-Hoàng Minh ca ca!
Quân Nhược Lan chạy tới nắm tay Hoàng Minh thân thiết gọi. Hoàng Minh không nhịn được ngại ngùng. Đùa sao, bao nhiêu người kia.
Quân Chấn Long nhìn con gái yêu không nhịn được thở dài.
- Nào nào, ngồi xuống đi, toan người mình cả.
Quân Chấn Long nhanh chóng mời đám người ngồi xuống bàn. Một bàn tròn 6 người ngồi.
Hạ nhân lần lượt mang thức ăn lên.
Không khia vui vẻ náo nhiệt. Hoàng Minh cũng bị lây nhiễm sự vui vẻ này, cũng nâng ly vài chén.
- Hiền Chất, trong nhà phụ mẫu khỏe không?
Quân Chấn Long hỏi:
Hoàng Minh chắp tay, đáp:
- Phụ mẫu vẫn khỏe, cảm ơn Quân gia hỏi thăm.
Quân Chấn Long cười ha hả, đoạn nói:
- Cái gì mà Quân Gia, gọi ta là Quân thúc là được rồi.
Hoàng Minh còn chưa kịp nói, đã nghe thấy giọng ồm ồm của mặt sẹo.
- Quân đại ca, ta nghĩ gọi nhạc phụ luôn đi cho nhanh.
Hoàng Minh miệng chuẩn bị mở lời, nghe xong mà suýt cắn lưỡi. Cả bàn ăn đều cười phá lên. Bên cạnh Hoàng Minh, Quân Nhược Lan hai má hồng hồng, mặt cúi gằm xuống, đoạn không nhịn được chạy vào trong phòng.
Vân lão cũng vui vẻ vài câu bông đùa, Hoàng Minh cũng hết cách. Quân Chấn Long mặt cũng cười, nhìn Hoàng Minh có chút hài lòng. Hắn đã nghe qua Vân lão cùng Mặt sẹo nói qua về Hoàng Minh. Anh hùng xuất thiếu niên, là pháp sư thiên tài.
- Hiền chất, liệu hôm nay ta có thể chứng kiến qua chút thân thủ của ngươi sao?
Hoàng Minh nhíu mày, đây là ý gì đây?
Quân Chấn Long nhìn vẻ mặt hắn, cười ha hả, nói:
- Ai làm một trận với hiền chất đi.
Mặt sẹo nghe xong, ngay lập tức đứng dậy, miệng bô bô.
- Ta, để ta, muốn đấu với tiểu Huynh đệ một trận từ lâu rồi.
Hoàng Minh há mồm, đây là vào tròng sao, hắn từ chối liệu có được không?
Hoàng Minh nghĩ ngợi, đây là muốn thử ta sao, vậy được thôi, Hoàng Minh ta cũng không ngại một trận. Vừa hay mới lên luyện thể kì, thử một chút với ngân huyền cảnh giới chênh lệch thế nào. Nghĩ vậy, Hoàng Minh chắp tay:
- Vậy tiểu bối xin được chỉ giáo rồi!
- hay lắm, những người còn lại vỗ tay, bọn hắn là thích nhất những pha luận bàn như thế này.
Nhanh chóng đã ra khoảng sân rộng, không biết ai thông báo, sân đấu đã đông kín người. Hoàng Minh tặc lưỡi, lần nào cũng thế, cứ có đánh nhau là y như rằng bu vào. Người dị giới thích xem đánh nhau quá nhỉ.
- Tiểu tử kia sao? Nghe nói là luận bàn cùng với mặt sẹo.
Một kẻ thốt lên.
- Đúng là không biết lượng sức mà, không biết hắn là nghé con nhà ai.
Hoàng Minh nghe tới đây mà chán nản. Ta rảnh đâu mà đi khiêu chiến với Ngân Huyền cảnh, mịa mấy tên ngáo này.
- Nào, đến điểm là dừng nhé!
Quân Chấn Long miệng nhếch lên nụ cười. Hoàng Minh đi ra giữa sân.
- Tiểu tử, cốt khí khá lắm!
- Tiểu huynh đệ, đánh mặt sẹo bầm dập đi.
Mặt sẹo hề hề cười, đi ra sân.
- Tiểu huynh đệ, đánh hết mình một trận nhé!
Hoàng Minh nhìn vẻ mặt của hắn, không nhịn được gật đầu.
- Hoàng Minh ca ca, nhất định phải thắng đấy.
Quân Nhược Lan ở đâu lăng xăng chạy ra. Hai nắm tay giơ cao, miệng không ngừng cổ vũ. Hoàng Minh nhìn thấy không hiểu sao trong lòng cũng thấy vui vẻ. Nha đầu này được cái đáng yêu.
- Tiểu huynh đệ, tới nào!
Mặt Sẹo hô to, tay đã lăm lăm thanh đao lớn, tay còn lại là tấm thuẫn to tổ bố.
Hoàng Minh gật đầu,rút ra kunai, roẹt, hắn vút nhanh lao tới.
- Ồ, là luyện thể kì cảnh giới?
Quân Chấn Long ngạc nhiên, tiểu tử này mới bao tuổi. Không chỉ hắn, mọi người ở đây đều kinh ngạc.
- Hắn là muốn cận chiến sao, nhưng hắn là pháp sư mà?
Vân lão không nhịn được cũng thốt ra. Đám người xung quanh lại càng giật mình hơn. Cái gì cơ, hắn là pháp sư sao? Thế sao hắn lại cầm cái dao con kia lao tới.
Keng, kunai của Hoàng Minh đâm tới, mặt sẹo lập tức dùng khiên đỡ, ngay sau đó là một đao chặt ngang.
- Né đi!.
Bên ngoài khán giả hô hét.
Hoàng Minh lúc này một đâm khoogn được, đã ngã ra né một đao ngang kia rồi. Mặt sẹo không dừng ở đó, một đao không trúng ngay lập tức sử dụng chiến pháp.
- Xông tới!
Hắn hét lên, chiếc khiên lập lòe ánh sáng, vụt, cả thân hình mặt sẹo như đột nhiên tăng tốc, lao tới đụng Hoàng Minh cái rầm.
- Hoàng Minh ca ca!
Quân nhược Lan hét lên sợ hãi.
Khán giả như lắc đầu, ngán ngẩm.
- Xong, quá nhanh rồi
- Chán thật, mới có gần 1 phút mà.
- Haiz, vẫn là thực lực cùng kinh nghiệm chênh lệch.
Cả đám đang ồn ào bàn tán, bỗng có người thốt lên.
- Chậm đã, các ngươi nhìn kìa.
Mọi người giật mình nhìn ra sân đấu. Đáng ra Hoàng Minh đang nằm ở đấtt chứ, thay vào đó lại là một khúc gỗ.
Vân lão hai mắt sáng lên, đúng là pháp thuật này.
- Kim thiền thoát xác!
Khán giả một lần nữa truy tìm Hoàng Minh tung tích.
- Kia, hắn ở bên trái!
Một người chỉ tay về hướng trái, mọi người nhìn theo. Đúng là Đại gia Hoàng Minh nhà ta. Hắn đang đứng gần mép sân đấu, hai tay chắp sau lưng.
Vân lão nhìn thấy nụ cười của hắn. Không nhịn được nhớ lại ngày hôm ấy. Thiếu niên này cũng là vẻ mặt như vậy!
Hắn có ý định ra tay!
Quân Nhược Lan chạy tới nắm tay Hoàng Minh thân thiết gọi. Hoàng Minh không nhịn được ngại ngùng. Đùa sao, bao nhiêu người kia.
Quân Chấn Long nhìn con gái yêu không nhịn được thở dài.
- Nào nào, ngồi xuống đi, toan người mình cả.
Quân Chấn Long nhanh chóng mời đám người ngồi xuống bàn. Một bàn tròn 6 người ngồi.
Hạ nhân lần lượt mang thức ăn lên.
Không khia vui vẻ náo nhiệt. Hoàng Minh cũng bị lây nhiễm sự vui vẻ này, cũng nâng ly vài chén.
- Hiền Chất, trong nhà phụ mẫu khỏe không?
Quân Chấn Long hỏi:
Hoàng Minh chắp tay, đáp:
- Phụ mẫu vẫn khỏe, cảm ơn Quân gia hỏi thăm.
Quân Chấn Long cười ha hả, đoạn nói:
- Cái gì mà Quân Gia, gọi ta là Quân thúc là được rồi.
Hoàng Minh còn chưa kịp nói, đã nghe thấy giọng ồm ồm của mặt sẹo.
- Quân đại ca, ta nghĩ gọi nhạc phụ luôn đi cho nhanh.
Hoàng Minh miệng chuẩn bị mở lời, nghe xong mà suýt cắn lưỡi. Cả bàn ăn đều cười phá lên. Bên cạnh Hoàng Minh, Quân Nhược Lan hai má hồng hồng, mặt cúi gằm xuống, đoạn không nhịn được chạy vào trong phòng.
Vân lão cũng vui vẻ vài câu bông đùa, Hoàng Minh cũng hết cách. Quân Chấn Long mặt cũng cười, nhìn Hoàng Minh có chút hài lòng. Hắn đã nghe qua Vân lão cùng Mặt sẹo nói qua về Hoàng Minh. Anh hùng xuất thiếu niên, là pháp sư thiên tài.
- Hiền chất, liệu hôm nay ta có thể chứng kiến qua chút thân thủ của ngươi sao?
Hoàng Minh nhíu mày, đây là ý gì đây?
Quân Chấn Long nhìn vẻ mặt hắn, cười ha hả, nói:
- Ai làm một trận với hiền chất đi.
Mặt sẹo nghe xong, ngay lập tức đứng dậy, miệng bô bô.
- Ta, để ta, muốn đấu với tiểu Huynh đệ một trận từ lâu rồi.
Hoàng Minh há mồm, đây là vào tròng sao, hắn từ chối liệu có được không?
Hoàng Minh nghĩ ngợi, đây là muốn thử ta sao, vậy được thôi, Hoàng Minh ta cũng không ngại một trận. Vừa hay mới lên luyện thể kì, thử một chút với ngân huyền cảnh giới chênh lệch thế nào. Nghĩ vậy, Hoàng Minh chắp tay:
- Vậy tiểu bối xin được chỉ giáo rồi!
- hay lắm, những người còn lại vỗ tay, bọn hắn là thích nhất những pha luận bàn như thế này.
Nhanh chóng đã ra khoảng sân rộng, không biết ai thông báo, sân đấu đã đông kín người. Hoàng Minh tặc lưỡi, lần nào cũng thế, cứ có đánh nhau là y như rằng bu vào. Người dị giới thích xem đánh nhau quá nhỉ.
- Tiểu tử kia sao? Nghe nói là luận bàn cùng với mặt sẹo.
Một kẻ thốt lên.
- Đúng là không biết lượng sức mà, không biết hắn là nghé con nhà ai.
Hoàng Minh nghe tới đây mà chán nản. Ta rảnh đâu mà đi khiêu chiến với Ngân Huyền cảnh, mịa mấy tên ngáo này.
- Nào, đến điểm là dừng nhé!
Quân Chấn Long miệng nhếch lên nụ cười. Hoàng Minh đi ra giữa sân.
- Tiểu tử, cốt khí khá lắm!
- Tiểu huynh đệ, đánh mặt sẹo bầm dập đi.
Mặt sẹo hề hề cười, đi ra sân.
- Tiểu huynh đệ, đánh hết mình một trận nhé!
Hoàng Minh nhìn vẻ mặt của hắn, không nhịn được gật đầu.
- Hoàng Minh ca ca, nhất định phải thắng đấy.
Quân Nhược Lan ở đâu lăng xăng chạy ra. Hai nắm tay giơ cao, miệng không ngừng cổ vũ. Hoàng Minh nhìn thấy không hiểu sao trong lòng cũng thấy vui vẻ. Nha đầu này được cái đáng yêu.
- Tiểu huynh đệ, tới nào!
Mặt Sẹo hô to, tay đã lăm lăm thanh đao lớn, tay còn lại là tấm thuẫn to tổ bố.
Hoàng Minh gật đầu,rút ra kunai, roẹt, hắn vút nhanh lao tới.
- Ồ, là luyện thể kì cảnh giới?
Quân Chấn Long ngạc nhiên, tiểu tử này mới bao tuổi. Không chỉ hắn, mọi người ở đây đều kinh ngạc.
- Hắn là muốn cận chiến sao, nhưng hắn là pháp sư mà?
Vân lão không nhịn được cũng thốt ra. Đám người xung quanh lại càng giật mình hơn. Cái gì cơ, hắn là pháp sư sao? Thế sao hắn lại cầm cái dao con kia lao tới.
Keng, kunai của Hoàng Minh đâm tới, mặt sẹo lập tức dùng khiên đỡ, ngay sau đó là một đao chặt ngang.
- Né đi!.
Bên ngoài khán giả hô hét.
Hoàng Minh lúc này một đâm khoogn được, đã ngã ra né một đao ngang kia rồi. Mặt sẹo không dừng ở đó, một đao không trúng ngay lập tức sử dụng chiến pháp.
- Xông tới!
Hắn hét lên, chiếc khiên lập lòe ánh sáng, vụt, cả thân hình mặt sẹo như đột nhiên tăng tốc, lao tới đụng Hoàng Minh cái rầm.
- Hoàng Minh ca ca!
Quân nhược Lan hét lên sợ hãi.
Khán giả như lắc đầu, ngán ngẩm.
- Xong, quá nhanh rồi
- Chán thật, mới có gần 1 phút mà.
- Haiz, vẫn là thực lực cùng kinh nghiệm chênh lệch.
Cả đám đang ồn ào bàn tán, bỗng có người thốt lên.
- Chậm đã, các ngươi nhìn kìa.
Mọi người giật mình nhìn ra sân đấu. Đáng ra Hoàng Minh đang nằm ở đấtt chứ, thay vào đó lại là một khúc gỗ.
Vân lão hai mắt sáng lên, đúng là pháp thuật này.
- Kim thiền thoát xác!
Khán giả một lần nữa truy tìm Hoàng Minh tung tích.
- Kia, hắn ở bên trái!
Một người chỉ tay về hướng trái, mọi người nhìn theo. Đúng là Đại gia Hoàng Minh nhà ta. Hắn đang đứng gần mép sân đấu, hai tay chắp sau lưng.
Vân lão nhìn thấy nụ cười của hắn. Không nhịn được nhớ lại ngày hôm ấy. Thiếu niên này cũng là vẻ mặt như vậy!
Hắn có ý định ra tay!
/797
|