Mới vừa đặt chân tới trước cổng trường nó đã gặp Tường Quân ,cũng lâu rồi nó không gặp cậu. Nó bước tới chỗ cậu vỗ vai.
- Hey, chào buổi sáng!
Quân giật mình quay lại bắt gặp nụ cười của nó, nụ cười mà mấy ngày hôm nay cậu đã nhớ da diết.
- Mấy hôm rồi không gặp em. Em khỏe chứ? Vết thương ở đầu đã lành chưa?
- Hì, em khỏe rồi. Nhìn nè!
- Ừ nhìn em tươi vậy anh tin rồi. Vào thôi.
Nó và Quân cùng nhau vào trường. Nó cảm giác lạ lắm hôm nay mọi người cứ nhìn chằm chằm nó còn chỉ trỏ bĩu môi nữa mỗi ngày đâu có vậy. Phía trước có rất nhiều người vây quanh bảng thông báo, chẳng lẽ có gì mới, nó tò mò kéo Quân đi tới xem đi được nữa đoạn thì Vy và Linh từ đâu chạy đến hớt ha hớt hãi.
- Mày đừng qua đó đi lên lớp thôi. - Linh kéo tay nó.
- Có gì mà tao không qua đó được? - nó giật tay mà Linh kéo ra.
- tốt nhất là đừng qua đó. - Vy nói.
- Vậy tao càng phải đi. - nói là làm nó bước thẳng tới bảng thông báo, như là ngôi sao vậy nó đi tới là mọi người tự dàn sang hai bên.
Đập vào mắt nó là dòng chữ " Tiểu thư biến thành ăn mày" bên cạnh còn có hình cha mẹ nó, hình ngôi nhà, hình nó và căn hộ nó đang thuê kèm thêm đoạn văn dài. Nội dung vạch trần thân phận của nó chuyện cha mẹ nó gặp tai nạn máy bay, chuyện nó bị tịch thu nhà phải ra đường ở....... rất nhiều lời lẽ nhục mạ nó, ác ôn là họ còn độc mồm độc miệng nói cha mẹ nó chết nữa chứ, nó tức chưa có bằng chứng mà họ dám nói như vậy sao. Đem nó ra làm trò cười được rồi sao còn phải lôi cả cha mẹ nó vào chứ, quá đáng!
- Tôi hỏi ai dán cái thứ này lên. - nó lớn tiếng nói.
Một vài lời xì xầm bàn tán bắt đầu rộ lên.
- tội nghiệp thật là tiểu thư mà bây giờ phải làm ăn mày....
- Con gái nhà thiết kế ư tin được không trông cô ta quê mùa thế kia mà?
- Giờ nghèo rồi mà còn học ở đây sao, cô ta có tiền đâu mà đóng học phí chứ....
- Nghe nói cô ta quyến rũ 2 hotboy của chúng ta đó....
Những lời bàn tán cứ thế vang lên, điều cố ý chỉ trích nó dường như đó là niềm vui của họ.
- IM HẾT ĐI!!! -nó hét lên
- ĐEM NGƯỜI KHÁC RA LÀM TRÒ CƯỜI CÁC NGƯỜI VUI LẮM SAO, TÔI KHÔNG BIẾT AI GIỞ TRÒ NÀY NHƯNG HÃY NGHE CHO RÕ ĐÂY: "TRÒ NÀY HÈN LẮM, CÁC NGƯỜI CHỈ LÀ ĐỒ CON RÙA RÚT CỔ MÀ THÔI".
Nó giật lấy tờ giấy xé nát, đi về lớp học, không có cảm giác gì cả không khóc ,không quan tâm. Nó biết người gây ra trò này là muốn áp đảo tinh thần nó buộc nó phải chuyển trường đây mà không dễ như vậy đâu, muốn đấu nó sẽ cùng đấu, nó không phải một đứa yếu ớt.
Trên lầu, Mỹ Linh nhìn xuống nhếch môi.
- Hèn à! Nhưng tao thích, mày sẽ không yên với tao đâu.
Vy và Linh hoảng hốt đuổi theo nó về lớp, thầm nghĩ ai lại muốn hại nó chứ?
Tường Quân từ nãy đến giờ đã chứng kiến hết mọi chuyện, cậu không nghĩ thời gian qua nó đã chịu nhiều cú sốc như vậy, càng không nghĩ nó lại cứng rắn như thế. Nó mà cậu biết trước đây trông có vẻ rất yếu đuối nhưng nó của bây giờ không như vậy. Cậu đang suy nghĩ ai là người gây ra chuyện này, cậu phải cho người đó một lời cảnh cáo mới được.
Ở một góc khác, hắn đã thu tất cả vào tầm mắt cả những lời của Mỹ Linh. Nhìn cũng đủ biết là cô ta làm, từ nay hắn phải chú ý hơn đối với cô ta.
Chạy vào lớp Vy và Linh đã thấy nó thản nhiên ngồi đọc sách.
- Nè! Mày có sao không? Sao thản nhiên vậy? - Vy hỏi.
- mày nghĩ những thứ đó hạ gục được tao sao.
- Ai lại bày ra cái trò điên đó chứ. - Linh bức xúc.
- Kệ họ đi. Tao không quan tâm, về chỗ đi vô học rồi.
Hai người kia đành về chỗ,với hàng tá suy nghĩ trong đầu.
Tiết học bắt đầu, mọi người trở về với việc ôn tập của mình.
Vy quay sang Hoàng.
- Hoàng nè! Chúng ta thi hát nhé! Để Nhi và Huy thi cặp đôi ăn ý thôi.
- Sao vậy?
- Tự nhiên Vy muốn thi hát, được không?
- Ừ tùy Vy vậy.
Ánh mắt Hoàng thoáng buồn tiếc là vy không nhận thấy.
Hôm nay hắn không nghe nhạc như mọi ngày nữa mà đã tập trung vào học hành làm nó thấy lạ. Chịu không nổi nó quay qua hỏi.
- Hôm nay anh bị trúng gió sao?
- Không.
- Thật là không? Tôi thấy anh lạ quá, mọi ngày anh ôm cái tai nghe có bao giờ học hành gì đâu.
- Sắp thi.
Nó nóng với cái kiểu trả lời của hắn, ghét không thèm hỏi nữa nó quay lên bảng nghe giảng không thèm quan tâm tới cái con người đó nữa.
Hắn nhịn cười trước biểu hiện phong phú trên khuôn mặt của nó.
Từng tiết học lặng lẽ trôi qua, chuông reo hết giờ vang lên. Mọi người xách cặp ra về, nó định chạy lại chỗ Linh thì bị hắn kéo tay lại.
- Mọi người về trước đi tôi có chuyện muốn nói với cô ta.
Thông báo xong hắn thẳng thừng kéo tay nó đi ra xe. Bốn người kia ở lại hết nhìn theo họ lại quay ra nhìn mặt nhau lắc đầu rồi cũng ra về.
- Nè, anh kéo tôi đi đâu vậy hả? Bỏ tôi ra, tôi bận lắm không đi đâu, bỏ ra đi.
- Cô trật tự đi.
- Không đó, khi nào anh buông tay tôi ra tôi sẽ không la nữa nếu không tôi... tôi sẽ la lớn hơn...
Hắn dừng lại quay sang nó.
- Cô mà la nữa tôi bế cô đi đó. - nói xong hắn tiếp tục kéo nó đi còn nó sau lời tuyên bố hùng hồn của hắn cũng không dám la nữa.
Xe dừng lại tại một ngọn đồi, nó mở cửa bước xuống thích thú chạy tung tăn.
- Đẹp quá! Mát quá!
Hắn ở phía sau nhìn vẻ thích thú của nó mà bậc cười một nụ cười hiếm hoi ,tiếc là nó không được ngắm rồi.
Sau một hồi la hét tung tăn nó chạy lại chỗ hắn, ngồi xuống bên cạnh.
- Sao anh biết chỗ này vậy?
- Tôi hay tới đây.
- Ở đây đẹp lắm! Cảm giác rất thoải mái, lâu rồi tôi không thấy như vậy.
- Mỗi khi tâm trạng không vui tôi lại hay tới đây một mình.
Nó im lặng lắng nghe.
- Từ đây nhìn xuống mọi thứ thật nhỏ bé, giống như tôi vậy.
- Anh có tâm sự sao?
- Ừ. Mà hôm nay nhà bị niêm phong rồi vậy cô ở đâu? - hắn quay lại nhìn nó hỏi.
- Tôi thuê được nhà rồi.
- ra vậy. Thôi về.
Hắn đứng dậy đi ra xe, nó khó hiểu nhìn theo rồi cũng đứng lên.
Đưa nó về nhà, hắn ghé sang chỗ Nam.
- Em tới lâu chưa?
- Cũng mới thôi.
- nghe nói em đồng ý nhận chức tổng giám đốc rồi sao?
- Ừ.
- Sao em lại đổi ý vậy?
- Vì một người.
- Ai? Một cô gái sao?
- Ừ. Vì muốn giúp cô ấy.
- Em yêu cô gái đó?
- Không hẳn. Mà thôi bỏ qua đi, chuyện chú bắt anh vào làm công ty, anh tính sao?
- Anh chưa có ý định đó, để từ từ đã, anh tự do thoải mái như bây giờ không tốt hơn sao.
- Nhưng Quỳnh Anh nó nói chú kiên quyết lắm.
- kệ đi, hôm nay đóng cửa sớm anh em mình đi làm vai ly đi.
- Cũng được 7h bar C.L, em về trước.
Hắn lên xe ra về.
Bar C.L tối nay có gì đặc biệt....
- Hey, chào buổi sáng!
Quân giật mình quay lại bắt gặp nụ cười của nó, nụ cười mà mấy ngày hôm nay cậu đã nhớ da diết.
- Mấy hôm rồi không gặp em. Em khỏe chứ? Vết thương ở đầu đã lành chưa?
- Hì, em khỏe rồi. Nhìn nè!
- Ừ nhìn em tươi vậy anh tin rồi. Vào thôi.
Nó và Quân cùng nhau vào trường. Nó cảm giác lạ lắm hôm nay mọi người cứ nhìn chằm chằm nó còn chỉ trỏ bĩu môi nữa mỗi ngày đâu có vậy. Phía trước có rất nhiều người vây quanh bảng thông báo, chẳng lẽ có gì mới, nó tò mò kéo Quân đi tới xem đi được nữa đoạn thì Vy và Linh từ đâu chạy đến hớt ha hớt hãi.
- Mày đừng qua đó đi lên lớp thôi. - Linh kéo tay nó.
- Có gì mà tao không qua đó được? - nó giật tay mà Linh kéo ra.
- tốt nhất là đừng qua đó. - Vy nói.
- Vậy tao càng phải đi. - nói là làm nó bước thẳng tới bảng thông báo, như là ngôi sao vậy nó đi tới là mọi người tự dàn sang hai bên.
Đập vào mắt nó là dòng chữ " Tiểu thư biến thành ăn mày" bên cạnh còn có hình cha mẹ nó, hình ngôi nhà, hình nó và căn hộ nó đang thuê kèm thêm đoạn văn dài. Nội dung vạch trần thân phận của nó chuyện cha mẹ nó gặp tai nạn máy bay, chuyện nó bị tịch thu nhà phải ra đường ở....... rất nhiều lời lẽ nhục mạ nó, ác ôn là họ còn độc mồm độc miệng nói cha mẹ nó chết nữa chứ, nó tức chưa có bằng chứng mà họ dám nói như vậy sao. Đem nó ra làm trò cười được rồi sao còn phải lôi cả cha mẹ nó vào chứ, quá đáng!
- Tôi hỏi ai dán cái thứ này lên. - nó lớn tiếng nói.
Một vài lời xì xầm bàn tán bắt đầu rộ lên.
- tội nghiệp thật là tiểu thư mà bây giờ phải làm ăn mày....
- Con gái nhà thiết kế ư tin được không trông cô ta quê mùa thế kia mà?
- Giờ nghèo rồi mà còn học ở đây sao, cô ta có tiền đâu mà đóng học phí chứ....
- Nghe nói cô ta quyến rũ 2 hotboy của chúng ta đó....
Những lời bàn tán cứ thế vang lên, điều cố ý chỉ trích nó dường như đó là niềm vui của họ.
- IM HẾT ĐI!!! -nó hét lên
- ĐEM NGƯỜI KHÁC RA LÀM TRÒ CƯỜI CÁC NGƯỜI VUI LẮM SAO, TÔI KHÔNG BIẾT AI GIỞ TRÒ NÀY NHƯNG HÃY NGHE CHO RÕ ĐÂY: "TRÒ NÀY HÈN LẮM, CÁC NGƯỜI CHỈ LÀ ĐỒ CON RÙA RÚT CỔ MÀ THÔI".
Nó giật lấy tờ giấy xé nát, đi về lớp học, không có cảm giác gì cả không khóc ,không quan tâm. Nó biết người gây ra trò này là muốn áp đảo tinh thần nó buộc nó phải chuyển trường đây mà không dễ như vậy đâu, muốn đấu nó sẽ cùng đấu, nó không phải một đứa yếu ớt.
Trên lầu, Mỹ Linh nhìn xuống nhếch môi.
- Hèn à! Nhưng tao thích, mày sẽ không yên với tao đâu.
Vy và Linh hoảng hốt đuổi theo nó về lớp, thầm nghĩ ai lại muốn hại nó chứ?
Tường Quân từ nãy đến giờ đã chứng kiến hết mọi chuyện, cậu không nghĩ thời gian qua nó đã chịu nhiều cú sốc như vậy, càng không nghĩ nó lại cứng rắn như thế. Nó mà cậu biết trước đây trông có vẻ rất yếu đuối nhưng nó của bây giờ không như vậy. Cậu đang suy nghĩ ai là người gây ra chuyện này, cậu phải cho người đó một lời cảnh cáo mới được.
Ở một góc khác, hắn đã thu tất cả vào tầm mắt cả những lời của Mỹ Linh. Nhìn cũng đủ biết là cô ta làm, từ nay hắn phải chú ý hơn đối với cô ta.
Chạy vào lớp Vy và Linh đã thấy nó thản nhiên ngồi đọc sách.
- Nè! Mày có sao không? Sao thản nhiên vậy? - Vy hỏi.
- mày nghĩ những thứ đó hạ gục được tao sao.
- Ai lại bày ra cái trò điên đó chứ. - Linh bức xúc.
- Kệ họ đi. Tao không quan tâm, về chỗ đi vô học rồi.
Hai người kia đành về chỗ,với hàng tá suy nghĩ trong đầu.
Tiết học bắt đầu, mọi người trở về với việc ôn tập của mình.
Vy quay sang Hoàng.
- Hoàng nè! Chúng ta thi hát nhé! Để Nhi và Huy thi cặp đôi ăn ý thôi.
- Sao vậy?
- Tự nhiên Vy muốn thi hát, được không?
- Ừ tùy Vy vậy.
Ánh mắt Hoàng thoáng buồn tiếc là vy không nhận thấy.
Hôm nay hắn không nghe nhạc như mọi ngày nữa mà đã tập trung vào học hành làm nó thấy lạ. Chịu không nổi nó quay qua hỏi.
- Hôm nay anh bị trúng gió sao?
- Không.
- Thật là không? Tôi thấy anh lạ quá, mọi ngày anh ôm cái tai nghe có bao giờ học hành gì đâu.
- Sắp thi.
Nó nóng với cái kiểu trả lời của hắn, ghét không thèm hỏi nữa nó quay lên bảng nghe giảng không thèm quan tâm tới cái con người đó nữa.
Hắn nhịn cười trước biểu hiện phong phú trên khuôn mặt của nó.
Từng tiết học lặng lẽ trôi qua, chuông reo hết giờ vang lên. Mọi người xách cặp ra về, nó định chạy lại chỗ Linh thì bị hắn kéo tay lại.
- Mọi người về trước đi tôi có chuyện muốn nói với cô ta.
Thông báo xong hắn thẳng thừng kéo tay nó đi ra xe. Bốn người kia ở lại hết nhìn theo họ lại quay ra nhìn mặt nhau lắc đầu rồi cũng ra về.
- Nè, anh kéo tôi đi đâu vậy hả? Bỏ tôi ra, tôi bận lắm không đi đâu, bỏ ra đi.
- Cô trật tự đi.
- Không đó, khi nào anh buông tay tôi ra tôi sẽ không la nữa nếu không tôi... tôi sẽ la lớn hơn...
Hắn dừng lại quay sang nó.
- Cô mà la nữa tôi bế cô đi đó. - nói xong hắn tiếp tục kéo nó đi còn nó sau lời tuyên bố hùng hồn của hắn cũng không dám la nữa.
Xe dừng lại tại một ngọn đồi, nó mở cửa bước xuống thích thú chạy tung tăn.
- Đẹp quá! Mát quá!
Hắn ở phía sau nhìn vẻ thích thú của nó mà bậc cười một nụ cười hiếm hoi ,tiếc là nó không được ngắm rồi.
Sau một hồi la hét tung tăn nó chạy lại chỗ hắn, ngồi xuống bên cạnh.
- Sao anh biết chỗ này vậy?
- Tôi hay tới đây.
- Ở đây đẹp lắm! Cảm giác rất thoải mái, lâu rồi tôi không thấy như vậy.
- Mỗi khi tâm trạng không vui tôi lại hay tới đây một mình.
Nó im lặng lắng nghe.
- Từ đây nhìn xuống mọi thứ thật nhỏ bé, giống như tôi vậy.
- Anh có tâm sự sao?
- Ừ. Mà hôm nay nhà bị niêm phong rồi vậy cô ở đâu? - hắn quay lại nhìn nó hỏi.
- Tôi thuê được nhà rồi.
- ra vậy. Thôi về.
Hắn đứng dậy đi ra xe, nó khó hiểu nhìn theo rồi cũng đứng lên.
Đưa nó về nhà, hắn ghé sang chỗ Nam.
- Em tới lâu chưa?
- Cũng mới thôi.
- nghe nói em đồng ý nhận chức tổng giám đốc rồi sao?
- Ừ.
- Sao em lại đổi ý vậy?
- Vì một người.
- Ai? Một cô gái sao?
- Ừ. Vì muốn giúp cô ấy.
- Em yêu cô gái đó?
- Không hẳn. Mà thôi bỏ qua đi, chuyện chú bắt anh vào làm công ty, anh tính sao?
- Anh chưa có ý định đó, để từ từ đã, anh tự do thoải mái như bây giờ không tốt hơn sao.
- Nhưng Quỳnh Anh nó nói chú kiên quyết lắm.
- kệ đi, hôm nay đóng cửa sớm anh em mình đi làm vai ly đi.
- Cũng được 7h bar C.L, em về trước.
Hắn lên xe ra về.
Bar C.L tối nay có gì đặc biệt....
/85
|