- Đây là chuyện gì xảy ra?
Hoàng Minh trợn mắt khó tin. Hắn thật không ngờ, một đòn vừa rồi là làm thế nào xảy ra? Hắn vội mở bảng kĩ năng của con vịt Spyduck này.
- Trống không?
Hoàng Minh kinh ngạc, bảng kĩ năng của Spyduck là trống không? Vậy vừa rồi chuyện gì đã xảy ra? Nó đã làm thế nào? Hoàng Minh ánh mắt là nhìn về con vịt ngố kia. Nó vẫn đang ngây ngô, hai mắt tròn xoe ngó ngó xung quanh. Nhận ra tất cả mọi người đang nhìn nó, nó lấy hai tay ngắn cũn của mình, che đi hai mắt, thi thoảng he hé ra một chút rồi lại che đi. Hoàng Minh nhìn một lúc phì cười, lấy ra pokeball thu nó vào..
- Thật không ngờ, lão đại biến thái thì không nói rồi, vậy mà yêu thú của hắn, con nào cũng biến thái như nhau?
Kiều Phong lắc đầu cảm thán. Cả đám cũng gật đầu đồng ý.
- Lão đại có con yêu thú này từ bao giờ nhỉ? Ta nhớ hắn chỉ có hai con yêu thú mà?
Trương Vô Kỵ lẩm bẩm.
- Con yêu thú này nhìn hơi ngố nhưng cũng kinh khủng không kém hai con còn lại.
Kiều Phong gật gù, đoạn nói:
- Đáng nói ở đây là chúng ta không hề thấy nó làm gì cả, chỉ có chạy và chạy? Quái lạ!
Một bên phe phẩy quạt, Chu Du không nói gì, không ai rõ hắn nghĩ gì cả.
Bên này Hoàng Thái đã thở phào nhẹ nhõm, tôn tử của lão đã trưởng thành thật kinh khủng. Lão cũng không thể tin được đứa cháu của mình có thể giết một huyền thần cao thủ. Tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi chứ? Hoàng Thái mê man nghĩ ngợi nào biết nguy hiểm bên cạnh lão một bóng người đang sát đến chứ. Một cây đao đâm tới thật nhanh, trong khi Hoàng Thái không hề để ý, lão còn đang choáng ngợp trong suy nghĩ, lúc chợt phát hiện ra thì dường như đã muộn.
- Hoàng Huynh!
- Gia gia!
Những tiếng kêu sợ hãi vang lên. Bên này cây đao đã đam tới, Hoàng Thái thờ thẫn người nhìn về lưng mình. Lão không thấy một giọt máu nào bắn ra, thậm chí lão cũng không thấy một chút đau đớn nào hết.
- Tiểu tử.... À không gia.. À không ngươi ngươi khôn sao chứ?
Hoàng Thái nhận ra người đang đứng sau lưng hắn, là Hùng Phương, tay phải hắn đang cầm lấy chuôi đao của kẻ kia. Lí Sơ sợ hãi, lão không tin là một đòn vừa rồi vẫn bị chặn lại. Kẻ này đã làm thế nào mà đột ngột xuất hiện ngăn cản được một đao đánh lén của lão. Hùng Phương bên này có chút rối rắm. Hắn không rõ nên gọi Hoàng Thái là gì, bị Hoàng Minh lừa lọc, hắn cứ khó khăn trong việc suy nghĩ, cuối cùng vẫn nên gọi là ngươi với ta cho dễ. Hoàng Minh ngay lập tức xuất hiện bên cạnh, đỡ lấy người Hoàng Thái, lo lắng nhìn ngó.
- Cảm ơn tiền bối cứu giúp!
Hoàng Thái được Hoàng Minh đỡ lấy, lão lắp bắp lên tiếng cảm ơn Hùng Phương. Hùng Phương gật đầu, đoạn hắn quay lại nhìn Lí Sơ. Lí Sơ lúc này đã quá sợ rồi, đối phương quá mạnh, lão không cách nào chống lại, tay buông đao, lão lùi lùi mấy bước rồi bỗng ngồi bệt xuống đất. Hùng Phương hừ một tiếng:
- Dám trước mặt ta động thủ, muốn chết?
Tiếng nói của Hùng Phương không lớn, nhưng nó vang lên vô cùng kì quái, ai cũng nghe rõ mồn một trong tai.
- Tiểu Huynh đệ, ngươi muốn làm gì hắn không?
Hoàng Minh hai mắt nhíu nhíu một lúc, đoạn hắn cười cười, chạy đến nói nhỏ vào tai Hùng Phương gì đó. Hùng Phương gật đầu, rất vui vẻ. Hắn gọi tất cả đám gia tộc còn lại, bắt xếp hàng thành một đoàn. Sau đó đi vào trong thành, làm gì không ai rõ. Bốn gia chủ đường đường là cao quý thân phận cứ thế mà bị bắt xếp hàng đi vào trong thành. Càn thiên Trụ thì ngoại lệ, hắn vốn là đầu sỏ trong vụ này, Hùng Phương chỉ làm cái rầm một phát. Một tay phá vỡ đan điền của Càn Thiên Trụ, làm hắn mất đi tất cả, hắn trở lại thành người bình thường. Tên thái giám già mặc dù muốn cũng không cứu được hắn. Hoàng Minh cũng không bỏ lỡ, một đao đâm chết tên bán nam bán nữ này, kiếm thêm chút kinh nghiệm. Mặc dù hắn bây giờ. kim thần cảnh giới chỉ tăng giúp hắn một chút vạch kinh nghiệm, cơ mà có còn hơn không. Thịt muỗi cũng là thịt. Nhất là kẻ thù của mình, hắn không bao giờ nương tay.
Càn Thiên Trụ được Hoàng Minh ra lệnh đưa về Hoàng Gia, nhốt vào nhà lao của gia tộc.
Xong xuôi đâu đấy, hắn phủi phủi tay, một chuyến này coi như xong. Đang bàn giao với Hoàng Thái xử lí nốt thanh lí gia tộc, lôi tên khốn kiếp đã hại cha hắn thì trên trời một yêu thú đáp xuống.
Triệu Vân hốt hoảng, hai mắt đỏ rực, hai tay bế xuống một người. Một thiếu nữ xinh đẹp, thế nhưng lúc này nàng đã ngất đi. Khuôn mặt hơi tái đi. Triệu Vân chạy băng băng lại chỗ Hoàng Minh, hét lớn:
- Lão đại, cứu mạng nàng giúp ta!
Hoàng Minh kinh ngạc vô cùng. Lúc Triệu Vân tới nơi Hoàng Minh đã nhận ra, đây không phải là con gái của Càn Thiên Trụ sao? Là Càn Thu?
Triệu Vân hai mắt đã không nhịn được hai hàng nước, khi nãy rõ ràng uống viên đan dược kia đã có chút tiến triển tốt, không hiểu sao, bây giờ Càn Thu lại rơi vào tình trạng xấu hơn. Cả đám xúm bâu vào lo lắng. Hoàng Minh bàn giao công việc lại cho Chu Du. Hắn kéo theo Triệu Vân chạy ngay vào thành.
Hoàng Minh trợn mắt khó tin. Hắn thật không ngờ, một đòn vừa rồi là làm thế nào xảy ra? Hắn vội mở bảng kĩ năng của con vịt Spyduck này.
- Trống không?
Hoàng Minh kinh ngạc, bảng kĩ năng của Spyduck là trống không? Vậy vừa rồi chuyện gì đã xảy ra? Nó đã làm thế nào? Hoàng Minh ánh mắt là nhìn về con vịt ngố kia. Nó vẫn đang ngây ngô, hai mắt tròn xoe ngó ngó xung quanh. Nhận ra tất cả mọi người đang nhìn nó, nó lấy hai tay ngắn cũn của mình, che đi hai mắt, thi thoảng he hé ra một chút rồi lại che đi. Hoàng Minh nhìn một lúc phì cười, lấy ra pokeball thu nó vào..
- Thật không ngờ, lão đại biến thái thì không nói rồi, vậy mà yêu thú của hắn, con nào cũng biến thái như nhau?
Kiều Phong lắc đầu cảm thán. Cả đám cũng gật đầu đồng ý.
- Lão đại có con yêu thú này từ bao giờ nhỉ? Ta nhớ hắn chỉ có hai con yêu thú mà?
Trương Vô Kỵ lẩm bẩm.
- Con yêu thú này nhìn hơi ngố nhưng cũng kinh khủng không kém hai con còn lại.
Kiều Phong gật gù, đoạn nói:
- Đáng nói ở đây là chúng ta không hề thấy nó làm gì cả, chỉ có chạy và chạy? Quái lạ!
Một bên phe phẩy quạt, Chu Du không nói gì, không ai rõ hắn nghĩ gì cả.
Bên này Hoàng Thái đã thở phào nhẹ nhõm, tôn tử của lão đã trưởng thành thật kinh khủng. Lão cũng không thể tin được đứa cháu của mình có thể giết một huyền thần cao thủ. Tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi chứ? Hoàng Thái mê man nghĩ ngợi nào biết nguy hiểm bên cạnh lão một bóng người đang sát đến chứ. Một cây đao đâm tới thật nhanh, trong khi Hoàng Thái không hề để ý, lão còn đang choáng ngợp trong suy nghĩ, lúc chợt phát hiện ra thì dường như đã muộn.
- Hoàng Huynh!
- Gia gia!
Những tiếng kêu sợ hãi vang lên. Bên này cây đao đã đam tới, Hoàng Thái thờ thẫn người nhìn về lưng mình. Lão không thấy một giọt máu nào bắn ra, thậm chí lão cũng không thấy một chút đau đớn nào hết.
- Tiểu tử.... À không gia.. À không ngươi ngươi khôn sao chứ?
Hoàng Thái nhận ra người đang đứng sau lưng hắn, là Hùng Phương, tay phải hắn đang cầm lấy chuôi đao của kẻ kia. Lí Sơ sợ hãi, lão không tin là một đòn vừa rồi vẫn bị chặn lại. Kẻ này đã làm thế nào mà đột ngột xuất hiện ngăn cản được một đao đánh lén của lão. Hùng Phương bên này có chút rối rắm. Hắn không rõ nên gọi Hoàng Thái là gì, bị Hoàng Minh lừa lọc, hắn cứ khó khăn trong việc suy nghĩ, cuối cùng vẫn nên gọi là ngươi với ta cho dễ. Hoàng Minh ngay lập tức xuất hiện bên cạnh, đỡ lấy người Hoàng Thái, lo lắng nhìn ngó.
- Cảm ơn tiền bối cứu giúp!
Hoàng Thái được Hoàng Minh đỡ lấy, lão lắp bắp lên tiếng cảm ơn Hùng Phương. Hùng Phương gật đầu, đoạn hắn quay lại nhìn Lí Sơ. Lí Sơ lúc này đã quá sợ rồi, đối phương quá mạnh, lão không cách nào chống lại, tay buông đao, lão lùi lùi mấy bước rồi bỗng ngồi bệt xuống đất. Hùng Phương hừ một tiếng:
- Dám trước mặt ta động thủ, muốn chết?
Tiếng nói của Hùng Phương không lớn, nhưng nó vang lên vô cùng kì quái, ai cũng nghe rõ mồn một trong tai.
- Tiểu Huynh đệ, ngươi muốn làm gì hắn không?
Hoàng Minh hai mắt nhíu nhíu một lúc, đoạn hắn cười cười, chạy đến nói nhỏ vào tai Hùng Phương gì đó. Hùng Phương gật đầu, rất vui vẻ. Hắn gọi tất cả đám gia tộc còn lại, bắt xếp hàng thành một đoàn. Sau đó đi vào trong thành, làm gì không ai rõ. Bốn gia chủ đường đường là cao quý thân phận cứ thế mà bị bắt xếp hàng đi vào trong thành. Càn thiên Trụ thì ngoại lệ, hắn vốn là đầu sỏ trong vụ này, Hùng Phương chỉ làm cái rầm một phát. Một tay phá vỡ đan điền của Càn Thiên Trụ, làm hắn mất đi tất cả, hắn trở lại thành người bình thường. Tên thái giám già mặc dù muốn cũng không cứu được hắn. Hoàng Minh cũng không bỏ lỡ, một đao đâm chết tên bán nam bán nữ này, kiếm thêm chút kinh nghiệm. Mặc dù hắn bây giờ. kim thần cảnh giới chỉ tăng giúp hắn một chút vạch kinh nghiệm, cơ mà có còn hơn không. Thịt muỗi cũng là thịt. Nhất là kẻ thù của mình, hắn không bao giờ nương tay.
Càn Thiên Trụ được Hoàng Minh ra lệnh đưa về Hoàng Gia, nhốt vào nhà lao của gia tộc.
Xong xuôi đâu đấy, hắn phủi phủi tay, một chuyến này coi như xong. Đang bàn giao với Hoàng Thái xử lí nốt thanh lí gia tộc, lôi tên khốn kiếp đã hại cha hắn thì trên trời một yêu thú đáp xuống.
Triệu Vân hốt hoảng, hai mắt đỏ rực, hai tay bế xuống một người. Một thiếu nữ xinh đẹp, thế nhưng lúc này nàng đã ngất đi. Khuôn mặt hơi tái đi. Triệu Vân chạy băng băng lại chỗ Hoàng Minh, hét lớn:
- Lão đại, cứu mạng nàng giúp ta!
Hoàng Minh kinh ngạc vô cùng. Lúc Triệu Vân tới nơi Hoàng Minh đã nhận ra, đây không phải là con gái của Càn Thiên Trụ sao? Là Càn Thu?
Triệu Vân hai mắt đã không nhịn được hai hàng nước, khi nãy rõ ràng uống viên đan dược kia đã có chút tiến triển tốt, không hiểu sao, bây giờ Càn Thu lại rơi vào tình trạng xấu hơn. Cả đám xúm bâu vào lo lắng. Hoàng Minh bàn giao công việc lại cho Chu Du. Hắn kéo theo Triệu Vân chạy ngay vào thành.
/797
|