Hắn xuyên qua biển hoa nở rộ khắp đồng ruộng núi đồi, đi đến trước mặt cậu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ân Triển đem bản kế hoạch nộp lên.
Lạc tướng quân nhìn qua một lần, thấy không khác với bọn họ đề cập, chỉ là tiểu đội được phái đi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Tinh nhuệ”, gã nhớ tới đội ngũ được miêu tả là “Quỷ thần khó chặn” trong truyền thuyết, cảm thấy đều là từ ngữ khoa trương, cũng không xem trọng bọn họ, thoải mái đồng ý, không có ý kiến.
Vì thế Ân Triển nghiêm túc quyết định ngày tấn công với bọn họ, sau đó lấy cớ “Ăn mừng thành công” mời bọn họ ăn cơm.
Còn ăn mừng nữa chứ, ngươi không bị dọa tè ra quần là tốt rồi!
Lạc Tướng quân cùng phó tướng đồng thời nghĩ trong lòng, Lạc tướng quân thấy Ân Triển ngu xuẩn như thế, càng càm thấy quyết định đuổi bọn họ đi của gã là đúng, miễn cưỡng đồng ý, mà gã đã đồng ý, đương nhiên phó tướng của gã cũng đồng ý.
“Tốt, vậy hẹn tối nay.”
Ân Triển nhận lại bản kế hoạch, trở về dặn dò phòng bếp chuẩn bị cơm ngon rượu thơm.
Đường Du vẫn không thể hiểu được, lạnh nhạt quan sát hắn.
Ân Triển bị cậu dùng ánh mắt này nhìn suốt cả ngày, cuối cùng trước khi ăn cơm mới giải thích một câu:
“Cho dù là kẻ nào đều có nhược điểm, chỉ cần ngươi biết được thì có thể tìm ra biện pháp đối phó, Lạc Tướng quân có hai điểm yếu, thứ nhất chính là thích rượu, thứ hai chính là sợ vợ, gã yêu thích cô nương dịu dàng, đáng tiếc cuối cùng thú về lại là cọp mẹ.”
Đường Du vẫn cảm thấy giết luôn mới thoải mái, hỏi:
“Cho nên?”
“Sợ vợ là một chuyện tốt, ta nghĩ cách gạt lão bà của gã đến, nghe nói tính tình của tẩu tử khá là nóng nảy.”
Ân Triển cười cười:
“Chút nữa ngươi nhìn cho kỹ, đánh người không cần thiết tự mình ra tay.”
Đường Du muốn hỏi rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, lại nghe người báo Lạc Tướng quân đã đến, đành phải đem lời nuốt vào bụng, nhìn theo người nọ đi đến đại sảnh, kế đó nghe nói phó tướng có việc không thể tới. Ân Triển cũng không để ý, mời gã ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa. Có mấy người thị nữ quỳ bên cạnh, thường xuyên rót rượu cho bọn họ.
Lạc Tướng quân chóp mũi khẽ hít hà:
“Rượu ngon!”
“Tướng quân đúng là biết hàng.”
Ân Triển khen một câu lấy lòng, giải thích rằng rượu này là hắn sai người mang đến từ chủ thành, rất nổi tiếng ở nơi đó, giá cả cũng rất cao.
Lạc Tướng quân đột nhiên lóe lên hình ảnh mấy kẻ nhà giàu ngợp trong vàng son, trên mặt có chút không vui, nhưng cũng sẽ không so đo với rượu, thế nên dự định uống nhiều thêm mấy chén. Thị nữ ngoan ngoãn vâng lời, thấy gã tửu lượng tốt, tò mò mà đánh giá gã. Ánh mắt của Lạc Tướng quân và nàng giao nhau, bỗng nhiên trong lòng nóng lên, không chút nghĩ ngợi kéo người ôm vào trong lòng, cùng lúc đó chỉ nghe một tiếng gầm lên từ ngoài truyền vào:
“Họ Lạc kia, ngươi đang làm gì đó?!”
Lạc tướng quân hoảng hốt giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong chớp mắt nữ nhân ngoài cửa đã lao đến nắm áo gã kéo lên, giơ tay tát vào mặt gã, vang lên tiếng chát giòn giã.
Đường Du:
“…”
Nữ nhân động tác liên tục không ngừng, tát chát chát chát luân phiên hai bên má. Đường Du thấy Lạc tướng quân đường đường nam nhân cao tám thước lại bị một nữ nhân đè ra đánh, lại nghĩ đến dáng vẻ khinh người khác của gã lúc thường, thì cảm thấy hình ảnh này thật sự rất kích thích, không nhịn được phì cười, ngay sau đó bị Ân Triển ôm vào trong lòng.
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai:
“Ngươi nhịn cười cho ta.”
Đường Du nghiêng đầu nhìn, thấy Ân Triển đã đứng lên rồi, nói xong liền ném cậu qua một bên nhảy vào căn gián. Bọn Vương phó tướng đã vào ngăn cản từ ban nãy, nhưng nữ nhân quá hung hãn, Ân Triển không giữ được, ngược lại bị nàng đẩy ra, đụng vào Vương phó tướng phía sau, hai người đồng loạt lui về sau, nữ nhân không bị bó buộc, lại lao lên tát thêm mấy cái.
Đường Du:
“…”
Tình huống sau đó rối tung lộn xộn, Lạc tướng quân bị đánh bỏ chạy trối chết, nước canh trên người giàn giụa, nhưng lão bà đã ra lệnh, gã không dám chạy ra bên ngoài —— huống hồ chạy ra ngoài sẽ càng mất mặt —— chỉ có thể không ngừng nói là hiểu lầm. Ân Triển cùng Vương phó tướng cũng nói là hiểu lầm, tốn nửa ngày mới khuyên nhủ được nữ nhân.
Nữ nhân nổi giận nói:
“Có gì mà hiểu lầm? Ta tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả à?!”
Lạc Tướng quân há há miệng, hoàn toàn không biết phải nói gì, bởi vìtừ đầu đến cuối gã đều rất tỉnh táo. Nữ nhân lập tức cao giọng:
“Như thế nào, không nói được đúng không!”
Lạc Tướng quân phản ứng đầu tiên muốn chạy, Ân Triển đã vội mở miệng:
“Tẩu tử, ngươi bình tĩnh một chút, đừng dọa nhóc con.”
Nữ nhân quét mắt nhìn, thấy hắn ôm một thiếu niên, bả vai của thiếu niên đang run rẩy, đành phải hòa hoãn lại, Lạc Tướng quân hai má cũng nhẹ nhõm, trong lòng thở một hơi.
Sự thật là Ân Triển thấy thiếu niên không biết che dấu cảm xúc, sợ người nào đó cười lộ liễu quá, chỉ có thể đi qua chuyển người khóa vào trong lòng, lúc này hắn giả vờ an ủi vỗ vềbả vai của thiếu niên. Đường Du ngửi được hơi thở quen thuộc, phảng phất nhớ lại cảm giác năm đó,nên không đẩy ra hắn.
Ân Triển nghĩ bụng cậu như vậy thoạt nhìn ngoan ngoãn, rất hài lòng, nhìn về phía nữ nhân:
“Tẩu tử, thật sự là hiểu lầm…”
Lời còn chưa dứt, nữ nhân đã lạnh lùng ngắt lời hắn:
“Được, ngươi nói coi là chuyện gì xảy ra, nếu để ta phát hiện chỗ nào không đúng, ta đánh ngươi luôn.”
Ân Triển do dự tính toán, thấy đôi mắt Lạc Tướng quân trông mong nhìn hắn, bèn nghiêm túc nói cho nữ nhân là cô nương kia bỗng nhiên nghiêng ngả, Lạc tướng quân mới vội đỡ lấy nàng ta, hắn suy đoán:
“Có thể nàng ta nhìn thấy tẩu tử sắp vào cửa, liền cố ý diễn một màn này, muốn được nạp làm thiếp?”
Lạc Tướng quân:
“…”
Nữ nhân nhìn chung quanh, phát hiện tiểu cô nương đã chạy, mới nói:
“Bây giờ các ngươi tìm nàng ta đến đây, ta giáp mặt hỏi!”
Lạc Tướng quân trong lòng run lên, Ân Triển nhất thời khó xử, thấy nữ nhân tức giận nhìn mình, đành phải nhận mệnh đi ra ngoài tìm người, một lát sau mang theo một tiểu cô nương vào cửa, người sau về đến đã xội quỳ xuống đất, khóc lóc nói là ngưỡng mộ Lạc tướng quân từ lâu, nên mới chủ động bày tỏ tâm tình.
Lạc Tướng quân:
“…”
Nữ nhân tuy rằng thích đánh nam nhân, nhưng không đánh nữ nhân, mắng mấy câu chua ngoarồi đuổi nàng ta đi, sau đó nhìn về Lạc tướng quân. Lạc Tướng quân mang khuôn mặt bị đánh sưng đỏ bừng, vẻ mặt cứng ngắc, hoảng hốt sợ hãi nhìn nàng.
Ân Triển nói xen vào:
“Tẩu tử, ngươi thật sự hiểu lầm đại ca rồi, lúc trước khi tiểu cô nương còn ngồi ở đây, đại ca có nói nàng ta không bằng một phần vạn của ngươi đâu.”
Nữ nhân nhớ tới hành động lỗ mãng của nàng lúc nãy, hai má ửng hồng, chột dạ nhìn trượng phu:
“Ta… Ta nghe nói viện quân của các ngươi đã đến, lập tức muốn xuất binh, nên nhịn không được tới thăm ngươi… Ngươi có đau không?”
Nàng nói xong lấy khăn tay ra, lau lau khóe miệng đang chảy máu của gã.
Lạc tướng quân được săn sóc mà hoảng sợ, khiếp đảm ngồi yên, cho đến khi nàng nói vào phòng bếp làm vài món ăn cho bọn họ mới ngẩn ngơ nhìn qua Ân Triển:
“… Chuyện gì xảy ra?”
Ân Triển liếc gã một cái, kéo cho gã coi cánh tay quấn vải trắng, chỉ thấy trên đó vẫn còn chảy máu, hắn bất đắc dĩ nói:
“Tiểu nha đầu kia tính tình rất tệ, ta bảo nàng thừa nhận chủ động câu dẫn ngươi, thiếu chút nữa nàng đâm ta rồi, ta phải năn nỉ dỗ dành một hồi nàng ta mới đồng ý.”
Tạm dừng một chút, hắn tử tế khuyên nhủ:
“Đại ca, ta cũng thông cảm cho ngươi, nhưng mà mấy chuyện này… Về sau vẫn nên chú ý một chút.”
Lạc Tướng quân nói:
“… Ta thật sự không là có ý đó.”
Ân Triển kinh ngạc:
“Lẽ nào thật sự là hiểu lầm? Ngươi không có ý đồ đó?”
Lạc Tướng quân im lặng, kỳ thật gã cũng hơi động lòng, nhưng chỉ có một chút thôi sao có thể khiến gã mất khống chế được.Cả người gã mông lung, nhớ lại sự việc xảy ra, nhưng không tài hiểu mình bị hạ dược thế nào, một lúc lâu mới chần chờ nói:
“Hay là trên người nàng có cái gì?”
Ân Triển hỏi:
“Nhưng nếu như là nàng cố ý, sao sau đó lại đồng ý giúp đỡ?”
Điều này thì… Lạc Tướng quân lại im lặng.
Ân Triển nói:
“Có điều tẩu tử tới cũng đúng lúc thật.”
Lạc Tướng quân đáy lòng lạnh run, bắt đầu tự hỏi đây có phải là âm mưu không, nhưng thường ngày đều là phó tướng giúp gã phân tích, lúc này phó tướng không ở bên cạnh, gã nghĩ hoài cũng lý không ra manh mối. Ân Triển muốn chính là hiệu quả này, cố ý dẫn dắt vài câu, Lạc Tướng quân rất nhanh nheo mắt nói:
“Ta nhớ ra rồi, Ma tộc có một chiêu gọi là nhiếp hồn.”
“Ý của tướng quân là tiểu nha đầu kia trúng nhiếp hồn? Là bán ma nhân làm?”
Ân Triển nói:
“Vậy bọn hắn cố ý chọn hôm nay ra tay, chẳng lẽ là muốn chúng ta đánh nhau?”
“Có thể lắm. “
Lạc Tướng quân nói:
“Châm ngòi ly gián.”
Đường Du:
“…”
Thế là Ân Triển ra vẻ nghiêm túc cùng gã phân tích, đem bát nước bẩn hắt cho bán ma nhân, cuối cùng còn quan tâm hỏi thăm sao hôm nay phó tướng không đến.Lạc tướng quân nghe hắn nhắc tới, càng sâu sắc cảm nhận đây là một âm mưu, bật người chạy ra ngoài, lúc này Lạc phu nhân vừa bưng đồ ăn đến, thấy thế bèn dò hỏi nguyên do, sau đó cũng muốn đi theo.
Ân Triển vội đuổi theo họ, nói cho bọn họ biết hắn sẽ giam tiểu nha đầu lại, chờ bọn họ trở về thẩm vấn, sau đó lấy ra một chai linh dược đưa cho Lạc tướng quân, bảo gã bôi lên rồi hãy đi, nhân tiện lại ở trước mặt Lạc phu nhân khen ngợi mấy câu, khiến cho Lạc phu nhân càng thêm chột dạ, khó được ở trước mặt Lạc Tướng quân tỏ ra yếu thế.
Lạc Tướng quân nhìn Ân Triển vô cùng cảm kích, vội vàng bỏ đi.
Đường Du:
“…”
Bọn Vương phó tướng đã dọn dẹp đại sảnh sạch sẽ, Ân Triển trở về phòng ngồi xuống, cầm đũa gắp đồ ăn nếm thử, đánh gia:
“Lạc phu nhân tính tình không tốt, ngược lại tay nghề nấu ăn rất khá, đến đây nếm thử.”
“…”
Đường Du nhìn hắn vài lần, đi đến ngồi ở bên cạnh hắn, hỏi:
“Tại sao phó tướng của gã không tới?”
Ân Triển nói:
“Trước khi đến ta đã thăm dò sở thích của bọn họ, tên phó tướng kia thích thư pháp, vì đề phòng có khi dùng đến ta sai làm một bản đơn lẻ, gã nhìn thấy thì không muốn đi nữa, người của ta sẽ dụ gã tới một chỗ không người đập một trận, chỉ là không thể tận mắt nhìn thấy, hơi đáng tiếc.”
Đường Du:
“…”
Đường Du ăn vài miếng, nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi, cảm thấy trận đòn đó làm cho cả người cậu vô cùng thoải mái dễ chịu, không nhịn được nở nụ cười.
Từ khi quen biết đến nay, thiếu niên tựa hồđối việc gì cũng không bận tâm, lần đầu tiên Ân Triển thấy cậu vui vẻ như thế, hỏi:
“Thế nào, có phải vui hơn việc chém quách luôn không?”
Đường Du không trả lời, hỏi hắn việc của tiểu nha đầu khi xử lý thế nào, sau đó thấy hắn gọi một thanh niên mặc hắc y đến, người đến lập tức biểu diễn súc cốt công, thân thể chớp mắt nhỏ đi, âm thanhdịu dàng:
“Tiểu nha đầu kia đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi, ôi chao, nhất định là bán ma nhân lợi dụng xong thì ăn luôn.”
Đường Du:
“…”
“Tiểu đệ đệ, ngươi nói xem có phải không?”
Thanh niên đá lông nheo với cậu, Đường Du cùng ánh mắt của hắn ta giao nhau, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nhưng ngay lập tức tỉnh táo, bình tĩnh cúi đầu ăn cơm. Thanh niên thấy nhiếp hồn của mình vô dụng, cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ bụngánh mắt chọn người của tướng quân nhà mìnhquả nhiên không sai, cũng ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Phó tướng quả nhiên bị đánh một trận, bên cạnh còn rơi lệnh bài của thuộc hạ Ân Triển, đây đương nhiên là Ân Triển cố ý sai người để, Lạc tướng quân càng cảm thấy bán ma nhân muốn châm ngòi ly gián, mà phó tướng nghĩ sâu hơn, hơi hoài nghi Ân Triển, cũng phái người theo dõi, âm thầm tìm kiếm chứng cớ.
Thuộc hạ có năng lực dưới trướng của Ân Triển rất nhiều, thấy thế tìm cơ hội đánh người tiếp, sau đó cũng quăng lệnh bài ở đó. Người của phó tướng vẫn luôn theo dõi bọn họ, không thấy có người giữa đường rời đi, lúc này gã mới tin có thể là bán ma nhân làm. Ân Triển nghe được tin tìm đến, nhìn phó tướng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lạnh lùng nói:
“Bán ma nhân thật quá ngông cuồng!”
Đường Du:
“…”
Ân Triển vẻ mặt lạnh băng, nhìn về phía Lạc Tướng quân, dự tính mau chóng xuất binh.
Những ngày gần đây hắn đề ra không ít chủ ý cho Lạc Tướng quân ra, khiến cho quan hệ của Lạc tướng quân cùng phu nhân trở nên tốt hơn, mà trải qua tiếp xúc, Lạc tướng quân cảm thấy Ân Triển tuy rằng có hơi kiêu ngạo, nhưng tính tình không tồi, làm cho gã càng thêm chột dạ, nhưng lại không thể nói rõ mình chỉ muốn bẫy hắn, chỉ có thể nói:
“Ta cảm thấy việc này khá nguy hiểm, hay là đợi thương nghị lần nữa xem.”
Ân Triển nói:
“Không cần, ta tin tưởng người của ta, đánh thắng trận này, đối với cục diện sau đó vô cùng có lợi.”
Lạc Tướng quân thuyết phục không có kết quả, lại nghĩ mình cũng đã chuẩn bị đầy đủ, liền gật đầu. Vương phó tướng nghe thấy rõ ràng, theo Ân Triển đi ra ngoài, hỏi:
“Tướng quân ngươi thật sự muốn làm vậy?”
Ân Triển gật đầu:
“Nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng thật ra có nhiều lợi, ta cùng tiểu đội thứ nhất ra trận.”
Tiểu đội thứ nhất đều là người nòng cốt, mạnh không giống người, Vương phó tướng há há miệng:
“… Cũng không phải không được, nhưng lỡ có sai lầm?”
Ân Triển nói:
“Lạc Tướng quân sẽ tiếp viện, không sao đâu.”
Vương phó tướng thấy hắn đã tính trước mọi việc, đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Đường Du nói:
“Ta cũng muốn đi theo.”
Ân Triển nói:
“Không được, ngươi ngoan ngoãn chờ ở sau, lúc mai phục có thể đi xuống.”
Đường Du lập tức không vui, rút kiếm cùng Ân Triển đánh một trận, kết quả không bất ngờ lại thất bại, đành phải miễn cưỡng nghe lời.
Thời gian vừa nhoáng đã đến ngày tiến công, Ân Triển mang theo năm mươi tên tinh nhuệ, lại chọn thêm vài người khác, đội quân hùng dũng xuất phát. Đường Du chú ý tới có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong tiểu đội thứ nhất, hình như lúc trước đến núi Côn Lôn tiêu diệt Địa ma thú họ cũng có mặt, hiểu được thực lực của họ rất mạnh.
Cậu đi theo bên cạnh Vương phó tướng, ngẩng đầu nhìn kết giới bên ngoài thành Phong Ma, không khỏi hỏi:
“Đó là cái gì?”
“Pháp trận phòng ngự của phương bắc, để phòng ngừa bán ma nhân từ trên không bay đến.”
Vương phó tướng nói:
“Nếu không thì với thuật đằng vân giá vũ, bọn họ đã sớm tiến vào chủ thành, cũng vì có pháp trận này, tên họ Lạc kia mới có thể tùy ý muốn đuổi viện quân thì đuổi.”
Đường Du ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt, đi theo bọn họ đến địa điểm mai phục.
Lạc Tướng quân lo âu thấp thỏm, sợ bọn họ trên đường xảy ra sự cố, mãi đến khi đợi hoài không thấy hình bóng Ân Triển lúc này mới yên tâm, nghĩ thầm chắc là quân cứu viện gã phái đến cứu đi rồi. Gã cùng với phó tướng nhìn nhau, bắt đầu chờ đợi tin tức của bộ hạ,vào lúc này lại nghe tiếng chém giết từ xa truyền đến, bóng dáng của Ân Triển cũng lập tức xuất hiện, phía sau rất nhiều bán ma nhân bám theo.
Lạc Tướng quân:
“…”
Phó tướng:
“…”
Tình huống gì thế này, thật sự dụ được chúng nó đến?!
Bên người Ân Triển chỉ có năm mươi tên tinh nhuệ, còn lại đại bộ phận đều đang trong quá trình đuổi giết bị hắn điều động đi rồi, nhưng bán ma nhân nhận định hắn là chủ tướng, tự nhiên cắn chặt hắn không buông nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giờ phút này nhóm người kia phải đã cùng một chỗ với đám người Lạc Tướng quân phái đến tăng viên, rất an toàn.
Ân Triển giả vờ sợ hãi, cùng tinh nhuệ dẫn bán ma nhân vào sâu trong sơn cốc, sau đó hạ lệnh xoay người, năm mươi tên tinh nhuệ gần như đồng thời phản công, cuộc tấn công khủng bố bất ngờ giết chết phần lớn bán ma nhân.
Lạc Tướng quân:
“…”
Phó tướng:
“…”
Ân Triển xông lên phía trước, hô to:
“Người giết địch ít nhất, buổi tối đãi khách.”
Năm mươi tên tinh nhuệ cười ha ha:
“Được!”
Tiếng nói vừa dứt, công kích của mọi người đột ngột tăng mạnh, lại giết chết thêm một đám, y hệt như cắt rau quả.
Lạc Tướng quân:
“…”
Phó tướng:
“…”
Lạc tướng quân nhìn thấy Vương phó tướng dẫn người đứng lên, cuối cùng cũng hoàn hồn, tinh thần rung động, cũng mang người xông lên. Đường Du được Vương phó tướng bảo hộ ở phía sau, nhìn cảnh tượng trước mắt, nghe thấy mùi máu tươi nồng đậm, dùng sức nắm chặt thanh kiếm, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể không ngừng sôi trào, thậm chí ngay cả đầu ngón tay đều run rẩy hưng phấn.
Vương phó tướng đang muốn dặn thiếu niên đừng rời khỏi gã, nhưng chỉ thấy một bóng đen nhoáng lên, thiếu niên nhanh chóng lao vào chiến trường, khuôn mặt gã biến đổi, vội vàng đuổi theo, nhưng động tác của thiếu niên rất linh hoạt, chẳng mấy chốc gã đã không nhìn thấy bóng người.
Chiến tranh dần dần đếngiai đoạn gay cấn.
Bán ma nhân thấy bị sập bẫy, lập tức muốn rút lui. Bọn người Lạc tướng quân đương nhiên đuổi theo sau, nhưng khi tới cửa khẩu ở sơn cốc đã thấy thi thể chất đầy, chồng chất cao gần ba thước, một thiếu niên đứng ở phía trên, cả người bị máu nhuộm ướt đẫm, đang không ngừng thu gom mạng của đám ma nhân chạy đến.
Lệ khí quấn quanh thân cậu càng khủng bố hơn so với trước, ngay cả người đứng ở phía dưới đều có thể cảm nhận được rõ ràng, Lạc Tướng quân cùng phó tướng đều ngơ ngác nhìn, Vương phó tướng thấy thiếu niên còn muốn đuổi theo bán ma nhân, vội vã xông lên giữ chặt tay cậu:
“Đi thôi, đừng hành động lỗ mãng.”
Đường Dukhông thèm để ýnhìn gã, Vương phó tướng chú ý tới ánh mắt của cậu ánh lên tia đỏ sậm, chỉ nghe thiếu niên nói:
“Ta vất vả lắm mới được chơi thỏa thích, ngươi chọc ta bực mình, coi chừng ta đâm ngươi luôn đó.”
Bộ dạng của cậu hoàn toàn không giống đang nói đùa, Vương phó tướng vô thức buông tay, mãi đến khi thấy thiếu niên xoay người nhảy ra mới tức giận, lại tiếp tục đuổi theo. Lạc Tướng quân cùng phó tướng cũng đều đuổi theo, nhưng có một người nhanh chân hơn bọn họ, chỉ thấy Ân Triển lướt qua bọn họ, phúc chốc đã áp sát thiếu niên.
Đường Du lại giết không ít người, phát hiện phía sau có động tĩnh, trong lòng giận dữ, xoay tay lại vung ra một kiếm. Chiêu thức của cậu rất sắc bén, trong khoảng khắc mọi người thậm chí cảm thấy Ân Triển sẽ bị cậucắt ngang eo, nhưng Ân Triển lại vững vàng giữ chặt cậu.
“Dừng tay.”
Ân Triển rủ mắt nhìn cậu, nghĩ bụng hóa ra cậu nhóc này khó thuần phục hơn hắn nghĩ nhiều.
Đường Du giãy giụa mãi không thoát được, nhìn thấy ánh mắt trầm trọng của Ân Triển, chậm rãi buông lỏng thân thể, cắn răng nói:
“Chẳng vui chút nào.”
Ân Triển nói:
“Đừng phàn nàn, sẽ có lúc cho ngươi tha hồ đánh thỏa thích.”
Đường Du thu hồi kiếm:
“Mong là vậy.”
Trải qua khúc nhạc đệm này, mọi người không tiếp tục truy đuổi quân địch, bắt đầu quét dọn chiến trường. Đường Du vẫn đi theo Ân Triển, máu trên người từng giọt nhỏ xuống, khiến cho tất cả mọi người đều không dám nói chuyện cùng cậu.
Ân Triển quan sát cậu:
“Có bị thương không?”
Đường Du nói:
“Không có.”
Ân Triển gật đầu, không để ý tới ánh mắt những người bên ngoài, dẫn cậu quay trở về.
Trận chiến lần này, bán ma nhân tổn thất nặng nề, mà biểu hiện của Ân Triển cùng quân tinh nhuệ khiến Lạc Tướng quân cùng phó tướng đều khiếp sợ và bội phục, không còn bài xích hắn. Sau khi thương nghị mọi người quyết định thừa thắng xông lên, lần lượt giành lại hai ngôi trấn nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, Ân Triển luôn luôn quan sát thiếu niên bên cạnh, đứa nhỏ này lạnh lùng, khát máu, tính tình không tốt, sở thích lớn nhất hiện nay là giết người, chỉ cần không vui đã muốn làm thịt đối phương, căn bản không có lòng mềm mại, giống như là… thiếu hụt cảm xúc.
Vương phó tướng lại rất lo lắng, hỏi hắn có phải vẫn muốn thu thiếu niên.
Ân Triển nói:
“Càng khó khăn, mới càng đáng giá khiêu chiến.”
Vương phó tướng nhìn vẻ mặt của hắn, đành phải bỏ cuộc.
Ân Triển tiếp tục ở bên cạnh thiếu niên, chẳng bao lâu phát hiện mỗi lần thiếu niên nghe được tiếng Hòa Hòa điểu hót vang, lệ khí trên người đều sẽ giảm bớt, vì thế khi hôm nay hắn vô tình phát hiện được một tổ chim, nên muốn dẫn thiếu nên đến xem, kết quả vừa đến gần thì đúng lúc trông thấy một con chim non rơi xuống, hắn vô cùng hài lòng,xoay người vờ muốn quay trở về
Đường Du hỏi:
“Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
Ân Triển hỏi:
“Hả? Cái gì?”
Đường Du không trả lời, đi lên phía trước mấy bước, thấy trong bụi cỏ có một con chim non. Hòa Hòa điểu nho nhỏ sợ hãi ngẩng đầu nhìn cậu, kêu chiếp chiếp. Đường Du im lặng cùng nó nhìn nhau, một lát sau mới hỏi:
“Đây là con gì?”
Ân Triển đi tới vừa thấy, nói rằng:
“Hòa Hòa điểu, chắc là không cẩn thận rơi xuống, ngươi ôm nó về chỗ cũ đi.”
Đường Du hỏi:
“Tại sao lại là ta?”
“Ta lười động, nếu ngươi không muốn thì cứ vứt đó, đi thôi.”
Ân Triển nói đi là đi, không quan tâm đến bọn họ nữa.
Đường Du như thường lệ đi theo phía sau, được vài bước nghe thấy chim nhỏ lại kêu chiếp chiếp, chợt khựng người, quay trở về đó.Khóe miệng Ân Triển khẽ cong, rồi vội vàng thu lại, nhìn thiếu niên ôm lấy chim nhỏ trèo lên cây, cũng nhảy theo lên đó, ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu chỉ rủ mắt chăm chú nhìn chúng nó, kéo tay cậu qua để lên người chúng nó.
“Ngươi sờ lông nó này, có mềm không?”
Từ sau khi tỉnh lại Đường Du chưa từng đụng qua con vật nho nhỏ mềm mại như thế, cậu cảm nhận ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, im lặng không mở miệng.Tiểu Hòa Hòa điểu vô cùng cảm ơn cậu, cọ cọ ngón tay của cậu, Đường Du im lặng một lát, bắt đầu vuốt ve, Ân Triển hỏi:
“Thích không?”
Đường Du ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên chạm đến ánh mắt ôn hòa của hắn, rốt cục nói:
“Ừ.”
Bắt đầu từ hôm đó, Ân Triển lại dùng nhiều cách để thiếu niên dần dần tiếp xúc với những sự vật mềm mại, đi đến đâu cũng mang cậu theo bên cạnh, kiên nhẫn dạy cho cậu rất nhiều thứ, khí tức của thiếu niên ngày càng trở nên bình tĩnh hơn.
Vương phó tướng thấy tướng quân nhà mình dốc hết tâm trí dạy dỗ thiếu niên, bắt đầu nghi ngờ hắn có ý đồ với người ta, nhịn không được tò mò hỏi.
Ân Triển nhướng mắt nhìn gã:
“Nghĩ cái gì thế, cậu ấy vẫn còn nhỏ.”
Vương phó tướng bụng nghĩ ừ nhỉ, hơn nữa tuy rằng thiếu niên có chút thay đổi, nhưng vẫn còn nóng nảy, vẫn cần dạy dỗ nhiều hơn.
Từng ngày trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng đẩy bán ma nhân vào bước đường cùng, mọi việc thuận lợi, chờ đến lúc kết giới sửa chữa xong bọn họ có thể quay về. Hôm nay khi Đường Du vừa định ngủ trưa đột nhiên cảm thấy trong ngực đau nhói, không chút nghĩ ngợi chạy vụt ra ngoài, vội vã nói với Vương phó tướng mình có việc, nhanh chóng ra khỏi trấn nhỏ, tiếp theo đó hóa ra nguyên hình bay thẳng đến núi Côn Lôn.
Còn chưa lên đến nơi đã thấy đỉnh đầu giăng đầy mây đen, sấm vang chớp giật, cuồng phong quấn lấy cây cối, không ngừng rung chuyển.
Phía sau vang lên tiếng thét dài chấn động màng tai, cậu không cần quay đầu lại cũng biết là đại ca cậu, cậu không để ý tới, theo dõi chặt chẽ mặt đất nơi xa xa, chỉ thấy cha mẹ hóa thành hình người, trên người đã bị thương rất nặng, cả hai sớm đã hôn mê, phụ thân ôm chặt mẫu thân vào lòng, đôi mắt khép kín, trên vảy tràn đầy miệng vết thương rợn người.
Mây đen cuồn cuộn vần vũ, sắp giáng xuống những cơn sétthịnh nộ, vẻ mặt Đường Du khẽ thay đổi, nhanh chóng lao tới phía trước, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đúng lúc chặn được tia sét kia, chỉ nghe bên tai ầm ầm nổ vang, cậu ngay lập tức phun ra một ngụm máu, ngã khuỵu xuống.
Nhạc Chính Tiêu đến chậm một bước, mắt mở trừng trừng nhìn đệ đệ xông qua đó, con ngươi co rút:
“Tiểu Hoằng ——!”
Đó là đạo lôi kiếp cuối cùng, Đường Du hoàn toàn hôn mê, Nhạc Chính Tiêu vội vàng đỡ lấy cậu, đáp xuống bên cạnh cha mẹ, nhìn cha mẹ chỉ còn nửa hơi thở, cảm giác bầu trời như muốn sụp đổ.
Ân Triển biết được thiếu niên biến mất, sợ xảy ra chuyện, nhưng hắn còn phải đánh trận, chỉ có thể phái thủ hạ tìm kiếm, nhưng cũng không có được kết quả gì, hắn nheo mắt, nghĩ thầm lần sau gặp mặt nhất định phải đánh cho người nào đó một trận.
Chiến tranh phương bắc diễn ra rất thuận lợi, cuối cùng hắn cũng được trở về, tin tức đầu tiên nghe được là Bạch Trạch trong lúc trọng thương lại đụng phải thiên kiếp, không biết tung tích, có thể đã ngã xuống, ngay cả thi thể đều không lưu lại. Trong đầu của hắn bỗng nhiên hiện lên hình ảnh tiểu Bạch Trạch, hắn đến đó tìm hiểu, phát hiện toàn bộ Minh Trạch cung đều trống rỗng, hắn đoán chắc nó được bằng hữu của Bạch Trạch thu dưỡng rồi, bèn trở về Minh giới tiếp tục dẹp loạn.
Khi Đường Du tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong Du Li chi cảnh.
Nhạc Chính Tiêu thấy thế đến gần:
“Cảm giác thế nào?”
Đường Du muốn ngồi dậy, nhưng cảm thấy cả người không có một chút sức, yếu xìu hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Nhạc Chính Tiêu kiên nhẫn giải thích rằng cậu đã chắn một đạo thiên kiếp cuối cùng, bị thương rất nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng.
Đường Du hỏi:
“Cần tĩnh dưỡng bao lâu?”
“Trong vòng ba đến năm năm ngươi đừng mong xuống giường.”
Nhạc Chính Tiêu nói:
“Còn hên ngươi là Long, nếu như đổi thành người khác chắc đã sớm hồn phi phách tán.”
Đường Du lại hỏi:
“Cha mẹ đâu?”
Nhạc Chính Tiêu im lặng một lát:
“Bọn họ cũng đang dưỡng thương, cần thời gian khá lâu. “
Hắn chợt khựng lại, không muốn tiếp tục đề tài này, nói:
“An Quân cũng đã đến đây, nàng phụ trách chăm sóc ngươi, còn nữa, Tư Nam-bạn chơi hồi nhỏ của ngươicũng từng đến tìm người, ngươi còn nhớ y không?”
Đường Du ừ một tiếng.
“Lúc đó ngươi vừa mới đi tòng quân, ta vẽ cho y một bức chân dung của ngươi sau khi biến hóa.”
Nhạc Chính Tiêu hỏi:
“Y không đến tìm ngươi à?”
Đường Du trầm mặc một chút:
“Ngươi vẽ một tấm ta xem thử.”
Nhạc Chính Tiêu bảo cậu chờ, đi đến thư phòng vội vàng vẽ một bức, cầm đến cho cậu xem.
Đường Du nói:
“… Y có thể tìm được ta mới là lạ, ngươi đi nói cho y biết ta đã trở về.”
“Y biết ngươi trở lại rồi.”
Nhạc Chính Tiêu nói:
“Lúc ngươi hôn mê y có đến thăm ngươi, nhưng sau đó y có việc, bị gọi quay về Thiên giới, y có nói sau này lại đến tìm ngươi.”
Đường Du gật đầu.
Nhạc Chính Tiêu tò mò quan sát cậu, phát hiện trên người đệ đệ nhà hắn lệ khí giảm đi rất nhiều, khen:
“Ngươi trông tốt hơn trước rồi đó, xem ra cho ngươi đi tòng quân là quyết định chính xác.”
Trong đầu Đường Du lóe lên hình bóng của Ân Triển, im lặng hồi lâu mới hỏi:
“Có tin của Ân Triển không?”
Nhạc Chính Tiêu lắc đầu:
“Có gì không?”
“… Không có việc gì.”
Đường Du nói:
“Ta hỏi chơi thôi.”
Nhạc Chính Tiêu bảo cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, đắp chăn cho cậu.
Du Li chi cảnh nằm ở vị trí đặc biệt, không nghe được tiếng hót của Hòa Hòa điểu, Đường Du ở đó một năm, cảm giác đã có thể làm vài động tác đơn giản, bèn mua một ngôi nhà trong thành, dọn đến nơi đó. An Quân cũng muốn đi theo, nhưng vết thương của cha mẹ càng nghiêm trọng hơn, nên cậu dặn dò nàng chăm sóc mẫu thân, dẫn theo mấy người đại ca cho rời đi.
Mỗi khi trời sập tối, cậu sẽ ngồi ở trong viện lắng tai nghe tiếng chim hót vang khắp nơi, từng tiếng từng tiếng nối tiếp nhau, tựa như khúc nhạc cầu hồn.
Người hầu phát hiện tiểu thiếu gia nhà mình tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với chiến sự, nên sẽ thường xuyên vì cậu hỏi thăm một ít tin tức về, trở về kể lại cho cậu nghe, lâu ngày, gã lại phát hiện thật ra tiểu thiếu gia chỉ cảm thấy hứng thú với đội quân của Ân Triển, từ đó về sau chỉ chọn kể những chuyện về bọn họ.
Đường Du lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp một tiếng.
Thời gian ba năm thoáng chốc trôi qua, cuối cùng vết thương của Đường Du cũng khá hơn phân nửa, chuyện đầu tiên là đến tìm đại ca xin đan dược, Nhạc Chính Tiêu nói:
“Ta có mấy viên đó thôi, cho ngươi hết rồi.”
Đường Du hỏi:
“Không còn nữa?”
“Phải có thời gian. “
Nhạc Chính Tiêu hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”
Đường Du không trả lời, im lặng xoay người bỏ đi.
Cậu nghe được tin tức là mấy ngày sắp tới Ân Triển sẽ đi ngang qua nơi này, nhưng không có đan dược, Ân Triển sẽ không nhận ra cậu, nếu như cậu nói thật, Ân Triển có đồng ý mang theo người của tộc ác long đi không?
Cậu chậm rãi đi vào trong thành, bên tai nghe được tiếng chim kêu, nhìn về gốc cây đằng xa, đi đến đó ngẩng đầu xem, phát hiện phía trên có một tổ chim, một vài con Hòa Hòa điểu chen chúc cùng nhau, kêu vang chiếp chiếp.
Cậu đột nhiên ngẩn người.
Lúc này Ân Triển dẫn người đi ngang qua, chỉ thấy hoa bỉ ngạn bên cạnh nở rộ, uốn lượn quanh co khúc khuỷu, không thấy bờ bến, trong lơ đãng hắn nhìn thấy bóng người, bỗng nhiên dừng lại:
“Đó là ai thế?”
Người bên cạnh nói:
“Hồi Ngũ gia, đó là Hoằng thiếu gia.”
Ân Triển hỏi:
“Hoằng thiếu gia là…?”
Người bên cạnh nói:
“Cậu ấy họ Nhạc Chính, tên một chữ một Hoằng, chúng tôi đều gọi cậu ấy là Hoằng thiếu gia.”
Đường Du như cảm giác được, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt bất chợt cùng Ân Triển giao nhau. Ân Triển hô hấp chợt ngừng, phất tay ra hiệu những người phía sau đi trước. Đường Du đang không biết nên làm gì, đã thấy hắn không chớp mắt theo dõi mình, bước từng bước, xuyên qua biển hoa nở rộ khắp đồng ruộng đồi núi, đi đến trước mặt cậu.
—— Ân Triển.
Đường Du giật mình mở mắt ra, cảm thấy thân thể đang lơ lửng trên không, một lát sau mới ý thức được mình đang ở trong trận pháp, cậu chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, ngay sau đó bỗng cảm thấy thấy hoa mắt, kế đó bị một lực kéo rơi mạnh xuống đất.
Cậu đứng lên, phát hiện đây là một hành lang sáng ngời, đại loại giống như trong ktv, tự hỏi vài giây đoán mình chắc là bị trận pháp ném ra ngoài rồi.
Cho nên… Đây là thành phố nào?
Sáng sớm ngày hôm sau, Ân Triển đem bản kế hoạch nộp lên.
Lạc tướng quân nhìn qua một lần, thấy không khác với bọn họ đề cập, chỉ là tiểu đội được phái đi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Tinh nhuệ”, gã nhớ tới đội ngũ được miêu tả là “Quỷ thần khó chặn” trong truyền thuyết, cảm thấy đều là từ ngữ khoa trương, cũng không xem trọng bọn họ, thoải mái đồng ý, không có ý kiến.
Vì thế Ân Triển nghiêm túc quyết định ngày tấn công với bọn họ, sau đó lấy cớ “Ăn mừng thành công” mời bọn họ ăn cơm.
Còn ăn mừng nữa chứ, ngươi không bị dọa tè ra quần là tốt rồi!
Lạc Tướng quân cùng phó tướng đồng thời nghĩ trong lòng, Lạc tướng quân thấy Ân Triển ngu xuẩn như thế, càng càm thấy quyết định đuổi bọn họ đi của gã là đúng, miễn cưỡng đồng ý, mà gã đã đồng ý, đương nhiên phó tướng của gã cũng đồng ý.
“Tốt, vậy hẹn tối nay.”
Ân Triển nhận lại bản kế hoạch, trở về dặn dò phòng bếp chuẩn bị cơm ngon rượu thơm.
Đường Du vẫn không thể hiểu được, lạnh nhạt quan sát hắn.
Ân Triển bị cậu dùng ánh mắt này nhìn suốt cả ngày, cuối cùng trước khi ăn cơm mới giải thích một câu:
“Cho dù là kẻ nào đều có nhược điểm, chỉ cần ngươi biết được thì có thể tìm ra biện pháp đối phó, Lạc Tướng quân có hai điểm yếu, thứ nhất chính là thích rượu, thứ hai chính là sợ vợ, gã yêu thích cô nương dịu dàng, đáng tiếc cuối cùng thú về lại là cọp mẹ.”
Đường Du vẫn cảm thấy giết luôn mới thoải mái, hỏi:
“Cho nên?”
“Sợ vợ là một chuyện tốt, ta nghĩ cách gạt lão bà của gã đến, nghe nói tính tình của tẩu tử khá là nóng nảy.”
Ân Triển cười cười:
“Chút nữa ngươi nhìn cho kỹ, đánh người không cần thiết tự mình ra tay.”
Đường Du muốn hỏi rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, lại nghe người báo Lạc Tướng quân đã đến, đành phải đem lời nuốt vào bụng, nhìn theo người nọ đi đến đại sảnh, kế đó nghe nói phó tướng có việc không thể tới. Ân Triển cũng không để ý, mời gã ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa. Có mấy người thị nữ quỳ bên cạnh, thường xuyên rót rượu cho bọn họ.
Lạc Tướng quân chóp mũi khẽ hít hà:
“Rượu ngon!”
“Tướng quân đúng là biết hàng.”
Ân Triển khen một câu lấy lòng, giải thích rằng rượu này là hắn sai người mang đến từ chủ thành, rất nổi tiếng ở nơi đó, giá cả cũng rất cao.
Lạc Tướng quân đột nhiên lóe lên hình ảnh mấy kẻ nhà giàu ngợp trong vàng son, trên mặt có chút không vui, nhưng cũng sẽ không so đo với rượu, thế nên dự định uống nhiều thêm mấy chén. Thị nữ ngoan ngoãn vâng lời, thấy gã tửu lượng tốt, tò mò mà đánh giá gã. Ánh mắt của Lạc Tướng quân và nàng giao nhau, bỗng nhiên trong lòng nóng lên, không chút nghĩ ngợi kéo người ôm vào trong lòng, cùng lúc đó chỉ nghe một tiếng gầm lên từ ngoài truyền vào:
“Họ Lạc kia, ngươi đang làm gì đó?!”
Lạc tướng quân hoảng hốt giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong chớp mắt nữ nhân ngoài cửa đã lao đến nắm áo gã kéo lên, giơ tay tát vào mặt gã, vang lên tiếng chát giòn giã.
Đường Du:
“…”
Nữ nhân động tác liên tục không ngừng, tát chát chát chát luân phiên hai bên má. Đường Du thấy Lạc tướng quân đường đường nam nhân cao tám thước lại bị một nữ nhân đè ra đánh, lại nghĩ đến dáng vẻ khinh người khác của gã lúc thường, thì cảm thấy hình ảnh này thật sự rất kích thích, không nhịn được phì cười, ngay sau đó bị Ân Triển ôm vào trong lòng.
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai:
“Ngươi nhịn cười cho ta.”
Đường Du nghiêng đầu nhìn, thấy Ân Triển đã đứng lên rồi, nói xong liền ném cậu qua một bên nhảy vào căn gián. Bọn Vương phó tướng đã vào ngăn cản từ ban nãy, nhưng nữ nhân quá hung hãn, Ân Triển không giữ được, ngược lại bị nàng đẩy ra, đụng vào Vương phó tướng phía sau, hai người đồng loạt lui về sau, nữ nhân không bị bó buộc, lại lao lên tát thêm mấy cái.
Đường Du:
“…”
Tình huống sau đó rối tung lộn xộn, Lạc tướng quân bị đánh bỏ chạy trối chết, nước canh trên người giàn giụa, nhưng lão bà đã ra lệnh, gã không dám chạy ra bên ngoài —— huống hồ chạy ra ngoài sẽ càng mất mặt —— chỉ có thể không ngừng nói là hiểu lầm. Ân Triển cùng Vương phó tướng cũng nói là hiểu lầm, tốn nửa ngày mới khuyên nhủ được nữ nhân.
Nữ nhân nổi giận nói:
“Có gì mà hiểu lầm? Ta tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả à?!”
Lạc Tướng quân há há miệng, hoàn toàn không biết phải nói gì, bởi vìtừ đầu đến cuối gã đều rất tỉnh táo. Nữ nhân lập tức cao giọng:
“Như thế nào, không nói được đúng không!”
Lạc Tướng quân phản ứng đầu tiên muốn chạy, Ân Triển đã vội mở miệng:
“Tẩu tử, ngươi bình tĩnh một chút, đừng dọa nhóc con.”
Nữ nhân quét mắt nhìn, thấy hắn ôm một thiếu niên, bả vai của thiếu niên đang run rẩy, đành phải hòa hoãn lại, Lạc Tướng quân hai má cũng nhẹ nhõm, trong lòng thở một hơi.
Sự thật là Ân Triển thấy thiếu niên không biết che dấu cảm xúc, sợ người nào đó cười lộ liễu quá, chỉ có thể đi qua chuyển người khóa vào trong lòng, lúc này hắn giả vờ an ủi vỗ vềbả vai của thiếu niên. Đường Du ngửi được hơi thở quen thuộc, phảng phất nhớ lại cảm giác năm đó,nên không đẩy ra hắn.
Ân Triển nghĩ bụng cậu như vậy thoạt nhìn ngoan ngoãn, rất hài lòng, nhìn về phía nữ nhân:
“Tẩu tử, thật sự là hiểu lầm…”
Lời còn chưa dứt, nữ nhân đã lạnh lùng ngắt lời hắn:
“Được, ngươi nói coi là chuyện gì xảy ra, nếu để ta phát hiện chỗ nào không đúng, ta đánh ngươi luôn.”
Ân Triển do dự tính toán, thấy đôi mắt Lạc Tướng quân trông mong nhìn hắn, bèn nghiêm túc nói cho nữ nhân là cô nương kia bỗng nhiên nghiêng ngả, Lạc tướng quân mới vội đỡ lấy nàng ta, hắn suy đoán:
“Có thể nàng ta nhìn thấy tẩu tử sắp vào cửa, liền cố ý diễn một màn này, muốn được nạp làm thiếp?”
Lạc Tướng quân:
“…”
Nữ nhân nhìn chung quanh, phát hiện tiểu cô nương đã chạy, mới nói:
“Bây giờ các ngươi tìm nàng ta đến đây, ta giáp mặt hỏi!”
Lạc Tướng quân trong lòng run lên, Ân Triển nhất thời khó xử, thấy nữ nhân tức giận nhìn mình, đành phải nhận mệnh đi ra ngoài tìm người, một lát sau mang theo một tiểu cô nương vào cửa, người sau về đến đã xội quỳ xuống đất, khóc lóc nói là ngưỡng mộ Lạc tướng quân từ lâu, nên mới chủ động bày tỏ tâm tình.
Lạc Tướng quân:
“…”
Nữ nhân tuy rằng thích đánh nam nhân, nhưng không đánh nữ nhân, mắng mấy câu chua ngoarồi đuổi nàng ta đi, sau đó nhìn về Lạc tướng quân. Lạc Tướng quân mang khuôn mặt bị đánh sưng đỏ bừng, vẻ mặt cứng ngắc, hoảng hốt sợ hãi nhìn nàng.
Ân Triển nói xen vào:
“Tẩu tử, ngươi thật sự hiểu lầm đại ca rồi, lúc trước khi tiểu cô nương còn ngồi ở đây, đại ca có nói nàng ta không bằng một phần vạn của ngươi đâu.”
Nữ nhân nhớ tới hành động lỗ mãng của nàng lúc nãy, hai má ửng hồng, chột dạ nhìn trượng phu:
“Ta… Ta nghe nói viện quân của các ngươi đã đến, lập tức muốn xuất binh, nên nhịn không được tới thăm ngươi… Ngươi có đau không?”
Nàng nói xong lấy khăn tay ra, lau lau khóe miệng đang chảy máu của gã.
Lạc tướng quân được săn sóc mà hoảng sợ, khiếp đảm ngồi yên, cho đến khi nàng nói vào phòng bếp làm vài món ăn cho bọn họ mới ngẩn ngơ nhìn qua Ân Triển:
“… Chuyện gì xảy ra?”
Ân Triển liếc gã một cái, kéo cho gã coi cánh tay quấn vải trắng, chỉ thấy trên đó vẫn còn chảy máu, hắn bất đắc dĩ nói:
“Tiểu nha đầu kia tính tình rất tệ, ta bảo nàng thừa nhận chủ động câu dẫn ngươi, thiếu chút nữa nàng đâm ta rồi, ta phải năn nỉ dỗ dành một hồi nàng ta mới đồng ý.”
Tạm dừng một chút, hắn tử tế khuyên nhủ:
“Đại ca, ta cũng thông cảm cho ngươi, nhưng mà mấy chuyện này… Về sau vẫn nên chú ý một chút.”
Lạc Tướng quân nói:
“… Ta thật sự không là có ý đó.”
Ân Triển kinh ngạc:
“Lẽ nào thật sự là hiểu lầm? Ngươi không có ý đồ đó?”
Lạc Tướng quân im lặng, kỳ thật gã cũng hơi động lòng, nhưng chỉ có một chút thôi sao có thể khiến gã mất khống chế được.Cả người gã mông lung, nhớ lại sự việc xảy ra, nhưng không tài hiểu mình bị hạ dược thế nào, một lúc lâu mới chần chờ nói:
“Hay là trên người nàng có cái gì?”
Ân Triển hỏi:
“Nhưng nếu như là nàng cố ý, sao sau đó lại đồng ý giúp đỡ?”
Điều này thì… Lạc Tướng quân lại im lặng.
Ân Triển nói:
“Có điều tẩu tử tới cũng đúng lúc thật.”
Lạc Tướng quân đáy lòng lạnh run, bắt đầu tự hỏi đây có phải là âm mưu không, nhưng thường ngày đều là phó tướng giúp gã phân tích, lúc này phó tướng không ở bên cạnh, gã nghĩ hoài cũng lý không ra manh mối. Ân Triển muốn chính là hiệu quả này, cố ý dẫn dắt vài câu, Lạc Tướng quân rất nhanh nheo mắt nói:
“Ta nhớ ra rồi, Ma tộc có một chiêu gọi là nhiếp hồn.”
“Ý của tướng quân là tiểu nha đầu kia trúng nhiếp hồn? Là bán ma nhân làm?”
Ân Triển nói:
“Vậy bọn hắn cố ý chọn hôm nay ra tay, chẳng lẽ là muốn chúng ta đánh nhau?”
“Có thể lắm. “
Lạc Tướng quân nói:
“Châm ngòi ly gián.”
Đường Du:
“…”
Thế là Ân Triển ra vẻ nghiêm túc cùng gã phân tích, đem bát nước bẩn hắt cho bán ma nhân, cuối cùng còn quan tâm hỏi thăm sao hôm nay phó tướng không đến.Lạc tướng quân nghe hắn nhắc tới, càng sâu sắc cảm nhận đây là một âm mưu, bật người chạy ra ngoài, lúc này Lạc phu nhân vừa bưng đồ ăn đến, thấy thế bèn dò hỏi nguyên do, sau đó cũng muốn đi theo.
Ân Triển vội đuổi theo họ, nói cho bọn họ biết hắn sẽ giam tiểu nha đầu lại, chờ bọn họ trở về thẩm vấn, sau đó lấy ra một chai linh dược đưa cho Lạc tướng quân, bảo gã bôi lên rồi hãy đi, nhân tiện lại ở trước mặt Lạc phu nhân khen ngợi mấy câu, khiến cho Lạc phu nhân càng thêm chột dạ, khó được ở trước mặt Lạc Tướng quân tỏ ra yếu thế.
Lạc Tướng quân nhìn Ân Triển vô cùng cảm kích, vội vàng bỏ đi.
Đường Du:
“…”
Bọn Vương phó tướng đã dọn dẹp đại sảnh sạch sẽ, Ân Triển trở về phòng ngồi xuống, cầm đũa gắp đồ ăn nếm thử, đánh gia:
“Lạc phu nhân tính tình không tốt, ngược lại tay nghề nấu ăn rất khá, đến đây nếm thử.”
“…”
Đường Du nhìn hắn vài lần, đi đến ngồi ở bên cạnh hắn, hỏi:
“Tại sao phó tướng của gã không tới?”
Ân Triển nói:
“Trước khi đến ta đã thăm dò sở thích của bọn họ, tên phó tướng kia thích thư pháp, vì đề phòng có khi dùng đến ta sai làm một bản đơn lẻ, gã nhìn thấy thì không muốn đi nữa, người của ta sẽ dụ gã tới một chỗ không người đập một trận, chỉ là không thể tận mắt nhìn thấy, hơi đáng tiếc.”
Đường Du:
“…”
Đường Du ăn vài miếng, nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi, cảm thấy trận đòn đó làm cho cả người cậu vô cùng thoải mái dễ chịu, không nhịn được nở nụ cười.
Từ khi quen biết đến nay, thiếu niên tựa hồđối việc gì cũng không bận tâm, lần đầu tiên Ân Triển thấy cậu vui vẻ như thế, hỏi:
“Thế nào, có phải vui hơn việc chém quách luôn không?”
Đường Du không trả lời, hỏi hắn việc của tiểu nha đầu khi xử lý thế nào, sau đó thấy hắn gọi một thanh niên mặc hắc y đến, người đến lập tức biểu diễn súc cốt công, thân thể chớp mắt nhỏ đi, âm thanhdịu dàng:
“Tiểu nha đầu kia đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi, ôi chao, nhất định là bán ma nhân lợi dụng xong thì ăn luôn.”
Đường Du:
“…”
“Tiểu đệ đệ, ngươi nói xem có phải không?”
Thanh niên đá lông nheo với cậu, Đường Du cùng ánh mắt của hắn ta giao nhau, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nhưng ngay lập tức tỉnh táo, bình tĩnh cúi đầu ăn cơm. Thanh niên thấy nhiếp hồn của mình vô dụng, cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ bụngánh mắt chọn người của tướng quân nhà mìnhquả nhiên không sai, cũng ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Phó tướng quả nhiên bị đánh một trận, bên cạnh còn rơi lệnh bài của thuộc hạ Ân Triển, đây đương nhiên là Ân Triển cố ý sai người để, Lạc tướng quân càng cảm thấy bán ma nhân muốn châm ngòi ly gián, mà phó tướng nghĩ sâu hơn, hơi hoài nghi Ân Triển, cũng phái người theo dõi, âm thầm tìm kiếm chứng cớ.
Thuộc hạ có năng lực dưới trướng của Ân Triển rất nhiều, thấy thế tìm cơ hội đánh người tiếp, sau đó cũng quăng lệnh bài ở đó. Người của phó tướng vẫn luôn theo dõi bọn họ, không thấy có người giữa đường rời đi, lúc này gã mới tin có thể là bán ma nhân làm. Ân Triển nghe được tin tìm đến, nhìn phó tướng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lạnh lùng nói:
“Bán ma nhân thật quá ngông cuồng!”
Đường Du:
“…”
Ân Triển vẻ mặt lạnh băng, nhìn về phía Lạc Tướng quân, dự tính mau chóng xuất binh.
Những ngày gần đây hắn đề ra không ít chủ ý cho Lạc Tướng quân ra, khiến cho quan hệ của Lạc tướng quân cùng phu nhân trở nên tốt hơn, mà trải qua tiếp xúc, Lạc tướng quân cảm thấy Ân Triển tuy rằng có hơi kiêu ngạo, nhưng tính tình không tồi, làm cho gã càng thêm chột dạ, nhưng lại không thể nói rõ mình chỉ muốn bẫy hắn, chỉ có thể nói:
“Ta cảm thấy việc này khá nguy hiểm, hay là đợi thương nghị lần nữa xem.”
Ân Triển nói:
“Không cần, ta tin tưởng người của ta, đánh thắng trận này, đối với cục diện sau đó vô cùng có lợi.”
Lạc Tướng quân thuyết phục không có kết quả, lại nghĩ mình cũng đã chuẩn bị đầy đủ, liền gật đầu. Vương phó tướng nghe thấy rõ ràng, theo Ân Triển đi ra ngoài, hỏi:
“Tướng quân ngươi thật sự muốn làm vậy?”
Ân Triển gật đầu:
“Nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng thật ra có nhiều lợi, ta cùng tiểu đội thứ nhất ra trận.”
Tiểu đội thứ nhất đều là người nòng cốt, mạnh không giống người, Vương phó tướng há há miệng:
“… Cũng không phải không được, nhưng lỡ có sai lầm?”
Ân Triển nói:
“Lạc Tướng quân sẽ tiếp viện, không sao đâu.”
Vương phó tướng thấy hắn đã tính trước mọi việc, đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Đường Du nói:
“Ta cũng muốn đi theo.”
Ân Triển nói:
“Không được, ngươi ngoan ngoãn chờ ở sau, lúc mai phục có thể đi xuống.”
Đường Du lập tức không vui, rút kiếm cùng Ân Triển đánh một trận, kết quả không bất ngờ lại thất bại, đành phải miễn cưỡng nghe lời.
Thời gian vừa nhoáng đã đến ngày tiến công, Ân Triển mang theo năm mươi tên tinh nhuệ, lại chọn thêm vài người khác, đội quân hùng dũng xuất phát. Đường Du chú ý tới có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong tiểu đội thứ nhất, hình như lúc trước đến núi Côn Lôn tiêu diệt Địa ma thú họ cũng có mặt, hiểu được thực lực của họ rất mạnh.
Cậu đi theo bên cạnh Vương phó tướng, ngẩng đầu nhìn kết giới bên ngoài thành Phong Ma, không khỏi hỏi:
“Đó là cái gì?”
“Pháp trận phòng ngự của phương bắc, để phòng ngừa bán ma nhân từ trên không bay đến.”
Vương phó tướng nói:
“Nếu không thì với thuật đằng vân giá vũ, bọn họ đã sớm tiến vào chủ thành, cũng vì có pháp trận này, tên họ Lạc kia mới có thể tùy ý muốn đuổi viện quân thì đuổi.”
Đường Du ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt, đi theo bọn họ đến địa điểm mai phục.
Lạc Tướng quân lo âu thấp thỏm, sợ bọn họ trên đường xảy ra sự cố, mãi đến khi đợi hoài không thấy hình bóng Ân Triển lúc này mới yên tâm, nghĩ thầm chắc là quân cứu viện gã phái đến cứu đi rồi. Gã cùng với phó tướng nhìn nhau, bắt đầu chờ đợi tin tức của bộ hạ,vào lúc này lại nghe tiếng chém giết từ xa truyền đến, bóng dáng của Ân Triển cũng lập tức xuất hiện, phía sau rất nhiều bán ma nhân bám theo.
Lạc Tướng quân:
“…”
Phó tướng:
“…”
Tình huống gì thế này, thật sự dụ được chúng nó đến?!
Bên người Ân Triển chỉ có năm mươi tên tinh nhuệ, còn lại đại bộ phận đều đang trong quá trình đuổi giết bị hắn điều động đi rồi, nhưng bán ma nhân nhận định hắn là chủ tướng, tự nhiên cắn chặt hắn không buông nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giờ phút này nhóm người kia phải đã cùng một chỗ với đám người Lạc Tướng quân phái đến tăng viên, rất an toàn.
Ân Triển giả vờ sợ hãi, cùng tinh nhuệ dẫn bán ma nhân vào sâu trong sơn cốc, sau đó hạ lệnh xoay người, năm mươi tên tinh nhuệ gần như đồng thời phản công, cuộc tấn công khủng bố bất ngờ giết chết phần lớn bán ma nhân.
Lạc Tướng quân:
“…”
Phó tướng:
“…”
Ân Triển xông lên phía trước, hô to:
“Người giết địch ít nhất, buổi tối đãi khách.”
Năm mươi tên tinh nhuệ cười ha ha:
“Được!”
Tiếng nói vừa dứt, công kích của mọi người đột ngột tăng mạnh, lại giết chết thêm một đám, y hệt như cắt rau quả.
Lạc Tướng quân:
“…”
Phó tướng:
“…”
Lạc tướng quân nhìn thấy Vương phó tướng dẫn người đứng lên, cuối cùng cũng hoàn hồn, tinh thần rung động, cũng mang người xông lên. Đường Du được Vương phó tướng bảo hộ ở phía sau, nhìn cảnh tượng trước mắt, nghe thấy mùi máu tươi nồng đậm, dùng sức nắm chặt thanh kiếm, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể không ngừng sôi trào, thậm chí ngay cả đầu ngón tay đều run rẩy hưng phấn.
Vương phó tướng đang muốn dặn thiếu niên đừng rời khỏi gã, nhưng chỉ thấy một bóng đen nhoáng lên, thiếu niên nhanh chóng lao vào chiến trường, khuôn mặt gã biến đổi, vội vàng đuổi theo, nhưng động tác của thiếu niên rất linh hoạt, chẳng mấy chốc gã đã không nhìn thấy bóng người.
Chiến tranh dần dần đếngiai đoạn gay cấn.
Bán ma nhân thấy bị sập bẫy, lập tức muốn rút lui. Bọn người Lạc tướng quân đương nhiên đuổi theo sau, nhưng khi tới cửa khẩu ở sơn cốc đã thấy thi thể chất đầy, chồng chất cao gần ba thước, một thiếu niên đứng ở phía trên, cả người bị máu nhuộm ướt đẫm, đang không ngừng thu gom mạng của đám ma nhân chạy đến.
Lệ khí quấn quanh thân cậu càng khủng bố hơn so với trước, ngay cả người đứng ở phía dưới đều có thể cảm nhận được rõ ràng, Lạc Tướng quân cùng phó tướng đều ngơ ngác nhìn, Vương phó tướng thấy thiếu niên còn muốn đuổi theo bán ma nhân, vội vã xông lên giữ chặt tay cậu:
“Đi thôi, đừng hành động lỗ mãng.”
Đường Dukhông thèm để ýnhìn gã, Vương phó tướng chú ý tới ánh mắt của cậu ánh lên tia đỏ sậm, chỉ nghe thiếu niên nói:
“Ta vất vả lắm mới được chơi thỏa thích, ngươi chọc ta bực mình, coi chừng ta đâm ngươi luôn đó.”
Bộ dạng của cậu hoàn toàn không giống đang nói đùa, Vương phó tướng vô thức buông tay, mãi đến khi thấy thiếu niên xoay người nhảy ra mới tức giận, lại tiếp tục đuổi theo. Lạc Tướng quân cùng phó tướng cũng đều đuổi theo, nhưng có một người nhanh chân hơn bọn họ, chỉ thấy Ân Triển lướt qua bọn họ, phúc chốc đã áp sát thiếu niên.
Đường Du lại giết không ít người, phát hiện phía sau có động tĩnh, trong lòng giận dữ, xoay tay lại vung ra một kiếm. Chiêu thức của cậu rất sắc bén, trong khoảng khắc mọi người thậm chí cảm thấy Ân Triển sẽ bị cậucắt ngang eo, nhưng Ân Triển lại vững vàng giữ chặt cậu.
“Dừng tay.”
Ân Triển rủ mắt nhìn cậu, nghĩ bụng hóa ra cậu nhóc này khó thuần phục hơn hắn nghĩ nhiều.
Đường Du giãy giụa mãi không thoát được, nhìn thấy ánh mắt trầm trọng của Ân Triển, chậm rãi buông lỏng thân thể, cắn răng nói:
“Chẳng vui chút nào.”
Ân Triển nói:
“Đừng phàn nàn, sẽ có lúc cho ngươi tha hồ đánh thỏa thích.”
Đường Du thu hồi kiếm:
“Mong là vậy.”
Trải qua khúc nhạc đệm này, mọi người không tiếp tục truy đuổi quân địch, bắt đầu quét dọn chiến trường. Đường Du vẫn đi theo Ân Triển, máu trên người từng giọt nhỏ xuống, khiến cho tất cả mọi người đều không dám nói chuyện cùng cậu.
Ân Triển quan sát cậu:
“Có bị thương không?”
Đường Du nói:
“Không có.”
Ân Triển gật đầu, không để ý tới ánh mắt những người bên ngoài, dẫn cậu quay trở về.
Trận chiến lần này, bán ma nhân tổn thất nặng nề, mà biểu hiện của Ân Triển cùng quân tinh nhuệ khiến Lạc Tướng quân cùng phó tướng đều khiếp sợ và bội phục, không còn bài xích hắn. Sau khi thương nghị mọi người quyết định thừa thắng xông lên, lần lượt giành lại hai ngôi trấn nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, Ân Triển luôn luôn quan sát thiếu niên bên cạnh, đứa nhỏ này lạnh lùng, khát máu, tính tình không tốt, sở thích lớn nhất hiện nay là giết người, chỉ cần không vui đã muốn làm thịt đối phương, căn bản không có lòng mềm mại, giống như là… thiếu hụt cảm xúc.
Vương phó tướng lại rất lo lắng, hỏi hắn có phải vẫn muốn thu thiếu niên.
Ân Triển nói:
“Càng khó khăn, mới càng đáng giá khiêu chiến.”
Vương phó tướng nhìn vẻ mặt của hắn, đành phải bỏ cuộc.
Ân Triển tiếp tục ở bên cạnh thiếu niên, chẳng bao lâu phát hiện mỗi lần thiếu niên nghe được tiếng Hòa Hòa điểu hót vang, lệ khí trên người đều sẽ giảm bớt, vì thế khi hôm nay hắn vô tình phát hiện được một tổ chim, nên muốn dẫn thiếu nên đến xem, kết quả vừa đến gần thì đúng lúc trông thấy một con chim non rơi xuống, hắn vô cùng hài lòng,xoay người vờ muốn quay trở về
Đường Du hỏi:
“Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
Ân Triển hỏi:
“Hả? Cái gì?”
Đường Du không trả lời, đi lên phía trước mấy bước, thấy trong bụi cỏ có một con chim non. Hòa Hòa điểu nho nhỏ sợ hãi ngẩng đầu nhìn cậu, kêu chiếp chiếp. Đường Du im lặng cùng nó nhìn nhau, một lát sau mới hỏi:
“Đây là con gì?”
Ân Triển đi tới vừa thấy, nói rằng:
“Hòa Hòa điểu, chắc là không cẩn thận rơi xuống, ngươi ôm nó về chỗ cũ đi.”
Đường Du hỏi:
“Tại sao lại là ta?”
“Ta lười động, nếu ngươi không muốn thì cứ vứt đó, đi thôi.”
Ân Triển nói đi là đi, không quan tâm đến bọn họ nữa.
Đường Du như thường lệ đi theo phía sau, được vài bước nghe thấy chim nhỏ lại kêu chiếp chiếp, chợt khựng người, quay trở về đó.Khóe miệng Ân Triển khẽ cong, rồi vội vàng thu lại, nhìn thiếu niên ôm lấy chim nhỏ trèo lên cây, cũng nhảy theo lên đó, ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu chỉ rủ mắt chăm chú nhìn chúng nó, kéo tay cậu qua để lên người chúng nó.
“Ngươi sờ lông nó này, có mềm không?”
Từ sau khi tỉnh lại Đường Du chưa từng đụng qua con vật nho nhỏ mềm mại như thế, cậu cảm nhận ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, im lặng không mở miệng.Tiểu Hòa Hòa điểu vô cùng cảm ơn cậu, cọ cọ ngón tay của cậu, Đường Du im lặng một lát, bắt đầu vuốt ve, Ân Triển hỏi:
“Thích không?”
Đường Du ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên chạm đến ánh mắt ôn hòa của hắn, rốt cục nói:
“Ừ.”
Bắt đầu từ hôm đó, Ân Triển lại dùng nhiều cách để thiếu niên dần dần tiếp xúc với những sự vật mềm mại, đi đến đâu cũng mang cậu theo bên cạnh, kiên nhẫn dạy cho cậu rất nhiều thứ, khí tức của thiếu niên ngày càng trở nên bình tĩnh hơn.
Vương phó tướng thấy tướng quân nhà mình dốc hết tâm trí dạy dỗ thiếu niên, bắt đầu nghi ngờ hắn có ý đồ với người ta, nhịn không được tò mò hỏi.
Ân Triển nhướng mắt nhìn gã:
“Nghĩ cái gì thế, cậu ấy vẫn còn nhỏ.”
Vương phó tướng bụng nghĩ ừ nhỉ, hơn nữa tuy rằng thiếu niên có chút thay đổi, nhưng vẫn còn nóng nảy, vẫn cần dạy dỗ nhiều hơn.
Từng ngày trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng đẩy bán ma nhân vào bước đường cùng, mọi việc thuận lợi, chờ đến lúc kết giới sửa chữa xong bọn họ có thể quay về. Hôm nay khi Đường Du vừa định ngủ trưa đột nhiên cảm thấy trong ngực đau nhói, không chút nghĩ ngợi chạy vụt ra ngoài, vội vã nói với Vương phó tướng mình có việc, nhanh chóng ra khỏi trấn nhỏ, tiếp theo đó hóa ra nguyên hình bay thẳng đến núi Côn Lôn.
Còn chưa lên đến nơi đã thấy đỉnh đầu giăng đầy mây đen, sấm vang chớp giật, cuồng phong quấn lấy cây cối, không ngừng rung chuyển.
Phía sau vang lên tiếng thét dài chấn động màng tai, cậu không cần quay đầu lại cũng biết là đại ca cậu, cậu không để ý tới, theo dõi chặt chẽ mặt đất nơi xa xa, chỉ thấy cha mẹ hóa thành hình người, trên người đã bị thương rất nặng, cả hai sớm đã hôn mê, phụ thân ôm chặt mẫu thân vào lòng, đôi mắt khép kín, trên vảy tràn đầy miệng vết thương rợn người.
Mây đen cuồn cuộn vần vũ, sắp giáng xuống những cơn sétthịnh nộ, vẻ mặt Đường Du khẽ thay đổi, nhanh chóng lao tới phía trước, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đúng lúc chặn được tia sét kia, chỉ nghe bên tai ầm ầm nổ vang, cậu ngay lập tức phun ra một ngụm máu, ngã khuỵu xuống.
Nhạc Chính Tiêu đến chậm một bước, mắt mở trừng trừng nhìn đệ đệ xông qua đó, con ngươi co rút:
“Tiểu Hoằng ——!”
Đó là đạo lôi kiếp cuối cùng, Đường Du hoàn toàn hôn mê, Nhạc Chính Tiêu vội vàng đỡ lấy cậu, đáp xuống bên cạnh cha mẹ, nhìn cha mẹ chỉ còn nửa hơi thở, cảm giác bầu trời như muốn sụp đổ.
Ân Triển biết được thiếu niên biến mất, sợ xảy ra chuyện, nhưng hắn còn phải đánh trận, chỉ có thể phái thủ hạ tìm kiếm, nhưng cũng không có được kết quả gì, hắn nheo mắt, nghĩ thầm lần sau gặp mặt nhất định phải đánh cho người nào đó một trận.
Chiến tranh phương bắc diễn ra rất thuận lợi, cuối cùng hắn cũng được trở về, tin tức đầu tiên nghe được là Bạch Trạch trong lúc trọng thương lại đụng phải thiên kiếp, không biết tung tích, có thể đã ngã xuống, ngay cả thi thể đều không lưu lại. Trong đầu của hắn bỗng nhiên hiện lên hình ảnh tiểu Bạch Trạch, hắn đến đó tìm hiểu, phát hiện toàn bộ Minh Trạch cung đều trống rỗng, hắn đoán chắc nó được bằng hữu của Bạch Trạch thu dưỡng rồi, bèn trở về Minh giới tiếp tục dẹp loạn.
Khi Đường Du tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong Du Li chi cảnh.
Nhạc Chính Tiêu thấy thế đến gần:
“Cảm giác thế nào?”
Đường Du muốn ngồi dậy, nhưng cảm thấy cả người không có một chút sức, yếu xìu hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Nhạc Chính Tiêu kiên nhẫn giải thích rằng cậu đã chắn một đạo thiên kiếp cuối cùng, bị thương rất nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng.
Đường Du hỏi:
“Cần tĩnh dưỡng bao lâu?”
“Trong vòng ba đến năm năm ngươi đừng mong xuống giường.”
Nhạc Chính Tiêu nói:
“Còn hên ngươi là Long, nếu như đổi thành người khác chắc đã sớm hồn phi phách tán.”
Đường Du lại hỏi:
“Cha mẹ đâu?”
Nhạc Chính Tiêu im lặng một lát:
“Bọn họ cũng đang dưỡng thương, cần thời gian khá lâu. “
Hắn chợt khựng lại, không muốn tiếp tục đề tài này, nói:
“An Quân cũng đã đến đây, nàng phụ trách chăm sóc ngươi, còn nữa, Tư Nam-bạn chơi hồi nhỏ của ngươicũng từng đến tìm người, ngươi còn nhớ y không?”
Đường Du ừ một tiếng.
“Lúc đó ngươi vừa mới đi tòng quân, ta vẽ cho y một bức chân dung của ngươi sau khi biến hóa.”
Nhạc Chính Tiêu hỏi:
“Y không đến tìm ngươi à?”
Đường Du trầm mặc một chút:
“Ngươi vẽ một tấm ta xem thử.”
Nhạc Chính Tiêu bảo cậu chờ, đi đến thư phòng vội vàng vẽ một bức, cầm đến cho cậu xem.
Đường Du nói:
“… Y có thể tìm được ta mới là lạ, ngươi đi nói cho y biết ta đã trở về.”
“Y biết ngươi trở lại rồi.”
Nhạc Chính Tiêu nói:
“Lúc ngươi hôn mê y có đến thăm ngươi, nhưng sau đó y có việc, bị gọi quay về Thiên giới, y có nói sau này lại đến tìm ngươi.”
Đường Du gật đầu.
Nhạc Chính Tiêu tò mò quan sát cậu, phát hiện trên người đệ đệ nhà hắn lệ khí giảm đi rất nhiều, khen:
“Ngươi trông tốt hơn trước rồi đó, xem ra cho ngươi đi tòng quân là quyết định chính xác.”
Trong đầu Đường Du lóe lên hình bóng của Ân Triển, im lặng hồi lâu mới hỏi:
“Có tin của Ân Triển không?”
Nhạc Chính Tiêu lắc đầu:
“Có gì không?”
“… Không có việc gì.”
Đường Du nói:
“Ta hỏi chơi thôi.”
Nhạc Chính Tiêu bảo cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, đắp chăn cho cậu.
Du Li chi cảnh nằm ở vị trí đặc biệt, không nghe được tiếng hót của Hòa Hòa điểu, Đường Du ở đó một năm, cảm giác đã có thể làm vài động tác đơn giản, bèn mua một ngôi nhà trong thành, dọn đến nơi đó. An Quân cũng muốn đi theo, nhưng vết thương của cha mẹ càng nghiêm trọng hơn, nên cậu dặn dò nàng chăm sóc mẫu thân, dẫn theo mấy người đại ca cho rời đi.
Mỗi khi trời sập tối, cậu sẽ ngồi ở trong viện lắng tai nghe tiếng chim hót vang khắp nơi, từng tiếng từng tiếng nối tiếp nhau, tựa như khúc nhạc cầu hồn.
Người hầu phát hiện tiểu thiếu gia nhà mình tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với chiến sự, nên sẽ thường xuyên vì cậu hỏi thăm một ít tin tức về, trở về kể lại cho cậu nghe, lâu ngày, gã lại phát hiện thật ra tiểu thiếu gia chỉ cảm thấy hứng thú với đội quân của Ân Triển, từ đó về sau chỉ chọn kể những chuyện về bọn họ.
Đường Du lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp một tiếng.
Thời gian ba năm thoáng chốc trôi qua, cuối cùng vết thương của Đường Du cũng khá hơn phân nửa, chuyện đầu tiên là đến tìm đại ca xin đan dược, Nhạc Chính Tiêu nói:
“Ta có mấy viên đó thôi, cho ngươi hết rồi.”
Đường Du hỏi:
“Không còn nữa?”
“Phải có thời gian. “
Nhạc Chính Tiêu hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”
Đường Du không trả lời, im lặng xoay người bỏ đi.
Cậu nghe được tin tức là mấy ngày sắp tới Ân Triển sẽ đi ngang qua nơi này, nhưng không có đan dược, Ân Triển sẽ không nhận ra cậu, nếu như cậu nói thật, Ân Triển có đồng ý mang theo người của tộc ác long đi không?
Cậu chậm rãi đi vào trong thành, bên tai nghe được tiếng chim kêu, nhìn về gốc cây đằng xa, đi đến đó ngẩng đầu xem, phát hiện phía trên có một tổ chim, một vài con Hòa Hòa điểu chen chúc cùng nhau, kêu vang chiếp chiếp.
Cậu đột nhiên ngẩn người.
Lúc này Ân Triển dẫn người đi ngang qua, chỉ thấy hoa bỉ ngạn bên cạnh nở rộ, uốn lượn quanh co khúc khuỷu, không thấy bờ bến, trong lơ đãng hắn nhìn thấy bóng người, bỗng nhiên dừng lại:
“Đó là ai thế?”
Người bên cạnh nói:
“Hồi Ngũ gia, đó là Hoằng thiếu gia.”
Ân Triển hỏi:
“Hoằng thiếu gia là…?”
Người bên cạnh nói:
“Cậu ấy họ Nhạc Chính, tên một chữ một Hoằng, chúng tôi đều gọi cậu ấy là Hoằng thiếu gia.”
Đường Du như cảm giác được, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt bất chợt cùng Ân Triển giao nhau. Ân Triển hô hấp chợt ngừng, phất tay ra hiệu những người phía sau đi trước. Đường Du đang không biết nên làm gì, đã thấy hắn không chớp mắt theo dõi mình, bước từng bước, xuyên qua biển hoa nở rộ khắp đồng ruộng đồi núi, đi đến trước mặt cậu.
—— Ân Triển.
Đường Du giật mình mở mắt ra, cảm thấy thân thể đang lơ lửng trên không, một lát sau mới ý thức được mình đang ở trong trận pháp, cậu chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, ngay sau đó bỗng cảm thấy thấy hoa mắt, kế đó bị một lực kéo rơi mạnh xuống đất.
Cậu đứng lên, phát hiện đây là một hành lang sáng ngời, đại loại giống như trong ktv, tự hỏi vài giây đoán mình chắc là bị trận pháp ném ra ngoài rồi.
Cho nên… Đây là thành phố nào?
/85
|