người nói:
“Tiểu Quân, Thiên Minh, các ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Đứng ở phía sau hắn hiển nhiên chính là Hồng Quân và Huống Thiên Minh.
Huống Thiên Minh hờ hững cười nói:
“Hóa ra ngươi cũng cảm giác được cổ lực lượng rung động này, tình huống của chúng ta cùng ngươi giống nhau.”
Hồng Quân khẽ gật đầu:
“Lúc đó chúng ta đều đang bế quan, nhưng bị cổ dao động năng lượng này làm gián đoạn, cho nên liền đến xem xem, tiểu Cổ... Ngươi biết cái gì sao?”
Cổ Bàn lắc lắc đầu:
“Trung tâm năng lượng rung động kia cách nơi này rất xa, ta cũng không cách nào thấy rõ nơi nó, chẳng qua có thể thấy được nó rất cường đại.”
Huống Thiên Minh nhún nhún vai, nói:
“Đã hơn một ngàn năm không có hoạt động, vậy chúng ta hãy đi qua đó xem thử đi, xem ra thành tựu của tiểu Cổ cũng rất cao đây, hiện tại thực lực của ngươi cùng tiểu Quân đều vượt qua ta một đoạn thật lớn.”
Đích thực, ở trong bọn họ, thực lực của Hồng Quân tăng lên là nhanh nhất, mà sau khi Cổ Bàn tại sáng tạo Bàn Cổ thế giới, Luyện Hồn bích giúp cho hắn cũng rất nhiều, còn như Huống Thiên Minh, mặc dù Thiên đạo chi nhận giúp hắn giảm bớt mức độ hạn chế pháp tắc cùng với việc áp chế hỗn độn lớn nhất, nhưng trên phương diện nâng cao thực lực so với hai người lại rõ ràng muốn chậm hơn một chút.
Cổ Bàn có vẻ khiêm tốn nói:
“Ta đúng là vừa mới lĩnh ngộ được huyền diệu của Bàn Cổ phiên, chẳng qua hiện tại tiểu Quân đã phát triển tới Hoàn Hư cảnh giới thì phải?”
Hồng Quân mỉm cười gật gật đầu:
“Bước vào Hoàn Hư sơ kỳ chưa bao lâu, nếu như trạng thái giải cấm lần thứ ba, còn có thể nâng cao lên một cảnh giới.”
Huống Thiên Minh thở ra một hơi dài, kinh ngạc nói:
“Quả nhiên lợi hại... giờ chúng ta hãy đi xem xem nơi đó cuối cùng xảy ra chuyện gì đi!”
Hồng Quân đột nhiên nhíu nhíu mày, nói:
“Không thể lỗ mãng, trung tâm năng lượng kia cách nơi này rất xa, nói không chừng có thể đã ra ngoài lĩnh vực của Tru Thần giới cũng nên, bây giờ chúng ta hay là trở về thành Tru Thần, chờ hầu tử quay trở lại rồi mới quyết định sau!”
Hai người đồng ý, sau đó quay về thành Tru Thần.
Thành Tru Thần hiện tại sớm đã hoàn thành việc xây dựng, thậm chí so với trước đây cũng muốn phồn hoa hơn nhiều, chẳng qua phần lớn là căn cứ quân sự chứa binh lực phòng bị, chỉ duy nhất phụ cận phủ chủ thành khu trung tâm thành mới là nơi cư dân hoạt động.
Ba người trở vào trong phủ thành chủ, mặt dù vắng mặt hơn một ngàn năm, nhưng như trước vẫn là tam Đại thống lĩnh, cho nên không ai dám ngăn cản.
Huống Thiên Minh không chút khách khí ngồi ở vị trí chính giữa, thản nhiên cười nói:
“Nghe những binh lính thủ thành nói, hiện tại hầu tử rất oai phong lợi hại, hầu như là bách chiến bách thắng, lĩnh vực của Tru Thần giới chúng ta đã chiếm cứ hơn một nửa tinh hệ Thiên Âm.”
Cổ Bàn nhẹ gật đầu:
“Tin rằng thực lực của Hầu Tử cũng đạt tới cảnh giới mới, nhưng không biết hắn khi nào thì mới có thể trở về?”
“Phỏng chừng nhanh thôi, những binh lính này nói chiến tranh biên giới đã thắng lợi, cần bố trí lại binh lực một lần nữa.” Hồng Quân vừa nói, vừa uống rượu ở trên bàn.
Ba canh giờ trôi qua, bên ngoài phủ thành chủ truyền tới tiếng chiêng trống vang rền, như là đang đón mừng thắng lợi. Ánh mắt của ba người sáng lên, xem ra là Tôn Ngộ Không đã mang binh trở về rồi.
Đang chuẩn bị ra khỏi thành nghênh đón, một bóng người xông vào cực nhanh, hét lớn:
“Lão Huống, không được ngồi chỗ đặc biệt của Bổn thống lĩnh.”
Lúc này Huống Thiên Minh đang nằm dài trên chỗ ngồi trung ương kia, nhìn thấy Tôn Ngộ Không trước mắt nổi giận đùng đùng, hừ lạnh một tiếng:
“Ta đã an vị, chẳng lẽ ngươi còn muốn đuổi ta hay sao!”
“Vậy ta trực tiếp ngồi trên người ngươi!”
“Ngươi dám... Xú Hầu Tử, ngươi thực dám ngồi, lấy cái mông thối của ngươi ra!”
Hai người cãi nhau loạn xạ, xem ra trải qua hơn một ngàn năm, hai tên này tính nết vẫn như xưa không hề thay đổi.
Hồng Quân cười nói:
“Hầu tử, xem ra ngươi ở nơi này rất uy phong, tình hình chiến tranh gần đây như thế nào?”
Tôn Ngộ Không hắc hắc cười nói:
“Hiện tại lĩnh vực Tru Thần giới chúng ta đã khuếch trương tới hơn phân nửa tinh hệ Thiên Âm, lão Tôn ta lại đại sát khắp nơi... Chẳng qua hôm nay đã xảy ra chút tình huống, vốn là muốn thừa thắng xông lên, nhưng ở biên giới tinh hệ Thiên Âm lại đột nhiên đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái.”
“Chuyện gì?”
Thần sắc của Cổ Bàn bình tĩnh như thường, trong ánh mắt chớp động ánh sáng trí tuệ sâu sắc, bỗng nhiên nhảy vọt lên, hai tay nắm chặt cán cờ, mạnh mẻ vung lên. Lực lượng nghiền nát hư không kia cường đại vô cùng bộc phát ra tới, vật chất hỗn độn liền hướng vào phía trong sụp đổ xuống.
Cổ Bàn không đình chỉ, ngược lại bay vào bên trong vòng xoáy hỗn độn sụp đổ đó, Bàn Cổ phiên liên tiếp vung lên, nhưng mà một lần nữa lại xuất hiện lực lượng cũng không còn phá toái hư không, dưới ma lực huyền ảo của Bàn Cổ phiên những vật chất hỗn độn này bỗng nhiên tách ra, khí thể nhẹ mà rõ ràng không ngừng tăng lên, hình thành lưu vân, mà khí thể pha lẫn hỗn loạn không ngừng nén xuống, biến hóa thành đất đai.
Cổ Bàn nhìn toàn bộ mọi thứ, trên gương mặt như thạch điêu hiện lên một vẻ tươi vui thích thú sâu sắc, thở dài nói:
“Thiên địa kết hợp khép kín lại, dường như rất tròn, bao bọc vững chắc vạn vật ở bên trong, phàm là hết thảy mọi vật, đều hòa tan trong đó... Bàn Cổ phiên này không chỉ có có thể nghiền nát hư không, còn có thể cải tạo lại thiên địa, diễn hóa vạn vật, thật sự là huyền diệu.”
Lúc này, Cổ Bàn đi tới trước Luyện Hồn bích, cả người bỗng phát run, một đạo ánh sáng trong suốt tràn ra. Bàn Cổ phiên lơ lững trên đỉnh đầu của hắn cách ba tấc, mặt phiên quạt lên, diễn hóa hết thảy. Lúc này, Luyện Hồn bích dường như cũng có chỗ cảm ứng, ầm ầm rung động hẳn lên, linh hồn trên mặt bích giống như gặp phải một loại cực hình nào đó, đau đớn gào thét, gầm gừ, khẩn nài.
Cổ Bàn khép chặt hai mắt, ánh sáng trong suốt kia càng phát ra chói mắt, không ngừng hội tụ ở trên mặt bích của Luyện Hồn bích, huyền ảo hóa thành quái nhân thân rắn đầu rồng. Dáng hình đó cực kỳ khổng lồ, đứng ở dưới chân của hắn, thậm chí không có cách nào nhìn tới đầu của hắn.
Đây mới là chân thân của Cổ Bàn, gọi là Bàn Cổ!
Ảo ảnh to lớn kia với tốc độ phát triển không thể tưởng tượng được, sinh ra đem vật chất hỗn độn dày đặc mở ra. Nhưng mà thiên số cực cao, địa số cực sâu, thân thể Bàn Cổ càng lớn, mãi đến khi đạt tới khoảng chừng chín vạn dặm, dường như toàn bộ đều đạt tới giới hạn cuối cùng, Bàn Cổ cuối cùng ngã dài trên mặt đất.
Trong lúc sắp chết, hắn phát ra một tiếng gầm thét “A”, đây là âm thanh thứ nhất Bàn Cổ khai thiên, trong thiên địa hỗn độn đang phân bố hoàn toàn hóa thành mưa gió, chân khí của hắn phun ra hình thành lôi điện. Lúc này, hai đạo ánh sáng từ trong ánh mắt của hắn bắn ra, phân biệt hóa thành nhật nguyệt.
Cổ Bàn nhìn hết thảy cái này, thần sắc không lộ vẻ xúc động chút nào, ngược lại mang theo một tia vui mừng.
Bàn Cổ ngã ở trên mặt đất, ảo ảnh kia cũng dần dần biến thành chân thực hơn, tứ chi ngũ thể hình thành bốn cực cùng năm tòa núi cao, máu chảy hóa thành biển lớn như Trường Giang và Hoàng Hà, gân mạch biến thành địa lý, bắp thịt hóa thành đất đai, từng cái chân tóc kia bắn ra, tán loạn trong bầu trời, hóa thành ngôi sao đầy trời.
Da lông là cỏ cây, xương răng là sắt đá, tủy xương là châu ngọc, mồ hôi chảy là mưa sông hồ đầm lầy, dường như toàn bộ thiên địa đều từ trong cơ thể Bàn Cổ diễn hóa thành. Sau khi làm mỗi tấc thể xác của Bàn Cổ đều bị diễn hóa, cả bầu trời thiên địa cũng đều dần dần hình thành, tân thế giới Bàn Cổ cứ như vậy hiện ra ở trước mặt Cổ Bàn.
Hết thảy đều đã xảy ra biến hóa, chỉ duy nhất Luyện Hồn Bích vẫn lặng đứng như cũ, trước sau không có biến đổi qua.
Cổ Bàn nhìn chằm chằm vào Bàn Cổ phiên, nói:
“Bàn Cổ thế giới... Thật sự là huyền bí ảo diệu.”
Bàn Cổ thế giới cho Cổ Bàn có cảm giác thứ nhất chính là ổn định, thậm chí so với vũ trụ nguyên thủy còn muốn ổn định hơn, đây là do chân thân của Cổ Bàn biến hóa, bất kể là pháp tắc gì, có thể nói toàn bộ đều nằm ở trong tầm khống chế của hắn, với lại bất cứ lực lượng gì cũng không cách nào phá hủy.
Sáng tạo Bàn Cổ thế giới, nhưng cũng không phải là phần cuối của Bàn Cổ phiên, Cổ Bàn mờ mờ cảm giác được, Bàn Cổ thế giới chỉ là khởi đầu của Bàn Cổ phiên, mà phương diện thần kỳ của nơi này, cho dù xa xa cũng không chỉ thế này.
Phạm vi của Bàn Cổ thế giới không lớn, có thể nói chỉ là một khối đại lục, thậm chí không có phạm vi vũ trụ gì. Nhưng nó lại là một cái không gian phong tỏa tuyệt đối, bất luận kẻ nào cũng không cách nào từ nơi này thoát đi, cũng không cách nào tiến vào, ngoại trừ Cổ Bàn.
Cổ Bàn hít một hơi thật sâu, hờ hững cười nói:
“Đã trải qua hơn một ngàn năm, không biết tiểu Quân, Hầu Tử cùng Thiên Minh bọn họ như thế nào, có lẽ Tru Thần giới hiện tại đã vô cùng cường đại rồi không chừng.”
Khi hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, một cổ dao động năng lượng kỳ dị truyền tới, mặc dù Bàn Cổ thế giới không có hiện tượng chấn động gì, nhưng Cổ Bàn vẫn như cũ có thể cảm giác rõ ràng, cổ năng lượng rung động này gần như là khủng bố, nó cũng không phải là đến từ chính Bàn Cổ thế giới, mà là ở trong vũ trụ tinh hệ bên ngoài.
Trong lòng Cổ Bàn trầm xuống, hắn dường như đoán trước được một ít chuyện không hay, Bàn Cổ phiên lại lần nữa vung lên, một cái khe không gian xuất hiện ở trước mặt hắn. Cổ Bàn rất nhanh xông vào trong, sau phút chốc đã xuất hiện tại trên vùng trời vạn dặm của thành Tru Thần.
Đứng trên đám mây hỗn độn, hai mắt của Cổ Bàn chăm chú nhìn , trong nháy mắt đã có thể nhìn tới khoảng cách trên trăm vạn dặm, dường như trải qua việc sáng lập Bàn Cổ, năng lực của hắn cũng tăng lên rất nhiều, hiện tại hạn chế pháp tắc của phiến tinh vực này so với lúc đầu mới bước vào nơi này mà nói đã giảm đi rất nhiều rồi.
Cố hết sức nhìn trăm vạn dặm, Cổ Bàn mờ mờ nhìn được một đạo ánh sáng màu bạch kim hình vòng tròn xông tới, gần như rúng động toàn cả không gian tinh vực, trong phạm vi không trung xẹt qua đều xuất hiện vết nứt thật lớn , tốc độ khôi phục cũng cực kỳ chậm chạp, có thể thấy được lực phá hoại mạnh mẻ của nó.
Đạo ánh sáng này cách thành Tru Thần năm mươi vạn dặm dần dần biến mất, nhưng qua hai canh giờ sau, lại một đạo dao động ánh sáng lan đến, dường như mãi mãi không có kết thúc.
“Đây là lực lượng gì?” Cổ Bàn có chút lo lắng nhíu nhíu mày, với thị lực của hắn và năng lực kéo dài thần thức cũng không cách nào tra xét được nguồn gốc của cổ lực lượng này, chỉ là dao động ánh sáng phát ra đã có lực phá hoại cường đại như thế, vậy thì tại trung tâm của nó sẽ có năng lượng đáng sợ đến cỡ nào.
“Tiểu Cổ, hóa ra là ngươi cũng xuất quan rồi?”
Trong lòng Cổ Bàn vui mừng, xoay người nói:
“Tiểu Quân, Thiên Minh, các ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Đứng ở phía sau hắn hiển nhiên chính là Hồng Quân và Huống Thiên Minh.
Huống Thiên Minh hờ hững cười nói:
“Hóa ra ngươi cũng cảm giác được cổ lực lượng rung động này, tình huống của chúng ta cùng ngươi giống nhau.”
Hồng Quân khẽ gật đầu:
“Lúc đó chúng ta đều đang bế quan, nhưng bị cổ dao động năng lượng này làm gián đoạn, cho nên liền đến xem xem, tiểu Cổ... Ngươi biết cái gì sao?”
Cổ Bàn lắc lắc đầu:
“Trung tâm năng lượng rung động kia cách nơi này rất xa, ta cũng không cách nào thấy rõ nơi nó, chẳng qua có thể thấy được nó rất cường đại.”
Huống Thiên Minh nhún nhún vai, nói:
“Đã hơn một ngàn năm không có hoạt động, vậy chúng ta hãy đi qua đó xem thử đi, xem ra thành tựu của tiểu Cổ cũng rất cao đây, hiện tại thực lực của ngươi cùng tiểu Quân đều vượt qua ta một đoạn thật lớn.”
Đích thực, ở trong bọn họ, thực lực của Hồng Quân tăng lên là nhanh nhất, mà sau khi Cổ Bàn tại sáng tạo Bàn Cổ thế giới, Luyện Hồn bích giúp cho hắn cũng rất nhiều, còn như Huống Thiên Minh, mặc dù Thiên đạo chi nhận giúp hắn giảm bớt mức độ hạn chế pháp tắc cùng với việc áp chế hỗn độn lớn nhất, nhưng trên phương diện nâng cao thực lực so với hai người lại rõ ràng muốn chậm hơn một chút.
Cổ Bàn có vẻ khiêm tốn nói:
“Ta đúng là vừa mới lĩnh ngộ được huyền diệu của Bàn Cổ phiên, chẳng qua hiện tại tiểu Quân đã phát triển tới Hoàn Hư cảnh giới thì phải?”
Hồng Quân mỉm cười gật gật đầu:
“Bước vào Hoàn Hư sơ kỳ chưa bao lâu, nếu như trạng thái giải cấm lần thứ ba, còn có thể nâng cao lên một cảnh giới.”
Huống Thiên Minh thở ra một hơi dài, kinh ngạc nói:
“Quả nhiên lợi hại... giờ chúng ta hãy đi xem xem nơi đó cuối cùng xảy ra chuyện gì đi!”
Hồng Quân đột nhiên nhíu nhíu mày, nói:
“Không thể lỗ mãng, trung tâm năng lượng kia cách nơi này rất xa, nói không chừng có thể đã ra ngoài lĩnh vực của Tru Thần giới cũng nên, bây giờ chúng ta hay là trở về thành Tru Thần, chờ hầu tử quay trở lại rồi mới quyết định sau!”
Hai người đồng ý, sau đó quay về thành Tru Thần.
Thành Tru Thần hiện tại sớm đã hoàn thành việc xây dựng, thậm chí so với trước đây cũng muốn phồn hoa hơn nhiều, chẳng qua phần lớn là căn cứ quân sự chứa binh lực phòng bị, chỉ duy nhất phụ cận phủ chủ thành khu trung tâm thành mới là nơi cư dân hoạt động.
Ba người trở vào trong phủ thành chủ, mặt dù vắng mặt hơn một ngàn năm, nhưng như trước vẫn là tam Đại thống lĩnh, cho nên không ai dám ngăn cản.
Huống Thiên Minh không chút khách khí ngồi ở vị trí chính giữa, thản nhiên cười nói:
“Nghe những binh lính thủ thành nói, hiện tại hầu tử rất oai phong lợi hại, hầu như là bách chiến bách thắng, lĩnh vực của Tru Thần giới chúng ta đã chiếm cứ hơn một nửa tinh hệ Thiên Âm.”
Cổ Bàn nhẹ gật đầu:
“Tin rằng thực lực của Hầu Tử cũng đạt tới cảnh giới mới, nhưng không biết hắn khi nào thì mới có thể trở về?”
“Phỏng chừng nhanh thôi, những binh lính này nói chiến tranh biên giới đã thắng lợi, cần bố trí lại binh lực một lần nữa.” Hồng Quân vừa nói, vừa uống rượu ở trên bàn.
Ba canh giờ trôi qua, bên ngoài phủ thành chủ truyền tới tiếng chiêng trống vang rền, như là đang đón mừng thắng lợi. Ánh mắt của ba người sáng lên, xem ra là Tôn Ngộ Không đã mang binh trở về rồi.
Đang chuẩn bị ra khỏi thành nghênh đón, một bóng người xông vào cực nhanh, hét lớn:
“Lão Huống, không được ngồi chỗ đặc biệt của Bổn thống lĩnh.”
Lúc này Huống Thiên Minh đang nằm dài trên chỗ ngồi trung ương kia, nhìn thấy Tôn Ngộ Không trước mắt nổi giận đùng đùng, hừ lạnh một tiếng:
“Ta đã an vị, chẳng lẽ ngươi còn muốn đuổi ta hay sao!”
“Vậy ta trực tiếp ngồi trên người ngươi!”
“Ngươi dám... Xú Hầu Tử, ngươi thực dám ngồi, lấy cái mông thối của ngươi ra!”
Hai người cãi nhau loạn xạ, xem ra trải qua hơn một ngàn năm, hai tên này tính nết vẫn như xưa không hề thay đổi.
Hồng Quân cười nói:
“Hầu tử, xem ra ngươi ở nơi này rất uy phong, tình hình chiến tranh gần đây như thế nào?”
Tôn Ngộ Không hắc hắc cười nói:
“Hiện tại lĩnh vực Tru Thần giới chúng ta đã khuếch trương tới hơn phân nửa tinh hệ Thiên Âm, lão Tôn ta lại đại sát khắp nơi... Chẳng qua hôm nay đã xảy ra chút tình huống, vốn là muốn thừa thắng xông lên, nhưng ở biên giới tinh hệ Thiên Âm lại đột nhiên đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái.”
“Chuyện gì?”
/581
|