Nó rón rén rón rén như ăn trộm đang sợ chủ bắt gặp. ( sợ chủ thì đúng rồi nhưng là ôsin không phải trộm hihi).
Đầu ngó nghiêng ngó dọc không thấy ai nó chạy ùa vào trong bếp, cười sung sướng.
- Hihi.... may quá anh ta không có nhà.
Nó vỗ tay bốp bốp .
- Mấy giờ rồi? - có tiếng nói phát ra.
- À 18h30 đó. - Nó trả lời tự nhiên tay vẫn mở tủ lấy cái nồi.
- Vậy sao?
Bây giờ nó mới ý thức được sự khác lạ, tiếng nói này ở đâu ra vậy? Từ từ quay lại gương mặt điển trai của ai kia đang hiện ra trước mắt.
- Ôi mẹ ơi.... - Nó rơi luôn cả cái nồi xuống đất.
- Anh.. muốn hù tôi chết sao? ra đây khi nào vậy?
- Vừa ra, sao vậy? - Hắn mặt không có lấy một nụ cười khí lạnh đang lan tỏa cả phòng bếp.
- Hì... đâu... đâu có gì.
- Nấu bữa tối trễ 45 phút trừ 10% tiền lương.
Sau lời tuyên bố trịnh trọng hắn thản nhiên bước ra phòng khác để lại phía sau một cục tức tò đùng.
- Gì? 45 phút, 10%... tiền lương á. - nó lập lại não đang tiếp nhận thông tin.
- Cái quái gì chứ? Aaaaa. - Nó la lên.
Sau một hồi trấn tĩnh cố gắng nuốt ngược cục tức vào bên trong nó quay lại nấu bữa tối hắn điên lên trừ 10% nữa là hết.
7h tối.
- Khụ khụ.... khụ. - Hắn phun ra hết muỗng canh vừa mới húp ho sặc sụa.
- Nè, anh sao vậy? Lớn rồi mà còn bị sặc là sao. - Nó ngồi kế bên tốt bụng vỗ vỗ vào lưng hắn.
- Cô... khụ.. cho cái.... khụ khụ quái... gì vào vậy? - Hắn ho đến đỏ mặt.
- có cho gì đâu? Như mọi hôm mà. - nó lắc đầu.
- Cô.. khụ.. ăn đi rồi biết. - Hắn chỉ tay vào tô canh.
- Ăn thì ăn, sợ tôi ám sát anh hả? Tôi không ác vậy đâu - miệng nói tay múc canh đưa lên miệng.
- Phụt... khụ.. khụ... - Nó phun hết ra ngoài.
- Cái... gì... khụ.. gớm vậy... khụ lợ lợ...
- Như mọi hôm của cô đó hả? - hắn đã hết ho giờ đến lượt nó.
- Hơ... tôi.. khụ... cho nhầm đường với bột ngọt ,hơi bị quá tay.. - nó cười giã lã.
- Không ăn nữa. - Hắn bực bội đứng dậy không có can đảm ăn tiếp đâu.
- Xí... không ăn tôi ăn, tôi chỉ cho nhầm vào canh thôi.
Nó gắp miếng thịt bò xào cho vào miệng, lại phun ra tiếp tục.
- Mình bị làm sao vậy trời. - Nó cũng đứng dậy dọn không ăn nữa.
30 phút trước.
- xào xào... nè.. ớt... bột ngọt.... nước mắm... nước tương... - nó quơ được lọ gì là cho hết vào.
- Chết tiệt... trừ lương hả?.. được tôi cho anh ăn no nê luôn rồi trừ.. - nồi canh cũng tương tự.
Quay lại, đang ngồi làm bài tập mà bụng nó cứ sôi sùng sục, tối giờ có ăn được gì đâu. Đành lết xuống bếp, mò tủ lạnh tìm hộp sữa.
- Ực... ực... - nó dốc sạch cả hộp không cần dùng ly.
tắt đèn trở về phòng, mai thi rồi đêm nay nó phải thức ôn bài cả đêm quá, ban ngày thì lo đi chơi. Não nề nhìn đống sách vỡ, đầu thì gật tới gật lui..
Phòng đối diện.
- ột.. ột...
Có một người ngủ không được, cái bụng thì đang biểu tình dữ dội.
- Hừ... khó chịu quá.
Hắn mở cửa đi xuống bếp kiếm gì lót bụng cho đỡ đói, vừa bước tới cầu thang thì nhận ra quanh nhà tối om, mắt hắn không nhìn thấy gì nữa.
- Sao nhà tối thui vậy? - Hắn đang lần mò trong bóng tối.
- chết tiệt, tối quá... TRỊNH HOÀNG HIỂU NHI CÔ XUỐNG ĐÂY. - Hắn hét lên.
Nó gãi đầu rồi ngủ tiếp, trong mơ vẫn nghe tiếng ai đó gọi mình.
- Chẳng lẽ ngủ rồi, cô ta gây chuyện rồi nằm ngủ ngon lành như vậy ư?. Hừ... sao mình lại không mang điện thoại xuống chứ. - Hắn bực bội ngồi xuống. - gọi thử một lần nữa xem.
- TẮC KÈ, HIỂU NHI XUỐNG ĐÂY.
Nó giật mình té từ trên ghế xuống.
- Ui da... đau quá.. cái mông của tôi....
- HIỂU NHI ......
- Hử.. ai gọi mình vậy.. hình như là tiếng của tên sao chỗi.
Nó lơ ngơ vì chưa tỉnh ngủ đi xuống cầu thang.
- Á... - nó vấp phải chân ai đó té nhàu ra phía trước.
Trong bóng tối có 2 cặp mắt đang mở to hết cỡ, nó đang nằm đè lên người của hắn.
Tư thế vẫn giữ nguyên cho đến khi...
- cô ngồi dậy coi, nặng quá.
Nó hốt hoảng đứng dậy, mặt đỏ bừng may mà tối nên hắn không nhìn thấy.
- Mở đèn ngay. - Hắn gắt gọi khàn cả cổ mới xuồng còn té lên người hắn làm hắn thở không nổi.
Tách...
Đèn vụt sáng, nó đưa tay lên che, hắn hơi nheo mắt vì chưa thích ứng kịp ánh sáng.
- Anh làm gì dưới này vậy?
- Cô còn hỏi? Ai cho cô tắt đèn?
- Không sử dụng thì.. tôi tắt bớt.
- Giỏi nhỉ? Tôi đã dặn là không được tắt đèn rồi cơ mà. - Hắn lại gắt lên.
- Hơ... chỉ có vậy mà anh cũng gắt lên với tôi là sao ? - nó cũng mất bình tĩnh.
Hắn nhận ra mình có hơi lớn tiếng.
- Tôi không nhìn thấy gì khi trong bóng tối.
giọng hắn có phần nhỏ lại
Nó ngạc nhiên " chẳng lẽ hắn bị mù.. hầy bậy đẹp vậy mù gì... "
- Anh có mù đâu mà không thấy.
- Tôi không mù nhưng tôi bị quáng gà được chưa.
Hắn khó chịu vì nó cứ ngơ ra. Một lúc nó mới gật đầu tỏ vẻ hiểu.
- Tôi xin lỗi lần sau tôi không tắt đèn nữa.
Nó cảm thấy có lỗi nếu hắn nói thẳng ra với nó thì đã không xảy ra chuyện này rồi thật là.
- Không có gì, thôi cô về phòng ngủ đi trễ rồi. - giọng hắn dịu lại
- Ừ, anh ngủ ngon.
Nó ủ rũ về phòng nhảy phóc lên giường ngủ luôn. ( thi cử gì... dẹp... hihi)
Sáng.
Nó định bắt xe bus thì hắn khăng khăng không chịu bắt nó phải đến trường với mình, nó đành đi cùng hắn.
Hình như mọi người cũng đã quen với việc hai người đi chung nên cũng không chú ý tới nữa. Con người ta là vậy thấy cái gì mới mẽ ,lạ thì quan tâm nhưng rồi khi một cái gì mới lạ khác xuất hiện thì lại chuyển sự chú ý đi.
- Nhi học hết bài văn chưa? - Vy hỏi.
- Rồi tao nhai 2 ngày rồi không thuộc chắc hôm nay khỏi thi.
- Huhu... cứu tao với... tao chưa thuộc.
- Gì chứ? Mày đi chết đi con quỷ 10 phút nữa thi rồi. - Nó vỗ đầu nhỏ bạn.
- Đau... - Vy nhăn mặt.
Hoàng nhìn mặt Vy nhăn lại mà buồn cười, Tuấn chạy lại chỗ hắn.
- Lát cứu vớt cuộc đời tao nhé! Tao với mày cùng phòng.
- Mơ đi, tao không biết. - hắn nhún vai.
- Mày nhớ cái mặt đáng ghét của mày đó.
Tuấn giận dỗi về chỗ cả bọn phì cười, nhìn Tuấn làm nó và Vy nhớ đến hôm qua không khỏi bịt miệng ngăn tiếng cười.
- Ê tụi mình cược đi xem thứ hạng của ai cao hơn. - Linh đề nghị
- Được đó, không tồi. - Vy tán thành.
- Chơi luôn, ai có thứ hạng thấp phải đãi cả bọn ok. - Hoàng nói.
- Khoan. - Tuấn can
- Sao? - cả bọn đồng thanh trừ hắn.
- Cho cái tên kia loại trước đi, nó không thi tao cũng biết hạng rồi. - Tuấn chỉ tay về phía hắn.
- Gì hạng mấy vậy? Bét hả? Haha... tôi biết anh mà. - Nó cười như con điên
- Không, nó khỏi thi cũng nhất rồi. - Tuấn phán làm nó muốn té ghế.
Thế là cả bọn tán thành ý kiến.
Suốt một tuần không chơi bời cafe, ai cũng đều tập trung cao độ cho kì thi.
Ngày nào nó cũng ngủ gật trên bàn học, nhưng sáng ra lại nằm trên giường làm nó không khỏi thắc mắc nhưng cũng không để ý nhiều.
Đầu ngó nghiêng ngó dọc không thấy ai nó chạy ùa vào trong bếp, cười sung sướng.
- Hihi.... may quá anh ta không có nhà.
Nó vỗ tay bốp bốp .
- Mấy giờ rồi? - có tiếng nói phát ra.
- À 18h30 đó. - Nó trả lời tự nhiên tay vẫn mở tủ lấy cái nồi.
- Vậy sao?
Bây giờ nó mới ý thức được sự khác lạ, tiếng nói này ở đâu ra vậy? Từ từ quay lại gương mặt điển trai của ai kia đang hiện ra trước mắt.
- Ôi mẹ ơi.... - Nó rơi luôn cả cái nồi xuống đất.
- Anh.. muốn hù tôi chết sao? ra đây khi nào vậy?
- Vừa ra, sao vậy? - Hắn mặt không có lấy một nụ cười khí lạnh đang lan tỏa cả phòng bếp.
- Hì... đâu... đâu có gì.
- Nấu bữa tối trễ 45 phút trừ 10% tiền lương.
Sau lời tuyên bố trịnh trọng hắn thản nhiên bước ra phòng khác để lại phía sau một cục tức tò đùng.
- Gì? 45 phút, 10%... tiền lương á. - nó lập lại não đang tiếp nhận thông tin.
- Cái quái gì chứ? Aaaaa. - Nó la lên.
Sau một hồi trấn tĩnh cố gắng nuốt ngược cục tức vào bên trong nó quay lại nấu bữa tối hắn điên lên trừ 10% nữa là hết.
7h tối.
- Khụ khụ.... khụ. - Hắn phun ra hết muỗng canh vừa mới húp ho sặc sụa.
- Nè, anh sao vậy? Lớn rồi mà còn bị sặc là sao. - Nó ngồi kế bên tốt bụng vỗ vỗ vào lưng hắn.
- Cô... khụ.. cho cái.... khụ khụ quái... gì vào vậy? - Hắn ho đến đỏ mặt.
- có cho gì đâu? Như mọi hôm mà. - nó lắc đầu.
- Cô.. khụ.. ăn đi rồi biết. - Hắn chỉ tay vào tô canh.
- Ăn thì ăn, sợ tôi ám sát anh hả? Tôi không ác vậy đâu - miệng nói tay múc canh đưa lên miệng.
- Phụt... khụ.. khụ... - Nó phun hết ra ngoài.
- Cái... gì... khụ.. gớm vậy... khụ lợ lợ...
- Như mọi hôm của cô đó hả? - hắn đã hết ho giờ đến lượt nó.
- Hơ... tôi.. khụ... cho nhầm đường với bột ngọt ,hơi bị quá tay.. - nó cười giã lã.
- Không ăn nữa. - Hắn bực bội đứng dậy không có can đảm ăn tiếp đâu.
- Xí... không ăn tôi ăn, tôi chỉ cho nhầm vào canh thôi.
Nó gắp miếng thịt bò xào cho vào miệng, lại phun ra tiếp tục.
- Mình bị làm sao vậy trời. - Nó cũng đứng dậy dọn không ăn nữa.
30 phút trước.
- xào xào... nè.. ớt... bột ngọt.... nước mắm... nước tương... - nó quơ được lọ gì là cho hết vào.
- Chết tiệt... trừ lương hả?.. được tôi cho anh ăn no nê luôn rồi trừ.. - nồi canh cũng tương tự.
Quay lại, đang ngồi làm bài tập mà bụng nó cứ sôi sùng sục, tối giờ có ăn được gì đâu. Đành lết xuống bếp, mò tủ lạnh tìm hộp sữa.
- Ực... ực... - nó dốc sạch cả hộp không cần dùng ly.
tắt đèn trở về phòng, mai thi rồi đêm nay nó phải thức ôn bài cả đêm quá, ban ngày thì lo đi chơi. Não nề nhìn đống sách vỡ, đầu thì gật tới gật lui..
Phòng đối diện.
- ột.. ột...
Có một người ngủ không được, cái bụng thì đang biểu tình dữ dội.
- Hừ... khó chịu quá.
Hắn mở cửa đi xuống bếp kiếm gì lót bụng cho đỡ đói, vừa bước tới cầu thang thì nhận ra quanh nhà tối om, mắt hắn không nhìn thấy gì nữa.
- Sao nhà tối thui vậy? - Hắn đang lần mò trong bóng tối.
- chết tiệt, tối quá... TRỊNH HOÀNG HIỂU NHI CÔ XUỐNG ĐÂY. - Hắn hét lên.
Nó gãi đầu rồi ngủ tiếp, trong mơ vẫn nghe tiếng ai đó gọi mình.
- Chẳng lẽ ngủ rồi, cô ta gây chuyện rồi nằm ngủ ngon lành như vậy ư?. Hừ... sao mình lại không mang điện thoại xuống chứ. - Hắn bực bội ngồi xuống. - gọi thử một lần nữa xem.
- TẮC KÈ, HIỂU NHI XUỐNG ĐÂY.
Nó giật mình té từ trên ghế xuống.
- Ui da... đau quá.. cái mông của tôi....
- HIỂU NHI ......
- Hử.. ai gọi mình vậy.. hình như là tiếng của tên sao chỗi.
Nó lơ ngơ vì chưa tỉnh ngủ đi xuống cầu thang.
- Á... - nó vấp phải chân ai đó té nhàu ra phía trước.
Trong bóng tối có 2 cặp mắt đang mở to hết cỡ, nó đang nằm đè lên người của hắn.
Tư thế vẫn giữ nguyên cho đến khi...
- cô ngồi dậy coi, nặng quá.
Nó hốt hoảng đứng dậy, mặt đỏ bừng may mà tối nên hắn không nhìn thấy.
- Mở đèn ngay. - Hắn gắt gọi khàn cả cổ mới xuồng còn té lên người hắn làm hắn thở không nổi.
Tách...
Đèn vụt sáng, nó đưa tay lên che, hắn hơi nheo mắt vì chưa thích ứng kịp ánh sáng.
- Anh làm gì dưới này vậy?
- Cô còn hỏi? Ai cho cô tắt đèn?
- Không sử dụng thì.. tôi tắt bớt.
- Giỏi nhỉ? Tôi đã dặn là không được tắt đèn rồi cơ mà. - Hắn lại gắt lên.
- Hơ... chỉ có vậy mà anh cũng gắt lên với tôi là sao ? - nó cũng mất bình tĩnh.
Hắn nhận ra mình có hơi lớn tiếng.
- Tôi không nhìn thấy gì khi trong bóng tối.
giọng hắn có phần nhỏ lại
Nó ngạc nhiên " chẳng lẽ hắn bị mù.. hầy bậy đẹp vậy mù gì... "
- Anh có mù đâu mà không thấy.
- Tôi không mù nhưng tôi bị quáng gà được chưa.
Hắn khó chịu vì nó cứ ngơ ra. Một lúc nó mới gật đầu tỏ vẻ hiểu.
- Tôi xin lỗi lần sau tôi không tắt đèn nữa.
Nó cảm thấy có lỗi nếu hắn nói thẳng ra với nó thì đã không xảy ra chuyện này rồi thật là.
- Không có gì, thôi cô về phòng ngủ đi trễ rồi. - giọng hắn dịu lại
- Ừ, anh ngủ ngon.
Nó ủ rũ về phòng nhảy phóc lên giường ngủ luôn. ( thi cử gì... dẹp... hihi)
Sáng.
Nó định bắt xe bus thì hắn khăng khăng không chịu bắt nó phải đến trường với mình, nó đành đi cùng hắn.
Hình như mọi người cũng đã quen với việc hai người đi chung nên cũng không chú ý tới nữa. Con người ta là vậy thấy cái gì mới mẽ ,lạ thì quan tâm nhưng rồi khi một cái gì mới lạ khác xuất hiện thì lại chuyển sự chú ý đi.
- Nhi học hết bài văn chưa? - Vy hỏi.
- Rồi tao nhai 2 ngày rồi không thuộc chắc hôm nay khỏi thi.
- Huhu... cứu tao với... tao chưa thuộc.
- Gì chứ? Mày đi chết đi con quỷ 10 phút nữa thi rồi. - Nó vỗ đầu nhỏ bạn.
- Đau... - Vy nhăn mặt.
Hoàng nhìn mặt Vy nhăn lại mà buồn cười, Tuấn chạy lại chỗ hắn.
- Lát cứu vớt cuộc đời tao nhé! Tao với mày cùng phòng.
- Mơ đi, tao không biết. - hắn nhún vai.
- Mày nhớ cái mặt đáng ghét của mày đó.
Tuấn giận dỗi về chỗ cả bọn phì cười, nhìn Tuấn làm nó và Vy nhớ đến hôm qua không khỏi bịt miệng ngăn tiếng cười.
- Ê tụi mình cược đi xem thứ hạng của ai cao hơn. - Linh đề nghị
- Được đó, không tồi. - Vy tán thành.
- Chơi luôn, ai có thứ hạng thấp phải đãi cả bọn ok. - Hoàng nói.
- Khoan. - Tuấn can
- Sao? - cả bọn đồng thanh trừ hắn.
- Cho cái tên kia loại trước đi, nó không thi tao cũng biết hạng rồi. - Tuấn chỉ tay về phía hắn.
- Gì hạng mấy vậy? Bét hả? Haha... tôi biết anh mà. - Nó cười như con điên
- Không, nó khỏi thi cũng nhất rồi. - Tuấn phán làm nó muốn té ghế.
Thế là cả bọn tán thành ý kiến.
Suốt một tuần không chơi bời cafe, ai cũng đều tập trung cao độ cho kì thi.
Ngày nào nó cũng ngủ gật trên bàn học, nhưng sáng ra lại nằm trên giường làm nó không khỏi thắc mắc nhưng cũng không để ý nhiều.
/85
|