Ở trong vô tận vũ trụ, dưới sự chỉ đạo của Nhâm Thiên Tuyệt. Tần Vũ còn đang không ngừng tìm hiểu huyền ảo trong nguyên tố pháp tắc. Nhưng mà phải đem Hỗn Độn lực dung nhập vào trong các huyền ảo lớn của nguyên tố pháp tắc thì cực kỳ khó khăn. Các đời Thần Thiên đều cần vài diễn kỷ thậm chí mười mấy diễn kỷ để không ngừng tu luyện tìm hiểu. Tần Vũ có thể ở trong thời gian ngắn như thế đạt tới cảnh giới như vậy đã xem như có thiên phú kinh người.
Nhâm Thiên Tuyệt đứng bên cạnh Tần Vũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vật chất Hỗn Độn không ngừng lưu động quanh người hắn.
Tần Vũ nhíu mày, dưới sự khống chế của ông vật chất Hỗn Độn vô tận nháy mắt bị diễn hóa thành Hỗn Độn lực. Khí lưu vô hình màu đen xám lấy tốc độ kinh người hướng về bốn phía khuếch tán.
Trong ánh mắt Nhâm Thiên Tuyệt lộ ra vẻ vui mừng, thầm nghĩ:
- Thật sự là thiên phú kinh người. Ngươi mới tu luyện hơn một trăm năm liền có thể đem Hỗn Độn lực khống chế đến trạng thái này, khoảng cách đột phá cũng không xa đâu.
Ở trong tầm khống chế của Tần Vũ khí lưu vô hình màu đen xám không ngừng tràn ra. Nhưng mà trong phút chốc trong khí lưu vô hình bắt đầu hiện ra một ít ánh sáng màu xanh đen.
Đột nhiên, thân thể Tần Vũ bắt đầu rung lên. Toàn bộ Hỗn Độn lực cũng rơi vào trạng thái không ổn định mà thấu phát ra một cổ khí tức bạo ngược bất ổn.
Loại tình huống này Nhâm Thiên Tuyệt đã gặp qua rất nhiều lần. Hiện giờ đối với trạng thái khống chế việc nguyên tố dung hợp vào Hỗn Độn lực Tần Vũ cũng không thuần thục cho nên sẽ xuất hiện loại tình huống không ổn định.
Nhưng thời gian không bao lâu thì cổ khí tức bạo ngược kia liền biến mất để dung hợp Hỗn Độn lực với ánh sáng màu xanh đen cũng dần dần ổn định lại.
Giờ phút này, trên trán Tần Vũ đã chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt ông cũng có vẻ có chút tái nhợt, xem ra muốn hoàn toàn khống chế loại lực lượng này thì quả thật phải hao phí tâm thần rất lớn.
Nhâm Thiên Tuyệt lạnh nhạt nói:
- Tốt lắm, xem ra ngươi đã có thể hoàn toàn đem Hỗn Độn lực cùng phong nguyên tố pháp tắc dung hợp lại với nhau. Nhưng chỉ dung hợp không vẫn chưa đủ nếu ngươi không cách nào dùng vào thực chiến thì trước mặt bất cứ Thần Thiên nào tuyệt đối không chịu nổi một kích.
Tần Vũ khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Huyền ảo của phong nguyên tố pháp tắc phải gần với thiên, địa nguyên tố pháp tắc ở chỗ tốc độ hoặc trên không gian đều có trù tính. Nếu ngươi muốn đem Hỗn Độn lực dung hợp hoàn toàn với phong nguyên tố pháp tắc theo đó để tiến hành vận dụng sợ rằng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
- Nhưng nếu ngươi hiện tại lập tức dung hợp phong nguyên tố pháp tắc như vậy ngày sau nếu ngươi muốn đột phá trung bộ Thần Thiên thì sẽ dễ dàng hơn một chút.
Tần Vũ hỏi:
- Như vậy Nhâm tiền bối tu luyện rốt cuộc là những loại pháp tắc nào?
Nhâm Thiên Tuyệt cười nói:
- Ta tu luyện chính là thủy, hỏa, lôi, trạch, sơn cùng với phong nguyên tố pháp tắc. Phong nguyên tố pháp tắc này mới đạt tới dung hợp cũng không lâu cho nên hiện tại mà nói ta còn cần lĩnh ngộ địa nguyên tố pháp tắc thì mới có thể hoàn thành cảnh giới đỉnh của thượng bộ Thần Thiên.
Hiện giờ Nhâm Thiên Tuyệt là cường giả lĩnh ngộ được sáu đại nguyên tố pháp tắc. Nhưng nếu ông muốn đạt tới cảnh giới đỉnh của thượng bộ Thần Thiên thì vẫn phải bước qua cánh địa nguyên tố pháp tắc này. Tuy rằng quan trọng nhất của Địa nguyên tố pháp tắc là sinh mệnh nguyên lực nhưng nó lại có thể diễn hóa ra sáu loại nguyên tố còn lại. Cái gọi là địa sinh vạn vật chính là đạo lý này. Cho nên đầu tiên phải dung hợp địa nguyên tố pháp tắc đối sáu loại nguyên tố pháp tắc còn lại cũng thông hiểu. Nếu không ông rất khó đột phá cảnh giới.
Sau khi trải qua lần trước thực chiến của mình. Đối với cách ứng dụng nguyên tố pháp tắc Tần Vũ cũng có một tầng hiểu biết sâu hơn.
Lưu quang màu xanh đen kia từ từ giống như từng đạo thanh lưu dung nhập vào trong cơ thể Tần Vũ ẩn chứa phong nguyên tố pháp tắc Hỗn Độn lực đến tột cùng vận dụng như thế nào thì quyết định bởi huyền ảo của nó. Sở dĩ Tần Vũ có thể dung hợp trong thời gian ngắn như thế cũng là vì hắn giết chết bảy đại nguyên tố pháp tắc chi thần, bát thần hợp nhất, khống chế tất cả trạng thái pháp tắc cao nhất. Còn như mỗi loại huyền ảo pháp tắc tự nhiên cũng rõ như lòng bàn tay.
- Dung hợp phong nguyên tố pháp tắc cùng Hỗn độn lực thì sẽ công kích ra sao?
Tần Vũ cau mày, đang suy nghĩ phương pháp. Nhâm Thiên Tuyệt nhìn bộ dáng trầm tư của hắn trong ánh mắt của ông hiện lên một ít khen ngợi. Nếu như dựa theo tiến độ như vậy chỉ sợ không cần đến một ngàn năm thì có thể đạt tới cảnh giới trung bộ Thần Thiên đỉnh.
Như vậy ước chừng qua thời gian ba mươi năm, Tần Vũ đột nhiên tỉnh ngộ lại. Trong khoảng thời gian này, vật chất Hỗn Độn trước sau cùng phong nguyên tố pháp tắc vẫn duy trì trạng thái dung hợp mà chưa từng tách rời. Điều này cũng là điều Nhâm Thiên Tuyệt tâm đắc. Nếu hắn có thể liên tục duy trì trạng thái như vậy thì đối với tiến triển dung hợp thì hết sức có lợi.
- Có phát hiện gì sao?
Nhâm Thiên Tuyệt cười hỏi.
Tần Vũ khẽ gật đầu :
- Phương thức công kích của phong nguyên tố pháp tắc có rất nhiều. Chẳng hạn như Phong Nhận hoặc là nguyên tố Phong Bạo vân vân. Xem ra ta cần phải bắt đầu làm lại.
Hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt ôn hòa. Lần đầu tiên khống chế được dung hợp của phong nguyên tố pháp tắc để tiến hành công kích nên khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Lập tức tay vừa lật, khí lưu màu xanh đen ở trước mặt Tần Vũ bỗng hình thành một đạo khí nhận vô cùng to lớn. Bên ngoài khí nhận kia không ngừng lưu động khí lãng màu xanh đen thấu phát ra nhất cổ lực lượng nguyên tố kinh khủng.
- Hát!
Gầm nhẹ một tiếng, khí nhận màu xanh đen đột nhiên phóng lên lướt qua mặt phẳng hư không lập tức hiện ra sóng gợn vặn vẹo. Nhâm Thiên Tuyệt ngóng nhìn khí nhận màu xanh đen kia đột nhiên phát hiện quỹ tích vận hành của nó có chút rối loạn rất giống ngựa hoang thoát khỏi dây cương đang trán ra cuồn cuộn không mục đích . Lại nhìn Tần Vũ thấy thân thể hắn đều đang phát run lên. Vẻ mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt lại.
- Xem ra đối với ngươi mà nói chuyện này có chút khó khăn.
Nhâm Thiên Tuyệt trầm giọng nói không có ý nhúng tay chút nào. Xem ra ông muốn cho Tần Vũ thử một lần nữa việc khống chế đạo phong nhận này.
Khí tức Tần Vũ đều theo đó rối loạn cả lên. Trong nháy mắt phóng thích đạo khí nhận này đã thoát khỏi sự khống chế của ông.
Giờ phút này, Tần Vũ hiển nhiên có chút lực bất tòng tâm, vẻ mặt biến sắc càng ngày càng tái nhợt.
Ngay tại khoảnh khắc này, trong hư không bỗng lại nổ bắn ra một đạo phong nhận, tốc độ cực nhanh, dọc theo quỹ tích kỳ lạ hung hăng chạm vào đạo phong nhận đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn. Toàn thân Tần Vũ run lên, trong lúc đó đạo phong nhận kia lập tức bị vỡ thành nát tan hóa thành từng tia Hỗn độn khí trôi nổi ở trên hư không vũ trụ.
Bất thình lình xảy ra biến hóa khiến Nhâm Thiên Tuyệt cũng cảm giác được hết sức khiếp sợ :
- Có người ở đây?!
Ánh mắt Tần Vũ chợt thu lại:
- Người nào?
Nhâm Thiên Tuyệt khẽ lắc đầu :
- Ta không biết, nhưng có thể che dấu khí tức mà không bị ta phát hiện khẳng định hắn là thượng bộ Thần Thiên hoặc là cảnh giới cao hơn. Chẳng lẽ hắn là đại nhân Thần Thiên đời thứ nhất?
Hắn đoán trong lòng, người đạt tới thượng bộ Thần Thiên thì rất ít không có mấy người càng đừng nói là cảnh giới đỉnh. Mà người đạt tới Thần Thiên tối cao cũng chỉ có đại nhân Thần Thiên đời thứ nhất . Người có thể đem khí tức của mình che đến trình độ này chỉ sợ cũng chỉ có cảnh giới thượng bộ Thần Thiên đỉnh thì mới có thể làm được.
Giờ phút này, một gã thanh niên mặc trường bào màu xanh biển từ trong vũ trụ u ám sâu sắc chậm rãi đi tới. con ngươi của hắn cũng màu xanh biển phát ra hào quang mê người. Nhưng mà khuôn mặt lại có vẻ hết sức lạnh lùng cùng lộ ra vài phần lạnh giá.
- Tiêu Bất Phàm?!
Ánh mắt Nhâm Thiên Tuyệt hiện lên một ít khiếp sợ nhưng phút chốc liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh mà có chút bất đắc dĩ cười nói:
- Ta đã sớm đoán được là người.
Tiêu Bất Phàm lạnh nhạt nói:
- Ở trong Thần Thiên Mộ Địa, ta cảm giác được chân linh của ngươi rất yếu ớt mà thật không ngờ ngươi cũng sống lại.
Nhâm Thiên Tuyệt than thở nói:
- Đích thực bảy đạo chân linh của ta đều bị sự sụp đổ của nguyên thủy trục tâm mà tan biến cũng có thể nói là sắp đến bên bờ hủy diệt. Nhưng huyền ảo trong Thần Thiên Mộ Địa chúng ta không thể nhìn thấu được.
Tiêu Bất Phàm lạnh lùng cười bỗng dời ánh mắt dừng ở trên người Tần Vũ, con ngươi màu xanh biển chợt nhanh chóng co rút lại.
- Thần Thiên đời thứ ba mươi tám. Lấy tiến triển cảnh giới hiện giờ của ngươi trên tư chất thiên phú thậm chí còn muốn cao hơn vài phần so với ta đúng như vậy.
Người có thể được Thần Thiên đời thứ mười bảy Tiêu Bất Phàm tán thưởng cũng đáng được ngưỡng mộ.
Tần Vũ nhìn ra được đối với mình hắn không có ác ý, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhâm Thiên Tuyệt hỏi:
- Người ở trong này chắc hẳn đã lâu rồi người muốn làm gì?
- Chỉ có ba mươi năm mà thôi, ta muốn nhìn thấy hắn!
Tiêu Bất Phàm chìa ngón trỏ, chỉ vào Tần Vũ nói:
- Con đường của hắn cùng với ta giống nhau. Nhưng về tư chất thiên phú hắn lại hơn ta một chút. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có tiềm lực có thể đạt tới cảnh giới Thần Thiên tối cao hay không?
- Nhưng ta lại muốn cùng hắn chiến đấu một trận.
Ở trong Thần Thiên Bảng nguyên thủy, đối với tin tức của Tiêu Bất Phàm Tần Vũ rõ như lòng bàn tay. Hắn cũng là người đi theo bước chân của ông mới bước vào cảnh giới Thần Thiên. Giờ phút này nghe lời này làm hắn không khỏi có chút nghi hoặc.
- Lấy cảnh giới hiện giờ của hắn chỉ sợ ngăn cản không được một kích tùy ý của ngươi chứ?
Nhâm Thiên Tuyệt nói.
Tiêu Bất Phàm khẽ gật đầu:
- Đích thực là như vậy nhưng hắn có thời gian dư dật để đạt tới cảnh giới thượng bộ Thần Thiên đỉnh hơn nữa cũng không cần bao lâu . Lúc trước ta đạt tới cảnh giới thượng bộ Thần Thiên đỉnh chích mất bảy ngàn năm mà hắn phỏng chừng không dùng tới thời gian năm ngàn năm thậm chí ít hơn.
Bảy ngàn năm?!
Phần lớn Thần Thiên muốn đạt tới cảnh giới thượng bộ Thần Thiên cũng không biết mất bao nhiên diễn kỷ nhưng mà Tiêu Bất Phàm chỉ mất có bảy ngàn năm. “Thiên Tài” chỉ có hai chữ mà thật sự rất khủng bố.
- Vì sao phải làm như vậy?
Tần Vũ có chút khó hiểu hỏi.
Tiêu Bất Phàm lạnh nhạt nói:
- Thần Thiên cũng có ý nghĩa là chưởng khống giả tối cao của toàn bộ nguyên thủy vũ trụ. Không ai có khả năng sóng vai cùng ngươi. . Loại cảm giác đứng trên đỉnh thực cô độc cho nên ta chờ có một người tương đương thực lực với mình để đại chiến một hồi vui vẻ. Giờ khắc này ta tin rằng qua không được bao lâu nó sẽ đến .
Ánh mắt Nhâm Thiên Tuyệt chợt thu lại dường như ông hiểu được cái gì :
- Lời nói của ngươi có ý gì?
Nhâm Thiên Tuyệt đứng bên cạnh Tần Vũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vật chất Hỗn Độn không ngừng lưu động quanh người hắn.
Tần Vũ nhíu mày, dưới sự khống chế của ông vật chất Hỗn Độn vô tận nháy mắt bị diễn hóa thành Hỗn Độn lực. Khí lưu vô hình màu đen xám lấy tốc độ kinh người hướng về bốn phía khuếch tán.
Trong ánh mắt Nhâm Thiên Tuyệt lộ ra vẻ vui mừng, thầm nghĩ:
- Thật sự là thiên phú kinh người. Ngươi mới tu luyện hơn một trăm năm liền có thể đem Hỗn Độn lực khống chế đến trạng thái này, khoảng cách đột phá cũng không xa đâu.
Ở trong tầm khống chế của Tần Vũ khí lưu vô hình màu đen xám không ngừng tràn ra. Nhưng mà trong phút chốc trong khí lưu vô hình bắt đầu hiện ra một ít ánh sáng màu xanh đen.
Đột nhiên, thân thể Tần Vũ bắt đầu rung lên. Toàn bộ Hỗn Độn lực cũng rơi vào trạng thái không ổn định mà thấu phát ra một cổ khí tức bạo ngược bất ổn.
Loại tình huống này Nhâm Thiên Tuyệt đã gặp qua rất nhiều lần. Hiện giờ đối với trạng thái khống chế việc nguyên tố dung hợp vào Hỗn Độn lực Tần Vũ cũng không thuần thục cho nên sẽ xuất hiện loại tình huống không ổn định.
Nhưng thời gian không bao lâu thì cổ khí tức bạo ngược kia liền biến mất để dung hợp Hỗn Độn lực với ánh sáng màu xanh đen cũng dần dần ổn định lại.
Giờ phút này, trên trán Tần Vũ đã chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt ông cũng có vẻ có chút tái nhợt, xem ra muốn hoàn toàn khống chế loại lực lượng này thì quả thật phải hao phí tâm thần rất lớn.
Nhâm Thiên Tuyệt lạnh nhạt nói:
- Tốt lắm, xem ra ngươi đã có thể hoàn toàn đem Hỗn Độn lực cùng phong nguyên tố pháp tắc dung hợp lại với nhau. Nhưng chỉ dung hợp không vẫn chưa đủ nếu ngươi không cách nào dùng vào thực chiến thì trước mặt bất cứ Thần Thiên nào tuyệt đối không chịu nổi một kích.
Tần Vũ khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Huyền ảo của phong nguyên tố pháp tắc phải gần với thiên, địa nguyên tố pháp tắc ở chỗ tốc độ hoặc trên không gian đều có trù tính. Nếu ngươi muốn đem Hỗn Độn lực dung hợp hoàn toàn với phong nguyên tố pháp tắc theo đó để tiến hành vận dụng sợ rằng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
- Nhưng nếu ngươi hiện tại lập tức dung hợp phong nguyên tố pháp tắc như vậy ngày sau nếu ngươi muốn đột phá trung bộ Thần Thiên thì sẽ dễ dàng hơn một chút.
Tần Vũ hỏi:
- Như vậy Nhâm tiền bối tu luyện rốt cuộc là những loại pháp tắc nào?
Nhâm Thiên Tuyệt cười nói:
- Ta tu luyện chính là thủy, hỏa, lôi, trạch, sơn cùng với phong nguyên tố pháp tắc. Phong nguyên tố pháp tắc này mới đạt tới dung hợp cũng không lâu cho nên hiện tại mà nói ta còn cần lĩnh ngộ địa nguyên tố pháp tắc thì mới có thể hoàn thành cảnh giới đỉnh của thượng bộ Thần Thiên.
Hiện giờ Nhâm Thiên Tuyệt là cường giả lĩnh ngộ được sáu đại nguyên tố pháp tắc. Nhưng nếu ông muốn đạt tới cảnh giới đỉnh của thượng bộ Thần Thiên thì vẫn phải bước qua cánh địa nguyên tố pháp tắc này. Tuy rằng quan trọng nhất của Địa nguyên tố pháp tắc là sinh mệnh nguyên lực nhưng nó lại có thể diễn hóa ra sáu loại nguyên tố còn lại. Cái gọi là địa sinh vạn vật chính là đạo lý này. Cho nên đầu tiên phải dung hợp địa nguyên tố pháp tắc đối sáu loại nguyên tố pháp tắc còn lại cũng thông hiểu. Nếu không ông rất khó đột phá cảnh giới.
Sau khi trải qua lần trước thực chiến của mình. Đối với cách ứng dụng nguyên tố pháp tắc Tần Vũ cũng có một tầng hiểu biết sâu hơn.
Lưu quang màu xanh đen kia từ từ giống như từng đạo thanh lưu dung nhập vào trong cơ thể Tần Vũ ẩn chứa phong nguyên tố pháp tắc Hỗn Độn lực đến tột cùng vận dụng như thế nào thì quyết định bởi huyền ảo của nó. Sở dĩ Tần Vũ có thể dung hợp trong thời gian ngắn như thế cũng là vì hắn giết chết bảy đại nguyên tố pháp tắc chi thần, bát thần hợp nhất, khống chế tất cả trạng thái pháp tắc cao nhất. Còn như mỗi loại huyền ảo pháp tắc tự nhiên cũng rõ như lòng bàn tay.
- Dung hợp phong nguyên tố pháp tắc cùng Hỗn độn lực thì sẽ công kích ra sao?
Tần Vũ cau mày, đang suy nghĩ phương pháp. Nhâm Thiên Tuyệt nhìn bộ dáng trầm tư của hắn trong ánh mắt của ông hiện lên một ít khen ngợi. Nếu như dựa theo tiến độ như vậy chỉ sợ không cần đến một ngàn năm thì có thể đạt tới cảnh giới trung bộ Thần Thiên đỉnh.
Như vậy ước chừng qua thời gian ba mươi năm, Tần Vũ đột nhiên tỉnh ngộ lại. Trong khoảng thời gian này, vật chất Hỗn Độn trước sau cùng phong nguyên tố pháp tắc vẫn duy trì trạng thái dung hợp mà chưa từng tách rời. Điều này cũng là điều Nhâm Thiên Tuyệt tâm đắc. Nếu hắn có thể liên tục duy trì trạng thái như vậy thì đối với tiến triển dung hợp thì hết sức có lợi.
- Có phát hiện gì sao?
Nhâm Thiên Tuyệt cười hỏi.
Tần Vũ khẽ gật đầu :
- Phương thức công kích của phong nguyên tố pháp tắc có rất nhiều. Chẳng hạn như Phong Nhận hoặc là nguyên tố Phong Bạo vân vân. Xem ra ta cần phải bắt đầu làm lại.
Hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt ôn hòa. Lần đầu tiên khống chế được dung hợp của phong nguyên tố pháp tắc để tiến hành công kích nên khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Lập tức tay vừa lật, khí lưu màu xanh đen ở trước mặt Tần Vũ bỗng hình thành một đạo khí nhận vô cùng to lớn. Bên ngoài khí nhận kia không ngừng lưu động khí lãng màu xanh đen thấu phát ra nhất cổ lực lượng nguyên tố kinh khủng.
- Hát!
Gầm nhẹ một tiếng, khí nhận màu xanh đen đột nhiên phóng lên lướt qua mặt phẳng hư không lập tức hiện ra sóng gợn vặn vẹo. Nhâm Thiên Tuyệt ngóng nhìn khí nhận màu xanh đen kia đột nhiên phát hiện quỹ tích vận hành của nó có chút rối loạn rất giống ngựa hoang thoát khỏi dây cương đang trán ra cuồn cuộn không mục đích . Lại nhìn Tần Vũ thấy thân thể hắn đều đang phát run lên. Vẻ mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt lại.
- Xem ra đối với ngươi mà nói chuyện này có chút khó khăn.
Nhâm Thiên Tuyệt trầm giọng nói không có ý nhúng tay chút nào. Xem ra ông muốn cho Tần Vũ thử một lần nữa việc khống chế đạo phong nhận này.
Khí tức Tần Vũ đều theo đó rối loạn cả lên. Trong nháy mắt phóng thích đạo khí nhận này đã thoát khỏi sự khống chế của ông.
Giờ phút này, Tần Vũ hiển nhiên có chút lực bất tòng tâm, vẻ mặt biến sắc càng ngày càng tái nhợt.
Ngay tại khoảnh khắc này, trong hư không bỗng lại nổ bắn ra một đạo phong nhận, tốc độ cực nhanh, dọc theo quỹ tích kỳ lạ hung hăng chạm vào đạo phong nhận đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn. Toàn thân Tần Vũ run lên, trong lúc đó đạo phong nhận kia lập tức bị vỡ thành nát tan hóa thành từng tia Hỗn độn khí trôi nổi ở trên hư không vũ trụ.
Bất thình lình xảy ra biến hóa khiến Nhâm Thiên Tuyệt cũng cảm giác được hết sức khiếp sợ :
- Có người ở đây?!
Ánh mắt Tần Vũ chợt thu lại:
- Người nào?
Nhâm Thiên Tuyệt khẽ lắc đầu :
- Ta không biết, nhưng có thể che dấu khí tức mà không bị ta phát hiện khẳng định hắn là thượng bộ Thần Thiên hoặc là cảnh giới cao hơn. Chẳng lẽ hắn là đại nhân Thần Thiên đời thứ nhất?
Hắn đoán trong lòng, người đạt tới thượng bộ Thần Thiên thì rất ít không có mấy người càng đừng nói là cảnh giới đỉnh. Mà người đạt tới Thần Thiên tối cao cũng chỉ có đại nhân Thần Thiên đời thứ nhất . Người có thể đem khí tức của mình che đến trình độ này chỉ sợ cũng chỉ có cảnh giới thượng bộ Thần Thiên đỉnh thì mới có thể làm được.
Giờ phút này, một gã thanh niên mặc trường bào màu xanh biển từ trong vũ trụ u ám sâu sắc chậm rãi đi tới. con ngươi của hắn cũng màu xanh biển phát ra hào quang mê người. Nhưng mà khuôn mặt lại có vẻ hết sức lạnh lùng cùng lộ ra vài phần lạnh giá.
- Tiêu Bất Phàm?!
Ánh mắt Nhâm Thiên Tuyệt hiện lên một ít khiếp sợ nhưng phút chốc liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh mà có chút bất đắc dĩ cười nói:
- Ta đã sớm đoán được là người.
Tiêu Bất Phàm lạnh nhạt nói:
- Ở trong Thần Thiên Mộ Địa, ta cảm giác được chân linh của ngươi rất yếu ớt mà thật không ngờ ngươi cũng sống lại.
Nhâm Thiên Tuyệt than thở nói:
- Đích thực bảy đạo chân linh của ta đều bị sự sụp đổ của nguyên thủy trục tâm mà tan biến cũng có thể nói là sắp đến bên bờ hủy diệt. Nhưng huyền ảo trong Thần Thiên Mộ Địa chúng ta không thể nhìn thấu được.
Tiêu Bất Phàm lạnh lùng cười bỗng dời ánh mắt dừng ở trên người Tần Vũ, con ngươi màu xanh biển chợt nhanh chóng co rút lại.
- Thần Thiên đời thứ ba mươi tám. Lấy tiến triển cảnh giới hiện giờ của ngươi trên tư chất thiên phú thậm chí còn muốn cao hơn vài phần so với ta đúng như vậy.
Người có thể được Thần Thiên đời thứ mười bảy Tiêu Bất Phàm tán thưởng cũng đáng được ngưỡng mộ.
Tần Vũ nhìn ra được đối với mình hắn không có ác ý, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhâm Thiên Tuyệt hỏi:
- Người ở trong này chắc hẳn đã lâu rồi người muốn làm gì?
- Chỉ có ba mươi năm mà thôi, ta muốn nhìn thấy hắn!
Tiêu Bất Phàm chìa ngón trỏ, chỉ vào Tần Vũ nói:
- Con đường của hắn cùng với ta giống nhau. Nhưng về tư chất thiên phú hắn lại hơn ta một chút. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có tiềm lực có thể đạt tới cảnh giới Thần Thiên tối cao hay không?
- Nhưng ta lại muốn cùng hắn chiến đấu một trận.
Ở trong Thần Thiên Bảng nguyên thủy, đối với tin tức của Tiêu Bất Phàm Tần Vũ rõ như lòng bàn tay. Hắn cũng là người đi theo bước chân của ông mới bước vào cảnh giới Thần Thiên. Giờ phút này nghe lời này làm hắn không khỏi có chút nghi hoặc.
- Lấy cảnh giới hiện giờ của hắn chỉ sợ ngăn cản không được một kích tùy ý của ngươi chứ?
Nhâm Thiên Tuyệt nói.
Tiêu Bất Phàm khẽ gật đầu:
- Đích thực là như vậy nhưng hắn có thời gian dư dật để đạt tới cảnh giới thượng bộ Thần Thiên đỉnh hơn nữa cũng không cần bao lâu . Lúc trước ta đạt tới cảnh giới thượng bộ Thần Thiên đỉnh chích mất bảy ngàn năm mà hắn phỏng chừng không dùng tới thời gian năm ngàn năm thậm chí ít hơn.
Bảy ngàn năm?!
Phần lớn Thần Thiên muốn đạt tới cảnh giới thượng bộ Thần Thiên cũng không biết mất bao nhiên diễn kỷ nhưng mà Tiêu Bất Phàm chỉ mất có bảy ngàn năm. “Thiên Tài” chỉ có hai chữ mà thật sự rất khủng bố.
- Vì sao phải làm như vậy?
Tần Vũ có chút khó hiểu hỏi.
Tiêu Bất Phàm lạnh nhạt nói:
- Thần Thiên cũng có ý nghĩa là chưởng khống giả tối cao của toàn bộ nguyên thủy vũ trụ. Không ai có khả năng sóng vai cùng ngươi. . Loại cảm giác đứng trên đỉnh thực cô độc cho nên ta chờ có một người tương đương thực lực với mình để đại chiến một hồi vui vẻ. Giờ khắc này ta tin rằng qua không được bao lâu nó sẽ đến .
Ánh mắt Nhâm Thiên Tuyệt chợt thu lại dường như ông hiểu được cái gì :
- Lời nói của ngươi có ý gì?
/581
|