*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt của Liên Kỷ giống như một thanh băng lăng bị mài giũa thành đao nhọn.
Liên Hân cắn môi, đôi mắt ướt át rưng rưng mà nhìn hắn, thừa nhận hết thảy cảm xúc bén nhọn đang phóng về phía mình.
Giằng co hồi lâu, cô cũng sống chết không chịu đi.
Liên Kỷ cố kỵ hoàn cảnh xung quanh cùng hình tượng của chính mình, không thể làm cho cái gọi là "em gái ruột" đứng ở bên ngoài quá lâu, hắn đành xoay người nhường cửa.
Liên Hân vội vàng đi vào.
Chỗ ở của Liên Kỷ cũng giống cô, là một phòng xa hoa nằm biệt lập giữa hải cảnh, cách cục toàn bộ làm bằng pha lê.
Ngay bên ngoài phòng chính là bể bơi vô tận trứ danh của khách sạn, tầm nhìn phóng ra toàn hải đảo, trông về phía xa chính là mặt biển xanh thẳm một màu.
Trong phòng, màn hình TV đang hiển thị một khuôn mặt, là một người đàn ông trung niên ngoại quốc.
Liên Kỷ đang cùng người đại diện gọi video call, người này tên là Zahavi - ông trùm đại diện người Israel, mũi ưng mắt sâu, thoạt nhìn cực kỳ khôn khéo.
Zahavi vừa thấy Liên Hân theo sau Liên Kỷ đi vào, lập tức liền nhíu mày, sau đó lên tiếng chất vấn xem nữ hài này là ai.
"Lian, cậu bắt buộc phải chú ý hình tượng, phải nhớ rõ bản thân đang làm gì. Nếu cậu tạo được giá thị thương mại ở thị trường khổng lồ trong nước, như vậy hai năm sau quay lại Châu Âu, tôi đảm bảo có thể dùng một cái giá cực kỳ mỹ diệu mà đưa cậu đến bất cứ đội tuyển nào! Lúc đó..."
"Đây là em gái tôi." Liên Kỷ lời ít ý nhiều mà trả lời lại một câu.
Hắn phải ngăn chặn cái miệng lải nhải của Zahavi.
Biểu tình trên mặt của Zahavi lập tức trở nên ôn hoà, vô cùng sáng lạn gần gũi mà cười với Liên Hân một cái.
"Xin chào, cô bé đáng yêu."*
Liên Hân nghe không hiểu, có điều cô nhìn ra được người này đang chào mình, vì thế cũng khom lưng, vẫy vẫy tay đáp lại.
Liên Kỷ trò chuyện với Zahavi thêm đôi câu, sau đó liền kết thúc cuộc gọi.
Hắn căn bản không ngó ngàng tới Liên Hân, chỉ đi thẳng đến tủ lạnh lấy một lon bia, sau đó ra ghế dựa ngoài bể bơi nằm ngắm biển.
Liên Hân cúi đầu đứng trong chốc lát, lại đi theo ra ngoài, dán người ngồi sát bên cạnh Liên Kỷ.
Hắn sững một chút, thân thể tràn ngập bài xích, sau đó nhích nhích ra xa.
Cũng không chờ Liên Hân mở miệng, Liên Kỷ chỉ nhìn đăm đăm ra biển, trực tiếp hỏi liên tục mấy câu.
"Muốn cái gì?"
"Tiền?"
"Muốn bao nhiêu?"
Liên Hân đờ người, lắc lắc đầu "Em không cần tiền."
Liên Kỷ vừa hớp ngụm bia vừa cười lạnh.
Liên Hân lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt đã rơi ra tới, sau đó cô còn lấy tay dụi mắt mà nức nở lên.
Liên Kỷ cúi đầu nhìn nắp lon bia, không lên tiếng.
"Ba mất rồi, mẹ lại không cần em... Bà ngoại cũng không còn..."
Hai bả vai Liên Hân co giật liên hồi, ngay từ đầu chỉ là muốn diễn một chút, nhưng thực mau cô liền khóc thật sự, khóc đến thương tâm.
Nước mắt nóng hổi dâng đầy tròng mắt, vừa tiết ra liền không có cách nào lưu lại, bị đẩy rớt xuống ào ào.
"Em cũng không biết anh ở đâu, cứ sống một mình như vậy... không ai săn sóc..."
"Em biết anh chán ghét em, nhưng em thật sự không biết làm gì, không biết nên tìm ai, em chỉ còn có một người anh trai này thôi..."
"Rắc" một tiếng, Liên Kỷ đem lon bia trong tay bóp nát.
Hắn lạnh lùng đứng lên, vòng qua Liên Hân mà đi trở vào phòng.
Liên Hân bị dọa giật nảy mình, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Liên Kỷ.
Sau đó cô lại cúi đầu dụi mắt, ngồi lì ở bể bơi mà khóc tu tu, càng khóc càng tê tâm liệt phế, hai tay nắm chặt đã nổi đầy gân xanh.
Liên Kỷ đứng ở cách đó không xa, đưa lưng về phía Liên Hân, hai tay chống nạnh, chính là tư thế thường ngày đứng chờ phát banh đã tạo thành thói quen.
Thân thể cao lớn cường kiện đi tới đi lui trong phòng vài bước, cuối cùng Liên Kỷ đột nhiên đi ra ngoài, một tay túm lấy Liên Hân đem cô kéo tới.
Ý định của hắn chỉ là đem cô lôi vào trong phòng rồi đuổi ra ngoài, Liên Hân lại bước chân lảo đảo, thuận thế mà bổ nhào vào trong ngực nam nhân.
Cô ôm lấy Liên Kỷ, nhỏ giọng nức nở không chịu buông ra.
"Rốt cuộc là muốn cái gì?" Liên Kỷ có chút đau đầu.
Liên Hân vùi mặt trong cơ ngực cường tráng, cô cũng không dám nói là mình chỉ muốn mượn dương vật của hắn xài chơi một chút mà thôi.
"Nếu muốn tìm thân tình gì đó ở đây thì xin lỗi, không có."
Hai hàng lông mi mang theo nước mắt của Liên Hân chớp chớp, cô ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại vùi mặt trở về trong ngực Liên Kỷ.
"Em chỉ muốn có anh trai thôi...em không còn người thân nào nữa hết."
Liên Kỷ cố gắng nhẫn nại, bàn tay rộng lớn hữu lực giơ lên bóp lấy cần cổ mảnh khảnh, thoáng đẩy ra một chút sau đó cúi đầu nói
"Liên Hân, ý nghĩ trong đầu cô có phải quá kỳ lạ rồi hay không? Tôi chưa đem cô trực tiếp ném văng ra biển đã là quá nhân từ."
Liên Hân nhẹ nhàng đặt tay lên trên mu bàn tay hắn, rũ mắt không nói lời nào.
"Đi ra ngoài!"
Liên Kỷ buông tay ra.
Liên Hân bò đến sô-pha, ôm chân ngồi lên sau đó mới nói "Không đi, khóc sưng mắt rồi không đi được nữa, hiện tại mà ra ngoài còn ra thể thống gì? Chờ ngày mai hết sưng em sẽ đi."
Liên Kỷ cắn chặt quai hàm, mắt như băng sương mà lườm lườm nhìn cô vài cái, cuối cùng dứt khoát xoay người đi tắm.
Chờ đến lúc hắn đi ra, Liên Hân liền thực tự nhiên mà bước vào phòng tắm, sau đó bắt đầu cất tiếng hỏi "Anh, em dùng áo choàng tắm của anh được không?"
Liên Kỷ trừng mắt.
"Anh, em dùng khăn lông của anh được không?"
"Anh, mấy thứ này đều có thể dùng sao?"
"Không nói gì có nghĩa là dùng được ha."
Cạch.
Cửa phòng tắm đóng lại.
Liên Kỷ chống nạnh đứng ở bên ngoài nhìn chằm chằm phòng tắm hồi lâu, mày nhíu thật chặt, cuối cùng hắn quay trở về ngồi bên cạnh bể bơi, day day trán.
Liên Hân tắm rửa xong, trên người chỉ khoác áo choàng dài, không mặc quần lót.
Cô vốn dĩ là định giả bộ vô tình té lên trên đùi hắn, nhưng lại cảm thấy hiện tại làm vậy quá mức lộ liễu.
Làm không khéo còn bị hắn đánh cho một trận.
Vậy cho nên Liên Hân quyết định nằm lên giường, vừa đặt mông xuống liền lăn ra đến tận mép ngoài, ngoan ngoãn an tĩnh mà nhắm mắt lại.
***
Liên Kỷ ngồi ở bên ngoài ngắm biển đêm thật lâu, vừa tiến vào liền nhìn thấy Liên Hân nằm co ro sát mép giường.
Hắn ngửa mặt lên trời hít sâu một cái, cảm giác sự nhẫn nại của mình đã đạt tới cực hạn.
Liên Hân hí mắt ra nhìn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên giường.
"Anh, em chỉ ngủ một góc nhỏ xíu thôi, còn lại là địa bàn của anh."
Nệm giường trũng xuống một chút, Liên Kỷ giờ này quả thực không có tinh lực để cùng Liên Hân nói lời vô nghĩa, trực tiếp nằm lên giường nhắm mắt.
Một lát sau, hắn đột nhiên hỏi "Hiện tại ở đâu? Làm cái gì?"
Liên Hân nghe vậy, lặng lẽ nhích người vào trong một chút, xoay mặt qua nhìn hắn.
"Em ở Án thị, giao cơm cho Phi Điểu."
Liên Kỷ mở mắt ra "Giao cơm?"
Liên Hân gật đầu.
Liên Kỷ trầm mặc.
Sau khi hắn biết được nữ nhân kia vứt bỏ Liên Hân, trước lúc sang Châu Âu Liên Kỷ đã đem toàn bộ tiền bạc giao lại cho bà ngoại cô...
Không đến mức đại học cũng thi không đậu chứ?
***
Nửa đêm.
Liên Hân vô cùng cẩn thận mà nhích lại gần Liên Kỷ, nhẹ nhàng đem mùi thơm trên cơ thể mình quạt quạt sang hướng bên kia.
"Hệ thống, mùi hương ủ ở trong chăn đậm như vậy, đủ để làm hắn nằm mơ thấy dâm mộng hay không?"
《Độ nồng của mùi hương liên quan đến khả năng kích phát tính dục, nhưng có thể tạo ra dâm mộng a...cái đó thuộc về lĩnh vực nghiên cứu khác rồi》
Liên Kỷ nằm dang tay dang chân, tư thế ngủ phi thường bá đạo.
Liên Hân cởi bỏ đai áo choàng, thực nhẹ thực nhẹ mà súc vào trong ngực hắn, sau đó đem tay Liên Kỷ đắp lên người mình.
"Nếu hắn mà mộng xuân, ta liền có thể "không cẩn thận " bị côn thịt cương cứng ở trong mơ cắm trúng, mơ màng hồ đồ mà làm..."
Liên Kỷ lúc này có lẽ cũng đang thật sự nằm mơ, chân mày hơi hơi nhăn lại.
《Ký chủ xác định như vậy cùng với dùng tinh dầu trí huyễn có cái gì khác nhau sao?》
"Khác nhiều nha, hắn thấy dâm mộng sau đó làm ta, cái đó xem như là hắn chủ——"
Liên Hân cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Tay Liên Kỷ ở trên người cô vuốt vuốt vài cái, sau đó...chụp tới ngực rồi!
"...Chủ động." Liên Hân nuốt nuốt nước bọt.
Liên Kỷ đem cô ôm vào trong ngực, chóp mũi vô ý thức mà nhẹ nhàng ngửi ngửi, tay ở trên ngực lúc khinh lúc trọng bắt đầu vuốt ve.
Nhiệt độ cơ thể nam nhân hơi cao, bàn tay của vận động viên càng là hậu trầm hữu lực.
Liên Hân bị hắn xoa nắn đến thật thoải mái, nhịn không được nhỏ giọng hừ lên.
Lúc này, áo choàng dài đã hoàn toàn bị tháo bung, mông lộ ra ngoài, tiểu huyệt phía dưới cũng không gì che đậy.
Liên Hân cân nhắc vị trí một chút, cảm thấy vẫn là dùng tư thế này tương đối dễ dàng, cũng rất là có logic: cô nằm ngủ mơ màng bị Liên Kỷ ôm qua đi, sau đó một cây đại trụ từ phía sau đâm tới.
Đúng đúng, thế này mới nói có sách mách có chứng, nếu dùng tư thế chính diện mà nói, cô còn phải tự tách đùi ra, như vậy liền không đủ bạch liên*.
Phân tích xong, Liên Hân liền vểnh mông, ấn lên hõm đùi của Liên Kỷ mà ngoáy ngoáy.
Qua một lát, côn thịt vốn hơi ngẩng đầu rốt cuộc hùng dũng oai vệ lú đầu ra tới, chuẩn bị nhìn xem là kẻ nào không sợ chết nửa đêm tới chọc ghẹo nó.
Liên Hân trở tay ra sau bắt lấy côn thịt, kết quả bị thứ đồ chơi một vòng tay bọc không hết kia doạ đến mức rít khẽ lên.
Bất quá, cô cúi đầu nhìn nhìn ngực mình, tỏ vẻ lý giải, khả năng là nhà bọn họ ở phương diện này có gene di truyền khá tốt.
Ngực cô lớn như vậy, côn thịt ca ca có thể to cỡ đó cũng không hiếm lạ.
Liên Hân hít sâu, lén lút dùng tay đẩy mở hai cánh âm môi ra, từ phía sau một chút một chút đem dương cụ của Liên Kỷ nuốt đi vào.
Huyệt khẩu nhỏ hẹp lầy lội dần dần bị đỉnh khai thành một vòng O thật lớn, mặc dù bản thân Liên Hân xác thực cũng là thiên phú dị bẩm, nhưng quả thật đi vào không hề dễ dàng.
Đang lúc cô cảm thấy hình như cái kịch bản này cũng không quá hợp lý, vật to như vậy rất khó mà nằm mộng rồi tự tiến vào.
Đột nhiên, Liên Kỷ bị kẹp lấy quy đầu sảng đến rên rỉ, bàn tay liên tục xoa ngực Liên Hân, xương hông không tự giác mà đẩy về phía trước
—— một phát nửa cây.
Liên Hân nhịn không được lãng kêu ra tiếng.
———
*bạch liên: (bạch liên hoa) ngây thơ vô tội, giả làm người bị hại (tr má bà còn sợ bà ko đủ ngây thơ nữa, quỳ
Ánh mắt của Liên Kỷ giống như một thanh băng lăng bị mài giũa thành đao nhọn.
Liên Hân cắn môi, đôi mắt ướt át rưng rưng mà nhìn hắn, thừa nhận hết thảy cảm xúc bén nhọn đang phóng về phía mình.
Giằng co hồi lâu, cô cũng sống chết không chịu đi.
Liên Kỷ cố kỵ hoàn cảnh xung quanh cùng hình tượng của chính mình, không thể làm cho cái gọi là "em gái ruột" đứng ở bên ngoài quá lâu, hắn đành xoay người nhường cửa.
Liên Hân vội vàng đi vào.
Chỗ ở của Liên Kỷ cũng giống cô, là một phòng xa hoa nằm biệt lập giữa hải cảnh, cách cục toàn bộ làm bằng pha lê.
Ngay bên ngoài phòng chính là bể bơi vô tận trứ danh của khách sạn, tầm nhìn phóng ra toàn hải đảo, trông về phía xa chính là mặt biển xanh thẳm một màu.
Trong phòng, màn hình TV đang hiển thị một khuôn mặt, là một người đàn ông trung niên ngoại quốc.
Liên Kỷ đang cùng người đại diện gọi video call, người này tên là Zahavi - ông trùm đại diện người Israel, mũi ưng mắt sâu, thoạt nhìn cực kỳ khôn khéo.
Zahavi vừa thấy Liên Hân theo sau Liên Kỷ đi vào, lập tức liền nhíu mày, sau đó lên tiếng chất vấn xem nữ hài này là ai.
"Lian, cậu bắt buộc phải chú ý hình tượng, phải nhớ rõ bản thân đang làm gì. Nếu cậu tạo được giá thị thương mại ở thị trường khổng lồ trong nước, như vậy hai năm sau quay lại Châu Âu, tôi đảm bảo có thể dùng một cái giá cực kỳ mỹ diệu mà đưa cậu đến bất cứ đội tuyển nào! Lúc đó..."
"Đây là em gái tôi." Liên Kỷ lời ít ý nhiều mà trả lời lại một câu.
Hắn phải ngăn chặn cái miệng lải nhải của Zahavi.
Biểu tình trên mặt của Zahavi lập tức trở nên ôn hoà, vô cùng sáng lạn gần gũi mà cười với Liên Hân một cái.
"Xin chào, cô bé đáng yêu."*
Liên Hân nghe không hiểu, có điều cô nhìn ra được người này đang chào mình, vì thế cũng khom lưng, vẫy vẫy tay đáp lại.
Liên Kỷ trò chuyện với Zahavi thêm đôi câu, sau đó liền kết thúc cuộc gọi.
Hắn căn bản không ngó ngàng tới Liên Hân, chỉ đi thẳng đến tủ lạnh lấy một lon bia, sau đó ra ghế dựa ngoài bể bơi nằm ngắm biển.
Liên Hân cúi đầu đứng trong chốc lát, lại đi theo ra ngoài, dán người ngồi sát bên cạnh Liên Kỷ.
Hắn sững một chút, thân thể tràn ngập bài xích, sau đó nhích nhích ra xa.
Cũng không chờ Liên Hân mở miệng, Liên Kỷ chỉ nhìn đăm đăm ra biển, trực tiếp hỏi liên tục mấy câu.
"Muốn cái gì?"
"Tiền?"
"Muốn bao nhiêu?"
Liên Hân đờ người, lắc lắc đầu "Em không cần tiền."
Liên Kỷ vừa hớp ngụm bia vừa cười lạnh.
Liên Hân lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt đã rơi ra tới, sau đó cô còn lấy tay dụi mắt mà nức nở lên.
Liên Kỷ cúi đầu nhìn nắp lon bia, không lên tiếng.
"Ba mất rồi, mẹ lại không cần em... Bà ngoại cũng không còn..."
Hai bả vai Liên Hân co giật liên hồi, ngay từ đầu chỉ là muốn diễn một chút, nhưng thực mau cô liền khóc thật sự, khóc đến thương tâm.
Nước mắt nóng hổi dâng đầy tròng mắt, vừa tiết ra liền không có cách nào lưu lại, bị đẩy rớt xuống ào ào.
"Em cũng không biết anh ở đâu, cứ sống một mình như vậy... không ai săn sóc..."
"Em biết anh chán ghét em, nhưng em thật sự không biết làm gì, không biết nên tìm ai, em chỉ còn có một người anh trai này thôi..."
"Rắc" một tiếng, Liên Kỷ đem lon bia trong tay bóp nát.
Hắn lạnh lùng đứng lên, vòng qua Liên Hân mà đi trở vào phòng.
Liên Hân bị dọa giật nảy mình, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Liên Kỷ.
Sau đó cô lại cúi đầu dụi mắt, ngồi lì ở bể bơi mà khóc tu tu, càng khóc càng tê tâm liệt phế, hai tay nắm chặt đã nổi đầy gân xanh.
Liên Kỷ đứng ở cách đó không xa, đưa lưng về phía Liên Hân, hai tay chống nạnh, chính là tư thế thường ngày đứng chờ phát banh đã tạo thành thói quen.
Thân thể cao lớn cường kiện đi tới đi lui trong phòng vài bước, cuối cùng Liên Kỷ đột nhiên đi ra ngoài, một tay túm lấy Liên Hân đem cô kéo tới.
Ý định của hắn chỉ là đem cô lôi vào trong phòng rồi đuổi ra ngoài, Liên Hân lại bước chân lảo đảo, thuận thế mà bổ nhào vào trong ngực nam nhân.
Cô ôm lấy Liên Kỷ, nhỏ giọng nức nở không chịu buông ra.
"Rốt cuộc là muốn cái gì?" Liên Kỷ có chút đau đầu.
Liên Hân vùi mặt trong cơ ngực cường tráng, cô cũng không dám nói là mình chỉ muốn mượn dương vật của hắn xài chơi một chút mà thôi.
"Nếu muốn tìm thân tình gì đó ở đây thì xin lỗi, không có."
Hai hàng lông mi mang theo nước mắt của Liên Hân chớp chớp, cô ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại vùi mặt trở về trong ngực Liên Kỷ.
"Em chỉ muốn có anh trai thôi...em không còn người thân nào nữa hết."
Liên Kỷ cố gắng nhẫn nại, bàn tay rộng lớn hữu lực giơ lên bóp lấy cần cổ mảnh khảnh, thoáng đẩy ra một chút sau đó cúi đầu nói
"Liên Hân, ý nghĩ trong đầu cô có phải quá kỳ lạ rồi hay không? Tôi chưa đem cô trực tiếp ném văng ra biển đã là quá nhân từ."
Liên Hân nhẹ nhàng đặt tay lên trên mu bàn tay hắn, rũ mắt không nói lời nào.
"Đi ra ngoài!"
Liên Kỷ buông tay ra.
Liên Hân bò đến sô-pha, ôm chân ngồi lên sau đó mới nói "Không đi, khóc sưng mắt rồi không đi được nữa, hiện tại mà ra ngoài còn ra thể thống gì? Chờ ngày mai hết sưng em sẽ đi."
Liên Kỷ cắn chặt quai hàm, mắt như băng sương mà lườm lườm nhìn cô vài cái, cuối cùng dứt khoát xoay người đi tắm.
Chờ đến lúc hắn đi ra, Liên Hân liền thực tự nhiên mà bước vào phòng tắm, sau đó bắt đầu cất tiếng hỏi "Anh, em dùng áo choàng tắm của anh được không?"
Liên Kỷ trừng mắt.
"Anh, em dùng khăn lông của anh được không?"
"Anh, mấy thứ này đều có thể dùng sao?"
"Không nói gì có nghĩa là dùng được ha."
Cạch.
Cửa phòng tắm đóng lại.
Liên Kỷ chống nạnh đứng ở bên ngoài nhìn chằm chằm phòng tắm hồi lâu, mày nhíu thật chặt, cuối cùng hắn quay trở về ngồi bên cạnh bể bơi, day day trán.
Liên Hân tắm rửa xong, trên người chỉ khoác áo choàng dài, không mặc quần lót.
Cô vốn dĩ là định giả bộ vô tình té lên trên đùi hắn, nhưng lại cảm thấy hiện tại làm vậy quá mức lộ liễu.
Làm không khéo còn bị hắn đánh cho một trận.
Vậy cho nên Liên Hân quyết định nằm lên giường, vừa đặt mông xuống liền lăn ra đến tận mép ngoài, ngoan ngoãn an tĩnh mà nhắm mắt lại.
***
Liên Kỷ ngồi ở bên ngoài ngắm biển đêm thật lâu, vừa tiến vào liền nhìn thấy Liên Hân nằm co ro sát mép giường.
Hắn ngửa mặt lên trời hít sâu một cái, cảm giác sự nhẫn nại của mình đã đạt tới cực hạn.
Liên Hân hí mắt ra nhìn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên giường.
"Anh, em chỉ ngủ một góc nhỏ xíu thôi, còn lại là địa bàn của anh."
Nệm giường trũng xuống một chút, Liên Kỷ giờ này quả thực không có tinh lực để cùng Liên Hân nói lời vô nghĩa, trực tiếp nằm lên giường nhắm mắt.
Một lát sau, hắn đột nhiên hỏi "Hiện tại ở đâu? Làm cái gì?"
Liên Hân nghe vậy, lặng lẽ nhích người vào trong một chút, xoay mặt qua nhìn hắn.
"Em ở Án thị, giao cơm cho Phi Điểu."
Liên Kỷ mở mắt ra "Giao cơm?"
Liên Hân gật đầu.
Liên Kỷ trầm mặc.
Sau khi hắn biết được nữ nhân kia vứt bỏ Liên Hân, trước lúc sang Châu Âu Liên Kỷ đã đem toàn bộ tiền bạc giao lại cho bà ngoại cô...
Không đến mức đại học cũng thi không đậu chứ?
***
Nửa đêm.
Liên Hân vô cùng cẩn thận mà nhích lại gần Liên Kỷ, nhẹ nhàng đem mùi thơm trên cơ thể mình quạt quạt sang hướng bên kia.
"Hệ thống, mùi hương ủ ở trong chăn đậm như vậy, đủ để làm hắn nằm mơ thấy dâm mộng hay không?"
《Độ nồng của mùi hương liên quan đến khả năng kích phát tính dục, nhưng có thể tạo ra dâm mộng a...cái đó thuộc về lĩnh vực nghiên cứu khác rồi》
Liên Kỷ nằm dang tay dang chân, tư thế ngủ phi thường bá đạo.
Liên Hân cởi bỏ đai áo choàng, thực nhẹ thực nhẹ mà súc vào trong ngực hắn, sau đó đem tay Liên Kỷ đắp lên người mình.
"Nếu hắn mà mộng xuân, ta liền có thể "không cẩn thận " bị côn thịt cương cứng ở trong mơ cắm trúng, mơ màng hồ đồ mà làm..."
Liên Kỷ lúc này có lẽ cũng đang thật sự nằm mơ, chân mày hơi hơi nhăn lại.
《Ký chủ xác định như vậy cùng với dùng tinh dầu trí huyễn có cái gì khác nhau sao?》
"Khác nhiều nha, hắn thấy dâm mộng sau đó làm ta, cái đó xem như là hắn chủ——"
Liên Hân cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Tay Liên Kỷ ở trên người cô vuốt vuốt vài cái, sau đó...chụp tới ngực rồi!
"...Chủ động." Liên Hân nuốt nuốt nước bọt.
Liên Kỷ đem cô ôm vào trong ngực, chóp mũi vô ý thức mà nhẹ nhàng ngửi ngửi, tay ở trên ngực lúc khinh lúc trọng bắt đầu vuốt ve.
Nhiệt độ cơ thể nam nhân hơi cao, bàn tay của vận động viên càng là hậu trầm hữu lực.
Liên Hân bị hắn xoa nắn đến thật thoải mái, nhịn không được nhỏ giọng hừ lên.
Lúc này, áo choàng dài đã hoàn toàn bị tháo bung, mông lộ ra ngoài, tiểu huyệt phía dưới cũng không gì che đậy.
Liên Hân cân nhắc vị trí một chút, cảm thấy vẫn là dùng tư thế này tương đối dễ dàng, cũng rất là có logic: cô nằm ngủ mơ màng bị Liên Kỷ ôm qua đi, sau đó một cây đại trụ từ phía sau đâm tới.
Đúng đúng, thế này mới nói có sách mách có chứng, nếu dùng tư thế chính diện mà nói, cô còn phải tự tách đùi ra, như vậy liền không đủ bạch liên*.
Phân tích xong, Liên Hân liền vểnh mông, ấn lên hõm đùi của Liên Kỷ mà ngoáy ngoáy.
Qua một lát, côn thịt vốn hơi ngẩng đầu rốt cuộc hùng dũng oai vệ lú đầu ra tới, chuẩn bị nhìn xem là kẻ nào không sợ chết nửa đêm tới chọc ghẹo nó.
Liên Hân trở tay ra sau bắt lấy côn thịt, kết quả bị thứ đồ chơi một vòng tay bọc không hết kia doạ đến mức rít khẽ lên.
Bất quá, cô cúi đầu nhìn nhìn ngực mình, tỏ vẻ lý giải, khả năng là nhà bọn họ ở phương diện này có gene di truyền khá tốt.
Ngực cô lớn như vậy, côn thịt ca ca có thể to cỡ đó cũng không hiếm lạ.
Liên Hân hít sâu, lén lút dùng tay đẩy mở hai cánh âm môi ra, từ phía sau một chút một chút đem dương cụ của Liên Kỷ nuốt đi vào.
Huyệt khẩu nhỏ hẹp lầy lội dần dần bị đỉnh khai thành một vòng O thật lớn, mặc dù bản thân Liên Hân xác thực cũng là thiên phú dị bẩm, nhưng quả thật đi vào không hề dễ dàng.
Đang lúc cô cảm thấy hình như cái kịch bản này cũng không quá hợp lý, vật to như vậy rất khó mà nằm mộng rồi tự tiến vào.
Đột nhiên, Liên Kỷ bị kẹp lấy quy đầu sảng đến rên rỉ, bàn tay liên tục xoa ngực Liên Hân, xương hông không tự giác mà đẩy về phía trước
—— một phát nửa cây.
Liên Hân nhịn không được lãng kêu ra tiếng.
———
*bạch liên: (bạch liên hoa) ngây thơ vô tội, giả làm người bị hại (tr má bà còn sợ bà ko đủ ngây thơ nữa, quỳ
/71
|