Cô nhìn thấy sắc mặt Quế Lê Lê trong tích tắc trắng bệch như ma, kinh hoảng quay đầu lại nhìn.
Khi nhìn thấy sau lưng chẳng có ai, bản thân đã bị Tiền Phi lừa, Quế Lê Lê quay phắt lại, nổi điên: “Tiền Phi, cô thật là đê tiện!”.
Tiền Phi cười hì hì: “Ngưu phu nhân à, cô nói xem hà tất cô phải làm thế! Chỉ giỏi như vậy, còn nhớ nhung đòi chơi trò tình cũ khó dứt làm gì, chẳng phải làm khổ chính cô hay sao? Tôi nói nhé, cô cũng kết hôn hai năm rồi, mau dồn hết tâm tư mà kiếm đứa con đi, nếu không thì cái thứ gọi là ‘chính cung phu nhân’ ấy, cũng sẽ trôi như nước qua cầu mà thôi, người ta ngồi ở vị trí đó rồi tới cô ngồi, cô ngồi xong lại có người khác tới ngồi! Những điều này tôi nói đều vì muốn tốt cho cô, hãy nghĩ kỹ đi, nhé!”.
Quế Lê Lê cười lạnh một tiếng: “Thôi, nghĩ kỹ thì Lý Diệc Phi cũng chẳng có gì tốt đẹp, cứ xem như tôi nhường anh ấy cho cô là được! Chúc hai người cố gắng phấn đấu, tranh thủ trước khi nghỉ hưu mua được nhà to, đi xe sang, ở biệt thự!”.
Tiền Phi phì cười: “Quế Lê Lê, không phải chứ, đến giờ mà cô vẫn không biết bố của Lý Diệc Phi là ai sao? Tôi nói cô biết, ông chú mặc đồ thể thao mà năm đó cô gặp tên là Lý Thiên Thánh, chính là Thiên Thánh của tập đoạn Thiên Thánh đó!”. Cô ngừng lại, nhìn gương mặt trắng bệch đến gần hóa tro của Quế Lê Lê, hỏi tiếp: “Bây giờ cô nghĩ chúng tôi còn cần phải phấn đấu nữa không?”.
Quế Lê Lê ngẩng cao đầu, tái mét mặt, cười ha ha: “Thế cô sẽ không thể huênh hoang được bao lâu nữa đâu! Cô tưởng với gia thế và tính khí của anh ấy, có khả năng một lòng yêu người như cô cả đời này không? Tôi nói cô biết nhé Tiền Phi, nếu nghĩ thế thì cô đã quá sai lầm rồi đấy! Lý Diệc Phi anh ấy không phải người chung thủy đâu! Tôi nói những điều này cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi! Ồ đúng rồi, yêu anh ấy thì cho dù cô có sinh con cũng chưa chắc ngồi vững ở ghế chính cung phu nhân đâu!”.
Tiền Phi cười toe toét, nhìn cô ta: “Không thể à? Cô nói là Lý Diệc Phi trước đây, Lý Diệc Phi bây giờ không giống như xưa đâu, anh ấy yêu tôi đến sống đi chết lại đó!”.
Quế Lê Lê cười to: “Khoác lác thì ai chả nói được!”.
Cô ta mới nói xong, một giọng nói vô cùng êm tai chen vào: “Cô ấy không khoác lác, tôi yêu cô ấy đến chết đi sống lại đấy, chính xác là vậy!”.
Quế Lê Lê nhìn người đàn ông không biết từ khi nào đã đến gần, đang đứng sau lưng Tiền Phi, sặc mặt cô ta khó coi tới mức cứ như bất cần nuốt phải cọng lông vậy.
Tiền Phi quay lại, nhìn thấy Lý Diệc Phi đang cười toe toét khoe hàm răng trắng bóng với cô.
Tiền Phi lên xe rồim Lý Diệc Phi đưa con dao nhỏ cho cô, nói: “Con dao sắc nhất của nhà anh, muốn rạch đâu thì rạch, rạch tùy ý!”.
Tiền Phi hỏi: “Nếu bố anh hỏi là ai rạch thì làm sao?”.
Lý Diệc Phi nhìn Quế Lê Lê vẫn đang đứng ở đằng xa ôm ngực thở dốc thì nói: “Bảo là cô ta rạch!”.
Tiền Phi không thể giữ nổi gương mặt lạnh lùng, phì cười: “Anh đúng là ác thật đấy!”.
Lý Diệc Phi lái xe lượn một vòng rất đẹp rồi phóng vút đi. Tiền Phi nhìn qua kính chiếu hậu, gần như cảm nhận được sát khí và oán hận phóng ra từ đôi mắt Quế Lê Lê.
Cô nhìn kính chiếu hậu, xuýt xoa: “Người này nếu mà mắc chứng ngu ngốc thì khoa học chẳng thể lý giải được là vì sao nhỉ. Nói về bạn gái cũ ‘từng đi du học’ của anh nhé, tự dưng lại bỏ một công tử nhà giàu thuẩn chủng ngốc nghếch lắm tiền, cứ đòi gả cho một ông chú mập phệ mà hai năm rồi còn chưa sinh được đứa con nào, anh nói xem hôm nay cô ta cuối cùng đã biết chân tướng sự việc, về nhà rồi lại thấy mình quá thê thảm, cắn góc chăn khóc chết đi sống lại hay không?”.
Lý Diệc Phi gõ ngón tay lên vô lăng: “Khóc đi, liên quan gì đến anh?”. Anh quay sang nhìn Tiền Phi rồi nói: “Tiền bảo đại, anh muốn nghiêm túc hỏi em một câu!”.
Tiền Phi “ừm” một tiếng: “Tiền bảo đại hiện giờ tâm trạng rất tốt, hỏi đi!”.
Lý Diệc Phi nói: “Nhớ nhé, những câu hỏi tiếp sau đây, chỉ cần em trả lời ‘phải’ hoặc ‘không phải’ là được, không cần nói những cái khác. Câu hỏi đầu tiên, ban nãy có phải em đã thừa nhận với Quế Lê Lê là em thích anh, còn thích đến không chịu nổi, không chịu nổi?”.
Tiền Phi quay sang nhìn anh: “Không phải!”.
Lý Diệc Phi đạp trượt chân ga, chiếc xe bỗng chuệch choạc.
Anh quay sang, trừng mắt nhìn cô: “Sao lại không phải? Anh nghe thấy rõ ràng!”.
Tiền Phi đáp: “Em chỉ nói một cụm ‘không chịu nổi’!”.
Lý Diệc Phi “shit” một tiếng: “Được, em thắng! Anh hỏi lại, có phải em nói với Quế Lê Lê rằng em thích anh đến không chịu nổi?”.
Tiền Phi đáp: “Phải!”.
Lý Diệc Phi hỏi tiếp: “Em nói thích một người có phải là phải thích tất cả của người đó?”.
Tiền Phi đáp: “Phải”.
Lý Diệc Phi hỏi tiếp: “Thế em nói các ‘tất cả’ đó, có phải là bao gồm cả tên tiếng Anh của người đó?”.
Tiền Phi trả lời như đinh đóng cột: “Không phải”.
Lý Diệc Phi trong lúc kích động đã lái xe theo hình chữ S: “Sao lại không phải?”.
Tiền Phi cười hì hì, trả lời: “Vì người không ra nước ngoài như em thì không có tên tiếng Anh, thế thì tất cả của những người như em cũng không bao gồm cả tên tiếng Anh!”.
Lý Diệc Phi muốn quỳ lạy.
Anh không hiểu nổi người thông minh tuyệt đỉnh như anh, đã tránh né rồi mà ngược lại vẫn bị lôi kéo với mớ bòng bong này.
Quãng thời gian tiếp theo, tiến độ dự án phát triển rất đều đặn.
Trong lúc làm công tác hậu kỳ, Uông Nhược Hải đã xuất viện và quay về công ty. Anh ta đã biết được bạn trai hiện tại của Tiền Phi rốt cuộc là ai thông qua Liêu Thi Ngữ.
Từ đó, ngoài thời gian làm việc ra, anh ta không hề tìm đến Tiền Phi nữa.
Dự án tiến hành ổn định theo kế hoạc đã đề ra trước đo. Mà khi sắp đại công cáo thành thì sự việc đột ngột chuyển hướng, tập đoàn nảy sinh ra một số tình huống ngoài dự kiến.
Có người âm mưu hãm hại Thiên Thánh, nên tạo tin đồn với phía báo đài, rồi bên công thương, nói rằng trang phục được sản xuất bởi công ty phục trang lớn dưới trướng của tập đoàn Thiên Thánh xảy ra vấn đề về chất liệu vải, Thiên Thánh đã kiếm lợi từ việc lừa gạt người tiêu dùng. Sau đó những bộ phận có liên quan bông dưng bị kiểm tra đột xuất, mà lại tìm ra lô hàng vải có vấn đề. Sau việc đó, Lý Diệc Phi điều tra nguồn gốc của những loại vải đó, thông qua những tin tức mờ nhạt đã phát hiện ra, là do một nhân viên nội bộ của đơn vị chuyên cung cấp hàng trường kỳ đã giở trò, mà người đó rất trùng hợp lại mang họ Quế.
Lý Diệc Phi hiểu rất rõ về tài vụ của công ty trong tay chồng Quế Lê Lê, chỗ nào có vấn đề anh đều biết hơn ai hết, nhưng một khi nói ra thì công ty đó đừng mơ tiếp tục lên sàn nữa. Anh quyết định xử lý xong mọi chuyện hiện giờ rồi sẽ đến bàn bạc với chủ tịch Ngưu, cho ông ta một đề lựa chọn, hỏi xem giữa bà vợ bại gia của ông ta và công ty lên sàn, ông ta chọn cái nào.
Sự việc lần này bị bên phóng viên thâm thắt và đăng lên báo, hình tượng của tập đoàn Thiên Thánh bị tổn thất nghiêm trọng, giá cổ phiếu của công ty cũng bị ảnh hưởng mà sụt giảm rất nhiều.
Lý Diệc Phi và phó tổng Liêu cùng những đại cổ đông, lãnh đạo cao cấo của công ty họp ba ngày liên tục, một mặt gấp rút thương thảo phương án nếu dính đến nguy cơ kiện tụng, mặt khác nghĩ cách giải quyết vấn đề khó khăn hiện tại.
Vì liên quan đến giá cổ phiếu công ty lên sàn, nên lúc họp Lý Diệc Phi gọi cả Tiền Phi và người của tổ dự án cùng tham gia, tuy họ là người ngoài, không tiện đề xuất ý kiến, nhưng đối với vấn đề liên quan đến công ty lên sàn thì vẫn có thể có một vài tác dụng quan trọng.
Khi sự việc lâm vào trạng thái đóng băng, phó tổng Liêu đã đề xuất một ý kiến trọng cuộc họp.
“Gần đây có một nữ ngôi sao khá nổi tên là Kim Điềm, có sức ảnh hưởng rất lớn đến giới trẻ. Mà trang ohục của chúng ta chủ yếu là hướng về giới trẻ, nếu chúng ta có thể mời cô ấy giúp chúng ta làm đại diện phát ngôn thì không chừng có thể giải quyết được chuyện này!”.
Mọi người đều cảm thấy phương án này rất ổn. Nhưng Liêu Thi Ngữ rất băn khoăn, e ngại: “Nhưng hiện giờ danh tiếng của công ty trang phục rất tệ, dù chúng ta có tránh khỏi kiện tụng, thì người khác vẫn cho là chúng ta đang mua bán trái với lương tâm, phương án này tốt thì tốt nhưng tôi e là nữ ngôi sao đang nổi tiếng kia sẽ không nhận lời, nếu bị người ta nói là vì muốn kiếm chút tiền đại diện phát ngôn mà theo chúng ta làm chuyện giao dịch vô lương tâm, đối với cô ấy mà nói thì mất mát rất lớn!”.
Phó tổng Liêu nói: “Nhưng trước đâu tôi nghe Thừa Thừa từng nói, Kim Điềm và Diệc Phi có chút quan hệ tình cảm”. Ông ta quay sang hỏi Lý Diệc Phi: “Diệc Phi, hay là cậu tìm cô ấy nói thử xem? Không chừng có thể thành công!”.
Lý Diệc Phi quay sang nhìn Tiền Phi.
Khi nhìn thấy sau lưng chẳng có ai, bản thân đã bị Tiền Phi lừa, Quế Lê Lê quay phắt lại, nổi điên: “Tiền Phi, cô thật là đê tiện!”.
Tiền Phi cười hì hì: “Ngưu phu nhân à, cô nói xem hà tất cô phải làm thế! Chỉ giỏi như vậy, còn nhớ nhung đòi chơi trò tình cũ khó dứt làm gì, chẳng phải làm khổ chính cô hay sao? Tôi nói nhé, cô cũng kết hôn hai năm rồi, mau dồn hết tâm tư mà kiếm đứa con đi, nếu không thì cái thứ gọi là ‘chính cung phu nhân’ ấy, cũng sẽ trôi như nước qua cầu mà thôi, người ta ngồi ở vị trí đó rồi tới cô ngồi, cô ngồi xong lại có người khác tới ngồi! Những điều này tôi nói đều vì muốn tốt cho cô, hãy nghĩ kỹ đi, nhé!”.
Quế Lê Lê cười lạnh một tiếng: “Thôi, nghĩ kỹ thì Lý Diệc Phi cũng chẳng có gì tốt đẹp, cứ xem như tôi nhường anh ấy cho cô là được! Chúc hai người cố gắng phấn đấu, tranh thủ trước khi nghỉ hưu mua được nhà to, đi xe sang, ở biệt thự!”.
Tiền Phi phì cười: “Quế Lê Lê, không phải chứ, đến giờ mà cô vẫn không biết bố của Lý Diệc Phi là ai sao? Tôi nói cô biết, ông chú mặc đồ thể thao mà năm đó cô gặp tên là Lý Thiên Thánh, chính là Thiên Thánh của tập đoạn Thiên Thánh đó!”. Cô ngừng lại, nhìn gương mặt trắng bệch đến gần hóa tro của Quế Lê Lê, hỏi tiếp: “Bây giờ cô nghĩ chúng tôi còn cần phải phấn đấu nữa không?”.
Quế Lê Lê ngẩng cao đầu, tái mét mặt, cười ha ha: “Thế cô sẽ không thể huênh hoang được bao lâu nữa đâu! Cô tưởng với gia thế và tính khí của anh ấy, có khả năng một lòng yêu người như cô cả đời này không? Tôi nói cô biết nhé Tiền Phi, nếu nghĩ thế thì cô đã quá sai lầm rồi đấy! Lý Diệc Phi anh ấy không phải người chung thủy đâu! Tôi nói những điều này cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi! Ồ đúng rồi, yêu anh ấy thì cho dù cô có sinh con cũng chưa chắc ngồi vững ở ghế chính cung phu nhân đâu!”.
Tiền Phi cười toe toét, nhìn cô ta: “Không thể à? Cô nói là Lý Diệc Phi trước đây, Lý Diệc Phi bây giờ không giống như xưa đâu, anh ấy yêu tôi đến sống đi chết lại đó!”.
Quế Lê Lê cười to: “Khoác lác thì ai chả nói được!”.
Cô ta mới nói xong, một giọng nói vô cùng êm tai chen vào: “Cô ấy không khoác lác, tôi yêu cô ấy đến chết đi sống lại đấy, chính xác là vậy!”.
Quế Lê Lê nhìn người đàn ông không biết từ khi nào đã đến gần, đang đứng sau lưng Tiền Phi, sặc mặt cô ta khó coi tới mức cứ như bất cần nuốt phải cọng lông vậy.
Tiền Phi quay lại, nhìn thấy Lý Diệc Phi đang cười toe toét khoe hàm răng trắng bóng với cô.
Tiền Phi lên xe rồim Lý Diệc Phi đưa con dao nhỏ cho cô, nói: “Con dao sắc nhất của nhà anh, muốn rạch đâu thì rạch, rạch tùy ý!”.
Tiền Phi hỏi: “Nếu bố anh hỏi là ai rạch thì làm sao?”.
Lý Diệc Phi nhìn Quế Lê Lê vẫn đang đứng ở đằng xa ôm ngực thở dốc thì nói: “Bảo là cô ta rạch!”.
Tiền Phi không thể giữ nổi gương mặt lạnh lùng, phì cười: “Anh đúng là ác thật đấy!”.
Lý Diệc Phi lái xe lượn một vòng rất đẹp rồi phóng vút đi. Tiền Phi nhìn qua kính chiếu hậu, gần như cảm nhận được sát khí và oán hận phóng ra từ đôi mắt Quế Lê Lê.
Cô nhìn kính chiếu hậu, xuýt xoa: “Người này nếu mà mắc chứng ngu ngốc thì khoa học chẳng thể lý giải được là vì sao nhỉ. Nói về bạn gái cũ ‘từng đi du học’ của anh nhé, tự dưng lại bỏ một công tử nhà giàu thuẩn chủng ngốc nghếch lắm tiền, cứ đòi gả cho một ông chú mập phệ mà hai năm rồi còn chưa sinh được đứa con nào, anh nói xem hôm nay cô ta cuối cùng đã biết chân tướng sự việc, về nhà rồi lại thấy mình quá thê thảm, cắn góc chăn khóc chết đi sống lại hay không?”.
Lý Diệc Phi gõ ngón tay lên vô lăng: “Khóc đi, liên quan gì đến anh?”. Anh quay sang nhìn Tiền Phi rồi nói: “Tiền bảo đại, anh muốn nghiêm túc hỏi em một câu!”.
Tiền Phi “ừm” một tiếng: “Tiền bảo đại hiện giờ tâm trạng rất tốt, hỏi đi!”.
Lý Diệc Phi nói: “Nhớ nhé, những câu hỏi tiếp sau đây, chỉ cần em trả lời ‘phải’ hoặc ‘không phải’ là được, không cần nói những cái khác. Câu hỏi đầu tiên, ban nãy có phải em đã thừa nhận với Quế Lê Lê là em thích anh, còn thích đến không chịu nổi, không chịu nổi?”.
Tiền Phi quay sang nhìn anh: “Không phải!”.
Lý Diệc Phi đạp trượt chân ga, chiếc xe bỗng chuệch choạc.
Anh quay sang, trừng mắt nhìn cô: “Sao lại không phải? Anh nghe thấy rõ ràng!”.
Tiền Phi đáp: “Em chỉ nói một cụm ‘không chịu nổi’!”.
Lý Diệc Phi “shit” một tiếng: “Được, em thắng! Anh hỏi lại, có phải em nói với Quế Lê Lê rằng em thích anh đến không chịu nổi?”.
Tiền Phi đáp: “Phải!”.
Lý Diệc Phi hỏi tiếp: “Em nói thích một người có phải là phải thích tất cả của người đó?”.
Tiền Phi đáp: “Phải”.
Lý Diệc Phi hỏi tiếp: “Thế em nói các ‘tất cả’ đó, có phải là bao gồm cả tên tiếng Anh của người đó?”.
Tiền Phi trả lời như đinh đóng cột: “Không phải”.
Lý Diệc Phi trong lúc kích động đã lái xe theo hình chữ S: “Sao lại không phải?”.
Tiền Phi cười hì hì, trả lời: “Vì người không ra nước ngoài như em thì không có tên tiếng Anh, thế thì tất cả của những người như em cũng không bao gồm cả tên tiếng Anh!”.
Lý Diệc Phi muốn quỳ lạy.
Anh không hiểu nổi người thông minh tuyệt đỉnh như anh, đã tránh né rồi mà ngược lại vẫn bị lôi kéo với mớ bòng bong này.
Quãng thời gian tiếp theo, tiến độ dự án phát triển rất đều đặn.
Trong lúc làm công tác hậu kỳ, Uông Nhược Hải đã xuất viện và quay về công ty. Anh ta đã biết được bạn trai hiện tại của Tiền Phi rốt cuộc là ai thông qua Liêu Thi Ngữ.
Từ đó, ngoài thời gian làm việc ra, anh ta không hề tìm đến Tiền Phi nữa.
Dự án tiến hành ổn định theo kế hoạc đã đề ra trước đo. Mà khi sắp đại công cáo thành thì sự việc đột ngột chuyển hướng, tập đoàn nảy sinh ra một số tình huống ngoài dự kiến.
Có người âm mưu hãm hại Thiên Thánh, nên tạo tin đồn với phía báo đài, rồi bên công thương, nói rằng trang phục được sản xuất bởi công ty phục trang lớn dưới trướng của tập đoàn Thiên Thánh xảy ra vấn đề về chất liệu vải, Thiên Thánh đã kiếm lợi từ việc lừa gạt người tiêu dùng. Sau đó những bộ phận có liên quan bông dưng bị kiểm tra đột xuất, mà lại tìm ra lô hàng vải có vấn đề. Sau việc đó, Lý Diệc Phi điều tra nguồn gốc của những loại vải đó, thông qua những tin tức mờ nhạt đã phát hiện ra, là do một nhân viên nội bộ của đơn vị chuyên cung cấp hàng trường kỳ đã giở trò, mà người đó rất trùng hợp lại mang họ Quế.
Lý Diệc Phi hiểu rất rõ về tài vụ của công ty trong tay chồng Quế Lê Lê, chỗ nào có vấn đề anh đều biết hơn ai hết, nhưng một khi nói ra thì công ty đó đừng mơ tiếp tục lên sàn nữa. Anh quyết định xử lý xong mọi chuyện hiện giờ rồi sẽ đến bàn bạc với chủ tịch Ngưu, cho ông ta một đề lựa chọn, hỏi xem giữa bà vợ bại gia của ông ta và công ty lên sàn, ông ta chọn cái nào.
Sự việc lần này bị bên phóng viên thâm thắt và đăng lên báo, hình tượng của tập đoàn Thiên Thánh bị tổn thất nghiêm trọng, giá cổ phiếu của công ty cũng bị ảnh hưởng mà sụt giảm rất nhiều.
Lý Diệc Phi và phó tổng Liêu cùng những đại cổ đông, lãnh đạo cao cấo của công ty họp ba ngày liên tục, một mặt gấp rút thương thảo phương án nếu dính đến nguy cơ kiện tụng, mặt khác nghĩ cách giải quyết vấn đề khó khăn hiện tại.
Vì liên quan đến giá cổ phiếu công ty lên sàn, nên lúc họp Lý Diệc Phi gọi cả Tiền Phi và người của tổ dự án cùng tham gia, tuy họ là người ngoài, không tiện đề xuất ý kiến, nhưng đối với vấn đề liên quan đến công ty lên sàn thì vẫn có thể có một vài tác dụng quan trọng.
Khi sự việc lâm vào trạng thái đóng băng, phó tổng Liêu đã đề xuất một ý kiến trọng cuộc họp.
“Gần đây có một nữ ngôi sao khá nổi tên là Kim Điềm, có sức ảnh hưởng rất lớn đến giới trẻ. Mà trang ohục của chúng ta chủ yếu là hướng về giới trẻ, nếu chúng ta có thể mời cô ấy giúp chúng ta làm đại diện phát ngôn thì không chừng có thể giải quyết được chuyện này!”.
Mọi người đều cảm thấy phương án này rất ổn. Nhưng Liêu Thi Ngữ rất băn khoăn, e ngại: “Nhưng hiện giờ danh tiếng của công ty trang phục rất tệ, dù chúng ta có tránh khỏi kiện tụng, thì người khác vẫn cho là chúng ta đang mua bán trái với lương tâm, phương án này tốt thì tốt nhưng tôi e là nữ ngôi sao đang nổi tiếng kia sẽ không nhận lời, nếu bị người ta nói là vì muốn kiếm chút tiền đại diện phát ngôn mà theo chúng ta làm chuyện giao dịch vô lương tâm, đối với cô ấy mà nói thì mất mát rất lớn!”.
Phó tổng Liêu nói: “Nhưng trước đâu tôi nghe Thừa Thừa từng nói, Kim Điềm và Diệc Phi có chút quan hệ tình cảm”. Ông ta quay sang hỏi Lý Diệc Phi: “Diệc Phi, hay là cậu tìm cô ấy nói thử xem? Không chừng có thể thành công!”.
Lý Diệc Phi quay sang nhìn Tiền Phi.
/92
|