Thang máy kêu đinh một tiếng, Đồ Hạ Mĩ ngẩng đầu nhìn bảng hiển thị tầng một cái, sau đó đi ra khỏi thang máy.
Gần đây bởi vì mê đến trưởng quay, làm cuộc sống nhàm chán sau khi từ chức của cô gia tăng rất nhiều lạc thú, cũng nhiều việc để làm, thế nhưng lại được cái này mất cái kia, làm cô giảm không ít thời gian quan tâm con.
Tối hôm qua làm cô vô tình hỏi , phát hiện các con lại cao lên rất nhiều, cái quần vốn lúc trước còn hơi dài, giờ đã muốn co đến trên mắt cá chân của chúng, cô thật sự bị dọa giật mình.
Nhất thời, cô hiểu ra mình thật sự phải một lần nữa tự hỏi vấn đề trọng tâm của cuộc sống là gì, bất quá còn có một việc so với nó gấp hơn, đó chính là cô phải tới công ty bách hóa mua cho con vài chiếc quần mới trước đã, vậy nên bây giờ cô mới ở trong này.
Không phải ngày nghỉ nhưng bách hóa vẫn tràn ngập người, vị trí đỗ xe ở bãi đỗ dưới tầng hầm đều đầy, một chỗ cũng khó cầu. May mắn sáng sớm cô đã tới rồi, nếu không lúc này đến, chỉ sợ phải ở bên ngoài xếp hàng mới đợi được chỗ dừng xe.
Đồ Hạ Mĩ xách theo ba túi lớn có in nhãn của công ty bách hóa đi về chỗ mình đỗ xe, lại ở trên đường bị một cô gái đang giận không thể át, đá đá lốp xe hấp dẫn.
"Trần Thải Hoa?" Nhìn khuôn mặt giống như đã từng quen ấy, cô thử ra tiếng gọi, không nghĩ tới cái cô gái kia thế nhưng có phản ứng, nháy mắt quay đầu nhìn về phía cô.
Cô ta nheo mắt xem cô, trên mặt nhanh chóng hiện ra một chút không xác định, và ngờ vực.
"Đồ Hạ Mĩ?" Cô ta rốt cục nhận ra cô.
"Thật là bất ngờ, cậu thế nhưng còn nhớ rõ tôi." Nhịn không được mỉm cười đi về phía cô ta,"Đã lâu không thấy."
"Tôi so với cậu càng bất ngờ." Trần Thải Hoa đánh giá cô,"Nhiều năm không thấy, cậu vẫn giống trước kia nghèo kiết hủ lậu, còn mặc đồ thể thao đến dạo công ty bách hóa, chẳng nhẽ cậu không có lấy một bộ quần áo thục nữ đoan trang hơn để mặc hả?"
Cô chẳng qua là tới đây mua một ít quần áo trẻ em mà thôi, mua xong thì đi, có cần phải ăn diện thế không? Đồ Hạ Mĩ không đồng ý nhẹ nhíu mày.
"Nhiều năm không thấy, cậu vẫn làm người ta thấy ghét như vậy."
"Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, rõ ràng là cùng tuổi cùng học, cậu lại ăn mặc giống cái obasan(bà cô già), đừng hạ thấp tuổi và đẳng cấp của tôi được không?" Trần Thải Hoa vẻ mặt chán ghét.
"Cũng không biết là ai hạ thấp đẳng cấp của ai, vừa mới còn có người đứng đây giống cái người đàn bà chanh chua đá lốp xe." Đồ Hạ Mĩ không cam lòng yếu thế quẳng lại cái bĩu môi.
Nhắc tới đá lốp xe, Trần Thải Hoa mới đột nhiên nhớ tới cô ta còn có việc gấp.
"Đồ Hạ Mĩ, cậu lái xe tới đây à?" Cô nhanh chóng hỏi.
"Đương nhiên, bằng không cậu nghĩ tôi đến bãi đỗ xe làm gì, đi toilet chắc?" Đồ Hạ Mĩ trào phúng nói.
"Thật tốt quá, tuy biết rõ rằng xe cậu lái rất tả tơi, cực có khả năng sẽ ở nửa đường chết máy, nhưng tôi hiện tại có nơi phải nhanh đến, vậy nên phải cố mà để cậu chở một lần tốt lắm. Đi thôi, xe của cậu đỗ chỗ nào?" Nói xong, cô ta cầm lấy cánh tay cô, kéo cô đi lên phía trước.
"Chờ chút, tôi có nói tôi đồng ý chở cậu sao?" Đồ Hạ Mĩ cau mày, đứng tại chỗ bất động. Cái con bé này, da mặt có phải quá dầy hay không nha? Một giây trước còn châm chọc khiêu khích cô, giây tiếp theo lại muốn cô chở cô ta.
"Cậu cũng quá keo kiệt đi? Nhớ ngày đó tôi ngay cả xe Benz nhà tôi đều chịu cho cậu ngồi, dùng cái xe rách của cậu chở tôi đoạn đường sẽ chết sao?" Trần Thải Hoa không chút khách khí lớn tiếng ồn ào.
Có việc nhờ người còn dám dùng thái độ này!
"Cậu trái một câu nói xe tôi thực tả tơi, phải một câu lại nói xe của tôi là xe rách, sao tôi phải chở cậu? Huống chi năm đó tôi lại không thật sự ngồi xe Benz nhà cậu." Đồ Hạ Mĩ đối lời của cô ta không cho là đúng.
"Đó là tự cậu không đi, cũng không phải tôi không mời cậu." Cô ta nhanh chóng thanh minh.
"Đúng nha, lấy cái vẻ ăn trên ngồi trước ban ân này ra mời." Đồ Hạ Mĩ bĩu môi nói.
"Một câu, rốt cuộc cậu có muốn chở tôi hay không?" Trần Thải Hoa vòng tay trước ngực, không nhẫn nại dùng chân nhịp nhịp.
Đồ Hạ Mĩ nhìn cô ta một cái, sau đó nhún vai."Đến a, dù sao bây giờ tôi vừa vặn không có việc gì, liền phát huy một chút tình cảm bạn học." Hơn nữa, cô cũng muốn xem sau khi cô ta nhìn đến "xe rách" của mình , trên mặt sẽ có biểu tình gì ? Chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Cô dẫn đầu đi lên trước, khi đi đến trước chiếc xe thể thao màu đỏ của cô thì dừng lại lấy chìa khóa.
"Ford? So với trong tưởng tượng của tôi thì cũng tạm." Trần Thải Hoa nhìn chiếc Ford cổ đỗ bên cạnh xe thể thao.
Đồ Hạ Mĩ nhịn không được cười trộm một cái.
"Chiếc này mới là xe của tôi." Cô đi đến bên ghế điều khiển của xe thể thao, mở cửa xe.
Trần Thải Hoa vội vàng xoay người, ngạc nhiên nhìn trừng trừng xe của cô, đôi mắt trợn lên đến mức tròng mắt thiếu chút nữa từ hốc mắt cô ta rơi ra ngoài.
"Cậu, cậu...... Cậu nói đây là xe của cậu?" Cô ta dùng sức nuốt nước miếng, khó mà tin trừng mắt Đồ Hạ Mĩ lắp bắp nói.
"Đúng vậy." Cô gật đầu, ngồi vào bên trong khởi động xe, "Cậu không lên xe sao? Không phải nói có một nơi phải nhanh đến à?"
Sửng sốt một chút, Trần Thải Hoa lúc này mới phục hồi tinh thần chạy đến bên kia, nhanh chóng ngồi lên ghế phó điều khiển, sau đó nhịn không được tán thưởng, đối trang bị bên trong xe sờ đông sờ tây.
"Cậu muốn đi đâu đây?" Đồ Hạ Mĩ hỏi lúc chạy xe ra khỏi chỗ đỗ.
Trần Thải Hoa nói cho cô địa chỉ, không nghĩ tới địa chỉ lại cùng chỗ trường quay gần đây cô hay đi giống nhau. Không biết cô ta muốn đi bên kia làm gì nhỉ?
"Chiếc xe này thật là của cậu á?" Cô ta hoài nghi nhìn chằm chằm cô hỏi,"Không phải là của ông chủ cậu, của bạn, hoặc là — đúng rồi, đúng rồi, lúc trước hình như tôi có nghe người ta nói cậu đang bán xe, chiếc này nên không phải là của khách hàng, cậu thừa dịp chủ xe đi sửa chữa bảo dưỡng, liền đem xe ra lái đi rêu rao chứ?"
Quả nhiên là miệng chó phun không ra ngà voi.
"Cậu muốn xem chứng nhận xe của tôi không?" Đồ Hạ Mĩ từ hộc đồ phía trước lấy ra chứng nhận xe quăng cho cô ta xem.
"Con xe thể thao này thật là của cậu."
Trần Thải Hoa trừng mắt tên chủ xe trên giấy chứng nhận, biểu tình khó tin, cứng họng lẩm bẩm.
"Làm sao vậy, chẳng lẽ tôi không thể lái Benz, chỉ có thể lái Ford sao?" Đồ Hạ Mĩ nhướng mày, mặt không chút thay đổi liếc cô ta một cái."Đúng rồi, tôi nhớ rõ trước kia cậu hình như từng nói, tôi cả đời cũng không có cơ hội ngồi xe Benz, khó trách cậu lại không tin chiếc xe này là của tôi."
"Cậu lấy đâu ra nhiều tiền vậy để mua chiếc xe này?"
"Tôi cũng không nói này xe là tôi mua."
"Quả nhiên!" Trần Thải Hoa lấy một bộ tôi biết mà nói.
"Có ý gì?" Cô liếc cô ta một cái.
"Tôi lúc trước còn nghĩ, thành tích của cậu tốt như vậy, sau khi tốt nghiệp hẳn là tùy tiện cũng có thể được làm ở một công ty không nhỏ, làm chi chạy đi bán xe. Quả nhiên, người đưa cậu con xe này nhất định là một người đàn ông?"
"Cậu muốn nói cái gì?"
"Đối phương bao tuổi, nên sẽ không là ông lão sáu mươi mấy tuổi chứ? Hay là cậu đang cùng người ta ngoại tình, vợ của đối phương không biết có cậu sao? Cậu tốt nhất cẩn thận một chút, nếu không ngày nào đó người ta hắt axit cũng không biết."
Đồ Hạ Mĩ thiếu chút nữa bị cô ta chọc tức đến hộc máu. Cô giận không thể át nắm chặt tay lái trong tay, cố gắng kìm chế xúc động dộng nắm tay vào mặt cô ta. Con bé này y hệt hồi nhỏ, miệng thối đến mức làm người ta muốn động tay đánh nó.
"Bất quá bộ xe này thật sự rất tuyệt, vì con xe này mặc kệ là ngủ với ông già, hoặc làm tình nhân đều đáng giá đúng không?" Trần Thải Hoa yêu thích không buông tay vuốt cái ghế bằng da thật.
Đồ Hạ Mĩ hít mạnh một hơi, rốt cuộc nhịn không được chuyển tay lái, đem xe hướng ven đường dừng lại.
"Làm chi dừng xe?" Trần Thải Hoa khó hiểu hỏi.
"Xuống xe." Cô lạnh lùng nói.
Trần Thải Hoa ngẩn ngơ, hai mắt trợn tròn, khó tin trừng mắt nhìn cô kêu lên:"Cậu nói cái gì?"
"Tôi bảo cậu cút xuống xe của tôi." Đồ Hạ Mĩ nghiến răng nghiến lợi bắn ra lệnh đuổi khách với cô ta.
"Cậu – cậu rốt cuộc là có chuyện gì ? Quả thực là chả ra sao cả!"
"Đúng, tôi chính là chả ra sao cả, cậu muốn thế nào? Còn không xuống xe!" Cô lạnh lùng trừng cô ta một cái.
"Cậu – chả hiểu ra sao cả! Tính tôi xui xẻo!" Trần Thải Hoa nổi giận đùng đùng đẩy cửa xuống xe, lại nhịn không được tức giận quay đầu lại lớn tiếng nói:"Đồ Hạ Mĩ, cậu đã dám làm thì đừng có sợ người ta nói!" Nói xong, cô ta dùng sức đóng sầm cửa xe, xoay người bước đi.
"Trần Thải Hoa!" Đồ Hạ Mĩ nhịn không được ấn cửa sổ xe xuống gọi với lại.
Cô ta dừng lại quay đầu trừng cô.
" Xe này là quà cưới chồng tôi tặng tôi, anh ấy là người đàn ông cực đẹp trai ba mươi tuổi, tuổi trẻ cường tráng, anh tuấn tiêu sái, tài hoa dào dạt, có tiền lại nhiều kim." Cô lớn tiếng nói với cô ta.
"Cậu cứ nằm mơ đi!" Trần Thải Hoa lớn tiếng trả lời, sau đó xoay người chạy đi.
Đồ Hạ Mĩ ngây người một chút, rồi nhún vai.
"Không tin thì thôi, dù sao đây đều là sự thật." Cô thì thào tự nói.
Lúc đưa quần áo mua cho Dịch Hạo Lôi cho Đồ Thu Phong, Đồ Hạ Mĩ đem chuyện vừa gặp được Trần Thải Hoa nói cho cô nghe, sau khi nghe xong, Đồ Thu Phong trợn mắt.
"Cậu cứ thả cô ta đi như vậy?" Cô khó mà tin nổi.
"Bằng không thì sao?" Đồ Hạ Mĩ lấy vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại cô.
"Ít nhất phải cho nó một cái tát nha." Cô tức giận hướng không khí dùng sức khua khoắng một chút, giống như Trần Thải Hoa đang đứng trước mặt cô vậy.
Đồ Hạ Mĩ bật cười lắc lắc đầu.
"Đánh người thì tay mình cũng sẽ đau."
"Kỳ quái, là ảo giác của tớ sao? Vì sao tớ thấy cậu sau khi kết hôn, cá tính hình như cũng thay đổi." Đồ Thu Phong nhướng ày, dùng vẻ nghiên cứu nhìn bạn.
"Có sao?" Đồ Hạ Mĩ mỉm cười.
"Có, kém rất nhiều." Đồ Thu Phong dùng sức gật đầu,"Tự cậu hẳn cũng có cảm giác chứ?"
"Tớ đã hứa với Thần Phong lúc tâm trạng không tốt, tuyệt không lái xe, nếu tớ thường thường phải dùng đến xe, vậy đành nghĩ biện pháp làm tính tình của mình tốt hơn thôi." Đồ Hạ Mĩ thành thật nói.
"Oa, tớ nên nói con xe thể thao kia mị lực thật ghê gớm, hay là nên nói Cô Thần Phong mị lực thật ghê gớm?" Đồ Thu Phong chế nhạo liếc cô.
Cô cười lắc đầu, lại duỗi tay đến trước mặt bạn tốt cầm viên ô mai lên ăn.
"Vấn đề giữa hai người đều giải quyết rồi hả?" Đồ Thu Phong quan tâm hỏi,
"Kỳ thật vốn đã không có vấn đề gì, hết thảy đều là tớ tự nghĩ nhiều lại trì độn." Cô lấy ngữ khí có chút tự giễu nói.
"Lời này là sao?" Đồ Thu Phong tò mò hỏi.
"Kỳ thật......" Cô muốn nói lại thôi tạm dừng lại, lại lắc lắc đầu."Không, không có gì đặc biệt, tóm lại chính là lòng tự tin của tớ không đủ."
"Sao cậu lại có vấn đề về lòng tự tin không đủ? Có liên quan đến vụ giao dịch năm đó sao?"
Cô cứng đờ cả người, lấy vẻ mặt hoảng sợ, kinh hãi nhìn người chị em tốt.
Đồ Thu Phong chợt than nhẹ một hơi."Thực xin lỗi, còn có cám ơn cậu, Hạ Mĩ, đây là việc bọn tớ vẫn nợ cậu." Hốc mắt cô hơi phiếm lệ ý ngóng nhìn bạn mình.
Đồ Hạ Mĩ nhanh chóng lắc đầu, yết hầu cũng không tự chủ được khô khốc."Sao cậu lại nói như vậy?"
"Bởi vì bọn tớ vẫn biết cậu làm gì, hy sinh cái gì, nhưng bọn tớ lại không nói."
"Các cậu......"
"Ừ, mặc dù cậu còn đặc biệt bịa lời nói dối lừa bọn tớ, nhưng chúng ta cũng đâu phải mới biết nhau một hai ngày mà thôi, làm sao lại không hiểu cậu chứ? Cậu tuyệt đối không thể ở lúc bọn tớ khổ sở, còn có tâm trạng chạy đi yêu đương. Cậu cũng không phải loại người mà người ta cho tiền, mình cứ lấy. Phí chia tay năm trăm vạn? Trên đời này làm sao có thể có chuyện tốt như vậy chứ? Lời nói dối cậu cũng bịa nát quá đấy." Đồ Thu Phong đưa tay lau đi giọt nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, khàn khàn cười nói.
Đồ Hạ Mĩ hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn cô, mặc nước mắt làm mờ nhạt tầm mắt mình.
"Bọn tớ đương nhiên đều biết vì sao cậu muốn nói dối, bởi vì cậu không muốn thấy bọn tớ tự trách, nên bọn tớ cũng quyết định phải coi như gì cũng không biết, thẳng đến ngày cậu sẵn lòng chủ động nói cho bọn tớ biết."
Đồ Thu Phong lắc đầu, quyết định không nói những lời làm cho người ta sầu não này nữa.
"Nói thật, cái ngày Cô Thần Phong xuất hiện thật sự đều đem bọn tớ dọa choáng váng. Vì bọn tớ chưa từng lường trước được anh ta sẽ xuất hiện, càng không nghĩ tới anh ta vừa xuất hiện, đã muốn phụ trách nhiệm mà kết hôn với cậu, vậy mà cậu cũng không hề dị nghị."
"Không chỉ tớ, các cậu không phải cũng không hề dị nghị sao?" Đồ Hạ Mĩ lau đi nước mắt trong hốc mắt, mối nghi vấn này vẫn luôn tồn tại trong lòng cô, nghĩ thế nào đều cảm thấy quái dị.
"Bọn tớ kỳ thật có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi, chính là bởi có cậu ở đó, không tiện mở miệng hỏi mà thôi, vậy nên lúc cậu lên lầu đi đốc thúc mấy đứa nhỏ đi ngủ, thì bọn tớ lập tức nắm chắc cơ hội, đem Cô Thần Phong thẩm vấn một hồi."
"Nhưng mà không phải lúc ấy bọn tớ đã kết hôn dưới sự làm chứng của mấy cậu sao?" Đồ Hạ Mĩ không hiểu.
"Thì đúng thế, nhưng hai người vẫn còn chưa đăng ký, mà tất cả nhân chứng lại đều là người mình, muốn đổi ý không nhận, một mình Cô Thần Phong lại làm gì được bọn tớ?"
"Cho nên các cậu lúc đầu đều đang đóng kịch cho tớ xem?" Cô lộ ra vẻ khó mà tin được.
"Có thể nói thế." Đồ Thu Phong thừa nhận.
"Sao các cậu phải làm vậy?" Cô không hài lòng hỏi.
"Bởi vì không muốn làm cậu khổ sở." Đồ Thu Phong nhìn cô nói,"Tớ nghĩ cậu cũng đã tỏ rõ muốn cùng anh ta kết hôn, cậu hẳn sẽ hy vọng nghe được ủng hộ, mà không phải là ầm ỹ phản đối đi?"
Đồ Hạ Mĩ gật đầu, nhưng biểu tình trên mặt vẫn đang tràn ngập khó hiểu."Nhưng cậu vừa mới nói muốn đổi ý......"
"Đó là chuyện lúc sau, bọn tớ vẫn có thể hảo hảo nói với cậu lý do bọn tớ đổi ý, làm như vậy tổng so với ngay từ đầu đã phản đối thì tốt hơn chứ?" Đồ Thu Phong nói cho cô.
Trầm mặc suy nghĩ một chút, cô cảm thấy bạn mình nói có lý. Bất quá so với mấy chuyện đó, cô càng muốn biết lý do làm bọn họ thay đổi ý định đổi ý.
"Thế sao lúc sau các cậu không có......"
"Không đổi ý không thừa nhận?" Đồ Thu Phong tiếp lời nói.
Đồ Hạ Mĩ gật đầu.
"Tớ biết là cậu nhất định sẽ hỏi mà." Cô mỉm cười."Bởi vì anh ta thành thật trả lời mọi câu hỏi của bọn tớ, không e dè, việc lớn nhỏ đều không giấu diếm. Thái độ đó ta làm bọn tớ tin tưởng nhân phẩm của anh ta, nhưng mà khiến bọn tớ yên tâm đem cậu giao cho anh ta, lại là mạt bất đắc dĩ và ôn nhu trong đáy mắt anh ta mỗi lần nhắc đến cậu."
"Anh ta nói cho bọn tớ biết, kỳ thật lúc gặp lại cậu và còn biết cậu chưa kết hôn lại không có bạn trai, anh ta cũng đã quyết định theo đuổi cậu, ai biết kế hoạch tìm vợ còn không kịp bắt đầu, thì biết cậu sinh Hạo Anh, Hạo Tế cho anh ta. Vẻ bất đắc dĩ của anh ta viết rõ ở trên mặt, vẻ đau lòng đối với quá khứ của cậu cũng vậy, cho nên bọn tớ mới có thể dứt khoát quyết định cho anh ta cơ hội này."
Ngừng một lát, Đồ Thu Phong muốn nói lại thôi mở lời:"Kỳ thật còn có một việc......" Đồ Hạ Mĩ lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Ngừng một lát, Đồ Thu Phong muốn nói lại thôi mở lời:"Kỳ thật còn có một việc......" Đồ Hạ Mĩ lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Cô do dự một chút, mới thở mạnh một hơi,"Được rồi, thành thật nói cho cậu là được. Vì ngừa nhỡ ra, kỳ thật bọn tớ còn muốn anh ta ký một bản hiệp ước."
"Hiệp ước?" Đồ Hạ Mĩ lấy vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn cô.
"Nhớ rõ lúc trước cậu, tớ và Đông Nhan cùng nhau nghĩ muốn cho Dịch Ngạo Dương ký cái hiệp ước kia không?" Đồ Thu Phong hỏi.
Cô gật gật đầu.
"Nội dung đại để giống như vậy, bọn tớ cũng muốn Cô Thần Phong ký một bản, dùng để bảo đảm tương lai của cậu và Hạo Anh, Hạo Tế, và bảo đảm tương lai nếu phát sinh chuyện gì tan rã trong không vui, quyền giám hộ bọn trẻ sẽ thuộc về cậu."
"Anh ấy ký?"
"Không nói hai lời liền ký."
Đồ Hạ Mĩ nói không nên lời, anh luôn luôn làm nhiều hơn nói, cố tình cô lại trì đốn như vậy. Sao anh cũng không nói cho cô, anh đã vì cô làm những gì? Mũi của cô mũi ẩn ẩn cay cay.
"Thực cảm động ha? Thực hạnh phúc ha? Bất quá tớ nghĩ tương lai cậu hẳn sẽ càng hạnh phúc vui vẻ mới đúng." Đồ Thu Phong mỉm cười nhìn cô.
"Anh ấy còn làm gì?" Cô trực giác phản ứng hỏi.
"Cái này tớ cũng không biết." Đồ Thu Phong cười như có như không chăm chú nhìn cô, biểu tình cực kỳ mờ ám.
"Cậu làm sao đấy?" Đồ Hạ Mĩ bị cô xem đến ù ù cạc cạc, cúi đầu nhìn quanh thân mình một chút.
"Tớ nhớ rõ cậu vẫn luôn không thích ăn đồ chua, đúng không?"
"Đúng rồi." Cô khó hiểu gật đầu. Làm sao đột nhiên nói sang cái này rồi?
"Thế nhưng hiện tại cậu đang ăn ô mai nha!"
Cô hơi sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn viên ô mai vừa mới lấy ra từ trong bát thủy tinh, giống như bây giờ mới phát hiện nó là viên ô mai vậy.
"Nhưng nó không hề chua tí nào nha, tớ thấy ăn rất ngon nha!" Nói xong, cô cầm viên ô mai trong tay bỏ vào miệng, hạnh phúc mỉm cười."Ô mai này cậu mua chỗ nào, tớ cũng phải đi mua một ít đến ăn." Cô vừa ăn vừa hỏi.
Xem cô vẻ mặt vẫn còn hạnh phúc, Đồ Thu Phong nhịn không được cười khẽ lên.
"Hạ Mĩ, tớ hỏi cậu một vấn đề, hai vợ chồng cậu có tránh thai hay không?"
Không nghĩ bạn mình lại đột nhiên hỏi vấn đề tư mật như vậy, mặt Đồ Hạ Mĩ không khỏi hơi đỏ lên.
"Cậu làm gì bỗng hỏi tớ cái đấy?" Cô giận trừng mắt nhìn bạn tốt một cái.
"Bởi vì tớ đang nghi cậu có phải mang thai giống tớ rồi hay không." Đồ Thu Phong nói.
Đồ Hạ Mĩ trợn mắt, cả người nhất thời ngây ra như phỗng.
"Làm sao vậy, chẳng lẽ chính cậu không hề có cảm giác gì sao? Hay là tớ đoán lầm rồi?"
"Tớ......" Cô vẻ mặt mờ mịt cúi đầu xem cái bụng vẫn bằng phẳng như cũ của mình, cảm giác vừa kinh ngạc, mừng rỡ, khó tin lại không thật.
Cô thật sự mang thai sao?
Nếu không phải Thu Phong nhắc nhở cô, thì cô căn bản sẽ không chú ý tới kinh nguyệt của mình đã chậm gần một tháng rồi.
Cô mang thai sao?
Nguyệt sự của cô vẫn luôn đúng giờ báo danh, chỉ có tám năm trước mang bầu Hạo Anh, Hạo Tế là ngoại lệ, còn có hiện tại. Cô thật sự mang thai sao?
Nếu Thần Phong nghe tin này, anh sẽ có phản ứng gì, sẽ vui mừng như cô sao?
Đáp án cơ hồ lập tức xuất hiện trong đầu cô, cô biết anh nhất định sẽ.
"Thu Phong." Đồ Hạ Mĩ bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn cùng khẩn cấp kêu lên,"Đi bệnh viện với tớ được không?"
"Cái đó có vấn đề gì. Bây giờ đi luôn nhé!"
Cô mang thai, bốn tuần.
Bác sĩ nói tình trạng rất tốt, chúc mừng.
Cô nói cám ơn, muốn cười, nhưng nước mắt lại dẫn đầu từ trong hốc mắt nhỏ xuống, khiến bác sĩ không ngừng mỉm cười an ủi cô nói không sao, rất nhiều người mẹ vừa nghe thấy mình mang cũng sẽ mừng quá mà khóc.
Nhưng mà không phải vậy, bác sĩ căn bản là không hiểu, không hiểu tâm trạng cảm xúc ngổn ngang của cô giờ phút này, không phải chỉ dùng bốn chữ mừng quá mà khóc là có thể hình dung.
Đồ Hạ Mĩ quay đầu nhìn về phía Đồ Thu Phong, cô ấy đang nhìn cô, cũng giống cô hốc mắt phiếm hồng, gật đầu với cô. Cô ấy hiểu rõ tâm trạng của cô lúc này, hiểu rõ cô nghĩ cái gì, hiểu rõ cô cảm nhận được hai loại cảm giác , cũng là mang thai, tám năm trước và tám năm sau khác biệt, bởi vì các cô đều trải qua cảm thụ giống nhau.
Ra khỏi khoa phụ sản, hai cô cùng ngồi trên băng ghế ở lối đi bộ, nhìn lên trời xanh.
Bầu trời thật xanh, vạn dặm không mây.
Thiên không cảm giác lên như là một thế giới khác, cùng cảnh tưởng chật chội không chịu nổi, ầm ỹ không ngớt hoàn toàn khác biệt, tựa như tâm trạng hiện tại và tâm trạng tám năm trước của hai cô, đúng là khác xa như đất với trời.
"Cảm giác cứ như một giấc mộng." Đồ Hạ Mĩ cảm thán.
"Có cảm giác không thật đúng không?" Đồ Thu Phong nói.
Cô gật gật đầu.
"Nhưng đây là đời người, không phải sao? Con người vĩnh viễn không thể đoán trước tương lai của mình, chỉ có không vứt bỏ bản thân mình, không vứt bỏ tương lai, mới có cơ hội nếm được tư vị khổ tận cam lai này."
"Bốn người chúng ta đều thực may mắn, nhỉ?"
"Có lẽ đây là ông trời bồi thường cho việc chúng ta từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ đi, có mất tất có được."
"Nếu thật sự như vậy, thì tớ tuyệt không tiếc nuối mình từ nhỏ đã bị vứt bỏ, bởi vì chỉ cần gặp được các cậu, trong cuộc sống có các cậu làm bạn là đủ rồi."
"Tớ cũng vậy. Xuân Tuyết và Đông Nhan nếu cũng ở đây, thì đại khái cũng sẽ gật đầu đồng ý đi!" Đồ Thu Phong tán thành gật đầu, nói xong nhịn không được bật cười."Cậu có thấy rất buồn cười không? Bốn người chúng ta tuy rằng không có quan hệ huyết thống, bộ dạng cũng không giống, nhưng đường đời lại giống nhau như chị em sinh tư."
Đồ Hạ Mĩ nghe vậy cũng cười lên, bởi vì cảnh ngộ của bốn người các cô thật sự rất giống. Đồng dạng bị cha mẹ vứt bỏ, đồng dạng chưa kết hôn mang thai, đồng dạng ở bảy, tám năm sau gả cho người năm đó hại các cô mang thai, sau đó lại cũng một lần nữa vì nam nhân ấy mang
/42
|