Tôi vội mở cửa xe chạy biến vào nhà đóng cửa phòng tự kỉ bỏ mặc hắn ngẩn ngơ trông theo. Chuyện hồi chiều làm tôi thấy xấu hổ tự dưng lại đi khóc lóc trước mặt đám bạn đó chẳng phải phong cách của Kim Thư tôi. Mà kể cũng lạ tại sao hắn lại biết Quân nhỉ? Hắn đã biết được bao nhiêu cơ chứ? Phải hỏi hắn mới được. Nghĩ là làm tôi chạy xuống tầng xông thẳng vào phòng hắn mà quên ko gõ cửa cứ thế tùy ý xông vào. Nhưng vừa bước được 1 bước vào phòng hắn tôi đã vội vàng thoái lui trong im lặng chỉ sợ hắn phát hiện ra thì cái danh tiểu thư khuê cát của tôi sẽ ko cánh mà bay mất.
- Sao lại nén nút vào phòng tôi thế? Cậu có ý đồ gì đây?
Tôi giật mình khi cánh cửa khẽ mở mang theo cả cái giọng ám chỉ của hắn nữa.
- Tôi...Tôi...có chuyện muốn nói anh mặc áo vào đi.
Hắn chẳng cần hỏi ý kiến lập tức kéo tôi vào phòng. Tôi thở phào nhẹ nhõm may mà hắn đã mặc áo. Hắn ấn tôi xuống chiếc ghế gần đó.
- Có gì nói đi!
- Tôi...!
- Sao nói thích tôi mà khó khăn vậy à.
Tôi nhẩy bắn ra khỏi ghế.
- Ai nói tôi thích cậu chứ? Tôi chỉ muốn hỏi tại sao cậu biết Quân thôi mà.
Hắn cười buồn lắc đầu ngán ngẩm.
- Cậu thích thằng đó đến nỗi đêm nào cũng gọi tên hắn thì làm sao tôi ko biết. Thằng đó đã bỏ rơi cậu sao cậu yêu nó đến vậy?
- Cậu thì hiểu cái quái gì về người ấy mà nói.
Tôi nói rồi xoay gót bỏ đi nhưng hắn vội vàng ép tôi vào lồng ngực hắn.
- Này! Tôi yêu cậu đó.
Tôi có nghe nhầm ko vậy? Hắn nói yêu tôi? Ko thể thế được. Chẳng để tôi kịp phản ứng với toàn bộ câu nói hắn vụng về đặt lên môi tôi 1 nụ hôn. Nhưng sao lại có vì mặn chát ở đây? Sao tôi lại khóc. Ko biết! Chỉ biết rằng tôi có cảm giác như đang phản bội người ấy. Tôi ko thể làm thế. Lí trí và trái tim ko cho phép tôi làm vậy. Nhưng sao tôi bất lực thế này chẳng đủ sức trống lại nụ hôn cuồng dại ấy. Hắn buông tôi ra khi cảm thấy vị mằn mặn nơi đầu môi. Đôi bàn tay hắn áp lên khuôn mặt tôi.
- Sao lại phải khóc? Cậu ko có tình cảm gì với tôi sao?
Tôi gỡ bàn tay hắn ra.
- Đúng vậy! 1 chút cũng ko. Tôi ghét cậu! Thật sự rất ghét.
Tôi bỏ đi ngay sau câu nói cũng chẳng biết sẽ làm hắn vui hay buồn nữa. Đôi khi nhẫn tâm 1 chút thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn, Trong tình yêu cũng vậy. Nếu đã ko thể trao cho người ta trái tim thì cũng đừng bao giờ cho người ta hi vọng.
- Sao lại nén nút vào phòng tôi thế? Cậu có ý đồ gì đây?
Tôi giật mình khi cánh cửa khẽ mở mang theo cả cái giọng ám chỉ của hắn nữa.
- Tôi...Tôi...có chuyện muốn nói anh mặc áo vào đi.
Hắn chẳng cần hỏi ý kiến lập tức kéo tôi vào phòng. Tôi thở phào nhẹ nhõm may mà hắn đã mặc áo. Hắn ấn tôi xuống chiếc ghế gần đó.
- Có gì nói đi!
- Tôi...!
- Sao nói thích tôi mà khó khăn vậy à.
Tôi nhẩy bắn ra khỏi ghế.
- Ai nói tôi thích cậu chứ? Tôi chỉ muốn hỏi tại sao cậu biết Quân thôi mà.
Hắn cười buồn lắc đầu ngán ngẩm.
- Cậu thích thằng đó đến nỗi đêm nào cũng gọi tên hắn thì làm sao tôi ko biết. Thằng đó đã bỏ rơi cậu sao cậu yêu nó đến vậy?
- Cậu thì hiểu cái quái gì về người ấy mà nói.
Tôi nói rồi xoay gót bỏ đi nhưng hắn vội vàng ép tôi vào lồng ngực hắn.
- Này! Tôi yêu cậu đó.
Tôi có nghe nhầm ko vậy? Hắn nói yêu tôi? Ko thể thế được. Chẳng để tôi kịp phản ứng với toàn bộ câu nói hắn vụng về đặt lên môi tôi 1 nụ hôn. Nhưng sao lại có vì mặn chát ở đây? Sao tôi lại khóc. Ko biết! Chỉ biết rằng tôi có cảm giác như đang phản bội người ấy. Tôi ko thể làm thế. Lí trí và trái tim ko cho phép tôi làm vậy. Nhưng sao tôi bất lực thế này chẳng đủ sức trống lại nụ hôn cuồng dại ấy. Hắn buông tôi ra khi cảm thấy vị mằn mặn nơi đầu môi. Đôi bàn tay hắn áp lên khuôn mặt tôi.
- Sao lại phải khóc? Cậu ko có tình cảm gì với tôi sao?
Tôi gỡ bàn tay hắn ra.
- Đúng vậy! 1 chút cũng ko. Tôi ghét cậu! Thật sự rất ghét.
Tôi bỏ đi ngay sau câu nói cũng chẳng biết sẽ làm hắn vui hay buồn nữa. Đôi khi nhẫn tâm 1 chút thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn, Trong tình yêu cũng vậy. Nếu đã ko thể trao cho người ta trái tim thì cũng đừng bao giờ cho người ta hi vọng.
/19
|