Liên Hân súc vai, cái miệng nhỏ liên tục nhai cơm, thân thể cao lớn của Phong Khải Ninh chiếm hầu hết không gian, yên lặng ngồi ở một bên trả lời tin nhắn xử lý công vụ.
Liên Hân thi thoảng liếc hắn một cái, thật sự là rất bận a...cơ hồ luôn phải bớt chút thời gian công tác ra để sinh hoạt.
Kỳ thật lúc trước cô cũng tra qua thông tin về nam nhân này, biết hắn năng lực rất cường đại, tính tình lại bá đạo, lúc còn đi học bởi vì phản nghịch mà thoát ly gia tộc, tự mình thành công gây dựng sự nghiệp.
Về sau, Phong Khải Ninh lại thâu tóm toàn bộ Nhận Ca gia tộc, trở thành người chấp chưởng nhỏ tuổi nhất từ trước tới nay, ngoại hình lại đẹp mắt, kể cả hắn có muốn điệu thấp đi nữa cũng là luôn bị động xuất hiện trên khắp các chuyên mục tài chính kinh tế cùng bản tin giải trí.
Phong Khải Ninh cảm giác được tầm mắt của Liên Hân, hắn liếc nhìn cô một cái.
Đầu lưỡi phấn nộn mị hồng dò ra ngoài, vô tư liếm liếm một chút, sau đó cánh môi anh đào nho nhỏ hé ra, ngậm trọn lấy cái muỗng, đem nước canh cho vào trong miệng.
"......" Ngón tay đang gõ chữ của Phong Khải Ninh chợt dừng lại.
Liên Hân lại liếm váng dầu bên khoé môi, mờ mịt mà nhìn hắn một cái "Hả?"
Phong Khải Ninh lạnh lùng rũ mắt, tiếp tục làm việc, nhưng chỉ một lát sau, hắn lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô.
Liên Hân mới vừa chuyên tâm ăn được một chút, thấy vậy liền khó hiểu mà nhìn lại hắn.
Phong Khải Ninh nhíu mày, trời sinh dung nhan cao lãnh, giống như nhìn nữ hài trước mặt rất không vừa mắt "Vì cái gì miệng lại nhỏ như vậy? Là chim nhỏ sao, mỗi lần ăn một hạt cơm?"
Liên Hân không hiểu, đây cũng là vấn đề sao? Không thể trách cô chứ?
Phong Khải Ninh ném điện thoại sang một bên, nhích lại gần một chút, thân thể cao lớn áp bách càng dán chặt vào người cô "Mấy món kia tại sao không ăn? Ăn không vô?"
Hắn kẹp một ít nấm tùng nhung* đưa đến bên miệng Liên Hân.
Cô bất đắc dĩ phải há mồm "Người ta chỉ ăn hơi chậm mà thôi..."
Phong Khải Ninh trơ trơ một mặt, lẳng lặng đút thức ăn, còn không thể hiểu được mà gắt gao nhìn chằm chằm bộ dáng ăn uống như mèo của Liên Hân.
Đút được chốc lát, hắn bỗng dưng buông đũa, hai ngón tay cô trụ cái cằm nhỏ, hung hăng mà hôn lên.
Liên Hân giơ tay câu cổ nam nhân, tùy ý để hắn quấn lấy môi lưỡi, cướp đoạt hô hấp, kịch liệt mênh mông mà chà đạp bờ môi mềm mại của cô.
Phong Khải Ninh thoáng buông ra, bốn cánh môi nháy mắt tách rời, dắt theo một đường chỉ bạc, nhưng tức khắc hắn lại mút hôn đến gương mặt, cằm, bên gáy... Đại chưởng đồng thời vuốt ve cánh tay thon nhỏ non mềm của Liên Hân, cảm thấy thân thể này cơ hồ là chiếu theo sở thích của hắn mà chế tạo.
Liên Hân ngửa đầu, hoàn toàn ỷ lại vào vòng tay rắn chắc hữu lực của Phong Khải Ninh, khóe mắt mị hồng mê ly mà nhìn hắn.
Phong Khải Ninh vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, hơi nhíu mày, biểu tình bắt bẻ lại hung tợn, lạnh lùng mà liếc nhìn cô, bàn tay đặt ở trên người nữ hài niết tới niết lui.
Lúc còn chưa tiếp xúc với nhau nhiều, Liên Hân cũng không hiểu hắn có phải là rất chán ghét mình hay không. Nhưng càng thân mật thời gian lâu, cô mới dần dần ngộ ra được, kỳ thật thời điểm Phong Khải Ninh phô bày cái dạng biểu tình này, nội tâm có thể là đang thích cô muốn chết.
Nói tóm lại, hắn cũng là một quái nhân.
Phong Khải Ninh nắm lấy eo nhỏ, nhiệt tình xoa sờ, dáng vẻ thâm cừu đại hận mà nhìn xuống khuôn mặt đỏ ửng ngoan ngoãn của Liên Hân, trong lòng âm thầm chửi cha mắng mẹ.
...bảo bối thật quá đáng yêu!
Hắn cố gắng áp chế cuồng thú nổi loạn trong lòng, đem người bế lên đùi, vừa hôn Liên Hân vừa trượt tay thăm tiến vào dưới làn váy, xoa xoa hoa huyệt.
Rõ ràng là không ướt át bao nhiêu, nhưng Phong Khải Ninh một hai phải kết luận "Quá ướt, là muốn bị thao."
Liên Hân đấm hắn "Nói bậy bạ gì đó, em đang chuyên tâm ăn cơm!"
Phong Khải Ninh duỗi đầu ngón tay vén quần lót ra, xoa nhẹ vê chậm, còn xuỳ lạnh một tiếng "Tiểu tao huyệt của em tôi còn không hiểu quá? Đây là đang muốn ăn côn thịt." Hắn cúi đầu cắn mút vành tai Liên Hân, tự động an bài "Đã biết, sẽ cho em ăn no."
Liên Hân bị nam nhân ngón tay hữu lực thon dài khảy đúng chỗ ngứa, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rên rỉ ra tiếng.
———
*nấm tùng nhung: nấm Masutake, sống bám vào phần rễ cây thông, hiện tại vẫn chưa thể gieo trồng nhân tạo, chỉ có thể thu hoạch từ tự nhiên nên giá rất đắt. Thường được dùng trong ẩm thực Nhật.
Liên Hân thi thoảng liếc hắn một cái, thật sự là rất bận a...cơ hồ luôn phải bớt chút thời gian công tác ra để sinh hoạt.
Kỳ thật lúc trước cô cũng tra qua thông tin về nam nhân này, biết hắn năng lực rất cường đại, tính tình lại bá đạo, lúc còn đi học bởi vì phản nghịch mà thoát ly gia tộc, tự mình thành công gây dựng sự nghiệp.
Về sau, Phong Khải Ninh lại thâu tóm toàn bộ Nhận Ca gia tộc, trở thành người chấp chưởng nhỏ tuổi nhất từ trước tới nay, ngoại hình lại đẹp mắt, kể cả hắn có muốn điệu thấp đi nữa cũng là luôn bị động xuất hiện trên khắp các chuyên mục tài chính kinh tế cùng bản tin giải trí.
Phong Khải Ninh cảm giác được tầm mắt của Liên Hân, hắn liếc nhìn cô một cái.
Đầu lưỡi phấn nộn mị hồng dò ra ngoài, vô tư liếm liếm một chút, sau đó cánh môi anh đào nho nhỏ hé ra, ngậm trọn lấy cái muỗng, đem nước canh cho vào trong miệng.
"......" Ngón tay đang gõ chữ của Phong Khải Ninh chợt dừng lại.
Liên Hân lại liếm váng dầu bên khoé môi, mờ mịt mà nhìn hắn một cái "Hả?"
Phong Khải Ninh lạnh lùng rũ mắt, tiếp tục làm việc, nhưng chỉ một lát sau, hắn lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô.
Liên Hân mới vừa chuyên tâm ăn được một chút, thấy vậy liền khó hiểu mà nhìn lại hắn.
Phong Khải Ninh nhíu mày, trời sinh dung nhan cao lãnh, giống như nhìn nữ hài trước mặt rất không vừa mắt "Vì cái gì miệng lại nhỏ như vậy? Là chim nhỏ sao, mỗi lần ăn một hạt cơm?"
Liên Hân không hiểu, đây cũng là vấn đề sao? Không thể trách cô chứ?
Phong Khải Ninh ném điện thoại sang một bên, nhích lại gần một chút, thân thể cao lớn áp bách càng dán chặt vào người cô "Mấy món kia tại sao không ăn? Ăn không vô?"
Hắn kẹp một ít nấm tùng nhung* đưa đến bên miệng Liên Hân.
Cô bất đắc dĩ phải há mồm "Người ta chỉ ăn hơi chậm mà thôi..."
Phong Khải Ninh trơ trơ một mặt, lẳng lặng đút thức ăn, còn không thể hiểu được mà gắt gao nhìn chằm chằm bộ dáng ăn uống như mèo của Liên Hân.
Đút được chốc lát, hắn bỗng dưng buông đũa, hai ngón tay cô trụ cái cằm nhỏ, hung hăng mà hôn lên.
Liên Hân giơ tay câu cổ nam nhân, tùy ý để hắn quấn lấy môi lưỡi, cướp đoạt hô hấp, kịch liệt mênh mông mà chà đạp bờ môi mềm mại của cô.
Phong Khải Ninh thoáng buông ra, bốn cánh môi nháy mắt tách rời, dắt theo một đường chỉ bạc, nhưng tức khắc hắn lại mút hôn đến gương mặt, cằm, bên gáy... Đại chưởng đồng thời vuốt ve cánh tay thon nhỏ non mềm của Liên Hân, cảm thấy thân thể này cơ hồ là chiếu theo sở thích của hắn mà chế tạo.
Liên Hân ngửa đầu, hoàn toàn ỷ lại vào vòng tay rắn chắc hữu lực của Phong Khải Ninh, khóe mắt mị hồng mê ly mà nhìn hắn.
Phong Khải Ninh vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, hơi nhíu mày, biểu tình bắt bẻ lại hung tợn, lạnh lùng mà liếc nhìn cô, bàn tay đặt ở trên người nữ hài niết tới niết lui.
Lúc còn chưa tiếp xúc với nhau nhiều, Liên Hân cũng không hiểu hắn có phải là rất chán ghét mình hay không. Nhưng càng thân mật thời gian lâu, cô mới dần dần ngộ ra được, kỳ thật thời điểm Phong Khải Ninh phô bày cái dạng biểu tình này, nội tâm có thể là đang thích cô muốn chết.
Nói tóm lại, hắn cũng là một quái nhân.
Phong Khải Ninh nắm lấy eo nhỏ, nhiệt tình xoa sờ, dáng vẻ thâm cừu đại hận mà nhìn xuống khuôn mặt đỏ ửng ngoan ngoãn của Liên Hân, trong lòng âm thầm chửi cha mắng mẹ.
...bảo bối thật quá đáng yêu!
Hắn cố gắng áp chế cuồng thú nổi loạn trong lòng, đem người bế lên đùi, vừa hôn Liên Hân vừa trượt tay thăm tiến vào dưới làn váy, xoa xoa hoa huyệt.
Rõ ràng là không ướt át bao nhiêu, nhưng Phong Khải Ninh một hai phải kết luận "Quá ướt, là muốn bị thao."
Liên Hân đấm hắn "Nói bậy bạ gì đó, em đang chuyên tâm ăn cơm!"
Phong Khải Ninh duỗi đầu ngón tay vén quần lót ra, xoa nhẹ vê chậm, còn xuỳ lạnh một tiếng "Tiểu tao huyệt của em tôi còn không hiểu quá? Đây là đang muốn ăn côn thịt." Hắn cúi đầu cắn mút vành tai Liên Hân, tự động an bài "Đã biết, sẽ cho em ăn no."
Liên Hân bị nam nhân ngón tay hữu lực thon dài khảy đúng chỗ ngứa, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rên rỉ ra tiếng.
———
*nấm tùng nhung: nấm Masutake, sống bám vào phần rễ cây thông, hiện tại vẫn chưa thể gieo trồng nhân tạo, chỉ có thể thu hoạch từ tự nhiên nên giá rất đắt. Thường được dùng trong ẩm thực Nhật.
/71
|