Nhậm Hiểu Niên nghĩ……..Cô ấy đã không còn giống người máy nữa sao? Tế bào của cô ấy đã tự động thoát khỏi sự kìm chế của máy móc, làm cho cô ấy dần dần có tri giác và cảm tình?
Có thể sao?
“Nếu như cô biết yêu, vậy chắc hẳn cô cũng sẽ hiểu vì sao lúc đó tôi không muốn đi, và cả lúc này…..” Nhậm Hiểu Niên khẽ nói, sau đó ấn công tắc.
Trên bàn thí nghiệm xuất hiện hai cái khóa sắt khóa cổ tay Tiểu Ngũ, cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn Nhậm Hiểu Niên.
“Cô làm cái gì vậy?”
“Thật sự xin lỗi, Tiểu Ngũ, cố cứ cố gắng đi cứu tôi ra nhưng tôi phải trở về, trở lại phòng thí nghiệm của Phương Ngọ Liệt.” Nhậm Hiểu Niên nhìn cô bằng ánh mắt xin lỗi.
“Vì sao? Thiếu gia đã nói sẽ giúp cô cứu Dịch tiên sinh, vì sao cô còn muốn mạo hiểm?” Tiểu Ngũ nhìn cô ấy chằm chằm, buồn bực hỏi.
“Tiểu Bạch muốn tôi đợi, nhưng tôi không đợi được. Phương Ngọ Liệt từng cảnh cáo tôi, hắn ta tiêm một chất độc vào cơ thể Hành Vân. Chỉ cần tôi chạy trốn, Hành Vân sẽ không sống được, cho nên tôi nhất định phải trở về.” Nhậm Hiểu Niên lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên quyết.
“Có lẽ hắn ta lừa cô, nếu như cô về sẽ mắc bẫy.” Tiểu Ngũ bình tĩnh nhắc nhở.
“Hắn ta không nói dối, cả Thần Võ cũng không biết chuyện này…….Hắn ta đã tiêm thuốc cho Hành Vân ngay trước mặt tôi………” Nhậm Hiểu Niên kích động nói.
“Phương Ngọ Liệt dùng Dịch Hành Vân uy hiếp cô, nếu như cô trở về, không phải sẽ nhảy vào bẫy của hắn ta sao? Cô cho là Dịch Hành Vân sẽ đồng ý để cô làm chuyện điên rồ này sao?” Tiểu Ngũ nói thẳng.
Nhậm Hiểu Niên im lặng không nói gì, trong lòng cô biết rõ, Dịch Hành Vân tuyệt đối không hy vọng cô chui đầu vào lưới, nhưng nếu chỉ có một mình cô được bình an thì cô thà rằng được chịu khổ cùng anh.
“Đúng, anh ấy không hy vọng tôi quay lại, nhưng tôi lại muốn ở bên cạnh anh ấy, bất kể sống hay là chết.” Cô cười thê lương không hề giống một cô bé bảy tuổi.
Tiểu Ngũ kinh ngạc nhìn cô, hô hấp hơi ngừng lại.
Đây là tình yêu sao? Làm cho người ta trở nên dũng cảm, hay là ngốc nghếch?”
“Tôi phải đi rồi, xin cô đừng để bất cứ ai biết.” Nhậm Hiểu Niên dứt lời, liền mặc thêm áo khoác, đẩy một cánh cửa sổ phòng thí nghiệm ra.
Tiểu Ngũ nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô ấy trèo lên bệ cửa sổ, cánh tay máy lập tức dùng sức giật khỏi cái khóa, xoay người ấn công tắc mở khóa, nhảy xuống khỏi bàn, tiến lên bắt lấy Nhậm Hiểu Niên lại.
Nhậm Hiểu Niên phát hoảng, quay đầu nhìn cánh tay máy trầy xước của cô, rồi lại nhìn xuống vết máu dài ở chân, thì thào cảm thán: “Cô luôn vì Tiểu Bạch mà liều mình, nhưng anh ta vẫn không hề hay biết.”
“Đây là chuyện tôi nên làm.” Tiểu Ngũ nói.
“Cô đáng ra nên làm cho Tiểu Bạch hiểu cô là con người chứ không phải là máy móc.” Nhậm Hiểu Niên đau khổ nhìn cô.
Tiểu Ngũ hơi giật mình.
“Hãy tự quý trọng bản thân, Tiểu Ngũ.” Nhậm Hiểu Niên giống như người chị vỗ vỗ cánh tay của cô, xoay người muốn nhảy từ trên tường xuống.
Tiểu Ngũ giữ cô ấy lại không chịu thả.
“Tiểu Ngũ, để cho tôi đi.” Nhậm Hiếu Niên quay đầu cầu xin.
“Thiếu gia sẽ không cho phép.” Tiểu Ngũ nhìn cô ấy chằm chằm nói.
“Đây là hành động của tôi, không cần anh ấy cho phép, tôi biết anh ấy muốn bảo vệ tôi, nhưng cô còn chưa rõ sao? Giữ tôi ở bên cạnh anh ấy, chỉ càng làm anh ấy đau khổ thêm thôi.” Nhậm Hiểu Niên thở dài.
Giữ Nhậm Hiểu Niên ở bên cạnh thiếu gia, chỉ càng làm cho anh đau khổ thêm?
Vẻ mặt luôn lạnh lùng của Tiểu Ngũ bỗng trở nên ngẩn ngơ, bất giác buông lỏng tay.
Tuy Phương Dạ Bạch luôn nói, chỉ cần Nhậm Hiểu Niên hạnh phúc là tốt rồi, nhưng cô biết rõ, kỳ thực anh không vui. Nhìn người phụ nữ mình yêu yêu người đàn ông khác, loại cảm giác này giống như ngực như bị nước bùn lấp kín, làm cho người ta thở không nổi…..
Vừa nghĩ đến đây, cô đột nhiên rùng mình.
Nhìn người trong lòng yêu người khác?
Loại cảm giác này……….Loại cảm giác này……
Vì sao cô cũng có?
Vì sao……..cô lại biết?
Nhậm Hiểu Niên không nói thêm gì nữa, vội nhảy xuống. Mà Tiểu Ngũ không hề ngăn cản chỉ đứng thất thần lặng im mà nhìn bóng dáng nhỏ bé kiên định rời đi, biến mất trong màn đêm.
***
“Bốp.”
Một cái tát vang dội đánh lên mặt Tiểu Ngũ, cô không nhúc nhích, nhìn Phương Dạ Bạch đang nổi trận lôi đình trước mặt cô, không nói một câu.
“Vì sao cô lại để cho Hiểu Niên về chỗ anh hai? Cô điên rồi sao?” Phương Dạ Bạch rít gào.
Trên gương mặt cô xuất hiện dấu năm ngón tay, đây là lần đầu tiên Phương Dạ Bạch đánh cô. Nhưng kỳ lạ là rõ ràng anh đánh vào mặt cô nhưng đau đớn lại xuất phát từ ngực cô.
Sáng sớm nay khi không thấy Nhậm Hiểu Niên, Phương Dạ Bạch như muốn nổi điên, tất cả cơn giận đều trút lên người cô. Hình ảnh anh sốt ruột gần như phát cuồng còn khiến cô đau hơn cái tát này.
Loại cảm giác này, có phải là thích không?
Cô thật sự yêu Phương Dạ Bạch sao?
“Cô không biết cô ấy trở về thì chỉ còn con đường chết thôi sao? Việc này, vì sao cô không hỏi tôi trước? Cô dựa vào cái gì mà tự quyết định?” Phương Dạ Bạch tức giận, nắm lấy cổ áo cô hét lên.
“Tiểu Bạch……..” Cao Lục muốn giúp Tiểu Ngũ nhưng lại bị Nam Cung Thần Võ giữ lại.
“Không phải tôi tự quyết định, tôi chỉ tôn trọng quyết định của Nhậm tiểu thư.” Tiểu Ngũ nhìn thẳng vào Phương Dạ Bạch, trong lòng bỗng thấy đồng cảm.
Yêu một người không yêu mình thật sự rất ngốc, nhưng con người lại không thể khống chế được tình cảm của mình. Biết rõ sẽ không có kết quả, biết rõ sẽ không được đáp lại, vẫn muốn đắm chìm vào thứ tình cảm đó, cam tâm chịu dày vò.
Mà cô, vì sao lại có thể hiểu loại dày vò này?
“Ý muốn của Hiểu Niên? Hiểu Niên vốn không biết chính bản thân cô ấy đang làm cái gì….”
“Cô ấy biết.” Cô ngắt lời Phương Dạ Bạch.
Anh chợt im bặt, hai mắt trợn tròn.
“Cô ấy biết trở về sẽ có kết quả như thế nào, nhưng cô ấy vẫn quyết định muốn đi, bởi vì Dịch Hành Vân vẫn đang ở đó.”
Trong mắt Phương Dạ Bạch lóe lên lửa giận.
“Cô ấy nói, bất kể là sống hay chết, đều muốn ở bên cạnh anh ta…” Cô tiếp tục nói.
“Cô câm miệng cho tôi.” Anh điên cuồng quát lên, lại đánh cô.
Cô ngã ngồi về phía sau, máu từ khóe miệng chảy xuống.
Mà trong chớp mắt ấy, trong ngực dường như cũng có một chất lỏng tràn lên, không ngừng dâng lên cao.
“Tiểu Ngũ.” Cao Lục đi tới đỡ lấy cô, tức giận trừng mắt nhìn Phương Dạ Bạch nói: “Anh đánh cô ấy làm gì? Cô ấy chẳng qua chỉ chuyển lời của Hiểu Niên mà thôi.”
“Hiểu Niên quá ngây thơ. Cô ấy cho rằng lần này trở lại, anh hai sẽ cho cô ấy gặp Dịch Hành Vân sao? Không chừng cô ấy bị tra tấn đến chết cũng không gặp được Dịch Hành Vân.” Phương Dạ Bạch mắng to.
“Người đi thì cũng đã đi rồi, anh tức giận như vậy thì có tác dụng gì? Hiện giờ chúng ta phải mau nghĩ cách cứu cô ấy và Dịch Hành Vân.” Cao Lục lại nói.
“Phương Ngọ Liệt tuyệt đối sẽ không giao Hiểu Niên ra, hơn nữa hiện giờ có lẽ cũng quá muộn rồi. Có lẽ Hiểu Niên cũng đã bị Phương Ngọ Liệt đưa lên bàn thí nghiệm, bắt đầu tiến hành thí nghiệm.” Nam Cung Thần Võ bất đắc dĩ nói.
“………..” Cao Lục ngạc nhiên không nói gì.
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Dạ Bạch trở nên xanh mét, anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, im lặng suy nghĩ một lát, giống như hạ quyết tâm rồi lập tức đi ra ngoài.
Nam Cung Thần Võ cùng Cao Lục còn chưa hiểu gì thì sắc mặt Tiểu Ngũ chợt thay đổi, cô chạy lên ngăn anh lại.
Phương Dạ Bạch trừng mắt nhìn cô, hừ lạnh: “Cô làm cái gì vậy? Cút ngay.”
Nói xong, anh thô bạo đẩy cô ra.
Cô không lùi bước, không để ý đến cái chân bị thương, nhanh chóng chặn trước mặt anh.
“Tiểu Ngũ.” Anh phẫn nộ quát.
“Anh không thể đi.” Cô ngước mắt lên nhìn anh.
“Cái gì?” Anh trừng cô.
“Anh tuyệt đối không thể đi, tôi không thể để anh đi làm chuyện điên rồ.” Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc.
“Việc điên rồ? Cô biết tôi muốn làm cái gì không?” Anh nắm lấy cổ áo cô, cúi đầu hừ lạnh.
“Cho anh hai anh biết chuyện liên quan đến thân thể anh chẳng khác nào tự tìm đường chết.” Cô khẽ nói.
“Cô………..” Phương Dạ Bạch ngạc nhiên.
Tiểu Ngũ biết ý định của anh?
Cô biết anh muốn lấy chuyện “Tái Sinh” để trao đổi cứu Nhậm Hiểu Niên sao?
“Cô ấy quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức anh không tiếc dùng bản thân mình đi đổi lấy cô ấy?” Cô lại nói tiếp, giọng nói đã mất đi sự bình tĩnh, hai mắt thậm chí còn có ánh lửa.
Anh trợn tròn mắt, trước giờ anh cũng chưa bao giờ thấy bộ dáng này của cô.
Cô……Đang tức giận?
Không, nói đúng hơn là……….
Ghen tị.
“Cô ấy không yêu anh, anh còn không chịu hiểu sao? Ngay lúc này đây, cô ấy thà rằng trở thành vật thí nghiệm để được ở bên Dịch Hành Vân, cũng không muốn sống bình an bên cạnh anh. Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa anh và Dịch Hành Vân, cho dù anh có hy sinh nhiều hơn nữa, cũng vô dụng thôi………..” Cô đã quên chừng mực, thốt lên những lời nặng nề.
Phương Dạ Bạch thật sự ngây dại, những cảm xúc này, những phản ứng này, quả thực cực kỳ giống với thái độ ghen ghét của phụ nữ, hoàn toàn không giống Tiểu Ngũ.
Hơn nữa, cô còn dám lớn mật chọc giận anh.
“Cô câm miệng lại.” Anh quát.
“Anh trả giá bao nhiêu đi chăng nữa cũng không lấy được trái tim của cô ấy đâu, vĩnh viễn cũng không lấy được.” Cô lại bổ sung một câu.
Sắc mặt anh chợt thay đổi, tức giận đến mức tát cô một cái.
“Bốp.”
Cô nghiêng mặt, trong đầu chợt trống rỗng vài giây.
“Đủ chưa?” Phương Dạ Bạch quát to: “Cô làm sao vậy? Bị trục trặc sao? Bị hai vết đạn kia làm cho hỏng đầu rồi sao? Cô có biết cô đang nói cái gì không?”
Cô từ từ quay đầu lại, cuối cùng cũng dần trở nên tỉnh táo.
Tỉnh lại, cô không biết chính mình vừa làm cái gì, nói cái gì, chỉ biết có cái gì đó đang trào lên trong ngực, trái tim cô cũng đập mất tiết tấu.
Cô làm sao vậy? Cảm giác như đang thiêu đốt trong lòng này là gì?
“Rất xin lỗi……” Cô xin lỗi, vẻ mặt khôi phục sự lạnh lùng, nhưng trong lòng lại hỗn loạn.
“Đừng quên thân phận của cô, còn nhiều lời, tôi sẽ tháo dỡ cô ra.” Anh giận dữ nói.
Tháo ra.
Chữ này giống như cô chỉ là một vật phẩm lắp ráp, chỉ là máy móc.
Cô khẽ run lên, ngọn lửa trong mắt lụi tắt, tầm mắt không biết vì sao đã đánh mất tiêu cự.
“Phải, tôi không nên nhiều chuyện, chuyện này là việc riêng của anh, tôi không được phép bình luận, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh đừng quá mạo hiểm.” Cô khó khăn nói.
“Nhắc nhở? Cô cho rằng cô là ai? Cô cũng chỉ là …….” Phương Dạ Bạch còn định tiếp tục trách móc, nhưng nói được một nửa bỗng nhiên biến sắc, trừng mắt nhìn cô, sững sờ.
Hai hàng lệ, đang lặng lẽ chảy ra từ đôi mắt mờ mịt của cô.
Cao Lục và Nam Cung Thần Võ đều choáng váng. Vì bị Tiểu Bạch cải tạo cho nên Tiểu Ngũ đã không còn cảm giác, chưa từ có cảm xác, vậy mà cô cũng khóc?
Nhưng Tiểu Ngũ dường như cũng không phát hiện, cô không nghẹn ngào, không nức nở, chỉ nói tiếp: “Tôi thật sự xin lỗi, tôi chỉ là một vệ sĩ, không nên nhiều chuyện. Nhưng tôi không muốn anh gặp bất kỳ tổn thương gì cho nên mới……..”
Giọng điệu bình thản đều đều nhưng dường như mỗi một chữ đều khàn khàn, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cao Lục đau lòng gọi: “Tiểu Ngũ.”
Ai cũng nhìn ra sự uất ức và tình cảm của cô, chỉ trừ chính cô.
Phương Dạ Bạch vô cùng kinh ngạc, anh nhíu mày, trừng mắt nhìn cô, khó có thể tin.
“Nếu như làm anh không vui, xin hãy tha lỗi cho tôi. Tôi không hề có ác ý, nhưng mong anh phải hiểu rõ đây không phải chuyện nhỏ…..”Cô vẫn liên tục nói.
Anh đưa tay chạm vào chất lỏng trên mặt cô.
Ấm.
Cô thật sự khóc, giống như con người.
Nhưng sao có thể? Không có cảm giác, không có hỉ nộ ái ố. Cô đã hoàn toàn không còn thần kinh cảm giác, sao lại có phản ứng như thế này.
Anh chạm vào má cô khiến cô im bặt, nhìn anh.
“Cô nhất định đã hỏng rồi, bằng không sao cô có thể khóc?” Anh lẩm bẩm.
Cái này……là nước mắt?
Là…..nước ở trong mắt cô chảy ra?
Cho nên, cô đang khóc sao?
Bởi vì hỏng nên mới khóc? Hay là bởi vì……..
“Cô ấy không hỏng, cô ấy đã thoát khỏi sự khống chế của máy móc, hồi phục cảm giác.” Cao Lục không vui, phản đối cách nói của Phương Dạ Bạch.
“Cho nên mới nói, cải tạo của anh đã mất hiệu lực rồi, Tiểu Bạch. Sinh mệnh con người vĩnh viễn là bí ẩn khoa học không thể nào giải thích được.” Nam Cung Thần Võ châm chọc.
“Không thể thế được, như thế này rất không giống cô, không giống cô mà tôi biết. Cô đáng lý không nên có cảm xúc, không nên có hỉ nộ ái ố, cô phải là người bình tĩnh, vô cảm, vĩnh viễn duy trì trạng thái lạnh lùng.” Vẻ mặt Phương Dạ Bạch phức tạp nhìn Tiểu Ngũ, dường như đang nhìn một người xa lạ.
Tiểu Ngũ yên lặng nhìn anh, nghe những chữ ‘Không nên’ liên tiếp của anh. Dường như chuyện cô nhân tính hóa là chuyện ‘không nên’ vậy.
“Tiểu Bạch, anh chỉ cải tạo một phần của cô ấy, nhưng anh không thể phủ định phần con người của cô ấy. Chỉ cần là người, sẽ động lòng, sẽ yêu, hơn nữa hai người đã ở bên nhau mười năm, Tiểu Ngũ nảy sinh tình cảm với anh cũng là chuyện rất bình thường……..” Lúc này Cao Lục không nhịn được nữa.
“Nảy sinh tình cảm?” Phương Dạ Bạch hơi nhướn mày, nhìn thẳng vào Tiểu Ngũ, lạnh nhạt hỏi: “Cho nên, cô thích tôi? Yêu tôi?”
Có thể sao?
“Nếu như cô biết yêu, vậy chắc hẳn cô cũng sẽ hiểu vì sao lúc đó tôi không muốn đi, và cả lúc này…..” Nhậm Hiểu Niên khẽ nói, sau đó ấn công tắc.
Trên bàn thí nghiệm xuất hiện hai cái khóa sắt khóa cổ tay Tiểu Ngũ, cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn Nhậm Hiểu Niên.
“Cô làm cái gì vậy?”
“Thật sự xin lỗi, Tiểu Ngũ, cố cứ cố gắng đi cứu tôi ra nhưng tôi phải trở về, trở lại phòng thí nghiệm của Phương Ngọ Liệt.” Nhậm Hiểu Niên nhìn cô bằng ánh mắt xin lỗi.
“Vì sao? Thiếu gia đã nói sẽ giúp cô cứu Dịch tiên sinh, vì sao cô còn muốn mạo hiểm?” Tiểu Ngũ nhìn cô ấy chằm chằm, buồn bực hỏi.
“Tiểu Bạch muốn tôi đợi, nhưng tôi không đợi được. Phương Ngọ Liệt từng cảnh cáo tôi, hắn ta tiêm một chất độc vào cơ thể Hành Vân. Chỉ cần tôi chạy trốn, Hành Vân sẽ không sống được, cho nên tôi nhất định phải trở về.” Nhậm Hiểu Niên lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên quyết.
“Có lẽ hắn ta lừa cô, nếu như cô về sẽ mắc bẫy.” Tiểu Ngũ bình tĩnh nhắc nhở.
“Hắn ta không nói dối, cả Thần Võ cũng không biết chuyện này…….Hắn ta đã tiêm thuốc cho Hành Vân ngay trước mặt tôi………” Nhậm Hiểu Niên kích động nói.
“Phương Ngọ Liệt dùng Dịch Hành Vân uy hiếp cô, nếu như cô trở về, không phải sẽ nhảy vào bẫy của hắn ta sao? Cô cho là Dịch Hành Vân sẽ đồng ý để cô làm chuyện điên rồ này sao?” Tiểu Ngũ nói thẳng.
Nhậm Hiểu Niên im lặng không nói gì, trong lòng cô biết rõ, Dịch Hành Vân tuyệt đối không hy vọng cô chui đầu vào lưới, nhưng nếu chỉ có một mình cô được bình an thì cô thà rằng được chịu khổ cùng anh.
“Đúng, anh ấy không hy vọng tôi quay lại, nhưng tôi lại muốn ở bên cạnh anh ấy, bất kể sống hay là chết.” Cô cười thê lương không hề giống một cô bé bảy tuổi.
Tiểu Ngũ kinh ngạc nhìn cô, hô hấp hơi ngừng lại.
Đây là tình yêu sao? Làm cho người ta trở nên dũng cảm, hay là ngốc nghếch?”
“Tôi phải đi rồi, xin cô đừng để bất cứ ai biết.” Nhậm Hiểu Niên dứt lời, liền mặc thêm áo khoác, đẩy một cánh cửa sổ phòng thí nghiệm ra.
Tiểu Ngũ nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô ấy trèo lên bệ cửa sổ, cánh tay máy lập tức dùng sức giật khỏi cái khóa, xoay người ấn công tắc mở khóa, nhảy xuống khỏi bàn, tiến lên bắt lấy Nhậm Hiểu Niên lại.
Nhậm Hiểu Niên phát hoảng, quay đầu nhìn cánh tay máy trầy xước của cô, rồi lại nhìn xuống vết máu dài ở chân, thì thào cảm thán: “Cô luôn vì Tiểu Bạch mà liều mình, nhưng anh ta vẫn không hề hay biết.”
“Đây là chuyện tôi nên làm.” Tiểu Ngũ nói.
“Cô đáng ra nên làm cho Tiểu Bạch hiểu cô là con người chứ không phải là máy móc.” Nhậm Hiểu Niên đau khổ nhìn cô.
Tiểu Ngũ hơi giật mình.
“Hãy tự quý trọng bản thân, Tiểu Ngũ.” Nhậm Hiểu Niên giống như người chị vỗ vỗ cánh tay của cô, xoay người muốn nhảy từ trên tường xuống.
Tiểu Ngũ giữ cô ấy lại không chịu thả.
“Tiểu Ngũ, để cho tôi đi.” Nhậm Hiếu Niên quay đầu cầu xin.
“Thiếu gia sẽ không cho phép.” Tiểu Ngũ nhìn cô ấy chằm chằm nói.
“Đây là hành động của tôi, không cần anh ấy cho phép, tôi biết anh ấy muốn bảo vệ tôi, nhưng cô còn chưa rõ sao? Giữ tôi ở bên cạnh anh ấy, chỉ càng làm anh ấy đau khổ thêm thôi.” Nhậm Hiểu Niên thở dài.
Giữ Nhậm Hiểu Niên ở bên cạnh thiếu gia, chỉ càng làm cho anh đau khổ thêm?
Vẻ mặt luôn lạnh lùng của Tiểu Ngũ bỗng trở nên ngẩn ngơ, bất giác buông lỏng tay.
Tuy Phương Dạ Bạch luôn nói, chỉ cần Nhậm Hiểu Niên hạnh phúc là tốt rồi, nhưng cô biết rõ, kỳ thực anh không vui. Nhìn người phụ nữ mình yêu yêu người đàn ông khác, loại cảm giác này giống như ngực như bị nước bùn lấp kín, làm cho người ta thở không nổi…..
Vừa nghĩ đến đây, cô đột nhiên rùng mình.
Nhìn người trong lòng yêu người khác?
Loại cảm giác này……….Loại cảm giác này……
Vì sao cô cũng có?
Vì sao……..cô lại biết?
Nhậm Hiểu Niên không nói thêm gì nữa, vội nhảy xuống. Mà Tiểu Ngũ không hề ngăn cản chỉ đứng thất thần lặng im mà nhìn bóng dáng nhỏ bé kiên định rời đi, biến mất trong màn đêm.
***
“Bốp.”
Một cái tát vang dội đánh lên mặt Tiểu Ngũ, cô không nhúc nhích, nhìn Phương Dạ Bạch đang nổi trận lôi đình trước mặt cô, không nói một câu.
“Vì sao cô lại để cho Hiểu Niên về chỗ anh hai? Cô điên rồi sao?” Phương Dạ Bạch rít gào.
Trên gương mặt cô xuất hiện dấu năm ngón tay, đây là lần đầu tiên Phương Dạ Bạch đánh cô. Nhưng kỳ lạ là rõ ràng anh đánh vào mặt cô nhưng đau đớn lại xuất phát từ ngực cô.
Sáng sớm nay khi không thấy Nhậm Hiểu Niên, Phương Dạ Bạch như muốn nổi điên, tất cả cơn giận đều trút lên người cô. Hình ảnh anh sốt ruột gần như phát cuồng còn khiến cô đau hơn cái tát này.
Loại cảm giác này, có phải là thích không?
Cô thật sự yêu Phương Dạ Bạch sao?
“Cô không biết cô ấy trở về thì chỉ còn con đường chết thôi sao? Việc này, vì sao cô không hỏi tôi trước? Cô dựa vào cái gì mà tự quyết định?” Phương Dạ Bạch tức giận, nắm lấy cổ áo cô hét lên.
“Tiểu Bạch……..” Cao Lục muốn giúp Tiểu Ngũ nhưng lại bị Nam Cung Thần Võ giữ lại.
“Không phải tôi tự quyết định, tôi chỉ tôn trọng quyết định của Nhậm tiểu thư.” Tiểu Ngũ nhìn thẳng vào Phương Dạ Bạch, trong lòng bỗng thấy đồng cảm.
Yêu một người không yêu mình thật sự rất ngốc, nhưng con người lại không thể khống chế được tình cảm của mình. Biết rõ sẽ không có kết quả, biết rõ sẽ không được đáp lại, vẫn muốn đắm chìm vào thứ tình cảm đó, cam tâm chịu dày vò.
Mà cô, vì sao lại có thể hiểu loại dày vò này?
“Ý muốn của Hiểu Niên? Hiểu Niên vốn không biết chính bản thân cô ấy đang làm cái gì….”
“Cô ấy biết.” Cô ngắt lời Phương Dạ Bạch.
Anh chợt im bặt, hai mắt trợn tròn.
“Cô ấy biết trở về sẽ có kết quả như thế nào, nhưng cô ấy vẫn quyết định muốn đi, bởi vì Dịch Hành Vân vẫn đang ở đó.”
Trong mắt Phương Dạ Bạch lóe lên lửa giận.
“Cô ấy nói, bất kể là sống hay chết, đều muốn ở bên cạnh anh ta…” Cô tiếp tục nói.
“Cô câm miệng cho tôi.” Anh điên cuồng quát lên, lại đánh cô.
Cô ngã ngồi về phía sau, máu từ khóe miệng chảy xuống.
Mà trong chớp mắt ấy, trong ngực dường như cũng có một chất lỏng tràn lên, không ngừng dâng lên cao.
“Tiểu Ngũ.” Cao Lục đi tới đỡ lấy cô, tức giận trừng mắt nhìn Phương Dạ Bạch nói: “Anh đánh cô ấy làm gì? Cô ấy chẳng qua chỉ chuyển lời của Hiểu Niên mà thôi.”
“Hiểu Niên quá ngây thơ. Cô ấy cho rằng lần này trở lại, anh hai sẽ cho cô ấy gặp Dịch Hành Vân sao? Không chừng cô ấy bị tra tấn đến chết cũng không gặp được Dịch Hành Vân.” Phương Dạ Bạch mắng to.
“Người đi thì cũng đã đi rồi, anh tức giận như vậy thì có tác dụng gì? Hiện giờ chúng ta phải mau nghĩ cách cứu cô ấy và Dịch Hành Vân.” Cao Lục lại nói.
“Phương Ngọ Liệt tuyệt đối sẽ không giao Hiểu Niên ra, hơn nữa hiện giờ có lẽ cũng quá muộn rồi. Có lẽ Hiểu Niên cũng đã bị Phương Ngọ Liệt đưa lên bàn thí nghiệm, bắt đầu tiến hành thí nghiệm.” Nam Cung Thần Võ bất đắc dĩ nói.
“………..” Cao Lục ngạc nhiên không nói gì.
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Dạ Bạch trở nên xanh mét, anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, im lặng suy nghĩ một lát, giống như hạ quyết tâm rồi lập tức đi ra ngoài.
Nam Cung Thần Võ cùng Cao Lục còn chưa hiểu gì thì sắc mặt Tiểu Ngũ chợt thay đổi, cô chạy lên ngăn anh lại.
Phương Dạ Bạch trừng mắt nhìn cô, hừ lạnh: “Cô làm cái gì vậy? Cút ngay.”
Nói xong, anh thô bạo đẩy cô ra.
Cô không lùi bước, không để ý đến cái chân bị thương, nhanh chóng chặn trước mặt anh.
“Tiểu Ngũ.” Anh phẫn nộ quát.
“Anh không thể đi.” Cô ngước mắt lên nhìn anh.
“Cái gì?” Anh trừng cô.
“Anh tuyệt đối không thể đi, tôi không thể để anh đi làm chuyện điên rồ.” Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc.
“Việc điên rồ? Cô biết tôi muốn làm cái gì không?” Anh nắm lấy cổ áo cô, cúi đầu hừ lạnh.
“Cho anh hai anh biết chuyện liên quan đến thân thể anh chẳng khác nào tự tìm đường chết.” Cô khẽ nói.
“Cô………..” Phương Dạ Bạch ngạc nhiên.
Tiểu Ngũ biết ý định của anh?
Cô biết anh muốn lấy chuyện “Tái Sinh” để trao đổi cứu Nhậm Hiểu Niên sao?
“Cô ấy quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức anh không tiếc dùng bản thân mình đi đổi lấy cô ấy?” Cô lại nói tiếp, giọng nói đã mất đi sự bình tĩnh, hai mắt thậm chí còn có ánh lửa.
Anh trợn tròn mắt, trước giờ anh cũng chưa bao giờ thấy bộ dáng này của cô.
Cô……Đang tức giận?
Không, nói đúng hơn là……….
Ghen tị.
“Cô ấy không yêu anh, anh còn không chịu hiểu sao? Ngay lúc này đây, cô ấy thà rằng trở thành vật thí nghiệm để được ở bên Dịch Hành Vân, cũng không muốn sống bình an bên cạnh anh. Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa anh và Dịch Hành Vân, cho dù anh có hy sinh nhiều hơn nữa, cũng vô dụng thôi………..” Cô đã quên chừng mực, thốt lên những lời nặng nề.
Phương Dạ Bạch thật sự ngây dại, những cảm xúc này, những phản ứng này, quả thực cực kỳ giống với thái độ ghen ghét của phụ nữ, hoàn toàn không giống Tiểu Ngũ.
Hơn nữa, cô còn dám lớn mật chọc giận anh.
“Cô câm miệng lại.” Anh quát.
“Anh trả giá bao nhiêu đi chăng nữa cũng không lấy được trái tim của cô ấy đâu, vĩnh viễn cũng không lấy được.” Cô lại bổ sung một câu.
Sắc mặt anh chợt thay đổi, tức giận đến mức tát cô một cái.
“Bốp.”
Cô nghiêng mặt, trong đầu chợt trống rỗng vài giây.
“Đủ chưa?” Phương Dạ Bạch quát to: “Cô làm sao vậy? Bị trục trặc sao? Bị hai vết đạn kia làm cho hỏng đầu rồi sao? Cô có biết cô đang nói cái gì không?”
Cô từ từ quay đầu lại, cuối cùng cũng dần trở nên tỉnh táo.
Tỉnh lại, cô không biết chính mình vừa làm cái gì, nói cái gì, chỉ biết có cái gì đó đang trào lên trong ngực, trái tim cô cũng đập mất tiết tấu.
Cô làm sao vậy? Cảm giác như đang thiêu đốt trong lòng này là gì?
“Rất xin lỗi……” Cô xin lỗi, vẻ mặt khôi phục sự lạnh lùng, nhưng trong lòng lại hỗn loạn.
“Đừng quên thân phận của cô, còn nhiều lời, tôi sẽ tháo dỡ cô ra.” Anh giận dữ nói.
Tháo ra.
Chữ này giống như cô chỉ là một vật phẩm lắp ráp, chỉ là máy móc.
Cô khẽ run lên, ngọn lửa trong mắt lụi tắt, tầm mắt không biết vì sao đã đánh mất tiêu cự.
“Phải, tôi không nên nhiều chuyện, chuyện này là việc riêng của anh, tôi không được phép bình luận, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh đừng quá mạo hiểm.” Cô khó khăn nói.
“Nhắc nhở? Cô cho rằng cô là ai? Cô cũng chỉ là …….” Phương Dạ Bạch còn định tiếp tục trách móc, nhưng nói được một nửa bỗng nhiên biến sắc, trừng mắt nhìn cô, sững sờ.
Hai hàng lệ, đang lặng lẽ chảy ra từ đôi mắt mờ mịt của cô.
Cao Lục và Nam Cung Thần Võ đều choáng váng. Vì bị Tiểu Bạch cải tạo cho nên Tiểu Ngũ đã không còn cảm giác, chưa từ có cảm xác, vậy mà cô cũng khóc?
Nhưng Tiểu Ngũ dường như cũng không phát hiện, cô không nghẹn ngào, không nức nở, chỉ nói tiếp: “Tôi thật sự xin lỗi, tôi chỉ là một vệ sĩ, không nên nhiều chuyện. Nhưng tôi không muốn anh gặp bất kỳ tổn thương gì cho nên mới……..”
Giọng điệu bình thản đều đều nhưng dường như mỗi một chữ đều khàn khàn, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cao Lục đau lòng gọi: “Tiểu Ngũ.”
Ai cũng nhìn ra sự uất ức và tình cảm của cô, chỉ trừ chính cô.
Phương Dạ Bạch vô cùng kinh ngạc, anh nhíu mày, trừng mắt nhìn cô, khó có thể tin.
“Nếu như làm anh không vui, xin hãy tha lỗi cho tôi. Tôi không hề có ác ý, nhưng mong anh phải hiểu rõ đây không phải chuyện nhỏ…..”Cô vẫn liên tục nói.
Anh đưa tay chạm vào chất lỏng trên mặt cô.
Ấm.
Cô thật sự khóc, giống như con người.
Nhưng sao có thể? Không có cảm giác, không có hỉ nộ ái ố. Cô đã hoàn toàn không còn thần kinh cảm giác, sao lại có phản ứng như thế này.
Anh chạm vào má cô khiến cô im bặt, nhìn anh.
“Cô nhất định đã hỏng rồi, bằng không sao cô có thể khóc?” Anh lẩm bẩm.
Cái này……là nước mắt?
Là…..nước ở trong mắt cô chảy ra?
Cho nên, cô đang khóc sao?
Bởi vì hỏng nên mới khóc? Hay là bởi vì……..
“Cô ấy không hỏng, cô ấy đã thoát khỏi sự khống chế của máy móc, hồi phục cảm giác.” Cao Lục không vui, phản đối cách nói của Phương Dạ Bạch.
“Cho nên mới nói, cải tạo của anh đã mất hiệu lực rồi, Tiểu Bạch. Sinh mệnh con người vĩnh viễn là bí ẩn khoa học không thể nào giải thích được.” Nam Cung Thần Võ châm chọc.
“Không thể thế được, như thế này rất không giống cô, không giống cô mà tôi biết. Cô đáng lý không nên có cảm xúc, không nên có hỉ nộ ái ố, cô phải là người bình tĩnh, vô cảm, vĩnh viễn duy trì trạng thái lạnh lùng.” Vẻ mặt Phương Dạ Bạch phức tạp nhìn Tiểu Ngũ, dường như đang nhìn một người xa lạ.
Tiểu Ngũ yên lặng nhìn anh, nghe những chữ ‘Không nên’ liên tiếp của anh. Dường như chuyện cô nhân tính hóa là chuyện ‘không nên’ vậy.
“Tiểu Bạch, anh chỉ cải tạo một phần của cô ấy, nhưng anh không thể phủ định phần con người của cô ấy. Chỉ cần là người, sẽ động lòng, sẽ yêu, hơn nữa hai người đã ở bên nhau mười năm, Tiểu Ngũ nảy sinh tình cảm với anh cũng là chuyện rất bình thường……..” Lúc này Cao Lục không nhịn được nữa.
“Nảy sinh tình cảm?” Phương Dạ Bạch hơi nhướn mày, nhìn thẳng vào Tiểu Ngũ, lạnh nhạt hỏi: “Cho nên, cô thích tôi? Yêu tôi?”
/55
|