Trong biệt thự trên núi của Phong Khải Ninh, Liên Hân vô cùng câm nín, tay túm chặt lấy một góc của chiếc tạp dề.
Hắn dựa eo vào cạnh bàn, áo mũ chỉnh tề mà hớp ngụm trà, vừa uống vừa nhìn chằm chằm Liên Hân.
Phong Khải Ninh từ đầu đến chân vừa đủ thể diện lại còn tinh xảo, kể cả nút thắt cổ áo ở trên cùng cũng đều bảo thủ kín mít. Tạo dáng thâm thúy, đường cong lạnh lùng, vai rộng chân dài, trang phục ngạo nghễ, giống như một vật sưu tập vô cùng xa xỉ, không thể tới gần.
Phục trang của hắn lúc này tùy thời đều có thể đi vào bất cứ yến hội xa hoa bậc nhất nào trên thế giới.
Nhưng hắn lại không cho Liên Hân mặc quần áo.
Cô chỉ được treo trên người duy nhất một cái tạp dề, nhưng cũng khó khăn lắm mới che khuất được hai điểm trước ngực dài đến trên đùi, sau lưng cùng hai bên đều trơn trượt một mảnh, nhìn không sót thứ gì.
Chỉ cần Liên Hân tuỳ ý cử động, bầu ngực cao thẳng đầy đặn liền sẽ nhẹ nhàng đong đưa, từ phía bên hông tạp dề lộ ra một ít.
Liên Hân xoay người, co quắp che dấu thân thể đang bị nam nhân anh tuấn hờ hững dùng mắt để gian dâm cô.
Phong Khải Ninh chăm chú nhìn hai nửa mông tròn trịa, hầu kết di động, khàn khàn mà nói "Giúp tôi rót ly nước."
Liên Hân trừng hắn một cái, khom lưng tìm ly để rót nước, viên mông tuyết trắng cao cao nhếch lên, lộ ra một đường huyệt phùng phấn nộn, bên trên còn vương chút thuỷ quang.
Mẹ kiếp.
Phong Khải Ninh buông chén trà, nhìn chằm chằm vào huyệt tâm mê người, hắn uống nốt hớp trà cuối cùng, hầu kết gợi cảm bên trên cổ áo phẳng phiêu nhẹ nhàng lăn lộn.
Hạ thể cự trướng, bị bó đến khó chịu, vì vậy hắn liền kéo khoá quần tây ra.
Phong Khải Ninh hôm nay mặc áo sơmi cùng tây trang cực kỳ đẹp mắt, cổ tay tinh xảo, cắt may chuẩn xác ôm sát eo tuyến cùng cơ ngực trù phú, thực hợp với khí chất của hắn.
Đường cong từ hông đến mông cùng cơ bắp trước ngực được khắc hoạ thực rõ ràng, hoa lệ lại bá đạo, khí thế uy nghiêm.
Phong Khải Ninh trên dưới áo quần thẳng thớm, trang trọng tinh xảo, cố tình ở giữa đũng quần lại lộ ra một cây côn thịt thô to màu đỏ, công khai mà giương thẳng, vận sức chờ phát động hướng về phía mông Liên Hân.
Nữ hài cắn môi, mang theo đôi mắt ướt dầm dề mà quay đầu liếc hắn một cái, loại nam nhân này chỉ cần nhìn thoáng qua, chân tâm đều sẽ mềm nhũn, huống chi lúc này hắn còn dùng một cây đại điểu chống vào người cô.
Liên Hân mặc tạp dề cũng như không mặc, vừa rót nước xong liền vặn mông diêu ngực mà đi tới, nội tâm còn đang thẹn thùng nhảy nhót, thứ hàng kia của Phong Khải Ninh lập tức phải cắm đi vào, sẽ đem dâm huyệt của cô hung hăng chà đạp đến mức run rẩy tê rần...
Hắn tiếp lấy ly nước, tùy tay hất sang bên cạnh, thực không chút thành ý mà nói "Ngon lắm, đã uống xong rồi."
Liên Hân mị nhãn như tơ trừng hắn một cái.
Phong Khải Ninh duỗi tay đem tạp dề vén đến hơn nửa, lộ ra đôi phong nhũ tròn trịa, tuỳ ý vuốt ve, sau đó lại nâng một chân cô lên, xoa xoa mị thịt đang run sợ khép mở "Cái miệng nhỏ há ra như vậy là muốn ăn gì?"
Liên Hân nũng nịu than nhẹ.
"Nói, muốn ăn cái gì?" Phong Khải Ninh thanh âm trầm thấp lãnh ngạnh.
Liên Hân nhẹ nhàng vặn mông "Muốn ăn đại dương vật, muốn ăn dương vật thô tráng của Phong Khải Ninh ca ca. Làm ơn cắm vào được không? Cắm đầy em đi mà...người ta muốn kẹp."
"Thật phóng đãng" Phong Khải Ninh để sát vào huyệt phùng, mê mẩn mà ngửi ngửi "Thơm, thời điểm muốn ăn dương vật liền thơm như vậy..."
"Ha! ưm... Đại dương vật ca ca..."
Hắn giơ tay vỗ vỗ lên ngực Liên Hân, làm nó lay động thành nhũ sóng "Kêu ông xã."
"Ông xã..." Liên Hân rất biết nghe lời, thân thể mẫn cảm chịu không nổi hơi thở nam tính nóng rực của hắn "Ông xã, cắm em đi..."
"Có sinh hài tử cho ông xã hay không?" Phong Khải Ninh hô hấp thô trầm mà nắm côn thịt, để hờ lên huyệt khẩu.
Liên Hân kích động, hạ thân tiết đầy dâm thủy, liều mạng gật đầu "Sinh! Sẽ sinh hài tử cho ông xã, sinh thật nhiều!"
"Chỉ sinh cho một mình tôi." Phong Khải Ninh nắm gậy, xấu xa gõ lên huyệt khẩu.
"Được! Chỉ sinh cho ông xã thôi!"
"Ngực cũng chỉ có thể để cho tôi sờ."
"Ha, a...ngực nhỏ dâm đãng là của ông xã, tao huyệt cũng chỉ mình ông xã có thể cắm!"
Phong Khải Ninh vừa lòng quệt quệt một ít dịch lỏng, tách mở âm môi, khí thế mãnh liệt mà đẩy ra từng tầng từng tầng mị thịt, khai thác mật động chật hẹp.
"A, a...ha, căng quá...a..."
Liên Hân ngửa đầu, phát ra từng tiếng than thỏa mãn, cô nhắm mắt lại, cảm thụ côn thịt thô tráng hữu lực của hắn.
Phong Khải Ninh cao cao bế một chân cô lên, làm cho dâm động tỉ mỉ nhỏ hẹp hoàn toàn bại lộ.
Hắn ôm chân, eo hông kích thích, không ngừng đem côn thịt thô dài ghim vào hoa kính mảnh mai e thẹn, tuỳ ý để cho tao huyệt mấp máy cơ khát kẹp lấy cự vật cường tráng.
"Ha, a, thật thoải mái...Ông xã làm em thật thoải mái a..."
Phong Khải Ninh căng thẳng cơ mông, tốc độ xuất nhập vừa nhanh vừa mạnh mẽ, Liên Hân bị đâm đến tóc bay tán loạn, hai bầu ngực từ phía bên hông tạp dề lộ ra, nhảy bắn không ngừng.
"A! A!!! Ông xã, ha..."
"Dâm đãng! Sướng như vậy?"
"Ưm, ha, rất sung sướng..." Liên Hân liếm môi, đại dương vật ở huyệt tâm ra ra vào vào, tê ngứa no căng cực kỳ.
Phong Khải Ninh lồng ngực phập phồng, đem người lật qua, bắt lấy eo nhỏ thâm nhập từ phía sau "Đi rửa cho ông xã một quả táo."
Liên Hân quay đầu lại, oán trách liếc mắt một cái, nhưng chỉ có thể dẩu mông, kẹp côn thịt, nhón mũi chân đi về phía trước. Nữ hài một bên ân a thừa nhận côn thịt, một bên đứng ở bệ bếp rửa táo cho hắn.
Thân thể cường của Phong Khải Ninh áp lên, đè ở trên tấm lưng mảnh mai của cô, rải từng nụ hôn lên đầu vai mượt mà, vừa huých mông vừa nói "Về sau lúc nào nấu cơm cho ông xã ăn cũng phải vừa cắm vừa làm, nghe không?"
Liên Hân vặn eo rên rỉ, lại vừa mở miệng mắng yêu "Chán ghét!"
Phong Khải Ninh để cho nữ hài ghé vào bệ bếp, nhếch mông cao cao, hai tay ôm lấy hông cô, nhắm ngay tao tâm, biến hóa các loại góc độ mà tàn nhẫn thao, đâm đến hai cánh mông của Liên Hân rung động không ngừng.
Bọn họ một người kêu la một người thở dốc, thanh âm cùng tốc độ càng lúc càng dồn dập.
Đương lúc cả hai sắp đến cao trào, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh gãy hứng thú, nhưng Phong Khải Ninh chỉ dừng một chút, không thèm phản ứng, cứ tiếp tục "bạch bạch" mà thao.
Có điều tiếng chuông này vẫn lì lợm vang lên không dứt, vừa dồn dập lại ồn ào, hết di động rồi đến WeChat, điện thoại cảm ứng đặt trên bệ bếp cũng bắt đầu kêu.
Phong Khải Ninh nhíu mày, đầu ngón tay vói đến trước người Liên Hân, một tay vê ngực một tay xoa âm đế, hạ thể nhắm ngay điểm G bay nhanh đâm thọc, bằng tốc độ nhanh nhất làm cho cô cao trào, sau đó từ trong huyệt tâm run rẩy rút ra một cây côn thịt ướt đẫm gắng gượng.
Hắn tiếp điện thoại.
Thanh âm của Jason gấp gáp truyền tới "Phong tổng! Đột phát sự cố, công ty con Nhạn Nam của HD ở Nam Phi bị sập mỏ vàng, đè chết người!"
Ánh mắt Phong Khải Ninh liền sắc bén lên "Tổng giám đốc, giám đốc công ty con, pháp vụ, đều đã điều động hết chưa?"
"Ngài yên tâm, trước tiên đã xử lý những vấn đề trọng đại khẩn cấp, có điều..." Jason do dự một giây, tiếp tục liền mạch mà nói "Người phụ trách mỏ vàng đó, lúc bị bắt, hắn tự xưng là...con trai của lão Phong đổng."
Phong Khải Ninh nhíu nhíu ấn đường.
"Lão chủ tịch xác thật cũng gọi điện tới."
Hắn cười lạnh "Bao nhiêu tuổi?"
"Mười chín tuổi."
"A...có con riêng mười chín tuổi, Phong Chấn Võ, ông khá lắm."
Jason không dám nói lời nào.
Phong Khải Ninh cúp điện thoại, xoa xoa cự vật còn đang tí tách dâm thủy, sau đó mới miễn cưỡng đem nó nhét trở vào trong quần.
Liên Hân vừa nãy cũng nghe được đôi câu, có chút lo lắng mà nhìn hắn.
Phong Khải Ninh cúi đầu hôn hôn cô, Liên Hân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nam nhân.
"Tôi phải đi ra ngoài trong chốc lát, có việc gấp."
Liên Hân gật đầu, rất là nhu tình, rất là đau lòng mà trông theo hắn.
Phong Khải Ninh sửa sang lại y trang, rũ mắt nhìn biểu tình xót xa không hề có ý nghĩa của Liên Hân, cảm thấy buồn cười rồi lại có điểm đáng yêu.
Lúc đi đến bục cửa, hắn lại đột nhiên gấp gáp lộn trở về, bế thốc cô lên hôn hít một hồi "Thành thật ở yên một chỗ, lần này không được chạy loạn, biết không?"
Liên Hân nhớ tới cái gì, bèn bắt lấy ống tay áo của hắn mà lắc lắc "Nhưng mà chiều nay người ta muốn đi xem biểu diễn ca nhạc."
"Biểu diễn ca nhạc gì?" Phong Khải Ninh nhíu mày.
"Giang Dữ Mộ, là một ca sĩ rất nổi tiếng nha, đang tổ chức liveshow ở Án Thị, cướp được tấm vé đều không dễ dàng gì."
Phong Khải Ninh ninh mi, hơi dừng một chút, tuy rằng trong lòng thực không thoải mái, nhưng suy xét đến việc cô khẳng định phải có thú vui sinh hoạt riêng của mình, cho nên hắn miễn cưỡng đồng ý "Tôi gọi Tiểu Cầm đến đi với em."
Liên Hân dẩu môi "Không cần, em không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, đã quen với bầu không khí đơn độc thoải mái rồi, có người quản trước quản sau, em sẽ cảm thấy rất áp lực."
Ánh mắt ủ dột của Phong Khải Ninh như biến thành vật chất thật sự mà đè nặng lên cô, ý tứ của tiểu bảo bối chính là không thích bị hắn quản?
Liên Hân rụt rụt bả vai, gục đầu xuống, kéo tạp dề che đậy thân mình, có chút túng quẫn mà nhỏ giọng nói "Anh hung dữ với em..."
Phong Khải Ninh lập tức điều chỉnh biểu tình, bất đắc dĩ đáp "Tùy em."
Vật nhỏ này nếu mà lại không cao hứng, chạy tới Lợi Nhuận trốn ở chỗ ca ca, hắn liền không thể bắt người về được.
Liên Hân ôm lấy cổ Phong Khải Ninh, hôn hôn lên cái cằm đẹp, sau đó tiễn hắn ra cửa.
Phong Khải Ninh quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, cuối cùng cũng hiểu được trên thế giới vì sao sẽ có người đem nữ nhân khoá ở trong nhà không cho đi ra ngoài.
Bởi vì vẫn còn tồn tại một loại nữ nhân toàn thân tràn đầy khí chất vừa ngây thơ lại không đáng tin——giống như Liên Hân vậy.
***
Phong Khải Ninh đi rồi, Liên Hân ở nhà lười nhác mà xem TV trong chốc lát.
Lúc chuyển kênh vô tình nhảy đến chuyên mục thể dục thể thao.
Không hiểu sao Liên Hân liền hoảng hốt mà nhanh chóng đổi đài.
...vừa rồi thoáng thấy gương mặt của Liên Kỷ.
Lồng ngực có chút khó chịu, Liên Hân cầm ly trà lên, một ngụm lại một ngụm mà uống vào rất nhiều bọt nước.
Nhưng mà tin tức kia đang nói về cái gì...hình như không phải chuyện tốt?
Cô do do dự dự, sau đó lại chuyển trở về kênh ban nãy, nhưng là đã không còn có Liên Kỷ, hiện tại trên đài đang phát thông tin Trịnh Huân quấy nhiễu trẻ vị thành niên, vừa vặn bị cảnh sát bắt được.
Trịnh Huân này thật đúng là không phải thứ tốt đẹp gì.
《Nhắc nhở ký chủ, hai mươi phút sau chính thức bắt đầu nhiệm vụ bậc 6》
"Ò." Liên Hân thở dài, nhận mệnh mà đi thay quần áo.
Hắn dựa eo vào cạnh bàn, áo mũ chỉnh tề mà hớp ngụm trà, vừa uống vừa nhìn chằm chằm Liên Hân.
Phong Khải Ninh từ đầu đến chân vừa đủ thể diện lại còn tinh xảo, kể cả nút thắt cổ áo ở trên cùng cũng đều bảo thủ kín mít. Tạo dáng thâm thúy, đường cong lạnh lùng, vai rộng chân dài, trang phục ngạo nghễ, giống như một vật sưu tập vô cùng xa xỉ, không thể tới gần.
Phục trang của hắn lúc này tùy thời đều có thể đi vào bất cứ yến hội xa hoa bậc nhất nào trên thế giới.
Nhưng hắn lại không cho Liên Hân mặc quần áo.
Cô chỉ được treo trên người duy nhất một cái tạp dề, nhưng cũng khó khăn lắm mới che khuất được hai điểm trước ngực dài đến trên đùi, sau lưng cùng hai bên đều trơn trượt một mảnh, nhìn không sót thứ gì.
Chỉ cần Liên Hân tuỳ ý cử động, bầu ngực cao thẳng đầy đặn liền sẽ nhẹ nhàng đong đưa, từ phía bên hông tạp dề lộ ra một ít.
Liên Hân xoay người, co quắp che dấu thân thể đang bị nam nhân anh tuấn hờ hững dùng mắt để gian dâm cô.
Phong Khải Ninh chăm chú nhìn hai nửa mông tròn trịa, hầu kết di động, khàn khàn mà nói "Giúp tôi rót ly nước."
Liên Hân trừng hắn một cái, khom lưng tìm ly để rót nước, viên mông tuyết trắng cao cao nhếch lên, lộ ra một đường huyệt phùng phấn nộn, bên trên còn vương chút thuỷ quang.
Mẹ kiếp.
Phong Khải Ninh buông chén trà, nhìn chằm chằm vào huyệt tâm mê người, hắn uống nốt hớp trà cuối cùng, hầu kết gợi cảm bên trên cổ áo phẳng phiêu nhẹ nhàng lăn lộn.
Hạ thể cự trướng, bị bó đến khó chịu, vì vậy hắn liền kéo khoá quần tây ra.
Phong Khải Ninh hôm nay mặc áo sơmi cùng tây trang cực kỳ đẹp mắt, cổ tay tinh xảo, cắt may chuẩn xác ôm sát eo tuyến cùng cơ ngực trù phú, thực hợp với khí chất của hắn.
Đường cong từ hông đến mông cùng cơ bắp trước ngực được khắc hoạ thực rõ ràng, hoa lệ lại bá đạo, khí thế uy nghiêm.
Phong Khải Ninh trên dưới áo quần thẳng thớm, trang trọng tinh xảo, cố tình ở giữa đũng quần lại lộ ra một cây côn thịt thô to màu đỏ, công khai mà giương thẳng, vận sức chờ phát động hướng về phía mông Liên Hân.
Nữ hài cắn môi, mang theo đôi mắt ướt dầm dề mà quay đầu liếc hắn một cái, loại nam nhân này chỉ cần nhìn thoáng qua, chân tâm đều sẽ mềm nhũn, huống chi lúc này hắn còn dùng một cây đại điểu chống vào người cô.
Liên Hân mặc tạp dề cũng như không mặc, vừa rót nước xong liền vặn mông diêu ngực mà đi tới, nội tâm còn đang thẹn thùng nhảy nhót, thứ hàng kia của Phong Khải Ninh lập tức phải cắm đi vào, sẽ đem dâm huyệt của cô hung hăng chà đạp đến mức run rẩy tê rần...
Hắn tiếp lấy ly nước, tùy tay hất sang bên cạnh, thực không chút thành ý mà nói "Ngon lắm, đã uống xong rồi."
Liên Hân mị nhãn như tơ trừng hắn một cái.
Phong Khải Ninh duỗi tay đem tạp dề vén đến hơn nửa, lộ ra đôi phong nhũ tròn trịa, tuỳ ý vuốt ve, sau đó lại nâng một chân cô lên, xoa xoa mị thịt đang run sợ khép mở "Cái miệng nhỏ há ra như vậy là muốn ăn gì?"
Liên Hân nũng nịu than nhẹ.
"Nói, muốn ăn cái gì?" Phong Khải Ninh thanh âm trầm thấp lãnh ngạnh.
Liên Hân nhẹ nhàng vặn mông "Muốn ăn đại dương vật, muốn ăn dương vật thô tráng của Phong Khải Ninh ca ca. Làm ơn cắm vào được không? Cắm đầy em đi mà...người ta muốn kẹp."
"Thật phóng đãng" Phong Khải Ninh để sát vào huyệt phùng, mê mẩn mà ngửi ngửi "Thơm, thời điểm muốn ăn dương vật liền thơm như vậy..."
"Ha! ưm... Đại dương vật ca ca..."
Hắn giơ tay vỗ vỗ lên ngực Liên Hân, làm nó lay động thành nhũ sóng "Kêu ông xã."
"Ông xã..." Liên Hân rất biết nghe lời, thân thể mẫn cảm chịu không nổi hơi thở nam tính nóng rực của hắn "Ông xã, cắm em đi..."
"Có sinh hài tử cho ông xã hay không?" Phong Khải Ninh hô hấp thô trầm mà nắm côn thịt, để hờ lên huyệt khẩu.
Liên Hân kích động, hạ thân tiết đầy dâm thủy, liều mạng gật đầu "Sinh! Sẽ sinh hài tử cho ông xã, sinh thật nhiều!"
"Chỉ sinh cho một mình tôi." Phong Khải Ninh nắm gậy, xấu xa gõ lên huyệt khẩu.
"Được! Chỉ sinh cho ông xã thôi!"
"Ngực cũng chỉ có thể để cho tôi sờ."
"Ha, a...ngực nhỏ dâm đãng là của ông xã, tao huyệt cũng chỉ mình ông xã có thể cắm!"
Phong Khải Ninh vừa lòng quệt quệt một ít dịch lỏng, tách mở âm môi, khí thế mãnh liệt mà đẩy ra từng tầng từng tầng mị thịt, khai thác mật động chật hẹp.
"A, a...ha, căng quá...a..."
Liên Hân ngửa đầu, phát ra từng tiếng than thỏa mãn, cô nhắm mắt lại, cảm thụ côn thịt thô tráng hữu lực của hắn.
Phong Khải Ninh cao cao bế một chân cô lên, làm cho dâm động tỉ mỉ nhỏ hẹp hoàn toàn bại lộ.
Hắn ôm chân, eo hông kích thích, không ngừng đem côn thịt thô dài ghim vào hoa kính mảnh mai e thẹn, tuỳ ý để cho tao huyệt mấp máy cơ khát kẹp lấy cự vật cường tráng.
"Ha, a, thật thoải mái...Ông xã làm em thật thoải mái a..."
Phong Khải Ninh căng thẳng cơ mông, tốc độ xuất nhập vừa nhanh vừa mạnh mẽ, Liên Hân bị đâm đến tóc bay tán loạn, hai bầu ngực từ phía bên hông tạp dề lộ ra, nhảy bắn không ngừng.
"A! A!!! Ông xã, ha..."
"Dâm đãng! Sướng như vậy?"
"Ưm, ha, rất sung sướng..." Liên Hân liếm môi, đại dương vật ở huyệt tâm ra ra vào vào, tê ngứa no căng cực kỳ.
Phong Khải Ninh lồng ngực phập phồng, đem người lật qua, bắt lấy eo nhỏ thâm nhập từ phía sau "Đi rửa cho ông xã một quả táo."
Liên Hân quay đầu lại, oán trách liếc mắt một cái, nhưng chỉ có thể dẩu mông, kẹp côn thịt, nhón mũi chân đi về phía trước. Nữ hài một bên ân a thừa nhận côn thịt, một bên đứng ở bệ bếp rửa táo cho hắn.
Thân thể cường của Phong Khải Ninh áp lên, đè ở trên tấm lưng mảnh mai của cô, rải từng nụ hôn lên đầu vai mượt mà, vừa huých mông vừa nói "Về sau lúc nào nấu cơm cho ông xã ăn cũng phải vừa cắm vừa làm, nghe không?"
Liên Hân vặn eo rên rỉ, lại vừa mở miệng mắng yêu "Chán ghét!"
Phong Khải Ninh để cho nữ hài ghé vào bệ bếp, nhếch mông cao cao, hai tay ôm lấy hông cô, nhắm ngay tao tâm, biến hóa các loại góc độ mà tàn nhẫn thao, đâm đến hai cánh mông của Liên Hân rung động không ngừng.
Bọn họ một người kêu la một người thở dốc, thanh âm cùng tốc độ càng lúc càng dồn dập.
Đương lúc cả hai sắp đến cao trào, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh gãy hứng thú, nhưng Phong Khải Ninh chỉ dừng một chút, không thèm phản ứng, cứ tiếp tục "bạch bạch" mà thao.
Có điều tiếng chuông này vẫn lì lợm vang lên không dứt, vừa dồn dập lại ồn ào, hết di động rồi đến WeChat, điện thoại cảm ứng đặt trên bệ bếp cũng bắt đầu kêu.
Phong Khải Ninh nhíu mày, đầu ngón tay vói đến trước người Liên Hân, một tay vê ngực một tay xoa âm đế, hạ thể nhắm ngay điểm G bay nhanh đâm thọc, bằng tốc độ nhanh nhất làm cho cô cao trào, sau đó từ trong huyệt tâm run rẩy rút ra một cây côn thịt ướt đẫm gắng gượng.
Hắn tiếp điện thoại.
Thanh âm của Jason gấp gáp truyền tới "Phong tổng! Đột phát sự cố, công ty con Nhạn Nam của HD ở Nam Phi bị sập mỏ vàng, đè chết người!"
Ánh mắt Phong Khải Ninh liền sắc bén lên "Tổng giám đốc, giám đốc công ty con, pháp vụ, đều đã điều động hết chưa?"
"Ngài yên tâm, trước tiên đã xử lý những vấn đề trọng đại khẩn cấp, có điều..." Jason do dự một giây, tiếp tục liền mạch mà nói "Người phụ trách mỏ vàng đó, lúc bị bắt, hắn tự xưng là...con trai của lão Phong đổng."
Phong Khải Ninh nhíu nhíu ấn đường.
"Lão chủ tịch xác thật cũng gọi điện tới."
Hắn cười lạnh "Bao nhiêu tuổi?"
"Mười chín tuổi."
"A...có con riêng mười chín tuổi, Phong Chấn Võ, ông khá lắm."
Jason không dám nói lời nào.
Phong Khải Ninh cúp điện thoại, xoa xoa cự vật còn đang tí tách dâm thủy, sau đó mới miễn cưỡng đem nó nhét trở vào trong quần.
Liên Hân vừa nãy cũng nghe được đôi câu, có chút lo lắng mà nhìn hắn.
Phong Khải Ninh cúi đầu hôn hôn cô, Liên Hân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nam nhân.
"Tôi phải đi ra ngoài trong chốc lát, có việc gấp."
Liên Hân gật đầu, rất là nhu tình, rất là đau lòng mà trông theo hắn.
Phong Khải Ninh sửa sang lại y trang, rũ mắt nhìn biểu tình xót xa không hề có ý nghĩa của Liên Hân, cảm thấy buồn cười rồi lại có điểm đáng yêu.
Lúc đi đến bục cửa, hắn lại đột nhiên gấp gáp lộn trở về, bế thốc cô lên hôn hít một hồi "Thành thật ở yên một chỗ, lần này không được chạy loạn, biết không?"
Liên Hân nhớ tới cái gì, bèn bắt lấy ống tay áo của hắn mà lắc lắc "Nhưng mà chiều nay người ta muốn đi xem biểu diễn ca nhạc."
"Biểu diễn ca nhạc gì?" Phong Khải Ninh nhíu mày.
"Giang Dữ Mộ, là một ca sĩ rất nổi tiếng nha, đang tổ chức liveshow ở Án Thị, cướp được tấm vé đều không dễ dàng gì."
Phong Khải Ninh ninh mi, hơi dừng một chút, tuy rằng trong lòng thực không thoải mái, nhưng suy xét đến việc cô khẳng định phải có thú vui sinh hoạt riêng của mình, cho nên hắn miễn cưỡng đồng ý "Tôi gọi Tiểu Cầm đến đi với em."
Liên Hân dẩu môi "Không cần, em không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, đã quen với bầu không khí đơn độc thoải mái rồi, có người quản trước quản sau, em sẽ cảm thấy rất áp lực."
Ánh mắt ủ dột của Phong Khải Ninh như biến thành vật chất thật sự mà đè nặng lên cô, ý tứ của tiểu bảo bối chính là không thích bị hắn quản?
Liên Hân rụt rụt bả vai, gục đầu xuống, kéo tạp dề che đậy thân mình, có chút túng quẫn mà nhỏ giọng nói "Anh hung dữ với em..."
Phong Khải Ninh lập tức điều chỉnh biểu tình, bất đắc dĩ đáp "Tùy em."
Vật nhỏ này nếu mà lại không cao hứng, chạy tới Lợi Nhuận trốn ở chỗ ca ca, hắn liền không thể bắt người về được.
Liên Hân ôm lấy cổ Phong Khải Ninh, hôn hôn lên cái cằm đẹp, sau đó tiễn hắn ra cửa.
Phong Khải Ninh quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, cuối cùng cũng hiểu được trên thế giới vì sao sẽ có người đem nữ nhân khoá ở trong nhà không cho đi ra ngoài.
Bởi vì vẫn còn tồn tại một loại nữ nhân toàn thân tràn đầy khí chất vừa ngây thơ lại không đáng tin——giống như Liên Hân vậy.
***
Phong Khải Ninh đi rồi, Liên Hân ở nhà lười nhác mà xem TV trong chốc lát.
Lúc chuyển kênh vô tình nhảy đến chuyên mục thể dục thể thao.
Không hiểu sao Liên Hân liền hoảng hốt mà nhanh chóng đổi đài.
...vừa rồi thoáng thấy gương mặt của Liên Kỷ.
Lồng ngực có chút khó chịu, Liên Hân cầm ly trà lên, một ngụm lại một ngụm mà uống vào rất nhiều bọt nước.
Nhưng mà tin tức kia đang nói về cái gì...hình như không phải chuyện tốt?
Cô do do dự dự, sau đó lại chuyển trở về kênh ban nãy, nhưng là đã không còn có Liên Kỷ, hiện tại trên đài đang phát thông tin Trịnh Huân quấy nhiễu trẻ vị thành niên, vừa vặn bị cảnh sát bắt được.
Trịnh Huân này thật đúng là không phải thứ tốt đẹp gì.
《Nhắc nhở ký chủ, hai mươi phút sau chính thức bắt đầu nhiệm vụ bậc 6》
"Ò." Liên Hân thở dài, nhận mệnh mà đi thay quần áo.
/71
|