Địa phương này là một phòng khám tư nhân, bên ngoài thoạt nhìn vắng vẻ bình thường, cộng thêm kho chứa dược liệu bên cạnh cũng không đầy năm mươi mét vuông.
Bác sĩ cùng nhân viên y tá bên trong đều đang ngồi ngáp dài ngáp vắn, bỗng nhiên, một chiếc lại một chiếc xe cảnh sát ào ào tiến đến, đậu ngay trước cửa.
Từng tốp người mặc thường phục lẫn cảnh phục hùng hổ xông vào, sau khi trình diện thẻ công tác một chút liền hướng bên trong mà lục soát.
Dược sĩ ngồi sau quầy thuốc trợn mắt há mồm, âm thầm lén lút đưa tay xuống dưới ấn một cái công tắc nhỏ.
***
Ở dưới tầng ngầm, nơi nơi đã người ngã ngựa đổ.
Đao Sẹo mang theo đám huynh đệ mau chóng thu thập đồ vật, chuẩn bị rút lui.
Vừa nghe được tiếng còi cảnh báo vang lên, hắn liền giơ tay tát lên đầu tên đàn em đứng bên cạnh.
"Mẹ nó, tao biết ngay! Chuyến này tao cho bọn mày làm việc ngu xuẩn, tao cho bọn mày tha hồ mà tự chủ trương!"
Tên đàn em nhìn sang Liên Hân đang ngồi cuộn tròn trong góc, bèn móc súng ra.
"Lão đại, nếu không chúng ta dứt khoát bắn chết nó đi, không thôi nó lại ăn nói linh tinh..."
Đao Sẹo giơ chân đạp mạnh một cước.
"Mày cmn ăn phân mà lớn lên sao? Cảnh sát vì nó mới chạy tới đây, nhìn thấy người sống còn có đường ăn nói, bắn chết rồi mày chuẩn bị đi tù mọt gông! Ngu xuẩn! Mau mau cuốn gói chuồn nhanh!"
Sau đó, Liên Hân cuộn tròn trong góc liền biến thành người duy nhất có mặt ở hiện trường đã bị lãng quên.
Tất cả mọi người ùa nhau bỏ chạy, bao gồm đám nữ nhân trần truồng trên bàn Roulette ban nãy.
Bọn họ tuy rằng bấn loạn, nhưng cũng không quên nhân lúc hỗn loạn mà nhanh tay trộm đống thuốc viên cùng ma tuý trên bàn.
Liên Hân nhìn thấy một cái áo không biết là của ai ném trên mặt đất, vội vàng nhặt lấy, đem tròng lên người.
"Cảnh sát đây! Tất cả ngồi xuống, giơ hai tay lên trời!"
"Aaa!!! ——"
"Đứng lại! Không được di chuyển!"
Binh hoang mã lạc, dẫm đạp lên nhau.
Giữa tiếng la hét ầm ĩ chói tai, một đôi chân dài giống như đạp gió mà đi tới, ở ngay trước mặt Liên Hân uốn gối, ngồi xổm xuống.
Liên Hân ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mày kiếm mắt sáng của Kỳ Việt.
《Thông báo: Phát hiện mục tiêu nam tính phù hợp yêu cầu nguyên liệu hương phân bậc 3.
Mời ký chủ dùng nước hoa bậc 2 lên người mục tiêu, sau đó thực hiện tính giao liên tục ít nhất 30 phút để hoàn thành nhiệm vụ》
《Chúc mừng ký chủ nha, thượng đi》Hệ thống bổ sung.
"Là anh ta? Vì sao trước đó không hề thông báo anh ta là mục tiêu phù hợp?"
《Nhiệm vụ bậc 2 chưa hoàn thành, hệ thống dĩ nhiên không thể vượt cấp phát hiện ra mục tiêu.
Chế tác nước hoa đều phải thực hiện theo quy trình chặt chẽ, huống chi nước hoa ta muốn sáng tạo chính là mùi hương tối thượng, có thể thao túng nhân tâm...》
Liên Hân lười nghe hệ thống lảm nhảm.
Cô thật cẩn thận mà bắt lấy góc áo của Kỳ Việt, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại.
Kỳ Việt thoáng thấy đôi chân trần của cô liền quay đi, sắc mặt phi thường khó coi.
Một lát sau, hắn đem áo ngoài cởi xuống, buộc lên eo cô.
Sau đó hắn vịn lấy hai vai Liên Hân, trịnh trọng mà nói "Thực xin lỗi."
Nếu không phải bởi vì hắn vô cớ liên lụy, cô cũng không gặp chuyện như vầy.
Đối với bất kỳ nữ hài nào mà nói, đây đều là thương tổn cả đời.
Liên Hân tuy rằng không hiểu Kỳ Việt vì cái gì lại xin lỗi, cô thấy hắn đuổi tới đã thực kịp thời, bất quá vẫn phi thường phối hợp mà mếu máo, cúi đầu, dáng vẻ tổn thương 100%.
"Kỳ đội, Đao Sẹo đã chạy thoát, chi đội của tiểu Lý đang đuổi theo."
Kỳ Việt gật gật đầu "Cho Thành Lâm đi chi viện, kiểm tra hiện trường, đem toàn bộ người ở phòng khám bên trên giải về đồn."
"Tuân lệnh!"
Kỳ Việt chuẩn bị đứng dậy, Liên Hân liền vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ hắn, người rúc sát vào trong ngực, không chịu bứt ra.
Cảnh đội vô cùng thức thời mà lập tức rời đi.
Kỳ Việt có chút không thích ứng, giằng co một lát cuối cùng vẫn là đem người bế lên, mang ra ngoài.
***
Ở cục cảnh sát toàn là đàn ông, trên người Liên Hân không có di động cùng chìa khoá, cũng đã không thể quay về nhà trọ.
Cô sống chết bám lấy Kỳ Việt không buông.
Cuối cùng, hắn đành phải đem người đưa về chung cư của mình trước.
"...cô nghỉ ngơi một chút, tôi đi gọi bác sĩ." Kỳ Việt xoay người chuẩn bị rời đi.
Liên Hân bắt lấy vạt áo, một mực khẩn thiết "Đừng gọi bác sĩ."
Kỳ Việt không quá tán đồng, ánh mắt hắn vô cùng phức tạp.
"Vẫn nên kiểm tra một chút."
Liên Hân lắc đầu "Không cần, tôi không có bị thương."
Kỳ Việt trầm mặc, ấn đường nhíu chặt, sau đó ngập ngừng "Bọn họ có..."
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn thôi không đề cập tới, uyển chuyển mà nói "Mời bác sĩ tới kiểm tra một chút vẫn hơn."
Liên Hân lúc này mới minh bạch hắn đang băn khoăn cái gì, liền lắc đầu nguầy nguậy.
"Không có không có, bọn họ còn chưa kịp làm anh liền đến cứu tôi rồi, chủ yếu chỉ là sờ soạng một chút, tiểu huyệt bị ngón tay cắm vài cái."
Liên Hân trực tiếp giở áo lên, cúi đầu nhìn nhìn thẩn thể phong nị trắng nõn của bản thân, sờ sờ một phen sau đó mới nói "Hẳn là không có gì, không bị thương."
Kỳ Việt nháy mắt bị chấn kinh tới rồi, nhanh chóng xoay đầu, toàn thân cứng ngắc.
Giờ phút này, Liên Hân mới nhìn quanh bốn phía, đánh giá một phen.
Đây là một căn chung cư vô cùng bình thường, diện tích không lớn, bố cục hai phòng một sảnh, bày trí cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp, một chút cũng không giống chỗ ở của đàn ông độc thân.
Trong lúc cô xoay người, bầu ngực không có nội y nâng đỡ ở bên trong áo cũng nhẹ nhàng lắc lắc.
Liên Hân đi tới ngồi vào sô-pha, chậm rãi lên tiếng.
"Chỉ sợ bọn họ còn muốn trả thù, mấy ngày tới tôi ở lại chỗ này được không?"
Kỳ Việt theo bản năng nhíu mày "Không được."
"Vậy tôi làm sao bây giờ? Lần tới khẳng định không may như vậy. Anh không thể đem tôi xỏ trên lưng quần 24/24 được, cho nên ở lại khu chung cư này cũng quá hợp lý, dù sao cục cảnh sát cũng ở kế bên, như vậy là an toàn nhất. Chẳng lẽ lần sau anh định tới nhặt xác sao? Bọn họ mà bắt được tôi, khẳng định tiền dâm hậu sát*."
Kỳ Việt câm nín mà nhìn cô, nhưng lại không thể không thừa nhận Liên Hân nói quả rất đúng.
Hắn nâng tay lên, day day cái trán.
Liên Hân ghé mắt mà nhìn đường cong trên bắp tay thon dài của Kỳ Việt, bả vai vừa rộng vừa ngang, cơ ngực rõ ràng, eo tuyến xốc vác lưu sướng, chân dài mà rắn chắc...
Thật sự rất cường tráng.
Chính là loại hình tinh tráng dũng mãnh, thân thể trải qua trường kỳ rèn luyện mà có được, so với người chỉ đi tập gym bình thường thì đẹp hơn nhiều.
Hắn tuỳ ý chuyển động cũng hiện ra cơ bắp, hơi thở nam tính bạo lều.
Thời điểm Kỳ Việt ôm cô, nam nhân khí tràng mãnh liệt đến mức làm cho Liên Hân choáng váng.
Liên Hân âm thầm liếm liếm môi dưới, tầm mắt xoay quanh ở giữa đũng quần.
Cô còn nhớ rõ cây côn thịt vừa thẳng vừa dài, bừng bừng phấn chấn ở dưới lớp quần kia, còn có cảm giác đem nó bao vây vào giữa huyệt nhục...
Kỳ Việt ngó qua chân trần vắt vẻo của Liên Hân, bèn quay mặt đi mà hỏi "Quần áo của cô tính sao đây?"
"Mặc đồ của anh."
"Không được." Kỳ Việt nhăn trán.
Liên Hân nghĩ nghĩ, lại nói "Không mặc cũng được?"
Kỳ Việt nặng nề mà nhìn cô.
Liên Hân chủ động thế hắn mà nói "Không được chứ gì? Ai~ suốt ngày chỉ biết không được không được không được. Chỉ là bây giờ tôi không tiền, không nhà, không di động..."
Kỳ Việt hết cách, hắn hiện tại không hiểu vì sao khô nóng thật sự, không thể ở lại trong căn phòng này thêm lâu.
"Cô cứ đi nghỉ trước đã, có đói bụng không, tôi xuống nhà ăn mang cơm hộp lên?"
Liên Hân gật đầu.
***
Vì vậy Liên Hân liền ở lại nơi này.
Kỳ Việt mỗi ngày trừ bỏ mua cơm, hỏi xem cô cần gì, giúp cô mua cái này cái nọ, thời gian còn lại hoàn toàn không trở về nhà.
Tối nào hắn đều ngủ ở cảnh cục, nói là phải tăng ca.
Liên Hân căn bản không thể làm gì, tuy rằng Kỳ Việt không oán không giận mà chăm sóc cho cô, cả quần áo của cô hắn cũng giặt giúp.
Nhưng là, nam nhân thân cao mét tám, đi mây về gió, mặt vô biểu tình, đến cái vạt áo còn không bắt được.
Kể cả cô có muốn đè Kỳ Việt ra để cưỡng gian, chỉ sợ đến cọng lông còn không đụng tới!
Mắt thấy nam nhân vòng vèo trước mặt mà mình lại khôn được dùng, thật sự thương tâm.
Hơn nữa, mấy hôm nay Liên Hân chịu đựng trừng phạt, mỗi ngày đều nằm ở trên giường, dùng quần lót của hắn mà xoa, cũng không cách nào hết ngứa.
Cô đành phải xin hệ thống giúp đỡ.
"Có biện pháp gì có thể làm cho hắn dục hỏa đốt người, vừa thấy ta liền đè ra làm luôn không? Ta hiện tại nghèo rớt mồng tơi, đến xuân dược đều mua không nổi, hệ thống, mi có cái đó không?"
《Cái này không khó nha ký chủ, mùi thơm cơ thể của ngài có thể làm được.
Đem dâm dịch cô đặc tỉ lệ 100:1 thành tinh dầu, dâm hương đậm đặc như vậy có thể tạo ra ảo giác. Sau khi sử dụng, một là làm mất đi ý thức, hai là tuyệt đối kích phát tính dục cực kỳ cao. Nhưng mà ta không cam đoan được hậu quả, rốt cuộc có người sau khi bị mê huyễn, ảo giác xuất hiện xong cái gì cũng có thể làm.
Nếu xui xẻo hắn có khuynh hướng bạo dâm mà nói, ký chủ ngàn vạn xin hãy cẩn trọng》
Liên Hân cắn răng "Không sợ, bất cứ giá nào, đến lúc đó phải xem xem hắn ngược ta hay là ta ép khô hắn!"
Một người mỗi ngày trừ bỏ công tác chính là công tác, ngửi được dâm vị lập tức trừng mắt lạnh lẽo, hai viên tinh hoàn kia cũng không biết đã tồn lưu bao nhiêu nùng tinh.
Uổng cho một cây côn thịt thô tráng như vậy.
Cô không thể phí phạm của trời, vì vậy ngày mai liền phải thuận lợi mà đem cực phẩm nuốt vào tao huyệt.
———
*Tiền dâm hậu sát: cưỡng gian xong rồi giết chết
Bác sĩ cùng nhân viên y tá bên trong đều đang ngồi ngáp dài ngáp vắn, bỗng nhiên, một chiếc lại một chiếc xe cảnh sát ào ào tiến đến, đậu ngay trước cửa.
Từng tốp người mặc thường phục lẫn cảnh phục hùng hổ xông vào, sau khi trình diện thẻ công tác một chút liền hướng bên trong mà lục soát.
Dược sĩ ngồi sau quầy thuốc trợn mắt há mồm, âm thầm lén lút đưa tay xuống dưới ấn một cái công tắc nhỏ.
***
Ở dưới tầng ngầm, nơi nơi đã người ngã ngựa đổ.
Đao Sẹo mang theo đám huynh đệ mau chóng thu thập đồ vật, chuẩn bị rút lui.
Vừa nghe được tiếng còi cảnh báo vang lên, hắn liền giơ tay tát lên đầu tên đàn em đứng bên cạnh.
"Mẹ nó, tao biết ngay! Chuyến này tao cho bọn mày làm việc ngu xuẩn, tao cho bọn mày tha hồ mà tự chủ trương!"
Tên đàn em nhìn sang Liên Hân đang ngồi cuộn tròn trong góc, bèn móc súng ra.
"Lão đại, nếu không chúng ta dứt khoát bắn chết nó đi, không thôi nó lại ăn nói linh tinh..."
Đao Sẹo giơ chân đạp mạnh một cước.
"Mày cmn ăn phân mà lớn lên sao? Cảnh sát vì nó mới chạy tới đây, nhìn thấy người sống còn có đường ăn nói, bắn chết rồi mày chuẩn bị đi tù mọt gông! Ngu xuẩn! Mau mau cuốn gói chuồn nhanh!"
Sau đó, Liên Hân cuộn tròn trong góc liền biến thành người duy nhất có mặt ở hiện trường đã bị lãng quên.
Tất cả mọi người ùa nhau bỏ chạy, bao gồm đám nữ nhân trần truồng trên bàn Roulette ban nãy.
Bọn họ tuy rằng bấn loạn, nhưng cũng không quên nhân lúc hỗn loạn mà nhanh tay trộm đống thuốc viên cùng ma tuý trên bàn.
Liên Hân nhìn thấy một cái áo không biết là của ai ném trên mặt đất, vội vàng nhặt lấy, đem tròng lên người.
"Cảnh sát đây! Tất cả ngồi xuống, giơ hai tay lên trời!"
"Aaa!!! ——"
"Đứng lại! Không được di chuyển!"
Binh hoang mã lạc, dẫm đạp lên nhau.
Giữa tiếng la hét ầm ĩ chói tai, một đôi chân dài giống như đạp gió mà đi tới, ở ngay trước mặt Liên Hân uốn gối, ngồi xổm xuống.
Liên Hân ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mày kiếm mắt sáng của Kỳ Việt.
《Thông báo: Phát hiện mục tiêu nam tính phù hợp yêu cầu nguyên liệu hương phân bậc 3.
Mời ký chủ dùng nước hoa bậc 2 lên người mục tiêu, sau đó thực hiện tính giao liên tục ít nhất 30 phút để hoàn thành nhiệm vụ》
《Chúc mừng ký chủ nha, thượng đi》Hệ thống bổ sung.
"Là anh ta? Vì sao trước đó không hề thông báo anh ta là mục tiêu phù hợp?"
《Nhiệm vụ bậc 2 chưa hoàn thành, hệ thống dĩ nhiên không thể vượt cấp phát hiện ra mục tiêu.
Chế tác nước hoa đều phải thực hiện theo quy trình chặt chẽ, huống chi nước hoa ta muốn sáng tạo chính là mùi hương tối thượng, có thể thao túng nhân tâm...》
Liên Hân lười nghe hệ thống lảm nhảm.
Cô thật cẩn thận mà bắt lấy góc áo của Kỳ Việt, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại.
Kỳ Việt thoáng thấy đôi chân trần của cô liền quay đi, sắc mặt phi thường khó coi.
Một lát sau, hắn đem áo ngoài cởi xuống, buộc lên eo cô.
Sau đó hắn vịn lấy hai vai Liên Hân, trịnh trọng mà nói "Thực xin lỗi."
Nếu không phải bởi vì hắn vô cớ liên lụy, cô cũng không gặp chuyện như vầy.
Đối với bất kỳ nữ hài nào mà nói, đây đều là thương tổn cả đời.
Liên Hân tuy rằng không hiểu Kỳ Việt vì cái gì lại xin lỗi, cô thấy hắn đuổi tới đã thực kịp thời, bất quá vẫn phi thường phối hợp mà mếu máo, cúi đầu, dáng vẻ tổn thương 100%.
"Kỳ đội, Đao Sẹo đã chạy thoát, chi đội của tiểu Lý đang đuổi theo."
Kỳ Việt gật gật đầu "Cho Thành Lâm đi chi viện, kiểm tra hiện trường, đem toàn bộ người ở phòng khám bên trên giải về đồn."
"Tuân lệnh!"
Kỳ Việt chuẩn bị đứng dậy, Liên Hân liền vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ hắn, người rúc sát vào trong ngực, không chịu bứt ra.
Cảnh đội vô cùng thức thời mà lập tức rời đi.
Kỳ Việt có chút không thích ứng, giằng co một lát cuối cùng vẫn là đem người bế lên, mang ra ngoài.
***
Ở cục cảnh sát toàn là đàn ông, trên người Liên Hân không có di động cùng chìa khoá, cũng đã không thể quay về nhà trọ.
Cô sống chết bám lấy Kỳ Việt không buông.
Cuối cùng, hắn đành phải đem người đưa về chung cư của mình trước.
"...cô nghỉ ngơi một chút, tôi đi gọi bác sĩ." Kỳ Việt xoay người chuẩn bị rời đi.
Liên Hân bắt lấy vạt áo, một mực khẩn thiết "Đừng gọi bác sĩ."
Kỳ Việt không quá tán đồng, ánh mắt hắn vô cùng phức tạp.
"Vẫn nên kiểm tra một chút."
Liên Hân lắc đầu "Không cần, tôi không có bị thương."
Kỳ Việt trầm mặc, ấn đường nhíu chặt, sau đó ngập ngừng "Bọn họ có..."
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn thôi không đề cập tới, uyển chuyển mà nói "Mời bác sĩ tới kiểm tra một chút vẫn hơn."
Liên Hân lúc này mới minh bạch hắn đang băn khoăn cái gì, liền lắc đầu nguầy nguậy.
"Không có không có, bọn họ còn chưa kịp làm anh liền đến cứu tôi rồi, chủ yếu chỉ là sờ soạng một chút, tiểu huyệt bị ngón tay cắm vài cái."
Liên Hân trực tiếp giở áo lên, cúi đầu nhìn nhìn thẩn thể phong nị trắng nõn của bản thân, sờ sờ một phen sau đó mới nói "Hẳn là không có gì, không bị thương."
Kỳ Việt nháy mắt bị chấn kinh tới rồi, nhanh chóng xoay đầu, toàn thân cứng ngắc.
Giờ phút này, Liên Hân mới nhìn quanh bốn phía, đánh giá một phen.
Đây là một căn chung cư vô cùng bình thường, diện tích không lớn, bố cục hai phòng một sảnh, bày trí cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp, một chút cũng không giống chỗ ở của đàn ông độc thân.
Trong lúc cô xoay người, bầu ngực không có nội y nâng đỡ ở bên trong áo cũng nhẹ nhàng lắc lắc.
Liên Hân đi tới ngồi vào sô-pha, chậm rãi lên tiếng.
"Chỉ sợ bọn họ còn muốn trả thù, mấy ngày tới tôi ở lại chỗ này được không?"
Kỳ Việt theo bản năng nhíu mày "Không được."
"Vậy tôi làm sao bây giờ? Lần tới khẳng định không may như vậy. Anh không thể đem tôi xỏ trên lưng quần 24/24 được, cho nên ở lại khu chung cư này cũng quá hợp lý, dù sao cục cảnh sát cũng ở kế bên, như vậy là an toàn nhất. Chẳng lẽ lần sau anh định tới nhặt xác sao? Bọn họ mà bắt được tôi, khẳng định tiền dâm hậu sát*."
Kỳ Việt câm nín mà nhìn cô, nhưng lại không thể không thừa nhận Liên Hân nói quả rất đúng.
Hắn nâng tay lên, day day cái trán.
Liên Hân ghé mắt mà nhìn đường cong trên bắp tay thon dài của Kỳ Việt, bả vai vừa rộng vừa ngang, cơ ngực rõ ràng, eo tuyến xốc vác lưu sướng, chân dài mà rắn chắc...
Thật sự rất cường tráng.
Chính là loại hình tinh tráng dũng mãnh, thân thể trải qua trường kỳ rèn luyện mà có được, so với người chỉ đi tập gym bình thường thì đẹp hơn nhiều.
Hắn tuỳ ý chuyển động cũng hiện ra cơ bắp, hơi thở nam tính bạo lều.
Thời điểm Kỳ Việt ôm cô, nam nhân khí tràng mãnh liệt đến mức làm cho Liên Hân choáng váng.
Liên Hân âm thầm liếm liếm môi dưới, tầm mắt xoay quanh ở giữa đũng quần.
Cô còn nhớ rõ cây côn thịt vừa thẳng vừa dài, bừng bừng phấn chấn ở dưới lớp quần kia, còn có cảm giác đem nó bao vây vào giữa huyệt nhục...
Kỳ Việt ngó qua chân trần vắt vẻo của Liên Hân, bèn quay mặt đi mà hỏi "Quần áo của cô tính sao đây?"
"Mặc đồ của anh."
"Không được." Kỳ Việt nhăn trán.
Liên Hân nghĩ nghĩ, lại nói "Không mặc cũng được?"
Kỳ Việt nặng nề mà nhìn cô.
Liên Hân chủ động thế hắn mà nói "Không được chứ gì? Ai~ suốt ngày chỉ biết không được không được không được. Chỉ là bây giờ tôi không tiền, không nhà, không di động..."
Kỳ Việt hết cách, hắn hiện tại không hiểu vì sao khô nóng thật sự, không thể ở lại trong căn phòng này thêm lâu.
"Cô cứ đi nghỉ trước đã, có đói bụng không, tôi xuống nhà ăn mang cơm hộp lên?"
Liên Hân gật đầu.
***
Vì vậy Liên Hân liền ở lại nơi này.
Kỳ Việt mỗi ngày trừ bỏ mua cơm, hỏi xem cô cần gì, giúp cô mua cái này cái nọ, thời gian còn lại hoàn toàn không trở về nhà.
Tối nào hắn đều ngủ ở cảnh cục, nói là phải tăng ca.
Liên Hân căn bản không thể làm gì, tuy rằng Kỳ Việt không oán không giận mà chăm sóc cho cô, cả quần áo của cô hắn cũng giặt giúp.
Nhưng là, nam nhân thân cao mét tám, đi mây về gió, mặt vô biểu tình, đến cái vạt áo còn không bắt được.
Kể cả cô có muốn đè Kỳ Việt ra để cưỡng gian, chỉ sợ đến cọng lông còn không đụng tới!
Mắt thấy nam nhân vòng vèo trước mặt mà mình lại khôn được dùng, thật sự thương tâm.
Hơn nữa, mấy hôm nay Liên Hân chịu đựng trừng phạt, mỗi ngày đều nằm ở trên giường, dùng quần lót của hắn mà xoa, cũng không cách nào hết ngứa.
Cô đành phải xin hệ thống giúp đỡ.
"Có biện pháp gì có thể làm cho hắn dục hỏa đốt người, vừa thấy ta liền đè ra làm luôn không? Ta hiện tại nghèo rớt mồng tơi, đến xuân dược đều mua không nổi, hệ thống, mi có cái đó không?"
《Cái này không khó nha ký chủ, mùi thơm cơ thể của ngài có thể làm được.
Đem dâm dịch cô đặc tỉ lệ 100:1 thành tinh dầu, dâm hương đậm đặc như vậy có thể tạo ra ảo giác. Sau khi sử dụng, một là làm mất đi ý thức, hai là tuyệt đối kích phát tính dục cực kỳ cao. Nhưng mà ta không cam đoan được hậu quả, rốt cuộc có người sau khi bị mê huyễn, ảo giác xuất hiện xong cái gì cũng có thể làm.
Nếu xui xẻo hắn có khuynh hướng bạo dâm mà nói, ký chủ ngàn vạn xin hãy cẩn trọng》
Liên Hân cắn răng "Không sợ, bất cứ giá nào, đến lúc đó phải xem xem hắn ngược ta hay là ta ép khô hắn!"
Một người mỗi ngày trừ bỏ công tác chính là công tác, ngửi được dâm vị lập tức trừng mắt lạnh lẽo, hai viên tinh hoàn kia cũng không biết đã tồn lưu bao nhiêu nùng tinh.
Uổng cho một cây côn thịt thô tráng như vậy.
Cô không thể phí phạm của trời, vì vậy ngày mai liền phải thuận lợi mà đem cực phẩm nuốt vào tao huyệt.
———
*Tiền dâm hậu sát: cưỡng gian xong rồi giết chết
/71
|