Cái mà cô nhìn thấy là một gương mặt rất xinh xắn, nước da trắng trẻo hồng hào, mái tóc xoăn nâu bồng bền dài mượt đến eo rất đẹp, dường như được chăm chút rất kĩ, không chỉ có thế, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn và cả đôi mắt to đen tuyền tựa như búp bê trông rất đẹp, nhưng mà ...Nó không phải là gương mặt của cô.
Khả Nhu như chết điếng không nói nên lời.
Cô là ai?
Không lẽ cô thật sự bị mất trí sao?
Sao cô lại không thấy gương mặt mình hiện ra trong gương.
Không lẽ gương này là hàng giả
Không lẽ...
...
Hàng ngàn câu hỏi tại sao cứ xuất hiện trong đầu cô.
Như muốn tìm cho mình một đáp án vừa ý, cô vội nhặt chiếc gương lên, chuyển ánh mắt lên chiếc cổ trắng nõn.
Tại sao lại như vậy, chẳng phải hôm đó cô đã bị cắt một vết rất dài sao?
Sao lại không thấy nữa?
Cô xén tay áo lên, cô nhớ có một lần cô không nghe lời mẹ đi chơi với bạn về muộn nên cô bị mẹ đánh cho một trận nhừ tử, đường roi của mẹ rất ác nên cô chỉ có thể đưa tay ra đỡ, kết quả tay bị rách nguyên một đường dài phải may lại.
- Không có- Tại sao lại không có vết may?
- Con đang tìm gì vậy?- Thấy cô hết nhìn chỗ này rồi lại tới chỗ khác, người phụ nữ tưởng cô sợ bị sẹo liền lên tiếng an ủi- Yên tâm, sẽ không để lại sẹo đâu.
- Có thể nói cho tôi biết hôm nay là tháng mấy không?- Cô nắm tay người phụ nự hoảng hốt nói.
Người phụ nữ thấy cô nắm lấy tay bà thì nhẹ nhàng nói.
- Lúc con xảy ra tai nạn là tháng 8, bây giờ cũng là tháng 10 rồi!
Tháng 10?
Ngày cô bị nạn cũng là tháng 8!
Hức hức
Rốt cuộc thì cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi!
Nhưng cô không dám tin sự thật này?
Nếu đây đúng như cô nghĩ thì...
Khả Nhu cô có lẽ thực sự đã chết, nhưng không biết vì sao lại nhập vào cô gái có diện mạo xinh đẹp, đã vậy gia thế cũng rất tốt như vậy. Đây có thể gọi là ý trời không?
Là ông trời đã cho cô một cơ hội nữa à?
- Tôi thật sự không nhớ gì hết!
- Tiểu thư không cần phải gấp, chuyện này không thể trách tiểu thư được, có trách thì cũng trách Thiên Phong quá vô tình lạnh nhạt với con- nguời phụ nữ nhìn cô buồn rầu.
- Thiên Phong? Thiên Phong là ai?
Bà không đáp chỉ nhẹ lắc đầu, tiểu thư mất hết kí ức âu cũng là một chuyện tốt, ít ra như thế cô ấy hằng ngày cũng không phải sống trong đau khổ.
- Tôi là vú nuôi của cô cũng là quản gia nhà họ Điền, cô cứ gọi tôi là dì Điệp
- Dì Điệp- Khả Nhu lập lại cái tên này lần nữa
- Ông bà chủ đều đang công tác ở nước ngoài nên không thể về thăm cô kịp, đó là một mối làm ăn rất lớn cho nên mong cô thông cảm.
- Không sao- Cô đã quen những chuyện thế này khi còn ở với mẹ rồi.
Mấy ngày hôm sau dì Điệp và một đám nguời thu xếp cho cô xuất viện, cả quá trình cô không hề động tay vào một chút, dù cho cô có hăng hái xin giúp đỡ nhưng dì Điệp kiên quyết không cho, nói cô là đại tiểu thư, những việc nặng nhọc này cô không được phép làm, không thôi sẽ làm mất mặt Điền gia.
Rốt cuộc cô chỉ đứng nhìn mọi người làm.
Chiếc limousine chở cô tiến vào biệt thự của Điền gia, ngồi trong xe cô reo mừng sung sướng vì đây là lần đầu tiên cô thấy một ngôi nhà rộng lớn như thế, hồi ở trường cũ có một tên vô cùng khoe mẽ nói nhà hắn không ai to bằng, nếu so nhà hắn ta với nơi này thì chỉ đáng là đồ bỏ.
Khu biệt thự tách biệt hoàn toàn với thành phố xa hoa đông đúc, nó được xây trên một ngọn đồi bao quanh là các loại hoa, từ nhỏ cô luôn ao ước sẽ sống trong một tòa lâu đài xung quanh là hoa, đây có thể nói là giấc mơ thành hiện thực.
Thấy cô vui mừng như thế dì Điệp lắc đầu cười.
- Điền gia rất có tiếng với những dự án bất động sản, không chỉ căn biệt thự này, Điền gia còn sở hữu hơn 48 căn biệt thự ở nhiều quốc gia khác như Mỹ, Anh, Nhật, Trung Quốc, Hàn Quốc,... và nhiều công trình về sân golf, khách sạn, khu vui chơi,...
Khả Nhu choáng váng khi nghe dì Điệp nói, gia thế của Điền Khả Vy thật sự rất hào nhoáng, tại sao có người rất nghèo mà lại có người thì quá giàu.
Cô bỗng có cảm giác ghen tị với cuộc sống của Khả Vy, cuộc sống của cô và cô ấy rất khác nhau.
Cô từ nhỏ sống trong nghèo khó, dưới cái nhìn ghẻ lạnh của mẹ.
Còn Khả Vy thì lại có tất cả mọi thứ, được cưng chiều, yêu quý, tôn trọng.
Bây giờ cô sẽ phải tiếp tục cuộc sống của cô ấy sao?
Điền Khả Vy, rốt cuộc cô đang ở đâu vậy, còn cô có thật đã chết hay không?
- Con làm gì ngồi thừ ra vậy?
- A, dạ không có gì, chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện.
- Trí nhớ con chưa phục hồi, không nên suy nghĩ nhiều làm gì, nếu có gì không biết thì trực tiếp nói ta.
- Dạ
Khi chiếc xe limousine dừng lại, dì Điệp mở cửa xe bước xuống trước sau đó nhẹ nhà dìu Khả Nhu bước xuống, nguời hầu ở trong biệt thự bấy giờ đã xếp thành hai hàng, chờ khi dì Điệp và Khả Nhu bước vào thì đồng thanh hô to.
- Đại tiểu thư, mừng người đã trở về!
Trên mặt các nguời hầu đều là vẻ hân hoan vui sướng khiến cho cô có chút cảm động, dù là nhầm lẫn cô cũng thấy rất vui, cô nghẹn ngào đáp.
- Cám ơn mọi người!
Tất cả mọi người ai nấy cũng ngạc nhiên vì cô chủ đã cảm động vì hành động của họ, đây là một chuyện mà họ phải làm cũng có thể khiến cô cảm động!
Phòng của Khả Vy vốn ở trên lầu ba nhưng vì cô mới xuất viện, cơ thể còn yếu nên chuyện di chuyển lên cao là rất khó khăn và cô cũng không hề thích việc một ngày mình phải leo cao như thế xuống đến mấy lần nên đã đề nghị được chuyển phòng xuống lầu một.
- Oa đẹp quá, đây là phòng của tôi sao?
- Dĩ nhiên rồi thưa tiểu thư.
Phòng cô được trang trí theo phong cách hoàng gia lấy màu vàng là gam màu chủ đao, chiếc giường cỡ king size cho cả ba người nằm vẫn còn rộng, kế bên đặt bàn trang điểm với đầy đủ mỹ phẩm và trang sức đắt tiền, cô chạy lại tùy tiện cầm đại một viên đá nhỏ lên xem thì tiếng di Điệp lọt vào tai cô khiến bàn tay đang cầm viên đá của cô bỗng lạnh ngắt.
- Viên đá đó có tên là Nữ Thần , con đã mua nó trong một kì đấu giá.
- Đẹp thế này nó hẳn rất đắt.
- Không đắt lắm, chỉ 500.000$
- 500.000$
Như vậy mà rẻ à? Thật không thể hiểu nhà họ Điền giàu đến mức nào?
Dì Điệp không nói gì chỉ tiện tay mở ra một tủ quần áo, ánh mắt cô một lần nữa lại bị thu hút bởi những bộ quần áo nhiều màu sắc, toàn là của những thương hiệu nổi tiếng của thế giới như hermes, chanel, dior,... cũng có một số khác là hàng thiết kế riêng vô cùng tinh xảo và đặc biệt là giá tiền không dưới 5 chữ số theo đơn vi $
- Cái này?- Trên tay cô là một bộ đồng phục màu đỏ được may vô cùng tinh xảo.
- Đây là đồng phục của Thánh Hạc, cô còn nhớ chứ- Dì hi vọng cô sẽ mau chóng nhớ lại
- Tôi học ở Thánh Hạc sao?
Hỏi xong cô mới thấy cô hỏi rất thừa, ở thành phố A chỉ có một trường cấp 3, Khả Vy không học ở đây thì có thể đi đâu!
- Tiểu thư, là học sinh lớp 11S của Thánh Hạc,... tiểu thư nếu cô đồng ý, tôi sẽ lập tức làm thủ tục chuyển truòng cho cô- Dì Điệp bỗng nhiên nói.
- Tại sao? Tôi rất thích nó!
- Tôi chỉ thấy nó không xứng với vị thế của Điền gia- Dì Điệp thất vọng khi nghe Khả Nhu nói.
- Dì Điêp tôi muốn hỏi ở đây có laptop chứ, tôi muốn xem vài thứ.
Lúc dì Điệp đem laptop cho cô, cô nói mình đang mệt cần nghỉ ngơi muốn mượn máy nghe nhạc, Khả Nhu tìm cớ đuổi dì Điệp ra ngoài để cho cô làm rõ một số chuyện.
Nhìn màng hình máy tính, cô gõ từng chữ cái, tìm kiếm các mẫu tin tức liên quan về thành phố A trong tháng 8.
Chừng nữa tiếng tìm kiếm,rốt cuộc cô cũng tìm thấy thứ cô muốn, tay cô run run click chuột vào bài báo.
Cô muốn làm sáng vài chuyện.
Quả nhiên.
Mắt cô tối sầm lại vì tiêu đề bài viết
NỮ SINH 17 TUỔI BỊ SÁT HẠI DÃ MAN, HUNG THỦ VẪN ĐANG LẪN TRỐN.
Khả Nhu như chết điếng không nói nên lời.
Cô là ai?
Không lẽ cô thật sự bị mất trí sao?
Sao cô lại không thấy gương mặt mình hiện ra trong gương.
Không lẽ gương này là hàng giả
Không lẽ...
...
Hàng ngàn câu hỏi tại sao cứ xuất hiện trong đầu cô.
Như muốn tìm cho mình một đáp án vừa ý, cô vội nhặt chiếc gương lên, chuyển ánh mắt lên chiếc cổ trắng nõn.
Tại sao lại như vậy, chẳng phải hôm đó cô đã bị cắt một vết rất dài sao?
Sao lại không thấy nữa?
Cô xén tay áo lên, cô nhớ có một lần cô không nghe lời mẹ đi chơi với bạn về muộn nên cô bị mẹ đánh cho một trận nhừ tử, đường roi của mẹ rất ác nên cô chỉ có thể đưa tay ra đỡ, kết quả tay bị rách nguyên một đường dài phải may lại.
- Không có- Tại sao lại không có vết may?
- Con đang tìm gì vậy?- Thấy cô hết nhìn chỗ này rồi lại tới chỗ khác, người phụ nữ tưởng cô sợ bị sẹo liền lên tiếng an ủi- Yên tâm, sẽ không để lại sẹo đâu.
- Có thể nói cho tôi biết hôm nay là tháng mấy không?- Cô nắm tay người phụ nự hoảng hốt nói.
Người phụ nữ thấy cô nắm lấy tay bà thì nhẹ nhàng nói.
- Lúc con xảy ra tai nạn là tháng 8, bây giờ cũng là tháng 10 rồi!
Tháng 10?
Ngày cô bị nạn cũng là tháng 8!
Hức hức
Rốt cuộc thì cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi!
Nhưng cô không dám tin sự thật này?
Nếu đây đúng như cô nghĩ thì...
Khả Nhu cô có lẽ thực sự đã chết, nhưng không biết vì sao lại nhập vào cô gái có diện mạo xinh đẹp, đã vậy gia thế cũng rất tốt như vậy. Đây có thể gọi là ý trời không?
Là ông trời đã cho cô một cơ hội nữa à?
- Tôi thật sự không nhớ gì hết!
- Tiểu thư không cần phải gấp, chuyện này không thể trách tiểu thư được, có trách thì cũng trách Thiên Phong quá vô tình lạnh nhạt với con- nguời phụ nữ nhìn cô buồn rầu.
- Thiên Phong? Thiên Phong là ai?
Bà không đáp chỉ nhẹ lắc đầu, tiểu thư mất hết kí ức âu cũng là một chuyện tốt, ít ra như thế cô ấy hằng ngày cũng không phải sống trong đau khổ.
- Tôi là vú nuôi của cô cũng là quản gia nhà họ Điền, cô cứ gọi tôi là dì Điệp
- Dì Điệp- Khả Nhu lập lại cái tên này lần nữa
- Ông bà chủ đều đang công tác ở nước ngoài nên không thể về thăm cô kịp, đó là một mối làm ăn rất lớn cho nên mong cô thông cảm.
- Không sao- Cô đã quen những chuyện thế này khi còn ở với mẹ rồi.
Mấy ngày hôm sau dì Điệp và một đám nguời thu xếp cho cô xuất viện, cả quá trình cô không hề động tay vào một chút, dù cho cô có hăng hái xin giúp đỡ nhưng dì Điệp kiên quyết không cho, nói cô là đại tiểu thư, những việc nặng nhọc này cô không được phép làm, không thôi sẽ làm mất mặt Điền gia.
Rốt cuộc cô chỉ đứng nhìn mọi người làm.
Chiếc limousine chở cô tiến vào biệt thự của Điền gia, ngồi trong xe cô reo mừng sung sướng vì đây là lần đầu tiên cô thấy một ngôi nhà rộng lớn như thế, hồi ở trường cũ có một tên vô cùng khoe mẽ nói nhà hắn không ai to bằng, nếu so nhà hắn ta với nơi này thì chỉ đáng là đồ bỏ.
Khu biệt thự tách biệt hoàn toàn với thành phố xa hoa đông đúc, nó được xây trên một ngọn đồi bao quanh là các loại hoa, từ nhỏ cô luôn ao ước sẽ sống trong một tòa lâu đài xung quanh là hoa, đây có thể nói là giấc mơ thành hiện thực.
Thấy cô vui mừng như thế dì Điệp lắc đầu cười.
- Điền gia rất có tiếng với những dự án bất động sản, không chỉ căn biệt thự này, Điền gia còn sở hữu hơn 48 căn biệt thự ở nhiều quốc gia khác như Mỹ, Anh, Nhật, Trung Quốc, Hàn Quốc,... và nhiều công trình về sân golf, khách sạn, khu vui chơi,...
Khả Nhu choáng váng khi nghe dì Điệp nói, gia thế của Điền Khả Vy thật sự rất hào nhoáng, tại sao có người rất nghèo mà lại có người thì quá giàu.
Cô bỗng có cảm giác ghen tị với cuộc sống của Khả Vy, cuộc sống của cô và cô ấy rất khác nhau.
Cô từ nhỏ sống trong nghèo khó, dưới cái nhìn ghẻ lạnh của mẹ.
Còn Khả Vy thì lại có tất cả mọi thứ, được cưng chiều, yêu quý, tôn trọng.
Bây giờ cô sẽ phải tiếp tục cuộc sống của cô ấy sao?
Điền Khả Vy, rốt cuộc cô đang ở đâu vậy, còn cô có thật đã chết hay không?
- Con làm gì ngồi thừ ra vậy?
- A, dạ không có gì, chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện.
- Trí nhớ con chưa phục hồi, không nên suy nghĩ nhiều làm gì, nếu có gì không biết thì trực tiếp nói ta.
- Dạ
Khi chiếc xe limousine dừng lại, dì Điệp mở cửa xe bước xuống trước sau đó nhẹ nhà dìu Khả Nhu bước xuống, nguời hầu ở trong biệt thự bấy giờ đã xếp thành hai hàng, chờ khi dì Điệp và Khả Nhu bước vào thì đồng thanh hô to.
- Đại tiểu thư, mừng người đã trở về!
Trên mặt các nguời hầu đều là vẻ hân hoan vui sướng khiến cho cô có chút cảm động, dù là nhầm lẫn cô cũng thấy rất vui, cô nghẹn ngào đáp.
- Cám ơn mọi người!
Tất cả mọi người ai nấy cũng ngạc nhiên vì cô chủ đã cảm động vì hành động của họ, đây là một chuyện mà họ phải làm cũng có thể khiến cô cảm động!
Phòng của Khả Vy vốn ở trên lầu ba nhưng vì cô mới xuất viện, cơ thể còn yếu nên chuyện di chuyển lên cao là rất khó khăn và cô cũng không hề thích việc một ngày mình phải leo cao như thế xuống đến mấy lần nên đã đề nghị được chuyển phòng xuống lầu một.
- Oa đẹp quá, đây là phòng của tôi sao?
- Dĩ nhiên rồi thưa tiểu thư.
Phòng cô được trang trí theo phong cách hoàng gia lấy màu vàng là gam màu chủ đao, chiếc giường cỡ king size cho cả ba người nằm vẫn còn rộng, kế bên đặt bàn trang điểm với đầy đủ mỹ phẩm và trang sức đắt tiền, cô chạy lại tùy tiện cầm đại một viên đá nhỏ lên xem thì tiếng di Điệp lọt vào tai cô khiến bàn tay đang cầm viên đá của cô bỗng lạnh ngắt.
- Viên đá đó có tên là Nữ Thần , con đã mua nó trong một kì đấu giá.
- Đẹp thế này nó hẳn rất đắt.
- Không đắt lắm, chỉ 500.000$
- 500.000$
Như vậy mà rẻ à? Thật không thể hiểu nhà họ Điền giàu đến mức nào?
Dì Điệp không nói gì chỉ tiện tay mở ra một tủ quần áo, ánh mắt cô một lần nữa lại bị thu hút bởi những bộ quần áo nhiều màu sắc, toàn là của những thương hiệu nổi tiếng của thế giới như hermes, chanel, dior,... cũng có một số khác là hàng thiết kế riêng vô cùng tinh xảo và đặc biệt là giá tiền không dưới 5 chữ số theo đơn vi $
- Cái này?- Trên tay cô là một bộ đồng phục màu đỏ được may vô cùng tinh xảo.
- Đây là đồng phục của Thánh Hạc, cô còn nhớ chứ- Dì hi vọng cô sẽ mau chóng nhớ lại
- Tôi học ở Thánh Hạc sao?
Hỏi xong cô mới thấy cô hỏi rất thừa, ở thành phố A chỉ có một trường cấp 3, Khả Vy không học ở đây thì có thể đi đâu!
- Tiểu thư, là học sinh lớp 11S của Thánh Hạc,... tiểu thư nếu cô đồng ý, tôi sẽ lập tức làm thủ tục chuyển truòng cho cô- Dì Điệp bỗng nhiên nói.
- Tại sao? Tôi rất thích nó!
- Tôi chỉ thấy nó không xứng với vị thế của Điền gia- Dì Điệp thất vọng khi nghe Khả Nhu nói.
- Dì Điêp tôi muốn hỏi ở đây có laptop chứ, tôi muốn xem vài thứ.
Lúc dì Điệp đem laptop cho cô, cô nói mình đang mệt cần nghỉ ngơi muốn mượn máy nghe nhạc, Khả Nhu tìm cớ đuổi dì Điệp ra ngoài để cho cô làm rõ một số chuyện.
Nhìn màng hình máy tính, cô gõ từng chữ cái, tìm kiếm các mẫu tin tức liên quan về thành phố A trong tháng 8.
Chừng nữa tiếng tìm kiếm,rốt cuộc cô cũng tìm thấy thứ cô muốn, tay cô run run click chuột vào bài báo.
Cô muốn làm sáng vài chuyện.
Quả nhiên.
Mắt cô tối sầm lại vì tiêu đề bài viết
NỮ SINH 17 TUỔI BỊ SÁT HẠI DÃ MAN, HUNG THỦ VẪN ĐANG LẪN TRỐN.
/13
|